Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-37
Chương 37: Phi hành (hạ)
Thản nhiên đem Mị Ảnh đang lướt thẳng về nơi xa triệu hoán về dưới chân, một lần nữa đứng vững về sau, lúc này thì Lôi Động cũng không dám thúc dục niệm lực quá mạnh nữa.
Mà bắt đầu từ trình độ nhẹ nhất mà mình có thể làm được, phảng phất như có như không. Mà Mị Ảnh quả là linh mẫn dị thường, vậy mà thật sự dùng tốc độ như con rùa đen, chậm rãi hướng về phía trước mà tiến. Lôi Động vui mừng trong bụng, cũng không vội gia tốc, tựu dùng loại tốc độ nhanh như rùa này chậm rãi mà tiến, ngoặt, quẹo, đổi hướng, luyện tập gần nữa canh giờ. Mới dần dần tăng lên độ mạnh yếu của niệm lực, quả nhiên tốc độ của Mị Ảnh cũng đồng thời tăng lên.
Kế tiếp Lôi Động tại tầng không té không chết này bay qua bay lại cả ngày, không dám nói là đã triệt để nắm vững tất cả các kỹ xảo, thực sự cũng có thể điều khiển Mị Ảnh đi đường. Đương nhiên cái giá phải trả cũng là khá xa xỉ. Tuy là bay hết sức lực cũng không thể thi triển được ba thành tốc độ nhanh nhất Mị Ảnh, nhưng mất cả ngày cũng đã hao phí mất hai quả linh thạch. Cái thanh Mị Ảnh này quả thật là ăn linh thạch của nhà giàu.
Việc cấp bách bây giờ, chính là chạy đến cái phường thị xa xôi kia, đem trung phẩm linh quỷ dư thừa kia xử lý sạch sẽ, rồi mua một cái Dưỡng Hồn tháp tốt hơn. Như thế thì trong vòng những năm tiếp theo, mới có thể yên lặng bế quan tu luyện, đuổi kịp những người đang bỏ mình về phía sau.
Nghỉ ngơi tại nhà cả ngày, lúc chạng vạng tối, sắc trời đã tối tăm mờ mịt rồi. Thừa dịp lúc này, Lôi Động khống chế Mị Ảnh, hóa thành một đạo cầu vồng đen, vạch lên một đường vòng cung, hướng lên bầu trời lao đi.
Do vì phi hành theo đường thẳng, tốc độ dần dần được hắn đẩy lên, không lâu sau liền đạt được tốc độ nhanh nhất. Năng lượng màu đen nháy động như hố sâu, với tốc độ rất nhanh, giống như là lưu tinh bay vút trên bầu trời, để lại một vệt lửa trên trời. Bởi vì do sắc trời cùng độn quang cùng màu, có bay ở trên trời cũng không làm người ta nhìn phát hiện. Đây là nguyên nhân chủ yếu Lôi Động lựa chọn phi hành vào ban đêm. Phụ cận Vạn Quỷ quật khá tốt, một khi ra khỏi địa bàn Vạn Quỷ quật, tất cả động, phủ khác tuy đều xem như là đồng tông đồng minh, nhưng chưa gặp phải cái gì gọi là thế hệ hung tàn háo sát, tư tưởng của rất nhiều người, cũng sẽ không thể cân nhắc theo lẽ thường. Đặc biệt là Âm Sát tông cũng không phải là danh môn chính phái, giết người cướp của cũng xem như là chuyện thường tình, Lôi Động cũng chưa phải là chưa được chứng kiến.
Vừa nghĩ tới chuyện kia, mấy tháng qua một mực không hề có tin tức, cũng không biết có phải do Vạn Quỷ lão tổ tác quái, hay là có nguyên nhân khác. Nhưng Lôi Động có cảm giác được chuyện này chỉ sợ không thể bỏ qua dễ dàng như thế. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn dốc sức trong mấy tháng này, liều mạng đi bắt âm hồn, luyện chế Hồn châu để nuôi dưỡng Linh quỷ. Trên đầu tuy có Vạn Quỷ lão tổ tạm thời bảo kê, nhưng ở trong thế giới tàn nhẫn hung hiểm này, chính thức có thể dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình mà thôi. Cảm giác không an toàn đều vây quanh hắn từng giây từng phút.
