Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-357
Chương 357: Thượng quan
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông Hạ xoay đầu đi, không nhìn cô nữa, dặn dò con gái: “Lấy thêm hai cây kim mới.”
“Con biết rồi, kim ba để ở đâu?”
“Trong hộp bên trái.”
Hạ Diệu Diệu đưa đồ cho ba mình, thấy Hà An thận trọng đứng yên tại chỗ nhìn hai người họ, bĩu môi mỉm cười với ba mình: “Ba đừng có dọa người ta, người ta đi ngang nên ghé thăm mà. Ba của em.” Sắc mặt Hà An nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc, thận trọng đến mức mất tự nhiên: “Cháu chào chú.” “Ừ.” Ông Hạ không lạnh lùng cũng không nhiệt tình mà gật đầu, bảo con gái ông quạt cho không sợ tổn thọ hay sao! Dáng vẻ khó gần thể này là ý gì? Đi ngang ghé thăm? Mối quan hệ gì mà cần đi ngang ghé thăm, nếu thật sự có tâm thì có gì đáng thăm chứ.
Bỏ đi bỏ đi, ông cũng không muốn nhìn thêm, dù sao cũng chỉ là bạn học, không chừng là lớp trưởng, hội trưởng gì đó nên con gái ông mới nịnh bợ như vậy: “Đừng làm vướng víu ở chỗ tôi, nên làm gì thì cứ làm đi.”
Hạ Diệu Diệu lè lưỡi, lại chạy đến cạnh Hà An, dựa vào thân cây nhìn anh, nhỏ tiếng an ủi: “Ba em là như vậy, ông ấy cũng không có ác ý gì, anh đừng để tâm.” Gặp người lớn nhất định sẽ căng thẳng.
“Không đầu.” Sắc mặt Hà An lạnh lùng, để nước vào trong túi, cảm giác lạnh lẽo chạm vào khiến anh chau mày chặt hơn.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, thật sự cô đang để tâm một chuyện khác. Lúc nãy khi Hà An và ba cô nhìn nhau, cô cũng luôn chú ý quan sát anh. Khi ba cô không mang chân giả nhìn rất đáng sợ, người nhìn thấy lần đầu khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa còn lấm lem vì sửa xe, thường ngày tiếp xúc với xăng dầu khá nhiều, quần áo trên người cũng thường dính dầu, ba cô trông rất giống ăn mày ngoài phố. Hạ Diệu Diệu thường không để tâm đến ánh mắt người khác thế nào, chỉ mong người khác đồng cảm nhiều hơn, sửa xe nhiều hơn, nhưng đó là đối với người khác, còn đối với bạn trai mình đương nhiên cô mong chờ sẽ khác.
“Nhìn cái gì.” Hạ Diệu Diệu lắc đầu, nụ cười trên mặt dịu dàng hơn. Anh khiến cô rất an tâm, từ đầu đến cuối đều không có gì bất thường, hiện giờ nhìn anh giống như một cái túi trút giận cáu kỉnh, không kìm được mà muốn gõ gõ vào đầu anh, hôn anh một cái.
“Buổi trưa anh có muốn ở lại đây ăn không.” Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu, cầm lấy cây quạt bên cạnh, tiếp tục quạt giúp anh. Ông Hạ mất kiên nhẫn, muốn tìm cơ hội để giải thích cho hành động của con gái ông, lại cảm thấy hơi gượng ép, tiếng sửa giày leng keng ngày càng gấp gáp. “Không ăn.” Hà An cúi đầu, không hề cảm thấy hành động của Hạ Diệu Diệu có gì không đúng, cũng không mấy ai có thể đứng ở vị trí của Hạ Diệu Diệu bây giờ để quạt cho anh.
“Tại sao? Ăn xong rồi hãy đi.”
Du Văn Bác giúp ông Hạ chống đôi giày lên, để ông không bị ngã xuống khi đứng dậy bằng một chân. Ông Hạ thở dài: “Để tự chú đứng được rồi.”
“Em cũng không có việc gì.” “Đích thân nấu cho anh ăn.”
Hà An nhìn hai người đứng cách đó không xa, lại suy nghĩ về biểu hiện sau này của mình, có chút hối hận vì bản thân đã khá kích động: “Không cần đâu, anh còn có việc.”
