Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-229
Chương 229: Con nhờ phước mẹ
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hàn Tùng Song bị dọa, cô ta cứ liên tục lùi về sau: “Tôi không có, tôi không có, tôi không có làm, tôi chẳng qua..
chẳng qua thấy Hạ Diệu Diệu không vừa mắt, sao có thể là tội mưu sát được? Tôi không có...”
Bảo vệ giữ lấy vai của cô ta, đẩy cô ta lại vị trí cũ.
Hàn Tùng Song sợ hãi, rụt rè, nấp phía sau lưng Thạch Quốc Cường, luôn miệng nhắc lại cô ta không làm, cô ta chẳng qua chỉ muốn giáo huấn Hạ Diệu Diệu, không có ý định hãm hại con gái cô, sao cô ta lại có cách nghĩ độc ác đó được, Ngài Hà không thể vu khống cô ta
Cô ta biện bạch nhiều đến nỗi giống như người ném danh dự của cô bé kia ra trước thiên hạ thật sự không phải là cô3ta vậy.
Nghe thấy tiếng thét của cô ta ta, Hà Mộc An không hề biểu hiện chút mất kiên nhẫn hay căm ghét nào
Hàn Tùng Song nhìn gương mặt đó của anh, cô ta lại càng suy sụp: “Tôi không giết người
Tôi không làm! Anh không thể vu cáo tôi
Không thể!” “Có vu cáo hay không còn phải xem ý của quan tòa thể nào
Cô giữ sức mà đi giải thích với tòa án
Tại sao trong lúc làm bài phỏng vấn về vấn đề giáo dục mầm non lại đưa ra một bài báo có ý nghĩa hoàn toàn khác như vậy, còn đánh đồng con gái tôi với những đứa trẻ cần xã hội cứu trợ, hơn nữa còn đăng cả hình ảnh của con gái tôi.”
“Tôi chỉ muốn hạ nhục Hạ Diệu Diệu! Tôi chỉ không thích cô ta dụ dỗ Cao Trạm0Vân! Tôi vốn dĩ không biết đó là con gái của anh!” Hà Mộc An vẫn bình tĩnh, cái gì mà dụ dỗ với không dụ dỗ, với nhan sắc của Hạ Diệu Diệu muốn dụ dỗ được ai cũng là cả một vấn đề: “Tôi làm sao biết cô không biết.” “Tôi thật sự không biết! Tôi không biết!” Hàn Tùng Song bịt tai, ra sức lắc đầu, dù có bán đứng Cao Trạm Vần cũng không thể gánh chịu cái tội danh nặng nề như thế: “Cô bé đó rõ ràng là con gái của Hạ Diệu Diệu!”
“Hạ Diệu Diệu là bạn gái cũ của tôi.” Hàn Tùng Song lập tức suy sụp! Bạn gái cũ anh! Hạ Diệu Diệu, con tiện nhân đó lại là bạn gái cũ của Hà Mộc An, cô giẫm phải cái vận may chó gì thế này!5Không thể nào! Không thể nào! Tiền đồ của cô ta, tương lai rực rỡ của cô ta, sao tất cả lại biến mất thể này, con tiện nhân đó sao có thể là bạn gái cũ ngài Hà, sao có thể...
Hàn Tùng Song ngồi xổm trên đất, đè lên chân Thạch Quốc Cường.
Thạch Quốc Cường chán nản cười một tiếng, tranh cãi những chuyện đó thì có tác dụng gì? Hà Mộc An đã có chuẩn bị trước khi đến đây, như thường lệ, anh dùng quyền thể để chèn ép người khác, với chuyện này thì càng không thể nương tay.
Cấp thấp? Ông ta hình như đã quên cái cảm giác rong ruổi tìm kiếm tin tức rồi, với lại, lần này ông ta không còn hy vọng nếu làm việc chăm chỉ sẽ có ngày “phất” lên nữa, còn không từ chức4sao?