Lắc đầu tạm thời đem ý niệm này trong đầu vứt bỏ. Lôi Động dần dần thích ứng tốc độ phi hành này về sau lại tiếp tục tăng thêm tốc độ lợi dụng cảnh ban đêm mà chạy, sau một lúc thì tốc độ của Mị Ảnh đã bị thúc đến cực hạn. Tâm niệm lực lượng đang bị tiêu hao kịch liệt đồng thời khoảng cách đến đích cũng ngày càng được kéo gần. Một canh giờ bay được ngàn dặm, với tốc độ như thế mặc dù đã được độn quang ngăn chặn hầu hết gió mạnh, còn dư lại thổi trúng thân thể xũng đủ để lung lay khó đứng vững. Không thể không phân ra một bộ phận chân khí quanh quẩn trước người, đối kháng với gió lớn. Cùng lúc đó, đầu hướng về phía trước dò xét, thân thể nửa ngồi nửa đứng, tận lực giảm bớt lực cản không khí, như thế mới có thể dễ chịu hơn nhiều.
Hai đêm, hao tổn thời gian đến hai đêm, Lôi Động mới bay được đến nơi biểu hiện phường thị trên bản đồ, linh thạch tiêu hao kịch liệt tất nhiên không nói đến, mà ngay cả bản thân hắn,cũng là tinh bì lực tẫn, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích. Trước kia còn đắm chìm ở trong niềm vui được phi hành, vốn là lấy phương hướng gần như bay thẳng, phi hành lâu như vậy về sau thì liền niềm vui thú gì cũng không còn thấy rồi.
Sau đó Lôi Động đã sớm có chuẩn bị, đổi lại trên thân một chút trang bị đạo cụ và trang bị mà ngưởi ta nhìn không ra tông phái, ít xuất hiện mà cũng không ngờ đến.
Thuật Dịch Dung tuy không tinh thông, nhưng chỉ cần không muốn đẹp mắt, cải biến trên phạm vi lớn thì vẫn rất đơn giản. Làm xong hết thảy, Lôi Động mới chậm rãi bước vào phường thị trong cái thị trấn nhỏ này.
Sau khi đi vào phường thị, Lôi Động xem như là được mở rộng tầm mắt. Phường thị không lớn, nhưng đa phần đều mang theo phong cách cỗ xưa, mỗi một mặt tiền cửa hàng, buôn bán đủ loại, rực rỡ nhiều loại pháp khí muôn màu, đan dược, đạo cụ phù lục. Có tiệm cái gì cũng bán, giống như tiệm tạp hóa. Mà có một số cửa hàng, thì chỉ chuyên buôn đan dược hay pháp khí. Trừ những điều này, có một con phố dành riêng cho tu sĩ bày hàng bán đồ của chính mình, chỉ cần hao phí một viên linh thạch, liền có thể ở đây bày hàng bán một ngày.
Lôi Động nằm mơ cũng không nghĩ đến nơi này vậy mà lại tập trung nhiều tu sĩ như vậy. Bất động thanh sắc chạy hết nửa ngày, Lôi Động xem cũng dần dần hiểu được, sinh ý mấy cái tiểu điếm này rất khá, nhưng bởi vì cái gì cũng bán, nên muốn từ bên trong mua được hàng tinh phẩm lại rất khó.
Mấy cửa tiệm tạp hóa này bán đồ vật rất có quy củ, vì sinh kế lâu dài, bình thường đều sẽ rất chú ý danh dự. Nhưng đồng dạng một chút ít đồ vật, giá cả lại so với bên ngoài mắc hơn một hai thành, bất quá chất lượng có thể đảm bảo. Về phần mấy cái cửa hàng tạp nham đều là cá nhân bày ra, nhỏ thì một quả âm cô, lớn thì có pháp bảo của Kim Đan tu sĩ, đúng là cần cái gì thì có cái nấy. Đương nhiên đối với mấy cửa hàng này thì chất lượng rất là khó nói, rất nhiều người vì ham đồ rẻ, ôm mộng được lợi, thường ngay tại cửa hàng này ăn lỗ vốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mua không bằng bán tinh, căn cứ Lôi Động quan sát thấy được, tuyệt đại đa số chủ quán đã ở đây trải sạp bán hàng quanh năm nên càng già càng lão luyện, tất cả quầy hàng như phảng phất lập thành đồng minh ăn ý, chuyên làm thịt những tên tu sĩ mặt lạ hoắc, tu vi không cao. Bất quá cũng có một số nhóm người, là vì không hài lòng với giá cả mà cửa hàng thu mua, lúc này mới tình nguyện ở chỗ này bày quầy bán hàng, để xem thử có được giá tiền tốt hơn không.
Coi như là đối với loại người phía sau thì Lôi Động cũng không dám đơn giản đi tin tưởng. Có trời mới biết có phải hắn là một tên già càng lão luyện nào đó giả vờ hay không?
Bỏ ra một linh thạch, tại một tiểu điếm nhỏ bao hết gian phòng trong vòng một tháng.
Mỗi lúc đến trời tối, liền ở trong phòng luyện khí, mà ban ngày thì lại đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng lại cùng với nhân viên hay chủ quầy trò chuyện vài câu.