Hạ Diệu Diệu thất vọng bĩu môi: “Một bữa cơm thôi cũng không được?” Hà An vờ như không còn kiên nhẫn mà nhìn vào đồng hồ.
“Anh đang vội à?” “Hơi vội.” Sự lạnh lùng trong lời nói khiến anh càng thêm mất tự nhiên. Được rồi: “Anh đi đâu, em tiễn anh đi, nhà em cách chỗ này không xa, chạy xe rất tiện.” “Không cần, cách đây vài bước có trạm xe.” Hạ Diệu Diệu nhìn ra chỗ cách đó không xa rồi gật đầu, cô còn chưa nhìn anh được một chút thì anh đã đi rồi: “Em đưa anh qua đó.” Giọng Hà An lạnh lùng: “Ừ.” “Ba, con đưa anh ấy đi, ba trong hàng nhé.” Cô rất nhớ anh, gặp rồi lại càng nhỏ hơn, sao lại muốn đi nhanh vậy chứ. Hà An nhảy qua chỗ Hạ Diệu Diệu, đặc biệt đi đến trước mặt ông Hạ, ngập ngừng một chút rồi mở miệng nói: “Chú, cháu xin phép về trước.” Ông Hạ nghe xong miễn cưỡng ngẩng đầu: “Ừ, đi thong thả.” Bàn tay đang làm việc ngừng lại một chút rồi tiếp tục. Hà An nghe xong lập tức không còn sức lực đứng yên tại đó. Vốn không quen kiểu chào tạm biệt này, nhưng hôm nay anh thật sự chưa đúng mực, không thể trách người khác có ấn tượng tệ với anh. Đứng ngẩn ra đó làm gì, Hạ Diệu Diệu vội giục Hà An, khi chắc chắn không còn nhìn thấy quầy hàng của ba cô, cô nắm lấy tay Hà An nũng nịu: “Anh không thể ở đây lâu hơn một chút sao.”
“Nhớ anh lắm luôn, anh có nhớ em không?”
Ông Hạ nhất định không có ấn tượng tốt với anh: “Có ba em ở đó, em còn tâm trạng nhớ anh à?”
“Ai với ai chứ! Anh không nghĩ xem mùa hè anh được đi du lịch chơi bời thế nào, còn bạn gái đáng thương của anh phải lo lắng cho gia đình khó khăn thế nào.” Hà An nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của cô, tiếp tục suy nghĩ chuyện trong lòng mình.
“Có nhớ em không.”
Tay Hà An đặt lên người cô, giọng nói mang sự dịu dàng: “Nhớ.” Hạ Diệu Diệu vui vẻ cọ khẽ vào tay anh lại lập tức buông ra: “Em cũng nhớ anh.” Vội vàng vỗ lên, dính bẩn rồi, haha.
***
Hà An ngồi vào xe, để chai nước suối cầm sắp bị nóng lên bình tĩnh để lên ghế phía trước, ánh mắt trầm ngâm quan sát...
Tài xế không khỏi giật mình, có mát hay không.
Gió thổi êm dịu, không khí mát mẻ, cơn nóng mùa hè đã qua đi, thời tiết mát mẻ khiến cho người đi đường cũng thoải mái dễ chịu hơn.
Ở góc của các quầy quần áo mùa thu cũng đã bắt đầu bán quần áo mùa đông.
Ở các cổng trường đại học đều có học sinh ra vào, sự nhiệt tình của tân sinh viên đã bị tiết học quân sự làm giảm đi một nửa; sinh viên cũ thì vẫn vào học như bình thường, có vài người còn nhiệt tình bình luận về sự lễ phép và các kiểu tóc chẳng ra làm sao của các sinh viên mới, hoàn toàn quên mất lúc mình vừa vào năm nhất cũng non nớt như vậy, tràn ngập khát khao mãnh liệt đối với trường đại học.
Hạ Diệu Diệu kéo hành lý đi vào cổng trường, thật là vất vả, bên trong có ba lọ dưa muối, còn có rất nhiều thứ mà cô cho rằng chúng có thể giúp mình tiết kiệm tiền ăn trong thời gian dài.
