Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Chương 11: Hoa khôi
Bình Khang Phường nằm ở phía Bắc Thịnh Kinh thành nên cũng gọi là Bắc Lý.
Nơi này chỉ cách Đại Lý Tự vẻn vẹn một ngã tư, hai bên đối diện nhau càng thêm thuận tiện cho các quý nhân đến nghỉ ngơi thư giãn sau khi hết việc.
Lâm Vãn Khanh thấp thỏm lo âu đi theo Tô Mạch Ức.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đến thanh lâu.
Tuy đã cải nam trang hơn mười năm, lúc lăn lộn với đồng môn tại thư viện cũng nghe qua những lời thô tục, biết ít chuyện nam nữ, nhưng hôm nay bảo nàng tự trải nghiệm thì không khỏi bất an.
Cẩu quan này không phải muốn dẫn nàng đi phiêu kỹ thật đấy chứ…
Lâm Vãn Khanh tâm sự nặng nề, cúi đầu suy nghĩ, mãi đến khi nghe thấy tiếng vang trầm đục.
Ngực của nàng nặng nề va phải lưng của Tô Mạch Ức.
“Ui…” Nàng rên một tiếng, có chút hờn dỗi theo bản năng của nữ nhi.
Nàng đang định xoa ngực thì lại bắt gặp ánh mắt dò xét kỳ lạ của Tô Mạch Ức nhìn mình.
Đôi mắt phượng kia mang theo sự rét lạnh thấu xương như muốn đục thủng nàng.
Sáng nay nàng mới quấn ngực nên sẽ không bị lỏng đâu.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy tim mình nảy mạnh, Tô Mạch Ức u ám nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói: “Mấy hành động huơ hào của ngươi đúng là không xứng với dáng vẻ này.”
“…” Lâm Vãn Khanh khẽ giật mình, phản ứng lại ngay — Tô Mạch Ức sẽ không nghĩ thứ vừa đụng phải hắn là cơ ngực của nàng đấy chứ?
Dù nghĩ hôm nay phải ra ngoài làm việc nên quấn ngực chặt hơn một chút, nhưng… cũng không phải là cảm giác như vậy…
Nhất thời, nàng chẳng biết nên vui hay nên buồn, chỉ có thể nở nụ cười nhợt nhạt giơ tay nói với Tô Mạch Ức: “Đại nhân, mời đi trước.”
Tô Mạch Ức nhanh chóng thu ánh mắt dò xét của mình lại, đi thẳng vào gian Nam Khúc lớn nhất ở thanh lâu.
Hôm nay cả hai đều mặc thường phục.
Mặc dù Nam Triều cởi mở, nhưng việc đi lại ở thanh lâu tửu lâu cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, thế nên những kẻ làm quan trong triều sẽ không mặc quan phục để đến đây ra uy.
Tú bà nhanh chóng đi ra tiếp đón.
Bà ta cười hì hì đánh giá cả hai một phen, lúc ánh mắt rơi vào Lâm Vãn Khanh thì lại nhìn nhiều thêm một chút.
Lâm Vãn Khanh có hơi sợ, nấp vào sau lưng Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức không nhận ra điều đó, chỉ ngẩng đầu đánh giá nơi này, thản nhiên nói: “Một nhã gian.”
Sự chú ý của tú bà lập tức bị lang quân dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đường đường chính chính này hấp dẫn.
Lăn lộn chốn phong trần nhiều năm, ánh mắt của tú bà cực chuẩn.
Bà ta nhìn một cái là biết dù nam tử này chỉ mặc thường phục nhưng vải vóc và đường thêu trên áo bào không phải là thứ kẻ bình thường có thể mua được. Hiển nhiên thân phận của hắn không tầm thường, nếu không phải là quan lớn tam phẩm trong triều thì cũng là hoàng thân quốc thích.
Còn người bên cạnh hắn à…
Haizz, người quyền lớn chức lớn sao lại không có chút đam mê đặc biệt chứ?
Bà ta hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, ai lại chê tiền đâu cơ chứ.
Bà ta gật đầu cười một tiếng, đích thân dẫn hai người lên lầu hai.
“Lang quân thích cô nương như thế nào?” Tú bà ân cần giới thiệu, vừa chuẩn bị ghế ngồi, vừa châm trà đốt hương.
