Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349
Chuyện này làm Tiêu Duệ rất bất ngờ cũng rất khiếp sợ.
Tiêu Nguyệt không ngờ có thai!
Hai ngày nay nhìn thấy tỷ tỷ Tiêu Nguyệt vẻ mặt tái nhợt lại thỉnh thoảng buồn nôn, Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy có vẻ không ổn. Mặc dù thân là chị em ruột thịt song gặp phải loại việc vô cùng riêng tư này Tiêu Duệ vẫn không tiện mở miệng hỏi thăm. May mắn có Dương Ngọc Hoàn khéo hiểu lòng người, mang theo Tú nhi tới phòng Tiêu Nguyệt ân cần hỏi han nửa ngày mới dần dần được Tiêu Nguyệt thừa nhận: Nàng, nàng quả thực có tin vui, đã có mang được hơn ba tháng.
Nếu trước mắt Tiêu Nguyệt không phải là độc thân một mình thì mang thai không thể nghi ngờ là một chuyện vui mừng cực lớn đối với Tiêu gia. Nhưng bây giờ, Tiêu Nguyệt gần như góa phụ ở tại Tiêu gia, như thế nào có thể .. . Việc này không chỉ khiến cho Tiêu Duệ xấu hổ, cũng khiến cho Dương Ngọc Hoàn và chúng nữ bối rối xấu hổ.
Là một kẻ xuyên việt, Tiêu Duệ cũng không phải là kẻ ngụy quân tử đạo đức giả. Nếu Tiêu Nguyệt có người đàn ông mình thích, điều này cũng không có gì. Nhưng Tiêu Duệ âm thầm để cho Dương Ngọc Hoàn dò hỏi rất lâu mà Tiêu Nguyệt sống chết cũng không chịu nói ra tên của người đàn ông kia.
Dương Ngọc Hoàn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Tiêu Nguyệt ngày thường không giao thiệp với bên ngoài, cũng không nhìn thấy nàng có quan hệ thân mật với bất kỳ nam nhân nào, sao có thể mang thai được đây?
Tiêu Duệ vô cùng tôn trọng đối với tỷ tỷ của mình, nhìn thấy Tiêu Nguyệt không muốn nói hắn cũng không miễn cưỡng nàng.
Chỉ có Lý Đằng Không vô tình mà cố ý nói một câu 'đánh thức' Tiêu Duệ.
Lý Đằng Không cười nói:
- Tiêu lang, trước đây nhìn Phiên vương Đô Tùng Mang Bố Kết cũng không vừa mắt, nhưng bây giờ ta cảm thấy người này cũng không tệ lắm… Nghe nói hắn ở ngoài thành mua một tòa trang viên, hàng ngày đóng cửa đọc sách chuẩn bị tham gia kỳ thi khoa cử năm sau.
- Hả? Đô Tùng Mang Bố Kết?
Tiêu Duệ ngay lập tức nhớ đến vị Thổ Phiên vương trước kia lưa lại Đại Đường sống cuộc sống của một người dân bình thường. Đã lâu như vậy rồi Đô Tùng Mang Bố Kết sớm đã dần dần biến mất trong mắt hắn, nhưng không ngờ được đúng lúc này lại lộ ra.
Tiêu Duệ nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Không nhi, chẳng lẽ Đô Tùng Mang Bố Kết còn tới phủ chúng ta dây dưa với tỷ tỷ?
Lý Đằng Không cười :
- Dây dưa? Vậy cũng không đúng. Chỉ là ta nghe nói, tỷ tỷ thường hay ra ngoài thành, ở ngoài đó hơn nửa ngày.
Lý Đằng Không vẻ giảo hoạt và mờ ám, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Tiêu Duệ khiến trái tim hắn trầm xuống.
Chẳng lẽ…?
