Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345
Mạnh Quang kính cẩn cười:
- Quận vương, hoàng thượng đã vào cung thái thượng hoàng từ sớm, vừa mới trở về được một lát, đang ở trong ngự thư phòng. Hoàng thượng dặn nô tài ở chỗ này chờ đợi, người nói một khi nhìn thấy quận vương và công chúa cùng với các vị phu nhân tiến cung lập tức mời quận vương đến ngự thư phòng gặp mặt.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng thêm dầy đặc. Hắn gật đầu, cao giọng nói:
- Nghi nhi, các nàng an tâm chờ, ta tới ngự thư phòng bái kiến hoàng thượng một lát sẽ quay lại. Mạnh Quang, dẫn đường đi.
Gió bắc gào thét cắt rát mặt người đi, Mạnh Quang đi trước dẫn đường, Tiêu Duệ khoác áo choàng dầy đi phía sau, không lâu sau đã đi tới trước của ngự thư phòng. Mạnh Quang cúi người hành lễ thấp giọng nói:
- Quận vương, hoàng thượng đang chờ ở bên trong, nô tài xin cáo lui!
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Ngươi đi đi.
Tiêu Duệ thoáng do dự, đẩy cửa mà vào. Cánh cửa dầy nặng phát ra một tiếng dát, chén trà trong tay Lý Kỳ thoáng run rẩy, nước trà nóng trào ra ngoài rơi xuống mặt bàn. Hắn đang lấy lại bình tĩnh thì Tiêu Duệ đã xốc rèm lên đi đến trước mặt hắn.
Lý Kỳ ánh mắt phức tạp, chăm chú nhìn Tiêu Duệ đứng gần trong gang tấc.
Trường An yên lặng cúi người hành lễ:
- Thần Tiêu Duệ báo kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần …
- Quận vương tiến cung hẳn là đến dự ẩm yến của thái thượng hoàng …
Lý Kỳ nhẹ nhàng nói, đặt chén trà xuống bàn, sau đó rút cánh tay trắng nõn trở về.
Tiêu Duệ gật đầu:
- Không sai, thần nhận được lời truyền triệu của thái thượng hoàng, triệu thần và bốn vị thê tử của thần tiến cung dự tiệc… Thần không dám chậm trễ, lập tức cùng Nghi nhi các nàng tiến cung.
- Quận vương…
Lý Kỳ khẽ thở dài:
- Tỷ phu, có lẽ huynh nói rất đúng, đệ thật không nên làm vị hoàng đế hữu danh vô thực này… Nếu như không làm hoàng đế, chúng ta cũng sẽ không biến thành loại tình cảnh xấu hổ như ngày hôm nay…
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Hoàng thượng sao lại nói như vậy? Thái thượng hoàng tuổi già sức yếu ngôi vị truyền cho thái tử. Hoàng thượng đăng cơ làm tân hoàng, đây là việc thiên kinh địa nghĩa…
Lý Kỳ liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, không khỏi có chút tức giận buồn bực nói:
- Tỷ phu, chuyện đã đến nước này rồi huynh còn nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Ngày hôm nay, nơi này không có người ngoài cũng chẳng có hoàng đế, ngươi cứ xem đệ như là Thịnh Vương Lý Kỳ trước kia, đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu thôi: Huynh thật sự không có lòng xưng đế vương sao?
- Hoàng thượng, thần sớm đã nói rồi, thần tuyệt đối không có lòng soán vị, trước không có bây giờ không có và sau này sẽ càng không có.
Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Hoàng thượng xin hãy yên lòng, chỉ cần tân chính có hiệu quả, Tiêu Duệ nhất định sẽ cấp cho hoàng thượng một cái công đạo khiến người vừa lòng.
- Công đạo?
Lý Kỳ đột nhiên cười khổ:
- Tỷ phu, hiện tại đệ còn giống một vị hoàng đế sao? Việc của quốc gia có đám người Chương Cừu Kiếm Quỳnh của Quốc vụ viện làm, quân quyền có tỷ phu nắm giữ. Mà cái gọi là quyền giám sát kia cũng do đám học sĩ Bùi Khoan nắm lấy. Đệ là gì? Một hình nộm ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhìn xem náo nhiệt hay là một con rối bày ra trước mặt dân chúng Đại Đường? Huynh nói thật cho đệ biết, đệ là gì?