“Sở Nhi cô nương là đầu bài của Bình Khang phường, rất nhiều lang quân vung tiền như rác chỉ để yêu thương nàng. Bình thường nàng sẽ không tiếp khách đâu, nhưng ta thấy hai vị lang quân đây ôn hòa, cảm thấy có duyên, cho nên…”
“Ai là cô nương ở đây lâu nhất?”
Người chết đều là phụ nhân gần bốn mươi tuổi, thế nên hai người cùng đồng thanh hỏi về một vấn đề.
Vẻ mặt tươi cười của tú bà cứng đờ, thoáng chốc, nét mặt bà ta chợt chuyển đủ mọi màu trông rất đặc sắc…
“Có thì cũng có…” Bà ta hơi do dự, “Có điều tuổi tác chắc là có thể…”
Có thể làm được mẹ của ngươi.
Tô Mạch Ức làm như không thấy, lấy một thỏi vàng ra đưa cho bà ta: “Vậy phiền ma ma rồi.”
Hai mắt tú bà tỏa sáng, nhanh chóng đáp ứng.
“Gọi nhiều người tới, tiền rượu và hoa hồng sẽ thưởng sau.” Lâm Vãn Khanh vẫn không quên bổ sung một câu.
Tú bà vui vẻ phấn chấn đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, Lâm Vãn Khanh đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Nàng lấy một quyển sổ nhỏ và bút lông từ trong ngực ra, dùng nước bọt mở sổ, lập tức tự kiểm tra toàn bộ.
Nhưng Tô Mạch Ức lại tắt huân hương đi, rồi lấy một cái túi nhỏ trong ngực ra đổ vào đó.
“Đây là cái gì thế?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“Hương.” Tô Mạch Ức bình thản đáp.
Lâm Vãn Khanh nháy nháy mắt, chợt cảm thấy Tô Mạch Ức rất lợi hại, “Trong đó là thuốc nói thật à?”
“Không.” Hắn lạnh nhạt đáp gọn.
“Huân hương trong thanh lâu thường sẽ bỏ chút đồ trợ hứng vào.” Nói xong, hắn quay sang nhìn Lâm Vãn Khanh: “Hơn nữa ta cũng không thích thứ mùi này.”
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới hiểu ra.
Xem ra cẩu quan này chính là khách quen ở thanh lâu.
*
Ngoài cửa nhanh chóng vang lên mấy tiếng bước chân sột soạt và tiếng nữ tử khe khẽ nói chuyện. Có người gõ cửa, dịu giọng thỉnh an, mấy cô nương cười nhẹ nhàng đi vào nhã gian.
Người đến là bốn nữ tử đã qua tuổi ba mươi.
Mặc dù tuổi này ở thanh lâu không được ưa thích nữa, nhưng bình thường bảo dưỡng kỹ càng nên nếu so với các tiểu cô nương vừa mới mười tám, dung mạo của các nàng chẳng những không giảm mà ngược lại còn có thêm vài phần thành thục thanh lịch phong tao của phụ nhân.
Họ cười duyên lần lượt chia ra ngồi cạnh hai người, ấm giọng thì thầm lời đường mật, thêm rượu châm trà. Mùi phấn son của nữ tử quanh quẩn bên chóp mũi mang theo chút cảm xúc mềm mại.
Có người còn lơ đãng cọ bộ ngực mềm của mình lên cánh tay Lâm Vãn Khanh.
Nàng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, chợt có hơi luống cuống, vội liếc trộm sang bên Tô Mạch Ức, không ngờ lại nghe thấy hai tiếng cộp cộp trĩu nặng trên bàn.
Tô Mạch Ức lạnh lùng vứt hai thỏi bạc vụn lên bàn: “Qua ngồi đối diện.”
Mấy cô nương cầm tiền, gương mặt chứa đầy vẻ khó hiểu ngồi sang.
Lâm Vãn Khanh run lên, cảm thấy người vừa cọ ngực vào người nàng hình như càng ra sức cọ mạnh hơn.
Nàng lặng lẽ nhích lại gần Tô Mạch Ức, kéo kéo tay áo của hắn gọi “đại nhân”, sau đó ra hiệu đưa bạc.