“Bạn có cần giúp đỡ không?” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, hai người đó lập tức mỉm cười: “Học trưởng, tớ trông giống học sinh mới à? Cảm ơn đã khen ngợi, hôm nay hai cậu phụ trách tiếp đón à?” Cánh tay dài rất có lực của Phương Thậm còn giữ qua cầm lấy hành lý của cô, dáng người cao ráo tuấn tú, ăn mặc tươm tất, bề ngoài không thể nào che đi được khí chất thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh: “Ừ, Văn Bác đâu? Sao không thấy cậu ta, năm trước không phải các cậu cùng đến à.” “Cậu ấy à, có chút việc.” Hạ Diệu Diệu có chút chột dạ. Cô sợ cô đi cùng Du Văn Bác mà để Hà An bắt gặp thì sẽ có chuyện.
“Tớ đưa cậu đến chỗ đón học sinh mới, cậu lấy xe đẩy đi vào ký túc xá, nặng thật đấy.”
“Cảm ơn.”
“Cô gái đó là ai, sao lại để soái ca của chúng ta giúp cô ấy cầm hành lý! Thật là quá đáng!” Ngưỡng mộ quá đi.
“Học trưởng thật đẹp trai.”
“Đợi đã, người đó là hội phó hội sinh viên nhỉ...”
Đột nhiên có một bàn tay cầm lấy hành lý trên tay Phương Thậm. Phương Thậm nhìn qua người đó, không nói gì mà trực tiếp đưa hành lý qua: “Tôi có việc bận, tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn học trưởng, bái bai.” Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại vội vàng giải thích: “Lúc nãy em gặp cậu ấy ở ngoài cửa. Hành lý hơi nặng, cậu ấy chỉ giúp em thôi. Không phải chỉ chút chuyện này mà anh cũng ghen chứ?” “Em nghĩ nhiều rồi.” Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy buồn chán, cô cũng đâu có xấu, sao không thể thu hút được sự chú ý của Phương Thậm, sau khi để tóc dài cô cảm thấy mình thục nữ xinh đẹp hơn, đến cả hàng xóm cũng khen cô đến tuổi trổ mã, không biết thưởng thức gì cả: “Này, anh đi đâu thế! Em phải về ký túc xá mà? Anh đi ra ngoài làm gì?”
“Ra ngoài ở.”
“Cái gì!” Hạ Diệu Diệu không nghe rõ.
Hà An xoay đầu lại, kéo cô đi ra ngoài, giọng nói không chút bất ổn: “Một học kỳ của em tám trăm, một học kỳ của anh tám nghìn, ra ngoài ở em có thể tiết kiệm được tám trăm, buổi tối cũng không lo bị cấm cửa, muốn đi làm thêm cũng không cần phải suy nghĩ có làm được hay không.”
Làm thêm được nữa sao? Thật sự rất hấp dẫn, nhưng... Hạ Diệu Diệu không kìm được mà nhìn dáng vẻ cao to mạnh mẽ, đạo mạo trang nghiêm của anh, chuyện ra ngoài ở mà anh nói, không chỉ là chuyện đi làm thêm, mà sau khi ra ngoài sống cùng Hà An thì hai người sau này...
Hạ Diệu Diệu có chút bối rối, thật ra cô vẫn chưa có sự chuẩn bị: “Em... em cũng không quá cần... phải làm thêm, thật ra...”
“Lão Tứ đã dọn ra ngoài rồi.”
Ở: 3: Ổ, nhiều người dọn ra ngoài ở cô hiểu, bọn họ cũng đã học năm ba rồi, không phải không thể ra ngoài, nhưng: “Em cảm thấy...”
“Thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, hai tháng sau còn phải đóng tiền sưởi ấm. Trước giờ hệ thống sưởi ấm của ký túc xá không tốt, tiền đóng vào và thứ được hưởng không tương xứng, chúng ta vẫn phải chịu lạnh, không khí quá lạnh thì làm việc cũng không hiệu quả, buổi tối nếu đột nhiên ngừng sưởi ấm, lỡ bị cảm sẽ còn phải tốn thêm một khoản tiền. Nhưng nếu ra ngoài ở, ít nhất việc sưởi ấm sẽ không thành vấn đề, môi trường cũng tốt hơn một chút, trong phòng sẽ không bị ẩm ướt, cũng không có quá nhiều người, sẽ không có người cướp nhà vệ sinh với em, muốn ăn thức ăn nóng cũng rất dễ dàng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Con biết rồi, kim ba để ở đâu?”