Hàn Tùng Song ôm chặt chấn Thạch Quốc Cường, khóc lóc van xin: “Tổng Giám đốc Thạch, ông giúp tôi đi
Tôi không làm mà
Ông biết tôi không làm mà
Tôi chẳng qua không vừa mắt Hạ Diệu Diệu thôi, không có ý định đối phó con gái của ngài Hà! Tổng Giám đốc Thạch, ông giúp tối giải thích với anh ta đi! Tổng Giám đốc Thạch, tối cầu xin ông, ông hãy giải thích cho ngài Hà đi...”
Thach Quốc Cường bị cô ta lắc đong đưa cả người nhưng ông ta không nói lời nào, Ngài Hà không biết là oan uổng sao? Anh ta biết rõ hơn ai hết
Rõ ràng đây là kết quả anh ta mong muốn, có tranh cãi nữa cũng không thể thay đổi được, Hàn Tùng Song ỷ vào thân phận của mình mà đi đối phó Hạ Diệu Diệu,9Hạ Diệu Diệu đối phó thế nào với cô ta đây? Thua rồi lại không chịu nhận hậu quả, chuyện tốt như thế đâu thể lần nào cũng xảy ra
Hàn Tùng Song thấy ông ta không động đậy, cô ta tuyệt vọng sụp người xuống đất khóc, sao lại thế này..
sao lại thế này..
mưu sát, mưu sát..
Hàn Tùng Song chỉ cần nghĩ đến hai chữ này thì bỗng chốc ngất lịm đi
Vinh Tam thấy vậy bất động lùi về sau một bước
Một người đàn ông đứng ở góc mang một thùng nước đến giới thẳng vào mặt Hàn Tùng Song
Thạch Quốc Cường muốn cản cũng không kịp, nhìn Hàn Tùng Song từ từ tỉnh lại, Thạch Quốc Cường thở phào, so với Hàn Tùng Song, xem ra ông ta bị xử lý nhẹ hơn hẳn
Hôm đó Hàn Tùng Song bị hình sự khởi tố tội mưu sát không thành.
“Con gái của ngài Hà, mấy người biết chứ? Còn nhớ tấm ảnh chụp đứa nhỏ liên quan đến tình cảm gia đình không? Là nó đó
Suyt..
tấm ảnh đó sớm đã bị xóa đi rồi
Tôi vẫn còn lưu tấm ảnh gốc.” Tấm ảnh trong điện thoại là hình ảnh Thượng Thượng đang cầm cái bánh bao lớn đi theo ông ngoại sửa xe, cô bé nhìn bẩn thỉu, lưng bị trói bởi một sợi dây thừng nhỏ, bên cạnh là hộp quà bằng giấy thủ công, làm cho người khác cảm thấy rất muốn quyên tiến.
“Không phải chứ? Chắc chứ?...” Họ là nhân viên phòng Thư ký của Tập đoàn Hòa Mộc, được sống an nhàn sung sướng, IQ cao, thành tích cao, tiền lương cao, nói về văn chương thì họ thuộc loại nâng bút có thể an được thiên hạ, nói chuyện cay độc, cao thâm, lúc nhàn rỗi thì lại bàn đủ chuyện trên trời dưới đất
“Đương nhiên rồi, tin lộ ra từ bên Tổng Giám đốc Vinh mà, tấm ảnh này tôi đã thấy trong điện thoại của lão Thi hôm nay, tuyệt đối không thể sai.” “Nói mới nhớ, lão Thi, cái cô bạn gái đó có phải chia tay rồi không?” “Mẹ của tiểu thư chúng ta là ai chứ? Sao có thể nuôi con mình thành ra thế này? Có phải do hận ngài Hà của chúng ta bội tình bạc nghĩa nên cố tình tra tấn tiểu thư của chúng ta không?” Câu nói của lão Thi lại không lạc quẻ.