Dù sao nàng cũng không có lương lậu cao như Tô Mạch Ức, đến thanh lâu một chuyến chính là cắt luôn cả mạng rồi.
Tô Mạch Ức cũng không nói gì, lấy túi tiền bên hông ra hào phóng vứt cho nàng.
Lâm Vãn Khanh cầm tiền quay sang vui vẻ nhét vào tay mỗi cô nương hai khối, dù sao cũng là tiêu tiền của Tô Mạch Ức mà.
“Bốn lượng bạc.” Tô Mạch Ức cúi đầu thổi nguội chén trà bên môi, lạnh nhạt nói: “Trừ vào lương tháng này của ngươi.”
Tay Lâm Vãn Khanh run lên, gần như cảm thấy hoài nghi cuộc đời.
Bổng lộc một tháng của nàng cũng chỉ có một nghìn năm trăm văn tiền, chỉ bằng một lời nói ngắn ngủi của Tô Mạch Ức mà nàng đi toi luôn ba tháng lương?!
Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm giác nếu hôm nay không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì nàng sẽ không tìm thấy manh mối gì mới.
Bởi vì cẩu quan bên cạnh nàng sẽ tự tìm ra tất cả manh mối, rồi lại nhân đó tìm cơ hội chèn ép đường sống của nàng.
Phải tới năm tháng nào thì nàng mới vào được phòng hồ sơ đây?!
Nhưng nàng không phải là loại nữ nhân cam tâm chịu thua.
Lâm Vãn Khanh nén cảm giác phẫn nộ xuống, nàng cầm lấy cái chén không bên cạnh, cười đề nghị: “Chúng ta chơi Phi Hoa Lệnh đi! Người thua phải trả lời thật người thắng một câu hỏi, nếu không sẽ bị phạt một chén rượu hoặc phạt một hai ngân tiền, thế nào?”
Nghe thấy sẽ có bạc, mấy cô nương đang ngồi kích động không thôi.
Nhưng cũng có người lo lắng nói: “Nhưng làm sao lang quân biết được người trả lời câu hỏi là thật hay giả?”
Lâm Vãn Khanh trừng mắt, nhưng nàng vẫn cười giả dối: “Đương nhiên là ta biết rồi.”
Thân là quan ở Hình ngục, nếu ngay cả năng lực phân biệt thật giả cũng không có thì uổng phí nàng nghiên cứu mười năm.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, Lâm Vãn Khanh ném một viên xúc xắc vào cái chén không rồi nói: “Nếu chơi Phi Hoa Lệnh, vậy chúng ta bắt đầu bằng từ ‘Hoa’ đi.”
Mọi người đồng ý, tiếng đinh đong vang lên, câu thơ theo nhịp được đọc ra.
Người đầu tiên nói: “Hoa đế nhìn nhau mà chẳng nói, lục song trời hạ chẳng còn gì.”
Người thứ hai đáp: “Rừng xuân tàn tạ thưa hồng, rối lung bung.”
Người thứ ba: “Khuyên quân đừng làm kẻ cô độc, ngà say đếm hoa mãi chẳng dừng.”
Quy tắc vòng này là mỗi người phải đáp được những câu có chứa hoa, còn phải để chữ hoa ở vị trí đã được quy định.
Trước đó Lâm Vãn Khanh đi qua thư phòng của Tô Mạch Ức, thấy trên giá sách của hắn chỉ toàn là ghi chép về luật pháp, nàng nghĩ lúc rảnh rỗi hắn sẽ chẳng đọc mấy thứ văn vẻ như thi từ.
Bạc và manh mối án gian sát, nàng đều muốn tự mình lấy hết!
Cuối cùng đến phiên Tô Mạch Ức, mọi người nhìn chằm chằm bạc trong tay hắn, không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Tô Mạch Ức vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thoải mái, ung dung thưởng trà. Khói nhạt bốc lên tạo thành một lớp trắng mỏng quanh quẩn trên gương mặt anh tuấn của hắn.
Ngón trỏ thon dài của hắn gõ nhẹ lên bàn, môi mỏng khẽ mở nói: “Màu trắng khô khốc, càng thiếu máu giống hoa.”
Mọi người: “???”
Lâm Vãn Khanh sững sờ, những người có mặt ở đây chắc chỉ mỗi nàng nghe hiểu hắn nói gì.
