-
Chương 40: C40: Chương 40
Vào mùa đông năm đó, Văn Bách Linh vẫn có thể dành ra chút thời gian, không ngại chuyện đi qua đi lại mà vượt ngàn dặm xa xôi chạy về hẹn hò với Thang Yểu.
Trong lúc đó còn xảy ra một chuyện như thế này...
Lần đó Văn Bách Linh đã tổng cộng dành ra ba ngày, gắng nhịn mà bay về ăn một bữa cơm cùng cô.
Kết quả lúc chờ chuyến bay trung chuyển ở Hồng Kông, không may gặp phải sự cố thời tiết nên bị trễ rất lâu.
Anh buồn bực ngồi chờ ở sân bay Hồng Kông gần mười tiếng nhưng không thể bay được, không thể không gọi điện cho Thang Yểu, bất lực mà nói có thể là không gặp được rồi.
Thang Yểu không ngủ, sợ đánh thức bạn cùng phòng nên cầm điện thoại trốn vào trong toilet.
Sau khi đóng kín cửa, cô mới thấp giọng nói: "Văn Bách Linh, em có xem dự báo thời tiết rồi, thời tiết ở chỗ của anh bên đó rất xấu, không bay thì tốt hơn, em sợ anh gặp nguy hiểm lắm."
Giọng nói của cô ngập tràn lo lắng, cơn buồn bực của Văn Bách Linh cứ thế mà tiêu tan: "Anh sẽ tìm cơ hội khác để về nước sau, đừng sốt ruột nữa, đi ngủ sớm chút đi."
Năm 4 đại học, sau khi trải qua nửa học kỳ, Thang Yểu có một cuộc thi nghiên cứu sinh.
Ngày kết thúc cuộc thi là cuối tháng mười hai, Văn Bách Linh tranh thủ thời gian chạy về từ nước ngoài. Lúc cô rời khỏi trường thi đã đúng lúc nhìn thấy anh đứng ở ngoài trường học.
Tuyết vừa mới rơi xong, bầu trời u ám, trên mặt đất đều phủ đầy vài vũng nước nhão do tuyết tan.
Thang Yểu mang đôi giày cổ cao, bước qua mấy chỗ nước trũng đọng trên đất chạy tới, buồn bực không nói thành lời ôm lấy eo của Văn Bách Linh, vùi đầu vào trong áo lông vũ của anh, lo lắng nói làm sao bây giờ đây Văn Bách Linh, hình như em trả lời câu hỏi không được tốt cho lắm...
Thật ra cô đã bỏ đủ công sức, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi, về mặt kết quả thì không có hồi hộp gì lớn cho lắm.
Nhưng mà do nguyên nhân về kinh tế, áp lực rất lớn, kham không nổi lợi thế một năm chuẩn bị thi lại cho nên mới khẩn trương như vậy.
Văn Bách Linh xót xa kéo lấy tay cô, dắt người vào trong xe, hôn lên ấn đường cô trấn an một cái, nói đừng tự mình dọa mình, vừa rồi lúc chờ cô ở ngoài nhìn thấy mấy thí sinh kia ra ngoài, mười người thì hết chín người mặt ủ mày chau rồi.
Lần gặp mặt này của họ ngắn ngủi, đều là ở một mình, chỉ có chút ít thời gian là đi cùng bạn bè.
Bạn bè trong nước của Văn Bách Linh đều biết Thang Yểu, lúc gặp mặt cũng có người gọi cô là "chị dâu", "em vợ".
Có thể do Thang Yểu không được vui, Văn Bách Linh dắt cô thẳng tới club.
Đám người Phí Dụ Chi ở đó đánh bài, có vài người bạn quen biết Thang Yểu, tính cách hướng ngoại nên cũng đều thích kể đôi ba chuyện cười.
Anh muốn làm cô vui hơn một chút.
Nghe đám người kia nói chuyện vui vẻ, làm động tác chọc cười khiến cơn ủ dột trong lòng của Thang Yểu đã tiêu biến hơn một nửa, lại ngâm cả người buồn bã nản lòng vào trong suối nước nóng pha thuốc đông y nên cuối cùng cũng vực dậy lại được tinh thần. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà Văn Bách Linh xảy ra chuyện lớn như thế mà người ta chẳng có ai thở dài than ngắn.
Chỉ là một cuộc thi mà thôi, kết quả tệ nhất chính là rớt, cùng lắm thì sang năm cố gắng thêm chút nữa, vừa làm việc vừa thi lại thêm một lần.
Ra khỏi suối nước nóng pha thuốc đông y, Thang Yểu đang hồi phục lại nguyên khí, định đi tìm Văn Bách Linh giành lại giây phút ở bên cạnh bạn trai.