Các cô gái lương cao này đột nhiên ngộ ra, nhiệt tình phân tích như phân tích số liệu thị trường: “Anh nói cũng có lý
Báo thù tiểu thư của tập đoàn chúng ta cũng là báo thù được ngài Hà
Chỉ cần một tấm ảnh đã có thể hạ uy tín một trăm năm của Tổng Giám đốc chúng ta.” Nghe thư ký Thi nói rốt cuộc vẫn chưa chia tay.”
“Đàn bà là rắn độc mà
Có thể giày vò con cái thì cô ta cũng chẳng có gì tốt đẹp, Ngài Hà lẽ nào vì biết sai nên sửa, cô ta vì thế mà đối xử tệ với tiểu thư của chúng ta, tưởng ngài Hà phải hận cô ta thấu xương, nhưng lại hoàn toàn ngược lại.”
Mấy cái đầu ngây thơ này nghĩ ra một đống cái nếu như
Nếu như là mình mình nhất định sẽ đối xử tốt với đứa con
Cho dù bị vứt bỏ cũng sẽ trở thành một người mẹ dịu dàng, hết mình bảo vệ con cái, rồi sẽ có một ngày Tổng Giám đốc phát hiện ra sự tồn tại của con gái, cho dù không có tình cảm nhưng anh ta nhất định sẽ cảm kích trước sự chăm sóc của mình dành cho con.
Có thể thấy việc học cao và máu lạnh vốn chẳng liên quan gì.
Còn những người đã làm mẹ thì lại suy nghĩ lý trí hơn một chút
Người đàn ông này không đáng tin cậy, con cái sống dựa vào tinh thần trách nhiệm của cả ba và mẹ
Muốn bên kia vứt bỏ lòng thù hận thì không còn cách nào khác là chuyển lòng thù hận đó vào người đứa con
Cho dù bản thân có cố gắng kiềm chế hay muốn tâm can bị giày vò thì quả thật là nói chuyện hoang đường.
Nhìn thấy đám phụ nữ mới sáng sớm đã không làm việc, mặc cho ánh đèn tòa cao ốc Hòa Mộc chiếu sáng rực rỡ, nhóm đàn ông cảm thấy rất kinh ngạc
Nhưng khi nghe chuyện phiếm xong, họ lập tức trở về phòng làm việc, tuyên truyền khắp nơi.
Chuyện về con gái của ngài Hà như đã đóng đinh ở phòng Thư ký của Tập đoàn Hòa Mộc
Còn chuyện về mẹ của tiểu thư, Tổng Giám đốc không có ý định đề cập đến nhưng đối với chuyện con gái bị nhiều lần đăng báo, ngài Hà xử lý khẩn cấp, có thể thấy dù có không thích đứa con gái này nhưng cũng có tình cảm với nó
Phụ nữ không giống như đàn ông, buôn chuyện vốn đã là bản tính, huống chi trong lúc bộn bề công việc, khi ngài Hà không có mặt ở văn phòng, đâu có lý nào lại không đề cao tinh thần buôn chuyện: “Mọi người nói xem người phụ đó sống làm sao với boss của chúng ta?” Chênh lệch giai cấp quá rõ ràng cũng giống như chuyện giữa con ngựa sống chung với con lừa vậy.
Người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt nghiêm túc đưa ra đáp án rất lạnh lùng: “Say rượu mất lý trí?” Bằng không không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh ngài ấy sẽ chọn loại phụ nữ như vậy
“Cô bé lọ lem và hoàng tử?” Vì lương năm quá cao, được bên chồng nuôi, người phụ nữ ấy có vẻ ngây thơ, nữ tính: “Vẫn thất bại.” “Bán thân cứu cha.” Cô gái này vừa thất nghiệp nửa năm, nhỏ tuổi nhất ở phòng thư ký, thành viên của câu lạc bộ ảo tưởng
“Mọi người có thể tiếp nhận được loại nào?” Lãnh đạo tối cao, quả quyết dứt khoát
“Say rượu mất lý trí.” Đây là cải thiết nhận được lượng ủng hộ nhiều nhất.