Tô Mạch Ức không phải đang nói về thi từ?!
Đó là một câu trong quyển sách nghiệm thương ở Hình ngục có tên là “Tẩy oan lục”!
Cẩu quan này thế mà lại thất đức lợi dụng sơ hở như vậy?!
Nàng ảo não trách mình thất sách không nói rõ quy tắc, lúc đang định bổ sung thêm thì lại thấy ánh mắt sắc lẹm của Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm vào mình.
Giống như nếu nói thêm một câu nào thì kẻ đêm nay lưu lạc đầu đường xó chợ sẽ chính là nàng.
Lâm Vãn Khanh thầm tức giận, nhưng nàng lại ngại uy thế của Đại Lý Tự Khanh nên chẳng dám phản bác. Nàng phát sầu vì không biết con đường sau này sẽ bị Tô Mạch Ức bóc lột thành cái dạng gì?
Đánh không lại, chửi không được, sau này còn phải dựa vào hắn mới có thể tiếp tục lăn lộn trong Đại Lý Tự nữa…
Đúng là!
Có câu người đang tức giận thì thường sẽ thông minh bất chợt.
Lâm Vãn Khanh chợt nhớ ra từ lúc quen biết người này đến nay chỉ thấy hắn uống mỗi trà mà thôi. Mới nãy cũng vậy, hắn cũng chỉ cúi đầu thưởng trà chứ không hề đụng đến rượu.
Thế này lại không giống với mấy nam nhân hay lăn lộn chốn phong nguyệt cho lắm.
Lâm Vãn Khanh đảo mắt, chợt nãy ra sáng kiến.
Nàng vừa cười tán thưởng Tô Mạch Ức biết tùy cơ ứng biến, học thức uyên bác, vừa giả vờ cầm lấy ấm trà.
Chỉ có điều lúc nhanh tay chạm vào ấm trà thì đột nhiên dừng lại, nàng cầm lấy bình rượu trái cây rồi đưa tay lên nắm chặt lấy mũi hắn.
Tô Mạch Ức đột nhiên bị người khác cướp mất hô hấp thì vô thức mở miệng ra.
Lâm Vãn Khanh thừa dịp này rót hết bình rượu trái cây vào miệng hắn.
Chuyện manh mối tự nàng có cách, việc quan trọng nhất bây giờ chính là đừng để tên này gây rối.
Thành bại ngay trong giờ phút này, thế nên động tác của nàng cực kỳ nhanh.
Tô Mạch Ức bất ngờ bị nữ nhân này rót rượu, chỉ cảm thấy có thứ gì đó ngọt ngào nóng bỏng trôi thẳng vào bụng. Hắn xém chút là bị sặc đến nôn cả cơm tối ra, sau đó chợt cảm thấy một ánh sáng chói lóa trước mắt rồi trong lồng ngực dâng lên cảm giác ấm áp…
Đám người nhìn thấy lang quân anh tuấn kiêu căng vừa nãy bây giờ lại toát ra vẻ dịu dàng vô ngần.
Sóng nước trong mắt hắn lăn tăn, gương mặt bạch ngọc ửng đỏ. Dung mạo tuấn tú, mặt mày mơ hồ giống như trích tiên say rượu, khiến mấy nữ tử ở đây đều nảy sinh cảm giác khác lạ ngoài chuyên tiền bạc.
Nhưng Lâm Vãn Khanh trước giờ không phải kẻ ham mê nam sắc.
Nàng như trút được gánh nặng vỗ vỗ tay, quay sang nói với mọi người: “Không sao, chúng ta tiếp tục thôi.”
Chương 12: Say rượu
Đại Minh cung, Thừa Hoan điện.
Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời đêm, sáng canh ba các cung điện cao lớn chìm trong màn đêm, tường đỏ ngói vàng cũng bị một lớp u ám bao phủ.
Gia Định công chúa đi từ phòng ngủ của Trần Hoàng hậu ra, đầy bụng tâm sự im lặng cúi đầu đi.
Xung quanh yên tĩnh, bên cạnh chỉ có tiếng lão ma ma cầm đèn đi theo.
Lạch cạch.
Một viên đá nhỏ vô tình rơi trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen vụt qua.