“Trong hộp bên trái.”
Hạ Diệu Diệu đưa đồ cho ba mình, thấy Hà An thận trọng đứng yên tại chỗ nhìn hai người họ, bĩu môi mỉm cười với ba mình: “Ba đừng có dọa người ta, người ta đi ngang nên ghé thăm mà. Ba của em.” Sắc mặt Hà An nghiêm nghị, dáng vẻ nghiêm túc, thận trọng đến mức mất tự nhiên: “Cháu chào chú.” “Ừ.” Ông Hạ không lạnh lùng cũng không nhiệt tình mà gật đầu, bảo con gái ông quạt cho không sợ tổn thọ hay sao! Dáng vẻ khó gần thể này là ý gì? Đi ngang ghé thăm? Mối quan hệ gì mà cần đi ngang ghé thăm, nếu thật sự có tâm thì có gì đáng thăm chứ.
Bỏ đi bỏ đi, ông cũng không muốn nhìn thêm, dù sao cũng chỉ là bạn học, không chừng là lớp trưởng, hội trưởng gì đó nên con gái ông mới nịnh bợ như vậy: “Đừng làm vướng víu ở chỗ tôi, nên làm gì thì cứ làm đi.”
Hạ Diệu Diệu lè lưỡi, lại chạy đến cạnh Hà An, dựa vào thân cây nhìn anh, nhỏ tiếng an ủi: “Ba em là như vậy, ông ấy cũng không có ác ý gì, anh đừng để tâm.” Gặp người lớn nhất định sẽ căng thẳng.
“Không đầu.” Sắc mặt Hà An lạnh lùng, để nước vào trong túi, cảm giác lạnh lẽo chạm vào khiến anh chau mày chặt hơn.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, thật sự cô đang để tâm một chuyện khác. Lúc nãy khi Hà An và ba cô nhìn nhau, cô cũng luôn chú ý quan sát anh. Khi ba cô không mang chân giả nhìn rất đáng sợ, người nhìn thấy lần đầu khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa còn lấm lem vì sửa xe, thường ngày tiếp xúc với xăng dầu khá nhiều, quần áo trên người cũng thường dính dầu, ba cô trông rất giống ăn mày ngoài phố. Hạ Diệu Diệu thường không để tâm đến ánh mắt người khác thế nào, chỉ mong người khác đồng cảm nhiều hơn, sửa xe nhiều hơn, nhưng đó là đối với người khác, còn đối với bạn trai mình đương nhiên cô mong chờ sẽ khác.
“Nhìn cái gì.” Hạ Diệu Diệu lắc đầu, nụ cười trên mặt dịu dàng hơn. Anh khiến cô rất an tâm, từ đầu đến cuối đều không có gì bất thường, hiện giờ nhìn anh giống như một cái túi trút giận cáu kỉnh, không kìm được mà muốn gõ gõ vào đầu anh, hôn anh một cái.
“Buổi trưa anh có muốn ở lại đây ăn không.” Hạ Diệu Diệu nghiêng đầu, cầm lấy cây quạt bên cạnh, tiếp tục quạt giúp anh. Ông Hạ mất kiên nhẫn, muốn tìm cơ hội để giải thích cho hành động của con gái ông, lại cảm thấy hơi gượng ép, tiếng sửa giày leng keng ngày càng gấp gáp. “Không ăn.” Hà An cúi đầu, không hề cảm thấy hành động của Hạ Diệu Diệu có gì không đúng, cũng không mấy ai có thể đứng ở vị trí của Hạ Diệu Diệu bây giờ để quạt cho anh.
“Tại sao? Ăn xong rồi hãy đi.”
Du Văn Bác giúp ông Hạ chống đôi giày lên, để ông không bị ngã xuống khi đứng dậy bằng một chân. Ông Hạ thở dài: “Để tự chú đứng được rồi.”
“Em cũng không có việc gì.” “Đích thân nấu cho anh ăn.”
Hà An nhìn hai người đứng cách đó không xa, lại suy nghĩ về biểu hiện sau này của mình, có chút hối hận vì bản thân đã khá kích động: “Không cần đâu, anh còn có việc.”
Hạ Diệu Diệu thất vọng bĩu môi: “Một bữa cơm thôi cũng không được?” Hà An vờ như không còn kiên nhẫn mà nhìn vào đồng hồ.