Họ không tin ngài Hà sẽ chọn một người nào đó không bằng họ thậm chí nói không xứng với nhân phẩm của ngài Hà
Đối với người phụ nữ lý trí, khi bàn về tình yêu, họ dễ dàng chấp nhận chuyện say rượu mất lý trí hoặc chuyện trùng hợp ngoài ý muốn hơn, tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện thần tượng của mình tìm đối tượng thấp kém hơn, làm cho bọn bên ngoài đánh giá thấp trí thông minh của Tổng Giám đốc họ.
Với lại họ cũng suy đoán từ chuyện Hà tiểu thư đã xuất hiện mà mẹ đứa nhỏ lại không đi cùng, cho nên khả năng này nhận được sự đồng tình nhất trí.
Sự suy đoán ở trang trại Hà Quang về Hà tiểu thư có phần chuẩn xác hơn, cô chủ nhỏ là con gái của cô gái đó
“Gì mà cô gái? Năm nay cũng đã ba mươi rồi, con cũng lớn thế rồi.” “Đúng là nhìn không ra nha.” Trong biệt thự cổ kính, dì Cao ngồi trước bàn thêu, mái tóc uống xoăn, váy dài bay phấp phới
Một nửa mắt cọp vui tươi đã hiện ra sống động trên tấm lụa trắng.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ trước Bách Bảo Cát ở trang trại Hà Quang là đệ nhất ngự trù, dì Mục
Dì Mục mặc một bộ trang phục cổ cùng màu, che đi vùng da mịn màng dưới cánh tay: “Cũng không phải, thật sự mà nói thì cũng phải quá đột ngột gì, có lần Hà tống quản bất đắc dĩ nói với tôi, ông ấy nghe thấy, khi ngài Hà sủng ái cô ta, cô ta nhấc chân đạp ngài ấy, ngài ấy cũng không nói gì.” “Nói mấy chuyện đó có tác dụng gì?” Ngón tay trắng nõn của dì Cao hất lên, một vòng chỉ thêu con mắt còn lại đã thành hình: “Cũng đã chia tay rồi, chỉ là còn có thêm đứa con thôi.” Dì Mục đặt một đống tách trà xuống, thở dài: “Ai nói không phải? Nhưng có được đứa con thì người ta cũng là người có bản lĩnh.” “Cũng phải.” Dì Cao kéo chỉ xuống: “Cho dù nói gì đi nữa thì ngài Hà cũng muốn mang đứa nhỏ về đây
Hy vọng cô chủ nhỏ thích con cọp nhỏ tôi thêu.” “Cũng không biết cô chủ nhỏ có cầu kỳ trong ăn uống không, có khó hầu hạ không, mấy món ăn này có hợp khẩu vị không, hy vọng là dễ gần.” Không phải tự nhiên mà dì Mục nói câu này
Có khoảng thời gian khẩu vị của ngài Hà rất kỳ lạ, làm cả nhà bếp ai cũng phải nhức cả đầu
Muốn ăn món tinh túy hơn thì dễ quá rồi, chỉ sợ ăn cái loại cảm giác không đúng vị đó” thôi
Bọn họ đã phải ra ngoài tìm mua bánh pancake trái cây cả tháng trời mới làm vừa lòng khẩu vị của ngài Hà
Dì Mục nói ngay một câu làm Hà tổng quản im lặng: “Nói không chừng ngài yêu cô gái đó.”
“Sáu năm rồi, tình yêu cũng phai nhạt ít nhiều rồi.” Di Cao đặt chỉ thêu màu đen xuống, chọn màu chỉ hơi xám để tạo hình mới, Hà tiểu thư cao chín mươi lăm centimetre, quần áo cũng không cầu kỳ cho lắm, bà hi vọng cô chủ nhỏ sẽ thích bức bình phong là chuẩn bị: “Nhà bếp chuẩn bị vài cái bánh ngọt, kem, kẹo là đủ rồi
Có đứa trẻ nào lại không thích đồ ngọt chứ.” Cũng đâu phải do phu nhân chính thức sinh ra đâu, đâu phải con nhờ vào phước mẹ, nhưng dì Cao không nói hết cấu cuối cùng.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
chẳng qua thấy Hạ Diệu Diệu không vừa mắt, sao có thể là tội mưu sát được? Tôi không có...”
