-
Chương 1071-1075
Chương 1071 Triệu Hoán Thần Binh
- Ngài đừng nóng giận, nếu như Ly Hỏa thánh địa càng náo càng lớn, tổ sơn nơi đó liền sẽ nhìn không được, không đến mấy năm, Ly Hỏa Thánh Chủ có thể bị bắt đi, ngài chỉ cần ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau tại La Phù này.
- Ngươi nghĩ thật dễ dàng! Ngươi là đệ tử của ta, ra bất cứ trách nhiệm nào, đều được ta gánh lấy!!
- Đây không phải vừa vặn tìm một chút chuyện cùng ngài làm nha, bằng không nhàn rỗi nhiều nhàm chán.
- Làm càn! Ta hôm nay không thu thập thu thập ngươi, ngươi cũng không biết thu liễm!
- Thánh Chủ...
- Chia một nửa!!
- Cái gì??
- Đừng giả bộ ngốc. Dược liệu bên trong Dược Vương các, chia một nửa.
- Ngài đây là có chút thừa dịp cháy nhà hôi của.
- Đây là trừng phạt!! Chia!!
- Không chia!!.
Trải qua cãi vã kịch liệt, Khương Phàm vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, một sợi lông cũng không có nhổ.
Những dược liệu này là hắn chuẩn bị tu luyện Đan Hoàng Cổ Kinh, đừng nói phân chia, hắn còn dự định đến trong bảo điện Vô Hồi thánh địa vơ vét một chút.
- Thánh Chủ, năm thanh Thần Binh an bài thế nào rồi?
Khương Phàm không thấy Hàn Ngạo, cũng không thấy Khương Bân, nhưng Chu Thanh Thọ nhìn giống như không có thay đổi gì.
Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ chợt căng cứng, nuôi không một đệ tử.
Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:
- Ngài muốn những dược liệu này cũng không có tác dụng gì, chờ sau này ta làm chút thứ càng tốt hiếu kính ngài.
- Chờ ngươi hiếu kính, ta đều đã chết.
- Sẽ không, ta có phương thuốc Trường Sinh Đan.
- Cái gì đan?
- Trường Sinh Đan, chính là cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể bảo đảm tuổi thọ bình thường của ngài, lại sống thêm mấy chục năm.
- Ngươi đang nói đùa với ta?
- Đây là dược liệu, chuẩn bị trước cho ngài. Sau khi gom góp đủ, ta sẽ chỉ đạo thuật luyện đan cho ngài.
Khương Phàm lấy được phương thuốc từ Kiều gia, giao cho Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ hồ nghi nhìn Khương Phàm, lúc này mới đưa tay tiếp nhận.
- Thần Binh thế nào?
Khương Phàm lại hỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ lật tới lật lui nhìn phương thuốc, thuận miệng nói ra:
- Hàn Ngạo là đệ tử Lâm Thiên Lộc vừa ý nhất, hắn không hy vọng Hàn Ngạo mang sinh mệnh đi mạo hiểm, nên không có để hắn đụng đến vũ khí, cưỡng ép mang theo đến Vương Quốc Hắc Ám. Tuy nhiên, sau khi các vị các túc lão cẩn thận đã kiểm tra vũ khí đều cảm giác để đó rất đáng tiếc, cho nên muốn tìm người thử tình huống trước một chút. Rốt cuộc có thể khống chế hay không, lại dùng biện pháp gì để khống chế, còn có nguy hại gì.
- Ba tháng trước, sau khi lặp đi lặp lại trưng cầu ý kiến Khương Bân, cuối cùng đã quyết định dùng nó để thử. Vừa mới bắt đầu chúng ta đều đang phối hợp Khương Bân, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, bao gồm cả dùng các loại vũ khí mãnh kích trường thương, hy vọng có thể bừng tỉnh nó, cũng bao gồm cả dùng linh hồn đi câu thông, dùng liệt diễm đi đốt cháy, dùng máu tươi đi ngâm các loại, nhưng thanh trường thương này đều không có phản ứng. Sau khi Khương Bân nói phải dùng máu mình nuôi nấng trường thương, một mực nuôi nấng đến nó thức tỉnh mới thôi.
- Có hiệu quả sao?
- Không có hiệu quả, nhưng nó còn đang kiên trì.
- Nó cho ăn đã bao lâu rồi?
- Đến bây giờ đã hơn năm mươi ngày. Chúng ta mỗi ngày sẽ cho Khương Bân ăn đan dược, đảm bảo huyết khí.
- Nó ở đâu?
- Nham trì dưới mặt đất. Ngươi đi khuyên nhủ đi, ta cảm thấy làm như vậy cũng không hiệu quả gì, sẽ chỉ từ từ tổn thương thân thể của nó.
Khương Phàm đi tới nham trì dưới mặt đất ở Vô Hồi thánh địa, nơi này ở vào thánh địa Tây Bắc Bộ, cách mặt đất hơn hai ngàn mét, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.
Chín dòng sông dung nham khổng lồ lao nhanh, hình thành động đá vôi đặc biệt dưới mặt đất.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, thiêu nướng không gian.
Dung nham lao nhanh vô cùng táo bạo, giống như những con sông lớn cuồng dã dâng sóng biển va chạm vào nhau, nhấc lên dung nham đầy trời.
Trên thạch bích khắc đầy pháp trận bề bộn, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng dung nham, hội tụ đến bên trên tế đàn cổ xưa lơ lửng giữa không trung.
Phía sau tế đàn có ba mươi ba tòa đỉnh lô.
Chiếc đỉnh lô ở giữa kia cao tới trăm mét, to lớn nặng nề, ánh lửa ngút trời, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Nơi này là thánh địa Luyện Đan Tràng của Vô Hồi.
Người trấn giữ là vị túc lão thứ bảy, Nhiếp Ẩn Sơn.
Hơn năm trăm vị Luyện Đan sư của thánh địa cũng đều ở chỗ này.
Khương Phàm đi qua cây cầu đá giữa không trung, tới trên tế đàn. Bên trên tế đàn không chỉ có đỉnh lô, biên giới còn phân tán chín cung điện, có dược liệu, có đan dược, cũng có chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Các Luyện Đan sư đang bận rộn trước các đỉnh lô, không có chú ý tới có người đến.
Trong đó trước một tòa đỉnh lô, một lão nhân tóc trắng xoá đang tự mình chỉ điểm một vị nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử mặc áo bào trắng hơn tuyết, tóc đen rối tung, khí chất siêu trần thoát tục, cực kỳ giống Hỏa Tiên Tử không ăn khói lửa nhân gian.
Gần đó rất nhiều thanh niên Luyện Đan sư liên tiếp trông qua, trong ánh mắt không che giấu được hâm mộ.
- Ngươi là ai! Ai bảo ngươi đến nơi này!
Một tiếng quát mắng an tĩnh cả tế đàn, số lượng lớn Luyện Đan sư đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Làm phiền. Ta là Khương Phàm.
Khương Phàm chào hỏi.
- Khương Phàm? Đệ tử Thánh Chủ?
- Sao hắn lại tới nơi này.
- Hắn chính là Khương Phàm sao.
Các Luyện Đan sư bắt đầu chăm chú đánh giá.
- Khương Phàm?
Nữ tử tuổi trẻ ngạc nhiên nhìn Khương Phàm, nàng chính là Thường Lăng đến bái Nhiếp Ẩn Sơn.
Một năm không gặp, càng thêm vượt trội mê người hơn.
Vẻ đẹp của nàng, không thể bắt bẻ, phảng phất có thể trực kích linh hồn của ngươi, để cho tinh thần ngươi chập chờn.
Mỹ nhân như ngọc!
Cho là như vậy.
- Đã lâu không gặp.
Khương Phàm mỉm cười, nhìn dáng vẻ Thường Lăng hẳn là sinh hoạt ở chỗ này cũng không tệ lắm.
- Sao ngươi lại tới đây, xem Yêu Xà của ngươi sao?
Thường Lăng đi tới, mỹ lệ làm rung động lòng người. Dung nhan tinh xảo, da thịt trắng noãn, con mắt sáng rực giống như tác phẩm nghệ thuật được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện.
Mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nhịn không được thưởng thức vài lần.