Tiêu Duệ vẻ mặt âm trầm. Lý Đằng Không do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tiêu lang, ta thấy Đô Tùng Mang Bố Kết đối với tỷ tỷ cũng không phải là giả. Hắn hình như …
Tiêu Duệ im lặng không nói.
Lý Đằng Không cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lại tiến lại gần:
- Ta chút ý đến hắn đã rất lâu, hắn ngoại trừ đi Giang Nam một chuyến ra thì sau khi trở lại Trường An liền đóng cửa đọc sách… Ngay cả đám người Thổ Phiên ở Trường An cũng bị hắn đuổi về Thổ Phiên....
- Theo ý của ta, nếu hắn có thể đối tốt với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ thích chàng cũng không thể … Người Thổ Phiên không tốt nhưng trong số người Thổ Phiên cũng có người tốt mà…
Lý Đằng Không
....
.....
Lý Đằng Không chú ý mối quan hệ giữa Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết đã rất lâu.
Lúc mới bắt đầu chỉ vô tình phát hiện Tiêu Nguyệt ra ngoài thành gặp mặt một người đàn ông nào đó, Lý Đằng Không vì tò mò phái người đi theo, sau khi biết đó là vị Thổ Phiên vương đã thoái vị thì lắp bắp kinh hãi.
Nhưng Lý Đằng Không vẫn là Lý Đằng Không, nàng dần dần phát hiện ra Đô Tùng Mang Bố Kết quả thực thật lòng đối với Tiêu Nguyệt, tính bài xích đối với hắn trong lòng nàng lập tức biến mất. Càng quan trọng hơn đó là, Lý Đằng Không tự mình đi tìm Tiêu Nguyệt để làm rõ việc này, biết Tiêu Nguyệt đã sản sinh tình cảm với Đô Tùng Mang Bố Kết, trong lòng nàng càng thêm kiên định ủng hộ việc này.
Vô luận là Tiêu Nguyệt hay là Lý Đằng Không đều biết Tiêu Duệ kiên quyết phản đối giao tiếp qua lại với Đô Tùng Mang Bố Kết, cho nên việc này một mực được dấu diếm đi, mà ngay cả Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cùng Chương Cừu Liên Nhi cũng không hay biết gì.
Bây giờ thấy Tiêu Duệ phát hiện ra đầu mối, Lý Đằng Không liền mượn cơ hội này để nói ra.
Tiêu Duệ đi tới đi lui trước cửa phòng Tiêu Nguyệt một lúc lâu nhưng vẫn không có dũng khí bước vào phòng. Nói thật lòng hắn thật không muốn gả chị gái mình cho một kẻ dị tộc, nhưng nếu tỷ tỷ hắn thực sự thích, hắn…
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Duệ đành im lặng rời đi. Mà ở trong phòng, Tiêu Nguyệt vẻ mặt phức tạp dựa vào cửa sổ, có chút chờ mong có chút lo lắng bất ân. Nàng rất mong chờ đệ đệ có thể đi vào, tạo cho nàng cơ hội nói hết tất cả mọi việc, nhưng nàng lại lo sợ, sợ Tiêu Duệ sẽ chia rẽ nàng và Đô Tùng Mang Bố Kết. Cuối cùng nhìn thấy Tiêu Duệ đi tới đi lui rất lâu rồi bỏ đi, không khỏi thất vọng thật sâu.
Tiêu Nguyệt buồn bã thở dài, vuốt ve cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, trước mắt hiện lên khuôn mặt anh tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Kỳ thật, không chỉ nói Tiêu Duệ mà ngay cả bản thân Tiêu Nguyệt nàng cũng không ngờ đến, cuối cùng nàng lại yêu Đô Tùng Mang Bố Kết. Vô luận là như thế nào, người thanh niên được xem là Thổ Phiên vương này có thể từ bỏ vương vị, mặc dù lúc ấy Tiêu Nguyệt không có cảm giác gì với hắn, nhưng trong lòng vẫn bị chấn động rất mạnh.