Bảo vệ giữ lấy vai của cô ta, đẩy cô ta lại vị trí cũ.
Hàn Tùng Song sợ hãi, rụt rè, nấp phía sau lưng Thạch Quốc Cường, luôn miệng nhắc lại cô ta không làm, cô ta chẳng qua chỉ muốn giáo huấn Hạ Diệu Diệu, không có ý định hãm hại con gái cô, sao cô ta lại có cách nghĩ độc ác đó được, Ngài Hà không thể vu khống cô ta
Cô ta biện bạch nhiều đến nỗi giống như người ném danh dự của cô bé kia ra trước thiên hạ thật sự không phải là cô3ta vậy.
Nghe thấy tiếng thét của cô ta ta, Hà Mộc An không hề biểu hiện chút mất kiên nhẫn hay căm ghét nào
Hàn Tùng Song nhìn gương mặt đó của anh, cô ta lại càng suy sụp: “Tôi không giết người
Tôi không làm! Anh không thể vu cáo tôi
Không thể!” “Có vu cáo hay không còn phải xem ý của quan tòa thể nào
Cô giữ sức mà đi giải thích với tòa án
Tại sao trong lúc làm bài phỏng vấn về vấn đề giáo dục mầm non lại đưa ra một bài báo có ý nghĩa hoàn toàn khác như vậy, còn đánh đồng con gái tôi với những đứa trẻ cần xã hội cứu trợ, hơn nữa còn đăng cả hình ảnh của con gái tôi.”
“Tôi chỉ muốn hạ nhục Hạ Diệu Diệu! Tôi chỉ không thích cô ta dụ dỗ Cao Trạm0Vân! Tôi vốn dĩ không biết đó là con gái của anh!” Hà Mộc An vẫn bình tĩnh, cái gì mà dụ dỗ với không dụ dỗ, với nhan sắc của Hạ Diệu Diệu muốn dụ dỗ được ai cũng là cả một vấn đề: “Tôi làm sao biết cô không biết.” “Tôi thật sự không biết! Tôi không biết!” Hàn Tùng Song bịt tai, ra sức lắc đầu, dù có bán đứng Cao Trạm Vần cũng không thể gánh chịu cái tội danh nặng nề như thế: “Cô bé đó rõ ràng là con gái của Hạ Diệu Diệu!”
“Hạ Diệu Diệu là bạn gái cũ của tôi.” Hàn Tùng Song lập tức suy sụp! Bạn gái cũ anh! Hạ Diệu Diệu, con tiện nhân đó lại là bạn gái cũ của Hà Mộc An, cô giẫm phải cái vận may chó gì thế này!5Không thể nào! Không thể nào! Tiền đồ của cô ta, tương lai rực rỡ của cô ta, sao tất cả lại biến mất thể này, con tiện nhân đó sao có thể là bạn gái cũ ngài Hà, sao có thể...
Hàn Tùng Song ngồi xổm trên đất, đè lên chân Thạch Quốc Cường.
Thạch Quốc Cường chán nản cười một tiếng, tranh cãi những chuyện đó thì có tác dụng gì? Hà Mộc An đã có chuẩn bị trước khi đến đây, như thường lệ, anh dùng quyền thể để chèn ép người khác, với chuyện này thì càng không thể nương tay.
Cấp thấp? Ông ta hình như đã quên cái cảm giác rong ruổi tìm kiếm tin tức rồi, với lại, lần này ông ta không còn hy vọng nếu làm việc chăm chỉ sẽ có ngày “phất” lên nữa, còn không từ chức4sao?