Thản nhiên đem Mị Ảnh đang lướt thẳng về nơi xa triệu hoán về dưới chân, một lần nữa đứng vững về sau, lúc này thì Lôi Động cũng không dám thúc dục niệm lực quá mạnh nữa.
Mà bắt đầu từ trình độ nhẹ nhất mà mình có thể làm được, phảng phất như có như không. Mà Mị Ảnh quả là linh mẫn dị thường, vậy mà thật sự dùng tốc độ như con rùa đen, chậm rãi hướng về phía trước mà tiến. Lôi Động vui mừng trong bụng, cũng không vội gia tốc, tựu dùng loại tốc độ nhanh như rùa này chậm rãi mà tiến, ngoặt, quẹo, đổi hướng, luyện tập gần nữa canh giờ. Mới dần dần tăng lên độ mạnh yếu của niệm lực, quả nhiên tốc độ của Mị Ảnh cũng đồng thời tăng lên.
Kế tiếp Lôi Động tại tầng không té không chết này bay qua bay lại cả ngày, không dám nói là đã triệt để nắm vững tất cả các kỹ xảo, thực sự cũng có thể điều khiển Mị Ảnh đi đường. Đương nhiên cái giá phải trả cũng là khá xa xỉ. Tuy là bay hết sức lực cũng không thể thi triển được ba thành tốc độ nhanh nhất Mị Ảnh, nhưng mất cả ngày cũng đã hao phí mất hai quả linh thạch. Cái thanh Mị Ảnh này quả thật là ăn linh thạch của nhà giàu.
Việc cấp bách bây giờ, chính là chạy đến cái phường thị xa xôi kia, đem trung phẩm linh quỷ dư thừa kia xử lý sạch sẽ, rồi mua một cái Dưỡng Hồn tháp tốt hơn. Như thế thì trong vòng những năm tiếp theo, mới có thể yên lặng bế quan tu luyện, đuổi kịp những người đang bỏ mình về phía sau.
Nghỉ ngơi tại nhà cả ngày, lúc chạng vạng tối, sắc trời đã tối tăm mờ mịt rồi. Thừa dịp lúc này, Lôi Động khống chế Mị Ảnh, hóa thành một đạo cầu vồng đen, vạch lên một đường vòng cung, hướng lên bầu trời lao đi.
Do vì phi hành theo đường thẳng, tốc độ dần dần được hắn đẩy lên, không lâu sau liền đạt được tốc độ nhanh nhất. Năng lượng màu đen nháy động như hố sâu, với tốc độ rất nhanh, giống như là lưu tinh bay vút trên bầu trời, để lại một vệt lửa trên trời. Bởi vì do sắc trời cùng độn quang cùng màu, có bay ở trên trời cũng không làm người ta nhìn phát hiện. Đây là nguyên nhân chủ yếu Lôi Động lựa chọn phi hành vào ban đêm. Phụ cận Vạn Quỷ quật khá tốt, một khi ra khỏi địa bàn Vạn Quỷ quật, tất cả động, phủ khác tuy đều xem như là đồng tông đồng minh, nhưng chưa gặp phải cái gì gọi là thế hệ hung tàn háo sát, tư tưởng của rất nhiều người, cũng sẽ không thể cân nhắc theo lẽ thường. Đặc biệt là Âm Sát tông cũng không phải là danh môn chính phái, giết người cướp của cũng xem như là chuyện thường tình, Lôi Động cũng chưa phải là chưa được chứng kiến.
Vừa nghĩ tới chuyện kia, mấy tháng qua một mực không hề có tin tức, cũng không biết có phải do Vạn Quỷ lão tổ tác quái, hay là có nguyên nhân khác. Nhưng Lôi Động có cảm giác được chuyện này chỉ sợ không thể bỏ qua dễ dàng như thế. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn dốc sức trong mấy tháng này, liều mạng đi bắt âm hồn, luyện chế Hồn châu để nuôi dưỡng Linh quỷ. Trên đầu tuy có Vạn Quỷ lão tổ tạm thời bảo kê, nhưng ở trong thế giới tàn nhẫn hung hiểm này, chính thức có thể dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình mà thôi. Cảm giác không an toàn đều vây quanh hắn từng giây từng phút.
