Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312
Tiêu Duệ thở dài một tiếng, thầm nghĩ, xem ra vẫn là thời gian quá ngắn. Nếu vương thất Thổ Phiên muốn thừa dịp hỗn loạn nắm giữ thế cục Thổ Phiên, sợ là không có thời gian ba năm là không được. Mà Đỗ Tán đứng đầu thế lực đại gia tộc Thổ Phiên thâm căn cố đế, đúng là Thổ Phiên nội loạn, trong nhất thời còn chưa thương đến căn bản của hắn.
Người Đại Thực thối lui, sợ là vì nội loạn. Mà người Đại Thực đi, người Thổ Phiên thừa dịp hư không mà vào. Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, dường như nhớ lại lịch sử nguyên bản. Mà nguyên bản trên lịch sử Cao Tiên Chi chinh phạt Tiểu Bột Luật năm Thiên Bảo thứ sáu chính là bởi vì Tiểu Bột Luật đầu phục Thổ Phiên, cự tuyệt xưng thần tiến cống Đại Đường.
- Lời Quận Vương nói…
Lời Tiêu Duệ thì thào tự nói rơi vào lỗ tai Ca Thư Hàn, Ca Thư Hàn không khỏi hỏi một tiếng.
Tiêu Duệ đột nhiên tỉnh lại, lấy lại bình tĩnh, khoát tay áo:
- Đi thôi, Ca Thư, chúng ta đi quân doanh!
…
…
Bên trong quân doanh, chỉ thấy giữa sân cát bụi đằng đằng, một khoái mã nâu vàng phi đến, tướng quân Lý Tự Nghiệp nắm mạch đao sắc bén mặc giáp ngồi trên lưng ngựa. Đầu tiên hắn quơ mạch đao trong tay bên ngựa, sau khi dạo qua một vòng đột nhiên dương tay ném ra, sau đó tiếp được, lại ném ra. Mạch đao thật dài mà sắc bén lần được bị ném lên, một thanh mạch đao dường như có linh tính sinh mạng, bay xung quanh trên dưới Lý Tự Nghiệp, vẽ ra những đường hàn quang, giống như mẫu đơn giận thả, từng cánh hoa nở rộ sôi động.
Dần dần, ngựa chạy càng mau, Lý Tự Nghiệp gào to một tiếng, mạch đao chợt tắt, đao hoa nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Lý Tự Nghiệp một tay nắm mạch đao khua tay cuồn cuộn trên lưng ngựa, thậm chí chân sau đứng thẳng, hoặc kẹp mình ngựa. Động tác tự nhiên, phóng khoáng lưu loát một người một ngựa ánh đao vắt ngang. Trong khi đám sĩ tốt xem kinh tâm động phách hết sức hoa mắt, tiếng trống da tê giác “đông” một tiếng vang lớn, mọi người sợ hãi chấn động, hóa ra là Đại đô đốc An Tây Tiêu Duệ tự mình đập vang trống quân kia.
Tiếng trống dồn dập mà trầm thấp.
- Tự Nghiệp, thân thủ tốt!
Tiêu Duệ vừa đánh trống vừa cao giọng hô. Bên cạnh Tiêu Duệ, trong mắt Ca Thư Hàn cũng hiện lên một chút tán thưởng, tay nắm chặt, dường như cũng hơi nóng lòng muốn thử.
Lý Tự Nghiệp liếc Tiêu Duệ một cái, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, mạch đao trong tay quét một đường cầu vồng, bay lên cao mấy trượng, bức thẳng đám mây, phát ra hào quang lóng lánh mắt.
Tiếng trống gấp khiến mạch đao giống như đâm thủng mặt trời đỏ, dưới mấy ngàn đôi mắt kinh hãi không hiểu quay đầu nhọn đâm xuống, cắm xuống mặt đất, nhanh như sao băng.
- A! A!
Không ít sĩ tốt không khỏi che mắt, dường như mạch đao đoạt người nhiếp phách kia rơi xuống đầu chính mình.