Hàn Tùng Song ôm chặt chấn Thạch Quốc Cường, khóc lóc van xin: “Tổng Giám đốc Thạch, ông giúp tôi đi
Tôi không làm mà
Ông biết tôi không làm mà
Tôi chẳng qua không vừa mắt Hạ Diệu Diệu thôi, không có ý định đối phó con gái của ngài Hà! Tổng Giám đốc Thạch, ông giúp tối giải thích với anh ta đi! Tổng Giám đốc Thạch, tối cầu xin ông, ông hãy giải thích cho ngài Hà đi...”
Thach Quốc Cường bị cô ta lắc đong đưa cả người nhưng ông ta không nói lời nào, Ngài Hà không biết là oan uổng sao? Anh ta biết rõ hơn ai hết
Rõ ràng đây là kết quả anh ta mong muốn, có tranh cãi nữa cũng không thể thay đổi được, Hàn Tùng Song ỷ vào thân phận của mình mà đi đối phó Hạ Diệu Diệu,9Hạ Diệu Diệu đối phó thế nào với cô ta đây? Thua rồi lại không chịu nhận hậu quả, chuyện tốt như thế đâu thể lần nào cũng xảy ra
Hàn Tùng Song thấy ông ta không động đậy, cô ta tuyệt vọng sụp người xuống đất khóc, sao lại thế này..
sao lại thế này..
mưu sát, mưu sát..
Hàn Tùng Song chỉ cần nghĩ đến hai chữ này thì bỗng chốc ngất lịm đi
Vinh Tam thấy vậy bất động lùi về sau một bước
Một người đàn ông đứng ở góc mang một thùng nước đến giới thẳng vào mặt Hàn Tùng Song
Thạch Quốc Cường muốn cản cũng không kịp, nhìn Hàn Tùng Song từ từ tỉnh lại, Thạch Quốc Cường thở phào, so với Hàn Tùng Song, xem ra ông ta bị xử lý nhẹ hơn hẳn
Hôm đó Hàn Tùng Song bị hình sự khởi tố tội mưu sát không thành.
“Con gái của ngài Hà, mấy người biết chứ? Còn nhớ tấm ảnh chụp đứa nhỏ liên quan đến tình cảm gia đình không? Là nó đó
Suyt..
tấm ảnh đó sớm đã bị xóa đi rồi
Tôi vẫn còn lưu tấm ảnh gốc.” Tấm ảnh trong điện thoại là hình ảnh Thượng Thượng đang cầm cái bánh bao lớn đi theo ông ngoại sửa xe, cô bé nhìn bẩn thỉu, lưng bị trói bởi một sợi dây thừng nhỏ, bên cạnh là hộp quà bằng giấy thủ công, làm cho người khác cảm thấy rất muốn quyên tiến.
“Không phải chứ? Chắc chứ?...” Họ là nhân viên phòng Thư ký của Tập đoàn Hòa Mộc, được sống an nhàn sung sướng, IQ cao, thành tích cao, tiền lương cao, nói về văn chương thì họ thuộc loại nâng bút có thể an được thiên hạ, nói chuyện cay độc, cao thâm, lúc nhàn rỗi thì lại bàn đủ chuyện trên trời dưới đất
“Đương nhiên rồi, tin lộ ra từ bên Tổng Giám đốc Vinh mà, tấm ảnh này tôi đã thấy trong điện thoại của lão Thi hôm nay, tuyệt đối không thể sai.” “Nói mới nhớ, lão Thi, cái cô bạn gái đó có phải chia tay rồi không?” “Mẹ của tiểu thư chúng ta là ai chứ? Sao có thể nuôi con mình thành ra thế này? Có phải do hận ngài Hà của chúng ta bội tình bạc nghĩa nên cố tình tra tấn tiểu thư của chúng ta không?” Câu nói của lão Thi lại không lạc quẻ.
Các cô gái lương cao này đột nhiên ngộ ra, nhiệt tình phân tích như phân tích số liệu thị trường: “Anh nói cũng có lý
Báo thù tiểu thư của tập đoàn chúng ta cũng là báo thù được ngài Hà
Chỉ cần một tấm ảnh đã có thể hạ uy tín một trăm năm của Tổng Giám đốc chúng ta.” Nghe thư ký Thi nói rốt cuộc vẫn chưa chia tay.”
