Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-24
Chương 24
Bên ngoài Thái Lai trai đã có rất nhiều thần tử đứng chờ ở cửa, thấy hoàng đế đến liền vội vàng uốn gối quỳ xuống. Hoàng đế dẫn Trạm Liên đi vào thư phòng, để nàng ngồi ở Tây nội đường, muốn đọc sách viết chữ đều tùy ý nàng.
"Muội cũng học theo Tần tài nhân, bồi bạn bên vua." Tần tài nhân này vẻ ngoài không đẹp, vốn là có tài đức mới tiến cung làm nữ quan, hoàng đế trọng nàng học rộng tài cao, liền cho nàng ở ngự thư phòng hầu hạ, còn tính sẽ gả nàng cho Đái đao Lĩnh quân ngự tiền Diệp Lộc làm vợ.
"Muội sao có thể là loại người tùy ý xuất đầu lộ diện ?" Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng.
Trạm Liên nhăn nhó, nàng bây giờ trên danh nghĩa cùng lắm chỉ là Phu nhân của tiểu quan Lục phẩm, đâu có giống công chúa không tùy ý gặp người khác.
Trạm Huyên thấy nàng như vậy, lập tức sửa lời : "Tần tài nhân cũng không ra ngoài, sẽ ở bên trong cùng muội."
Trạm Liên nói : "Bây giờ Tần tài nhân cấp bậc cao hơn muội, nàng ta ở đây muội còn phải giữ lễ, vẫn nên thôi đi, muội chỉ ở trong đây chép sách."
Trạm Huyên gật đầu : "Muội thật ngoan, trẫm lát sau sẽ vào với muội ngay."
Thấy Trạm Liên gật đầu, y mới đi ra ngoài.
Trạm Liên ở bên trong chăm chú chép kinh, thực ra cũng tự tại, có điều cung tỳ ở lại hầu hạ hoàng đế, thấy sự tự tại của nàng, lại thấy cổ quái. Nhìn Toàn tứ tiểu thư đang nhàn nhã tự đắc này, chẳng lẽ tự cho rằng bệ hạ gọi nàng ta tới làm khách sao ?
Mấy người cung nữ đúng là hiểu sai suy nghĩ của Trạm Liên rồi, Trạm Liên vốn chưa từng tự cho mình là khách trong thư phòng, mà nàng ấy luôn nghĩ mình là... chủ.
Trạm Huyên cùng triều thần nghiêm thúc thương nghị bố trí của cục thủy lợi, tạm thời giao xuống kẻ dưới, cho chúng thần lui ra, ngay cả hớp trà cũng chẳng uống, nhanh chân đi đến Tây nội đường. Tần tài nhân vì chủ tử mà thu dọn đồ lặt vặt trên bàn, trông thấy Vạn tuế gia đi tìm Mạnh phu nhân, đầu óc thông minh của nàng cũng không hiểu được, rõ ràng ngày ấy triệu Mạnh phu nhân tới, bệ hạ còn lãnh đạm, tại sao Mạnh phu nhân chỉ ăn một bát canh trứng gà, thái độ của bệ hạ đã ngay đổi ngay rồi?
Trạm Huyên tiến vào nội đường, sai hai cung tỳ cùng lui xuống. Trạm Liên vừa lúc chép xong một cuốn kinh văn, tựa như dâng bảo vật lên cho hoàng đế xem : "Tam ca nhìn xem muội viết thế nào."
Trạm Huyên nhận lấy lướt qua, đột nhiên nhíu mày : "Sao vẫn đang chép kinh ?" Hắn vốn tưởng nàng cùng lắm vì sự tin tưởng của mẫu phi, tiện thể để y trông thấy chữ viết, có điều bây giờ họ đã nhận ra nhau, sao nàng vẫn làm việc mình từng vô cùng chán ghét nhỉ?
Trạm Liên nói : "Cơ thể muội xảy ra việc kỳ lạ này, lẽ nào còn không tin quỷ thần? Tin thì sẽ kính, bởi vậy bây giờ quyết định sao chép kinh văn là vì cầu phúc cho ca và mẫu phi."
"Trẫm có tấm lòng của muội là đủ rồi, muội không cần miễn cưỡng."
Trạm Liên lắc đầu : "Không miễn cưỡng, muội tình nguyện." trông thấy y và mẫu phi vì nàng mà nặng gánh trong lòng, nàng sao an tâm được ?