Lắc đầu tạm thời đem ý niệm này trong đầu vứt bỏ. Lôi Động dần dần thích ứng tốc độ phi hành này về sau lại tiếp tục tăng thêm tốc độ lợi dụng cảnh ban đêm mà chạy, sau một lúc thì tốc độ của Mị Ảnh đã bị thúc đến cực hạn. Tâm niệm lực lượng đang bị tiêu hao kịch liệt đồng thời khoảng cách đến đích cũng ngày càng được kéo gần. Một canh giờ bay được ngàn dặm, với tốc độ như thế mặc dù đã được độn quang ngăn chặn hầu hết gió mạnh, còn dư lại thổi trúng thân thể xũng đủ để lung lay khó đứng vững. Không thể không phân ra một bộ phận chân khí quanh quẩn trước người, đối kháng với gió lớn. Cùng lúc đó, đầu hướng về phía trước dò xét, thân thể nửa ngồi nửa đứng, tận lực giảm bớt lực cản không khí, như thế mới có thể dễ chịu hơn nhiều.
Hai đêm, hao tổn thời gian đến hai đêm, Lôi Động mới bay được đến nơi biểu hiện phường thị trên bản đồ, linh thạch tiêu hao kịch liệt tất nhiên không nói đến, mà ngay cả bản thân hắn,cũng là tinh bì lực tẫn, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích. Trước kia còn đắm chìm ở trong niềm vui được phi hành, vốn là lấy phương hướng gần như bay thẳng, phi hành lâu như vậy về sau thì liền niềm vui thú gì cũng không còn thấy rồi.
Sau đó Lôi Động đã sớm có chuẩn bị, đổi lại trên thân một chút trang bị đạo cụ và trang bị mà ngưởi ta nhìn không ra tông phái, ít xuất hiện mà cũng không ngờ đến.
Thuật Dịch Dung tuy không tinh thông, nhưng chỉ cần không muốn đẹp mắt, cải biến trên phạm vi lớn thì vẫn rất đơn giản. Làm xong hết thảy, Lôi Động mới chậm rãi bước vào phường thị trong cái thị trấn nhỏ này.
Sau khi đi vào phường thị, Lôi Động xem như là được mở rộng tầm mắt. Phường thị không lớn, nhưng đa phần đều mang theo phong cách cỗ xưa, mỗi một mặt tiền cửa hàng, buôn bán đủ loại, rực rỡ nhiều loại pháp khí muôn màu, đan dược, đạo cụ phù lục. Có tiệm cái gì cũng bán, giống như tiệm tạp hóa. Mà có một số cửa hàng, thì chỉ chuyên buôn đan dược hay pháp khí. Trừ những điều này, có một con phố dành riêng cho tu sĩ bày hàng bán đồ của chính mình, chỉ cần hao phí một viên linh thạch, liền có thể ở đây bày hàng bán một ngày.
Lôi Động nằm mơ cũng không nghĩ đến nơi này vậy mà lại tập trung nhiều tu sĩ như vậy. Bất động thanh sắc chạy hết nửa ngày, Lôi Động xem cũng dần dần hiểu được, sinh ý mấy cái tiểu điếm này rất khá, nhưng bởi vì cái gì cũng bán, nên muốn từ bên trong mua được hàng tinh phẩm lại rất khó.
Mấy cửa tiệm tạp hóa này bán đồ vật rất có quy củ, vì sinh kế lâu dài, bình thường đều sẽ rất chú ý danh dự. Nhưng đồng dạng một chút ít đồ vật, giá cả lại so với bên ngoài mắc hơn một hai thành, bất quá chất lượng có thể đảm bảo. Về phần mấy cái cửa hàng tạp nham đều là cá nhân bày ra, nhỏ thì một quả âm cô, lớn thì có pháp bảo của Kim Đan tu sĩ, đúng là cần cái gì thì có cái nấy. Đương nhiên đối với mấy cửa hàng này thì chất lượng rất là khó nói, rất nhiều người vì ham đồ rẻ, ôm mộng được lợi, thường ngay tại cửa hàng này ăn lỗ vốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mua không bằng bán tinh, căn cứ Lôi Động quan sát thấy được, tuyệt đại đa số chủ quán đã ở đây trải sạp bán hàng quanh năm nên càng già càng lão luyện, tất cả quầy hàng như phảng phất lập thành đồng minh ăn ý, chuyên làm thịt những tên tu sĩ mặt lạ hoắc, tu vi không cao. Bất quá cũng có một số nhóm người, là vì không hài lòng với giá cả mà cửa hàng thu mua, lúc này mới tình nguyện ở chỗ này bày quầy bán hàng, để xem thử có được giá tiền tốt hơn không.
Coi như là đối với loại người phía sau thì Lôi Động cũng không dám đơn giản đi tin tưởng. Có trời mới biết có phải hắn là một tên già càng lão luyện nào đó giả vờ hay không?
Bỏ ra một linh thạch, tại một tiểu điếm nhỏ bao hết gian phòng trong vòng một tháng.
Mỗi lúc đến trời tối, liền ở trong phòng luyện khí, mà ban ngày thì lại đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng lại cùng với nhân viên hay chủ quầy trò chuyện vài câu.