-
Chương 1066-1070
Chương 1066 Tức giận không thôi
- Mà Ly Hỏa thánh địa chúng ta là tôn chủ thánh địa Nam Bộ, nghiêm ngặt mà nói, đều có tư cách xử trí tất cả đệ tử thánh địa.
Khương Hồng Võ chậm rãi gật đầu:
- Mặc dù có thể thực hiện hình luật trên, nhưng chỉ sợ thao tác có chút khó khăn.
Phạm Ngọc Thành nói:
- Đây là lệnh của Thánh Chủ, không phải do ngươi phản bác. Khương Phàm đâu, mời ra đây. Chờ điện chủ Dị Linh điện đến, lập tức bắt đầu thẩm vấn.
- Đi.
- Ngươi nói cái gì?
- Buổi sáng hôm nay, Vô Hồi Thánh Chủ phái người đến mời Khương Phàm trở về, nói là có chuyện gì đó cần phải xử lý?
Khương Hồng Võ nhìn về phía Yến Tranh.
Yến Tranh gật đầu:
- Đúng là nói như vậy.
Phạm Ngọc Thành giận dữ đứng dậy:
- Sao ngươi có thể thả hắn đi! Ai cho ngươi quyền đó?
- Hắn là khách thánh địa, muốn đi thì đi, ta còn có thể cản?
- Thánh Chủ hôm qua đã tự mình hạ lệnh, tuyệt đối không thể để Khương Phàm rời khỏi nửa bước.
- Ta muốn xin chỉ thị Thánh Chủ, thế nhưng Thánh Chủ không ở đây. Ta đã xin mời... Phó Thánh Chủ...
- Khương Hồng Võ! Ngươi thật to gan!
Phạm Ngọc Thành giận tím mặt.
- Chớ cùng ta hô to gọi nhỏ.
Ánh mắt Khương Hồng Võ chợt lạnh lẽo.
- Ta và ngươi cùng cấp! Lớn tiếng với ngươi thì làm sao!
Phạm Ngọc Thành ảo não, vẫn là tới chậm một bước.
Khương Hồng Võ đứng dậy, đi qua Phạm Ngọc Thành.
Phạm Ngọc Thành cảnh giác lui lại.
- Ngươi làm gì?
Khương Hồng Võ hơi ngẩng đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Sắc mặt Phạm Ngọc Thành khó coi, tiếp tục lui về sau.
Các đệ tử và trưởng lão Võ Cực điện lập tức cảnh giác, nhưng bọn người Yến Tranh toàn bộ đều đứng dậy, cường thế giằng co.
Khương Hồng Võ đè ép Phạm Ngọc Thành đi lên phía trước.
Một bước... Hai bước... Năm bước...
Phạm Ngọc Thành tức giận, dừng lại nói:
- Ngươi muốn làm gì!
- Ta dạy cho ngươi một đạo lý.
Khương Hồng Võ tiến đến trước mặt của hắn:
- Ly Hỏa thánh địa tồn tục vạn năm, cũng không phải là một mực bình tĩnh. Bên trên tư liệu lịch sử được ghi chép lại biến cố đã có hai mươi sáu lần. Ly Hỏa thánh địa bị hủy sao? Không có! Địa vị Ly Hỏa thánh địa vẫn còn chứ? Vẫn còn!
- Vì sao? Bởi vì thánh địa là bởi vì cần mà tồn tại, không phải bởi vì người nào đó mà tồn tại. Thánh địa, càng không phải là thánh địa của người nào đó!
- Ngươi và ta thân ở trong một vòng mới biến cố này, đều đang ra sức giãy dụa. Không có đúng sai, không có chính nghĩa tà ác, chỉ có ai mạnh ai yếu, ai càng thích hợp!
- Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như các ngươi thắng, Khương Hồng Võ ta chết không có chỗ chôn. Nếu như ta thắng, các ngươi cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.
- Mặc kệ là kết quả nào, vài chục năm, hai mươi mấy năm, thậm chí là sau trăm năm, Ly Hỏa thánh địa vẫn thánh địa luyện đan, vẫn là chủ nhân Hoang Mãng nguyên, vẫn là được tám phương đến chúc.
- Đối với trận biến cố mấy năm ngắn ngủi này, người đời đều sẽ lựa chọn lãng quên. Ta nói những lời này là có ý muốn nhắc nhở ngươi, đừng quá tự cho là đúng. Ai là chính thống, ai là chân chủ, do người thắng đến viết.
- Trước khi thắng bại chưa định, ngươi và ta đều có khả năng. Phạm Ngọc Thành, nếu như ngươi thông minh liền sẽ rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của ta. Muốn sống, hoặc là sớm lăn ra khỏi Ly Hỏa thánh địa, hoặc là... Suy nghĩ thật kỹ, ai có phần thắng càng lớn hơn!
…
Khương Phàm rời khỏi, để Ly Hỏa Thánh Chủ rất là nóng tính nhưng bây giờ không chỗ phát tiết cũng không kịp phát tiết.
Bởi vì Thường Huyền Nghĩa lấy thân phận Phó Thánh Chủ cao điệu tuyên bố, đại hội luyện đan cử hành đúng hạn.
Khi bọn hắn chạy đến, Thường Huyền Nghĩa đã mời tân khách các phương tụ tập đến trên núi đá trước mặt Đan Đỉnh điện, còn bày xong tòa luyện lô kia của hắn.
- Thánh Chủ, chúng ta đã chuẩn bị xong, mời lên dược liệu đi.
Thường Huyền Nghĩa an bài ba trăm vị Luyện Đan sư vào chỗ của mình, chắp tay ra hiệu với Ly Hỏa Thánh Chủ.
Người ở xung quanh núi đá, âm thanh huyên náo, tân khách các phương đều đang nhiệt tình mong đợi.
Lão gia hỏa này đang làm cái gì?
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng điện chủ Đan Đỉnh điện trao đổi ánh mắt, thể hiện đều có chút quái dị.
Bọn hắn biết Khương Hồng Võ đã trộm đi phương thuốc, nhưng tất cả đều là giả, chẳng lẽ Thường Huyền Nghĩa tin là thật rồi?
- Thánh Chủ, có vấn đề gì không?
Thường Huyền Nghĩa thấy bọn hắn không có đáp lại, cố ý hỏi:
- Chẳng lẽ dược liệu của Thái Sơ Mệnh Hồn Đan cũng đều ở trong Dược Vương các?
Ly Hỏa Thánh Chủ rất muốn hỏi Thường Huyền Nghĩa rốt cuộc tình huống là như thế nào, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.
- Dược liệu Thái Sơ Mệnh Hồn Đan ở chỗ Hoàng Kim Sư Tử.
- Phái người đi mời?
Thường Huyền Nghĩa chắp tay xin chỉ thị.
- Mời Tam Đầu Kim Sư đến. Trước khi Sư Vương đi, hẳn là để dược liệu cho hắn.
Ly Hỏa Thánh Chủ sắp xếp người đi mời Tam Đầu Kim Sư.
Sau đó không lâu, Tam Đầu Kim Sư được bọn người hầu bảo vệ xuống tới núi đá.
Đám người thoáng bạo động.
Yêu thú hoàng tộc, lại còn là Yêu Vương tương lai, đây cũng không phải tùy tiện đều có thể nhìn thấy.
- Ngươi xác định đã chuẩn bị xong?
Tam Đầu Kim Sư đi đến đỉnh núi, cao ngạo giơ đầu lên.
Thường Huyền Nghĩa anh tuấn nho nhã, khẽ vuốt cằm:
- Thuật luyện đan ta đã lĩnh hội mười ngày, có lòng tin, cũng sẽ dùng hết khả năng.
Tam Đầu Kim Sư lạnh lùng hỏi:
- Dược liệu của chúng ta vô cùng quý giá, nếu như ngươi luyện không ra thì thế nào?
Thường Huyền Nghĩa không kiêu ngạo không tự ti nói ra:
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là Thánh Chủ tự mình nhờ Thường Huyền Nghĩa ta đến luyện, ta cũng sẽ ta tận hết khả năng. Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ta luyện Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, có thất bại, có nguy hiểm. Nếu như Hoàng Kim Sư tộc không yên lòng, có thể xin mời Thánh Chủ hoặc có thể là điện chủ Đan Đỉnh điện tự thân luyện chế cho các ngươi.
Tam Đầu Kim Sư nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ, Ly Hỏa Thánh Chủ nhẹ gật đầu.
Tam Đầu Kim Sư ra hiệu người hầu bên cạnh đưa hộp gấm không gian lên:
- Dược liệu trong này, ta sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Có thể cho phép ngươi thất bại, nhưng nếu như là sự bất lực của ngươi tạo thành thất bại, ta có thể sẽ không tiếp nhận.
Chương 1067 Thái Sơ Mệnh Hồn Đan
- Bên trong Ly Hỏa thánh địa có hơn năm ngàn vị Luyện Đan sư, bọn họ cũng sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Năng lực ta như thế nào, phải chăng dụng tâm hay không, bọn hắn đều có thể làm chứng.
Thường Huyền Nghĩa tiếp nhận hộp gấm liền theo thứ tự mà lấy đan dược bên trong ra.
Hết thảy hai mươi bảy loại lớn, hơn một ngàn tám trăm gốc.
Nhưng...
Sau khi Thường Huyền Nghĩa cẩn thận kiểm tra xong, từ bên trong ném ra ba loại dược liệu.
- Cái này không phải, cái này không phải, cái này cũng không phải.
Tam Đầu Kim Sư cau chặt lông mày, thanh âm ù ù:
- Dược liệu của chúng ta đều theo chiếu phương thuốc Thánh Chủ phân phối cho.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Ba loại này đều không phải, ngoài ra... còn thiếu năm loại lớn.
Điện chủ Đan Đỉnh điện tự mình tới kiểm tra xong, gật đầu nói:
- Thường huynh, ngươi sai lầm rồi. Ba loại này chính là dược liệu cần thiết cho Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Thường Huyền Nghĩa vẫn lắc đầu:
- Bọn chúng không phải. Còn thiếu năm loại dược liệu.
- Ha ha, Thường huynh, ta tự mình phụ trách qua năm lần Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, cần dược liệu gì, số lượng gì, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng?
- Còn thiếu Tuyết Tằm Hoa, Thủy Linh Cao, Tinh Thần Thảo, Phục Linh Hạnh Hạch, còn có Phong Linh Hoa.
Thường Huyền Nghĩa không nhanh không chậm nói xong, nụ cười trên mặt điện chủ Đan Đỉnh điện từ từ biến mất.
Làm sao hắn mà biết được?