Rồi sau đó Đô Tùng Mang Bố Kết thoải mái rời khỏi Trường An đến Giang Nam du lịch vài tháng. Mà sau khi quay trở lại Trường An, hắn biết Tiêu Nguyệt mỗi ngày đều ra ngoài thành trợ giúp Lý Đằng Không xử lý sự vụ của phúc lợi viện Tiêu gia, cho nên âm thầm chờ đợi ở bên cạnh, chỉ yên lặng nhìn theo.
Ngày tháng lâu dài Tiêu Nguyệt dần dần sản sinh ra một loại cảm giác khó hiểu với hắn.
Mà trải qua vài lần tiếp xúc người Thổ Phiên trẻ tuổi này cũng không 'dã man' giống như trong tưởng tượng của nàng, không những hào hoa phong nhã, thông hiểu văn hóa Đại Đường, còn vô cùng ân cần quan tâm đến nàng.
Nhưng nếu chỉ vậy vẫn không đủ để đánh tan băng giá trong trái tim Tiêu Nguyệt. Mãi đến khi phản quân Lý Tông sắp công chiếm Trường An, ngay khi đám quyền quý và thương nhân Trường An chạy loạn khắp nơi rời khỏi Trường An, Tiêu Nguyệt giật mình phát hiện Đô Tùng Mang Bố Kết không hề bỏ trốn, chẳng những không bỏ trốn hắn còn đuổi sạch đám người hầu Thổ phiên, một mình ở lại Trường An, chờ đợi ở cửa con hẻm bên ngoài Tiêu gia.
Người nhà Tiêu gia chuẩn bị xong hết tất cả, vào lúc chuẩn bị khỏi hành đi Lạc Dương Tiêu Nguyệt xuyên qua cửa sổ xe ngựa nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị mà quật cường kia. Hắn đứng lấp mình sau cây hòe già ở đầu con hẻm, yên lặng nhìn theo xe ngựa Tiêu gia rời dần dần rời đi. Mà tại một khắc này, trái tim Tiêu Nguyệt cũng nảy lên.
Nàng rốt cuộc đã xác định, người nam nhân Thổ Phiên này đối với nàng chỉ có si mê mà không có mưu đồ.
Sau khi bình định phản quân Lý Tông, Đô Tùng Mang Bố Kết lại biến mất không dấu vết. Đợi đến khi Tiêu Nguyệt ở ngoài thành nhìn thấy hắn, hắn nhưng lại duy trì vẻ lạnh lùng khác thường. Hai người đứng ở cánh đồng bát ngát bên ngoài thành yên lặng nhìn nhau, mặc dù không nói gì nhưng Tiêu Nguyệt có thể cảm nhận được, theo đại quyền Tiêu Duệ nắm giữ, nam nhân Thổ Phiên này hình như muốn ẩn dấu toàn bộ tình cảm vào tận sâu trong đáy lòng mình.
Kết quả cuối cùng, chỉ sợ Tiêu Duệ vĩnh viên không nghĩ ra. Tầng ngăn cách mỏng manh giữa Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết là bị Tiêu Nguyệt chủ động phá rách.
Hai người bí mật quan hệ, mặc dù Đô Tùng Mang Bố Kết một mực muốn đề Tiêu gia cầu thân nhưng Tiêu Nguyệt vẫn không đồng ý.
Hai người tình nồng chuẩn bị năm sau Đô Tùng Mang Bố Kết tham gia khoa khảo xong mới là lúc ngả bài với Tiêu Duệ, nhưng không ngờ Tiêu Nguyệt ngoài ý muốn mang thai, điều này khiến cho Đô Tùng Mang Bố Kết vui mừng muốn phát cuồng, nhưng lại khiến cho Tiêu Nguyệt khổ tâm đầy bụng.
..........
Tây Vực, Nam Vọng thành.