- Đám triều thần bên ngoài không còn kính sợ đệ nữa, trong cung từ thái thượng hoàng trở xuống mắng chửi đệ là tội nhân của hoàng thất Lý Đường… Tỷ phu, huynh nói đi đệ phải làm sao đây?
Lý Kỳ đột nhiên đứng dậy, kích động lớn tiếng nói:
- Nếu như hoàng đế là như vậy, đệ còn để làm gì?! Tỷ phu, hoàng vị này đệ không muốn. Tặng cho huynh thế nào?
.........
............
Không khí trong ngự thư phòng nhất thời trở nên nặng nề, yên lặng không một tiếng động, có có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Lý Kỳ.
Tiêu Duệ cảm thán thở dài:
- Không biết hoàng thượng suy nghĩ thế nào, như thế nào mới giống một vị hoàng đế?
Lý Kỳ nghe xong lời này, ngược lại sửng sốt, hắn do dự một hồi:
- Tự nhiên là giống phụ hoàng, giống hoàng đế các triều đại trước…
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Quần lâm thiên hạ, cao cao tại thượng, tam cung lục viện, cẩm y ngọc thực, sinh sát trong tay, muốn thế nào là được như thế ấy, noi theo tính tình của hoàng đế, trời là lão đại hoàng đế là lão nhị… Như vậy mới giống một hoàng đế? Xin hỏi hoàng thượng, trong lòng người suy nghĩ như vậy có phải hay không?
Lý Kỳ đỏ mặt:
- Hoàng quyền chí cao vô thượng, trong thiên hạ không gì không tuân phục, chẳng lẽ các triều đại có vị hoàng đế nào là không như vậy? Tại sao đến trẫm lại biến thành vị hoàng đế vô dụng như thế này chứ?
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Hoàng thượng, người hãy tự hỏi lòng mình, thiên hạ Đại Đường này, ngàn vạn dặm giang sơn thật sự là thuộc về Lý gia sao?
- Thiên hạ là của người trong thiên hạ mà không phải của hoàng thất Lý đường.
Tiêu Duệ ngừng lại một lát rùi nói tiếp:
- Triều đại thay đổi là chuyện bình thường chỉ có quốc gia là tồn tại vĩnh cửu. Nếu hoàng thất Lý Đường có thể đoạt được thiên hạ từ trong tay Dương gia, sau này hoàng thượng có thể đảm bảo được sẽ không ai đoạt đi giang sơn từ trong tay hoàng thất Lý Đường?
- Thần hiện tại thi hành tân chính, một là vì trả lại quyền cho người trong thiên hạ, thiên hạ là của người thiên hạ tự nhiên do người trong thiên hạ cộng đồng quản lý. Hai là vì giữ cho hoàng thất trường tồn. Hoàng thượng có cẩn thận suy nghĩ đến, sau khi thi hành tân chính, hoàng thượng mặc dù mất đi quyền lớn nhưng hoàng thượng cũng đồng dạng thu hoạch được rất nhiều. Phóng ánh mắt ra xa, tương lai Đại Đường càng thêm phồn vinh, dân giàu nước mạnh, quốc phú binh cường. Sau khi nước giàu binh cường có thể mở rộng bờ cõi, một lần nữa mở ra sự nghiệp to lớn… Đến lúc đó hoàng thượng ngồi hưởng thanh danh minh quân thịnh thế, vĩnh viễn lưu truyền đến muôn đời.
Tiêu Duệ cũng kích động đứng dậy:
- Không chỉ hoàng thượng, từ con cháu sau này của hoàng thượng đều có thể ngồi hưởng vinh quang, hoàng tộc truyền đời trăm ngàn năm không bao giờ thay đổi… Hoàng thượng nghĩ mà xem, so với vinh quan muôn đời thì sự được mất trước mắt có tính là gì!? Trước đây thần đã từng kể với hoàng thượng, ở quốc gia man di phương tây xa xôi kia, phần lớn là thể chế quân chủ lập hiến, hoàng thượng là hoàng thượng, quốc gia là quốc gia, triều đình là triều đình, không thể vì một tên hôn quân mà mất nước, cũng sẽ không vì thần tử nghịch tặc mà loạn lạc…
- Hoàng thượng hà cớ gì phải luôn ưu tư trong lòng? Sao không mở rộng lòng mình, tâm tình thoải mái làm một vị hoàng đế Đại Đường anh minh cơ trí, tiêu diêu tự tại.