“Anh đang vội à?” “Hơi vội.” Sự lạnh lùng trong lời nói khiến anh càng thêm mất tự nhiên. Được rồi: “Anh đi đâu, em tiễn anh đi, nhà em cách chỗ này không xa, chạy xe rất tiện.” “Không cần, cách đây vài bước có trạm xe.” Hạ Diệu Diệu nhìn ra chỗ cách đó không xa rồi gật đầu, cô còn chưa nhìn anh được một chút thì anh đã đi rồi: “Em đưa anh qua đó.” Giọng Hà An lạnh lùng: “Ừ.” “Ba, con đưa anh ấy đi, ba trong hàng nhé.” Cô rất nhớ anh, gặp rồi lại càng nhỏ hơn, sao lại muốn đi nhanh vậy chứ. Hà An nhảy qua chỗ Hạ Diệu Diệu, đặc biệt đi đến trước mặt ông Hạ, ngập ngừng một chút rồi mở miệng nói: “Chú, cháu xin phép về trước.” Ông Hạ nghe xong miễn cưỡng ngẩng đầu: “Ừ, đi thong thả.” Bàn tay đang làm việc ngừng lại một chút rồi tiếp tục. Hà An nghe xong lập tức không còn sức lực đứng yên tại đó. Vốn không quen kiểu chào tạm biệt này, nhưng hôm nay anh thật sự chưa đúng mực, không thể trách người khác có ấn tượng tệ với anh. Đứng ngẩn ra đó làm gì, Hạ Diệu Diệu vội giục Hà An, khi chắc chắn không còn nhìn thấy quầy hàng của ba cô, cô nắm lấy tay Hà An nũng nịu: “Anh không thể ở đây lâu hơn một chút sao.”
“Nhớ anh lắm luôn, anh có nhớ em không?”
Ông Hạ nhất định không có ấn tượng tốt với anh: “Có ba em ở đó, em còn tâm trạng nhớ anh à?”
“Ai với ai chứ! Anh không nghĩ xem mùa hè anh được đi du lịch chơi bời thế nào, còn bạn gái đáng thương của anh phải lo lắng cho gia đình khó khăn thế nào.” Hà An nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của cô, tiếp tục suy nghĩ chuyện trong lòng mình.
“Có nhớ em không.”
Tay Hà An đặt lên người cô, giọng nói mang sự dịu dàng: “Nhớ.” Hạ Diệu Diệu vui vẻ cọ khẽ vào tay anh lại lập tức buông ra: “Em cũng nhớ anh.” Vội vàng vỗ lên, dính bẩn rồi, haha.
***
Hà An ngồi vào xe, để chai nước suối cầm sắp bị nóng lên bình tĩnh để lên ghế phía trước, ánh mắt trầm ngâm quan sát...
Tài xế không khỏi giật mình, có mát hay không.
Gió thổi êm dịu, không khí mát mẻ, cơn nóng mùa hè đã qua đi, thời tiết mát mẻ khiến cho người đi đường cũng thoải mái dễ chịu hơn.
Ở góc của các quầy quần áo mùa thu cũng đã bắt đầu bán quần áo mùa đông.
Ở các cổng trường đại học đều có học sinh ra vào, sự nhiệt tình của tân sinh viên đã bị tiết học quân sự làm giảm đi một nửa; sinh viên cũ thì vẫn vào học như bình thường, có vài người còn nhiệt tình bình luận về sự lễ phép và các kiểu tóc chẳng ra làm sao của các sinh viên mới, hoàn toàn quên mất lúc mình vừa vào năm nhất cũng non nớt như vậy, tràn ngập khát khao mãnh liệt đối với trường đại học.
Hạ Diệu Diệu kéo hành lý đi vào cổng trường, thật là vất vả, bên trong có ba lọ dưa muối, còn có rất nhiều thứ mà cô cho rằng chúng có thể giúp mình tiết kiệm tiền ăn trong thời gian dài.