Trạm Huyên thấy nàng chép nghiêm túc cẩn thận, không có nửa chữ bừa bãi, khó tránh thấy ấm áp. Nàng ngày trước lười biếng đến vậy, chưa bao giờ tình nguyện viết nhiều hơn một chữ, bây giờ trong lòng lại có Phật, vì hắn và mẫu phi, có thể tĩnh tâm chép kinh thư khô khan vô vị, sao không khiến hắn cảm động ?
"Đa tạ Liên Hoa nhi, trẫm nếu sống lâu trăm tuổi, ắt là nhờ phúc của muội."
Trạm Liên nháy mắt mấy cái : "Ca ca là vạn tuế, sống có trăm tuổi không phải là hơi ít sao ?"
Trạm Huyên nói : "Chỉ cần muội ở cạnh ta, trăm tuổi đã đủ rồi."
Trạm Liên nói : "Vậy chúng ta cùng sống tới vạn vạn tuế."
"Nào dám nhận."
Hai huynh muội bèn nhìn nhau cười.
Trạm Liên lấy lại tờ giấy trong tay Trạm Huyên, cùng với trang kinh văn đặt trên bàn thật gọn gàng, lại rửa sạch ngọn bút, treo lại vị trí cũ, đặt nghiên mực lại chỉnh tề, lúc này mới nhìn một lát rồi chỉnh thẳng chân bàn sách từ gỗ tử đàn trạm long phượng, hài lòng gật đầu.
Trạm Huyên nở nụ cười, ngón trỏ chỉ ra, cầm bảng chữ mẫu đặt ở bàn sách bên cạnh rơi mất, Trạm Liên tức giận trừng mắt với y, nhặt đặt lại chỗ cũ, có điều vừa mới sắp xong, ngón tay dài của Trạm Huyên lại khều, lần này còn rơi xa hơn, một đường thẳng tắp giữa bàn. Trạm Liên hít sâu một hơi, nhắc nhở lần nữa rồi đem bảng chữ mẫu đặt lại chỗ cũ. Trạm Huyên cười híp mắt nhìn nàng một cái, lại đưa tay lên, cầm bảng chữ mẫu giở tới tán loạn, Trạm Liên nhắm chặt mắt, cầm một bảng chữ mẫu ném lại hắn. Trạm Huyên vững vàng đón lấy, cười haha.
Tần tài nhân và cung bộc trong ngự thư phòng hiếm mới nghe được tiếng cười to thoải mái của hoàng đế, khó tránh kinh ngạc đối mắt nhìn nhau.
Hai người đùa giỡn một lát, Trạm Huyên lúc này mới yên tĩnh được. Hắn đùa vài trò đã khiến Trạm Liên tức giận liền cảm thấy vui vẻ, đảo mắt thì thấy canh gà đen y sai người đưa vào vẫn còn nguyên đó, mở ra một cái, thấy ngay chưa đụng một miếng.
Trạm Huyên cau mày : "Muội sao chưa uống canh gà ?"
Trạm Liên nói : "Muội đang chép kinh văn, vốn muốn để nguội một tí, ai ngờ lại quên luôn."
"Muội quên rồi, bọn nô tài cũng không biết nhắc nhở sao ?" Trạm Huyên càng thêm phật ý, cao giọng muốn gọi người vào lĩnh phạt, Trạm Liên vội ngăn lại : "Nhắc nhở thôi, là muội quên mất, đừng trách người khác."
Hàng lông mày Trạm Huyên vẫn chưa thôi chau lại, Trạm Liên tự biết từ sau khi nàng sinh bệnh, ca ca vẫn coi nàng như một con búp bê sứ chạm vào là vỡ, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp muốn giúp cơ thể nàng khỏe hơn. Lúc này sợ là một khi bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.*
*ý nói chuyện từng xảy ra sẽ để lại dấu ấn sâu sắc.
"Ca ca đừng giận, muội uống ngay."
Trạm Liên cầm lấy thìa sứ nạm vàng, đang muốn múc một miếng trong bát lại bị Trạm Huyên ngăn lại : "Canh nguội cả rồi còn uống cái gì, trước hết đổi một bát nóng rồi uống."
Minh Đức đế gọi người đổi một chén cánh tới, lại nói với Trạm Liên : "Liên Hoa nhi, muội đừng dối ta, mặc dù đây là cơ thể Toàn Nhã Liên nhưng muội có chắc cơ thể này không đau không bệnh?"
