Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dam-cuoi-hao-mon-385
Chương 385: Chúc mừng ngài hà
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khâu Linh cười mỉa: “Cậu chắc chắn đôi hoa tai không đến ngàn tệ này của cậu có thể trụ được đến lúc ấy, không khéo cậu chưa chết mà nó đã xong trước rồi!”
Nói xong cô hào phóng tháo chiếc nhẫn vàng đang đeo ra ném vào hòm quyên góp, một trăm tệ kia cô không dám đưa ra, nếu biết được thì chắc lũ lợn nhà cô sẽ khóc mắt: “Nào các em, chờ cho đến khi đồ của chị ấy hỏng rồi thì hãy lấy của chị ra dùng, vừa hay để các cháu thế hệ học sinh sau này dùng khi tỏ tình.” Ba cô sinh viên cười rạng rỡ đón nhận: “Cảm ơn chị nhiều, các chị thật vui tính.” Khổng Đồng Đồng vội tìm trên người mình, chưa kết hôn đúng là thiệt thòi mà chẳng có nhẫn để mà quyên góp, cô nhắm ngay đến dây buộc tóc trên đầu Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vội trốn nhanh: “Tớ mua với giá một xu, đúng chỉ một xu, thật đấy.” Sợ cô ấy không tin cổ còn giải thích thêm: “Hôm qua đi mua nước thấy nên tiện mua luôn.” Cái này mà đem đi quên góp thì mất mặt lắm, ôi tóc của tôi.
Khổng Đồng Đồng hơi tức bạn vì vào lúc quan trọng lại chẳng có tác dụng gì, cô lại tiếp tục lục lọi trên người, quần áo không đáng tiền, hôm nay không mang thắt lưng, đồng hồ thì đắt quá không nỡ đem cho.
Tìm một hồi cô mới phát hiện thứ đồ duy nhất mà mình có thể đem cho chính là đôi giày có giá trị tám trăm tệ? Mà trời nóng như thể chắc người ta không cần đâu: “Xí, của tớ ít ra thì cũng đáng ngàn tệ, cái nhẫn bé tí đó của cậu cùng lắm được chín trăm!” Khâu Linh khinh bỉ: To quá ai mà vứt vào hòm quyên góp được.
Hạ Diệu Diệu chống cằm nghĩ ngợi, nhìn từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy được phần mái cao vời của thư viện giữa trùng trùng các tòa giảng đường.
Thu Môn không giống với các trường đại học khác, tòa nhà thư viện mới là kiến trúc cao nhất trong trường, ngoài ba tầng thấp nhất ra thì những tầng bên trên trong thư viện rất ít mở khi mở cửa.
Nghe nói bên trong lưu giữ rất nhiều quyển sách quý hiếm, có một số thuộc về Thu Môn, một số thuộc về bảo tàng địa phương.
Vì Thu Môn có điều kiện bảo quản tốt hơn, vậy nên đại đa số đều được cất giữ ở đây, cũng coi như là tặng miễn phí cho trường, vì thế thư viện ở đây có danh tiếng không nhỏ.
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên bừng sáng, cô nói với Khổng Đồng Đồng: “Tớ sẽ tặng cho trường một tòa thư viện mới ngay đối diện thư viện bây giờ, cậu thấy sao?” Khổng Đồng Đồng lập tức tiếp lời: “Tại sao bắt buộc phải ở đối diện thư viện?” Hạ Diệu Diệu kiêu ngạo: “Bởi vì tòa thư viện này là do Hà Mộc An xây tặng, nếu tớ xây thêm một tòa nữa ở đối diện thì sẽ thành một đôi, có đôi có cặp, yêu thương đùm bọc, phu thê ân ái, cộng thành chữ hảo, thế nào?” Chẳng...
chẳng thể nào cả.
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục tưởng tượng: “Đấy cậu xem, câu chuyện cũng có rồi, đây sẽ là một câu chuyện cảm động biết bao nhiêu, nó sẽ được lưu truyền đến cả trăm năm sau khiến người ta ngưỡng mộ, haha!” “Cậu có bệnh à, đồ thần kinh.” “Vậy thì có sao.”
“Đừng nói nữa, tớ sắp nôn ra rồi đây.” Khổng Đồng Đồng cẩn thận nghĩ ngợi: “Tớ cảm thấy thư viện không ổn.” Mắt cô sáng lên: “Hay là cậu quên góp một cung thể thao đi, kiểu có cửa kính lộ thiên ấy, bình thường thì mở ra khi nào có mưa thì đóng lại, hai cậu như thế thì chuẩn người một nhà luôn, trí óc và sức khỏe kết hợp, phát triển toàn diện văn thể mỹ, tạo nên một giai thoại đẹp!” Hạ Diệu Diệu híp mắt hoài nghi nhìn cô ấy: “Cung thể thao cùng lắm chỉ có thể xây khoảng ba tầng, thư viện anh ấy xây cao như thế mà tớ chỉ thấp lè tè đứng bên cạnh, người ta vừa nhìn vào là biết địa vị cao thấp như thế nào, cậu có phải là gian thân được kẻ địch cài vào không!”