Vệ Thù vô ý thức giật mình, sau đó bước nhanh về tẩm điện của mình, bảo mọi người rời đi.
Đằng sau bức bình phong bách điểu triều phượng, một bóng đen từ từ đi tới, dáng đi rất chậm.
“Kẻ sĩ ba ngày gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác.” Giọng nói kia nói tiếp: “Công chúa hữu lễ rồi.”
Vệ Thù nhìn rõ mặt người đó, lập tức kinh hãi. Sự ôn nhu trang nghiêm trước đó không còn nữa, chỉ còn lại sự âm lệ giữa hai lông mày.
“Ngươi tới làm gì?”
“Thần đến xem công chúa.” Vẻ mặt người áo đen hơi động, cười nói: “Thuận tiện cầu công chúa một chuyện.”
Vệ Thù không nói tiếp, nhưng mà nàng ta dùng một đôi mắt sóng sánh ánh nước tràn đầy phòng bị nhìn hắn.
Người kia từ trong ngực lấy ra một lọ sứ trắng, vừa đặt lên bàn đã phát ra âm thanh giòn tan trong đêm tối.
“Công chúa đã gặp Tô thế tử rồi đúng không?”
Trong lòng Vệ Thù run lên cũng không trả lời.
Người kia cười khẽ, vuốt lọ sứ trong tay trên bàn: “Công chúa không muốn tìm người làm hậu thuẫn cho mình sao?” Hắn dừng một chút, ngữ khí ngả ngớn: “Tô thế tử là một nhân tố không tồi.”
Vệ Thù nghe vậy cười lạnh: “Tô Mạch Ức được Thái hậu nuôi lớn, hơn nữa còn làm việc thay Hoàng thượng. Nếu như hắn không đồng ý sao ta có thể ép buộc hắn?”
Hắc y nhân dường như đã đoán được nàng ta sẽ viện cớ như vậy nên không chút do dự nói: “Hắn không muốn, Công chúa không biết nghĩ cách sao?”
Nói xong, lắc lắc chiếc lọ sứ trong tay.
“Nếu là vì mặt mũi của hoàng thất, Hoàng thượng, Hoàng hậu thậm chí cả Thái hậu thì sẽ làm thế nào?”
Vệ Thù sửng sốt, trong lòng lập tức hiểu ra.
Hắn muốn mình hạ dược Tô Mạch Ức.
Nếu hai người đã thành phu thê, dù có cân nhắc kỹ lưỡng thế nào đi nữa, Tô Mạch Ức cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc cưới nàng ta.
“Không phải Hoàng hậu nương nương cũng muốn lôi kéo Tô thế tử sao? Kế này là một mũi tên trúng hai con chim.”
“Ha!” Vệ Thù cười lạnh: “Các người có lòng tốt như vậy? Sợ là có ý đồ khác của mình, lấy ta làm mồi dụ đúng không?”
Hắc y nhân dừng lại, cười nói: “Công chúa nói quá lời rồi.”
Vệ Thù cũng không tin, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Mấy ngày trước đây trong phủ Tống Trung Thư xảy ra án mạng, hung thủ bị giết trong đại lao. Bây giờ vụ án này đã do Tô thế tử đảm nhận.”
Giọng điệu của nàng ta ngưng trệ, có chút châm chọc nói: “E rằng chuyện này không thoát khỏi liên quan đến chủ thượng của các ngươi.”
Hắc y nhân ngừng một đỗi, trong đêm đen hai người yên lặng nhìn nhau, bầu không khí nhất thời tĩnh lặng tựa như hồ nước xanh thẳm.
Trong ánh trăng lành lạnh, tiếng gió vù vù vang vọng bên tai.
Trời đất quay cuồng, nhất thời Vệ Thù chỉ cảm thấy có một bàn tay bóp cổ nàng ta, lực đạo quá mạnh khiến nàng ta phải lùi về phía sau vài bước.
Eo đụng phải giá bác cổ phía sau, đồ sứ cổ trên đó vỡ tan tành xuống đất.
“Công chúa?” Người thị nữ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh hỏi.
Hắc y nhân cười với nàng ta: “Ngươi cho nàng vào thử xem? Tối nay ta có thể đưa ngươi đến tử lao của Đại Lý Tự, tội danh giả mạo Công chúa, khi quân phạm thượng.”