- Ta vừa trở về, đến xem Khương Bân.
Chương 1072 Động lòng người
Khương Phàm nhìn Thường Lăng, không khỏi rung động, vận mệnh có đôi khi đúng là sẽ thiên vị người nào đó, xinh đẹp như vậy, phong thái như vậy, còn có thiên phú như vậy, không thể bắt bẻ.
- Còn gì nữa không?
Thường Lăng di chuyển đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khương Phàm.
- Ừm?
Khương Phàm không hiểu.
- Chỉ là đến xem nó sao.
- A, đúng rồi.
Khương Phàm tranh thủ thời gian bước hai bước về phía trước, hành lễ với lão nhân tóc trắng xoá:
- Đệ tử Khương Phàm, gặp qua Nhiếp lão.
Thường Lăng dở khóc dở cười, đồ đần này là cố ý sao.
Nhiếp Ẩn Sơn chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn, nói với Thường Lăng:
- Tiếp tục luyện đan.
Khương Phàm cũng không có để ý, trong thánh địa đều biết vị lão già này tính tình cổ quái, liền ngay cả lúc cô cô giới thiệu Thường Lăng ở lại đây đều rất do dự.
- Khi nào thì ngươi rời khỏi?
Thường Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Xem tình huống đã, có khả năng mấy ngày, có khả năng mấy tháng.
Khương Phàm đi tới tế đàn phía trước, nhìn qua chín đường sông giao hội tại to lớn hỏa trì ở phương xa.
Dung nham từ chín phương hướng không ngừng liên tục lao nhanh hội tụ lại, va chạm mãnh liệt, đinh tai nhức óc, nhấc lên dung nham đầy trời.
Hỏa thương cắm vào nơi đó, chỉ rò rỉ ra mũi thương mười mấy thước.
Khương Bân cuộn ở phía trên.
Phong mang sắc bén cắt lân phiến của nó, máu tươi không ngừng chảy xuôi, chỉ là mũi thương cũng không có tiếp nhận quà nó tặng, mặc cho máu tươi chảy qua ở bên ngoài, bị dung nham bốc hơi.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, đi đến hỏa thương phía trước, nhìn dáng vẻ Khương Bân có chút đau lòng.
- Có hiệu quả sao?
- Sẽ hữu hiệu quả.
Khương Bân nhắm mắt lại, thanh âm rất nhẹ, có thể cảm nhận được nó đang suy yếu.
- Khả năng là nó đã chết, cũng có thể là đang ngủ say. Biện pháp này, rất khó khống chế nó.
- Ta có thể cảm giác được nó không có chết.
Khương Bân tế hiến máu tươi, cũng đang yên lặng cảm nhận được hỏa thương.
- Đề nghị của ta là, ngươi nó xem như vũ khí bình thường dùng trước, từ từ tìm kiếm biện pháp, chờ đợi cơ hội.
- Ta có thể làm nó tỉnh lại.
Khương Bân nói nhỏ.
Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm kêu gọi, nó tin tưởng cuối cùng sẽ có đáp lại.
Dù là mấy tháng... Mấy năm...
Khương Phàm lắc đầu than nhẹ, vòng quanh trường thương tra xét rõ ràng, cũng thuận tiện cảm nhận được trứng ngọc trong thanh đồng tiểu tháp.
Từ sau khi trứng ngọc khi tiến vào ở trong đó, vẫn luôn rất an tĩnh, không có bất kỳ phản ứng bất thường gì, ngay cả tiểu nhân nhi mình người đuôi rắn bên trong cũng đều 'Ngủ' an tường.
- Ta ngược lại thật ra có cảm giác, Khương Bân có thể thử một chút.
Giọng Đan Hoàng tại vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Như thế này thật sự có thể làm cho Thần Binh tỉnh lại sao?
- Mọi thứ cũng có thể. Ta có phỏng đoán, năm kiện Thần Binh mặc kệ là chết, hay là ngủ say, bây giờ cũng là trạng thái phong tỏa bản thân, muốn gây nên phản ứng của bọn nó, còn phải dựa vào Hỗn Độn Nguyên Hỏa.
- Chúng ta cũng không biết tình huống thật năm đó, vẻn vẹn cũng chỉ là những gì chúng ta tận mắt thấy mà đến phỏng đoán, năm kiện Thần Binh tồn tại là vì phong ấn Hỗn Độn Nguyên Hỏa, giữa bọn chúng khẳng định có liên hệ. Mối liên hệ này mặc kệ tồn tại bao nhiêu năm tháng, cũng sẽ không tách ra.
- Khi Hỗn Độn Nguyên Hỏa chân chính thức tỉnh, thời điểm phá xác mà ra, bọn chúng hẳn là sẽ có phản ứng. Khương Bân tế hiến máu tươi, cảm nhận được hỏa thương, hẳn là sẽ rất rõ ràng bắt được loại phản ứng kia. Về phần đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, liền xem tạo hóa của nó.
Khương Phàm suy nghĩ kỹ một chút, quả thật có chút đạo lý.
Nhưng, khả năng Hỗn Độn Nguyên Hỏa đã tồn tại mấy chục vạn năm, lúc nào mới có thể thức tỉnh, Khương Bân lại phải đợi tới khi nào.
Đan Hoàng nói:
- Để Khương Bân thử một chút đi, chẳng may thành công thì sao?
- Vậy thì thử một chút đi. Được thì có thể thay đổi vận mệnh, không được cũng không hối hận.
- Có thể đánh cược thay đổi vận mệnh cả đời, đáng để chờ đợi ba năm, năm năm.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu:
- Chờ mong một chút vậy, trước đó, khi Khương Bân được sinh ra đã được thanh đồng tiểu tháp tẩm bổ, thời điểm ra đời lại hấp thu long nguyên, cả đời này của nó nhất định may mắn lại bất phàm.
- Nếu thánh địa không có việc gì, ngươi nên đi Vương Quốc Hắc Ám. Nhưng trước khi tới đó, ta cần cùng ngươi làm rõ một chuyện.
- Ngài nói đi.
- Bây giờ còn lại năm loại thuốc dẫn, bên trong Vương Quốc Hắc Ám cùng Luân Hồi bí cảnh có thể sẽ có, cũng có thể là không có, nhưng xem như có, cũng không thể đều có toàn bộ. Ngươi phải làm sao bây giờ?
- Đến nơi khác tìm.
- Nơi nào?
- Đi một bước nhìn một bước, từng hoàng tộc, từng bí cảnh.
- Như thế là hoàn toàn đi tìm vận may. Lấy tính cách của ngươi, xông vào bất cứ hoàng tộc nào cũng đều sẽ nhấc lên nguy hiểm rất lớn. Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm, tốt nhất là đi Địa Ngục một chuyến.
- Có ý gì?
- Dùng Sinh Tử Ngâm, vặn vẹo thời không, tiến đến U Minh Địa Ngục!
- Tiến đến U Minh Địa Ngục? Sư phụ, ngài đã sớm nghĩ đến cái này rồi?
Khương Phàm đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là đã hiểu.
Trách không được lúc mới bắt đầu Đan Hoàng lại luôn do dự như vậy, thì ra chính là do dự cái này.
- Những thuốc kíp nổ này chủ yếu phân bố tại U Minh Địa Ngục, thế giới bình thường chỉ có bên trong hoàn cảnh rất đặc thù mới có thể thai nghén. Ngươi đi tìm kiếm khắp thiên hạ, chẳng bằng trực tiếp tiến U Minh Địa Ngục. Nhưng, phương thức Sinh Tử Ngâm mang ngươi đến U Minh Địa Ngục là cưỡng ép vặn vẹo không gian, cũng sẽ quấy nhiễu thời gian. Cho nên ngươi đi đến dễ dàng, đi ra khó, thời gian đi ra, cũng rất khó xác định.
- Sinh Tử Ngâm...
Lông mày Khương Phàm càng nhăn càng chặt, hồi tưởng đến tình huống Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Như Yên giới thiệu Sinh Tử Ngâm lúc ấy.
A?
Đông Hoàng Như Yên?
Đông Hoàng Như Ảnh?
Trong đầu Khương Phàm đột nhiên hiện lên một suy nghĩ quái dị.