Chỉ thấy Lý Tự Nghiệp một tay ghìm cương, cổ tay vung một cái. “Răng rắc” một tiếng giòn tan, mạch đao vào tay, một người một đao lù lù bất động, đằng đằng sát khí.
Binh lính đứng một bên xem bộc phát tiếng trầm trồ khen ngợi giống như tiếng sẫm, đặc biệt là sĩ tốt Thiết vệ quân An Tây giáp trụ màu đen.
Tiếng trống quân dồn dập như sấm.
Một Giáo úy quan quân Đại Đường có chút không phục phóng ngựa tiến lên, cao giọng hô:
- Lý tướng quân! Mỗ đến với ngài một hồi!
Lý Tự Nghiệp bĩu môi vung ngang mạch đao trong tay, hai chân dùng sức kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa dưới khố hắn phát ra tiếng hí trầm thấp vang dội xao động, hai móng trước đá cao bụi mù nổi lên bốn phía. Giáo úy vũ động trường mâu trong tay, trong lúc hai ngựa đan vào nhau đột nhiên đâm tới Lý Tự Nghiệp.
Nhưng ánh đao chợt lóe, một mạch đao sắc bén đâm thẳng lại. Giáo úy nghiêng ngời chợt né trong tiếng kinh hô của đám binh sĩ, nhanh nhẹn mà tránh được một kích thứ nhất, nhưng mũi đao ngay sau đó lại khẽ đảo, sửa đâm thành quét, nhanh như chớp gác lên cổ Giáo úy, lưỡi đao sắc bén kề sát da thịt, nhưng không có vạch qua mảy may.
Lý Tự Nghiệp này thật sự là một cao thủ mạch đao, đại tướng mạch đao Đại Đường hiếm thấy. Bên tai Tiêu Duệ vang lên tiếng tán thưởng của Ca Thư Hàn, hắn khẽ mỉm cười nhìn Lý Tự Nghiệp uy phong lẫm lẫm, một ít nỗi lòng lộn xộn sinh ra bởi vì Tiểu Bột Luật kinh biến bởi vậy mà trở thành hư không.
Giáo úy quan quân buông tha chống cự. Hắn biết, đối mặt với một cao thủ dùng đao như vậy, lại có một cây mạch đao như vậy, hắn gần như không có cơ hội, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi lên lưỡi đao sáng như tuyết, Giáo úy kinh hoảng nheo mắt lại.
Kỳ thật, đây là một thanh mạch đạo rất phổ thông, không có bề ngoài hoa lệ, thậm chí trên mũi đao còn có một số dấu vết loang lổ, thông thường tới không thể thông thường hơn, giống như người nắm đao.
Đao hoặc đao pháp đều không quan trọng, mấu chốt là ai nắm đao. Lý Tự Nghiệp một thanh mạch đao nơi tay, vô địch thủ.
Lý Tự Nghiệp của Thiết vệ quân An Tây mới thành lập xuất trướng hoa lệ, cùng với trình diễn phối hợp huấn luyện súng ống, khiến quân Đường chính quy An Tây nhìn xem hoa mắt xuất thần.
Không còn ai nghi ngờ, sức chiến đấu của loại quân đội này. Tướng lãnh các cấp quân An Tây thậm chí hoài nghi, một đội quân như vậy, kéo vào Ngọc Môn Quan, còn ai có thể ngăn cản?
Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn tiến vào doanh, chậm rãi phóng ngựa đi tới. Đột nhiên, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo trên quan đạo phóng lại đây, gục trước ngựa Tiêu Duệ, cao giọng hô:
- Quận Vương!
Tiêu Duệ đưa mắt nhìn lại, một người đàn ông dáng người gầy nhỏ bộ mặt hơi xấu xí khoảng ba mươi đang dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn mình, không khỏi nhíu mày:
- Ngươi là người phương nào? Ngăn đầu ngựa bổn vương có ý gì?