Ly Hỏa Thánh Chủ ở phía xa nhíu mày, năm loại dược liệu này chưa từng xuất hiện bên trong bất kỳ một cái nào ở ba phương thuốc giả, nhưng hoàn toàn chính là phương thuốc thật.
Tuyết Tằm Hoa và những thứ này không phải dược liệu quan trọng, đều là rất bình thường, có tác dụng làm nền chỉ dẫn ở các giai đoạn trước.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng bởi vì là luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, Thường Huyền Nghĩa lại là lần đầu tiên luyện chế, chắc chắn sẽ không hiểu rõ được!
Cho nên ra tay từ những dược liệu bình thường này sẽ để cho quá trình luyện chế từ bắt đầu liền nương theo các loại ngoài ý muốn, cũng có thể khiến cho Thường Huyền Nghĩa luống cuống tay chân.
Coi như người không hiểu luyện đan, cũng đều có thể nhìn ra hắn chật vật, sau đó chất vấn thực lực của hắn.
Thế nhưng...
Tại sao Thường Huyền Nghĩa biết những loại như Tuyết Tằm Hoa kia?
Thường Huyền Nghĩa nhìn thấy nét mặt của bọn hắn liền biết phương thuốc thật giả, hắn lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Dược Vương các mặc dù bị dọn đi rồi, nhưng đây đều là dược liệu bình thường, Dược sơn hẳn là còn có. Ai đi mang tới giúp ta?
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng điện chủ Đan Đỉnh điện trao đổi ánh mắt, thực sự không nghĩ ra lại xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Chẳng lẽ còn có người khác biết phương thuốc Thái Sơ Mệnh Hồn Đan?
Không thể nào.
Đây chính là một trong những mạch mệnh của Ly Hỏa thánh địa bọn hắn.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Nếu như Dược sơn không có, bên trong dược liệu ta mang từ La Phù nơi đó hẳn là có. Khương Hồng Võ điện chủ?
Khương Hồng Võ đi đến núi đá, cố ý liếc mắt nhìn Tam Đầu Kim Sư:
- Dùng dược liệu của ta luyện được đan, phải chăng ta cũng có thể nếm thử?
Tam Đầu Kim Sư khinh thường nói:
- Chỉ chút dược liệu ấy, cũng xứng để phân chia đan dược Chuẩn Thánh phẩm? Ngược lại là có thể để cho ngươi ngửi chút hương vị.
Khương Hồng Võ bày dược liệu trên bàn:
- Đan dược Chuẩn Thánh phẩm, rất khó luyện. Ngươi tin tưởng Thường Huyền Nghĩa có thực lực sao?
- Ta không cần tin tưởng. Ta chỉ nhìn kết quả.
- Vậy ngươi cảm thấy cơ hội hắn thành công lớn bao nhiêu?
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ta rất có lòng tin đối với Thường Huyền Nghĩa, ngươi ngược lại giống như không có lòng tin gì. Chúng ta đánh cược thế nào?
- Đánh cược gì?
- Nếu như ta cược thắng, đan dược thuộc về ta. Nếu như ta thua, ngươi muốn cái gì đều có thể.
- Ta muốn mạng của ngươi!
- Ha ha, được! Nếu như luyện đan thành công, đan dược thuộc về ta. Nếu như không thành công, ta thuộc về ngươi.
- Ngươi xác định?
Tam Đầu Kim Sư chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn thật đồng ý.
Trên núi dưới núi, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đùa giỡn hay sao, hay là thật?
- Khương Hồng Võ! Tới đây!
Thường Huyền Nghĩa thay đổi sắc mặt, Khương Hồng Võ kéo đến bên cạnh, nghiêm túc nói:
- Ngươi đang làm gì? Ta mặc dù biết phương thuốc, nhưng ta không có trăm phần trăm nắm chắc.
- Ta tin tưởng ngươi! Ngươi cũng phải tin tưởng ngươi!
- Đây không phải chuyện có tin hay không, đây chính là đan dược Chuẩn Thánh phẩm, liền xem như Ly Hỏa Thánh Chủ tự mình luyện cũng có tỷ lệ thất bại.
- Người khác có thể thất bại, ngươi thì không thể! Ngươi lúc khác có thể thất bại, lần này ngươi tuyệt đối không thể!
Khương Hồng Võ tiến đến bên cạnh Thường Huyền Nghĩa, hạ giọng, nhắc nhở Thường Huyền Nghĩa.
- Tất cả mọi người nhìn ra được Ly Hỏa Thánh Chủ đang làm khó ngươi, các Luyện Đan sư thánh địa cũng đều cho rằng ngươi không thể nào thành công, nếu như ngươi thất bại, bọn hắn sẽ nhận định ngươi thật không được. Mặc kệ tương lai ngươi có bao nhiêu cố gắng, đều rất khó thay đổi được ấn tượng đầu tiên này.
- Ngươi chỉ có làm ra kỳ tích vào hôm nay mới có thể chấn nhiếp bọn hắn, thắng được tôn trọng. Đây cũng không phải là chuyện một viên đan dược, trực tiếp liên quan đến tương lai ngươi có thể tiếp quản thánh địa hay không, có thể trở thành Thánh Chủ hay không!
- Ta đương nhiên muốn thắng, nhưng...
Thường Huyền Nghĩa đã rất có áp lực, nếu như lấy thêm mệnh Khương Hồng Võ đặt cược, hắn càng có áp lực hơn.
Khương Hồng Võ đột nhiên nắm chặt tay của hắn:
- Lão huynh đệ, nơi này không phải thánh địa, là chiến trường! Lúc trước tiên tổ Thường Hi, Khương Nguyên Liệt, từng dắt tay khai phách hoàng triều, bây giờ, ngươi và ta cũng phải dắt tay, thắng được trận chiến tranh thuộc về ngươi và ta này!
Thường Huyền Nghĩa nhìn Khương Hồng Võ, trong lòng lại có xúc động.
Chiến trường?
Tiên tổ?
Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt tay của hắn:
- Hôm nay ngươi nhất định phải thành công! Không có lựa chọn thứ hai!
Thường Huyền Nghĩa thở sâu, chậm chạp nhẹ gật đầu.
Khương Hồng Võ quay người nhìn Tam Đầu Kim Sư:
- Đan dược là luyện cho ngươi, ngươi có quyền quyết định. Cược, hay là không cược?
- Cược!! Đương nhiên phải cược!!
Chương 1068 Quá Mất Mặt
Tam Đầu Kim Sư không có cái gì để có thể do dự, dù sao cũng không có nghĩ đến sẽ thành công, hắn còn đã nếm qua Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Nếu có thể đồng thời đả kích Thường Huyền Nghĩa, lại thắng cược, sao lại không làm.
- Nếu như thành công, đan dược thuộc về ta. Nếu như thất bại, mệnh của ta thuộc về ngươi.
Khương Hồng Võ mở hai tay, tuyên bố với toàn trường, mời tất cả mọi người cùng nhau chứng kiến.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy không hiểu thấu, nhưng dù sao cũng mặc kệ không phải của mình.
Các ngươi nguyện ý cược thì cược, chúng ta càng muốn nhìn náo nhiệt.
Ly Hỏa Thánh Chủ cảm giác bọn người Khương Hồng Võ khẳng định lại đang tính toán cái gì đó, nhưng hẳn là trên ước định, không phải luyện dược bản thân.
Làm Luyện Đan sư, hắn rõ ràng nhất về độ khó để luyện thành Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, xem như phối được toàn bộ dược liệu, lại có hắn tự mình chỉ đạo, Thường Huyền Nghĩa đều không thể vạn toàn nắm chắc thành công, huống chi là Thường Huyền Nghĩa lại tự mình phụ trách.
Nếu không có nắm chắc thành công, vì sao Khương Hồng Võ lại lấy mình mệnh đặt cược.
…
Mười lăm tháng ba.
Ly Hỏa thánh địa cử hành tổ chức đại hội luyện đan đúng hạn vì Phó thánh chủ Thường Huyền Nghĩa.
Dưới sự chú ý của hơn năm ngàn vị Luyện Đan sư thánh địa, cùng hơn hai vạn đại biểu thế lực xung quanh Hoang Mãng nguyên cùng nhau chứng kiến, Thường Huyền Nghĩa đã hoàn ‘thành ‘nhiệm vụ không thể’, mà chỉ dùng mười ba giờ liền thành công luyện thành đan dược Chuẩn Thánh phẩm —— Thái Sơ Mệnh Hồn Đan!
Trên dưới Ly Hỏa thánh địa đều chấn kinh, tất cả Luyện Đan sư đều sợ hãi thán phục thực lực luyện đan của Thường Huyền Nghĩa, thậm chí là khó có thể tin được.
Dù sao bọn hắn cũng đều là Luyện Đan sư, rõ ràng nhất độ khó của việc luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm.
Tại lần đầu tiên làm thử, dưới việc bị Thánh Chủ tận lực làm khó dễ, tại áp lực Khương Hồng Võ cược mệnh, vậy mà hắn đã thuận lợi hoàn thành.
Hoang Mãng nguyên cùng thế lực xung quanh đều cảm thấy ngoài ý muốn, một lần nữa ước định được thực lực luyện đan của Thường Huyền Nghĩa.
Luyện Đan sư đến từ tiểu quốc Biên Hoang này, Phó Thánh Chủ bị bọn hắn chế giễu 'Tài không xứng vị' này, vậy mà thật sự có chút thực lực!
Tối hôm đó, Thường Huyền Nghĩa không để ý mỏi mệt cao điệu tuyên bố, tự thân luyện chế đan dược chuyên môn cho 'Quý khách' ở đây.
Chỉ cần phối tốt dược liệu, hắn đều có thể hỗ trợ luyện chế.
Toàn trường oanh động, bầu không khí lập tức sôi trào.
Bắt đầu từ ngày mười lăm đến cuối tháng ba, Ly Hỏa thánh địa bắt đầu cuồng hoan dài đến nửa tháng.
Thường Huyền Nghĩa bắt lấy cơ hội khó có được này, mang theo các Luyện Đan sư của mình, không phân ngày đêm luyện chế đan dược.
Trước trước sau sau đã luyện chế ra đan dược cho hơn hai ngàn vị tân khách, từ tam phẩm đến lục phẩm, cái gì cần có đều có. Mà tỷ lệ thành công lại cam đoan từ tám phần trở lên.
Không chỉ có Thường Huyền Nghĩa thể hiện ra phi phàm thực lực luyện đan, các Luyện Đan sư của hắn cũng chứng minh được mình.
Đám người Ly Hỏa Thánh Chủ lại sốt ruột trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ nhìn, không dám tùy tiện nhúng tay.