Trùng hợp sao?
Khương Phàm lắc đầu, tiếp tục hồi tưởng giới thiệu về Sinh Tử Ngâm.
Nếu như làm tỉnh lại Sinh Tử Ngâm, Sinh Tử Ngâm có thể kéo người vào U Minh Địa Ngục trong nháy mắt.
Vận khí tốt, còn có thể trở lại.
Vận khí không tốt, liền vĩnh viễn không về được.
Mà xem như trở về, cũng sẽ bị ném tới nơi nào đó, ở giữa lại có chênh lệch bao nhiêu thời gian, cũng phải nhìn vận khí.
Chương 1073 Cảm Giác Lại Tới
Chờ chút!
Khương Phàm lại khẽ động trong lòng, nếu như người đã bị cuốn vào Địa Ngục, lại không về được, Sinh Tử Ngâm làm sao trở về?
Đây là Sinh Tử Ngâm, hay là dẫn hồn linh!
Đan Hoàng nói:
- Ta rất không nguyện ý để ngươi mạo hiểm đi đến U Minh Địa Ngục, mà nơi đó chưa hẳn đã có thể tìm tới những thuốc kíp nổ kia, ngươi càng có khả năng sẽ chết ở nơi đó. Nhưng, nếu như ngươi muốn cứu Kiều Hinh, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ tới.
Khương Phàm nói:
- Chỉ cần có thể tìm đủ dược liệu, ta nguyện ý đến bất kỳ nơi nguy hiểm nào.
- Nếu như ngươi thật muốn đến đó thì cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên, đến Ngọc Đỉnh tông mời Yêu Đồng.
Đan Hoàng rất không muốn nhắc tới cái này, nhưng vì Khương Phàm, hắn chấp nhận.
- Hắn có liên quan với U Minh?
Khương Phàm đều đã nhanh quên tiểu gia hỏa kia.
- Hắn đối với các loại dược liệu thần kỳ có cảm ứng đặc thù, mang hắn theo, hẳn là có thể giúp một tay.
- Hắn chịu bồi tiếp ta đi U Minh Địa Ngục?
- Dùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa hấp dẫn hắn.
Sau khi Khương Phàm cho Khương Bân cho ăn mấy viên huyết đan liền rời khỏi nham trì.
Phía ngoài, trên núi, Khương Phàm tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ ngốc nghếch.
Xuống Địa Ngục, hắn không sợ!
Nhưng... Nếu như bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất cho Kiều Hinh thì sao?
Sinh Tử Ngâm 'Quỷ dị vừa đi vừa về' là có bí mật đặc biệt gì, hay là hoàn toàn dựa vào vận khí?
Nếu như phải dùng Sinh Tử Ngâm, nhất định phải tại thời điểm uy hiếp sinh tử, mình có có thể tạo một trận giả chết hay không?
Giả chết!!
Giống như rất không tệ!
Đến đâu giả chết?
Luân Hồi bí cảnh hình như cũng có thể.
Trêu chọc Chí Tôn Kim Thành, sau đó chết trước mặt bọn hắn.
Lừa tất cả người muốn giết hắn một chút.
Nhưng, nếu như mình chết rồi, chẳng phải không thể dùng Bất Tử Thiên Bia sao?
Tìm Hướng Vãn Tình nói chuyện?
Đúng, còn có Lan Nặc!
Giữa bọn hắn ký kết khế ước 'Tâm Dục Vô Ngân', nếu như mình ngăn cách bởi U Minh Địa Ngục, không thể mau chóng trưởng thành, không thể thăng hoa linh văn, rất dễ dàng từ từ bị ăn mòn, trở thành con rối của Lan Nặc.
Tuy nhiên, Địa Ngục là hoàn cảnh đặc thù, hẳn là có thể triệt tiêu loại ảnh hưởng này.
Còn có Đại Hoang Tù Thiên Trận, Phượng Bảo Nam gia nhập, bảy đại ấn đã được gom góp toàn bộ, lúc này mình lại rời khỏi, thích hợp không?
- Địa Ngục... Địa Ngục...
Khương Phàm suy nghĩ càng ngày càng sinh động, sau khi yên lặng tính toán bố trí chừng mười năm.
- Ngươi phát ngốc cái gì đó?
Thường Lăng đột nhiên xuất hiện sau lưng Khương Phàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn.
- Nhiếp túc lão phóng xuất cô rồi?
Khương Phàm hoàn hồn lại.
- Ngài ấy đi tìm dược liệu, ta vụng trộm chạy đến đây.
Thường Lăng nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, tươi đẹp thanh tú trong rừng cây.
- Ở chỗ này đã quen chưa?
Khương Phàm suy tính không sai biệt lắm, tâm tình cũng thông thấu.
Thường Lăng hô hấp không khí mát mẻ, dựa vào Khương Phàm ngồi xuống.
- Vừa mới bắt đầu có chút không quen, tuy nhiên thực lực luyện đan của Nhiếp túc lão xác thực vô cùng...
Khương Phàm đứng lên, một mặt xấu hổ.
- Ngươi thế nào?
Thường Lăng kinh ngạc nhìn hắn.
- Không có gì, ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, ta đi trước.
Khương Phàm lúng túng gương mặt nóng lên, dược hiệu mãnh liệt như vậy à.
Chỉ là ngửi được chút mùi của Thường Lăng, đụng đụng cánh tay liền có phản ứng?
Trong đầu lại toát ra hình ảnh mỹ diệu nhìn thấy trong bồn tắm đêm hôm đó.
Vung đi không được!!
Rõ ràng tựa như dung hợp cùng Thường Lăng ở bên cạnh!
Thường Lăng khẽ giật mình:
- Ngươi là ghét ta sao?
- Không có không có, ta là thật có chuyện.
Khương Phàm cuống quít muốn chạy, nhưng vừa tới chân núi, nhìn lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt u oán của Thường Lăng, trong lòng của hắn mềm nhũn, cười khổ ngừng lại.
- Ngươi có việc thì mau lên, tự ta ngồi một chút.
Thường Lăng tránh khỏi ánh mắt Khương Phàm, kiều nhan mỹ lệ làm rung động lòng người không có nụ cười, giống như thanh lãnh cao ngạo trước mặt người khác.
- Ta mấy ngày nay có chút đặc thù.
Khương Phàm khóc không ra nước mắt.
- Ừm. Ta hiểu.
Thường Lăng bình tĩnh đáp một tiếng, đôi mắt đẹp như sao, nhìn qua dãy núi.
Áo trắng lướt nhẹ, ưu nhã thánh khiết.
Gió núi thổi lên tóc đen nhu thuận, khẽ trêu gương mặt trắng noãn như ngọc.
- Ta cùng cô trò chuyện?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nghiệp chướng thật, đang tốt mà tại sao lại ăn giọt Sinh Mệnh Cam Lộ kia làm chi.
Cũng may mắn chỉ là ăn một giọt, nếu là đều đổ vào một bình, trong khoảng thời gian này khẳng định có ba cái chân đi đường.
- Không cần. Ta mệt mỏi nên ra tới ngồi một chút, quen rồi.
- Ta đi đây?
- Ở bên ngoài chú ý an toàn.
- Cô cũng luyện đan thật tốt, không cần lo lắng phụ thân cô.
- Ừm.
Thường Lăng vẫn nhìn qua nơi xa, bình tĩnh tự nhiên, chỉ là đôi môi đỏ thắm có chút mấp máy.
Khương Phàm do dự mãi, thở dài, ngồi ở cách đó không xa:
- Chúng ta như thế này trò chuyện chút.
- Không cần đâu, ta đi ra ngồi một lát, rất nhanh sẽ trở về.
- Ta vừa mới là liều lĩnh, lỗ mãng, thật không phải trốn tránh cô. Ta... ừm... Ta trúng độc.
- Trúng độc?
Thường Lăng im lặng, người rất thông minh, thời điểm nói dối nhất định phải nhược trí như vậy sao?
- Cô biết Sinh Mệnh Cam Lộ không?
Lông mày xinh đẹp của Thường Lăng có chút giương lên, con ngươi sáng ngời rốt cuộc cũng nhìn về phía Khương Phàm.