Người đàn ông còn không có đáp lời, Ca Thư Hàn đã tới gần nói nhỏ bên tai Tiêu Duệ:
- Quận Vương, người này tên là Phong Thường Thanh, tự cho mình siêu phàm, nhiều lần đến phủ Đô hộ Mao Toại tự tiến. Nhưng hạ quan xem người này bộ mặt xấu xí, vả lại rất tàn tật, thật sự là không thể thu dụng…
- A, Phong Thường Thanh!
Tiêu Duệ biến sắc, rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, ánh mắt khác thường nhìn chăm chú vào người đàn ông quần áo lam lũ quỳ rạp dưới chân mình, thần sắc biến ảo.
Trí nhớ về Phong Thường Thanh xẹt qua như điện trong đầu.
Phong Thường Thanh, Bồ Châu thị, bởi vì ngoại tổ phụ phạm tội lưu đầy tới An Tây sung quân, bổ nhiệm thành quân coi giữ cửa thành nam. Phong Thường Thanh lúc thiếu niên sống cùng ngoại tổ phụ. Ngoại tổ phụ có phần thi thư, thường dạy hắn đọc sách trên cửa thành lâu. Sau khi ngoại tổ phụ mất, Phong Thường Thanh không có chỗ dựa vào, lúc này trải qua cuộc sống nghèo khó.
Sau khi Phong Thường Thanh qua tuổi ba mươi, tương quân Cao Tiên Chi lúc đó làm Đô tri binh mã sử, rất có tài năng, mỗi lần xuất quân, có hơn ba mười người tùy tùng bên mình, quần áo sáng rõ. Phong Thường Thanh cũng muốn trở thành tùy tùng của Cao Tiên Chi, liền khẳng khái gửi một phong thư khiếu nại tới Cao Tiên Chi, tự đề cử mình, nhưng Cao Tiên Chi ngại tướng mạo hắn xấu xí, không muốn tiếp.
Phong Thường Thanh à? cũng coi như danh tướng thịnh Đường, hắn đến đầu nhập chính mình! Tiêu Duệ mừng thầm trong lòng. Dưới tay hắn có người tài ba dũng mãnh như Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ, còn có Lý Quang Bật năng chinh thiện chiến, còn có Ca Thư Hàn trù tính công việc, duy độc thiếu một người thích hợp tham mưu việc quân cơ, mà Phong Thường Thanh này, là một tham mưu quân vụ thích hợp nhất.
Mưu thần à? Nhưng Tiêu Duệ lại lo lắng lịch sử nói về Phong Thường Thanh quá khuếch trương, không khỏi hơi có chút do dự.
- Thanh đọc nhiều thi thư, thông việc quân cơ, ngưỡng mộ công cao cả, xin Quận Vương thu nhận!
Phong Thường Thanh hô to, hành lễ:
- … Cần mẫn kham khổ cực nhọc, thề yên lặng báo đáp chủ, xưa nay sử sách ai không thấy, nay thấy công lao của người xưa.
Bên tai Tiêu Duệ đột nhiên quanh quẩn một bài thơ người thời thịnh Đường khen ngợi Phong Thường Thanh, cảm thấy không còn do dự.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn hòa, cúi người đỡ Phong Thường Thanh lên:
- Từ lâu Tiêu mỗ nghe thấy tên tiên sinh, hôm nay gặp, thật sự là hận gặp muộn! Xin tiên sinh đứng lên!
…
Phong Thường Thanh cảm động vạn phần mà đối mặt với Tiêu Duệ, bên cạnh hắn đúng là danh tướng Đại Đường Ca Thư Hàn ngày xưa nhiều lần cự tuyệt hắn. Phong Thường Thanh vốn là muốn thử, căn bản hắn không có nghĩa tới, Tiêu Duệ lại coi trọng hắn như thế. Không chỉ không chê hắn thô bỉ xấu xí thân thể dơ bản, không ngờ còn xuống ngựa sóng vai đi về phía trước với hắn, dưới ánh mắt kinh sợ trong thành Quy Tư.