“Ai quan tâm cậu có cao hay không” Khổng Đồng Đồng tiếp tục mơ mộng: “Này nhé, nếu như trời lạnh cóng người, có thể tay nắm tay tắm tay chạy trên sân tập dưới mái vòm thủy tinh, ngẩng đầu có thể nhìn thấy mưa bay bay nhưng không chạm vào mặt mình, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ, nó sẽ tác thành nhân duyên cho rất nhiều đôi tình nhân ở đó, đến lúc ấy người ta sẽ nghĩ đến tên của cậu, cảm ơn sự đóng góp to lớn của cậu.” “Nếu mưa rơi lên người sẽ chẳng phải càng lãng mạn hơn hay sao, như vậy tớ có thể giúp cậu kỳ lau vết bẩn trên mặt, cậu giúp tớ giữ nước đọng trên người.” Khổng Đồng Đồng khinh bỉ liếc xéo: “Chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, có thể giống nhau sao được, cứ xây một cung thể thao đi, mái vòm phải bằng thủy tinh đấy nhé!” “Tớ không thích, quá thấp, tớ sẽ xây thêm một thư viện nữa.” “Chồng cậu đã xây một tòa rồi, cậu nghĩ mà xem, sinh viên chăm chỉ vào thư viện sẽ nghĩ đến chồng cậu, còn sinh viên lười biếng vào cung thể thao sẽ nhớ đến cậu, hai vợ chồng cậu kết hợp lại một đội trời sinh, bất kể là loại sinh viên nào cũng không thoát khỏi cái bóng của hai vợ chồng cậu, đây chẳng phải là câu chuyện càng khiến người ta mệt mỏi hơn à!”
Hai cái người này...bệnh không nhẹ tí nào.
Hạ Diệu Diệu nghĩ thấy cũng có lý, hai vợ chồng nhà cô không nên bỏ trứng vào một rổ, vậy thì thế này đi: “Tầng một bóng đá, tầng hai bóng rổ, tầng ba bóng chuyền, tầng bốn phòng tập múa, tầng năm phòng gym, tầng sáu bể bơi, tầng bảy là đài quan sát lộ thiên, thế nào?” Có phải là sang chảnh hơn rồi không? Khổng Đồng Đồng nghiêng đầu: “Không ổn lắm, không có bóng bàn, bóng bàn dù sao cũng là môn thể thao mũi nhọn của quốc gia...
còn có sân trượt tuyết nữa, tớ cảm thấy sân bóng đá một tầng là chưa đủ, sức chứa quá ít lại còn chiếm nhiều diện tích.” “Cậu thì hiểu cái gì, sân bóng đá xây ở tầng một là tiết kiệm nhất, nếu mà xây ở tầng hai, trải thảm cỏ thì dễ thôi, nhưng mà công tác chăm sóc về sau đâu có đơn giản, cậu đã thấy sân bóng đá nào được xây ở tầng hai chưa, mà xây ở tầng một cũng không có nắng trực tiếp chiếu vào, hay là xây theo kiểu u ở giữa lộ thiên nhỉ?” “Không được, không được, nếu xây lộ thiên thì diện tích không còn bao nhiêu.” Khâu Linh thấy hai em sinh viên đứng đằng sau họ nhìn hai người đang nói chuyện như nhìn người ngoài hành tinh thì mặt nóng rát.
Cô dè dặt khều hai cái người đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đằng sau còn có người đang đứng đấy, người ta còn chưa chạy mất là đã rất nể mặt thân phận đàn chị của các cô rồi.
Hạ Diệu Diệu nhớ ra rồi, cô thong dong lôi chi phiếu từ trong túi quần ra.
Khổng Đồng Đồng kinh ngạc: “Cậu còn có thứ này à, tớ cứ tưởng Hà Mộc An cùng lắm là khi ăn cơm cho cậu ăn thêm một bát thôi chứ.” Hạ Diệu Diệu quét mắt nhìn Khổng Đồng Đồng: “Thế nào thì cũng phải thêm quả trứng nữa chứ.” Cố vẫn đang nghĩ về nhà thi đấu thể thao của mình: “Mười triệu tệ có phải là ít quá hay không?” Chắc còn chưa đủ xây nổi một tầng.
Khâu Linh chỉ biết để trán: “Nhà thi đấu mà hai người mong muốn ít nhất cũng cần đến một tỷ, một tỷ, mà một tỷ không khéo chỉ đủ xây sáu tầng thôi, còn lộ thiên nữa, còn không mau tháo chiếc vòng trên tay cậu xuống để các em ấy còn đi chứ.” Vòng tay của Hạ Diệu Diệu không phải bạc cũng là vàng, cô gợi ý như thế cũng là xuất phát từ thiện ý, đối với Hạ Diệu Diệu mà nói chiếc vòng này chắc là có thể đem quên góp được.