- Một loại thuốc rất đặc biệt, lúc đầu ta không biết, liền ăn. Sau đó... độc tính này rất lớn, có thể khiến người ta suy yếu vô lực, linh lực tiêu tán, còn có thể... ừm... Có thể thông qua thể vị khuếch tán. Ta sợ ảnh hưởng đến cô, cho nên... Giữ vững khoảng cách.
Khương Phàm ấp úng giải thích.
- Sinh Mệnh Cam Lộ trong Ly Hỏa thánh địa?
- Đúng, chính là chỗ đó.
- Bao lâu.
- Năm ngày. Ta không phải cố ý trốn tránh cô, là không muốn ảnh hưởng cô.
Thường Lăng nhìn một lát, môi đỏ khẽ mím môi, lộ ra ý cười:
- Ta biết.
- Tạ ơn đã hiểu, chúng ta cứ như vậy ngồi một lát?
- Ta biết Sinh Mệnh Cam Lộ.
- A, biết sao... Vậy liền... Cô biết??
Khương Phàm trừng mắt, lại đứng lên.
Thường Lăng dùng sức mím chặt môi đỏ, muốn kiềm chế, nhưng lại bật cười.
Nàng tranh thủ thời gian che miệng lại, nhưng bây giờ nhịn không được, thân thể mềm mại run rẩy, cười đến run cả người.
Khương Phàm dở khóc dở cười, gương mặt nóng lên, xấu hổ đến chật vật.
Đến!!
Mới trở về một ngày, đều khoe cái xấu ở trước mặt hai nữ tử.
Hình tượng của ta a!!.
Chương 1074 Tỷ muội song sinh
- Thật xin lỗi... Ta... Thật xin lỗi...
Thường Lăng càng muốn khống chế thì lại càng muốn cười, cuối cùng vẫn ôm bụng cười, suýt chút nữa lệch qua nơi đó.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi Đan Hoàng:
- Dược hiệu có thể tiếp tục bao lâu?
- Ngươi đối với nàng cũng có cảm giác. Không phải vậy thì không thể nào chỉ nghe mùi liền đứng lên.
- Sư phụ!! Có thể đứng đắn một chút hay không??
- Ta đang phân tích tình huống với ngươi.
- Ta không có cảm giác!! Nghiêm chỉnh mà nói!!
- Tuổi còn trẻ, đừng quá khắc chế. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. An Nhiên và Thường Lăng đều là cô nương tốt, chớ phụ lòng người ta.
- Chúng ta không có gì, làm sao lại phụ lòng.
- Ngươi mới là không đứng đắn! An Nhiên, ngươi cũng sờ soạng bao nhiêu lần. Thường Lăng, ngươi ở trong Đại Hoang còn suýt chút nữa để người ta lột sạch. Ỷ vào tuổi còn nhỏ, hô hào không có phát dục, giả vờ ngây ngốc. Ngươi cho rằng ta không biết?
- Sư phụ!!
- Ta đang dạy ngươi làm người. Nữ tử, ngươi hoặc là đừng trêu chọc, nếu đã trêu chọc vào thì phải quý trọng. Kiếp trước ngươi thoải mái như vậy, đời này giả trang chuyên tình cái gì.
- Ta...
- Luân hồi mới là khởi đầu mới, có thể thích hợp thì chú ý, không cần phải kiềm chế. Ngươi đối với các nàng có ý tưởng, là ở vào thời điểm thân thể vừa phát dục, thời kỳ tình cảm vừa u mê nhạy cảm, cái này rất bình thường, không phải tội, không hề có lỗi với ai.
Ngươi và tiền thế dung hợp càng ngày càng tốt, tranh khí thế cũng phải đuổi theo tình cảm. Ngươi suy nghĩ thật kỹ rõ ràng cho ta, nếu ngươi phụ lòng hai cô nương này, ta là người đầu tiên không đồng ý.
- Ta...
Khương Phàm bất đắc dĩ.
- Ngươi luân hồi trùng sinh là để báo thù, không sai, nhưng ngươi không phải thỉnh tội với kiếp trước, ngươi có thể có cuộc sống của mình, có tình cảm của chính ngươi. Ta nói câu nghiêm trọng hơn, ngươi không phải nô lệ của kiếp trước, cũng không phải nô lệ của những người đã chết đi kia, ngươi... Là ngươi!
- Được rồi, không cười nữa.
Rốt cuộc Thường Lăng cũng nhịn xuống được, thế nhưng khi nhìn về phía Khương Phàm lại tiếp tục bật cười.
Cười hoạt bát, cũng cười rất vui vẻ.
Nàng còn cố ý nháy mắt mấy cái với Khương Phàm.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn bốn nhìn nhau.
- Không cười, không cười...
Thường Lăng tranh thủ thời gian ngồi thẳng lại, dùng sức nhếch môi đỏ, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng.
Nàng chỉ cảm thấy chơi vui, Khương Phàm nhìn một chút, lại nhìn đến ngây người.
Đã quen thuộc vẻ đẹp cao quý thánh khiết kia của Thường Lăng, thời khắc này thẹn thùng cùng với nụ cười trên môi lại có phong tình mê người, trực kích tâm hồn của hắn.
- Đừng nóng giận, ta chỉ là... A...
Thường Lăng cảm giác có chút quá đà, đang muốn cười giải thích, lại đột nhiên thấy được cái không nên nhìn.
- Ừm?
Khương Phàm cúi đầu xem xét, chạy trối chết.
A a a a!
Ngươi nhạy cảm đến mức như vậy sao?
Nhìn vài lần là đứng lên rồi?
Mặt mũi Thường Lăng đỏ bừng, lộ ra phong tình động lòng người.
Thời gian kế tiếp, Khương Phàm ở lại Vô Hồi thánh địa, phối hợp với bọn người Dạ An Nhiên, thử nghiệm khởi động Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Bởi vì có Phượng Bảo Nam gia nhập, Đại Hoang Tù Thiên Trận rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh.
Nhưng... Ngược lại bọn hắn không chống đỡ nổi pháp trận, tình huống luôn luôn chồng chất. Không phải có ai đó theo không kịp, chính là phối hợp không đúng chỗ. Thật vất vả mới thành hình, rất nhanh đã sụp đổ. So với thời điểm không có Phượng Bảo Nam thì khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi lặp đi lặp lại thử nghiệm năm lần, cuối cùng đã xác định vấn đề xuất hiện ở Tịch Nhan.
Tịch Nhan đã là Đại Thừa thánh văn, lại lấy được Cuồng Nhân Pháp Tràng rèn luyện, năng lực linh hồn đã vô cùng mạnh.
Nhưng, Dạ An Nhiên có được Ngũ Hành thể chất, đã thức tỉnh năng lượng Ngũ Hành, mạnh hơn.
Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn làm đại trận hạch tâm, nếu như không thể đạt tới cân đối, đối với pháp trận mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là thiếu hụt trí mệnh.
Trước đó tổ kiến pháp trận không trọn vẹn còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, bây giờ muốn tổ kiến hoàn chỉnh pháp trận, yêu cầu đã khắc nghiệt hơn.
Trải qua thương nghị, bọn hắn tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm, đưa 'Thánh Nữ' Tịch Dao vào pháp trận, nếm thử có thể cùng nhau khống chế U Linh Ấn hay không, hoặc là cung cấp chút duy trì linh hồn.
Kết quả...
Đề nghị nhìn như bình thường này lại suýt chút nữa hại chết bọn hắn.
Bởi vì ân oán giữa tỷ muội hai người, tại thời điểm cùng hưởng U Linh Ấn, gây nên mâu thuẫn linh hồn mãnh liệt, liên luỵ đến tất cả mọi người trong pháp trận.
Nếu như không phải Dạ An Nhiên cường thế vững chắc, bọn người Khương Phàm chắc chắn sẽ bị trọng thương linh hồn.
- Khá hơn chút nào không?
Khương Phàm đi đến trong phòng Tịch Nhan.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn qua, Khương Phàm ngồi ở mép giường, con mắt trống rỗng mới thoáng khôi phục một chút sáng rực.
- Tất cả mọi người rất tốt, không có ai trách cô cả.