Ca Thư Hàn nhíu mày, không rõ vì sao Tiêu Duệ coi trọng người thô bỉ này, còn tự mình thiết yến đãi hắn. Kỳ thật, cũng khó trách đám người Ca Thư Hàn trông mặt mà bắt hình dong. Thời thịnh thế Đại Đường chú trọng dung mạo dáng vẻ, loại hình tượng bên ngoài của Phong Thường Thanh này quả thật không làm người ta thích. Đây cũng chính là vì Tiêu Duệ làm kẻ xuyên qua, biết tài cán và giá trị của Phong Thường Thanh, đổi thành người khác, thật sự sẽ ghét bỏ hắn.
- Sĩ chết vì người tri kỷ.
Đôi mắt Phong Thường Thanh đỏ lên, trong lòng ầm thầm nói dứt khoát.
- Không biết tiên sinh có cách nhìn gì đối với thế cục Đại Đường ta…
Tiêu Duệ nâng một chén rượu:
- Tiên sinh, mời uống!
Phong Thường Thanh cảm động mà nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lấy lại bình tĩnh, xúc động nói:
- Quận Vương, Khai Nguyên hưng thịnh, bởi vì có bốn: trên có minh quân, dưới có hiền thần là một; quy tắc quân đội đầy đủ, quân sự hưng thịnh là hai; tô thuế thấp phân phối quan thương phong phú là ba; học viện kiêm khoa cử ba tỉnh, nhân tài hiền đức xuất hiện lớp lớp, chính lệnh thông hành là bốn.
Có điều, có người thì tất có sai, hiện giờ mặc dù ruộng tốt trong nước trải qua triều đình quy định lại đăng ký trong danh sách một lần nữa, nhưng kỳ thật nhiều đất đai vẫn thuộc tài sản vĩnh viễn của nhà giàu quyền quý. Mà dân chúng Đại Đường thì đông gấp mấy lần lúc mới khai quốc, đất ít người nhiều, không phân công phân đất được nhưng thuế má vẫn như trước, mặc dù khiến kho phủ sung túc mà nguy vậy. Dân chúng vô tâm tang ma, bị bắt vứt bỏ đất đai mà xa xứ… Quận Vương chủ trì đề nghị lưu dân di chuyển tới Tây Vực đúng là chứngcứ rõ ràng.
Phong Thường Thanh không để ý Ca Thư Hàn khinh miệt một bên, tiếp tục nói thẳng:
- Cũng may triều đình làm ra chế độ mới, giảm bớt nội loạn, nếu không thiên hạ nguy rồi.
Đúng là hơi quá mức, không ngờ cái nhìn có chút nhất trí với Tiêu Duệ.
- Xin Quận Vương thứ tội Thường Thanh vọng ngôn.
Phong Thường Thanh do dự một chút:
- Phía trên triều đình, Lý tướng nắm giữ triều chính, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn pháp trị quốc, trị thiên hạ, tuy có dối trên lừa dưới, nhưng có công yên ổn pháp tắc. Nhưng hôm nay Lý tướng thoái vị, hoàng thượng tuổi già, triều đình tất loạn… Lại thêm Khánh Vương Lý Tông rục rịch tại Lũng Hữu…
Tiêu Duệ cao giọng cười, giơ cao chén rượu lên:
- Tiên sinh cao kiến, Tiêu mỗ bội phục. Tiên sinh sống oan ở Tây Vực lại am hiểu thế cục thiên hạ, quả nhiên là kỳ tài… Hiện giờ, nếu như tiên sinh không chê, tạm thời đi theo Tiêu mỗ làm Phán quan tùy quân bên người được chứ? Đợi ngày sau tiên sinh lập được quân công, Tiêu mỗ sẽ tấu với triều đình và hoàng thượng…
Phong Thường Thanh mừng rỡ, quỳ xuống đất:
- Thường Thanh thề máu chảy đầu rơi vì Quận Vương, chết không hối hận!