Xử lý việc nước chính là trách nhiệm của thần tử, chính vụ có giám sát viện giám sát đôn đốc cho nên không dám lơi lỏng và không làm tròn trách nhiệm. Mà hoàng thượng, làm tốt chuyện của hoàng thượng là được rồi… Nếu như so sánh Đại Đường giống như một con thuyền lớn thì hoàng thượng chính là thuyền trưởng, mà thần dân trong thiên hạ chính là thủy thủy đoàn; chẳng lẽ hoàng thượng không muốn làm một vị thuyền trưởng định hướng cho con thuyền, mà ngược lại muốn đích thân đi làm tạp dịch mới được sao?
Tiêu Duệ nói đến câu cuối cùng, giọng điệu đã trở nên nặng nề mang hàm nghĩa sâu xa. Như nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Tiêu Duệ, Lý Kỳ thở dài không nói gì nữa. Lời này của Tiêu Duệ, hắn mặc dù nghe không hiểu nhưng muốn hắn bởi vậy mà ' khai sáng bầu trời mới', quả thực là một việc không có khả năng.
Cảm giác mất đi đại quyền và cảm giác phẫn uất buồn bực, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể làm dịu đi được.
Tiêu Duệ thở dài, quan niệm của mình vượt quá thời đại quá dài, Lý Kỳ đương nhiên là không thể tiếp thu được. Nhưng hắn có thể làm, có thể nói cũng chỉ có như vậy mà thôi, có thể hiểu, có thể chấp nhận hay không thì đó lại là chuyện của Lý Kỳ.
....
.......
- Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, thần phải đến chỗ thái thượng hoàng dự tiệc. Nếu không còn phân phó gì khác nữa, thần xin cáo lui.
Tiêu Duệ cúi người nói.
Lý Kỳ im lặng không nói.
Tiêu Duệ xoay người chậm rãi rời đi. Lý Kỳ nhìn theo thân ảnh phiêu dật sắp biến mất trong tầm mắt mình, sắc mặt nhăn nhúm cúi đầu thì thào:
- Tỷ phu, đệ nghe lời huynh.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại, nụ cười phi thường xán lạn:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã quyết định…
- Tỷ phu, huynh không phải đến chỗ phụ hoàng nữa… Huynh hồi phủ trước đi. Việc trong cung, nơi thái thượng hoàng, đệ tự biết cách xử lý.
Lý Kỳ mệt mỏi khoát tay áo, thở dài một hơi.
- Những lời này của hoàng thượng, từ bước đầu tiên thần bước vào cung, chính là đợi nghe lời này.
Tiêu Duệ bước nhanh tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lý Kỳ:
- Hoàng thượng, nếu thần đã dám đến thì không có gì phải sợ hãi cả. Cho dù là thái thượng hoàng!
Lý Kỳ sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy:
- Tỷ phu…
- Hoàng thượng, thần rất cao hứng.
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã trưởng thành. Hoàng thượng phải hiểu rõ điều này: Thần thi hành tân chính, cho dù hoàng thượng không hiểu thậm chí trong lòng oán giận. Trong lòng hoàng thượng rõ ràng, thần có tình cảm sâu đậm đối với hoàng thượng. Lùi một bước mà nói, ngay cả thần soán vị làm đế, hoàng thượng cho dù không làm hoàng đế cũng có thể an hưởng phú quý một đời… Nhưng nếu để thái thượng hoàng phục hồi, chờ đợi hoàng thượng chỉ có một con đường: Tử vong!