Dù sao nếu lúc này ra mặt ngăn cản, chẳng khác nào đắc tội những 'Bằng hữu' này.
Thường Huyền Nghĩa làm được khí thế ngất trời, dùng thực lực thay đổi cách nhìn của mọi người đối với hắn.
Mặc dù không đến mức trực tiếp liền thắng được tán thành, nhưng ít ra không có người nào công khai chất vấn thực lực luyện đan của hắn cả.
…
Vô Hồi thánh địa.
Tại thời điểm Thường Huyền Nghĩa cao điệu luyện chế đan dược, Khương Phàm đã mang theo Phượng Bảo Nam chạy tới Vô Hồi thánh địa.
La Phù gặp biến cố, thương vong thảm trọng, Dạ Thiên Lan và những người còn sống sót đều lâm thời tiến vào nơi này, nhận lấy chăm sóc rất tốt.
Chỉ là, uy hiếp của La Phù vẫn còn không có giải trừ, các tông môn đều lòng người bàng hoàng.
Cho nên Dạ Thiên Lan chỉ ở lại ba chỗ này ngày đã mang theo các trưởng lão rời khỏi, phối hợp bọn người Ngụy Thiên Thu tuần sát La Phù.
- Ngươi trở về.
Sắc mặt Dạ An Nhiên tiều tụy, thanh âm đều hơi có vẻ khàn khàn.
- Tất cả mọi người còn tốt chứ?
Khương Phàm đứng trên sườn núi, nhìn qua vài toà u cốc trước mặt.
Thiên Sư tông, Thánh Nữ tông, đệ tử các tông môn đều an trí ở nơi đó, bầu không khí rất nặng nề ngột ngạt.
Không phải ngồi ngẩn người thì chính là đang yên lặng tu luyện.
Cảm giác bị đè nén, phảng phất thấm vào không khí ướt át.
- Tâm tình đều đã bình tĩnh, nhưng còn cần thời gian tiếp nhận, dù sao...
Dạ An Nhiên đau đớn lắc đầu, trận ngoài ý muốn này quá đột ngột, thương vong cũng quá nghiêm trọng.
Bao nhiêu thân nhân bằng hữu, cứ như vậy mà chết ở bên cạnh bọn họ.
Cảm giác này, không tự mình trải qua, thật không thể nào hiểu được.
Khương Phàm than nhẹ trong lòng, chần chờ một lúc lại đưa tay ôm lấy Dạ An Nhiên, nhẹ nhàng an ủi.
- Đã xác định được kẻ cầm đầu. Bọn hắn sẽ vì tội ác ngày đó mà trả giá đắt, Ly Hỏa Thánh Chủ cùng Hồn Thiên Thánh Chủ cũng trốn không thoát. Chúng ta sẽ vì người đã chết báo thù.
Dạ An Nhiên dựa sát vào trong ngực Khương Phàm, vẻ mặt ảm đạm.
Nàng tiến vào thánh địa, lại tiếp nhận Ngũ Hành truyền thừa, lòng tin tràn đầy về thành tựu tương lai, báo ân Thánh Chủ, bảo hộ tông môn.
Ai nghĩ đến, nàng vừa trở về mấy tháng mà thôi, vậy mà Thiên Sư tông lại bị kiếp nạn này, một đại tông mấy ngàn người, chỉ còn mấy chục người.
Thời điểm nàng nhìn thấy phụ thân, tóc phụ thân đều đã trắng hơn phân nửa.
Khương Phàm vỗ nhẹ Dạ An Nhiên:
- Không nên quá khổ sở, phát đã sinh chuyện, chúng ta không thay đổi được, nhưng chúng ta có thể cố gắng để chuyện như vậy không xảy ra nữa.
- Ừm...
Dạ An Nhiên vây quanh ở Khương Phàm, con mắt từ từ ướt át, ngưng tụ thành nước mắt, trượt xuống gương mặt tiều tụy.
Những ngày này, nàng một mực cố gắng khống chế cảm xúc, an ủi người khác, cũng khai đạo người khác, duy chỉ có khổ sở trong nội tâm nàng không người thổ lộ hết.
Nàng ôm lấy Khương Phàm, càng ôm càng chặt.
Khương Phàm nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng, im ắng an ủi.
Nhưng... Sờ lấy sờ lấy, tay của hắn bắt đầu không tự chủ mà dời xuống.
Một chút... Một chút... Càng ngày càng hướng xuống.
Chương 1069 Cứ nghĩ là nữ
Hô hấp của Khương Phàm cũng dần dần thô trọng, có chút hoảng hốt, lại có chút mê say hít sâu lấy mùi thơm thản nhiên trên người Dạ An Nhiên, ngay cả đầu cũng nhịn không được mà chôn ở giữa mái tóc nhu thuận của nàng.
Dạ An Nhiên đang tinh thần chán nản, không có chú ý.
Khương Phàm hốt hoảng, cũng không có chú ý.
Cho đến khi...
Khương Phàm mê say hô hấp trở nên tham lam, chôn ở nàng trong mái tóc đầu bắt đầu loạn động, ngay cả đầu lưỡi đều vươn ra.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác cổ có chút ẩm ướt, có chút ngứa, vô ý thức đưa tay muốn sờ một chút, lại ngoài ý muốn đụng phải mặt Khương Phàm.
Khương Phàm đã mất khống chế quanh quẩn một chỗ, nàng 'dịu dàng đụng một cái' như thế, lập tức đốt lên liệt diễm trong lòng, bàn tay hắn đang hướng xuống kia đột nhiên bỗng nhiên nắm lại.
- A!!
Dạ An Nhiên la thất thanh, vô ý thức đẩy Khương Phàm ra.
Khương Phàm thần xui quỷ khiến ngẩng đầu duỗi miệng, trực tiếp 'Gặm' tới.
- Ngô... Ngô...
Đầu Dạ An Nhiên ông một chút, toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, trong miệng bị thô lỗ nhét vào thứ gì, lung tung quấy lấy.
Nàng vừa muốn kịp phản ứng, lại giật mình khi có thứ gì đó đang đè vào trên người nàng.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, giống như là dã thú liền đẩy Dạ An Nhiên đè vào trên tảng đá phía trước, miệng rộng bỗng nhiên khẽ hấp, hai bàn tay to càng là thô lỗ chui vào y phục.
- Khụ khụ!!
Một tiếng ho khan vang dội đột nhiên vang lên ở trong đầ Khương Phàm, giống như là sấm rền, hắn kinh hãi đến toàn thân đều giật mình, triệt để tỉnh táo lại.
Chỉ là... Ta thế nào?
Đây là đang làm gì?
Khương Phàm và Dạ An Nhiên bốn mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt to xinh đẹp kia tràn đầy bối rối cùng hoảng sợ, mà đầu lưỡi của hắn giống như con rắn độc, đang điên cuồng đuổi bắt lấy con mồi.
Một bàn tay nhấc chân An Nhiên lên, đang mang theo eo muốn triển khai trùng kích.
Một bàn tay chui vào trong y phục, thô lỗ bắt lấy cái gì.
Khương Phàm sửng sốt lại lăng, đầu ông một chút, cuống quít rút ra đầu lưỡi, rút cả tay ra, chật vật lui về sau, kết quả trượt chân, ngửa mặt lăn xuống dưới, ngã chổng vó nằm ở nơi đó.
Mà tiểu đồng bọn của hắn còn kiêu ngạo đứng thẳng lấy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Khương Phàm đứng dậy, mặt mũi tràn đầy đỏ lên, luống cuống tay chân muốn khống chế, làm thế nào đều ép không đi xuống.
- Tranh thủ thời gian uống thuốc!
Giọng Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm.
- Ta quên nhắc nhở ngươi, ngươi không thể thân cận cùng nữ hài, nếu không dược hiệu sẽ bị kích phát ra tới.
- Uống thuốc? Đúng đúng đúng.
Khương Phàm vội vàng triệu dược liệu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng.
Dạ An Nhiên hiển nhiên bị Khương Phàm xâm phạm thô lỗ lại mãnh liệt này hù dọa, sửng sốt một hồi lâu mới cuống quít đứng dậy, sửa sang lấy xốc xếch y phục.
Gương mặt xinh đẹp đỏ lên, vừa thẹn lại giận.
- Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không có khống chế được. Không phải, ta... Ta... Ta trúng độc... Cũng không phải trúng độc, chính là... Ta... Ta sai rồi!!
Khương Phàm nói năng lộn xộn, lúng túng suýt chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào, sao có thể thô lỗ như thế, làm sao ngay lúc này lại làm ra loại hành vi cầm thú thế này.
- Ngươi... Ngươi ăn... Uống thuốc gì.
Dạ An Nhiên lúng túng quay người, cũng không dám đối mặt Khương Phàm.
Vật kia thẳng tắp quá dọa người.
- Một loại thuốc kích thích phát dục.
- Thuốc gì? Ngươi còn...
- Không phải, ta không phải cố ý muốn ăn, ta là... Không cẩn thận ăn phải.
Khương Phàm tranh thủ thời gian làm vẻ mặt cầu xin lần nữa nói xin lỗi, thật sự là quá không nên.
- Thật?
Trái tim Dạ An Nhiên đụng chút muốn loạn nhảy.
- Ngàn lần chính xác, không phải vậy sao ta có thể... Có thể như vậy phải không?
Dạ An Nhiên cố gắng bình phục tâm tình, nhưng vừa muốn xoay người, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa đỏ bừng, xấu hổ đến dậm chân:
- Ngươi khống chế, khống chế đi!
- Đang khống chế! Lập tức, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Khương Phàm tiếp tục đút lấy dược thảo vào trong miệng, mặt mo nóng hổi, quá mất mặt.
- Sư phụ, sao ngài không nói sớm??
- Trên đường ta đã nhắc qua ngươi, muốn phải giữ một khoảng cách với Phượng Bảo Nam.
- Hắn là nam tử!!
- Ta không nghĩ tới ngươi đột nhiên muốn ôm Dạ An Nhiên.
- Ta chỉ muốn an ủi nàng!
- Kích động cái gì. Sớm muộn cũng phải làm. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, ta còn không muốn đánh đoạn đâu. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ngươi vẫn rất có cảm giác đối với Dạ An Nhiên, không phải vậy thì dược hiệu không thể nào bộc phát mạnh như vậy.
- Ta...
- Tranh thủ thời gian uống thuốc đi.
Khương Phàm khóc không ra nước mắt, đưa lưng về phía Dạ An Nhiên, tiếp tục ăn thuốc.