Hạ Diệu Diệu cực kỳ lúng túng, vô cùng lúng túng, bởi vì chiếc vòng này là tháng trước Hà Mộc An mua tặng để dỗ dành cô, còn một điều đáng ngại hơn nữa là: “Chi phiếu hơn một tỷ mình không viết được.” Cô không có nhiều quyền hạn đến thế, cô đáng thương quá, xin lỗi ngôi trường thân yêu, xong rồi cô viết chi phiếu ném vào hòm.
Khâu Linh muốn chết luôn cho rồi, không phải cậu viết con số chín ngàn chín trăm vào chứ, đó là tiền đấy, tiền cả đấy.
Khổng Đồng Đồng luôn đứng đằng sau quan sát cũng muốn đâm chết cô luôn cho rồi: “Nhà thi đấu của cậu đâu rồi! Lời hứa tốt đẹp của cậu đâu rồi! Lý tưởng sánh vai với Hà Mộc An đâu, sự kiêu ngạo của một người phụ nữ đâu, hai triệu tệ mà cậu cũng không tiếc tay nhỉ!” Hạ Diệu Diệu nhìn Khổng Đồng Đồng mà cười không dừng lại được, quay người lại ra hiệu cho các đàn em đằng sau là mình đã quên góp xong, có thể đi được rồi.
Ba em sinh viên kinh ngạc vô cùng, hai triệu! Thật sự là hai triệu à? Ngày hôm nay cũng có không ít người quên góp với số tiền lớn, nhưng tiền họ sẽ trực tiếp đưa cho nhà trường và được nhà trường ghi danh lại trở thành tấm gương sáng chói chứ không phải là nhét vào hòm quyên tặng như thế này, những thứ được quyên góp sẽ đo hội sinh viên quản lý, có thể trực tiếp phân phát cho các sinh viên, Thật không ngờ sẽ có người tặng cho họ nhiều tiền như vậy, hoặc có thể nói là người ta quyên góp nhầm chỗ rồi, ba người có chút e ngại muốn nói gì đó: “Chúng em...
chúng em...” “Đi thôi.” Hội học sinh rất nghèo, tìm nhà tài trợ cũng không dễ, đặc biệt là những hoạt động quy mô nhỏ.
“Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm...” Khổng Đồng Đồng nhìn mấy đứa nhóc ngốc nghếch này sao dễ dàng đi vậy, lời Hạ Diệu Diệu đã nói ra rồi thì phải mặt dày bám riết để đòi nhà thi đấu chứ, đến lúc ấy công lao đều là của mấy đứa rồi, ba cái đứa này vừa nhìn là biết không phải hội trưởng, hay trưởng ban gì đó: “Cậu định quyền vào đâu?” Khổng Đồng Đồng quyết không bỏ qua, nhất quyết muốn cống hiến cho ngôi trường thân yêu.
“Đối diện thư viện.” Mặt đối mặt, sánh đôi cùng anh, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.
“Ban đầu vì sao anh ta lại xây thư viện này.” “Bởi vì anh ấy có thành tích kém, không thi đỗ vào trường.” Sau khi dìm hàng ông xã nhà mình xong, Hạ Diệu Diệu vui vẻ cười.
Khâu Linh vội hỏi vào: “Cậu thật sự muốn làm vậy à?!” Không phải là đang nói đùa sao? “Thật mà.” Ý nghĩ này càng ngày càng mạnh mẽ, cô thật sự rất muốn, nhưng nghĩ xong lại thấy hơi oải: “Nhưng tớ không thể điều động một khoản tiền lớn như thế, huhu!” Khổng Đồng Đồng ôm mặt, thật sự thấy mất mặt thay cho phụ nữ, Hạ Diệu Diệu sao có thể bị Hà Mộc An nắm giữ chặt chẽ như thế, còn đâu khí khái của người phụ nữ mạnh mẽ nữa: “Chút chuyện cỏn con như vậy mà cũng chẳng làm chủ được, nói cậu nghe này, không nên chuyện gì cũng răm rắp nghe theo anh ta, để anh ta lấn tới, cậu thấy không, dạo gần đây chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm gia đình mà anh ta cứ viện việc nhỏ việc lớn không đến, đang ra vẻ đấy.” Khâu Linh sốt ruột: “Đây mà là chuyện nhỏ à, cậu thử làm một việc nhỏ cần đến cả tỷ cho tớ mở mang tầm mắt xem nào.” Hạ Diệu Diệu coi sự khiêu khích của Khổng Đồng Đồng như không khí, bữa cơm gia đình ấy hả? Tổng cộng cũng chỉ có mỗi gia đình của Trương Tấn Xảo, cô ấy lại còn là nhân viên của Hà Mộc An nữa, một người đàn ông như Hà Mộc An ngồi đối diện với bốn người phụ nữ làm cái gì cơ chứ.
Khổng Đồng Đồng một mực cho rằng Hạ Diệu Diệu nên vùng dậy cho Hà Mộc An biết thái độ, ngày nào cũng phải quản thật chặt, cô bé lọ lem gả vào nhà giàu đều nên như vậy.