Trong hành lang gặp phải mấy người thanh niên trẻ tuổi, đang thảo luận về Las Vegas và "Blackjack" gì đó.
Thông thường thì trong club sẽ có thể gặp phải đủ kiểu người.
Bạn bè của bạn bè, bạn bè của bạn bè của bạn bè... Cứ vậy mà kéo dài miên man, lúc nào cũng đều có gương mặt mới.
Cũng có đủ kiểu cậu ấm khác nhau:
Có người có học thức, cũng có người chỉ được cái mã tốt. Có người có hoài bão to lớn, dĩ nhiên cũng có kẻ chấp nhận làm nhân vật ăn no chờ chết.
Thanh niên đi tới trước mặt, luôn miệng nói "Chơi được là kích thích dữ lắm" này cũng không phải là nhân tố mang hơi hướng tích cực tiến lên gì cho lắm. Hơn nữa rõ ràng đã uống rất say rồi, đứng cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi rượu.
Thang Yểu muốn né tránh, bước đi cũng chậm lại.
Nhưng không ngờ đám người đó lại ném ánh mắt gian xảo nhìn về phía cô, vỗ vỗ trán nói: "Đây chính là... Cô gái đi cùng với Hàn Hạo lại còn dính vào Văn Bách Linh nè."
Âm thanh rất lớn, có muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.
Có vài lời đồn, vì sợ không nói cho Thang Yểu nghe thì đến lúc cô bất ngờ nghe được sẽ chịu không nổi nên Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi đã nói với cô từ trước.
Thoạt nhìn thì thấy Thang Yểu là một cô gái dịu dàng, nhưng cô đã không còn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi chưa trải sự đời nữa.
Cô sẽ chỉ ngây thơ và tốt bụng với người thân quen mà thôi, còn đối diện với những lời lẽ khiếm nhã của người ngoài, cô sẽ nghiêm mặt.
Thang Yểu bình tĩnh lắc đầu tiếc nuối, giọng điệu nghe rất êm tai nhưng cũng rất xéo xắc: "Lời đồn chỉ dừng lại ở người có học, câu này rất hay, đáng tiếc là anh lại không có học."
Đám thanh niên trẻ tuổi kia cũng không phải đều là kẻ vô học không biết phép tắc, có một người tỉnh táo bên cạnh lập tức đạp người kia một cái, nói: "Mẹ kiếp, uống có chút rượu lại ăn nói lung tung."
Sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười, xin lỗi Thang Yểu.
Cũng không nhớ có năm nào đó trên mạng có câu nói rất trend, chính là "Lời quan trọng phải nói ba lần."
Người kia chắp tay với Thang Yểu, liên tục nói "Xin lỗi, xin lỗi, người anh em này của bọn tôi uống say rồi, thật sự xin lỗi."
Thang Yểu giãn sắc mặt ra, khẽ gật đầu coi như là chấp nhận lời xin lỗi lặp lại ba lần này.
Lúc nghiêng người đi qua, cô cũng đã không nghe tiếng bọn họ tiếp tục nói chuyện nữa.
Trong lòng Thang Yểu hiểu rất rõ, cô giáo tiếng Anh họ Thang này không có uy nghiêm gì cho cam, những người này sẽ không vì một câu nói đó của cô mà hoàn toàn thay đổi, nhưng mà vì bạn trai cô là Văn Bách Linh, bọn họ mới không dám thô lỗ.
Đổi lại là cô lúc trước, một người hay ngượng lại chưa từng trải sự đời hiểm ác lúc bị động chạm tới lòng tự trọng chắc ăn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Nhưng hôm nay thấy cái dáng vẻ nhún nhường vì để ý tới Văn Bách Linh của bọn họ, Thang Yểu lại có chút hào hứng, xem ra nhà họ Văn vẫn chưa thất thế đến mức độ đó.
Văn Bách Linh đang nghỉ ngơi trong đại sảnh, cầm laptop đang làm việc.
Cô chạy tới ôm lấy anh, không nhắc gì tới chuyện vừa nãy, chỉ nói chuyện thoải mái, thi thoảng cũng sẽ phóng ánh mắt tò mò nhìn qua laptop của anh.
Thang Yểu đã điều tra rất nhiều sự việc ở trên mạng, vì đủ thứ lý do mà nhiều doanh nghiệp đều không thể gượng dậy nổi, ví dụ như chuỗi mắt xích vốn bị gãy, lãnh đạo cấp cao bị sụp đổ, không đủ đổi mới...
Nhưng cũng có nhiều doanh nghiệp có thể tự mở ra con đường, dùng đủ loại chiêu trò ảo diệu mà giải quyết được vấn đề khó khăn, ngàn cân treo sợi tóc.
Trên mạng nói đủ thứ.