Khương Phàm nhìn khuôn mặt Tịch Nhan tái nhợt, có chút đau tiếc, cũng có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù biết ở giữa hai tỷ muội có mâu thuẫn, nhưng Thánh Nữ tông bị hủy, Tịch Dao may mắn đào thoát, hắn cảm thấy Tịch Nhan hẳn là đã có thể bỏ qua khúc mắc.
Không nghĩ tới vậy mà lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Ừm.
Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp một tiếng.
- Chuyện cùng hưởng U Linh Ấn, đến đây coi như thôi. Nhưng chuyện giữa tỷ muội các cô...
Khương Phàm do dự, nói khẽ:
- Tịch Dao muốn nói xin lỗi với cô, mặc kệ cô tha thứ hay không tha thứ cho nàng, nàng đều muốn nói với cô.
Ánh mắt Tịch Nhan hơi rung nhẹ, lại thờ ơ.
- Nàng đang bên ngoài, cho một cơ hội đi.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tịch Nhan, đứng dậy đi ra ngoài.
- Muội ấy thế nào rồi?
Tịch Dao nhẹ giọng hỏi, nàng bị thương cũng rất quan trọng, sắc mặt tái nhợt dọa người.
- Tỉnh dậy rồi. Đi thôi.
Khương Phàm lắc đầu, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong sân.
Hắn bởi vì sốt ruột muốn rời khỏi, mà khả năng nếu đi sẽ mất rất nhiều năm, cho nên muốn trước khi đi Đại Hoang Tù Thiên Trận có thể hoàn chỉnh diễn dịch ra, để mọi người quen thuộc cảm giác này.
Chương 1075 Yêu Đồng quỷ dị
Không nghĩ tới lại náo thành như thế này.
Tịch Dao đi đến gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, thất thần nhìn qua giường thơm.
Bầu không khí an tĩnh, nhưng không có kiềm chế. Bởi vì Tịch Nhan đã sớm không còn hận tỷ tỷ, tại thời điểm ở Cuồng Nhân Pháp Tràng, nàng đã tháo khúc mắc, đây cũng là nguyên nhân nàng tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm.
Mà các nàng là tỷ muội song sinh, lại bởi vì đồng thời thức tỉnh linh hồn linh văn, cho nên cùng hưởng U Linh Ấn xác thực có tính khả thi.
Nhưng, tại lúc các nàng cùng nhau cố gắng, cùng nhau kích phát U Linh Ấn, vậy mà xuất hiện linh hồn cùng hưởng ngắn ngủi. Thậm chí trao đổi linh hồn, ký ức giao hòa.
Vào thời khắc ấy, Tịch Nhan thấy được một chút chuyện mà nàng khó có thể tin được.
Tịch Dao đứng ở trong phòng, buông thõng tầm mắt cũng im lặng.
Thời điểm nàng cùng muội muội giao hòa linh hồn, đã cảm nhận được muội muội đã thông cảm đối với mình.
Trong đầu của nàng là tình cảnh Thánh Nữ tông bị hủy diệt, cũng đưa tới cộng minh tình cảm giữa hai người.
Dù sao nơi đó cũng là nơi bồi dưỡng của các nàng, có rất nhiều ký ức.
Một khắc này, các nàng thật sự đã liên thủ chống lên U Linh Ấn.
Nhưng, khi linh hồn hai người giao hòa sâu sắc, xuất hiện trao đổi linh hồn, hình ảnh theo sát mà đến lại làm cho nàng trở tay không kịp.
Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tỷ tỷ bị Đại hoàng tử khống chế.
Bởi vì trao đổi linh hồn, một ít ký ức đặc biệt mãnh liệt, cũng rất giống biến thành trí nhớ của nàng, trực tiếp khắc ở trong đầu.
Ví dụ như, thời điểm tỷ tỷ đau đớn khi bị thuốc độc khống chế, một mình giãy dụa, xấu hổ giận dữ. Lại như... Tỷ tỷ sau khi được Khương Phàm cứu, tràng diện đau khổ dày vò trong thanh đồng tiểu tháp kia của Khương Phàm, tất cả thật giống như là nàng tự mình đã trải qua. Lại như... Tỷ tỷ đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
Tịch Dao giương mắt lên nhìn muội muội ở trên giường trầm mặc, có chút hoảng hốt.
Muội muội tiếp nhận ký ức của nàng, nàng cũng dung hợp ký ức của muội muội.
Ví dụ như sự tồn tại của Cự Ma kia!
Ví dụ như nội dung Cuồng Nhân Pháp Điển!
Lại như... Muội muội đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
…
Khương Phàm ngồi ở trong sân, cẩn thận lật tới lật lui chiếc nhẫn không gian trong tay.
Trong này cất giữ dược liệu từ tầng thứ mười sáu đến tầng thứ mười tám của Dược Vương các, đều là chút bảo vật cực kỳ quý giá.
Khương Phàm muốn nhìn một chút bên trong có bảo dược có thể tăng cường lực lượng linh hồn hay không. Nếu không hy vọng xa vời Tịch Dao và Tịch Nhan cùng hưởng U Linh Ấn, vậy cũng chỉ có thể giúp Tịch Nhan tăng cường thực lực.
- Sư phụ, không có thứ thích hợp sao?
Khương Phàm nói xong tên tất cả các loại thuốc, đều không có được Đan Hoàng đáp lại.
- Có chút cũng không tệ lắm. Nhưng muốn trong thời gian ngắn tăng lực lượng linh hồn Tịch Nhan lên trên diện rộng, đều không thích hợp.
- Đan dược thì sao?
- Đan Hoàng Cổ Kinh, quyển thứ năm, có ta sưu tập rất nhiều đan dược loại linh hồn. Nhưng, Tịch Nhan đã từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đạt được cơ duyên, thân thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nếu như lại dùng đan dược cường hiệu kích thích, sẽ dễ phản tác dụng.
Đan Hoàng có băn khoăn của riêng mình, uy lực Đại Hoang Tù Thiên Trận quá mạnh, Tịch Nhan muốn hoàn toàn khống chế, chỉ có thể là tăng đẳng cấp linh văn lên, đạt tới Chí Tôn, còn phải tăng lên cảnh giới.
Mà những thứ này, rất khó dựa vào đan dược cưỡng ép thúc đẩy phát triển.
- Không có cách nào sao?
- Trước mắt biện pháp tốt nhất vẫn là hi vọng tỷ muội các nàng có thể cùng hưởng U Linh Ấn.
- Cái này đều không dễ dàng với hai tỷ muội các nàng.
Khương Phàm lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
…
Ngọc Đỉnh tông!
Khương Phàm đứng gần ở phía sau núi, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra vài cọng bảo dược quý giá, sau đó dựa theo chỉ thị của Đan Hoàng ngồi xuống.
Quả nhiên, Yêu Đồng thật sự 'Nghe mùi vị' liền đến.
- Đã lâu không gặp, nhìn xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì.
Khương Phàm lấy ra toàn bộ hồn đan, chừng hơn ngàn viên.
- Ngươi còn nghĩ đến ta sao.
Yêu Đồng đầu trần trùng trục, như cái ngọc cầu, vừa non nớt vừa đáng yêu.
Hắn vẫn bộ dáng nhàn nhã vui sướng kia, cầm lấy hồn đan nhìn một chút, hài lòng nhâm nhi thưởng thức.
Trên mặt Khương Phàm chất đống nụ cười:
- Ngươi mỗi ngày ở Ngọc Đỉnh tông, có cảm thấy nhàm chán hay không.
- Vẫn được.
- Có muốn ra ngoài đi dạo hay không?
- Lão đầu tử quản nghiêm, đi không được.
- Ngươi không nói cho hắn chẳng phải xong sao.
- Ta sớm muộn vẫn phải trở về.
- Ngươi là sợ hắn, hay là cần hắn?
Yêu Đồng nâng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Khương Phàm, nhếch miệng cười một tiếng, miệng đầy răng nanh:
- Ngươi là muốn dẫn ta đi, hay là có chuyện gì mời ta hỗ trợ?
Khương Phàm cười nói:
- Chủ yếu vẫn muốn mời ngươi giúp một chút.