Nhưng trên thực tế thì sao, Hà Mộc An không xoay quanh Hạ Diệu, đến cả việc tiêu tiền của cô ấy cũng can thiệp, chẳng qua là Hạ Diệu dễ tính, trước đây hầu hạ Hà Mộc An nên bây giờ vẫn thế: “Không nên quá tốt với đàn ông, nếu không họ sẽ được voi đòi tiên, cậu phải để anh ta biết được sự lợi hại của mình, cậu nên...” “Tớ đi lấy ly nước ép, Khâu Linh, cậu có đi không?” Khâu Linh vội đứng lên, cô kết luận, Khổng Đồng Đồng có thù với Hà Mộc An, trước đây có, bây giờ vẫn có.
Khổng Đồng Đồng muốn hét lên, cô ghét cái kiểu muốn gì được nấy của Hà Mộc An lắm rồi, kết hôn rồi mà vẫn nắm giữ vị trí chủ đạo, tức chết mất!
Trương Tấn Xảo xong việc, bốn người cùng nhau đi dạo dưới hàng cây của Thu Môn, rồi đến vườn hoa Côi Lệ Viên, đi vào con đường nhỏ trong rừng trúc, cuối cùng là thảm cỏ sau núi, cả quãng đường Khổng Đồng Đồng cứ nói liên
miên không ngừng.
Khâu Linh thật sự phục Hạ Diệu Diệu có thể nhẫn nhịn Khổng Đồng Đồng.
Đồng Đồng cũng chẳng thay đổi chút nào, đã bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn cứ nói xấu Hà Mộc An không nể tình, ôi, nghĩ theo hướng tích cực thì cũng có thể nói là cô ấy không sợ cường quyền nhỉ?
Hạ Diệu Diệu không thèm để ý đến Đồng Đồng, chỉ biết giảng bài với cô thôi, có giỏi thì đi mà nói với Hà Mộc An ấy, đến lúc gặp người thật thì lại im thin thít, lần nào cũng chỉ biết ra vẻ khi anh không có mặt, cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Trương Tấn Xảo mỉm cười cài tóc ra sau tai, cô rất hiểu cho Đồng Đồng, bởi vì cô cũng vậy, càng ngày càng không dám nói nhiều với Hà Mộc An, thầm muốn Hạ Diệu Diệu khiến anh ta khó chịu, muốn khuôn mặt đó mất hết vẻ cao ngạo.
Trương Tấn Xảo cười bước đi, ký ức ở nơi đây của cô không nhiều, thậm chí có thể nói là không có tình cảm.
Cuộc sống thời sinh viên của cô rất bình lặng không trắc trở, có duy nhất một mối tình đầu, nhưng giờ đây cũng không cần thiết phải nhớ lại.
Nếu không phải là nhà trường mới đến, nếu không phải là ở thành phố này có vài ba người bạn tốt thì có đi ngang qua cô cũng chẳng thèm ngó vào.
Đây có lẽ đây cũng là cảm nhận của rất nhiều người, bởi lẽ không phải cuộc sống sinh viên của ai cũng đáng để hoài niệm.
Ghế ngồi trong rừng trúc đã không còn chỗ trống, ven rừng có các em khóa dưới phát những tờ báo cũ, mấy người các cô cầm lấy vài tờ trải dưới bóng râm cùng nhau hưởng thụ sự mát mẻ yên tĩnh nơi rừng trúc sau giờ trưa.
So với sự ồn ào của Khổng Đồng Đồng, Khâu Linh thật sự cảm khái về sự ôn hòa gần gũi hệt như trước đây của Trương Tấn Xảo.
Khổng Đồng Đồng nói mắt cô bị mù rồi, nhìn lúc Trương Tấn Xảo dạy dỗ nhân viên thì biết, chẳng hề khách khí chút nào đâu.
“Thật không nhìn ra, ấn tượng mà Tân Xảo để lại cho mọi người là một người luôn dịu dàng ôn hòa, dù có dùng hết sức gào lên thì cũng chẳng có tí lực sát thương nào, mới đầu ai cũng nghĩ cô ấy là một người không biết tức giận, mà nhìn Tân Xảo đúng kiểu mẹ hiền vợ đảm còn gì.” Trương Tấn Xảo cười duỗi chân ra, hai tay chống về phía sau đỡ người, vẻ mặt dịu dàng: “Sao tớ có thể không biết tức giận được.” Chẳng qua là hoàn cảnh trước đây không cho phép có được tức giận mà thôi, với lại chẳng có một ai quan tâm đến cảm xúc của cô: “Ngược lại, cậu mới là người không hề thay đổi ấy, vẫn y như ngày trước, hôi ấy tớ rất ngưỡng mộ cậu, cười vô tư thoải mái, tớ thầm nghĩ nụ cười của cô gái này thật đẹp, tràn trề sức sống.” Khâu Linh cười không ngừng, Trương Tấn Xảo thật không hổ danh là biên tập, câu chữ bay bổng.