Cô không biết chuyện trong nhà của Văn Bách Linh, cũng không thể phân biệt được cái bọn họ gọi là tổn thất nặng nề đó rốt cuộc là "bứt dây động rừng" hay là "bò rụng sợi lông, cây me rụng lá".
Nhưng Thang Yểu từng nằm mơ thấy ác mộng hai lần, hầu như đều là chung một khung cảnh.
Trong mơ nhìn thấy có rất nhiều người lạ mặt, ai cũng đều mặc âu phục nghiêm chỉnh ngồi quanh một cái bàn như trong phòng họp.
Bầu không khí không hề tươi vui mà lại u ám, xám xịt khiến những bộ âu phục đó nổi bật lên như trong một đám tang.
Những người lạ mặt ồn ào không can ra được, cuối cùng nói tình hình nguy cấp bây giờ không thể nào giải quyết được, cách duy nhất chính là cho Văn Bách Linh cưới một cô gái của tập đoàn lớn nào đó.
Hai lần nằm mơ, Thang Yểu đều tỉnh dậy vào đúng lúc đó.
Trời vào đông, máy sưởi trong phòng ký túc xá rất ấm, sắc trời cứ mù mịt, trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Lữ Thiên và Trần Di Kỳ. Giống như là kiểu suy nghĩ chủ quan, nhưng lại khiến lòng khó mà yên tâm được.
Cho nên lần này Văn Bách Linh trở về lại bất ngờ cảm nhận được sự nhiệt tình của Thang Yểu.
Trong chuyện nào đó, bình thường cô luôn có chút bị động, nhưng thái độ hôm nay lại khác thường.
Trước khi tới club cũng do lo lắng về chuyện kết quả kỳ thi mà buồn rầu không vui, nhưng Thang Yểu bây giờ lại ngồi bên cạnh anh, ủ tay ở bên môi thì thầm với anh: "Văn Bách Linh, chúng ta lên lầu trên có được không?"
Lầu trên là suối nước nóng riêng tư, có cái ao ở trong phòng ngủ.
Trước đó bọn họ có ngâm qua một lần rồi, lúc đó cô ngại muốn chết, cả người từ đầu tới chân đều đỏ hồng, cứ như bọn họ không phải đang ngâm trong ao thuốc đông y mà là nhuộm trong ánh mặt trời lúc chiều vậy.
Đêm nay Thang Yểu là người đầu tiên vào trong suối nước nóng riêng tư trước, nằm nhoài người bên cạnh ao, quanh người đều có sương mù lượn lờ. Cô không nói gì cả, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp đó của mình nhìn chằm chằm Văn Bách Linh không chớp mắt.
Lúc ôm nhau, cô cũng chủ động ngồi lên trên.
Dĩ nhiên Văn Bách Linh không có kìm nén, hai người lăn lộn đến rất khuya mới ngủ.
Vốn dĩ định là sẽ dậy muộn một chút, nhưng Thang Yểu lại quên mất tắt chuông báo thức lúc 4 0, cho nên bọn họ bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, lại không ngủ tiếp được nên trò chuyện cùng nhau hết câu này tới câu khác. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Đối diện với giường là một tấm cửa sổ sát đất có view rất đẹp, Văn Bách Linh mặc áo khoác ngủ đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, có thể nhìn thấy mặt trời phía sau phác họa thành phố từ từ nhô lên.
"Lần này khi nào thì anh đi?"
"Ở cùng em qua tết Nguyên Đán thì đi, tối mồng một có chuyến bay thẳng qua đó."
Thang Yểu ngồi xuống, đắm mình dưới ánh bình minh, mái tóc ánh lên một lớp màu vàng: "Vậy trước khi em nghỉ đông, có phải anh sẽ không quay lại nữa không?"
Văn Bách Linh ngẫm nghĩ một chút, nói chuyện này vẫn chưa biết được.
Có rất nhiều cuộc họp quan trọng anh nhất định phải tham gia, nhưng nếu có thể trống ba, bốn ngày thì có thể anh sẽ không nhịn được mà về nước thăm cô."
"Nếu không kịp về Bắc Kinh cùng em thì về thẳng quê thăm em."
Thang Yểu rất đỗi vui mừng: "Thật sao?"
"Anh có bao giờ nói dối em chưa?"
Sáng ngày hôm đó, bọn họ là người tới nhà hàng ăn sáng sớm nhất.
Những người khác đều đánh bài thâu đêm, hoặc là đánh mãi chưa kết thúc ván bài, hoặc là vừa mới đi ngủ.
Mấy món ăn đặt sẵn trên quầy tự phục vụ kia, chỉ có một món đầy đủ màu sắc mùi vị nằm lẻ loi ở trong bàn ăn.