Yêu Đồng ngồi xếp bằng ở trên đồng cỏ, ăn hồn đan như ăn kẹo đậu, từng viên ném vào trong miệng:
- Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm gọn gàng mà linh hoạt:
- Theo giúp ta đi Địa Ngục một chuyến.
Yêu Đồng ngừng tay:
- Đi đâu?
- Địa Ngục.
- Là tên một nơi nào đó, hay là tên thế lực gì?
Khương Phàm chỉ chỉ dưới chân:
- U Minh Địa Ngục.
Yêu Đồng tiếp tục ném hồn đan vào trong miệng, nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm một hồi:
- Ngươi nghĩ thông suốt?
- Nghĩ thông suốt.
- Loại chuyện này, chính ngươi không xuống tay được?
- Ừm?
Khương Phàm ngược lại sững sờ.
- Ta giúp ngươi, đám bạn kia của ngươi sẽ không tới tìm ta gây phiền phức chứ.
- Đương nhiên sẽ không, không ai biết ta tới nơi này.
Yêu Đồng lại cho một viên hồn đan vào trong miệng lấp, vỗ vỗ tay nhỏ, đứng lên hoạt động thân thể:
- Ngươi muốn làm sao xuống dưới. Là bóp chết ngươi, chết đuối ngươi, treo cổ ngươi, hay là băm cho lợn rừng ăn?
- Ừm? Không phải không phải...
Khương Phàm dở khóc dở cười, chết tiệt, ta không phải đến để cho ngươi giết chết ta.
- Còn muốn chơi chút chiều trò à? Ta ngẫm lại đã.
- Ngài đừng nóng giận, nếu như Ly Hỏa thánh địa càng náo càng lớn, tổ sơn nơi đó liền sẽ nhìn không được, không đến mấy năm, Ly Hỏa Thánh Chủ có thể bị bắt đi, ngài chỉ cần ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau tại La Phù này.
- Ngươi nghĩ thật dễ dàng! Ngươi là đệ tử của ta, ra bất cứ trách nhiệm nào, đều được ta gánh lấy!!
- Đây không phải vừa vặn tìm một chút chuyện cùng ngài làm nha, bằng không nhàn rỗi nhiều nhàm chán.
- Làm càn! Ta hôm nay không thu thập thu thập ngươi, ngươi cũng không biết thu liễm!
- Thánh Chủ...
- Chia một nửa!!
- Cái gì??
- Đừng giả bộ ngốc. Dược liệu bên trong Dược Vương các, chia một nửa.
- Ngài đây là có chút thừa dịp cháy nhà hôi của.
- Đây là trừng phạt!! Chia!!
- Không chia!!.
Trải qua cãi vã kịch liệt, Khương Phàm vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng, một sợi lông cũng không có nhổ.
Những dược liệu này là hắn chuẩn bị tu luyện Đan Hoàng Cổ Kinh, đừng nói phân chia, hắn còn dự định đến trong bảo điện Vô Hồi thánh địa vơ vét một chút.
- Thánh Chủ, năm thanh Thần Binh an bài thế nào rồi?
Khương Phàm không thấy Hàn Ngạo, cũng không thấy Khương Bân, nhưng Chu Thanh Thọ nhìn giống như không có thay đổi gì.
Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ chợt căng cứng, nuôi không một đệ tử.
Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:
- Ngài muốn những dược liệu này cũng không có tác dụng gì, chờ sau này ta làm chút thứ càng tốt hiếu kính ngài.
- Chờ ngươi hiếu kính, ta đều đã chết.
- Sẽ không, ta có phương thuốc Trường Sinh Đan.
- Cái gì đan?
- Trường Sinh Đan, chính là cưỡng ép kéo dài tính mạng, có thể bảo đảm tuổi thọ bình thường của ngài, lại sống thêm mấy chục năm.
- Ngươi đang nói đùa với ta?
- Đây là dược liệu, chuẩn bị trước cho ngài. Sau khi gom góp đủ, ta sẽ chỉ đạo thuật luyện đan cho ngài.
Khương Phàm lấy được phương thuốc từ Kiều gia, giao cho Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ hồ nghi nhìn Khương Phàm, lúc này mới đưa tay tiếp nhận.
- Thần Binh thế nào?
Khương Phàm lại hỏi.
Vô Hồi Thánh Chủ lật tới lật lui nhìn phương thuốc, thuận miệng nói ra:
- Hàn Ngạo là đệ tử Lâm Thiên Lộc vừa ý nhất, hắn không hy vọng Hàn Ngạo mang sinh mệnh đi mạo hiểm, nên không có để hắn đụng đến vũ khí, cưỡng ép mang theo đến Vương Quốc Hắc Ám. Tuy nhiên, sau khi các vị các túc lão cẩn thận đã kiểm tra vũ khí đều cảm giác để đó rất đáng tiếc, cho nên muốn tìm người thử tình huống trước một chút. Rốt cuộc có thể khống chế hay không, lại dùng biện pháp gì để khống chế, còn có nguy hại gì.
- Ba tháng trước, sau khi lặp đi lặp lại trưng cầu ý kiến Khương Bân, cuối cùng đã quyết định dùng nó để thử. Vừa mới bắt đầu chúng ta đều đang phối hợp Khương Bân, cũng dùng qua rất nhiều biện pháp, bao gồm cả dùng các loại vũ khí mãnh kích trường thương, hy vọng có thể bừng tỉnh nó, cũng bao gồm cả dùng linh hồn đi câu thông, dùng liệt diễm đi đốt cháy, dùng máu tươi đi ngâm các loại, nhưng thanh trường thương này đều không có phản ứng. Sau khi Khương Bân nói phải dùng máu mình nuôi nấng trường thương, một mực nuôi nấng đến nó thức tỉnh mới thôi.
- Có hiệu quả sao?
- Không có hiệu quả, nhưng nó còn đang kiên trì.
- Nó cho ăn đã bao lâu rồi?
- Đến bây giờ đã hơn năm mươi ngày. Chúng ta mỗi ngày sẽ cho Khương Bân ăn đan dược, đảm bảo huyết khí.
- Nó ở đâu?
- Nham trì dưới mặt đất. Ngươi đi khuyên nhủ đi, ta cảm thấy làm như vậy cũng không hiệu quả gì, sẽ chỉ từ từ tổn thương thân thể của nó.
Khương Phàm đi tới nham trì dưới mặt đất ở Vô Hồi thánh địa, nơi này ở vào thánh địa Tây Bắc Bộ, cách mặt đất hơn hai ngàn mét, phạm vi đạt tới hơn năm mươi dặm.
Chín dòng sông dung nham khổng lồ lao nhanh, hình thành động đá vôi đặc biệt dưới mặt đất.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, thiêu nướng không gian.
Dung nham lao nhanh vô cùng táo bạo, giống như những con sông lớn cuồng dã dâng sóng biển va chạm vào nhau, nhấc lên dung nham đầy trời.
Trên thạch bích khắc đầy pháp trận bề bộn, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng dung nham, hội tụ đến bên trên tế đàn cổ xưa lơ lửng giữa không trung.
Phía sau tế đàn có ba mươi ba tòa đỉnh lô.
Chiếc đỉnh lô ở giữa kia cao tới trăm mét, to lớn nặng nề, ánh lửa ngút trời, giống như một ngọn núi lửa phun trào.
Nơi này là thánh địa Luyện Đan Tràng của Vô Hồi.
Người trấn giữ là vị túc lão thứ bảy, Nhiếp Ẩn Sơn.
Hơn năm trăm vị Luyện Đan sư của thánh địa cũng đều ở chỗ này.
Khương Phàm đi qua cây cầu đá giữa không trung, tới trên tế đàn. Bên trên tế đàn không chỉ có đỉnh lô, biên giới còn phân tán chín cung điện, có dược liệu, có đan dược, cũng có chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Các Luyện Đan sư đang bận rộn trước các đỉnh lô, không có chú ý tới có người đến.
Trong đó trước một tòa đỉnh lô, một lão nhân tóc trắng xoá đang tự mình chỉ điểm một vị nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử mặc áo bào trắng hơn tuyết, tóc đen rối tung, khí chất siêu trần thoát tục, cực kỳ giống Hỏa Tiên Tử không ăn khói lửa nhân gian.