- Khương Phàm đâu? Trở về cũng không đi tìm chúng ta, chỉ muốn gặp An Nhiên. Nghe nói ngươi ở Ly Hỏa thánh địa cuốn Dược Vương các đi! Quá hả hận! Liền nên thu thập bọn họ như thế!
Tiêu Phượng Ngô từ dưới chân núi chạy tới, người còn chưa tới liền quát lên.
Khương Phàm tranh thủ thời gian hít một hơi, cưỡng ép khống chế, chỉ là càng nghĩ khống chế, càng khống chế không nổi.
- Ngươi đi trước, đi mau.
Dạ An Nhiên xấu hổ phất tay.
- Thay ta ngăn cản, một hồi là được.
Khương Phàm nhanh chân liền chạy.
- Người đâu?
Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ vừa chạy tới, lại chỉ thấy có một mình Dạ An Nhiên ở chỗ này.
- Hắn... Rất khó chịu, muốn mình tỉnh táo một chút.
Dạ An Nhiên cố gắng trấn định lại, chỉ là nói ra hai chữ 'Khó chịu', thể hiện lập tức lúng túng.
- Huynh đệ của ta thật trọng tình nha.
Tiêu Phượng Ngô thở dài.
- Các ngươi cãi nhau?
Chu Thanh Thọ lại phát hiện chút vấn đề.
Sắc mặt Dạ An Nhiên có chút không bình thường, ánh mắt còn có chút né tránh, chẳng lẽ là An Nhiên oán trách hành động của Bạch Hổ tông tại Hoang Mãng nguyên, hai người cãi nhau rồi?
- Không có, chúng ta gì mà phải cãi nhau.
- Không có thì tốt.
Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Các ngươi không thấy Phượng Bảo Nam sao, hắn hẳn là đang ở dưới núi.
Chu Thanh Thọ nói:
- Gặp rồi. Hắn nói không quấy rầy chúng ta ôn chuyện, chờ ở phía dưới.
Chương 1070 Nghiêm Trị Không Tha
Tiêu Phượng Ngô hạ giọng:
- Hắn thật sự là nam tử sao? Lúc ta vừa nhìn thấy hắn ta còn tưởng rằng Khương Phàm lại mang trở về một nữ tử.
- Công tử Phượng thành, đúng là nam tử.
- Nam tử lại trưởng thành như thế, thật đáng thương.
Chu Thanh Thọ trợn trắng mắt:
- Trưởng thành như ngươi đây mới có thể yêu!
Tiêu Phượng Ngô ưỡn ngực nói:
- Nam tử phải có bộ dạng của một nam tử, ta dương cương uy mãnh, là nam tử chính hiệu! Loại bất nam bất nữ kia như hắn, thuộc về phát dục dị dạng.
Dạ An Nhiên nói:
- Chớ nói lung tung. Khương Phàm mang hắn trở về là muốn tiếp nhận Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Tiêu Phượng Ngô xua tay:
- Ta chỉ là tùy tiện vừa nói như vậy, ta sẽ không kỳ thị hắn.
- Đã lâu không gặp.
Khương Phàm từ bên cạnh tới, tâm tình bình tĩnh, ‘tiểu đồng bọn’ cũng bình tĩnh.
- Chuyện đã phát sinh, đừng quá khổ sở.
Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ đều mở miệng khuyên bảo.
- Không sao. Chúng ta đi thôi, đi gặp Thánh Chủ.
Khương Phàm đi nhanh mấy bước, cũng không dám đụng ánh mắt An Nhiên, quá lúng túng.
Đại điện Vô Hồi!
- Hắn là Thánh linh văn rồi?
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, nhìn Phượng Bảo Nam xinh đẹp như một nữ tử.
- Linh văn của chúng ta rất đặc biệt, lục phẩm linh văn có hai cơ hội thức tỉnh.
Phượng Bảo Nam lộ ra bí mật mình.
- Còn có linh văn có thể như thế này?
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều đuổi tới trong điện, kinh ngạc nhìn 'Tân đồng bạn' mà Khương Phàm đưa trở về.
- Cho ta nhìn Phượng Vũ linh văn của ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Phượng Bảo Nam biểu hiện ra thực lực cho bọn hắn xem.
Phượng Bảo Nam tháo thắt lưng gấm xuống, lộ ra Phượng Vũ linh văn tinh mỹ, thoạt nhìn như là hai cái cánh mở rộng, vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, lại vô cùng xinh đẹp, ở giữa là ba đạo huyết văn, giống như là Huyết Thụ nở rộ, cùng văn ấn hai cánh giao hòa hoàn mỹ.
Linh văn tỏa ra tia sáng óng ánh tinh khiết, nương theo chút huyết quang, chiếu ánh lấy gương mặt trắng nõn của Phượng Bảo Nam, để hắn nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Phượng Ngô nhìn đến nhíu chặt mày lên, đụng đụng Chu Thanh Thọ ở bên cạnh.
- Có cảm giác không?
- Không có.
Chu Thanh Thọ im lặng.
- Ngươi đều không có chút ý nghĩ nào?
Tiêu Phượng Ngô nhìn Phượng Bảo Nam 'Mỹ lệ chọc người' từ trên xuống dưới, không chỉ có bộ dáng đẹp mắt, dáng người cũng không tệ lắm.
- Ý nghĩ là xây dựng ở trên sử dụng. Hắn có thể sử dụng sao? Cởi y phục ra, so với ngươi còn lớn hơn, xấu hổ cỡ nào.
- Xem thường ai đây!
- Thời điểm ngươi biến thân thành Bỉ Mông thú, ta đã thấy qua món đồ kia của ngươi, căn cứ tỉ lệ đo lường mà tính toán... A...
Chu Thanh Thọ còn chưa nói xong đã bị Na Yêu bóp cổ ném ra ngoài.
Da thịt toàn thân Phượng Bảo Nam nứt ra, mọc ra từng mầm cây non mịn, nhẹ nhàng chập chờn, nhìn vô cùng linh động.
Ngay sau đó phía sau lưng lại nhúc nhích, mọc ra hai cánh chân chính, ở hai bên chừng tám mét, vô cùng khổng lồ, lại đỏ tươi như máu, bao trùm lấy huyết vũ thật dày.
- Oa...
Ngay cả Thương Hàn Nguyệt cũng hơi có phản ứng.
Trước đó chỉ là xinh đẹp, bây giờ lại có khí chất hiên ngang phóng khoáng, càng lộ vẻ mê người.
Phượng Bảo Nam xông ra khỏi cung điện, bay đến trong cánh rừng trước mặt.
Hai cánh hắn tụ lại, tiếp đó lại mãnh mẽ vung lên, nhấc lên mấy trăm sợi huyết vũ, nổ bắn ra cây rừng xung quanh.
Huyết vũ giống như tinh linh, chui vào bên trong cây rừng.
Ngay sau đó, cây cối trong phạm vi hơn ngàn mét đều lay động kịch liệt, đều phát sinh diễn biến quỷ dị, chạc cây xen lẫn, biến thành cánh tay, rễ già kiên quyết ngoi lên, hóa thành chân cây tráng kiện.
Hai mắt Phượng Bảo Nam biến thành màu đỏ như máu, mầm cây chập chờn bên ngoài thân thể cũng đều tuỳ tiện mở rộng. Sau một khắc...
Rống!!
Cây cối dị biến trong rừng cây đều vỡ ra thân cành, hình thành miệng rộng, phát ra tiếng gầm gừ thật lớn, tràng diện cực kỳ khủng bố.
Bọn người Dạ An Nhiên có phản ứng, Phượng Vũ linh văn thật mạnh.
Không chỉ đơn giản là khống chế cây rừng, vậy mà đều biến thành Thụ Yêu rồi?
- Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, thuộc về ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ hài lòng gật đầu, xác thực đáng giá để bồi dưỡng, so với Mộc hệ thánh văn thuần túy còn cường đại hơn.
Mà, cũng không được chọn.
Đại Hoang Ấn lại không gom góp, liền phải bỏ lỡ thời kỳ bồi dưỡng ăn ý tốt nhất.
- Tạ ơn Thánh Chủ.
Phượng Bảo Nam tản linh văn ra, từ trên trời xuống tới.
Rừng cây vừa rồi còn đang táo bạo vậy mà lại lần nữa khôi phục nguyên dạng, giống như đều không có phát sinh cái gì cả.
- Hoan nghênh ngươi.
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều biểu thị hoan nghênh, cũng rất chờ mong.
Cứ như vậy Đại Hoang Tù Thiên Trận coi như đã gom góp được thật.
- Giang Thành Tử, dẫn hắn đi tiếp thu Đại Hoang Ấn. Tất cả các ngươi lui ra, Khương Phàm ở lại.
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, ngữ khí lạnh nhạt.
Đám người nhìn Khương Phàm, sau đó cáo từ rời khỏi.
Trách không được Thánh Chủ không hăng hái lắm, xem ra còn kìm nén cơn nóng giận.
Hẳn là bởi vì chuyện ở Hoang Mãng nguyên.
Bọn hắn vừa đi, Vô Hồi Thánh Chủ đã sầm mặt lại, uy nghiêm quát tháo:
- Ngươi biết ngươi xông họa bao lớn không! Dám dùng Dược Vương các giá họa Huyền Nguyệt hoàng triều. Ngươi coi Huyền Nguyệt hoàng triều là kẻ ngu sao, bọn hắn có thể cõng cái nồi này?
- Ngươi coi Ly Hỏa thánh địa thật dễ khi dễ như vậy sao, ngươi coi thế lực bọn hắn kết giao đều là ăn cơm khô sao?
- Còn dám tính toán Đại Diễn thánh địa!
- Ngươi đây là đang nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa cùng hoàng tộc, nếu như tổ sơn vấn trách, ai cũng không gánh nổi ngươi.
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng:
- Ta đều đã lên kế hoạch tốt. Bọn hắn coi như biết là ta, cũng không có chứng cứ chỉ đến ta. Cũng không thể bằng vào cảm giác liền đến thẩm phán một người được, thánh địa làm việc nói chứng cớ.
- Bọn hắn không thể thẩm phán bằng cảm giác, nhưng có thể làm việc bằng cảm giác. Trên mặt nổi là không thể thẩm phán, vụng trộm muốn giết chết ngươi liền có thể giết được ngươi. Tiểu oa nhi ngươi đây, mười mấy tuổi mà đã giày vò như vậy, trưởng thành còn chịu nổi sao?
- Mà Ly Hỏa thánh địa chúng ta là tôn chủ thánh địa Nam Bộ, nghiêm ngặt mà nói, đều có tư cách xử trí tất cả đệ tử thánh địa.