Thang Yểu múc bát cháo tổ yến, đi qua ngồi bên cạnh Văn Bách Linh.
Mùa đông, cửa kính cũng không mở toang nữa, mặt cỏ bên ngoài là một mảng hoang vu, chim Khổng Tước cũng chẳng biết đã di chuyển đi đâu nghỉ dưỡng rồi nữa.
Trong lúc vô tình, ánh mắt của cô ngoái nhìn ra bên ngoài nhìn thấy một cô gái hung hăng đẩy cửa bước vào.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo lông ngắn, trên chiếc khăn len choàng cổ có thêu logo của một thương hiệu đắt tiền nào đó, chân đi đôi bốt màu đen, tay mang một cái túi xách đẹp đẽ.
Trông khí chất của cô ta rất tốt, giống như con gái của một tập đoàn lớn.
Người kia hùng hổ xông vào, ánh mắt sắc bén quét một lượt qua những cái bàn ăn trống, cuối cùng nhìn tới chỗ của bọn họ thì tầm mắt ngừng lại, nhanh chân đi tới.
Khoảnh khắc có thêm một người lạ, trong lòng Thang Yểu bỗng hồi hộp.
Giống như có tình tiết gì đó khớp với hai cơn ác mộng gay go kia rồi, khiến Thang Yểu cầm thìa cũng không được vững.
Mà Văn Bách Linh thì từ trước giờ đều không quan tâm người không có liên quan, vốn dĩ không có nhìn qua.
Trong mắt anh chỉ có Thang Yểu, thấy cô cứ ngậm lấy tổ yến mãi không nuốt xuống lại ân cần hỏi một tiếng: "Sao thế, đồ ăn hôm nay không ngon hả, nhả ra đi, anh đi lấy cái khác..."
Còn chưa nói xong, một bóng người đã đi tới chắn đi ánh sáng trước mắt.
Thang Yểu buông thìa xuống, không có nhìn cái người đi tới, quay sang hoảng hốt nhìn qua Văn Bách Linh.
Anh có hơi bất ngờ nhìn người kia hỏi một câu: "Sao em lại tới đây?"
Quả nhiên là bọn họ có quen biết.
Thang Yểu như rơi vào trong hố băng, cứ như tất cả những lạnh giá bên ngoài kia đều đánh quật được hơi ấm của điều hòa trong phòng ăn này mà kéo tới bò hết lên trên sống lưng của cô vậy. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Văn Bách Linh lại ung dung bày ra một tư thế mời: "Nếu đã tới rồi thì cùng ngồi xuống ăn một chút đi."
Sau đó, anh rất tự nhiên khoát tay lên trên ghế dựa của Thang Yểu, giới thiệu ngắn gọn: "Đây là Phí Lâm, em gái của Phí Dụ Chi. Đây là bạn gái của tôi, Thang Yểu."
Phí Lâm tháo kính râm xuống, mí mắt sưng đỏ, giọng nói còn bày ra dáng vẻ nghẹn ngào, không gọi anh Phí Dụ Chi mà gọi thẳng luôn họ tên người kia: "Bảo Phí Dụ Chi ra đây, anh ấy đâu rồi?"
"Chắc là vẫn còn chưa đánh bài xong nữa..."
Văn Bách Linh vẫy tay tìm một người phục vụ trong nhà hàng, bảo người ta dắt Phí Lâm đi tìm Phí Dụ Chi.
Bị chuyện khác xen giữa như thế, anh vẫn không quên chuyện bát cháo tổ yến có vụn mà vừa nãy Thang Yểu uống không được bèn đẩy ghế đứng lên, định đi lấy cho cô một phần khác lại bị Thang Yểu bỗng nắm lấy tay.
Đầu ngón tay của cô run rẩy, sợ đến mức làm Văn Bách Linh cũng thay đổi sắc mặt, còn tưởng tối qua mình làm quá mức khiến cơ thể Thang Yểu ăn uống không tiêu...
"Thang Yểu, em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Mặt cô không đổi sắc, cũng không có đáp lời, Văn Bách Linh sắp sửa kéo cô đi bệnh viện thì Thang Yểu lại nắm chặt lấy anh nói không có, mình không có chỗ nào thấy khó chịu hết.
"Văn Bách Linh, anh ngồi xuống trước đi."
Đã là 7:40 sáng, trong phòng ăn vẫn chỉ có hai người bọn họ, ánh mặt trời chiếu vào từ ô cửa kính có hơi chói mắt.
Văn Bách Linh ngơ ngác nhìn Thang Yểu.
