-
Chương 1
Bản tôn trúng độc.
Cừu Thiều hướng lên trời phát ra một đoạn mật lệnh, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, tĩnh tâm vận khí.
Lúc này trong rừng trúc bóng xanh che phủ, gió thổi nhè nhẹ, có một xác chết nằm dưới đất.
Cừu Thiều sờ sờ ngực, trầm tư hồi lâu, đè nén chút cảm giác xấu hổ của mình, cuối cùng vẫn đốt một cái pháo hoa tín hiệu, phát lên không trung:
‘Bản tôn trúng độc, kịch độc, hiện nhu cầu cấp bách là nam nhân.
Lệnh cho các ngươi lập tức đến đây.’
Cừu Thiều chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ bị trúng độc, bởi vì y tự nhận mình là người võ công độc nhất vô nhị trong thiên hạ, không ai có thể động tới y dù chỉ là một sợi tóc, hôm nay y đuổi giết phản đồ...... Cái tên phản đồ này y thật sự không để vào mắt, nhưng mà y đã quên một điều thiện vịnh giả chìm, vì thế vào thời điểm tên phản đồ hấp hối, y đã bị hạ độc.
Bên ngoài rừng trúc có rất nhiều tùy tùng của y, tất nhiên sẽ có người nhìn thấy đoạn mật lệnh cầu cứu này.
Người trong giang hồ, chỉ cần mạng còn thì coi như đã thắng, về sau y vẫn có thể sống ở lục thủy trường lưu.
Sẽ không ai biết y đã từng trúng qua Kỳ Dâm Hợp Hoan tán.
Một nén nhang sau, ngoài rừng có kẻ đi vào, Cừu Thiều nhắm mắt nghe ngóng, người tới chỉ có một, bước chân vững vàng, bước đi trên những chiếc lá trúc mềm mại nhỏ vụn trên mặt đất, càng ngày càng gần.
Y mở mắt ra, người tới mặc áo choàng đen đai lưng màu bạc, bên hông buộc một thanh trường kiếm, mái tóc sẫm màu, đôi mắt sâu thẳm.
“Tôn chủ, thuộc hạ đến trễ.”
Đây là Tả hộ pháp của y, Mục Cẩn Chi.
Dưới lớp quần áo của Cừu Thiều đã dính đầy mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt vẫn sạch sẽ như bình thường, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Bản tôn trúng độc.”
Tả hộ pháp nói: “Thuộc hạ đã nhìn thấy mật lệnh, đại phu sắp đến rồi, giáo chủ yên tâm.”
Nói như vậy là, Mục Cẩn Chi không có đọc được đoạn mật lệnh thứ hai, Cừu Thiều miễn cưỡng cười nói: “Mục hộ pháp không biết, bản tôn trúng là Kỳ Dâm Hợp Hoan tán sao?”
Lúc này sắc mặt Mục Cẩn Chi hơi thay đổi, mi dài khẽ nhướn lên, ngửa đầu nhìn rừng trúc rộng lớn: “Thuộc hạ đã biết, dưới trấn cách nơi này không xa, có một cái thanh lâu.”
“..................”
“Tuy rằng đây là một nơi nghèo nàn, nữ tử cũng biết chút võ công, nhưng thuộc hạ cho rằng.........”
Cừu Thiều cắt lời hắn: “Kiến thức của Mục hộ pháp có vẻ hơi hạn hẹp, Kỳ Dâm Hợp Hoan tán âm độc vô cùng, chỉ có nam tử mới có thể giải.”
Tả hộ pháp lui ra phía sau một bước không để lại chút dấu vết, âm thầm vận khí, tựa hồ định bay đi.
“Đều tại cái tên ngu ngốc đó, muốn dùng độc này để làm nhục bản tôn thôi.”
“Vâng.... Giáo chủ chịu khổ rồi.”
Cừu Thiều không hề để ý đến những việc khác, thẳng thừng nói một câu: “Cởi quần áo ra.”
Một câu này khiến cho Tả hộ pháp đứng thẳng lưng, một thân hắc sam càng hiện lên nét lạnh lùng, cực kì có cốt khí.