A Đại dẫn theo mấy trăm hộ vệ, vó ngựa như sấm rền phi như bay, cuốn lên bụi mù ngập trời, phóng ra ngoài cửa thành, phi qua sa mạc Qua Bích hướng về phía Ngọc Môn quan.
Theo ánh nắng đỏ rực của buổi hoàng hôn, một chiếc xe ngựa vài hộ vệ chậm chạp đi tới. A Đại đột nhiên vung tay, phòng ngựa chạy tới, xoay người nhảy xuống ngựa, cười dài kéo dây cương ngựa, cao giọng hô:
- A Đại nghênh đón điện hạ chậm trễ, xin điện hạ thứ tội.
Rèm xe kéo lên, đầu tiên là khuôn mặt tuyệt mỹ của Dương Lan lộ ra, sau đó mới là khuôn mặt quyến rũ đỏ hồng của Ngọc Chân. Lúc này tâm tình Ngọc Chân xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, phức tạp cực kỳ. Nàng không biết nên lấy thân phận nào để đối mặt với những nữ nhân của Tiêu Duệ…
Ngọc Chân miễn cưỡng cười:
- Phiền toái các ngươi rồi.
A Đại là nữ nhân, sao có thể không hiểu tâm tình lúc này của Ngọc Chân chứ. Ba ngày trước nàng nhận được thư tín của Tiêu Duệ liền hiểu rõ tất cả.
A Đại khẽ cười, đi tới nắm lấy tay Ngọc Chân, ý vị sâu xa nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, nếu đã tới Tây vực vậy A Đại liền gọi người là Chân tỷ tỷ đi…
Ngọc Chân tức thì gò má đỏ bừng, mặt nóng như lửa đốt. Nàng nhìn không được cúi đầu xuống không dám nhìn A Đại lấy một cái. A Đại cười hì hì bắt chuyện với Dương Lan:
- Muội tử, đi thôi, đã về nhà rồi… Chân tỷ tỷ, tỷ xem, phía trước chính là Nam Vọng thành của chúng ta.
Ngọc Chân kìm nén sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn theo phương hướng A Đại chỉ, nhìn thấy một tòa thành quách nguy nga xuất hiện nơi chân trời đổ bóng dài trong hoàng hôn. Lòng nàng thẫn thờ, quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Môn quan sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng buồn bã thở dài, trong lòng thầm nhủ, lần này xuất quan cả đời mình sẽ không còn cơ hội quay trở lại nơi đế đô Trường An phồn hoa kia nữa.
A Đại trong lòng hiểu rõ, ghé tai nàng nhẹ nhàng khuyên giải nói:
- Chân tỷ tỷ, Tử Trường trong thư có nói, không bao lâu sau chúng ta sẽ gặp lại.
Ngọc Chân đỏ mặt lắc đầu:
- Xin muội muội cho ta một gian phòng yên tĩnh, để ta sống nốt quãng đời còn lại ở Nam Vọng thành này.
A Đại cười hì hì, nhún vai:
- Chân tỷ tỷ, vậy không được. Nếu nói vậy muội sau này gặp lại Tử Trường phải ăn nói thế nào đây? Được rồi, Chân tỷ tỷ, chuyện cũ đã qua, nếu đã đến Tây Vực sao tỷ không mở rộng lòng mình đi… Đời người ngắn ngủi vài chục năm, cần gì phải áp lực làm khó chính mình chứ…
Dương Lan ở bên cạnh cũng phụ họa nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, ngay cả điện hạ cũng nói, Ngọc Chân trước đây đã chết, hiện tại người là…
Ngọc Chân rúng động, nàng lưỡng lự bị A đại và Dương Lan hai người nắm tay, chậm rãi giẫm trên lớp cát vàng xốp đi về phía trước. Mặt trời đỏ rực ở phía tây chiếu rọi chân trời, Qua Bích sa mạc mênh mông hiện lên vô cùng tráng lệ hùng vĩ và lộng lẫy.
Tiêu Nguyệt không ngờ có thai!