Nhưng cô không nghĩ đến Trương Tấn Xảo có được như ngày hôm nay là do đâu chứ, lại còn được nhà trường đặc biệt mời đến nữa? Thật không ngờ, năm đó có rất nhiều người ưu tú hơn Tân Xảo nhưng chưa chắc đã được như cô ấy bây giờ, đời người ấy mà, khó nói trước lắm, bạn dẫn trước khi xuất phát nhưng chưa chắc đã là người thắng ở đích đến.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói xong cô hào phóng tháo chiếc nhẫn vàng đang đeo ra ném vào hòm quyên góp, một trăm tệ kia cô không dám đưa ra, nếu biết được thì chắc lũ lợn nhà cô sẽ khóc mắt: “Nào các em, chờ cho đến khi đồ của chị ấy hỏng rồi thì hãy lấy của chị ra dùng, vừa hay để các cháu thế hệ học sinh sau này dùng khi tỏ tình.” Ba cô sinh viên cười rạng rỡ đón nhận: “Cảm ơn chị nhiều, các chị thật vui tính.” Khổng Đồng Đồng vội tìm trên người mình, chưa kết hôn đúng là thiệt thòi mà chẳng có nhẫn để mà quyên góp, cô nhắm ngay đến dây buộc tóc trên đầu Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu vội trốn nhanh: “Tớ mua với giá một xu, đúng chỉ một xu, thật đấy.” Sợ cô ấy không tin cổ còn giải thích thêm: “Hôm qua đi mua nước thấy nên tiện mua luôn.” Cái này mà đem đi quên góp thì mất mặt lắm, ôi tóc của tôi.
Khổng Đồng Đồng hơi tức bạn vì vào lúc quan trọng lại chẳng có tác dụng gì, cô lại tiếp tục lục lọi trên người, quần áo không đáng tiền, hôm nay không mang thắt lưng, đồng hồ thì đắt quá không nỡ đem cho.
Tìm một hồi cô mới phát hiện thứ đồ duy nhất mà mình có thể đem cho chính là đôi giày có giá trị tám trăm tệ? Mà trời nóng như thể chắc người ta không cần đâu: “Xí, của tớ ít ra thì cũng đáng ngàn tệ, cái nhẫn bé tí đó của cậu cùng lắm được chín trăm!” Khâu Linh khinh bỉ: To quá ai mà vứt vào hòm quyên góp được.
Hạ Diệu Diệu chống cằm nghĩ ngợi, nhìn từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy được phần mái cao vời của thư viện giữa trùng trùng các tòa giảng đường.
Thu Môn không giống với các trường đại học khác, tòa nhà thư viện mới là kiến trúc cao nhất trong trường, ngoài ba tầng thấp nhất ra thì những tầng bên trên trong thư viện rất ít mở khi mở cửa.
Nghe nói bên trong lưu giữ rất nhiều quyển sách quý hiếm, có một số thuộc về Thu Môn, một số thuộc về bảo tàng địa phương.
Vì Thu Môn có điều kiện bảo quản tốt hơn, vậy nên đại đa số đều được cất giữ ở đây, cũng coi như là tặng miễn phí cho trường, vì thế thư viện ở đây có danh tiếng không nhỏ.
Mắt Hạ Diệu Diệu đột nhiên bừng sáng, cô nói với Khổng Đồng Đồng: “Tớ sẽ tặng cho trường một tòa thư viện mới ngay đối diện thư viện bây giờ, cậu thấy sao?” Khổng Đồng Đồng lập tức tiếp lời: “Tại sao bắt buộc phải ở đối diện thư viện?” Hạ Diệu Diệu kiêu ngạo: “Bởi vì tòa thư viện này là do Hà Mộc An xây tặng, nếu tớ xây thêm một tòa nữa ở đối diện thì sẽ thành một đôi, có đôi có cặp, yêu thương đùm bọc, phu thê ân ái, cộng thành chữ hảo, thế nào?” Chẳng...
chẳng thể nào cả.
Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục tưởng tượng: “Đấy cậu xem, câu chuyện cũng có rồi, đây sẽ là một câu chuyện cảm động biết bao nhiêu, nó sẽ được lưu truyền đến cả trăm năm sau khiến người ta ngưỡng mộ, haha!” “Cậu có bệnh à, đồ thần kinh.” “Vậy thì có sao.”
“Đừng nói nữa, tớ sắp nôn ra rồi đây.” Khổng Đồng Đồng cẩn thận nghĩ ngợi: “Tớ cảm thấy thư viện không ổn.” Mắt cô sáng lên: “Hay là cậu quên góp một cung thể thao đi, kiểu có cửa kính lộ thiên ấy, bình thường thì mở ra khi nào có mưa thì đóng lại, hai cậu như thế thì chuẩn người một nhà luôn, trí óc và sức khỏe kết hợp, phát triển toàn diện văn thể mỹ, tạo nên một giai thoại đẹp!” Hạ Diệu Diệu híp mắt hoài nghi nhìn cô ấy: “Cung thể thao cùng lắm chỉ có thể xây khoảng ba tầng, thư viện anh ấy xây cao như thế mà tớ chỉ thấp lè tè đứng bên cạnh, người ta vừa nhìn vào là biết địa vị cao thấp như thế nào, cậu có phải là gian thân được kẻ địch cài vào không!”