- Trong mắt thái thượng hoàng, hoàng thượng chẳng qua chỉ là một quân cờ, lúc nào cũng đều có thể vứt bỏ, trước kia là vậy, hiện tại vẫn là như vậy. Không chỉ hoàng thượng, dù là Lý Hanh cũng chỉ như vậy mà thôi. Trong lòng thái thượng hoàng chỉ có quyền lực, vì quyền lực ông ta có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ. Xin hỏi hoàng thượng, để cho một kẻ như thái thượng hoàng làm hoàng đế thật sự là một việc rất hạnh phúc sao?
Tiêu Duệ đột nhiên bắt lấy tay Lý Kỳ, bàn tay run nhè nhẹ, cao giọng cười:
- Hoàng thượng, thần cáo lui…Tất cả sẽ chấm dứt…
...............
Từ ngự thư phòng đi ra, trong lòng Tiêu Duệ trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả bước chân cũng trở nên khoan khoái hơn. Hắn lo lắng nhất chính là Lý Kỳ hùa theo Lý Long Cơ làm khó mình. Từ thái độ của Lý Kỳ hôm nay mà xem, hắn rõ ràng đã có sự chuyển biến, mặc dù hắn không nói rõ Lý Long Cơ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đối với Tiêu Duệ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Lý Nghi lo lắng bất an đứng ngồi không yên, thấy Tiêu Duệ đi về vội vàng đi tới nghênh đón hỏi:
- Tử Trường, hoàng thượng tìm chàng…
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi, hoàng thượng triệu ta đến chẳng qua chỉ là muốn nói chuyện với ta mà thôi.
...........
.........
Trong tẩm cung của Lý Long Cơ, cung nữ thái giám người qua kẻ lại, thoan thoát trong đại điện bày biện yến tịch phong phú. Tiếng nhạc hoa lệ lả lướt, Lý Long Cơ một thân long bào mới tinh, hiên ngang đứng ở của cung nhìn ra phía bên ngoài cửa cung. Sau lưng lão, Lý Hành sắc mặt có chút khẩn trương.
Trên con đường cách đó không xa, Tiêu Duệ tay trái nắm Dương Ngọc Hoàn, tay phải dắt Lý Nghi, sau lưng là Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không, cùng nhau đi về phía này.
- Quận vương, hoàng thượng đã vào cung thái thượng hoàng từ sớm, vừa mới trở về được một lát, đang ở trong ngự thư phòng. Hoàng thượng dặn nô tài ở chỗ này chờ đợi, người nói một khi nhìn thấy quận vương và công chúa cùng với các vị phu nhân tiến cung lập tức mời quận vương đến ngự thư phòng gặp mặt.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng thêm dầy đặc. Hắn gật đầu, cao giọng nói:
- Nghi nhi, các nàng an tâm chờ, ta tới ngự thư phòng bái kiến hoàng thượng một lát sẽ quay lại. Mạnh Quang, dẫn đường đi.
Gió bắc gào thét cắt rát mặt người đi, Mạnh Quang đi trước dẫn đường, Tiêu Duệ khoác áo choàng dầy đi phía sau, không lâu sau đã đi tới trước của ngự thư phòng. Mạnh Quang cúi người hành lễ thấp giọng nói:
- Quận vương, hoàng thượng đang chờ ở bên trong, nô tài xin cáo lui!
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Ngươi đi đi.
Tiêu Duệ thoáng do dự, đẩy cửa mà vào. Cánh cửa dầy nặng phát ra một tiếng dát, chén trà trong tay Lý Kỳ thoáng run rẩy, nước trà nóng trào ra ngoài rơi xuống mặt bàn. Hắn đang lấy lại bình tĩnh thì Tiêu Duệ đã xốc rèm lên đi đến trước mặt hắn.
Lý Kỳ ánh mắt phức tạp, chăm chú nhìn Tiêu Duệ đứng gần trong gang tấc.
Trường An yên lặng cúi người hành lễ:
- Thần Tiêu Duệ báo kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần …
- Quận vương tiến cung hẳn là đến dự ẩm yến của thái thượng hoàng …
Lý Kỳ nhẹ nhàng nói, đặt chén trà xuống bàn, sau đó rút cánh tay trắng nõn trở về.
