Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Mấy ngày sau buổi thọ yến của mẫu thân thứ sử Ích Châu Chương Cừu Kiêm Quỳnh, danh tiếng của Tiêu Duệ và Ngũ Lương Ngọc Dịch đã truyền khắp cả giới thượng lưu Ích Châu. Mấy ngày liền, Tiêu Duệ và thiếu nữ Ngọc Hoàn đều ở trong nhà trọ, đóng cửa không ra. Đợi hai người đến, một là Thục Châu Dương Quát, hai là Lạc Dương Tôn Công Nhượng.
Theo ý tưởng của Tiêu Duệ, dựa vào cơ hội đưa Ngũ Lương Ngọc Dịch ra thị trường Ích Châu và Kiếm Nam đạo, sẽ mở tửu phường Tửu đồ ở Ích Châu. Dù sao, thành Thục Châu quá nhỏ, xa xa không bằng được Ích Châu – một thành thị rất lớn. Chỉ có chuyển Ngũ Lương Ngọc Dịch đến Ích Châu, Ngũ Lương Ngọc Dịch mới có thể dựa vào Thục trung, từng bước chiếm lĩnh cả thị trường Đại Đường.
Mà nếu muốn làm lớn, làm mạnh Ngũ Lương Ngọc Dịch như Thanh Hương Ngọc Dịch, nhất định cần phải có đại thương nhân đầy năng lực và giàu kinh nghiệm như Tôn Công Nhượng tiến hành. Dương Quát dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi. Tôn Công Nhượng nhận được thư của Tiêu Duệ, từ một tháng trước đã bắt đầu chạy đến Thục trung, có lẽ mấy ngày nữa là tới.
Mỗi ngày, Tiêu Duệ ở trong phòng trọ nói chuyện thơ văn với Ngọc Hoàn, tâm sự việc nhà, rất thanh nhàn thoải mái. Thiếu nữ vốn muốn đi chơi Ích Châu một phen. Nhưng thấy Tiêu lang không muốn ra ngoài, cũng bỏ suy nghĩ này đi, lẳng lặng cùng Tiêu Duệ “ẩn cư” trong nhà trọ ở mảnh đất trung tâm phồn hoa nhất thành Ích Châu này.
Tiêu Duệ không muốn ra ngoài chủ yếu là vì tránh phiền toái. Ngày đó sau khi rời khỏi bữa thọ yến mừng mẫu thân Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Gia Cát gia và Tiên Vu gia đều phái người đến đua thiếp mời, mời hắn đến tham gia tiệc rượu. Ngoài miệng nói là ngưỡng mộ tài học thơ văn của hắn, thực ra là chú ý đến Ngũ Lương Ngọc Dịch. Hai đại thương nhân Gia Cát Khổng Phương và Tiên Vu Trọng Thông biết giá trị rất lớn của Ngũ Lương Ngọc Dịch, bọn họ đều có ý muốn hợp tác với Tiêu Duệ. Nhất định phải nắm được quyền tiêu thụ Ngũ Lương Ngọc Dịch.
Nếu là trước kia khi Tiêu Duệ chưa hợp tác với Tôn Công Nhượng, hai người này cũng là lựa chọn rất được. Nhưng bây giờ, dù bọn họ đưa ra điều kiện tốt đến đâu, theo tính cách của Tiêu Duệ, cũng sẽ không đáp ứng với bọn họ. Lời hứa nặng tựa thiên kim, Tiêu Duệ coi đây là ưu điểm lớn nhất của mình.
Tú Nhi hầu hạ trong phòng Tiêu Duệ, mỉm cười nhìn thiếu gia và vị hôn thê đang nhàm chán chơi trò xúc xắc của trẻ con. Vệ Giáo lạnh lùng làm đúng chức trách của mình, đứng canh trước cửa phòng Tiêu Duệ. Dù Tiêu Duệ nói như thế nào, hắn cũng không chịu về phòng mình. Mỗi ngày đều rất đúng giờ đứng ở đó như một cây gậy, đến tận đêm mới thôi.