Khương Hồng Võ chậm rãi gật đầu:
- Mặc dù có thể thực hiện hình luật trên, nhưng chỉ sợ thao tác có chút khó khăn.
Phạm Ngọc Thành nói:
- Đây là lệnh của Thánh Chủ, không phải do ngươi phản bác. Khương Phàm đâu, mời ra đây. Chờ điện chủ Dị Linh điện đến, lập tức bắt đầu thẩm vấn.
- Đi.
- Ngươi nói cái gì?
- Buổi sáng hôm nay, Vô Hồi Thánh Chủ phái người đến mời Khương Phàm trở về, nói là có chuyện gì đó cần phải xử lý?
Khương Hồng Võ nhìn về phía Yến Tranh.
Yến Tranh gật đầu:
- Đúng là nói như vậy.
Phạm Ngọc Thành giận dữ đứng dậy:
- Sao ngươi có thể thả hắn đi! Ai cho ngươi quyền đó?
- Hắn là khách thánh địa, muốn đi thì đi, ta còn có thể cản?
- Thánh Chủ hôm qua đã tự mình hạ lệnh, tuyệt đối không thể để Khương Phàm rời khỏi nửa bước.
- Ta muốn xin chỉ thị Thánh Chủ, thế nhưng Thánh Chủ không ở đây. Ta đã xin mời... Phó Thánh Chủ...
- Khương Hồng Võ! Ngươi thật to gan!
Phạm Ngọc Thành giận tím mặt.
- Chớ cùng ta hô to gọi nhỏ.
Ánh mắt Khương Hồng Võ chợt lạnh lẽo.
- Ta và ngươi cùng cấp! Lớn tiếng với ngươi thì làm sao!
Phạm Ngọc Thành ảo não, vẫn là tới chậm một bước.
Khương Hồng Võ đứng dậy, đi qua Phạm Ngọc Thành.
Phạm Ngọc Thành cảnh giác lui lại.
- Ngươi làm gì?
Khương Hồng Võ hơi ngẩng đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Sắc mặt Phạm Ngọc Thành khó coi, tiếp tục lui về sau.
Các đệ tử và trưởng lão Võ Cực điện lập tức cảnh giác, nhưng bọn người Yến Tranh toàn bộ đều đứng dậy, cường thế giằng co.
Khương Hồng Võ đè ép Phạm Ngọc Thành đi lên phía trước.
Một bước... Hai bước... Năm bước...
Phạm Ngọc Thành tức giận, dừng lại nói:
- Ngươi muốn làm gì!
- Ta dạy cho ngươi một đạo lý.
Khương Hồng Võ tiến đến trước mặt của hắn:
- Ly Hỏa thánh địa tồn tục vạn năm, cũng không phải là một mực bình tĩnh. Bên trên tư liệu lịch sử được ghi chép lại biến cố đã có hai mươi sáu lần. Ly Hỏa thánh địa bị hủy sao? Không có! Địa vị Ly Hỏa thánh địa vẫn còn chứ? Vẫn còn!
- Vì sao? Bởi vì thánh địa là bởi vì cần mà tồn tại, không phải bởi vì người nào đó mà tồn tại. Thánh địa, càng không phải là thánh địa của người nào đó!
- Ngươi và ta thân ở trong một vòng mới biến cố này, đều đang ra sức giãy dụa. Không có đúng sai, không có chính nghĩa tà ác, chỉ có ai mạnh ai yếu, ai càng thích hợp!
- Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như các ngươi thắng, Khương Hồng Võ ta chết không có chỗ chôn. Nếu như ta thắng, các ngươi cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.
- Mặc kệ là kết quả nào, vài chục năm, hai mươi mấy năm, thậm chí là sau trăm năm, Ly Hỏa thánh địa vẫn thánh địa luyện đan, vẫn là chủ nhân Hoang Mãng nguyên, vẫn là được tám phương đến chúc.
- Đối với trận biến cố mấy năm ngắn ngủi này, người đời đều sẽ lựa chọn lãng quên. Ta nói những lời này là có ý muốn nhắc nhở ngươi, đừng quá tự cho là đúng. Ai là chính thống, ai là chân chủ, do người thắng đến viết.
- Trước khi thắng bại chưa định, ngươi và ta đều có khả năng. Phạm Ngọc Thành, nếu như ngươi thông minh liền sẽ rõ ràng, ngươi không phải đối thủ của ta. Muốn sống, hoặc là sớm lăn ra khỏi Ly Hỏa thánh địa, hoặc là... Suy nghĩ thật kỹ, ai có phần thắng càng lớn hơn!
…
Khương Phàm rời khỏi, để Ly Hỏa Thánh Chủ rất là nóng tính nhưng bây giờ không chỗ phát tiết cũng không kịp phát tiết.
Bởi vì Thường Huyền Nghĩa lấy thân phận Phó Thánh Chủ cao điệu tuyên bố, đại hội luyện đan cử hành đúng hạn.
Khi bọn hắn chạy đến, Thường Huyền Nghĩa đã mời tân khách các phương tụ tập đến trên núi đá trước mặt Đan Đỉnh điện, còn bày xong tòa luyện lô kia của hắn.
- Thánh Chủ, chúng ta đã chuẩn bị xong, mời lên dược liệu đi.
Thường Huyền Nghĩa an bài ba trăm vị Luyện Đan sư vào chỗ của mình, chắp tay ra hiệu với Ly Hỏa Thánh Chủ.
Người ở xung quanh núi đá, âm thanh huyên náo, tân khách các phương đều đang nhiệt tình mong đợi.
Lão gia hỏa này đang làm cái gì?
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng điện chủ Đan Đỉnh điện trao đổi ánh mắt, thể hiện đều có chút quái dị.
Bọn hắn biết Khương Hồng Võ đã trộm đi phương thuốc, nhưng tất cả đều là giả, chẳng lẽ Thường Huyền Nghĩa tin là thật rồi?
- Thánh Chủ, có vấn đề gì không?
Thường Huyền Nghĩa thấy bọn hắn không có đáp lại, cố ý hỏi:
- Chẳng lẽ dược liệu của Thái Sơ Mệnh Hồn Đan cũng đều ở trong Dược Vương các?
Ly Hỏa Thánh Chủ rất muốn hỏi Thường Huyền Nghĩa rốt cuộc tình huống là như thế nào, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể nhịn xuống.
- Dược liệu Thái Sơ Mệnh Hồn Đan ở chỗ Hoàng Kim Sư Tử.
- Phái người đi mời?
Thường Huyền Nghĩa chắp tay xin chỉ thị.
- Mời Tam Đầu Kim Sư đến. Trước khi Sư Vương đi, hẳn là để dược liệu cho hắn.
Ly Hỏa Thánh Chủ sắp xếp người đi mời Tam Đầu Kim Sư.
Sau đó không lâu, Tam Đầu Kim Sư được bọn người hầu bảo vệ xuống tới núi đá.
Đám người thoáng bạo động.
Yêu thú hoàng tộc, lại còn là Yêu Vương tương lai, đây cũng không phải tùy tiện đều có thể nhìn thấy.
- Ngươi xác định đã chuẩn bị xong?
Tam Đầu Kim Sư đi đến đỉnh núi, cao ngạo giơ đầu lên.
Thường Huyền Nghĩa anh tuấn nho nhã, khẽ vuốt cằm:
- Thuật luyện đan ta đã lĩnh hội mười ngày, có lòng tin, cũng sẽ dùng hết khả năng.
Tam Đầu Kim Sư lạnh lùng hỏi:
- Dược liệu của chúng ta vô cùng quý giá, nếu như ngươi luyện không ra thì thế nào?
Thường Huyền Nghĩa không kiêu ngạo không tự ti nói ra:
- Thái Sơ Mệnh Hồn Đan là Thánh Chủ tự mình nhờ Thường Huyền Nghĩa ta đến luyện, ta cũng sẽ ta tận hết khả năng. Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên ta luyện Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, có thất bại, có nguy hiểm. Nếu như Hoàng Kim Sư tộc không yên lòng, có thể xin mời Thánh Chủ hoặc có thể là điện chủ Đan Đỉnh điện tự thân luyện chế cho các ngươi.
Tam Đầu Kim Sư nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ, Ly Hỏa Thánh Chủ nhẹ gật đầu.
Tam Đầu Kim Sư ra hiệu người hầu bên cạnh đưa hộp gấm không gian lên:
- Dược liệu trong này, ta sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Có thể cho phép ngươi thất bại, nhưng nếu như là sự bất lực của ngươi tạo thành thất bại, ta có thể sẽ không tiếp nhận.
Chương 1067 Thái Sơ Mệnh Hồn Đan
- Bên trong Ly Hỏa thánh địa có hơn năm ngàn vị Luyện Đan sư, bọn họ cũng sẽ giám sát toàn bộ quá trình. Năng lực ta như thế nào, phải chăng dụng tâm hay không, bọn hắn đều có thể làm chứng.
Thường Huyền Nghĩa tiếp nhận hộp gấm liền theo thứ tự mà lấy đan dược bên trong ra.
Hết thảy hai mươi bảy loại lớn, hơn một ngàn tám trăm gốc.
Nhưng...
Sau khi Thường Huyền Nghĩa cẩn thận kiểm tra xong, từ bên trong ném ra ba loại dược liệu.
- Cái này không phải, cái này không phải, cái này cũng không phải.
Tam Đầu Kim Sư cau chặt lông mày, thanh âm ù ù:
- Dược liệu của chúng ta đều theo chiếu phương thuốc Thánh Chủ phân phối cho.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Ba loại này đều không phải, ngoài ra... còn thiếu năm loại lớn.
Điện chủ Đan Đỉnh điện tự mình tới kiểm tra xong, gật đầu nói:
- Thường huynh, ngươi sai lầm rồi. Ba loại này chính là dược liệu cần thiết cho Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Thường Huyền Nghĩa vẫn lắc đầu:
- Bọn chúng không phải. Còn thiếu năm loại dược liệu.
- Ha ha, Thường huynh, ta tự mình phụ trách qua năm lần Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, cần dược liệu gì, số lượng gì, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng?
- Còn thiếu Tuyết Tằm Hoa, Thủy Linh Cao, Tinh Thần Thảo, Phục Linh Hạnh Hạch, còn có Phong Linh Hoa.
Thường Huyền Nghĩa không nhanh không chậm nói xong, nụ cười trên mặt điện chủ Đan Đỉnh điện từ từ biến mất.
Làm sao hắn mà biết được?
Ly Hỏa Thánh Chủ ở phía xa nhíu mày, năm loại dược liệu này chưa từng xuất hiện bên trong bất kỳ một cái nào ở ba phương thuốc giả, nhưng hoàn toàn chính là phương thuốc thật.