"Không có, không hề có, thân thể vẫn khỏe, không ho không suyễn, không bệnh tật gì."
Trạm Huyên xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng lại xoa bóp bắp chân nàng, luôn không an lòng, lại cao giọng gọi Trần thái y của Thái Y viện tới.
"Muội vẫn khỏe mạnh, huynh gọi Trần thái y tới làm gì ?"
"Không cho đại phu khám qua, trẫm làm sao biết muội vẫn khỏe mạnh ?"
Trạm Liên chẳng biết nói gì, nghĩ thầm hắn trông gà hóa cuốc, đành theo ý hắn.
Thấy nàng không phản đối, Trạm Huyên mới thấy đỡ hơn, hắn bê một xấp sổ sách giống hệt đi đến phía giường êm : "Muội nếu rảnh rỗi, trước hết thay trẫm phân chia tấu chương thành phần, trẫm phải đi kiểm tra một thứ."
Trạm Liên khi trước cũng thay hoàng đế phân chia mức độ tấu chương từ nơi khác gửi tới, có chút ca tụng chuyện cũ vô vị nên dứt khoát không giúp nữa, nàng vốn không quan tâm, chỉ là hiếu kỳ trong tay hắn giữ thứ gì : "Ca ca kiểm tra gì ?'
"Tàng bảo trong cung."
"Ồ, việc vui của vị quý nhân nào sao ?" trừ nàng ra, còn ai đáng để ca ca tự chọn quà cưới ? Không phải luôn có kẻ lo liệu sao ?
"Trẫm muốn nhìn xem nơi này có bảo bối tốt nào cho muội." Tàng Bảo các trọng hoàng cung chứa một ít Khai Quang thông linh pháp khí, tuy rằng những pháp khí này món nào cũng giá trị liên thành, y cũng không rõ cái gì thích hợp cho Liên Hoa Nhi đeo, nếu như có thể thu hồn ép phách thì quá tốt, chỉ là lỡ như pháp khí linh thông khiến hồn phách Liên Hoa Nhi tách khỏi cơ thể Toàn Nhã Liên, vậy thì hắn có hối hận đến mấy cũng vô ích.
Vốn dĩ nói đi nói lại vẫn vì nàng. Trạm Liên nở nụ cười hì hì, đi theo làm việc của nàng.
Chẳng lâu sau cung tỳ lại mang canh gà tới, Minh Đức đế nhìn nàng uống, lúc đó Trần thái y cũng tới, cách màn tơ chẩn mạch cho nàng, nghe mãi chẳng thấy bệnh gì, hoàng đế thấy lão thái y hầu bệnh lâu vẫn chưa chẩn đoán ra, nhất thời cho rằng là do chức bệnh nghiêm trọng hỗn tạp, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Trần thái y thấy hoàng đế không vui càng căng thẳng, ông run rẩy thu tay lại, khó khăn nói : "Quý nhân cơ thể an khang, không gì đáng ngại, chỉ là mạch khí còn thấp, về sau cần chú ý nhiều hơn là được."
"Khí mạch còn thấp ? Là vấn đề gì ? Làm sao chữa ?" Hoàng đế hỏi ngay.
"Việc này..." khí mạch cạn là bệnh chung của thiên kim khuê phòng, các nàng cửa lớn không ra, cổng trong không bước, dĩ nhiên yếu ớt hơn phụ nữ làm nông nhiều, lời này thái y chẳng dám nói thẳng, chỉ có thể nói : "Quý nhân thiên kim cơ thể dĩ nhiên có chút mảnh mai, ngày thường dễ bị phong hàn, nếu như có thể đi lại nhiều hơn, hẳn sẽ cải thiện.."
Trạm Liên bỗng nhiên hiểu ra : "Ý ông là cơ thể ta không so được những phụ nhân tay đỡ đòn gánh ?" lần trước thả điều, nàng tận mắt trông thấy một nông phụ trước sau nâng hai sọt lớn củ cải trắng, khiến nàng kinh ngạc.
"Việc này... hahahaha."
Trần thái y sau khi nghe đáp chỉ biết cười, Minh Đức đế xoa cằm trầm tư hồi lâu, Trạm Liên thấy vẻ nghiêm túc của ca ca, bỗng có dự cảm xấu.
"Tam ca, huynh nghĩ gì thế ?"