Hắn há mồm muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng xếp bằng ngồi xuống: “Thuộc hạ không dám lỗ mãng.”
Cừu Thiều nói: “Bản tôn sẽ không tính toán với ngươi, người làm đại sự co được thì duỗi được, sau khi trở về luận công ban thưởng, sẽ không thiếu phần của ngươi.”
“.........”
Tả hộ pháp khổ mà không nói nên lời thở dài thành tiếng.
“Cởi quần áo ra.” Cừu Thiều mấp môi ra lệnh.
“Ai cởi?”
“Ngươi, hoặc là bản tôn, đều được.”
Bờ vai của Tả hộ pháp khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu chăm chú nhìn Cừu Thiều, vươn tay, chạm vào vạt áo đã thấm ướt mồ hôi của Cừu Thiều.
“Làm đi.”
“........”
“Bản tôn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Rừng trúc xanh rờn từng trận đong đưa, Tả hộ pháp trước nay đều là người xử theo phép công, nghiêm túc trong công việc, tuyệt đối không qua loa hàm hồ, sau khi xong việc, Mục Cẩn Chi mặc quần áo vào, nhanh nhẹn đem trường kiếm đeo lại bên hông.
“Tôn chủ?”
Cừu Thiều tự nhận là Võ Lâm Chí Tôn, tuyệt không chịu thua, dù là thể lực không chống đỡ nỗi, cũng làm ra bộ dáng dửng dưng: “Bản tôn không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”
Không nghĩ tới đối phương thật không nói hai lời liền lui xuống, nhanh chóng bay đi, nháy mắt đã vô tung vô ảnh.
Cừu Thiều vung bàn tay lên, phẫn hận nện xuống đất.
Cảm giác nhớp nháp dưới đùi, thập phần không thoải mái, trước đây khi Cừu Thiều đấu rượu cùng kẻ khác, từng dùng chân khí để ép rượu từ đầu ngón tay ra, lần này y cũng nghĩ, có thể dùng chân khí, ép thứ đó từ trong cơ thể ra.
Người trong thiên hạ coi y là một kỳ tài võ học, y quả nhiên không thẹn với danh xưng này.
Cừu Thiều hướng lên trời phát ra một đoạn mật lệnh, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, tĩnh tâm vận khí.
Lúc này trong rừng trúc bóng xanh che phủ, gió thổi nhè nhẹ, có một xác chết nằm dưới đất.
Cừu Thiều sờ sờ ngực, trầm tư hồi lâu, đè nén chút cảm giác xấu hổ của mình, cuối cùng vẫn đốt một cái pháo hoa tín hiệu, phát lên không trung:
‘Bản tôn trúng độc, kịch độc, hiện nhu cầu cấp bách là nam nhân.
Lệnh cho các ngươi lập tức đến đây.’
Cừu Thiều chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ bị trúng độc, bởi vì y tự nhận mình là người võ công độc nhất vô nhị trong thiên hạ, không ai có thể động tới y dù chỉ là một sợi tóc, hôm nay y đuổi giết phản đồ...... Cái tên phản đồ này y thật sự không để vào mắt, nhưng mà y đã quên một điều thiện vịnh giả chìm, vì thế vào thời điểm tên phản đồ hấp hối, y đã bị hạ độc.
Bên ngoài rừng trúc có rất nhiều tùy tùng của y, tất nhiên sẽ có người nhìn thấy đoạn mật lệnh cầu cứu này.
Người trong giang hồ, chỉ cần mạng còn thì coi như đã thắng, về sau y vẫn có thể sống ở lục thủy trường lưu.
Sẽ không ai biết y đã từng trúng qua Kỳ Dâm Hợp Hoan tán.
Một nén nhang sau, ngoài rừng có kẻ đi vào, Cừu Thiều nhắm mắt nghe ngóng, người tới chỉ có một, bước chân vững vàng, bước đi trên những chiếc lá trúc mềm mại nhỏ vụn trên mặt đất, càng ngày càng gần.
Y mở mắt ra, người tới mặc áo choàng đen đai lưng màu bạc, bên hông buộc một thanh trường kiếm, mái tóc sẫm màu, đôi mắt sâu thẳm.
“Tôn chủ, thuộc hạ đến trễ.”