Tuyết Tằm Hoa và những thứ này không phải dược liệu quan trọng, đều là rất bình thường, có tác dụng làm nền chỉ dẫn ở các giai đoạn trước.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng bởi vì là luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, Thường Huyền Nghĩa lại là lần đầu tiên luyện chế, chắc chắn sẽ không hiểu rõ được!
Cho nên ra tay từ những dược liệu bình thường này sẽ để cho quá trình luyện chế từ bắt đầu liền nương theo các loại ngoài ý muốn, cũng có thể khiến cho Thường Huyền Nghĩa luống cuống tay chân.
Coi như người không hiểu luyện đan, cũng đều có thể nhìn ra hắn chật vật, sau đó chất vấn thực lực của hắn.
Thế nhưng...
Tại sao Thường Huyền Nghĩa biết những loại như Tuyết Tằm Hoa kia?
Thường Huyền Nghĩa nhìn thấy nét mặt của bọn hắn liền biết phương thuốc thật giả, hắn lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Dược Vương các mặc dù bị dọn đi rồi, nhưng đây đều là dược liệu bình thường, Dược sơn hẳn là còn có. Ai đi mang tới giúp ta?
Ly Hỏa Thánh Chủ cùng điện chủ Đan Đỉnh điện trao đổi ánh mắt, thực sự không nghĩ ra lại xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Chẳng lẽ còn có người khác biết phương thuốc Thái Sơ Mệnh Hồn Đan?
Không thể nào.
Đây chính là một trong những mạch mệnh của Ly Hỏa thánh địa bọn hắn.
Thường Huyền Nghĩa nói:
- Nếu như Dược sơn không có, bên trong dược liệu ta mang từ La Phù nơi đó hẳn là có. Khương Hồng Võ điện chủ?
Khương Hồng Võ đi đến núi đá, cố ý liếc mắt nhìn Tam Đầu Kim Sư:
- Dùng dược liệu của ta luyện được đan, phải chăng ta cũng có thể nếm thử?
Tam Đầu Kim Sư khinh thường nói:
- Chỉ chút dược liệu ấy, cũng xứng để phân chia đan dược Chuẩn Thánh phẩm? Ngược lại là có thể để cho ngươi ngửi chút hương vị.
Khương Hồng Võ bày dược liệu trên bàn:
- Đan dược Chuẩn Thánh phẩm, rất khó luyện. Ngươi tin tưởng Thường Huyền Nghĩa có thực lực sao?
- Ta không cần tin tưởng. Ta chỉ nhìn kết quả.
- Vậy ngươi cảm thấy cơ hội hắn thành công lớn bao nhiêu?
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ta rất có lòng tin đối với Thường Huyền Nghĩa, ngươi ngược lại giống như không có lòng tin gì. Chúng ta đánh cược thế nào?
- Đánh cược gì?
- Nếu như ta cược thắng, đan dược thuộc về ta. Nếu như ta thua, ngươi muốn cái gì đều có thể.
- Ta muốn mạng của ngươi!
- Ha ha, được! Nếu như luyện đan thành công, đan dược thuộc về ta. Nếu như không thành công, ta thuộc về ngươi.
- Ngươi xác định?
Tam Đầu Kim Sư chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới hắn thật đồng ý.
Trên núi dưới núi, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đùa giỡn hay sao, hay là thật?
- Khương Hồng Võ! Tới đây!
Thường Huyền Nghĩa thay đổi sắc mặt, Khương Hồng Võ kéo đến bên cạnh, nghiêm túc nói:
- Ngươi đang làm gì? Ta mặc dù biết phương thuốc, nhưng ta không có trăm phần trăm nắm chắc.
- Ta tin tưởng ngươi! Ngươi cũng phải tin tưởng ngươi!
- Đây không phải chuyện có tin hay không, đây chính là đan dược Chuẩn Thánh phẩm, liền xem như Ly Hỏa Thánh Chủ tự mình luyện cũng có tỷ lệ thất bại.
- Người khác có thể thất bại, ngươi thì không thể! Ngươi lúc khác có thể thất bại, lần này ngươi tuyệt đối không thể!
Khương Hồng Võ tiến đến bên cạnh Thường Huyền Nghĩa, hạ giọng, nhắc nhở Thường Huyền Nghĩa.
- Tất cả mọi người nhìn ra được Ly Hỏa Thánh Chủ đang làm khó ngươi, các Luyện Đan sư thánh địa cũng đều cho rằng ngươi không thể nào thành công, nếu như ngươi thất bại, bọn hắn sẽ nhận định ngươi thật không được. Mặc kệ tương lai ngươi có bao nhiêu cố gắng, đều rất khó thay đổi được ấn tượng đầu tiên này.
- Ngươi chỉ có làm ra kỳ tích vào hôm nay mới có thể chấn nhiếp bọn hắn, thắng được tôn trọng. Đây cũng không phải là chuyện một viên đan dược, trực tiếp liên quan đến tương lai ngươi có thể tiếp quản thánh địa hay không, có thể trở thành Thánh Chủ hay không!
- Ta đương nhiên muốn thắng, nhưng...
Thường Huyền Nghĩa đã rất có áp lực, nếu như lấy thêm mệnh Khương Hồng Võ đặt cược, hắn càng có áp lực hơn.
Khương Hồng Võ đột nhiên nắm chặt tay của hắn:
- Lão huynh đệ, nơi này không phải thánh địa, là chiến trường! Lúc trước tiên tổ Thường Hi, Khương Nguyên Liệt, từng dắt tay khai phách hoàng triều, bây giờ, ngươi và ta cũng phải dắt tay, thắng được trận chiến tranh thuộc về ngươi và ta này!
Thường Huyền Nghĩa nhìn Khương Hồng Võ, trong lòng lại có xúc động.
Chiến trường?
Tiên tổ?
Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt tay của hắn:
- Hôm nay ngươi nhất định phải thành công! Không có lựa chọn thứ hai!
Thường Huyền Nghĩa thở sâu, chậm chạp nhẹ gật đầu.
Khương Hồng Võ quay người nhìn Tam Đầu Kim Sư:
- Đan dược là luyện cho ngươi, ngươi có quyền quyết định. Cược, hay là không cược?
- Cược!! Đương nhiên phải cược!!
Chương 1068 Quá Mất Mặt
Tam Đầu Kim Sư không có cái gì để có thể do dự, dù sao cũng không có nghĩ đến sẽ thành công, hắn còn đã nếm qua Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Nếu có thể đồng thời đả kích Thường Huyền Nghĩa, lại thắng cược, sao lại không làm.
- Nếu như thành công, đan dược thuộc về ta. Nếu như thất bại, mệnh của ta thuộc về ngươi.
Khương Hồng Võ mở hai tay, tuyên bố với toàn trường, mời tất cả mọi người cùng nhau chứng kiến.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy không hiểu thấu, nhưng dù sao cũng mặc kệ không phải của mình.
Các ngươi nguyện ý cược thì cược, chúng ta càng muốn nhìn náo nhiệt.
Ly Hỏa Thánh Chủ cảm giác bọn người Khương Hồng Võ khẳng định lại đang tính toán cái gì đó, nhưng hẳn là trên ước định, không phải luyện dược bản thân.
Làm Luyện Đan sư, hắn rõ ràng nhất về độ khó để luyện thành Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, xem như phối được toàn bộ dược liệu, lại có hắn tự mình chỉ đạo, Thường Huyền Nghĩa đều không thể vạn toàn nắm chắc thành công, huống chi là Thường Huyền Nghĩa lại tự mình phụ trách.
Nếu không có nắm chắc thành công, vì sao Khương Hồng Võ lại lấy mình mệnh đặt cược.
…
Mười lăm tháng ba.
Ly Hỏa thánh địa cử hành tổ chức đại hội luyện đan đúng hạn vì Phó thánh chủ Thường Huyền Nghĩa.
Dưới sự chú ý của hơn năm ngàn vị Luyện Đan sư thánh địa, cùng hơn hai vạn đại biểu thế lực xung quanh Hoang Mãng nguyên cùng nhau chứng kiến, Thường Huyền Nghĩa đã hoàn ‘thành ‘nhiệm vụ không thể’, mà chỉ dùng mười ba giờ liền thành công luyện thành đan dược Chuẩn Thánh phẩm —— Thái Sơ Mệnh Hồn Đan!
Trên dưới Ly Hỏa thánh địa đều chấn kinh, tất cả Luyện Đan sư đều sợ hãi thán phục thực lực luyện đan của Thường Huyền Nghĩa, thậm chí là khó có thể tin được.
Dù sao bọn hắn cũng đều là Luyện Đan sư, rõ ràng nhất độ khó của việc luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm.
Tại lần đầu tiên làm thử, dưới việc bị Thánh Chủ tận lực làm khó dễ, tại áp lực Khương Hồng Võ cược mệnh, vậy mà hắn đã thuận lợi hoàn thành.
Hoang Mãng nguyên cùng thế lực xung quanh đều cảm thấy ngoài ý muốn, một lần nữa ước định được thực lực luyện đan của Thường Huyền Nghĩa.
Luyện Đan sư đến từ tiểu quốc Biên Hoang này, Phó Thánh Chủ bị bọn hắn chế giễu 'Tài không xứng vị' này, vậy mà thật sự có chút thực lực!
Tối hôm đó, Thường Huyền Nghĩa không để ý mỏi mệt cao điệu tuyên bố, tự thân luyện chế đan dược chuyên môn cho 'Quý khách' ở đây.
Chỉ cần phối tốt dược liệu, hắn đều có thể hỗ trợ luyện chế.
Toàn trường oanh động, bầu không khí lập tức sôi trào.
Bắt đầu từ ngày mười lăm đến cuối tháng ba, Ly Hỏa thánh địa bắt đầu cuồng hoan dài đến nửa tháng.
Thường Huyền Nghĩa bắt lấy cơ hội khó có được này, mang theo các Luyện Đan sư của mình, không phân ngày đêm luyện chế đan dược.
Trước trước sau sau đã luyện chế ra đan dược cho hơn hai ngàn vị tân khách, từ tam phẩm đến lục phẩm, cái gì cần có đều có. Mà tỷ lệ thành công lại cam đoan từ tám phần trở lên.
Không chỉ có Thường Huyền Nghĩa thể hiện ra phi phàm thực lực luyện đan, các Luyện Đan sư của hắn cũng chứng minh được mình.
Đám người Ly Hỏa Thánh Chủ lại sốt ruột trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể trơ nhìn, không dám tùy tiện nhúng tay.