"Trẫm bối rối thay, lời của Trần thái y không phải không có đạo lý. Người tập võ ắt cường tráng hơn người thường, những đứa trẻ nhà nông suốt ngày ở trần chạy trong ruộng, vậy mà hiếm sinh bệnh. Trẫm trước giờ quá thương muội, sợ muội vấp ngã, đến đâu cũng để nô tài dìu đỡ, sau đó muốn cho muội luyện cưỡi ngựa một chút, muội làm nũng, trẫm cũng nghe theo, đúng là đã nuôi muội thành mảnh dẻ, chỉ sợ cơ thể muội bây giờ cũng vậy, khí mạch cạn, thi thoảng sẽ bệnh tật."
"Muội sau này sẽ chú ý hơn, đi lại nhiều hơn." nghe lời hắn nói, bất an trong lòng Trạm Liên càng sâu, trái tim nhỏ của nàng cam đoan từng chút.
Ai biết được Trạm Huyên lại lắc đầu : "Điều khác trẫm còn tin, chứ còn muốn muội động xương cốt muội lại như bị đòi mạng, không ai giám sát, muội nhất định ba ngày đánh ca hai ngày sưởi lưới, không ổn, sáng sớm mai, trẫm sẽ dạy muội một bộ cung phu cường thân kiện thể, rất đơn giản dễ học, nữ tử cũng luyện được."
"Muội không học, muội không học." Trạm Liên khiếp đảm việc luyên công, vừa mệt vừa khổ, cả ngày mồ hôi kết lại dính nhơm nhớp, da trở nên khô vô cùng.
"Không muốn cũng phải học, nghe lời." Trạm Huyên bày ra bộ mặt huynh trưởng.
Trạm Liên....
Hôm đó tới tận hoàng hôn, Trạm Huyên mới đưa Trạm Liên về Ninh An cung, khi nàng trở về, còn mang trân châu hắn chọn ôm kín vào lòng, định rằng khi về sẽ mài thành bột chế tạo phương thuốc làm đẹp.
"Cả ngày khổ sở làm việc, chỉ có mấy hạt châu, thật không có lời." nàng đã được lợi còn làm vẻ.
Trạm Huyên nhéo cái miệng nhỏ của nàng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bên ngoài Thái Lai trai đã có rất nhiều thần tử đứng chờ ở cửa, thấy hoàng đế đến liền vội vàng uốn gối quỳ xuống. Hoàng đế dẫn Trạm Liên đi vào thư phòng, để nàng ngồi ở Tây nội đường, muốn đọc sách viết chữ đều tùy ý nàng.
"Muội cũng học theo Tần tài nhân, bồi bạn bên vua." Tần tài nhân này vẻ ngoài không đẹp, vốn là có tài đức mới tiến cung làm nữ quan, hoàng đế trọng nàng học rộng tài cao, liền cho nàng ở ngự thư phòng hầu hạ, còn tính sẽ gả nàng cho Đái đao Lĩnh quân ngự tiền Diệp Lộc làm vợ.
"Muội sao có thể là loại người tùy ý xuất đầu lộ diện ?" Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng.
Trạm Liên nhăn nhó, nàng bây giờ trên danh nghĩa cùng lắm chỉ là Phu nhân của tiểu quan Lục phẩm, đâu có giống công chúa không tùy ý gặp người khác.
Trạm Huyên thấy nàng như vậy, lập tức sửa lời : "Tần tài nhân cũng không ra ngoài, sẽ ở bên trong cùng muội."
Trạm Liên nói : "Bây giờ Tần tài nhân cấp bậc cao hơn muội, nàng ta ở đây muội còn phải giữ lễ, vẫn nên thôi đi, muội chỉ ở trong đây chép sách."
Trạm Huyên gật đầu : "Muội thật ngoan, trẫm lát sau sẽ vào với muội ngay."
Thấy Trạm Liên gật đầu, y mới đi ra ngoài.
Trạm Liên ở bên trong chăm chú chép kinh, thực ra cũng tự tại, có điều cung tỳ ở lại hầu hạ hoàng đế, thấy sự tự tại của nàng, lại thấy cổ quái. Nhìn Toàn tứ tiểu thư đang nhàn nhã tự đắc này, chẳng lẽ tự cho rằng bệ hạ gọi nàng ta tới làm khách sao ?