Trong lòng Vệ Thù trầm xuống, sắc mặt tái nhợt một chút, mới nói về phía cửa: “Không sao, ta vô tình đụng phải đồ, sáng mai trở lại thu dọn là được.”
Ngoài cửa quả nhiên không có âm thanh nào.
Vệ Thù lúc này mới sờ chiếc cổ bị hắn bóp đỏ, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta phải làm gì bây giờ?”
“Rất đơn giản.” Hắc y nhân đưa bình sứ trong tay cho nàng ta nói: “Tìm cơ hội bỏ thuốc này vào trong trà của Tô thế tử, sau đó đến nơi chỉ định đợi, tiếp đó sẽ có người tới tiếp đón ngươi.”
“Tô thế tử chỉ có Hoàng thượng triệu kiến mới có thể vào cung, ngày bình thường cũng chỉ có Thái hậu có thể nhìn thấy hắn vài lần. Chẳng lẽ ngươi muốn ta ra tay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu?”
Hắc y nhân cười nhẹ, giọng điệu chắc chắn nói: “Công chúa quên mất vài ngày nữa sẽ là xuân tiễn của hoàng gia sao?”
“Tô Mạch Ức sẽ không đi.” Vệ Thù nói: “Hắn luôn không thích những trường hợp xã giao này.”
Một cơn gió làm cửa sổ của phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng, lộ ra sự quỷ dị dưới ánh trăng tĩnh mịch.
Hắc y nhân vê lọ thuốc rồi rời đi, cười nói: “Hắn sẽ đi, chỉ cần chúng ta thả chút mồi là hắn không thể từ chối.”
…
Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng biết cái gì gọi là cầm đá nện vào chân mình.
Nàng đoán tửu lượng của Tô Mạch Ức không cao nhưng cũng không ngờ một bình rượu trái cây cũng có thể khiến hắn say đến bất tỉnh nhân sự.
Rượu phẩm như nhân phẩm, không thể không nói nhân phẩm của Tô Mạch Ức rất tốt.
Sau khi say hắn không khóc lóc om sòm hay khinh suất.
Bởi vì Tô đại nhân yêu thích là lôi người nghe hắn đọc ‘Nam Luật’ và ‘Tiễn Oan Lục’.
Vì vậy hắn lôi từng cô nương đọc từ ‘Minh Lệ Luật’ đến ‘Xử Án Luật’, từ nghiệm thi đến nghiệm xương.
Cuối cùng tất cả các cô nương đều không chịu nổi, đồng loạt kiếm cớ rời tiệc. Tô đại nhân vẫn xông vào đại sảnh, giảng quá trình nghiệm thương của hai mươi chín phương pháp tử vong trong “Tiễn Oan Lục” cho nhóm khách…
Làm chuyện dập lửa như vậy đương nhiên bọn họ bị mời ra khỏi thanh lâu.
Nhưng mà tú bà biết không thể đắc tội với những người trước mắt, cho nên chỉ khách khí tiễn người đi.
Ban đêm trời yên tĩnh, trăng sáng treo cao trên bầu trời, trên đường chỉ có ba hoặc hai người say rượu, thỉnh thoảng có tiếng khóc trẻ con nhà ai đó văng vẳng bên tai.
Lâm Vãn Khanh đỡ Tô Mạch Ức cao hơn nàng một cái đầu, bước một bước thở ba hơi, bước đi có chút khó khăn.
Nhưng mà người nằm trên lưng lại hoàn toàn không biết, cả người mềm nhũn ghé vào trên người nàng, thỉnh thoảng hắn tiếp tục nói mớ.
Hơi thở nóng ẩm xen lẫn vị ngọt của hoa quả phả vào tai nàng. Đôi má rực lửa của hắn cọ vào cổ nàng, cánh tay cường tráng ôm chặt lấy vai nàng, lồng ngực chập trùng, vô cùng nóng rực.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó, trong phòng tắm mình nhìn thấy cái đồ vật lớn kia.
Hô hấp rối loạn.
Nàng hơi hoảng hốt, lực trên tay nhẹ hơn, người trên lưng sắp trượt về phía sau, nàng vội dùng tay kéo.
“Bụp!”