Dù sao nếu lúc này ra mặt ngăn cản, chẳng khác nào đắc tội những 'Bằng hữu' này.
Thường Huyền Nghĩa làm được khí thế ngất trời, dùng thực lực thay đổi cách nhìn của mọi người đối với hắn.
Mặc dù không đến mức trực tiếp liền thắng được tán thành, nhưng ít ra không có người nào công khai chất vấn thực lực luyện đan của hắn cả.
…
Vô Hồi thánh địa.
Tại thời điểm Thường Huyền Nghĩa cao điệu luyện chế đan dược, Khương Phàm đã mang theo Phượng Bảo Nam chạy tới Vô Hồi thánh địa.
La Phù gặp biến cố, thương vong thảm trọng, Dạ Thiên Lan và những người còn sống sót đều lâm thời tiến vào nơi này, nhận lấy chăm sóc rất tốt.
Chỉ là, uy hiếp của La Phù vẫn còn không có giải trừ, các tông môn đều lòng người bàng hoàng.
Cho nên Dạ Thiên Lan chỉ ở lại ba chỗ này ngày đã mang theo các trưởng lão rời khỏi, phối hợp bọn người Ngụy Thiên Thu tuần sát La Phù.
- Ngươi trở về.
Sắc mặt Dạ An Nhiên tiều tụy, thanh âm đều hơi có vẻ khàn khàn.
- Tất cả mọi người còn tốt chứ?
Khương Phàm đứng trên sườn núi, nhìn qua vài toà u cốc trước mặt.
Thiên Sư tông, Thánh Nữ tông, đệ tử các tông môn đều an trí ở nơi đó, bầu không khí rất nặng nề ngột ngạt.
Không phải ngồi ngẩn người thì chính là đang yên lặng tu luyện.
Cảm giác bị đè nén, phảng phất thấm vào không khí ướt át.
- Tâm tình đều đã bình tĩnh, nhưng còn cần thời gian tiếp nhận, dù sao...
Dạ An Nhiên đau đớn lắc đầu, trận ngoài ý muốn này quá đột ngột, thương vong cũng quá nghiêm trọng.
Bao nhiêu thân nhân bằng hữu, cứ như vậy mà chết ở bên cạnh bọn họ.
Cảm giác này, không tự mình trải qua, thật không thể nào hiểu được.
Khương Phàm than nhẹ trong lòng, chần chờ một lúc lại đưa tay ôm lấy Dạ An Nhiên, nhẹ nhàng an ủi.
- Đã xác định được kẻ cầm đầu. Bọn hắn sẽ vì tội ác ngày đó mà trả giá đắt, Ly Hỏa Thánh Chủ cùng Hồn Thiên Thánh Chủ cũng trốn không thoát. Chúng ta sẽ vì người đã chết báo thù.
Dạ An Nhiên dựa sát vào trong ngực Khương Phàm, vẻ mặt ảm đạm.
Nàng tiến vào thánh địa, lại tiếp nhận Ngũ Hành truyền thừa, lòng tin tràn đầy về thành tựu tương lai, báo ân Thánh Chủ, bảo hộ tông môn.
Ai nghĩ đến, nàng vừa trở về mấy tháng mà thôi, vậy mà Thiên Sư tông lại bị kiếp nạn này, một đại tông mấy ngàn người, chỉ còn mấy chục người.
Thời điểm nàng nhìn thấy phụ thân, tóc phụ thân đều đã trắng hơn phân nửa.
Khương Phàm vỗ nhẹ Dạ An Nhiên:
- Không nên quá khổ sở, phát đã sinh chuyện, chúng ta không thay đổi được, nhưng chúng ta có thể cố gắng để chuyện như vậy không xảy ra nữa.
- Ừm...
Dạ An Nhiên vây quanh ở Khương Phàm, con mắt từ từ ướt át, ngưng tụ thành nước mắt, trượt xuống gương mặt tiều tụy.
Những ngày này, nàng một mực cố gắng khống chế cảm xúc, an ủi người khác, cũng khai đạo người khác, duy chỉ có khổ sở trong nội tâm nàng không người thổ lộ hết.
Nàng ôm lấy Khương Phàm, càng ôm càng chặt.
Khương Phàm nhẹ vỗ về phía sau lưng nàng, im ắng an ủi.
Nhưng... Sờ lấy sờ lấy, tay của hắn bắt đầu không tự chủ mà dời xuống.
Một chút... Một chút... Càng ngày càng hướng xuống.
Chương 1069 Cứ nghĩ là nữ
Hô hấp của Khương Phàm cũng dần dần thô trọng, có chút hoảng hốt, lại có chút mê say hít sâu lấy mùi thơm thản nhiên trên người Dạ An Nhiên, ngay cả đầu cũng nhịn không được mà chôn ở giữa mái tóc nhu thuận của nàng.
Dạ An Nhiên đang tinh thần chán nản, không có chú ý.
Khương Phàm hốt hoảng, cũng không có chú ý.
Cho đến khi...
Khương Phàm mê say hô hấp trở nên tham lam, chôn ở nàng trong mái tóc đầu bắt đầu loạn động, ngay cả đầu lưỡi đều vươn ra.
Dạ An Nhiên bỗng nhiên cảm giác cổ có chút ẩm ướt, có chút ngứa, vô ý thức đưa tay muốn sờ một chút, lại ngoài ý muốn đụng phải mặt Khương Phàm.
Khương Phàm đã mất khống chế quanh quẩn một chỗ, nàng 'dịu dàng đụng một cái' như thế, lập tức đốt lên liệt diễm trong lòng, bàn tay hắn đang hướng xuống kia đột nhiên bỗng nhiên nắm lại.
- A!!
Dạ An Nhiên la thất thanh, vô ý thức đẩy Khương Phàm ra.
Khương Phàm thần xui quỷ khiến ngẩng đầu duỗi miệng, trực tiếp 'Gặm' tới.
- Ngô... Ngô...
Đầu Dạ An Nhiên ông một chút, toàn thân cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, trong miệng bị thô lỗ nhét vào thứ gì, lung tung quấy lấy.
Nàng vừa muốn kịp phản ứng, lại giật mình khi có thứ gì đó đang đè vào trên người nàng.
Khương Phàm hô hấp dồn dập, giống như là dã thú liền đẩy Dạ An Nhiên đè vào trên tảng đá phía trước, miệng rộng bỗng nhiên khẽ hấp, hai bàn tay to càng là thô lỗ chui vào y phục.
- Khụ khụ!!
Một tiếng ho khan vang dội đột nhiên vang lên ở trong đầ Khương Phàm, giống như là sấm rền, hắn kinh hãi đến toàn thân đều giật mình, triệt để tỉnh táo lại.
Chỉ là... Ta thế nào?
Đây là đang làm gì?
Khương Phàm và Dạ An Nhiên bốn mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt to xinh đẹp kia tràn đầy bối rối cùng hoảng sợ, mà đầu lưỡi của hắn giống như con rắn độc, đang điên cuồng đuổi bắt lấy con mồi.
Một bàn tay nhấc chân An Nhiên lên, đang mang theo eo muốn triển khai trùng kích.
Một bàn tay chui vào trong y phục, thô lỗ bắt lấy cái gì.
Khương Phàm sửng sốt lại lăng, đầu ông một chút, cuống quít rút ra đầu lưỡi, rút cả tay ra, chật vật lui về sau, kết quả trượt chân, ngửa mặt lăn xuống dưới, ngã chổng vó nằm ở nơi đó.
Mà tiểu đồng bọn của hắn còn kiêu ngạo đứng thẳng lấy, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Khương Phàm đứng dậy, mặt mũi tràn đầy đỏ lên, luống cuống tay chân muốn khống chế, làm thế nào đều ép không đi xuống.
- Tranh thủ thời gian uống thuốc!
Giọng Đan Hoàng quanh quẩn trong đầu Khương Phàm.
- Ta quên nhắc nhở ngươi, ngươi không thể thân cận cùng nữ hài, nếu không dược hiệu sẽ bị kích phát ra tới.
- Uống thuốc? Đúng đúng đúng.
Khương Phàm vội vàng triệu dược liệu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng.
Dạ An Nhiên hiển nhiên bị Khương Phàm xâm phạm thô lỗ lại mãnh liệt này hù dọa, sửng sốt một hồi lâu mới cuống quít đứng dậy, sửa sang lấy xốc xếch y phục.
Gương mặt xinh đẹp đỏ lên, vừa thẹn lại giận.
- Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không có khống chế được. Không phải, ta... Ta... Ta trúng độc... Cũng không phải trúng độc, chính là... Ta... Ta sai rồi!!
Khương Phàm nói năng lộn xộn, lúng túng suýt chút nữa tìm một cái lỗ để chui vào, sao có thể thô lỗ như thế, làm sao ngay lúc này lại làm ra loại hành vi cầm thú thế này.
- Ngươi... Ngươi ăn... Uống thuốc gì.
Dạ An Nhiên lúng túng quay người, cũng không dám đối mặt Khương Phàm.
Vật kia thẳng tắp quá dọa người.
- Một loại thuốc kích thích phát dục.
- Thuốc gì? Ngươi còn...
- Không phải, ta không phải cố ý muốn ăn, ta là... Không cẩn thận ăn phải.
Khương Phàm tranh thủ thời gian làm vẻ mặt cầu xin lần nữa nói xin lỗi, thật sự là quá không nên.
- Thật?
Trái tim Dạ An Nhiên đụng chút muốn loạn nhảy.
- Ngàn lần chính xác, không phải vậy sao ta có thể... Có thể như vậy phải không?
Dạ An Nhiên cố gắng bình phục tâm tình, nhưng vừa muốn xoay người, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa đỏ bừng, xấu hổ đến dậm chân:
- Ngươi khống chế, khống chế đi!
- Đang khống chế! Lập tức, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Khương Phàm tiếp tục đút lấy dược thảo vào trong miệng, mặt mo nóng hổi, quá mất mặt.
- Sư phụ, sao ngài không nói sớm??
- Trên đường ta đã nhắc qua ngươi, muốn phải giữ một khoảng cách với Phượng Bảo Nam.
- Hắn là nam tử!!
- Ta không nghĩ tới ngươi đột nhiên muốn ôm Dạ An Nhiên.
- Ta chỉ muốn an ủi nàng!
- Kích động cái gì. Sớm muộn cũng phải làm. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, ta còn không muốn đánh đoạn đâu. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ngươi vẫn rất có cảm giác đối với Dạ An Nhiên, không phải vậy thì dược hiệu không thể nào bộc phát mạnh như vậy.
- Ta...
- Tranh thủ thời gian uống thuốc đi.