Tiêu Duệ gật đầu:
- Không sai, thần nhận được lời truyền triệu của thái thượng hoàng, triệu thần và bốn vị thê tử của thần tiến cung dự tiệc… Thần không dám chậm trễ, lập tức cùng Nghi nhi các nàng tiến cung.
- Quận vương…
Lý Kỳ khẽ thở dài:
- Tỷ phu, có lẽ huynh nói rất đúng, đệ thật không nên làm vị hoàng đế hữu danh vô thực này… Nếu như không làm hoàng đế, chúng ta cũng sẽ không biến thành loại tình cảnh xấu hổ như ngày hôm nay…
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Hoàng thượng sao lại nói như vậy? Thái thượng hoàng tuổi già sức yếu ngôi vị truyền cho thái tử. Hoàng thượng đăng cơ làm tân hoàng, đây là việc thiên kinh địa nghĩa…
Lý Kỳ liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, không khỏi có chút tức giận buồn bực nói:
- Tỷ phu, chuyện đã đến nước này rồi huynh còn nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Ngày hôm nay, nơi này không có người ngoài cũng chẳng có hoàng đế, ngươi cứ xem đệ như là Thịnh Vương Lý Kỳ trước kia, đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu thôi: Huynh thật sự không có lòng xưng đế vương sao?
- Hoàng thượng, thần sớm đã nói rồi, thần tuyệt đối không có lòng soán vị, trước không có bây giờ không có và sau này sẽ càng không có.
Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Hoàng thượng xin hãy yên lòng, chỉ cần tân chính có hiệu quả, Tiêu Duệ nhất định sẽ cấp cho hoàng thượng một cái công đạo khiến người vừa lòng.
- Công đạo?
Lý Kỳ đột nhiên cười khổ:
- Tỷ phu, hiện tại đệ còn giống một vị hoàng đế sao? Việc của quốc gia có đám người Chương Cừu Kiếm Quỳnh của Quốc vụ viện làm, quân quyền có tỷ phu nắm giữ. Mà cái gọi là quyền giám sát kia cũng do đám học sĩ Bùi Khoan nắm lấy. Đệ là gì? Một hình nộm ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhìn xem náo nhiệt hay là một con rối bày ra trước mặt dân chúng Đại Đường? Huynh nói thật cho đệ biết, đệ là gì?
- Đám triều thần bên ngoài không còn kính sợ đệ nữa, trong cung từ thái thượng hoàng trở xuống mắng chửi đệ là tội nhân của hoàng thất Lý Đường… Tỷ phu, huynh nói đi đệ phải làm sao đây?
Lý Kỳ đột nhiên đứng dậy, kích động lớn tiếng nói:
- Nếu như hoàng đế là như vậy, đệ còn để làm gì?! Tỷ phu, hoàng vị này đệ không muốn. Tặng cho huynh thế nào?
.........
............
Không khí trong ngự thư phòng nhất thời trở nên nặng nề, yên lặng không một tiếng động, có có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Lý Kỳ.
Tiêu Duệ cảm thán thở dài:
- Không biết hoàng thượng suy nghĩ thế nào, như thế nào mới giống một vị hoàng đế?
Lý Kỳ nghe xong lời này, ngược lại sửng sốt, hắn do dự một hồi:
- Tự nhiên là giống phụ hoàng, giống hoàng đế các triều đại trước…
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Quần lâm thiên hạ, cao cao tại thượng, tam cung lục viện, cẩm y ngọc thực, sinh sát trong tay, muốn thế nào là được như thế ấy, noi theo tính tình của hoàng đế, trời là lão đại hoàng đế là lão nhị… Như vậy mới giống một hoàng đế? Xin hỏi hoàng thượng, trong lòng người suy nghĩ như vậy có phải hay không?
Lý Kỳ đỏ mặt:
- Hoàng quyền chí cao vô thượng, trong thiên hạ không gì không tuân phục, chẳng lẽ các triều đại có vị hoàng đế nào là không như vậy? Tại sao đến trẫm lại biến thành vị hoàng đế vô dụng như thế này chứ?
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Hoàng thượng, người hãy tự hỏi lòng mình, thiên hạ Đại Đường này, ngàn vạn dặm giang sơn thật sự là thuộc về Lý gia sao?