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, thoáng lung lay chén rượu trong tay:
- Đều là vì Đại Đường.
Người Đại Thực thối lui, sợ là vì nội loạn. Mà người Đại Thực đi, người Thổ Phiên thừa dịp hư không mà vào. Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, dường như nhớ lại lịch sử nguyên bản. Mà nguyên bản trên lịch sử Cao Tiên Chi chinh phạt Tiểu Bột Luật năm Thiên Bảo thứ sáu chính là bởi vì Tiểu Bột Luật đầu phục Thổ Phiên, cự tuyệt xưng thần tiến cống Đại Đường.
- Lời Quận Vương nói…
Lời Tiêu Duệ thì thào tự nói rơi vào lỗ tai Ca Thư Hàn, Ca Thư Hàn không khỏi hỏi một tiếng.
Tiêu Duệ đột nhiên tỉnh lại, lấy lại bình tĩnh, khoát tay áo:
- Đi thôi, Ca Thư, chúng ta đi quân doanh!
…
…
Bên trong quân doanh, chỉ thấy giữa sân cát bụi đằng đằng, một khoái mã nâu vàng phi đến, tướng quân Lý Tự Nghiệp nắm mạch đao sắc bén mặc giáp ngồi trên lưng ngựa. Đầu tiên hắn quơ mạch đao trong tay bên ngựa, sau khi dạo qua một vòng đột nhiên dương tay ném ra, sau đó tiếp được, lại ném ra. Mạch đao thật dài mà sắc bén lần được bị ném lên, một thanh mạch đao dường như có linh tính sinh mạng, bay xung quanh trên dưới Lý Tự Nghiệp, vẽ ra những đường hàn quang, giống như mẫu đơn giận thả, từng cánh hoa nở rộ sôi động.
Dần dần, ngựa chạy càng mau, Lý Tự Nghiệp gào to một tiếng, mạch đao chợt tắt, đao hoa nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Lý Tự Nghiệp một tay nắm mạch đao khua tay cuồn cuộn trên lưng ngựa, thậm chí chân sau đứng thẳng, hoặc kẹp mình ngựa. Động tác tự nhiên, phóng khoáng lưu loát một người một ngựa ánh đao vắt ngang. Trong khi đám sĩ tốt xem kinh tâm động phách hết sức hoa mắt, tiếng trống da tê giác “đông” một tiếng vang lớn, mọi người sợ hãi chấn động, hóa ra là Đại đô đốc An Tây Tiêu Duệ tự mình đập vang trống quân kia.
Tiếng trống dồn dập mà trầm thấp.
- Tự Nghiệp, thân thủ tốt!
Tiêu Duệ vừa đánh trống vừa cao giọng hô. Bên cạnh Tiêu Duệ, trong mắt Ca Thư Hàn cũng hiện lên một chút tán thưởng, tay nắm chặt, dường như cũng hơi nóng lòng muốn thử.
Lý Tự Nghiệp liếc Tiêu Duệ một cái, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.
Bỗng nhiên, hắn hét lớn một tiếng, mạch đao trong tay quét một đường cầu vồng, bay lên cao mấy trượng, bức thẳng đám mây, phát ra hào quang lóng lánh mắt.
Tiếng trống gấp khiến mạch đao giống như đâm thủng mặt trời đỏ, dưới mấy ngàn đôi mắt kinh hãi không hiểu quay đầu nhọn đâm xuống, cắm xuống mặt đất, nhanh như sao băng.
- A! A!
Không ít sĩ tốt không khỏi che mắt, dường như mạch đao đoạt người nhiếp phách kia rơi xuống đầu chính mình.
Chỉ thấy Lý Tự Nghiệp một tay ghìm cương, cổ tay vung một cái. “Răng rắc” một tiếng giòn tan, mạch đao vào tay, một người một đao lù lù bất động, đằng đằng sát khí.