Tiên Vu Trọng Thông thay một bộ y phục hàng ngày, không ngờ lại tự mình tìm tới nhà trọ. Vệ Giáo nhận ra đại quan thương nổi tiếng đất Kiếm Nam đạo này. Nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ vương phủ, ở Trường An đã quen thấy các quý nhân, quan chức, không coi một quan viên bình bình đất Kiếm Nam đạo này vào đâu.
Nhưng Tiên Vu Trọng Thông lại đi lên chắp tay:
Xin hỏi Tiêu công tử có ở đây không?
Vệ Giáo lạnh nhạt gật đầu, gõ gõ cửa, trầm giọng nói:
Công tử, Tiên Vu đại nhân đến xin gặp.
Có người ngoài đến, Ngọc Hoàn lén tránh đi. Thiếu nữ che mặt vội vàng đi ra khỏi phòng khách, đi ngang qua người Tiên Vu Trọng Thông. Tiên Vu Trọng Thông ngửi ngửi, không nhịn nổi nhìn lướt qua bóng lưng xinh đẹp của thiếu nữ, trong lòng thầm nói: “Thơm quá”
Tiêu Duệ đi ra đón, chắp tay thi lễ:
Tiên Vu đại nhân đại giá quang lâm. Tiêu Duệ đúng là vừa mừng vừa sợ.
Tiên Vu Trọng Thông lúc này đang nở nụ cười rất dịu dàng, thành khẩn, nhưng điều này làm Tiêu Duệ cảm thấy quá giả dối. Cũng không biết vì sao, Tiêu Duệ không thích người Tiên Vu gia. Không chỉ bởi vì biểu hiện của Tiên Vu Cảnh hôm đó, đây là một loại trực giác. Theo như cách nói của người hiện đại, chính là giác quan thứ sáu.
Hai người phân ngôi chủ khách mà ngồi. Tú Nhi mang trà lên, liền lẳng lặng cúi đầu đứng sau Tiêu Duệ.
Hai người tùy ý nói chuyện, tất cả đều là những lời khách sáo. Nhưng theo cuộc nói chuyện diễn ra, Tiên Vu Trọng Thông ngoài mặt tuy vẫn trầm ổn, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác bất an. Từ trong ánh mắt gần như có thể nhìn thấu tận tâm can của người thanh niên này, đại thương nhân tung hoành thương trường và quan trường nhiều năm có cảm giác như bị nhìn thấu. trước mặt Chương Cừu Kiêm Quỳnh, hắn cũng không có cảm giác này.
Thực ra đây không phải hắn bị ảo giác. Là một người xuyên qua hơn ngàn năm lịch sử, Tiêu Duệ biết rõ quá khứ và tương lai của các danh nhân Đại Đường như Tiên Vu Trọng Thông. Những điều bọn họ đã trải qua, gia thế của bọn họ, tính cách phẩm chất của bọn họ, cùng với những điều bọn họ trải qua trong chốn quan trường đều nằm trong đầu hắn. một khi đối mặt với người thực, sự hiểu biết từ trước liền vô thức phóng ra, tự nhiên làm Tiên Vu Trọng Thông có cảm giác như bị nhìn thấu.
Nói chuyện nửa ngày, Tiên Vu Trọng Thông rốt cuộc không nhịn nổi, nói ra ý đồ của mình. Nhưng hắn thật không ngờ, điều kiện ưu đãi mà mình đã sớm chuẩn bị trong bụng còn chưa được nói ra đã bị Tiêu Duệ từ chối. Tuy rằng Tiêu Duệ nói “xin lỗi” “rất xin lỗi” nhưng từ trong giọng nói lạnh nhạt của hắn, Tiên Vu Trọng Thông vẫn nghe ra sự kiên định không hề che giấu, không có khả năng thương lượng.
Tiên Vu Trọng Thông có một suy nghĩ trong đầu, hay là Gia Cát Khổng Phương đã nhanh chân đến trước? Không, không thể. Mấy hôm nay, hắn vẫn phái người âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của Tiêu Duệ, không thấy hắn đi đến Gia Cát gia, cũng không thấy Gia Cát Khổng Phương đến xin gặp.