Hai ngày nay nhìn thấy tỷ tỷ Tiêu Nguyệt vẻ mặt tái nhợt lại thỉnh thoảng buồn nôn, Tiêu Duệ mơ hồ cảm thấy có vẻ không ổn. Mặc dù thân là chị em ruột thịt song gặp phải loại việc vô cùng riêng tư này Tiêu Duệ vẫn không tiện mở miệng hỏi thăm. May mắn có Dương Ngọc Hoàn khéo hiểu lòng người, mang theo Tú nhi tới phòng Tiêu Nguyệt ân cần hỏi han nửa ngày mới dần dần được Tiêu Nguyệt thừa nhận: Nàng, nàng quả thực có tin vui, đã có mang được hơn ba tháng.
Nếu trước mắt Tiêu Nguyệt không phải là độc thân một mình thì mang thai không thể nghi ngờ là một chuyện vui mừng cực lớn đối với Tiêu gia. Nhưng bây giờ, Tiêu Nguyệt gần như góa phụ ở tại Tiêu gia, như thế nào có thể .. . Việc này không chỉ khiến cho Tiêu Duệ xấu hổ, cũng khiến cho Dương Ngọc Hoàn và chúng nữ bối rối xấu hổ.
Là một kẻ xuyên việt, Tiêu Duệ cũng không phải là kẻ ngụy quân tử đạo đức giả. Nếu Tiêu Nguyệt có người đàn ông mình thích, điều này cũng không có gì. Nhưng Tiêu Duệ âm thầm để cho Dương Ngọc Hoàn dò hỏi rất lâu mà Tiêu Nguyệt sống chết cũng không chịu nói ra tên của người đàn ông kia.
Dương Ngọc Hoàn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Tiêu Nguyệt ngày thường không giao thiệp với bên ngoài, cũng không nhìn thấy nàng có quan hệ thân mật với bất kỳ nam nhân nào, sao có thể mang thai được đây?
Tiêu Duệ vô cùng tôn trọng đối với tỷ tỷ của mình, nhìn thấy Tiêu Nguyệt không muốn nói hắn cũng không miễn cưỡng nàng.
Chỉ có Lý Đằng Không vô tình mà cố ý nói một câu 'đánh thức' Tiêu Duệ.
Lý Đằng Không cười nói:
- Tiêu lang, trước đây nhìn Phiên vương Đô Tùng Mang Bố Kết cũng không vừa mắt, nhưng bây giờ ta cảm thấy người này cũng không tệ lắm… Nghe nói hắn ở ngoài thành mua một tòa trang viên, hàng ngày đóng cửa đọc sách chuẩn bị tham gia kỳ thi khoa cử năm sau.
- Hả? Đô Tùng Mang Bố Kết?
Tiêu Duệ ngay lập tức nhớ đến vị Thổ Phiên vương trước kia lưa lại Đại Đường sống cuộc sống của một người dân bình thường. Đã lâu như vậy rồi Đô Tùng Mang Bố Kết sớm đã dần dần biến mất trong mắt hắn, nhưng không ngờ được đúng lúc này lại lộ ra.
Tiêu Duệ nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Không nhi, chẳng lẽ Đô Tùng Mang Bố Kết còn tới phủ chúng ta dây dưa với tỷ tỷ?
Lý Đằng Không cười :
- Dây dưa? Vậy cũng không đúng. Chỉ là ta nghe nói, tỷ tỷ thường hay ra ngoài thành, ở ngoài đó hơn nửa ngày.
Lý Đằng Không vẻ giảo hoạt và mờ ám, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Tiêu Duệ khiến trái tim hắn trầm xuống.
Chẳng lẽ…?
Tiêu Duệ vẻ mặt âm trầm. Lý Đằng Không do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tiêu lang, ta thấy Đô Tùng Mang Bố Kết đối với tỷ tỷ cũng không phải là giả. Hắn hình như …
Tiêu Duệ im lặng không nói.