Binh lính đứng một bên xem bộc phát tiếng trầm trồ khen ngợi giống như tiếng sẫm, đặc biệt là sĩ tốt Thiết vệ quân An Tây giáp trụ màu đen.
Tiếng trống quân dồn dập như sấm.
Một Giáo úy quan quân Đại Đường có chút không phục phóng ngựa tiến lên, cao giọng hô:
- Lý tướng quân! Mỗ đến với ngài một hồi!
Lý Tự Nghiệp bĩu môi vung ngang mạch đao trong tay, hai chân dùng sức kẹp chặt bụng ngựa. Ngựa dưới khố hắn phát ra tiếng hí trầm thấp vang dội xao động, hai móng trước đá cao bụi mù nổi lên bốn phía. Giáo úy vũ động trường mâu trong tay, trong lúc hai ngựa đan vào nhau đột nhiên đâm tới Lý Tự Nghiệp.
Nhưng ánh đao chợt lóe, một mạch đao sắc bén đâm thẳng lại. Giáo úy nghiêng ngời chợt né trong tiếng kinh hô của đám binh sĩ, nhanh nhẹn mà tránh được một kích thứ nhất, nhưng mũi đao ngay sau đó lại khẽ đảo, sửa đâm thành quét, nhanh như chớp gác lên cổ Giáo úy, lưỡi đao sắc bén kề sát da thịt, nhưng không có vạch qua mảy may.
Lý Tự Nghiệp này thật sự là một cao thủ mạch đao, đại tướng mạch đao Đại Đường hiếm thấy. Bên tai Tiêu Duệ vang lên tiếng tán thưởng của Ca Thư Hàn, hắn khẽ mỉm cười nhìn Lý Tự Nghiệp uy phong lẫm lẫm, một ít nỗi lòng lộn xộn sinh ra bởi vì Tiểu Bột Luật kinh biến bởi vậy mà trở thành hư không.
Giáo úy quan quân buông tha chống cự. Hắn biết, đối mặt với một cao thủ dùng đao như vậy, lại có một cây mạch đao như vậy, hắn gần như không có cơ hội, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi lên lưỡi đao sáng như tuyết, Giáo úy kinh hoảng nheo mắt lại.
Kỳ thật, đây là một thanh mạch đạo rất phổ thông, không có bề ngoài hoa lệ, thậm chí trên mũi đao còn có một số dấu vết loang lổ, thông thường tới không thể thông thường hơn, giống như người nắm đao.
Đao hoặc đao pháp đều không quan trọng, mấu chốt là ai nắm đao. Lý Tự Nghiệp một thanh mạch đao nơi tay, vô địch thủ.
Lý Tự Nghiệp của Thiết vệ quân An Tây mới thành lập xuất trướng hoa lệ, cùng với trình diễn phối hợp huấn luyện súng ống, khiến quân Đường chính quy An Tây nhìn xem hoa mắt xuất thần.
Không còn ai nghi ngờ, sức chiến đấu của loại quân đội này. Tướng lãnh các cấp quân An Tây thậm chí hoài nghi, một đội quân như vậy, kéo vào Ngọc Môn Quan, còn ai có thể ngăn cản?
Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn tiến vào doanh, chậm rãi phóng ngựa đi tới. Đột nhiên, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo trên quan đạo phóng lại đây, gục trước ngựa Tiêu Duệ, cao giọng hô:
- Quận Vương!
Tiêu Duệ đưa mắt nhìn lại, một người đàn ông dáng người gầy nhỏ bộ mặt hơi xấu xí khoảng ba mươi đang dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn mình, không khỏi nhíu mày:
- Ngươi là người phương nào? Ngăn đầu ngựa bổn vương có ý gì?
Người đàn ông còn không có đáp lời, Ca Thư Hàn đã tới gần nói nhỏ bên tai Tiêu Duệ:
- Quận Vương, người này tên là Phong Thường Thanh, tự cho mình siêu phàm, nhiều lần đến phủ Đô hộ Mao Toại tự tiến. Nhưng hạ quan xem người này bộ mặt xấu xí, vả lại rất tàn tật, thật sự là không thể thu dụng…
- A, Phong Thường Thanh!