Gần đó rất nhiều thanh niên Luyện Đan sư liên tiếp trông qua, trong ánh mắt không che giấu được hâm mộ.
- Ngươi là ai! Ai bảo ngươi đến nơi này!
Một tiếng quát mắng an tĩnh cả tế đàn, số lượng lớn Luyện Đan sư đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm.
- Làm phiền. Ta là Khương Phàm.
Khương Phàm chào hỏi.
- Khương Phàm? Đệ tử Thánh Chủ?
- Sao hắn lại tới nơi này.
- Hắn chính là Khương Phàm sao.
Các Luyện Đan sư bắt đầu chăm chú đánh giá.
- Khương Phàm?
Nữ tử tuổi trẻ ngạc nhiên nhìn Khương Phàm, nàng chính là Thường Lăng đến bái Nhiếp Ẩn Sơn.
Một năm không gặp, càng thêm vượt trội mê người hơn.
Vẻ đẹp của nàng, không thể bắt bẻ, phảng phất có thể trực kích linh hồn của ngươi, để cho tinh thần ngươi chập chờn.
Mỹ nhân như ngọc!
Cho là như vậy.
- Đã lâu không gặp.
Khương Phàm mỉm cười, nhìn dáng vẻ Thường Lăng hẳn là sinh hoạt ở chỗ này cũng không tệ lắm.
- Sao ngươi lại tới đây, xem Yêu Xà của ngươi sao?
Thường Lăng đi tới, mỹ lệ làm rung động lòng người. Dung nhan tinh xảo, da thịt trắng noãn, con mắt sáng rực giống như tác phẩm nghệ thuật được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện.
Mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ nhịn không được thưởng thức vài lần.
- Ta vừa trở về, đến xem Khương Bân.
Chương 1072 Động lòng người
Khương Phàm nhìn Thường Lăng, không khỏi rung động, vận mệnh có đôi khi đúng là sẽ thiên vị người nào đó, xinh đẹp như vậy, phong thái như vậy, còn có thiên phú như vậy, không thể bắt bẻ.
- Còn gì nữa không?
Thường Lăng di chuyển đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khương Phàm.
- Ừm?
Khương Phàm không hiểu.
- Chỉ là đến xem nó sao.
- A, đúng rồi.
Khương Phàm tranh thủ thời gian bước hai bước về phía trước, hành lễ với lão nhân tóc trắng xoá:
- Đệ tử Khương Phàm, gặp qua Nhiếp lão.
Thường Lăng dở khóc dở cười, đồ đần này là cố ý sao.
Nhiếp Ẩn Sơn chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn, nói với Thường Lăng:
- Tiếp tục luyện đan.
Khương Phàm cũng không có để ý, trong thánh địa đều biết vị lão già này tính tình cổ quái, liền ngay cả lúc cô cô giới thiệu Thường Lăng ở lại đây đều rất do dự.
- Khi nào thì ngươi rời khỏi?
Thường Lăng nhỏ giọng hỏi.
- Xem tình huống đã, có khả năng mấy ngày, có khả năng mấy tháng.
Khương Phàm đi tới tế đàn phía trước, nhìn qua chín đường sông giao hội tại to lớn hỏa trì ở phương xa.
Dung nham từ chín phương hướng không ngừng liên tục lao nhanh hội tụ lại, va chạm mãnh liệt, đinh tai nhức óc, nhấc lên dung nham đầy trời.
Hỏa thương cắm vào nơi đó, chỉ rò rỉ ra mũi thương mười mấy thước.
Khương Bân cuộn ở phía trên.
Phong mang sắc bén cắt lân phiến của nó, máu tươi không ngừng chảy xuôi, chỉ là mũi thương cũng không có tiếp nhận quà nó tặng, mặc cho máu tươi chảy qua ở bên ngoài, bị dung nham bốc hơi.
Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, đi đến hỏa thương phía trước, nhìn dáng vẻ Khương Bân có chút đau lòng.
- Có hiệu quả sao?
- Sẽ hữu hiệu quả.
Khương Bân nhắm mắt lại, thanh âm rất nhẹ, có thể cảm nhận được nó đang suy yếu.
- Khả năng là nó đã chết, cũng có thể là đang ngủ say. Biện pháp này, rất khó khống chế nó.
- Ta có thể cảm giác được nó không có chết.
Khương Bân tế hiến máu tươi, cũng đang yên lặng cảm nhận được hỏa thương.
- Đề nghị của ta là, ngươi nó xem như vũ khí bình thường dùng trước, từ từ tìm kiếm biện pháp, chờ đợi cơ hội.
- Ta có thể làm nó tỉnh lại.
Khương Bân nói nhỏ.
Dụng tâm cảm nhận, dụng tâm kêu gọi, nó tin tưởng cuối cùng sẽ có đáp lại.
Dù là mấy tháng... Mấy năm...
Khương Phàm lắc đầu than nhẹ, vòng quanh trường thương tra xét rõ ràng, cũng thuận tiện cảm nhận được trứng ngọc trong thanh đồng tiểu tháp.
Từ sau khi trứng ngọc khi tiến vào ở trong đó, vẫn luôn rất an tĩnh, không có bất kỳ phản ứng bất thường gì, ngay cả tiểu nhân nhi mình người đuôi rắn bên trong cũng đều 'Ngủ' an tường.
- Ta ngược lại thật ra có cảm giác, Khương Bân có thể thử một chút.
Giọng Đan Hoàng tại vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Như thế này thật sự có thể làm cho Thần Binh tỉnh lại sao?
- Mọi thứ cũng có thể. Ta có phỏng đoán, năm kiện Thần Binh mặc kệ là chết, hay là ngủ say, bây giờ cũng là trạng thái phong tỏa bản thân, muốn gây nên phản ứng của bọn nó, còn phải dựa vào Hỗn Độn Nguyên Hỏa.
- Chúng ta cũng không biết tình huống thật năm đó, vẻn vẹn cũng chỉ là những gì chúng ta tận mắt thấy mà đến phỏng đoán, năm kiện Thần Binh tồn tại là vì phong ấn Hỗn Độn Nguyên Hỏa, giữa bọn chúng khẳng định có liên hệ. Mối liên hệ này mặc kệ tồn tại bao nhiêu năm tháng, cũng sẽ không tách ra.
- Khi Hỗn Độn Nguyên Hỏa chân chính thức tỉnh, thời điểm phá xác mà ra, bọn chúng hẳn là sẽ có phản ứng. Khương Bân tế hiến máu tươi, cảm nhận được hỏa thương, hẳn là sẽ rất rõ ràng bắt được loại phản ứng kia. Về phần đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, liền xem tạo hóa của nó.
Khương Phàm suy nghĩ kỹ một chút, quả thật có chút đạo lý.
Nhưng, khả năng Hỗn Độn Nguyên Hỏa đã tồn tại mấy chục vạn năm, lúc nào mới có thể thức tỉnh, Khương Bân lại phải đợi tới khi nào.
Đan Hoàng nói:
- Để Khương Bân thử một chút đi, chẳng may thành công thì sao?
- Vậy thì thử một chút đi. Được thì có thể thay đổi vận mệnh, không được cũng không hối hận.
- Có thể đánh cược thay đổi vận mệnh cả đời, đáng để chờ đợi ba năm, năm năm.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu:
- Chờ mong một chút vậy, trước đó, khi Khương Bân được sinh ra đã được thanh đồng tiểu tháp tẩm bổ, thời điểm ra đời lại hấp thu long nguyên, cả đời này của nó nhất định may mắn lại bất phàm.
- Nếu thánh địa không có việc gì, ngươi nên đi Vương Quốc Hắc Ám. Nhưng trước khi tới đó, ta cần cùng ngươi làm rõ một chuyện.
- Ngài nói đi.
- Bây giờ còn lại năm loại thuốc dẫn, bên trong Vương Quốc Hắc Ám cùng Luân Hồi bí cảnh có thể sẽ có, cũng có thể là không có, nhưng xem như có, cũng không thể đều có toàn bộ. Ngươi phải làm sao bây giờ?
- Đến nơi khác tìm.
- Nơi nào?
- Đi một bước nhìn một bước, từng hoàng tộc, từng bí cảnh.