Cảm giác tay có độ cứng, đàn hồi vừa phải.
Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn lại, một tay nàng vô ý đỡ trên mông của Tô Mạch Ức.
Nàng vô thức cảm thấy phỏng tay, muốn ném đi. Mà người trên lưng dường như mới tỉnh ba phần, hắn dụi dụi vào người nàng, đưa tay ôm chặt cổ nàng hơn.
Lâm Vãn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thu tay về, đỡ tay hắn lên vai, lại phát hiện một loại cảm giác lạ hơn luồn từ sau lưng đến.
Nàng sững sờ cúi đầu, chỉ thấy một bàn tay Tô Mạch Ức quang minh chính đại đặt lên lồng ngực nàng, bắt chước cách vừa rồi nàng chạm vào mông hắn, nhẹ nhàng bóp hai cái.
“…” Lâm Vãn Khanh giật mình ném hắn xuống đất.
Dù sao thì Tô Mạch Ức cũng từng luyện võ công, cho dù khi ý thức không rõ vẫn giữ được bản năng. Hắn lảo đảo hai bước, vịn vào một cây nhỏ đứng vững vàng.
Nếu như có thể, Lâm Vãn Khanh thật sự muốn ném hắn ở đây rồi rời đi.
Nhưng tên cẩu quan đáng ghét như thế, bỏ lại ở đường liệu có bị kẻ thù một đao chém chết không?
Dù sao hiện tại nàng không phải là người của Đại Lý Tự, phải nhờ đến Tô Mạch Ức mới có thể ở lại đây điều tra vụ án.
Nàng sụt sịt thở dài cam chịu.
Vì kéo theo một người say rượu, rõ ràng là quãng đường mất một khắc đồng hồ, Lâm Vãn Khanh lại đi mất hai khắc đồng hồ mới đến.
Khi nhìn thấy tấm bảng của Đại Lý Tự dưới ánh trăng thanh mát, nàng thiếu chút kích động khóc thành tiếng.
Người mở cửa là Diệp Thanh. Hắn ta biết Tô Mạch Ức và Lâm Vãn Khanh đi thăm dò án, nhưng thấy hắn đã lâu không trở lại rốt cuộc cũng không dám nghỉ ngơi.
Lâm Vãn Khanh như trút được gánh nặng muốn ném người trên lưng cho Diệp Thanh, nhưng thấy người kia lùi lại hai bước giống như thứ nàng đưa là yêu ma quỷ quái gì đó.
“Đại nhân không thích người khác tới gần, chưa từng để người khác gần người.” Hắn nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, trong mắt xen lẫn mấy phần cô đơn và thương tâm không nói ra được: “Vẫn mong Lâm lục sự dìu đại nhân về phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Vãn Khanh: “…”
Phòng ngủ trong Đại Lý Tự rất sạch sẽ, trang nhã. Diệp Thanh đốt đàn hương mà Tô Mạch Ức thích nhất lên.
Màn lụa khẽ động, mùi thơm quanh quẩn chóp mũi.
Lâm Vãn Khanh biết được rằng mặc dù Tô Mạch Ức có phủ đệ của mình nhưng gần như chưa bao giờ ở. Bởi vì hắn dành phần lớn thời gian trong năm ngâm mình ở Đại Lý Tự.
Nơi này ngoại trừ chỗ làm việc của hắn thì cũng là nơi hắn ở lâu nhất.
Phòng ngủ của hắn đơn giản, khoan khoái nhưng cũng lộ ra một sự quái dị khó tả.
Tất cả các đồ trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng. Tập sách làm vật trang trí, thậm chí cả bút lông trên án cũng được sắp xếp thành một hàng từ trái sang phải theo thứ tự kích thước.
Nàng giật khóe miệng, thầm nghĩ người này thật sự sợ là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế…
Trong lúc tâm tư xoay chuyển, một tập sách nhỏ trên tay đã thu hút sự chú ý của nàng.
Đó là một cuốn sách bị lật hở các góc, các trang sách đã chuyển sang màu ố vàng. Trên bìa có viết những dòng chữ xiêu vẹo, giống như là chữ viết tay của hài tử.
Nàng tùy ý lấy ra nhìn một chút.
“Đó là đồ vật đại nhân lúc tám tuổi viết.” Diệp Thanh bước từ trong nhà ra, thấy thế nói một câu.