Vẻ mặt Tiên Vu Trọng Thông không tốt lắm, trầm ngâm một chút, hắn mới từ từ nhỏ giọng nói:
Tiêu công tử, ngươi có biết vì sao Tiêu Vu gia chúng ta có thể nắm được nửa giang sơn buôn bán ở Kiếm Nan đạo không?
Tiêu Duệ cười cười:
Đó chính là tài kinh doanh của Tiên Vu đại nhân.
Không phải. Tiêu công tử, không ngại nói thật với ngươi. Sản nghiệp Tiên Vu gia sở dĩ có thể ở đời của mỗ đạt được thành tựu như vậy ở Kiếm Nan đạo, có thể sánh ngang với Gia Cát gia đã kinh doanh nhiều đời, chủ yếu là ba thành lợi nhuận của Tiên Vu gia chúng ta phải đưa đến Trường An. Ngươi hiểu ý bản quan chứ?
Tiên Vu Trọng Thông trầm giọng nói.
Hiểu.
Tiêu Duệ vẫn không coi ra gì, cười cười.
Tiên Vu Trọng Thông có chút căm tức, giọng nói cũng đổi thành uy hiếp:
Nếu không hợp tác với bản quan, bản quan dám cam đoan, Ngũ Lương Ngọc Dịch của ngươi nửa bước khó đi ở Kiếm Nam đạo.
Tiêu Duệ thấy Tiên Vu Trọng Thông thẹn quá hóa giận, càng thêm khinh bỉ cách đối nhân xử thế của hắn, nhưng lời nói vẫn lạnh nhạt như trước:
Không phải Tiêu Duệ muốn làm khó Tiên Vu đại nhân. Chỉ có điều Tiêu Duệ đã đáp ứng hợp tác với Tôn gia Lạc Dương, xin đại nhân thứ tội, xin đại nhân thứ tội.
Hừ, Gia Cát gia đưa điều kiện gì với ngươi? Bản quan cũng có thể đề ra như vậy.
Tiên Vu Trọng Thông không nhịn được cơn tức giận, tiếp tục nói. Theo hắn thấy, với thân phận của hắn mà phải tự mình đến đàm phán với Tiêu Duệ, đã là nể mặt Tiêu Duệ lắm rồi. Tiêu Duệ không có lý do gì mà không đáp ứng, dù sao đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Huống chi người sau không quen người, không quen đất, đối đầu với địa đầu xà cường đại có chỗ dựa là quan phủ là Tiên Vu gia, chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Theo ý tưởng của Tiêu Duệ, dựa vào cơ hội đưa Ngũ Lương Ngọc Dịch ra thị trường Ích Châu và Kiếm Nam đạo, sẽ mở tửu phường Tửu đồ ở Ích Châu. Dù sao, thành Thục Châu quá nhỏ, xa xa không bằng được Ích Châu – một thành thị rất lớn. Chỉ có chuyển Ngũ Lương Ngọc Dịch đến Ích Châu, Ngũ Lương Ngọc Dịch mới có thể dựa vào Thục trung, từng bước chiếm lĩnh cả thị trường Đại Đường.
Mà nếu muốn làm lớn, làm mạnh Ngũ Lương Ngọc Dịch như Thanh Hương Ngọc Dịch, nhất định cần phải có đại thương nhân đầy năng lực và giàu kinh nghiệm như Tôn Công Nhượng tiến hành. Dương Quát dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi. Tôn Công Nhượng nhận được thư của Tiêu Duệ, từ một tháng trước đã bắt đầu chạy đến Thục trung, có lẽ mấy ngày nữa là tới.
Mỗi ngày, Tiêu Duệ ở trong phòng trọ nói chuyện thơ văn với Ngọc Hoàn, tâm sự việc nhà, rất thanh nhàn thoải mái. Thiếu nữ vốn muốn đi chơi Ích Châu một phen. Nhưng thấy Tiêu lang không muốn ra ngoài, cũng bỏ suy nghĩ này đi, lẳng lặng cùng Tiêu Duệ “ẩn cư” trong nhà trọ ở mảnh đất trung tâm phồn hoa nhất thành Ích Châu này.