Giọng của cô rất nhỏ, bản thân cũng tự trấn an mình bình tĩnh, lại bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Làm em sợ chết đi được Văn Bách Linh, em còn tưởng rằng em gái của Phí Dụ Chi là vợ sắp cưới của anh. Lúc nãy em ngây ngốc luôn, anh sờ thử xem, chân em tới giờ còn đang run đây."
Trong lúc đó còn xảy ra một chuyện như thế này...
Lần đó Văn Bách Linh đã tổng cộng dành ra ba ngày, gắng nhịn mà bay về ăn một bữa cơm cùng cô.
Kết quả lúc chờ chuyến bay trung chuyển ở Hồng Kông, không may gặp phải sự cố thời tiết nên bị trễ rất lâu.
Anh buồn bực ngồi chờ ở sân bay Hồng Kông gần mười tiếng nhưng không thể bay được, không thể không gọi điện cho Thang Yểu, bất lực mà nói có thể là không gặp được rồi.
Thang Yểu không ngủ, sợ đánh thức bạn cùng phòng nên cầm điện thoại trốn vào trong toilet.
Sau khi đóng kín cửa, cô mới thấp giọng nói: "Văn Bách Linh, em có xem dự báo thời tiết rồi, thời tiết ở chỗ của anh bên đó rất xấu, không bay thì tốt hơn, em sợ anh gặp nguy hiểm lắm."
Giọng nói của cô ngập tràn lo lắng, cơn buồn bực của Văn Bách Linh cứ thế mà tiêu tan: "Anh sẽ tìm cơ hội khác để về nước sau, đừng sốt ruột nữa, đi ngủ sớm chút đi."
Năm 4 đại học, sau khi trải qua nửa học kỳ, Thang Yểu có một cuộc thi nghiên cứu sinh.
Ngày kết thúc cuộc thi là cuối tháng mười hai, Văn Bách Linh tranh thủ thời gian chạy về từ nước ngoài. Lúc cô rời khỏi trường thi đã đúng lúc nhìn thấy anh đứng ở ngoài trường học.
Tuyết vừa mới rơi xong, bầu trời u ám, trên mặt đất đều phủ đầy vài vũng nước nhão do tuyết tan.
Thang Yểu mang đôi giày cổ cao, bước qua mấy chỗ nước trũng đọng trên đất chạy tới, buồn bực không nói thành lời ôm lấy eo của Văn Bách Linh, vùi đầu vào trong áo lông vũ của anh, lo lắng nói làm sao bây giờ đây Văn Bách Linh, hình như em trả lời câu hỏi không được tốt cho lắm...
Thật ra cô đã bỏ đủ công sức, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi, về mặt kết quả thì không có hồi hộp gì lớn cho lắm.
Nhưng mà do nguyên nhân về kinh tế, áp lực rất lớn, kham không nổi lợi thế một năm chuẩn bị thi lại cho nên mới khẩn trương như vậy.
Văn Bách Linh xót xa kéo lấy tay cô, dắt người vào trong xe, hôn lên ấn đường cô trấn an một cái, nói đừng tự mình dọa mình, vừa rồi lúc chờ cô ở ngoài nhìn thấy mấy thí sinh kia ra ngoài, mười người thì hết chín người mặt ủ mày chau rồi.
Lần gặp mặt này của họ ngắn ngủi, đều là ở một mình, chỉ có chút ít thời gian là đi cùng bạn bè.
Bạn bè trong nước của Văn Bách Linh đều biết Thang Yểu, lúc gặp mặt cũng có người gọi cô là "chị dâu", "em vợ".
Có thể do Thang Yểu không được vui, Văn Bách Linh dắt cô thẳng tới club.
Đám người Phí Dụ Chi ở đó đánh bài, có vài người bạn quen biết Thang Yểu, tính cách hướng ngoại nên cũng đều thích kể đôi ba chuyện cười.
Anh muốn làm cô vui hơn một chút.
Nghe đám người kia nói chuyện vui vẻ, làm động tác chọc cười khiến cơn ủ dột trong lòng của Thang Yểu đã tiêu biến hơn một nửa, lại ngâm cả người buồn bã nản lòng vào trong suối nước nóng pha thuốc đông y nên cuối cùng cũng vực dậy lại được tinh thần. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà Văn Bách Linh xảy ra chuyện lớn như thế mà người ta chẳng có ai thở dài than ngắn.
Chỉ là một cuộc thi mà thôi, kết quả tệ nhất chính là rớt, cùng lắm thì sang năm cố gắng thêm chút nữa, vừa làm việc vừa thi lại thêm một lần.
Ra khỏi suối nước nóng pha thuốc đông y, Thang Yểu đang hồi phục lại nguyên khí, định đi tìm Văn Bách Linh giành lại giây phút ở bên cạnh bạn trai.
Trong hành lang gặp phải mấy người thanh niên trẻ tuổi, đang thảo luận về Las Vegas và "Blackjack" gì đó.