Tiêu Duệ biến sắc, rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, ánh mắt khác thường nhìn chăm chú vào người đàn ông quần áo lam lũ quỳ rạp dưới chân mình, thần sắc biến ảo.
Trí nhớ về Phong Thường Thanh xẹt qua như điện trong đầu.
Phong Thường Thanh, Bồ Châu thị, bởi vì ngoại tổ phụ phạm tội lưu đầy tới An Tây sung quân, bổ nhiệm thành quân coi giữ cửa thành nam. Phong Thường Thanh lúc thiếu niên sống cùng ngoại tổ phụ. Ngoại tổ phụ có phần thi thư, thường dạy hắn đọc sách trên cửa thành lâu. Sau khi ngoại tổ phụ mất, Phong Thường Thanh không có chỗ dựa vào, lúc này trải qua cuộc sống nghèo khó.
Sau khi Phong Thường Thanh qua tuổi ba mươi, tương quân Cao Tiên Chi lúc đó làm Đô tri binh mã sử, rất có tài năng, mỗi lần xuất quân, có hơn ba mười người tùy tùng bên mình, quần áo sáng rõ. Phong Thường Thanh cũng muốn trở thành tùy tùng của Cao Tiên Chi, liền khẳng khái gửi một phong thư khiếu nại tới Cao Tiên Chi, tự đề cử mình, nhưng Cao Tiên Chi ngại tướng mạo hắn xấu xí, không muốn tiếp.
Phong Thường Thanh à? cũng coi như danh tướng thịnh Đường, hắn đến đầu nhập chính mình! Tiêu Duệ mừng thầm trong lòng. Dưới tay hắn có người tài ba dũng mãnh như Lý Tự Nghiệp và Lệnh Hồ Xung Vũ, còn có Lý Quang Bật năng chinh thiện chiến, còn có Ca Thư Hàn trù tính công việc, duy độc thiếu một người thích hợp tham mưu việc quân cơ, mà Phong Thường Thanh này, là một tham mưu quân vụ thích hợp nhất.
Mưu thần à? Nhưng Tiêu Duệ lại lo lắng lịch sử nói về Phong Thường Thanh quá khuếch trương, không khỏi hơi có chút do dự.
- Thanh đọc nhiều thi thư, thông việc quân cơ, ngưỡng mộ công cao cả, xin Quận Vương thu nhận!
Phong Thường Thanh hô to, hành lễ:
- … Cần mẫn kham khổ cực nhọc, thề yên lặng báo đáp chủ, xưa nay sử sách ai không thấy, nay thấy công lao của người xưa.
Bên tai Tiêu Duệ đột nhiên quanh quẩn một bài thơ người thời thịnh Đường khen ngợi Phong Thường Thanh, cảm thấy không còn do dự.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười ôn hòa, cúi người đỡ Phong Thường Thanh lên:
- Từ lâu Tiêu mỗ nghe thấy tên tiên sinh, hôm nay gặp, thật sự là hận gặp muộn! Xin tiên sinh đứng lên!
…
Phong Thường Thanh cảm động vạn phần mà đối mặt với Tiêu Duệ, bên cạnh hắn đúng là danh tướng Đại Đường Ca Thư Hàn ngày xưa nhiều lần cự tuyệt hắn. Phong Thường Thanh vốn là muốn thử, căn bản hắn không có nghĩa tới, Tiêu Duệ lại coi trọng hắn như thế. Không chỉ không chê hắn thô bỉ xấu xí thân thể dơ bản, không ngờ còn xuống ngựa sóng vai đi về phía trước với hắn, dưới ánh mắt kinh sợ trong thành Quy Tư.