Lý Đằng Không cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lại tiến lại gần:
- Ta chút ý đến hắn đã rất lâu, hắn ngoại trừ đi Giang Nam một chuyến ra thì sau khi trở lại Trường An liền đóng cửa đọc sách… Ngay cả đám người Thổ Phiên ở Trường An cũng bị hắn đuổi về Thổ Phiên....
- Theo ý của ta, nếu hắn có thể đối tốt với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ thích chàng cũng không thể … Người Thổ Phiên không tốt nhưng trong số người Thổ Phiên cũng có người tốt mà…
Lý Đằng Không
....
.....
Lý Đằng Không chú ý mối quan hệ giữa Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết đã rất lâu.
Lúc mới bắt đầu chỉ vô tình phát hiện Tiêu Nguyệt ra ngoài thành gặp mặt một người đàn ông nào đó, Lý Đằng Không vì tò mò phái người đi theo, sau khi biết đó là vị Thổ Phiên vương đã thoái vị thì lắp bắp kinh hãi.
Nhưng Lý Đằng Không vẫn là Lý Đằng Không, nàng dần dần phát hiện ra Đô Tùng Mang Bố Kết quả thực thật lòng đối với Tiêu Nguyệt, tính bài xích đối với hắn trong lòng nàng lập tức biến mất. Càng quan trọng hơn đó là, Lý Đằng Không tự mình đi tìm Tiêu Nguyệt để làm rõ việc này, biết Tiêu Nguyệt đã sản sinh tình cảm với Đô Tùng Mang Bố Kết, trong lòng nàng càng thêm kiên định ủng hộ việc này.
Vô luận là Tiêu Nguyệt hay là Lý Đằng Không đều biết Tiêu Duệ kiên quyết phản đối giao tiếp qua lại với Đô Tùng Mang Bố Kết, cho nên việc này một mực được dấu diếm đi, mà ngay cả Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn cùng Chương Cừu Liên Nhi cũng không hay biết gì.
Bây giờ thấy Tiêu Duệ phát hiện ra đầu mối, Lý Đằng Không liền mượn cơ hội này để nói ra.
Tiêu Duệ đi tới đi lui trước cửa phòng Tiêu Nguyệt một lúc lâu nhưng vẫn không có dũng khí bước vào phòng. Nói thật lòng hắn thật không muốn gả chị gái mình cho một kẻ dị tộc, nhưng nếu tỷ tỷ hắn thực sự thích, hắn…
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Duệ đành im lặng rời đi. Mà ở trong phòng, Tiêu Nguyệt vẻ mặt phức tạp dựa vào cửa sổ, có chút chờ mong có chút lo lắng bất ân. Nàng rất mong chờ đệ đệ có thể đi vào, tạo cho nàng cơ hội nói hết tất cả mọi việc, nhưng nàng lại lo sợ, sợ Tiêu Duệ sẽ chia rẽ nàng và Đô Tùng Mang Bố Kết. Cuối cùng nhìn thấy Tiêu Duệ đi tới đi lui rất lâu rồi bỏ đi, không khỏi thất vọng thật sâu.
Tiêu Nguyệt buồn bã thở dài, vuốt ve cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, trước mắt hiện lên khuôn mặt anh tuấn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hạnh phúc nhàn nhạt.
Kỳ thật, không chỉ nói Tiêu Duệ mà ngay cả bản thân Tiêu Nguyệt nàng cũng không ngờ đến, cuối cùng nàng lại yêu Đô Tùng Mang Bố Kết. Vô luận là như thế nào, người thanh niên được xem là Thổ Phiên vương này có thể từ bỏ vương vị, mặc dù lúc ấy Tiêu Nguyệt không có cảm giác gì với hắn, nhưng trong lòng vẫn bị chấn động rất mạnh.