Mấy người cung nữ đúng là hiểu sai suy nghĩ của Trạm Liên rồi, Trạm Liên vốn chưa từng tự cho mình là khách trong thư phòng, mà nàng ấy luôn nghĩ mình là... chủ.
Trạm Huyên cùng triều thần nghiêm thúc thương nghị bố trí của cục thủy lợi, tạm thời giao xuống kẻ dưới, cho chúng thần lui ra, ngay cả hớp trà cũng chẳng uống, nhanh chân đi đến Tây nội đường. Tần tài nhân vì chủ tử mà thu dọn đồ lặt vặt trên bàn, trông thấy Vạn tuế gia đi tìm Mạnh phu nhân, đầu óc thông minh của nàng cũng không hiểu được, rõ ràng ngày ấy triệu Mạnh phu nhân tới, bệ hạ còn lãnh đạm, tại sao Mạnh phu nhân chỉ ăn một bát canh trứng gà, thái độ của bệ hạ đã ngay đổi ngay rồi?
Trạm Huyên tiến vào nội đường, sai hai cung tỳ cùng lui xuống. Trạm Liên vừa lúc chép xong một cuốn kinh văn, tựa như dâng bảo vật lên cho hoàng đế xem : "Tam ca nhìn xem muội viết thế nào."
Trạm Huyên nhận lấy lướt qua, đột nhiên nhíu mày : "Sao vẫn đang chép kinh ?" Hắn vốn tưởng nàng cùng lắm vì sự tin tưởng của mẫu phi, tiện thể để y trông thấy chữ viết, có điều bây giờ họ đã nhận ra nhau, sao nàng vẫn làm việc mình từng vô cùng chán ghét nhỉ?
Trạm Liên nói : "Cơ thể muội xảy ra việc kỳ lạ này, lẽ nào còn không tin quỷ thần? Tin thì sẽ kính, bởi vậy bây giờ quyết định sao chép kinh văn là vì cầu phúc cho ca và mẫu phi."
"Trẫm có tấm lòng của muội là đủ rồi, muội không cần miễn cưỡng."
Trạm Liên lắc đầu : "Không miễn cưỡng, muội tình nguyện." trông thấy y và mẫu phi vì nàng mà nặng gánh trong lòng, nàng sao an tâm được ?
Trạm Huyên thấy nàng chép nghiêm túc cẩn thận, không có nửa chữ bừa bãi, khó tránh thấy ấm áp. Nàng ngày trước lười biếng đến vậy, chưa bao giờ tình nguyện viết nhiều hơn một chữ, bây giờ trong lòng lại có Phật, vì hắn và mẫu phi, có thể tĩnh tâm chép kinh thư khô khan vô vị, sao không khiến hắn cảm động ?
"Đa tạ Liên Hoa nhi, trẫm nếu sống lâu trăm tuổi, ắt là nhờ phúc của muội."
Trạm Liên nháy mắt mấy cái : "Ca ca là vạn tuế, sống có trăm tuổi không phải là hơi ít sao ?"
Trạm Huyên nói : "Chỉ cần muội ở cạnh ta, trăm tuổi đã đủ rồi."
Trạm Liên nói : "Vậy chúng ta cùng sống tới vạn vạn tuế."
"Nào dám nhận."
Hai huynh muội bèn nhìn nhau cười.
Trạm Liên lấy lại tờ giấy trong tay Trạm Huyên, cùng với trang kinh văn đặt trên bàn thật gọn gàng, lại rửa sạch ngọn bút, treo lại vị trí cũ, đặt nghiên mực lại chỉnh tề, lúc này mới nhìn một lát rồi chỉnh thẳng chân bàn sách từ gỗ tử đàn trạm long phượng, hài lòng gật đầu.
Trạm Huyên nở nụ cười, ngón trỏ chỉ ra, cầm bảng chữ mẫu đặt ở bàn sách bên cạnh rơi mất, Trạm Liên tức giận trừng mắt với y, nhặt đặt lại chỗ cũ, có điều vừa mới sắp xong, ngón tay dài của Trạm Huyên lại khều, lần này còn rơi xa hơn, một đường thẳng tắp giữa bàn. Trạm Liên hít sâu một hơi, nhắc nhở lần nữa rồi đem bảng chữ mẫu đặt lại chỗ cũ. Trạm Huyên cười híp mắt nhìn nàng một cái, lại đưa tay lên, cầm bảng chữ mẫu giở tới tán loạn, Trạm Liên nhắm chặt mắt, cầm một bảng chữ mẫu ném lại hắn. Trạm Huyên vững vàng đón lấy, cười haha.