Tiêu Duệ không muốn ra ngoài chủ yếu là vì tránh phiền toái. Ngày đó sau khi rời khỏi bữa thọ yến mừng mẫu thân Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Gia Cát gia và Tiên Vu gia đều phái người đến đua thiếp mời, mời hắn đến tham gia tiệc rượu. Ngoài miệng nói là ngưỡng mộ tài học thơ văn của hắn, thực ra là chú ý đến Ngũ Lương Ngọc Dịch. Hai đại thương nhân Gia Cát Khổng Phương và Tiên Vu Trọng Thông biết giá trị rất lớn của Ngũ Lương Ngọc Dịch, bọn họ đều có ý muốn hợp tác với Tiêu Duệ. Nhất định phải nắm được quyền tiêu thụ Ngũ Lương Ngọc Dịch.
Nếu là trước kia khi Tiêu Duệ chưa hợp tác với Tôn Công Nhượng, hai người này cũng là lựa chọn rất được. Nhưng bây giờ, dù bọn họ đưa ra điều kiện tốt đến đâu, theo tính cách của Tiêu Duệ, cũng sẽ không đáp ứng với bọn họ. Lời hứa nặng tựa thiên kim, Tiêu Duệ coi đây là ưu điểm lớn nhất của mình.
Tú Nhi hầu hạ trong phòng Tiêu Duệ, mỉm cười nhìn thiếu gia và vị hôn thê đang nhàm chán chơi trò xúc xắc của trẻ con. Vệ Giáo lạnh lùng làm đúng chức trách của mình, đứng canh trước cửa phòng Tiêu Duệ. Dù Tiêu Duệ nói như thế nào, hắn cũng không chịu về phòng mình. Mỗi ngày đều rất đúng giờ đứng ở đó như một cây gậy, đến tận đêm mới thôi.
Tiên Vu Trọng Thông thay một bộ y phục hàng ngày, không ngờ lại tự mình tìm tới nhà trọ. Vệ Giáo nhận ra đại quan thương nổi tiếng đất Kiếm Nam đạo này. Nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ vương phủ, ở Trường An đã quen thấy các quý nhân, quan chức, không coi một quan viên bình bình đất Kiếm Nam đạo này vào đâu.
Nhưng Tiên Vu Trọng Thông lại đi lên chắp tay:
Xin hỏi Tiêu công tử có ở đây không?
Vệ Giáo lạnh nhạt gật đầu, gõ gõ cửa, trầm giọng nói:
Công tử, Tiên Vu đại nhân đến xin gặp.
Có người ngoài đến, Ngọc Hoàn lén tránh đi. Thiếu nữ che mặt vội vàng đi ra khỏi phòng khách, đi ngang qua người Tiên Vu Trọng Thông. Tiên Vu Trọng Thông ngửi ngửi, không nhịn nổi nhìn lướt qua bóng lưng xinh đẹp của thiếu nữ, trong lòng thầm nói: “Thơm quá”
Tiêu Duệ đi ra đón, chắp tay thi lễ:
Tiên Vu đại nhân đại giá quang lâm. Tiêu Duệ đúng là vừa mừng vừa sợ.
Tiên Vu Trọng Thông lúc này đang nở nụ cười rất dịu dàng, thành khẩn, nhưng điều này làm Tiêu Duệ cảm thấy quá giả dối. Cũng không biết vì sao, Tiêu Duệ không thích người Tiên Vu gia. Không chỉ bởi vì biểu hiện của Tiên Vu Cảnh hôm đó, đây là một loại trực giác. Theo như cách nói của người hiện đại, chính là giác quan thứ sáu.
Hai người phân ngôi chủ khách mà ngồi. Tú Nhi mang trà lên, liền lẳng lặng cúi đầu đứng sau Tiêu Duệ.
Hai người tùy ý nói chuyện, tất cả đều là những lời khách sáo. Nhưng theo cuộc nói chuyện diễn ra, Tiên Vu Trọng Thông ngoài mặt tuy vẫn trầm ổn, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác bất an. Từ trong ánh mắt gần như có thể nhìn thấu tận tâm can của người thanh niên này, đại thương nhân tung hoành thương trường và quan trường nhiều năm có cảm giác như bị nhìn thấu. trước mặt Chương Cừu Kiêm Quỳnh, hắn cũng không có cảm giác này.