Ca Thư Hàn nhíu mày, không rõ vì sao Tiêu Duệ coi trọng người thô bỉ này, còn tự mình thiết yến đãi hắn. Kỳ thật, cũng khó trách đám người Ca Thư Hàn trông mặt mà bắt hình dong. Thời thịnh thế Đại Đường chú trọng dung mạo dáng vẻ, loại hình tượng bên ngoài của Phong Thường Thanh này quả thật không làm người ta thích. Đây cũng chính là vì Tiêu Duệ làm kẻ xuyên qua, biết tài cán và giá trị của Phong Thường Thanh, đổi thành người khác, thật sự sẽ ghét bỏ hắn.
- Sĩ chết vì người tri kỷ.
Đôi mắt Phong Thường Thanh đỏ lên, trong lòng ầm thầm nói dứt khoát.
- Không biết tiên sinh có cách nhìn gì đối với thế cục Đại Đường ta…
Tiêu Duệ nâng một chén rượu:
- Tiên sinh, mời uống!
Phong Thường Thanh cảm động mà nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lấy lại bình tĩnh, xúc động nói:
- Quận Vương, Khai Nguyên hưng thịnh, bởi vì có bốn: trên có minh quân, dưới có hiền thần là một; quy tắc quân đội đầy đủ, quân sự hưng thịnh là hai; tô thuế thấp phân phối quan thương phong phú là ba; học viện kiêm khoa cử ba tỉnh, nhân tài hiền đức xuất hiện lớp lớp, chính lệnh thông hành là bốn.
Có điều, có người thì tất có sai, hiện giờ mặc dù ruộng tốt trong nước trải qua triều đình quy định lại đăng ký trong danh sách một lần nữa, nhưng kỳ thật nhiều đất đai vẫn thuộc tài sản vĩnh viễn của nhà giàu quyền quý. Mà dân chúng Đại Đường thì đông gấp mấy lần lúc mới khai quốc, đất ít người nhiều, không phân công phân đất được nhưng thuế má vẫn như trước, mặc dù khiến kho phủ sung túc mà nguy vậy. Dân chúng vô tâm tang ma, bị bắt vứt bỏ đất đai mà xa xứ… Quận Vương chủ trì đề nghị lưu dân di chuyển tới Tây Vực đúng là chứngcứ rõ ràng.
Phong Thường Thanh không để ý Ca Thư Hàn khinh miệt một bên, tiếp tục nói thẳng:
- Cũng may triều đình làm ra chế độ mới, giảm bớt nội loạn, nếu không thiên hạ nguy rồi.
Đúng là hơi quá mức, không ngờ cái nhìn có chút nhất trí với Tiêu Duệ.
- Xin Quận Vương thứ tội Thường Thanh vọng ngôn.
Phong Thường Thanh do dự một chút:
- Phía trên triều đình, Lý tướng nắm giữ triều chính, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn pháp trị quốc, trị thiên hạ, tuy có dối trên lừa dưới, nhưng có công yên ổn pháp tắc. Nhưng hôm nay Lý tướng thoái vị, hoàng thượng tuổi già, triều đình tất loạn… Lại thêm Khánh Vương Lý Tông rục rịch tại Lũng Hữu…
Tiêu Duệ cao giọng cười, giơ cao chén rượu lên:
- Tiên sinh cao kiến, Tiêu mỗ bội phục. Tiên sinh sống oan ở Tây Vực lại am hiểu thế cục thiên hạ, quả nhiên là kỳ tài… Hiện giờ, nếu như tiên sinh không chê, tạm thời đi theo Tiêu mỗ làm Phán quan tùy quân bên người được chứ? Đợi ngày sau tiên sinh lập được quân công, Tiêu mỗ sẽ tấu với triều đình và hoàng thượng…
Phong Thường Thanh mừng rỡ, quỳ xuống đất:
- Thường Thanh thề máu chảy đầu rơi vì Quận Vương, chết không hối hận!
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, thoáng lung lay chén rượu trong tay:
- Đều là vì Đại Đường.