“Ai quan tâm cậu có cao hay không” Khổng Đồng Đồng tiếp tục mơ mộng: “Này nhé, nếu như trời lạnh cóng người, có thể tay nắm tay tắm tay chạy trên sân tập dưới mái vòm thủy tinh, ngẩng đầu có thể nhìn thấy mưa bay bay nhưng không chạm vào mặt mình, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ, nó sẽ tác thành nhân duyên cho rất nhiều đôi tình nhân ở đó, đến lúc ấy người ta sẽ nghĩ đến tên của cậu, cảm ơn sự đóng góp to lớn của cậu.” “Nếu mưa rơi lên người sẽ chẳng phải càng lãng mạn hơn hay sao, như vậy tớ có thể giúp cậu kỳ lau vết bẩn trên mặt, cậu giúp tớ giữ nước đọng trên người.” Khổng Đồng Đồng khinh bỉ liếc xéo: “Chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, có thể giống nhau sao được, cứ xây một cung thể thao đi, mái vòm phải bằng thủy tinh đấy nhé!” “Tớ không thích, quá thấp, tớ sẽ xây thêm một thư viện nữa.” “Chồng cậu đã xây một tòa rồi, cậu nghĩ mà xem, sinh viên chăm chỉ vào thư viện sẽ nghĩ đến chồng cậu, còn sinh viên lười biếng vào cung thể thao sẽ nhớ đến cậu, hai vợ chồng cậu kết hợp lại một đội trời sinh, bất kể là loại sinh viên nào cũng không thoát khỏi cái bóng của hai vợ chồng cậu, đây chẳng phải là câu chuyện càng khiến người ta mệt mỏi hơn à!”
Hai cái người này...bệnh không nhẹ tí nào.
Hạ Diệu Diệu nghĩ thấy cũng có lý, hai vợ chồng nhà cô không nên bỏ trứng vào một rổ, vậy thì thế này đi: “Tầng một bóng đá, tầng hai bóng rổ, tầng ba bóng chuyền, tầng bốn phòng tập múa, tầng năm phòng gym, tầng sáu bể bơi, tầng bảy là đài quan sát lộ thiên, thế nào?” Có phải là sang chảnh hơn rồi không? Khổng Đồng Đồng nghiêng đầu: “Không ổn lắm, không có bóng bàn, bóng bàn dù sao cũng là môn thể thao mũi nhọn của quốc gia...
còn có sân trượt tuyết nữa, tớ cảm thấy sân bóng đá một tầng là chưa đủ, sức chứa quá ít lại còn chiếm nhiều diện tích.” “Cậu thì hiểu cái gì, sân bóng đá xây ở tầng một là tiết kiệm nhất, nếu mà xây ở tầng hai, trải thảm cỏ thì dễ thôi, nhưng mà công tác chăm sóc về sau đâu có đơn giản, cậu đã thấy sân bóng đá nào được xây ở tầng hai chưa, mà xây ở tầng một cũng không có nắng trực tiếp chiếu vào, hay là xây theo kiểu u ở giữa lộ thiên nhỉ?” “Không được, không được, nếu xây lộ thiên thì diện tích không còn bao nhiêu.” Khâu Linh thấy hai em sinh viên đứng đằng sau họ nhìn hai người đang nói chuyện như nhìn người ngoài hành tinh thì mặt nóng rát.
Cô dè dặt khều hai cái người đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đằng sau còn có người đang đứng đấy, người ta còn chưa chạy mất là đã rất nể mặt thân phận đàn chị của các cô rồi.
Hạ Diệu Diệu nhớ ra rồi, cô thong dong lôi chi phiếu từ trong túi quần ra.
Khổng Đồng Đồng kinh ngạc: “Cậu còn có thứ này à, tớ cứ tưởng Hà Mộc An cùng lắm là khi ăn cơm cho cậu ăn thêm một bát thôi chứ.” Hạ Diệu Diệu quét mắt nhìn Khổng Đồng Đồng: “Thế nào thì cũng phải thêm quả trứng nữa chứ.” Cố vẫn đang nghĩ về nhà thi đấu thể thao của mình: “Mười triệu tệ có phải là ít quá hay không?” Chắc còn chưa đủ xây nổi một tầng.
Khâu Linh chỉ biết để trán: “Nhà thi đấu mà hai người mong muốn ít nhất cũng cần đến một tỷ, một tỷ, mà một tỷ không khéo chỉ đủ xây sáu tầng thôi, còn lộ thiên nữa, còn không mau tháo chiếc vòng trên tay cậu xuống để các em ấy còn đi chứ.” Vòng tay của Hạ Diệu Diệu không phải bạc cũng là vàng, cô gợi ý như thế cũng là xuất phát từ thiện ý, đối với Hạ Diệu Diệu mà nói chiếc vòng này chắc là có thể đem quên góp được.
Hạ Diệu Diệu cực kỳ lúng túng, vô cùng lúng túng, bởi vì chiếc vòng này là tháng trước Hà Mộc An mua tặng để dỗ dành cô, còn một điều đáng ngại hơn nữa là: “Chi phiếu hơn một tỷ mình không viết được.” Cô không có nhiều quyền hạn đến thế, cô đáng thương quá, xin lỗi ngôi trường thân yêu, xong rồi cô viết chi phiếu ném vào hòm.