Tần tài nhân và cung bộc trong ngự thư phòng hiếm mới nghe được tiếng cười to thoải mái của hoàng đế, khó tránh kinh ngạc đối mắt nhìn nhau.
Hai người đùa giỡn một lát, Trạm Huyên lúc này mới yên tĩnh được. Hắn đùa vài trò đã khiến Trạm Liên tức giận liền cảm thấy vui vẻ, đảo mắt thì thấy canh gà đen y sai người đưa vào vẫn còn nguyên đó, mở ra một cái, thấy ngay chưa đụng một miếng.
Trạm Huyên cau mày : "Muội sao chưa uống canh gà ?"
Trạm Liên nói : "Muội đang chép kinh văn, vốn muốn để nguội một tí, ai ngờ lại quên luôn."
"Muội quên rồi, bọn nô tài cũng không biết nhắc nhở sao ?" Trạm Huyên càng thêm phật ý, cao giọng muốn gọi người vào lĩnh phạt, Trạm Liên vội ngăn lại : "Nhắc nhở thôi, là muội quên mất, đừng trách người khác."
Hàng lông mày Trạm Huyên vẫn chưa thôi chau lại, Trạm Liên tự biết từ sau khi nàng sinh bệnh, ca ca vẫn coi nàng như một con búp bê sứ chạm vào là vỡ, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp muốn giúp cơ thể nàng khỏe hơn. Lúc này sợ là một khi bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.*
*ý nói chuyện từng xảy ra sẽ để lại dấu ấn sâu sắc.
"Ca ca đừng giận, muội uống ngay."
Trạm Liên cầm lấy thìa sứ nạm vàng, đang muốn múc một miếng trong bát lại bị Trạm Huyên ngăn lại : "Canh nguội cả rồi còn uống cái gì, trước hết đổi một bát nóng rồi uống."
Minh Đức đế gọi người đổi một chén cánh tới, lại nói với Trạm Liên : "Liên Hoa nhi, muội đừng dối ta, mặc dù đây là cơ thể Toàn Nhã Liên nhưng muội có chắc cơ thể này không đau không bệnh?"
"Không có, không hề có, thân thể vẫn khỏe, không ho không suyễn, không bệnh tật gì."
Trạm Huyên xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nàng lại xoa bóp bắp chân nàng, luôn không an lòng, lại cao giọng gọi Trần thái y của Thái Y viện tới.
"Muội vẫn khỏe mạnh, huynh gọi Trần thái y tới làm gì ?"
"Không cho đại phu khám qua, trẫm làm sao biết muội vẫn khỏe mạnh ?"
Trạm Liên chẳng biết nói gì, nghĩ thầm hắn trông gà hóa cuốc, đành theo ý hắn.
Thấy nàng không phản đối, Trạm Huyên mới thấy đỡ hơn, hắn bê một xấp sổ sách giống hệt đi đến phía giường êm : "Muội nếu rảnh rỗi, trước hết thay trẫm phân chia tấu chương thành phần, trẫm phải đi kiểm tra một thứ."
Trạm Liên khi trước cũng thay hoàng đế phân chia mức độ tấu chương từ nơi khác gửi tới, có chút ca tụng chuyện cũ vô vị nên dứt khoát không giúp nữa, nàng vốn không quan tâm, chỉ là hiếu kỳ trong tay hắn giữ thứ gì : "Ca ca kiểm tra gì ?'
"Tàng bảo trong cung."
"Ồ, việc vui của vị quý nhân nào sao ?" trừ nàng ra, còn ai đáng để ca ca tự chọn quà cưới ? Không phải luôn có kẻ lo liệu sao ?
"Trẫm muốn nhìn xem nơi này có bảo bối tốt nào cho muội." Tàng Bảo các trọng hoàng cung chứa một ít Khai Quang thông linh pháp khí, tuy rằng những pháp khí này món nào cũng giá trị liên thành, y cũng không rõ cái gì thích hợp cho Liên Hoa Nhi đeo, nếu như có thể thu hồn ép phách thì quá tốt, chỉ là lỡ như pháp khí linh thông khiến hồn phách Liên Hoa Nhi tách khỏi cơ thể Toàn Nhã Liên, vậy thì hắn có hối hận đến mấy cũng vô ích.