Lâm Vãn Khanh lật hai trang, không thể tin: Đây là ‘Nam Luật Sơ Nghị’?
Diệp Thanh không phủ nhận, chỉ nói: “Từ khi tám tuổi thế tử đã bắt đầu lập chí muốn vào hình ngục. Hắn luôn nói lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, hình luật không phải để báo thù rửa hận mà là muốn để người phạm sai lầm biết lỗi của bọn họ.”
Lâm Vãn Khanh không nói, cúi đầu vuốt ve một dòng chữ nhỏ trên trang sách. Nguyện tiến vào hình ngục, trừng ác giúp thiện, khiến kẻ ác đền tội, giống y giả chữa bệnh cứu người.
Tô Cảnh Triệt.
Thì ra tên tự của hắn là Cảnh Triệt. Ta sinh nguyện cảnh(1), thế đạo thông triệt.
- Cảnh ở đây mang nghĩa là tôn kính, ngưỡng mộ.
Có lẽ là bị cảm động trước Tiểu Cảnh Triệt không biết trời cao đất dày, Lâm Vãn Khanh cong khóe miệng nhìn đồ vật của Tô Mạch Ức.
“Nước…” Người ở trên giường trở mình, một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra từ cổ họng.
Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, đã thấy hắn ta nhìn nàng rồi chỉ vào trên bàn trà rồi mới quay người gài cửa lại.
“…” Lâm Vãn Khanh đành phải tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.
Tô Mạch Ức uống cạn ly nước mà nàng đưa tới rồi lại nằm xuống.
Nam tử trên giường ngủ yên bình, tia sáng tinh nghịch xuyên qua tấm lụa mỏng rơi trên vầng trán của hắn, có chút khí chất tú mỹ của người tri thức trong vẻ tuấn lãng.
Trán, mũi, quai hàm của hắn, thậm chí là vành môi chập trùng đều giống như được ông trời suy tính, thêm hay thiếu một phân đều sẽ phá hủy sự hài hòa này.
Nhưng mà hơi thở trầm ổn kia lại kèm theo cảm giác sát khí và uy nghiêm chỉ điểm thiên hạ không thể xâm phạm.
Nàng gần như cuối cùng cũng hiểu được tên tuổi tuấn mỹ đệ nhất Thịnh Kinh của Tô Mạch Ức từ đâu mà đến, bất giác tiến lại gần.
Ánh nến đột nhiên nhoáng một cái, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy trên tay bị xiết chặt, giây phút sau, nàng ở dưới thân Tô Mạch Ức…
“Không…” Lâm Vãn Khanh khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm vào tấm màn giường vẫn đang rung chuyển và ngọc câu: “Chẳng qua mới chỉ thấy ngươi tốt hơn chút mà thôi, ngươi đã tiến thêm một thước…”
Nàng ra sức đẩy người trên thân nhưng hắn giống như một ngọn núi, lù lù bất động.
Tô Mạch Ức lật người sang một bên, cả người đè lên người nàng.
“A! Tô Mạch Ức!” Nàng hét to: “Nặng quá!”
Không phản ứng.
Lâm Vãn Khanh tuyệt vọng đẩy: “Ngươi thế này ta rất đau!”
“Đừng động đậy…” Giọng nói có chút khàn khàn sau khi uống rượu, Tô Mạch Ức di chuyển thân thể, ôm nàng chặt hơn.
“Ngươi xê ra xa một chút!” Nàng không cam tâm vẫn cố đẩy hắn, nhưng mà trên tay căn thẳng, nàng lại bị hắn bắt được hai tay.
“Xa ra không thoải mái, chút nữa rồi sẽ không đau…”
“Không thoải mái thì không thoải mái!”
Lâm Vãn Khanh dùng hết sức lực cuối cùng để vùng vẫy, cả giường phát ra tiếng động như sắp đổ nát.
“A! Tô Mạch Ức!”
Tiếng hét của Lâm Vãn Khanh và tiếng động tán loạn của giường nhỏ loáng thoáng bay vào trong tai Diệp Thanh ở ngoài cửa.
Dưới ánh trăng thanh gió mát, hắn ta thở dài sầu muộn.
“Haizz… con trai lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.”