Thông thường thì trong club sẽ có thể gặp phải đủ kiểu người.
Bạn bè của bạn bè, bạn bè của bạn bè của bạn bè... Cứ vậy mà kéo dài miên man, lúc nào cũng đều có gương mặt mới.
Cũng có đủ kiểu cậu ấm khác nhau:
Có người có học thức, cũng có người chỉ được cái mã tốt. Có người có hoài bão to lớn, dĩ nhiên cũng có kẻ chấp nhận làm nhân vật ăn no chờ chết.
Thanh niên đi tới trước mặt, luôn miệng nói "Chơi được là kích thích dữ lắm" này cũng không phải là nhân tố mang hơi hướng tích cực tiến lên gì cho lắm. Hơn nữa rõ ràng đã uống rất say rồi, đứng cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi rượu.
Thang Yểu muốn né tránh, bước đi cũng chậm lại.
Nhưng không ngờ đám người đó lại ném ánh mắt gian xảo nhìn về phía cô, vỗ vỗ trán nói: "Đây chính là... Cô gái đi cùng với Hàn Hạo lại còn dính vào Văn Bách Linh nè."
Âm thanh rất lớn, có muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.
Có vài lời đồn, vì sợ không nói cho Thang Yểu nghe thì đến lúc cô bất ngờ nghe được sẽ chịu không nổi nên Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi đã nói với cô từ trước.
Thoạt nhìn thì thấy Thang Yểu là một cô gái dịu dàng, nhưng cô đã không còn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi chưa trải sự đời nữa.
Cô sẽ chỉ ngây thơ và tốt bụng với người thân quen mà thôi, còn đối diện với những lời lẽ khiếm nhã của người ngoài, cô sẽ nghiêm mặt.
Thang Yểu bình tĩnh lắc đầu tiếc nuối, giọng điệu nghe rất êm tai nhưng cũng rất xéo xắc: "Lời đồn chỉ dừng lại ở người có học, câu này rất hay, đáng tiếc là anh lại không có học."
Đám thanh niên trẻ tuổi kia cũng không phải đều là kẻ vô học không biết phép tắc, có một người tỉnh táo bên cạnh lập tức đạp người kia một cái, nói: "Mẹ kiếp, uống có chút rượu lại ăn nói lung tung."
Sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười, xin lỗi Thang Yểu.
Cũng không nhớ có năm nào đó trên mạng có câu nói rất trend, chính là "Lời quan trọng phải nói ba lần."
Người kia chắp tay với Thang Yểu, liên tục nói "Xin lỗi, xin lỗi, người anh em này của bọn tôi uống say rồi, thật sự xin lỗi."
Thang Yểu giãn sắc mặt ra, khẽ gật đầu coi như là chấp nhận lời xin lỗi lặp lại ba lần này.
Lúc nghiêng người đi qua, cô cũng đã không nghe tiếng bọn họ tiếp tục nói chuyện nữa.
Trong lòng Thang Yểu hiểu rất rõ, cô giáo tiếng Anh họ Thang này không có uy nghiêm gì cho cam, những người này sẽ không vì một câu nói đó của cô mà hoàn toàn thay đổi, nhưng mà vì bạn trai cô là Văn Bách Linh, bọn họ mới không dám thô lỗ.
Đổi lại là cô lúc trước, một người hay ngượng lại chưa từng trải sự đời hiểm ác lúc bị động chạm tới lòng tự trọng chắc ăn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Nhưng hôm nay thấy cái dáng vẻ nhún nhường vì để ý tới Văn Bách Linh của bọn họ, Thang Yểu lại có chút hào hứng, xem ra nhà họ Văn vẫn chưa thất thế đến mức độ đó.
Văn Bách Linh đang nghỉ ngơi trong đại sảnh, cầm laptop đang làm việc.
Cô chạy tới ôm lấy anh, không nhắc gì tới chuyện vừa nãy, chỉ nói chuyện thoải mái, thi thoảng cũng sẽ phóng ánh mắt tò mò nhìn qua laptop của anh.
Thang Yểu đã điều tra rất nhiều sự việc ở trên mạng, vì đủ thứ lý do mà nhiều doanh nghiệp đều không thể gượng dậy nổi, ví dụ như chuỗi mắt xích vốn bị gãy, lãnh đạo cấp cao bị sụp đổ, không đủ đổi mới...
Nhưng cũng có nhiều doanh nghiệp có thể tự mở ra con đường, dùng đủ loại chiêu trò ảo diệu mà giải quyết được vấn đề khó khăn, ngàn cân treo sợi tóc.
Trên mạng nói đủ thứ.