Vốn dĩ nói đi nói lại vẫn vì nàng. Trạm Liên nở nụ cười hì hì, đi theo làm việc của nàng.
Chẳng lâu sau cung tỳ lại mang canh gà tới, Minh Đức đế nhìn nàng uống, lúc đó Trần thái y cũng tới, cách màn tơ chẩn mạch cho nàng, nghe mãi chẳng thấy bệnh gì, hoàng đế thấy lão thái y hầu bệnh lâu vẫn chưa chẩn đoán ra, nhất thời cho rằng là do chức bệnh nghiêm trọng hỗn tạp, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Trần thái y thấy hoàng đế không vui càng căng thẳng, ông run rẩy thu tay lại, khó khăn nói : "Quý nhân cơ thể an khang, không gì đáng ngại, chỉ là mạch khí còn thấp, về sau cần chú ý nhiều hơn là được."
"Khí mạch còn thấp ? Là vấn đề gì ? Làm sao chữa ?" Hoàng đế hỏi ngay.
"Việc này..." khí mạch cạn là bệnh chung của thiên kim khuê phòng, các nàng cửa lớn không ra, cổng trong không bước, dĩ nhiên yếu ớt hơn phụ nữ làm nông nhiều, lời này thái y chẳng dám nói thẳng, chỉ có thể nói : "Quý nhân thiên kim cơ thể dĩ nhiên có chút mảnh mai, ngày thường dễ bị phong hàn, nếu như có thể đi lại nhiều hơn, hẳn sẽ cải thiện.."
Trạm Liên bỗng nhiên hiểu ra : "Ý ông là cơ thể ta không so được những phụ nhân tay đỡ đòn gánh ?" lần trước thả điều, nàng tận mắt trông thấy một nông phụ trước sau nâng hai sọt lớn củ cải trắng, khiến nàng kinh ngạc.
"Việc này... hahahaha."
Trần thái y sau khi nghe đáp chỉ biết cười, Minh Đức đế xoa cằm trầm tư hồi lâu, Trạm Liên thấy vẻ nghiêm túc của ca ca, bỗng có dự cảm xấu.
"Tam ca, huynh nghĩ gì thế ?"
"Trẫm bối rối thay, lời của Trần thái y không phải không có đạo lý. Người tập võ ắt cường tráng hơn người thường, những đứa trẻ nhà nông suốt ngày ở trần chạy trong ruộng, vậy mà hiếm sinh bệnh. Trẫm trước giờ quá thương muội, sợ muội vấp ngã, đến đâu cũng để nô tài dìu đỡ, sau đó muốn cho muội luyện cưỡi ngựa một chút, muội làm nũng, trẫm cũng nghe theo, đúng là đã nuôi muội thành mảnh dẻ, chỉ sợ cơ thể muội bây giờ cũng vậy, khí mạch cạn, thi thoảng sẽ bệnh tật."
"Muội sau này sẽ chú ý hơn, đi lại nhiều hơn." nghe lời hắn nói, bất an trong lòng Trạm Liên càng sâu, trái tim nhỏ của nàng cam đoan từng chút.
Ai biết được Trạm Huyên lại lắc đầu : "Điều khác trẫm còn tin, chứ còn muốn muội động xương cốt muội lại như bị đòi mạng, không ai giám sát, muội nhất định ba ngày đánh ca hai ngày sưởi lưới, không ổn, sáng sớm mai, trẫm sẽ dạy muội một bộ cung phu cường thân kiện thể, rất đơn giản dễ học, nữ tử cũng luyện được."
"Muội không học, muội không học." Trạm Liên khiếp đảm việc luyên công, vừa mệt vừa khổ, cả ngày mồ hôi kết lại dính nhơm nhớp, da trở nên khô vô cùng.
"Không muốn cũng phải học, nghe lời." Trạm Huyên bày ra bộ mặt huynh trưởng.
Trạm Liên....
Hôm đó tới tận hoàng hôn, Trạm Huyên mới đưa Trạm Liên về Ninh An cung, khi nàng trở về, còn mang trân châu hắn chọn ôm kín vào lòng, định rằng khi về sẽ mài thành bột chế tạo phương thuốc làm đẹp.
"Cả ngày khổ sở làm việc, chỉ có mấy hạt châu, thật không có lời." nàng đã được lợi còn làm vẻ.
Trạm Huyên nhéo cái miệng nhỏ của nàng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com