Khâu Linh muốn chết luôn cho rồi, không phải cậu viết con số chín ngàn chín trăm vào chứ, đó là tiền đấy, tiền cả đấy.
Khổng Đồng Đồng luôn đứng đằng sau quan sát cũng muốn đâm chết cô luôn cho rồi: “Nhà thi đấu của cậu đâu rồi! Lời hứa tốt đẹp của cậu đâu rồi! Lý tưởng sánh vai với Hà Mộc An đâu, sự kiêu ngạo của một người phụ nữ đâu, hai triệu tệ mà cậu cũng không tiếc tay nhỉ!” Hạ Diệu Diệu nhìn Khổng Đồng Đồng mà cười không dừng lại được, quay người lại ra hiệu cho các đàn em đằng sau là mình đã quên góp xong, có thể đi được rồi.
Ba em sinh viên kinh ngạc vô cùng, hai triệu! Thật sự là hai triệu à? Ngày hôm nay cũng có không ít người quên góp với số tiền lớn, nhưng tiền họ sẽ trực tiếp đưa cho nhà trường và được nhà trường ghi danh lại trở thành tấm gương sáng chói chứ không phải là nhét vào hòm quyên tặng như thế này, những thứ được quyên góp sẽ đo hội sinh viên quản lý, có thể trực tiếp phân phát cho các sinh viên, Thật không ngờ sẽ có người tặng cho họ nhiều tiền như vậy, hoặc có thể nói là người ta quyên góp nhầm chỗ rồi, ba người có chút e ngại muốn nói gì đó: “Chúng em...
chúng em...” “Đi thôi.” Hội học sinh rất nghèo, tìm nhà tài trợ cũng không dễ, đặc biệt là những hoạt động quy mô nhỏ.
“Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm...” Khổng Đồng Đồng nhìn mấy đứa nhóc ngốc nghếch này sao dễ dàng đi vậy, lời Hạ Diệu Diệu đã nói ra rồi thì phải mặt dày bám riết để đòi nhà thi đấu chứ, đến lúc ấy công lao đều là của mấy đứa rồi, ba cái đứa này vừa nhìn là biết không phải hội trưởng, hay trưởng ban gì đó: “Cậu định quyền vào đâu?” Khổng Đồng Đồng quyết không bỏ qua, nhất quyết muốn cống hiến cho ngôi trường thân yêu.
“Đối diện thư viện.” Mặt đối mặt, sánh đôi cùng anh, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi.
“Ban đầu vì sao anh ta lại xây thư viện này.” “Bởi vì anh ấy có thành tích kém, không thi đỗ vào trường.” Sau khi dìm hàng ông xã nhà mình xong, Hạ Diệu Diệu vui vẻ cười.
Khâu Linh vội hỏi vào: “Cậu thật sự muốn làm vậy à?!” Không phải là đang nói đùa sao? “Thật mà.” Ý nghĩ này càng ngày càng mạnh mẽ, cô thật sự rất muốn, nhưng nghĩ xong lại thấy hơi oải: “Nhưng tớ không thể điều động một khoản tiền lớn như thế, huhu!” Khổng Đồng Đồng ôm mặt, thật sự thấy mất mặt thay cho phụ nữ, Hạ Diệu Diệu sao có thể bị Hà Mộc An nắm giữ chặt chẽ như thế, còn đâu khí khái của người phụ nữ mạnh mẽ nữa: “Chút chuyện cỏn con như vậy mà cũng chẳng làm chủ được, nói cậu nghe này, không nên chuyện gì cũng răm rắp nghe theo anh ta, để anh ta lấn tới, cậu thấy không, dạo gần đây chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm gia đình mà anh ta cứ viện việc nhỏ việc lớn không đến, đang ra vẻ đấy.” Khâu Linh sốt ruột: “Đây mà là chuyện nhỏ à, cậu thử làm một việc nhỏ cần đến cả tỷ cho tớ mở mang tầm mắt xem nào.” Hạ Diệu Diệu coi sự khiêu khích của Khổng Đồng Đồng như không khí, bữa cơm gia đình ấy hả? Tổng cộng cũng chỉ có mỗi gia đình của Trương Tấn Xảo, cô ấy lại còn là nhân viên của Hà Mộc An nữa, một người đàn ông như Hà Mộc An ngồi đối diện với bốn người phụ nữ làm cái gì cơ chứ.
Khổng Đồng Đồng một mực cho rằng Hạ Diệu Diệu nên vùng dậy cho Hà Mộc An biết thái độ, ngày nào cũng phải quản thật chặt, cô bé lọ lem gả vào nhà giàu đều nên như vậy.
Nhưng trên thực tế thì sao, Hà Mộc An không xoay quanh Hạ Diệu, đến cả việc tiêu tiền của cô ấy cũng can thiệp, chẳng qua là Hạ Diệu dễ tính, trước đây hầu hạ Hà Mộc An nên bây giờ vẫn thế: “Không nên quá tốt với đàn ông, nếu không họ sẽ được voi đòi tiên, cậu phải để anh ta biết được sự lợi hại của mình, cậu nên...” “Tớ đi lấy ly nước ép, Khâu Linh, cậu có đi không?” Khâu Linh vội đứng lên, cô kết luận, Khổng Đồng Đồng có thù với Hà Mộc An, trước đây có, bây giờ vẫn có.