Cô không biết chuyện trong nhà của Văn Bách Linh, cũng không thể phân biệt được cái bọn họ gọi là tổn thất nặng nề đó rốt cuộc là "bứt dây động rừng" hay là "bò rụng sợi lông, cây me rụng lá".
Nhưng Thang Yểu từng nằm mơ thấy ác mộng hai lần, hầu như đều là chung một khung cảnh.
Trong mơ nhìn thấy có rất nhiều người lạ mặt, ai cũng đều mặc âu phục nghiêm chỉnh ngồi quanh một cái bàn như trong phòng họp.
Bầu không khí không hề tươi vui mà lại u ám, xám xịt khiến những bộ âu phục đó nổi bật lên như trong một đám tang.
Những người lạ mặt ồn ào không can ra được, cuối cùng nói tình hình nguy cấp bây giờ không thể nào giải quyết được, cách duy nhất chính là cho Văn Bách Linh cưới một cô gái của tập đoàn lớn nào đó.
Hai lần nằm mơ, Thang Yểu đều tỉnh dậy vào đúng lúc đó.
Trời vào đông, máy sưởi trong phòng ký túc xá rất ấm, sắc trời cứ mù mịt, trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Lữ Thiên và Trần Di Kỳ. Giống như là kiểu suy nghĩ chủ quan, nhưng lại khiến lòng khó mà yên tâm được.
Cho nên lần này Văn Bách Linh trở về lại bất ngờ cảm nhận được sự nhiệt tình của Thang Yểu.
Trong chuyện nào đó, bình thường cô luôn có chút bị động, nhưng thái độ hôm nay lại khác thường.
Trước khi tới club cũng do lo lắng về chuyện kết quả kỳ thi mà buồn rầu không vui, nhưng Thang Yểu bây giờ lại ngồi bên cạnh anh, ủ tay ở bên môi thì thầm với anh: "Văn Bách Linh, chúng ta lên lầu trên có được không?"
Lầu trên là suối nước nóng riêng tư, có cái ao ở trong phòng ngủ.
Trước đó bọn họ có ngâm qua một lần rồi, lúc đó cô ngại muốn chết, cả người từ đầu tới chân đều đỏ hồng, cứ như bọn họ không phải đang ngâm trong ao thuốc đông y mà là nhuộm trong ánh mặt trời lúc chiều vậy.
Đêm nay Thang Yểu là người đầu tiên vào trong suối nước nóng riêng tư trước, nằm nhoài người bên cạnh ao, quanh người đều có sương mù lượn lờ. Cô không nói gì cả, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp đó của mình nhìn chằm chằm Văn Bách Linh không chớp mắt.
Lúc ôm nhau, cô cũng chủ động ngồi lên trên.
Dĩ nhiên Văn Bách Linh không có kìm nén, hai người lăn lộn đến rất khuya mới ngủ.
Vốn dĩ định là sẽ dậy muộn một chút, nhưng Thang Yểu lại quên mất tắt chuông báo thức lúc 4
Đối diện với giường là một tấm cửa sổ sát đất có view rất đẹp, Văn Bách Linh mặc áo khoác ngủ đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, có thể nhìn thấy mặt trời phía sau phác họa thành phố từ từ nhô lên.
"Lần này khi nào thì anh đi?"
"Ở cùng em qua tết Nguyên Đán thì đi, tối mồng một có chuyến bay thẳng qua đó."
Thang Yểu ngồi xuống, đắm mình dưới ánh bình minh, mái tóc ánh lên một lớp màu vàng: "Vậy trước khi em nghỉ đông, có phải anh sẽ không quay lại nữa không?"
Văn Bách Linh ngẫm nghĩ một chút, nói chuyện này vẫn chưa biết được.
Có rất nhiều cuộc họp quan trọng anh nhất định phải tham gia, nhưng nếu có thể trống ba, bốn ngày thì có thể anh sẽ không nhịn được mà về nước thăm cô."
"Nếu không kịp về Bắc Kinh cùng em thì về thẳng quê thăm em."
Thang Yểu rất đỗi vui mừng: "Thật sao?"
"Anh có bao giờ nói dối em chưa?"
Sáng ngày hôm đó, bọn họ là người tới nhà hàng ăn sáng sớm nhất.
Những người khác đều đánh bài thâu đêm, hoặc là đánh mãi chưa kết thúc ván bài, hoặc là vừa mới đi ngủ.
Mấy món ăn đặt sẵn trên quầy tự phục vụ kia, chỉ có một món đầy đủ màu sắc mùi vị nằm lẻ loi ở trong bàn ăn.
Thang Yểu múc bát cháo tổ yến, đi qua ngồi bên cạnh Văn Bách Linh.