“Bạn có cần giúp đỡ không?” Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu, hai người đó lập tức mỉm cười: “Học trưởng, tớ trông giống học sinh mới à? Cảm ơn đã khen ngợi, hôm nay hai cậu phụ trách tiếp đón à?” Cánh tay dài rất có lực của Phương Thậm còn giữ qua cầm lấy hành lý của cô, dáng người cao ráo tuấn tú, ăn mặc tươm tất, bề ngoài không thể nào che đi được khí chất thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh: “Ừ, Văn Bác đâu? Sao không thấy cậu ta, năm trước không phải các cậu cùng đến à.” “Cậu ấy à, có chút việc.” Hạ Diệu Diệu có chút chột dạ. Cô sợ cô đi cùng Du Văn Bác mà để Hà An bắt gặp thì sẽ có chuyện.
“Tớ đưa cậu đến chỗ đón học sinh mới, cậu lấy xe đẩy đi vào ký túc xá, nặng thật đấy.”
“Cảm ơn.”
“Cô gái đó là ai, sao lại để soái ca của chúng ta giúp cô ấy cầm hành lý! Thật là quá đáng!” Ngưỡng mộ quá đi.
“Học trưởng thật đẹp trai.”
“Đợi đã, người đó là hội phó hội sinh viên nhỉ...”
Đột nhiên có một bàn tay cầm lấy hành lý trên tay Phương Thậm. Phương Thậm nhìn qua người đó, không nói gì mà trực tiếp đưa hành lý qua: “Tôi có việc bận, tôi đi trước đây.”
“Cảm ơn học trưởng, bái bai.” Hạ Diệu Diệu xoay đầu lại vội vàng giải thích: “Lúc nãy em gặp cậu ấy ở ngoài cửa. Hành lý hơi nặng, cậu ấy chỉ giúp em thôi. Không phải chỉ chút chuyện này mà anh cũng ghen chứ?” “Em nghĩ nhiều rồi.” Hạ Diệu Diệu lập tức cảm thấy buồn chán, cô cũng đâu có xấu, sao không thể thu hút được sự chú ý của Phương Thậm, sau khi để tóc dài cô cảm thấy mình thục nữ xinh đẹp hơn, đến cả hàng xóm cũng khen cô đến tuổi trổ mã, không biết thưởng thức gì cả: “Này, anh đi đâu thế! Em phải về ký túc xá mà? Anh đi ra ngoài làm gì?”
“Ra ngoài ở.”
“Cái gì!” Hạ Diệu Diệu không nghe rõ.
Hà An xoay đầu lại, kéo cô đi ra ngoài, giọng nói không chút bất ổn: “Một học kỳ của em tám trăm, một học kỳ của anh tám nghìn, ra ngoài ở em có thể tiết kiệm được tám trăm, buổi tối cũng không lo bị cấm cửa, muốn đi làm thêm cũng không cần phải suy nghĩ có làm được hay không.”
Làm thêm được nữa sao? Thật sự rất hấp dẫn, nhưng... Hạ Diệu Diệu không kìm được mà nhìn dáng vẻ cao to mạnh mẽ, đạo mạo trang nghiêm của anh, chuyện ra ngoài ở mà anh nói, không chỉ là chuyện đi làm thêm, mà sau khi ra ngoài sống cùng Hà An thì hai người sau này...
Hạ Diệu Diệu có chút bối rối, thật ra cô vẫn chưa có sự chuẩn bị: “Em... em cũng không quá cần... phải làm thêm, thật ra...”
“Lão Tứ đã dọn ra ngoài rồi.”
Ở: 3: Ổ, nhiều người dọn ra ngoài ở cô hiểu, bọn họ cũng đã học năm ba rồi, không phải không thể ra ngoài, nhưng: “Em cảm thấy...”
“Thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, hai tháng sau còn phải đóng tiền sưởi ấm. Trước giờ hệ thống sưởi ấm của ký túc xá không tốt, tiền đóng vào và thứ được hưởng không tương xứng, chúng ta vẫn phải chịu lạnh, không khí quá lạnh thì làm việc cũng không hiệu quả, buổi tối nếu đột nhiên ngừng sưởi ấm, lỡ bị cảm sẽ còn phải tốn thêm một khoản tiền. Nhưng nếu ra ngoài ở, ít nhất việc sưởi ấm sẽ không thành vấn đề, môi trường cũng tốt hơn một chút, trong phòng sẽ không bị ẩm ướt, cũng không có quá nhiều người, sẽ không có người cướp nhà vệ sinh với em, muốn ăn thức ăn nóng cũng rất dễ dàng.”