Đây là Tả hộ pháp của y, Mục Cẩn Chi.
Dưới lớp quần áo của Cừu Thiều đã dính đầy mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt vẫn sạch sẽ như bình thường, y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Bản tôn trúng độc.”
Tả hộ pháp nói: “Thuộc hạ đã nhìn thấy mật lệnh, đại phu sắp đến rồi, giáo chủ yên tâm.”
Nói như vậy là, Mục Cẩn Chi không có đọc được đoạn mật lệnh thứ hai, Cừu Thiều miễn cưỡng cười nói: “Mục hộ pháp không biết, bản tôn trúng là Kỳ Dâm Hợp Hoan tán sao?”
Lúc này sắc mặt Mục Cẩn Chi hơi thay đổi, mi dài khẽ nhướn lên, ngửa đầu nhìn rừng trúc rộng lớn: “Thuộc hạ đã biết, dưới trấn cách nơi này không xa, có một cái thanh lâu.”
“..................”
“Tuy rằng đây là một nơi nghèo nàn, nữ tử cũng biết chút võ công, nhưng thuộc hạ cho rằng.........”
Cừu Thiều cắt lời hắn: “Kiến thức của Mục hộ pháp có vẻ hơi hạn hẹp, Kỳ Dâm Hợp Hoan tán âm độc vô cùng, chỉ có nam tử mới có thể giải.”
Tả hộ pháp lui ra phía sau một bước không để lại chút dấu vết, âm thầm vận khí, tựa hồ định bay đi.
“Đều tại cái tên ngu ngốc đó, muốn dùng độc này để làm nhục bản tôn thôi.”
“Vâng.... Giáo chủ chịu khổ rồi.”
Cừu Thiều không hề để ý đến những việc khác, thẳng thừng nói một câu: “Cởi quần áo ra.”
Một câu này khiến cho Tả hộ pháp đứng thẳng lưng, một thân hắc sam càng hiện lên nét lạnh lùng, cực kì có cốt khí.
Hắn há mồm muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng xếp bằng ngồi xuống: “Thuộc hạ không dám lỗ mãng.”
Cừu Thiều nói: “Bản tôn sẽ không tính toán với ngươi, người làm đại sự co được thì duỗi được, sau khi trở về luận công ban thưởng, sẽ không thiếu phần của ngươi.”
“.........”
Tả hộ pháp khổ mà không nói nên lời thở dài thành tiếng.
“Cởi quần áo ra.” Cừu Thiều mấp môi ra lệnh.
“Ai cởi?”
“Ngươi, hoặc là bản tôn, đều được.”
Bờ vai của Tả hộ pháp khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu chăm chú nhìn Cừu Thiều, vươn tay, chạm vào vạt áo đã thấm ướt mồ hôi của Cừu Thiều.
“Làm đi.”
“........”
“Bản tôn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Rừng trúc xanh rờn từng trận đong đưa, Tả hộ pháp trước nay đều là người xử theo phép công, nghiêm túc trong công việc, tuyệt đối không qua loa hàm hồ, sau khi xong việc, Mục Cẩn Chi mặc quần áo vào, nhanh nhẹn đem trường kiếm đeo lại bên hông.
“Tôn chủ?”
Cừu Thiều tự nhận là Võ Lâm Chí Tôn, tuyệt không chịu thua, dù là thể lực không chống đỡ nỗi, cũng làm ra bộ dáng dửng dưng: “Bản tôn không có việc gì, ngươi lui xuống đi.”
Không nghĩ tới đối phương thật không nói hai lời liền lui xuống, nhanh chóng bay đi, nháy mắt đã vô tung vô ảnh.
Cừu Thiều vung bàn tay lên, phẫn hận nện xuống đất.
Cảm giác nhớp nháp dưới đùi, thập phần không thoải mái, trước đây khi Cừu Thiều đấu rượu cùng kẻ khác, từng dùng chân khí để ép rượu từ đầu ngón tay ra, lần này y cũng nghĩ, có thể dùng chân khí, ép thứ đó từ trong cơ thể ra.
Người trong thiên hạ coi y là một kỳ tài võ học, y quả nhiên không thẹn với danh xưng này.