Mùa đông, cửa kính cũng không mở toang nữa, mặt cỏ bên ngoài là một mảng hoang vu, chim Khổng Tước cũng chẳng biết đã di chuyển đi đâu nghỉ dưỡng rồi nữa.
Trong lúc vô tình, ánh mắt của cô ngoái nhìn ra bên ngoài nhìn thấy một cô gái hung hăng đẩy cửa bước vào.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo lông ngắn, trên chiếc khăn len choàng cổ có thêu logo của một thương hiệu đắt tiền nào đó, chân đi đôi bốt màu đen, tay mang một cái túi xách đẹp đẽ.
Trông khí chất của cô ta rất tốt, giống như con gái của một tập đoàn lớn.
Người kia hùng hổ xông vào, ánh mắt sắc bén quét một lượt qua những cái bàn ăn trống, cuối cùng nhìn tới chỗ của bọn họ thì tầm mắt ngừng lại, nhanh chân đi tới.
Khoảnh khắc có thêm một người lạ, trong lòng Thang Yểu bỗng hồi hộp.
Giống như có tình tiết gì đó khớp với hai cơn ác mộng gay go kia rồi, khiến Thang Yểu cầm thìa cũng không được vững.
Mà Văn Bách Linh thì từ trước giờ đều không quan tâm người không có liên quan, vốn dĩ không có nhìn qua.
Trong mắt anh chỉ có Thang Yểu, thấy cô cứ ngậm lấy tổ yến mãi không nuốt xuống lại ân cần hỏi một tiếng: "Sao thế, đồ ăn hôm nay không ngon hả, nhả ra đi, anh đi lấy cái khác..."
Còn chưa nói xong, một bóng người đã đi tới chắn đi ánh sáng trước mắt.
Thang Yểu buông thìa xuống, không có nhìn cái người đi tới, quay sang hoảng hốt nhìn qua Văn Bách Linh.
Anh có hơi bất ngờ nhìn người kia hỏi một câu: "Sao em lại tới đây?"
Quả nhiên là bọn họ có quen biết.
Thang Yểu như rơi vào trong hố băng, cứ như tất cả những lạnh giá bên ngoài kia đều đánh quật được hơi ấm của điều hòa trong phòng ăn này mà kéo tới bò hết lên trên sống lưng của cô vậy. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.
Văn Bách Linh lại ung dung bày ra một tư thế mời: "Nếu đã tới rồi thì cùng ngồi xuống ăn một chút đi."
Sau đó, anh rất tự nhiên khoát tay lên trên ghế dựa của Thang Yểu, giới thiệu ngắn gọn: "Đây là Phí Lâm, em gái của Phí Dụ Chi. Đây là bạn gái của tôi, Thang Yểu."
Phí Lâm tháo kính râm xuống, mí mắt sưng đỏ, giọng nói còn bày ra dáng vẻ nghẹn ngào, không gọi anh Phí Dụ Chi mà gọi thẳng luôn họ tên người kia: "Bảo Phí Dụ Chi ra đây, anh ấy đâu rồi?"
"Chắc là vẫn còn chưa đánh bài xong nữa..."
Văn Bách Linh vẫy tay tìm một người phục vụ trong nhà hàng, bảo người ta dắt Phí Lâm đi tìm Phí Dụ Chi.
Bị chuyện khác xen giữa như thế, anh vẫn không quên chuyện bát cháo tổ yến có vụn mà vừa nãy Thang Yểu uống không được bèn đẩy ghế đứng lên, định đi lấy cho cô một phần khác lại bị Thang Yểu bỗng nắm lấy tay.
Đầu ngón tay của cô run rẩy, sợ đến mức làm Văn Bách Linh cũng thay đổi sắc mặt, còn tưởng tối qua mình làm quá mức khiến cơ thể Thang Yểu ăn uống không tiêu...
"Thang Yểu, em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Mặt cô không đổi sắc, cũng không có đáp lời, Văn Bách Linh sắp sửa kéo cô đi bệnh viện thì Thang Yểu lại nắm chặt lấy anh nói không có, mình không có chỗ nào thấy khó chịu hết.
"Văn Bách Linh, anh ngồi xuống trước đi."
Đã là 7:40 sáng, trong phòng ăn vẫn chỉ có hai người bọn họ, ánh mặt trời chiếu vào từ ô cửa kính có hơi chói mắt.
Văn Bách Linh ngơ ngác nhìn Thang Yểu.
Giọng của cô rất nhỏ, bản thân cũng tự trấn an mình bình tĩnh, lại bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Làm em sợ chết đi được Văn Bách Linh, em còn tưởng rằng em gái của Phí Dụ Chi là vợ sắp cưới của anh. Lúc nãy em ngây ngốc luôn, anh sờ thử xem, chân em tới giờ còn đang run đây."