“Đàn bà là rắn độc mà
Có thể giày vò con cái thì cô ta cũng chẳng có gì tốt đẹp, Ngài Hà lẽ nào vì biết sai nên sửa, cô ta vì thế mà đối xử tệ với tiểu thư của chúng ta, tưởng ngài Hà phải hận cô ta thấu xương, nhưng lại hoàn toàn ngược lại.”
Mấy cái đầu ngây thơ này nghĩ ra một đống cái nếu như
Nếu như là mình mình nhất định sẽ đối xử tốt với đứa con
Cho dù bị vứt bỏ cũng sẽ trở thành một người mẹ dịu dàng, hết mình bảo vệ con cái, rồi sẽ có một ngày Tổng Giám đốc phát hiện ra sự tồn tại của con gái, cho dù không có tình cảm nhưng anh ta nhất định sẽ cảm kích trước sự chăm sóc của mình dành cho con.
Có thể thấy việc học cao và máu lạnh vốn chẳng liên quan gì.
Còn những người đã làm mẹ thì lại suy nghĩ lý trí hơn một chút
Người đàn ông này không đáng tin cậy, con cái sống dựa vào tinh thần trách nhiệm của cả ba và mẹ
Muốn bên kia vứt bỏ lòng thù hận thì không còn cách nào khác là chuyển lòng thù hận đó vào người đứa con
Cho dù bản thân có cố gắng kiềm chế hay muốn tâm can bị giày vò thì quả thật là nói chuyện hoang đường.
Nhìn thấy đám phụ nữ mới sáng sớm đã không làm việc, mặc cho ánh đèn tòa cao ốc Hòa Mộc chiếu sáng rực rỡ, nhóm đàn ông cảm thấy rất kinh ngạc
Nhưng khi nghe chuyện phiếm xong, họ lập tức trở về phòng làm việc, tuyên truyền khắp nơi.
Chuyện về con gái của ngài Hà như đã đóng đinh ở phòng Thư ký của Tập đoàn Hòa Mộc
Còn chuyện về mẹ của tiểu thư, Tổng Giám đốc không có ý định đề cập đến nhưng đối với chuyện con gái bị nhiều lần đăng báo, ngài Hà xử lý khẩn cấp, có thể thấy dù có không thích đứa con gái này nhưng cũng có tình cảm với nó
Phụ nữ không giống như đàn ông, buôn chuyện vốn đã là bản tính, huống chi trong lúc bộn bề công việc, khi ngài Hà không có mặt ở văn phòng, đâu có lý nào lại không đề cao tinh thần buôn chuyện: “Mọi người nói xem người phụ đó sống làm sao với boss của chúng ta?” Chênh lệch giai cấp quá rõ ràng cũng giống như chuyện giữa con ngựa sống chung với con lừa vậy.
Người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt nghiêm túc đưa ra đáp án rất lạnh lùng: “Say rượu mất lý trí?” Bằng không không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh ngài ấy sẽ chọn loại phụ nữ như vậy
“Cô bé lọ lem và hoàng tử?” Vì lương năm quá cao, được bên chồng nuôi, người phụ nữ ấy có vẻ ngây thơ, nữ tính: “Vẫn thất bại.” “Bán thân cứu cha.” Cô gái này vừa thất nghiệp nửa năm, nhỏ tuổi nhất ở phòng thư ký, thành viên của câu lạc bộ ảo tưởng
“Mọi người có thể tiếp nhận được loại nào?” Lãnh đạo tối cao, quả quyết dứt khoát
“Say rượu mất lý trí.” Đây là cải thiết nhận được lượng ủng hộ nhiều nhất.