Thực ra đây không phải hắn bị ảo giác. Là một người xuyên qua hơn ngàn năm lịch sử, Tiêu Duệ biết rõ quá khứ và tương lai của các danh nhân Đại Đường như Tiên Vu Trọng Thông. Những điều bọn họ đã trải qua, gia thế của bọn họ, tính cách phẩm chất của bọn họ, cùng với những điều bọn họ trải qua trong chốn quan trường đều nằm trong đầu hắn. một khi đối mặt với người thực, sự hiểu biết từ trước liền vô thức phóng ra, tự nhiên làm Tiên Vu Trọng Thông có cảm giác như bị nhìn thấu.
Nói chuyện nửa ngày, Tiên Vu Trọng Thông rốt cuộc không nhịn nổi, nói ra ý đồ của mình. Nhưng hắn thật không ngờ, điều kiện ưu đãi mà mình đã sớm chuẩn bị trong bụng còn chưa được nói ra đã bị Tiêu Duệ từ chối. Tuy rằng Tiêu Duệ nói “xin lỗi” “rất xin lỗi” nhưng từ trong giọng nói lạnh nhạt của hắn, Tiên Vu Trọng Thông vẫn nghe ra sự kiên định không hề che giấu, không có khả năng thương lượng.
Tiên Vu Trọng Thông có một suy nghĩ trong đầu, hay là Gia Cát Khổng Phương đã nhanh chân đến trước? Không, không thể. Mấy hôm nay, hắn vẫn phái người âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của Tiêu Duệ, không thấy hắn đi đến Gia Cát gia, cũng không thấy Gia Cát Khổng Phương đến xin gặp.
Vẻ mặt Tiên Vu Trọng Thông không tốt lắm, trầm ngâm một chút, hắn mới từ từ nhỏ giọng nói:
Tiêu công tử, ngươi có biết vì sao Tiêu Vu gia chúng ta có thể nắm được nửa giang sơn buôn bán ở Kiếm Nan đạo không?
Tiêu Duệ cười cười:
Đó chính là tài kinh doanh của Tiên Vu đại nhân.
Không phải. Tiêu công tử, không ngại nói thật với ngươi. Sản nghiệp Tiên Vu gia sở dĩ có thể ở đời của mỗ đạt được thành tựu như vậy ở Kiếm Nan đạo, có thể sánh ngang với Gia Cát gia đã kinh doanh nhiều đời, chủ yếu là ba thành lợi nhuận của Tiên Vu gia chúng ta phải đưa đến Trường An. Ngươi hiểu ý bản quan chứ?
Tiên Vu Trọng Thông trầm giọng nói.
Hiểu.
Tiêu Duệ vẫn không coi ra gì, cười cười.
Tiên Vu Trọng Thông có chút căm tức, giọng nói cũng đổi thành uy hiếp:
Nếu không hợp tác với bản quan, bản quan dám cam đoan, Ngũ Lương Ngọc Dịch của ngươi nửa bước khó đi ở Kiếm Nam đạo.
Tiêu Duệ thấy Tiên Vu Trọng Thông thẹn quá hóa giận, càng thêm khinh bỉ cách đối nhân xử thế của hắn, nhưng lời nói vẫn lạnh nhạt như trước:
Không phải Tiêu Duệ muốn làm khó Tiên Vu đại nhân. Chỉ có điều Tiêu Duệ đã đáp ứng hợp tác với Tôn gia Lạc Dương, xin đại nhân thứ tội, xin đại nhân thứ tội.
Hừ, Gia Cát gia đưa điều kiện gì với ngươi? Bản quan cũng có thể đề ra như vậy.
Tiên Vu Trọng Thông không nhịn được cơn tức giận, tiếp tục nói. Theo hắn thấy, với thân phận của hắn mà phải tự mình đến đàm phán với Tiêu Duệ, đã là nể mặt Tiêu Duệ lắm rồi. Tiêu Duệ không có lý do gì mà không đáp ứng, dù sao đây là chuyện hai bên cùng có lợi. Huống chi người sau không quen người, không quen đất, đối đầu với địa đầu xà cường đại có chỗ dựa là quan phủ là Tiên Vu gia, chẳng phải tự tìm đường chết sao?