Rồi sau đó Đô Tùng Mang Bố Kết thoải mái rời khỏi Trường An đến Giang Nam du lịch vài tháng. Mà sau khi quay trở lại Trường An, hắn biết Tiêu Nguyệt mỗi ngày đều ra ngoài thành trợ giúp Lý Đằng Không xử lý sự vụ của phúc lợi viện Tiêu gia, cho nên âm thầm chờ đợi ở bên cạnh, chỉ yên lặng nhìn theo.
Ngày tháng lâu dài Tiêu Nguyệt dần dần sản sinh ra một loại cảm giác khó hiểu với hắn.
Mà trải qua vài lần tiếp xúc người Thổ Phiên trẻ tuổi này cũng không 'dã man' giống như trong tưởng tượng của nàng, không những hào hoa phong nhã, thông hiểu văn hóa Đại Đường, còn vô cùng ân cần quan tâm đến nàng.
Nhưng nếu chỉ vậy vẫn không đủ để đánh tan băng giá trong trái tim Tiêu Nguyệt. Mãi đến khi phản quân Lý Tông sắp công chiếm Trường An, ngay khi đám quyền quý và thương nhân Trường An chạy loạn khắp nơi rời khỏi Trường An, Tiêu Nguyệt giật mình phát hiện Đô Tùng Mang Bố Kết không hề bỏ trốn, chẳng những không bỏ trốn hắn còn đuổi sạch đám người hầu Thổ phiên, một mình ở lại Trường An, chờ đợi ở cửa con hẻm bên ngoài Tiêu gia.
Người nhà Tiêu gia chuẩn bị xong hết tất cả, vào lúc chuẩn bị khỏi hành đi Lạc Dương Tiêu Nguyệt xuyên qua cửa sổ xe ngựa nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị mà quật cường kia. Hắn đứng lấp mình sau cây hòe già ở đầu con hẻm, yên lặng nhìn theo xe ngựa Tiêu gia rời dần dần rời đi. Mà tại một khắc này, trái tim Tiêu Nguyệt cũng nảy lên.
Nàng rốt cuộc đã xác định, người nam nhân Thổ Phiên này đối với nàng chỉ có si mê mà không có mưu đồ.
Sau khi bình định phản quân Lý Tông, Đô Tùng Mang Bố Kết lại biến mất không dấu vết. Đợi đến khi Tiêu Nguyệt ở ngoài thành nhìn thấy hắn, hắn nhưng lại duy trì vẻ lạnh lùng khác thường. Hai người đứng ở cánh đồng bát ngát bên ngoài thành yên lặng nhìn nhau, mặc dù không nói gì nhưng Tiêu Nguyệt có thể cảm nhận được, theo đại quyền Tiêu Duệ nắm giữ, nam nhân Thổ Phiên này hình như muốn ẩn dấu toàn bộ tình cảm vào tận sâu trong đáy lòng mình.
Kết quả cuối cùng, chỉ sợ Tiêu Duệ vĩnh viên không nghĩ ra. Tầng ngăn cách mỏng manh giữa Tiêu Nguyệt và Đô Tùng Mang Bố Kết là bị Tiêu Nguyệt chủ động phá rách.
Hai người bí mật quan hệ, mặc dù Đô Tùng Mang Bố Kết một mực muốn đề Tiêu gia cầu thân nhưng Tiêu Nguyệt vẫn không đồng ý.
Hai người tình nồng chuẩn bị năm sau Đô Tùng Mang Bố Kết tham gia khoa khảo xong mới là lúc ngả bài với Tiêu Duệ, nhưng không ngờ Tiêu Nguyệt ngoài ý muốn mang thai, điều này khiến cho Đô Tùng Mang Bố Kết vui mừng muốn phát cuồng, nhưng lại khiến cho Tiêu Nguyệt khổ tâm đầy bụng.
..........
Tây Vực, Nam Vọng thành.