Khương Phàm khóc không ra nước mắt, đưa lưng về phía Dạ An Nhiên, tiếp tục ăn thuốc.
- Khương Phàm đâu? Trở về cũng không đi tìm chúng ta, chỉ muốn gặp An Nhiên. Nghe nói ngươi ở Ly Hỏa thánh địa cuốn Dược Vương các đi! Quá hả hận! Liền nên thu thập bọn họ như thế!
Tiêu Phượng Ngô từ dưới chân núi chạy tới, người còn chưa tới liền quát lên.
Khương Phàm tranh thủ thời gian hít một hơi, cưỡng ép khống chế, chỉ là càng nghĩ khống chế, càng khống chế không nổi.
- Ngươi đi trước, đi mau.
Dạ An Nhiên xấu hổ phất tay.
- Thay ta ngăn cản, một hồi là được.
Khương Phàm nhanh chân liền chạy.
- Người đâu?
Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ vừa chạy tới, lại chỉ thấy có một mình Dạ An Nhiên ở chỗ này.
- Hắn... Rất khó chịu, muốn mình tỉnh táo một chút.
Dạ An Nhiên cố gắng trấn định lại, chỉ là nói ra hai chữ 'Khó chịu', thể hiện lập tức lúng túng.
- Huynh đệ của ta thật trọng tình nha.
Tiêu Phượng Ngô thở dài.
- Các ngươi cãi nhau?
Chu Thanh Thọ lại phát hiện chút vấn đề.
Sắc mặt Dạ An Nhiên có chút không bình thường, ánh mắt còn có chút né tránh, chẳng lẽ là An Nhiên oán trách hành động của Bạch Hổ tông tại Hoang Mãng nguyên, hai người cãi nhau rồi?
- Không có, chúng ta gì mà phải cãi nhau.
- Không có thì tốt.
Dạ An Nhiên tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:
- Các ngươi không thấy Phượng Bảo Nam sao, hắn hẳn là đang ở dưới núi.
Chu Thanh Thọ nói:
- Gặp rồi. Hắn nói không quấy rầy chúng ta ôn chuyện, chờ ở phía dưới.
Chương 1070 Nghiêm Trị Không Tha
Tiêu Phượng Ngô hạ giọng:
- Hắn thật sự là nam tử sao? Lúc ta vừa nhìn thấy hắn ta còn tưởng rằng Khương Phàm lại mang trở về một nữ tử.
- Công tử Phượng thành, đúng là nam tử.
- Nam tử lại trưởng thành như thế, thật đáng thương.
Chu Thanh Thọ trợn trắng mắt:
- Trưởng thành như ngươi đây mới có thể yêu!
Tiêu Phượng Ngô ưỡn ngực nói:
- Nam tử phải có bộ dạng của một nam tử, ta dương cương uy mãnh, là nam tử chính hiệu! Loại bất nam bất nữ kia như hắn, thuộc về phát dục dị dạng.
Dạ An Nhiên nói:
- Chớ nói lung tung. Khương Phàm mang hắn trở về là muốn tiếp nhận Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Tiêu Phượng Ngô xua tay:
- Ta chỉ là tùy tiện vừa nói như vậy, ta sẽ không kỳ thị hắn.
- Đã lâu không gặp.
Khương Phàm từ bên cạnh tới, tâm tình bình tĩnh, ‘tiểu đồng bọn’ cũng bình tĩnh.
- Chuyện đã phát sinh, đừng quá khổ sở.
Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ đều mở miệng khuyên bảo.
- Không sao. Chúng ta đi thôi, đi gặp Thánh Chủ.
Khương Phàm đi nhanh mấy bước, cũng không dám đụng ánh mắt An Nhiên, quá lúng túng.
Đại điện Vô Hồi!
- Hắn là Thánh linh văn rồi?
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, nhìn Phượng Bảo Nam xinh đẹp như một nữ tử.
- Linh văn của chúng ta rất đặc biệt, lục phẩm linh văn có hai cơ hội thức tỉnh.
Phượng Bảo Nam lộ ra bí mật mình.
- Còn có linh văn có thể như thế này?
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều đuổi tới trong điện, kinh ngạc nhìn 'Tân đồng bạn' mà Khương Phàm đưa trở về.
- Cho ta nhìn Phượng Vũ linh văn của ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Phượng Bảo Nam biểu hiện ra thực lực cho bọn hắn xem.
Phượng Bảo Nam tháo thắt lưng gấm xuống, lộ ra Phượng Vũ linh văn tinh mỹ, thoạt nhìn như là hai cái cánh mở rộng, vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, lại vô cùng xinh đẹp, ở giữa là ba đạo huyết văn, giống như là Huyết Thụ nở rộ, cùng văn ấn hai cánh giao hòa hoàn mỹ.
Linh văn tỏa ra tia sáng óng ánh tinh khiết, nương theo chút huyết quang, chiếu ánh lấy gương mặt trắng nõn của Phượng Bảo Nam, để hắn nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Phượng Ngô nhìn đến nhíu chặt mày lên, đụng đụng Chu Thanh Thọ ở bên cạnh.
- Có cảm giác không?
- Không có.
Chu Thanh Thọ im lặng.
- Ngươi đều không có chút ý nghĩ nào?
Tiêu Phượng Ngô nhìn Phượng Bảo Nam 'Mỹ lệ chọc người' từ trên xuống dưới, không chỉ có bộ dáng đẹp mắt, dáng người cũng không tệ lắm.
- Ý nghĩ là xây dựng ở trên sử dụng. Hắn có thể sử dụng sao? Cởi y phục ra, so với ngươi còn lớn hơn, xấu hổ cỡ nào.
- Xem thường ai đây!
- Thời điểm ngươi biến thân thành Bỉ Mông thú, ta đã thấy qua món đồ kia của ngươi, căn cứ tỉ lệ đo lường mà tính toán... A...
Chu Thanh Thọ còn chưa nói xong đã bị Na Yêu bóp cổ ném ra ngoài.
Da thịt toàn thân Phượng Bảo Nam nứt ra, mọc ra từng mầm cây non mịn, nhẹ nhàng chập chờn, nhìn vô cùng linh động.
Ngay sau đó phía sau lưng lại nhúc nhích, mọc ra hai cánh chân chính, ở hai bên chừng tám mét, vô cùng khổng lồ, lại đỏ tươi như máu, bao trùm lấy huyết vũ thật dày.
- Oa...
Ngay cả Thương Hàn Nguyệt cũng hơi có phản ứng.
Trước đó chỉ là xinh đẹp, bây giờ lại có khí chất hiên ngang phóng khoáng, càng lộ vẻ mê người.
Phượng Bảo Nam xông ra khỏi cung điện, bay đến trong cánh rừng trước mặt.
Hai cánh hắn tụ lại, tiếp đó lại mãnh mẽ vung lên, nhấc lên mấy trăm sợi huyết vũ, nổ bắn ra cây rừng xung quanh.
Huyết vũ giống như tinh linh, chui vào bên trong cây rừng.
Ngay sau đó, cây cối trong phạm vi hơn ngàn mét đều lay động kịch liệt, đều phát sinh diễn biến quỷ dị, chạc cây xen lẫn, biến thành cánh tay, rễ già kiên quyết ngoi lên, hóa thành chân cây tráng kiện.
Hai mắt Phượng Bảo Nam biến thành màu đỏ như máu, mầm cây chập chờn bên ngoài thân thể cũng đều tuỳ tiện mở rộng. Sau một khắc...
Rống!!
Cây cối dị biến trong rừng cây đều vỡ ra thân cành, hình thành miệng rộng, phát ra tiếng gầm gừ thật lớn, tràng diện cực kỳ khủng bố.
Bọn người Dạ An Nhiên có phản ứng, Phượng Vũ linh văn thật mạnh.
Không chỉ đơn giản là khống chế cây rừng, vậy mà đều biến thành Thụ Yêu rồi?
- Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, thuộc về ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ hài lòng gật đầu, xác thực đáng giá để bồi dưỡng, so với Mộc hệ thánh văn thuần túy còn cường đại hơn.
Mà, cũng không được chọn.
Đại Hoang Ấn lại không gom góp, liền phải bỏ lỡ thời kỳ bồi dưỡng ăn ý tốt nhất.
- Tạ ơn Thánh Chủ.
Phượng Bảo Nam tản linh văn ra, từ trên trời xuống tới.
Rừng cây vừa rồi còn đang táo bạo vậy mà lại lần nữa khôi phục nguyên dạng, giống như đều không có phát sinh cái gì cả.
- Hoan nghênh ngươi.
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều biểu thị hoan nghênh, cũng rất chờ mong.
Cứ như vậy Đại Hoang Tù Thiên Trận coi như đã gom góp được thật.
- Giang Thành Tử, dẫn hắn đi tiếp thu Đại Hoang Ấn. Tất cả các ngươi lui ra, Khương Phàm ở lại.
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, ngữ khí lạnh nhạt.
Đám người nhìn Khương Phàm, sau đó cáo từ rời khỏi.
Trách không được Thánh Chủ không hăng hái lắm, xem ra còn kìm nén cơn nóng giận.
Hẳn là bởi vì chuyện ở Hoang Mãng nguyên.
Bọn hắn vừa đi, Vô Hồi Thánh Chủ đã sầm mặt lại, uy nghiêm quát tháo:
- Ngươi biết ngươi xông họa bao lớn không! Dám dùng Dược Vương các giá họa Huyền Nguyệt hoàng triều. Ngươi coi Huyền Nguyệt hoàng triều là kẻ ngu sao, bọn hắn có thể cõng cái nồi này?
- Ngươi coi Ly Hỏa thánh địa thật dễ khi dễ như vậy sao, ngươi coi thế lực bọn hắn kết giao đều là ăn cơm khô sao?
- Còn dám tính toán Đại Diễn thánh địa!
- Ngươi đây là đang nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa cùng hoàng tộc, nếu như tổ sơn vấn trách, ai cũng không gánh nổi ngươi.
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng:
- Ta đều đã lên kế hoạch tốt. Bọn hắn coi như biết là ta, cũng không có chứng cứ chỉ đến ta. Cũng không thể bằng vào cảm giác liền đến thẩm phán một người được, thánh địa làm việc nói chứng cớ.
- Bọn hắn không thể thẩm phán bằng cảm giác, nhưng có thể làm việc bằng cảm giác. Trên mặt nổi là không thể thẩm phán, vụng trộm muốn giết chết ngươi liền có thể giết được ngươi. Tiểu oa nhi ngươi đây, mười mấy tuổi mà đã giày vò như vậy, trưởng thành còn chịu nổi sao?