- Thiên hạ là của người trong thiên hạ mà không phải của hoàng thất Lý đường.
Tiêu Duệ ngừng lại một lát rùi nói tiếp:
- Triều đại thay đổi là chuyện bình thường chỉ có quốc gia là tồn tại vĩnh cửu. Nếu hoàng thất Lý Đường có thể đoạt được thiên hạ từ trong tay Dương gia, sau này hoàng thượng có thể đảm bảo được sẽ không ai đoạt đi giang sơn từ trong tay hoàng thất Lý Đường?
- Thần hiện tại thi hành tân chính, một là vì trả lại quyền cho người trong thiên hạ, thiên hạ là của người thiên hạ tự nhiên do người trong thiên hạ cộng đồng quản lý. Hai là vì giữ cho hoàng thất trường tồn. Hoàng thượng có cẩn thận suy nghĩ đến, sau khi thi hành tân chính, hoàng thượng mặc dù mất đi quyền lớn nhưng hoàng thượng cũng đồng dạng thu hoạch được rất nhiều. Phóng ánh mắt ra xa, tương lai Đại Đường càng thêm phồn vinh, dân giàu nước mạnh, quốc phú binh cường. Sau khi nước giàu binh cường có thể mở rộng bờ cõi, một lần nữa mở ra sự nghiệp to lớn… Đến lúc đó hoàng thượng ngồi hưởng thanh danh minh quân thịnh thế, vĩnh viễn lưu truyền đến muôn đời.
Tiêu Duệ cũng kích động đứng dậy:
- Không chỉ hoàng thượng, từ con cháu sau này của hoàng thượng đều có thể ngồi hưởng vinh quang, hoàng tộc truyền đời trăm ngàn năm không bao giờ thay đổi… Hoàng thượng nghĩ mà xem, so với vinh quan muôn đời thì sự được mất trước mắt có tính là gì!? Trước đây thần đã từng kể với hoàng thượng, ở quốc gia man di phương tây xa xôi kia, phần lớn là thể chế quân chủ lập hiến, hoàng thượng là hoàng thượng, quốc gia là quốc gia, triều đình là triều đình, không thể vì một tên hôn quân mà mất nước, cũng sẽ không vì thần tử nghịch tặc mà loạn lạc…
- Hoàng thượng hà cớ gì phải luôn ưu tư trong lòng? Sao không mở rộng lòng mình, tâm tình thoải mái làm một vị hoàng đế Đại Đường anh minh cơ trí, tiêu diêu tự tại.
Xử lý việc nước chính là trách nhiệm của thần tử, chính vụ có giám sát viện giám sát đôn đốc cho nên không dám lơi lỏng và không làm tròn trách nhiệm. Mà hoàng thượng, làm tốt chuyện của hoàng thượng là được rồi… Nếu như so sánh Đại Đường giống như một con thuyền lớn thì hoàng thượng chính là thuyền trưởng, mà thần dân trong thiên hạ chính là thủy thủy đoàn; chẳng lẽ hoàng thượng không muốn làm một vị thuyền trưởng định hướng cho con thuyền, mà ngược lại muốn đích thân đi làm tạp dịch mới được sao?
Tiêu Duệ nói đến câu cuối cùng, giọng điệu đã trở nên nặng nề mang hàm nghĩa sâu xa. Như nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Tiêu Duệ, Lý Kỳ thở dài không nói gì nữa. Lời này của Tiêu Duệ, hắn mặc dù nghe không hiểu nhưng muốn hắn bởi vậy mà ' khai sáng bầu trời mới', quả thực là một việc không có khả năng.
Cảm giác mất đi đại quyền và cảm giác phẫn uất buồn bực, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể làm dịu đi được.
Tiêu Duệ thở dài, quan niệm của mình vượt quá thời đại quá dài, Lý Kỳ đương nhiên là không thể tiếp thu được. Nhưng hắn có thể làm, có thể nói cũng chỉ có như vậy mà thôi, có thể hiểu, có thể chấp nhận hay không thì đó lại là chuyện của Lý Kỳ.
....
.......
- Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, thần phải đến chỗ thái thượng hoàng dự tiệc. Nếu không còn phân phó gì khác nữa, thần xin cáo lui.
Tiêu Duệ cúi người nói.
Lý Kỳ im lặng không nói.
Tiêu Duệ xoay người chậm rãi rời đi. Lý Kỳ nhìn theo thân ảnh phiêu dật sắp biến mất trong tầm mắt mình, sắc mặt nhăn nhúm cúi đầu thì thào:
- Tỷ phu, đệ nghe lời huynh.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại, nụ cười phi thường xán lạn:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã quyết định…
- Tỷ phu, huynh không phải đến chỗ phụ hoàng nữa… Huynh hồi phủ trước đi. Việc trong cung, nơi thái thượng hoàng, đệ tự biết cách xử lý.
Lý Kỳ mệt mỏi khoát tay áo, thở dài một hơi.
- Những lời này của hoàng thượng, từ bước đầu tiên thần bước vào cung, chính là đợi nghe lời này.
Tiêu Duệ bước nhanh tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lý Kỳ:
- Hoàng thượng, nếu thần đã dám đến thì không có gì phải sợ hãi cả. Cho dù là thái thượng hoàng!
Lý Kỳ sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy:
- Tỷ phu…
- Hoàng thượng, thần rất cao hứng.
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã trưởng thành. Hoàng thượng phải hiểu rõ điều này: Thần thi hành tân chính, cho dù hoàng thượng không hiểu thậm chí trong lòng oán giận. Trong lòng hoàng thượng rõ ràng, thần có tình cảm sâu đậm đối với hoàng thượng. Lùi một bước mà nói, ngay cả thần soán vị làm đế, hoàng thượng cho dù không làm hoàng đế cũng có thể an hưởng phú quý một đời… Nhưng nếu để thái thượng hoàng phục hồi, chờ đợi hoàng thượng chỉ có một con đường: Tử vong!
- Trong mắt thái thượng hoàng, hoàng thượng chẳng qua chỉ là một quân cờ, lúc nào cũng đều có thể vứt bỏ, trước kia là vậy, hiện tại vẫn là như vậy. Không chỉ hoàng thượng, dù là Lý Hanh cũng chỉ như vậy mà thôi. Trong lòng thái thượng hoàng chỉ có quyền lực, vì quyền lực ông ta có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ. Xin hỏi hoàng thượng, để cho một kẻ như thái thượng hoàng làm hoàng đế thật sự là một việc rất hạnh phúc sao?
Tiêu Duệ đột nhiên bắt lấy tay Lý Kỳ, bàn tay run nhè nhẹ, cao giọng cười:
- Hoàng thượng, thần cáo lui…Tất cả sẽ chấm dứt…
...............
Từ ngự thư phòng đi ra, trong lòng Tiêu Duệ trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả bước chân cũng trở nên khoan khoái hơn. Hắn lo lắng nhất chính là Lý Kỳ hùa theo Lý Long Cơ làm khó mình. Từ thái độ của Lý Kỳ hôm nay mà xem, hắn rõ ràng đã có sự chuyển biến, mặc dù hắn không nói rõ Lý Long Cơ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đối với Tiêu Duệ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Lý Nghi lo lắng bất an đứng ngồi không yên, thấy Tiêu Duệ đi về vội vàng đi tới nghênh đón hỏi:
- Tử Trường, hoàng thượng tìm chàng…
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi, hoàng thượng triệu ta đến chẳng qua chỉ là muốn nói chuyện với ta mà thôi.
...........
.........
Trong tẩm cung của Lý Long Cơ, cung nữ thái giám người qua kẻ lại, thoan thoát trong đại điện bày biện yến tịch phong phú. Tiếng nhạc hoa lệ lả lướt, Lý Long Cơ một thân long bào mới tinh, hiên ngang đứng ở của cung nhìn ra phía bên ngoài cửa cung. Sau lưng lão, Lý Hành sắc mặt có chút khẩn trương.
Trên con đường cách đó không xa, Tiêu Duệ tay trái nắm Dương Ngọc Hoàn, tay phải dắt Lý Nghi, sau lưng là Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không, cùng nhau đi về phía này.