A Đại dẫn theo mấy trăm hộ vệ, vó ngựa như sấm rền phi như bay, cuốn lên bụi mù ngập trời, phóng ra ngoài cửa thành, phi qua sa mạc Qua Bích hướng về phía Ngọc Môn quan.
Theo ánh nắng đỏ rực của buổi hoàng hôn, một chiếc xe ngựa vài hộ vệ chậm chạp đi tới. A Đại đột nhiên vung tay, phòng ngựa chạy tới, xoay người nhảy xuống ngựa, cười dài kéo dây cương ngựa, cao giọng hô:
- A Đại nghênh đón điện hạ chậm trễ, xin điện hạ thứ tội.
Rèm xe kéo lên, đầu tiên là khuôn mặt tuyệt mỹ của Dương Lan lộ ra, sau đó mới là khuôn mặt quyến rũ đỏ hồng của Ngọc Chân. Lúc này tâm tình Ngọc Chân xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, phức tạp cực kỳ. Nàng không biết nên lấy thân phận nào để đối mặt với những nữ nhân của Tiêu Duệ…
Ngọc Chân miễn cưỡng cười:
- Phiền toái các ngươi rồi.
A Đại là nữ nhân, sao có thể không hiểu tâm tình lúc này của Ngọc Chân chứ. Ba ngày trước nàng nhận được thư tín của Tiêu Duệ liền hiểu rõ tất cả.
A Đại khẽ cười, đi tới nắm lấy tay Ngọc Chân, ý vị sâu xa nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, nếu đã tới Tây vực vậy A Đại liền gọi người là Chân tỷ tỷ đi…
Ngọc Chân tức thì gò má đỏ bừng, mặt nóng như lửa đốt. Nàng nhìn không được cúi đầu xuống không dám nhìn A Đại lấy một cái. A Đại cười hì hì bắt chuyện với Dương Lan:
- Muội tử, đi thôi, đã về nhà rồi… Chân tỷ tỷ, tỷ xem, phía trước chính là Nam Vọng thành của chúng ta.
Ngọc Chân kìm nén sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn theo phương hướng A Đại chỉ, nhìn thấy một tòa thành quách nguy nga xuất hiện nơi chân trời đổ bóng dài trong hoàng hôn. Lòng nàng thẫn thờ, quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Môn quan sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng buồn bã thở dài, trong lòng thầm nhủ, lần này xuất quan cả đời mình sẽ không còn cơ hội quay trở lại nơi đế đô Trường An phồn hoa kia nữa.
A Đại trong lòng hiểu rõ, ghé tai nàng nhẹ nhàng khuyên giải nói:
- Chân tỷ tỷ, Tử Trường trong thư có nói, không bao lâu sau chúng ta sẽ gặp lại.
Ngọc Chân đỏ mặt lắc đầu:
- Xin muội muội cho ta một gian phòng yên tĩnh, để ta sống nốt quãng đời còn lại ở Nam Vọng thành này.
A Đại cười hì hì, nhún vai:
- Chân tỷ tỷ, vậy không được. Nếu nói vậy muội sau này gặp lại Tử Trường phải ăn nói thế nào đây? Được rồi, Chân tỷ tỷ, chuyện cũ đã qua, nếu đã đến Tây Vực sao tỷ không mở rộng lòng mình đi… Đời người ngắn ngủi vài chục năm, cần gì phải áp lực làm khó chính mình chứ…
Dương Lan ở bên cạnh cũng phụ họa nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, ngay cả điện hạ cũng nói, Ngọc Chân trước đây đã chết, hiện tại người là…
Ngọc Chân rúng động, nàng lưỡng lự bị A đại và Dương Lan hai người nắm tay, chậm rãi giẫm trên lớp cát vàng xốp đi về phía trước. Mặt trời đỏ rực ở phía tây chiếu rọi chân trời, Qua Bích sa mạc mênh mông hiện lên vô cùng tráng lệ hùng vĩ và lộng lẫy.