Họ không tin ngài Hà sẽ chọn một người nào đó không bằng họ thậm chí nói không xứng với nhân phẩm của ngài Hà
Đối với người phụ nữ lý trí, khi bàn về tình yêu, họ dễ dàng chấp nhận chuyện say rượu mất lý trí hoặc chuyện trùng hợp ngoài ý muốn hơn, tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện thần tượng của mình tìm đối tượng thấp kém hơn, làm cho bọn bên ngoài đánh giá thấp trí thông minh của Tổng Giám đốc họ.
Với lại họ cũng suy đoán từ chuyện Hà tiểu thư đã xuất hiện mà mẹ đứa nhỏ lại không đi cùng, cho nên khả năng này nhận được sự đồng tình nhất trí.
Sự suy đoán ở trang trại Hà Quang về Hà tiểu thư có phần chuẩn xác hơn, cô chủ nhỏ là con gái của cô gái đó
“Gì mà cô gái? Năm nay cũng đã ba mươi rồi, con cũng lớn thế rồi.” “Đúng là nhìn không ra nha.” Trong biệt thự cổ kính, dì Cao ngồi trước bàn thêu, mái tóc uống xoăn, váy dài bay phấp phới
Một nửa mắt cọp vui tươi đã hiện ra sống động trên tấm lụa trắng.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ trước Bách Bảo Cát ở trang trại Hà Quang là đệ nhất ngự trù, dì Mục
Dì Mục mặc một bộ trang phục cổ cùng màu, che đi vùng da mịn màng dưới cánh tay: “Cũng không phải, thật sự mà nói thì cũng phải quá đột ngột gì, có lần Hà tống quản bất đắc dĩ nói với tôi, ông ấy nghe thấy, khi ngài Hà sủng ái cô ta, cô ta nhấc chân đạp ngài ấy, ngài ấy cũng không nói gì.” “Nói mấy chuyện đó có tác dụng gì?” Ngón tay trắng nõn của dì Cao hất lên, một vòng chỉ thêu con mắt còn lại đã thành hình: “Cũng đã chia tay rồi, chỉ là còn có thêm đứa con thôi.” Dì Mục đặt một đống tách trà xuống, thở dài: “Ai nói không phải? Nhưng có được đứa con thì người ta cũng là người có bản lĩnh.” “Cũng phải.” Dì Cao kéo chỉ xuống: “Cho dù nói gì đi nữa thì ngài Hà cũng muốn mang đứa nhỏ về đây
Hy vọng cô chủ nhỏ thích con cọp nhỏ tôi thêu.” “Cũng không biết cô chủ nhỏ có cầu kỳ trong ăn uống không, có khó hầu hạ không, mấy món ăn này có hợp khẩu vị không, hy vọng là dễ gần.” Không phải tự nhiên mà dì Mục nói câu này
Có khoảng thời gian khẩu vị của ngài Hà rất kỳ lạ, làm cả nhà bếp ai cũng phải nhức cả đầu
Muốn ăn món tinh túy hơn thì dễ quá rồi, chỉ sợ ăn cái loại cảm giác không đúng vị đó” thôi
Bọn họ đã phải ra ngoài tìm mua bánh pancake trái cây cả tháng trời mới làm vừa lòng khẩu vị của ngài Hà
Dì Mục nói ngay một câu làm Hà tổng quản im lặng: “Nói không chừng ngài yêu cô gái đó.”
“Sáu năm rồi, tình yêu cũng phai nhạt ít nhiều rồi.” Di Cao đặt chỉ thêu màu đen xuống, chọn màu chỉ hơi xám để tạo hình mới, Hà tiểu thư cao chín mươi lăm centimetre, quần áo cũng không cầu kỳ cho lắm, bà hi vọng cô chủ nhỏ sẽ thích bức bình phong là chuẩn bị: “Nhà bếp chuẩn bị vài cái bánh ngọt, kem, kẹo là đủ rồi
Có đứa trẻ nào lại không thích đồ ngọt chứ.” Cũng đâu phải do phu nhân chính thức sinh ra đâu, đâu phải con nhờ vào phước mẹ, nhưng dì Cao không nói hết cấu cuối cùng.