Khổng Đồng Đồng muốn hét lên, cô ghét cái kiểu muốn gì được nấy của Hà Mộc An lắm rồi, kết hôn rồi mà vẫn nắm giữ vị trí chủ đạo, tức chết mất!
Trương Tấn Xảo xong việc, bốn người cùng nhau đi dạo dưới hàng cây của Thu Môn, rồi đến vườn hoa Côi Lệ Viên, đi vào con đường nhỏ trong rừng trúc, cuối cùng là thảm cỏ sau núi, cả quãng đường Khổng Đồng Đồng cứ nói liên
miên không ngừng.
Khâu Linh thật sự phục Hạ Diệu Diệu có thể nhẫn nhịn Khổng Đồng Đồng.
Đồng Đồng cũng chẳng thay đổi chút nào, đã bao nhiêu năm như vậy rồi vẫn cứ nói xấu Hà Mộc An không nể tình, ôi, nghĩ theo hướng tích cực thì cũng có thể nói là cô ấy không sợ cường quyền nhỉ?
Hạ Diệu Diệu không thèm để ý đến Đồng Đồng, chỉ biết giảng bài với cô thôi, có giỏi thì đi mà nói với Hà Mộc An ấy, đến lúc gặp người thật thì lại im thin thít, lần nào cũng chỉ biết ra vẻ khi anh không có mặt, cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.
Trương Tấn Xảo mỉm cười cài tóc ra sau tai, cô rất hiểu cho Đồng Đồng, bởi vì cô cũng vậy, càng ngày càng không dám nói nhiều với Hà Mộc An, thầm muốn Hạ Diệu Diệu khiến anh ta khó chịu, muốn khuôn mặt đó mất hết vẻ cao ngạo.
Trương Tấn Xảo cười bước đi, ký ức ở nơi đây của cô không nhiều, thậm chí có thể nói là không có tình cảm.
Cuộc sống thời sinh viên của cô rất bình lặng không trắc trở, có duy nhất một mối tình đầu, nhưng giờ đây cũng không cần thiết phải nhớ lại.
Nếu không phải là nhà trường mới đến, nếu không phải là ở thành phố này có vài ba người bạn tốt thì có đi ngang qua cô cũng chẳng thèm ngó vào.
Đây có lẽ đây cũng là cảm nhận của rất nhiều người, bởi lẽ không phải cuộc sống sinh viên của ai cũng đáng để hoài niệm.
Ghế ngồi trong rừng trúc đã không còn chỗ trống, ven rừng có các em khóa dưới phát những tờ báo cũ, mấy người các cô cầm lấy vài tờ trải dưới bóng râm cùng nhau hưởng thụ sự mát mẻ yên tĩnh nơi rừng trúc sau giờ trưa.
So với sự ồn ào của Khổng Đồng Đồng, Khâu Linh thật sự cảm khái về sự ôn hòa gần gũi hệt như trước đây của Trương Tấn Xảo.
Khổng Đồng Đồng nói mắt cô bị mù rồi, nhìn lúc Trương Tấn Xảo dạy dỗ nhân viên thì biết, chẳng hề khách khí chút nào đâu.
“Thật không nhìn ra, ấn tượng mà Tân Xảo để lại cho mọi người là một người luôn dịu dàng ôn hòa, dù có dùng hết sức gào lên thì cũng chẳng có tí lực sát thương nào, mới đầu ai cũng nghĩ cô ấy là một người không biết tức giận, mà nhìn Tân Xảo đúng kiểu mẹ hiền vợ đảm còn gì.” Trương Tấn Xảo cười duỗi chân ra, hai tay chống về phía sau đỡ người, vẻ mặt dịu dàng: “Sao tớ có thể không biết tức giận được.” Chẳng qua là hoàn cảnh trước đây không cho phép có được tức giận mà thôi, với lại chẳng có một ai quan tâm đến cảm xúc của cô: “Ngược lại, cậu mới là người không hề thay đổi ấy, vẫn y như ngày trước, hôi ấy tớ rất ngưỡng mộ cậu, cười vô tư thoải mái, tớ thầm nghĩ nụ cười của cô gái này thật đẹp, tràn trề sức sống.” Khâu Linh cười không ngừng, Trương Tấn Xảo thật không hổ danh là biên tập, câu chữ bay bổng.
Nhưng cô không nghĩ đến Trương Tấn Xảo có được như ngày hôm nay là do đâu chứ, lại còn được nhà trường đặc biệt mời đến nữa? Thật không ngờ, năm đó có rất nhiều người ưu tú hơn Tân Xảo nhưng chưa chắc đã được như cô ấy bây giờ, đời người ấy mà, khó nói trước lắm, bạn dẫn trước khi xuất phát nhưng chưa chắc đã là người thắng ở đích đến.