- Như thế là hoàn toàn đi tìm vận may. Lấy tính cách của ngươi, xông vào bất cứ hoàng tộc nào cũng đều sẽ nhấc lên nguy hiểm rất lớn. Nếu như ngươi thật sự có quyết tâm, tốt nhất là đi Địa Ngục một chuyến.
- Có ý gì?
- Dùng Sinh Tử Ngâm, vặn vẹo thời không, tiến đến U Minh Địa Ngục!
- Tiến đến U Minh Địa Ngục? Sư phụ, ngài đã sớm nghĩ đến cái này rồi?
Khương Phàm đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là đã hiểu.
Trách không được lúc mới bắt đầu Đan Hoàng lại luôn do dự như vậy, thì ra chính là do dự cái này.
- Những thuốc kíp nổ này chủ yếu phân bố tại U Minh Địa Ngục, thế giới bình thường chỉ có bên trong hoàn cảnh rất đặc thù mới có thể thai nghén. Ngươi đi tìm kiếm khắp thiên hạ, chẳng bằng trực tiếp tiến U Minh Địa Ngục. Nhưng, phương thức Sinh Tử Ngâm mang ngươi đến U Minh Địa Ngục là cưỡng ép vặn vẹo không gian, cũng sẽ quấy nhiễu thời gian. Cho nên ngươi đi đến dễ dàng, đi ra khó, thời gian đi ra, cũng rất khó xác định.
- Sinh Tử Ngâm...
Lông mày Khương Phàm càng nhăn càng chặt, hồi tưởng đến tình huống Đông Hoàng Thánh Kiệt cùng Đông Hoàng Như Yên giới thiệu Sinh Tử Ngâm lúc ấy.
A?
Đông Hoàng Như Yên?
Đông Hoàng Như Ảnh?
Trong đầu Khương Phàm đột nhiên hiện lên một suy nghĩ quái dị.
Trùng hợp sao?
Khương Phàm lắc đầu, tiếp tục hồi tưởng giới thiệu về Sinh Tử Ngâm.
Nếu như làm tỉnh lại Sinh Tử Ngâm, Sinh Tử Ngâm có thể kéo người vào U Minh Địa Ngục trong nháy mắt.
Vận khí tốt, còn có thể trở lại.
Vận khí không tốt, liền vĩnh viễn không về được.
Mà xem như trở về, cũng sẽ bị ném tới nơi nào đó, ở giữa lại có chênh lệch bao nhiêu thời gian, cũng phải nhìn vận khí.
Chương 1073 Cảm Giác Lại Tới
Chờ chút!
Khương Phàm lại khẽ động trong lòng, nếu như người đã bị cuốn vào Địa Ngục, lại không về được, Sinh Tử Ngâm làm sao trở về?
Đây là Sinh Tử Ngâm, hay là dẫn hồn linh!
Đan Hoàng nói:
- Ta rất không nguyện ý để ngươi mạo hiểm đi đến U Minh Địa Ngục, mà nơi đó chưa hẳn đã có thể tìm tới những thuốc kíp nổ kia, ngươi càng có khả năng sẽ chết ở nơi đó. Nhưng, nếu như ngươi muốn cứu Kiều Hinh, đây là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ tới.
Khương Phàm nói:
- Chỉ cần có thể tìm đủ dược liệu, ta nguyện ý đến bất kỳ nơi nguy hiểm nào.
- Nếu như ngươi thật muốn đến đó thì cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên, đến Ngọc Đỉnh tông mời Yêu Đồng.
Đan Hoàng rất không muốn nhắc tới cái này, nhưng vì Khương Phàm, hắn chấp nhận.
- Hắn có liên quan với U Minh?
Khương Phàm đều đã nhanh quên tiểu gia hỏa kia.
- Hắn đối với các loại dược liệu thần kỳ có cảm ứng đặc thù, mang hắn theo, hẳn là có thể giúp một tay.
- Hắn chịu bồi tiếp ta đi U Minh Địa Ngục?
- Dùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa hấp dẫn hắn.
Sau khi Khương Phàm cho Khương Bân cho ăn mấy viên huyết đan liền rời khỏi nham trì.
Phía ngoài, trên núi, Khương Phàm tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng suy nghĩ ngốc nghếch.
Xuống Địa Ngục, hắn không sợ!
Nhưng... Nếu như bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất cho Kiều Hinh thì sao?
Sinh Tử Ngâm 'Quỷ dị vừa đi vừa về' là có bí mật đặc biệt gì, hay là hoàn toàn dựa vào vận khí?
Nếu như phải dùng Sinh Tử Ngâm, nhất định phải tại thời điểm uy hiếp sinh tử, mình có có thể tạo một trận giả chết hay không?
Giả chết!!
Giống như rất không tệ!
Đến đâu giả chết?
Luân Hồi bí cảnh hình như cũng có thể.
Trêu chọc Chí Tôn Kim Thành, sau đó chết trước mặt bọn hắn.
Lừa tất cả người muốn giết hắn một chút.
Nhưng, nếu như mình chết rồi, chẳng phải không thể dùng Bất Tử Thiên Bia sao?
Tìm Hướng Vãn Tình nói chuyện?
Đúng, còn có Lan Nặc!
Giữa bọn hắn ký kết khế ước 'Tâm Dục Vô Ngân', nếu như mình ngăn cách bởi U Minh Địa Ngục, không thể mau chóng trưởng thành, không thể thăng hoa linh văn, rất dễ dàng từ từ bị ăn mòn, trở thành con rối của Lan Nặc.
Tuy nhiên, Địa Ngục là hoàn cảnh đặc thù, hẳn là có thể triệt tiêu loại ảnh hưởng này.
Còn có Đại Hoang Tù Thiên Trận, Phượng Bảo Nam gia nhập, bảy đại ấn đã được gom góp toàn bộ, lúc này mình lại rời khỏi, thích hợp không?
- Địa Ngục... Địa Ngục...
Khương Phàm suy nghĩ càng ngày càng sinh động, sau khi yên lặng tính toán bố trí chừng mười năm.
- Ngươi phát ngốc cái gì đó?
Thường Lăng đột nhiên xuất hiện sau lưng Khương Phàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn.
- Nhiếp túc lão phóng xuất cô rồi?
Khương Phàm hoàn hồn lại.
- Ngài ấy đi tìm dược liệu, ta vụng trộm chạy đến đây.
Thường Lăng nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở, tươi đẹp thanh tú trong rừng cây.
- Ở chỗ này đã quen chưa?
Khương Phàm suy tính không sai biệt lắm, tâm tình cũng thông thấu.
Thường Lăng hô hấp không khí mát mẻ, dựa vào Khương Phàm ngồi xuống.
- Vừa mới bắt đầu có chút không quen, tuy nhiên thực lực luyện đan của Nhiếp túc lão xác thực vô cùng...
Khương Phàm đứng lên, một mặt xấu hổ.
- Ngươi thế nào?
Thường Lăng kinh ngạc nhìn hắn.
- Không có gì, ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, ta đi trước.
Khương Phàm lúng túng gương mặt nóng lên, dược hiệu mãnh liệt như vậy à.
Chỉ là ngửi được chút mùi của Thường Lăng, đụng đụng cánh tay liền có phản ứng?
Trong đầu lại toát ra hình ảnh mỹ diệu nhìn thấy trong bồn tắm đêm hôm đó.
Vung đi không được!!
Rõ ràng tựa như dung hợp cùng Thường Lăng ở bên cạnh!
Thường Lăng khẽ giật mình:
- Ngươi là ghét ta sao?
- Không có không có, ta là thật có chuyện.
Khương Phàm cuống quít muốn chạy, nhưng vừa tới chân núi, nhìn lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt u oán của Thường Lăng, trong lòng của hắn mềm nhũn, cười khổ ngừng lại.
- Ngươi có việc thì mau lên, tự ta ngồi một chút.
Thường Lăng tránh khỏi ánh mắt Khương Phàm, kiều nhan mỹ lệ làm rung động lòng người không có nụ cười, giống như thanh lãnh cao ngạo trước mặt người khác.
- Ta mấy ngày nay có chút đặc thù.
Khương Phàm khóc không ra nước mắt.
- Ừm. Ta hiểu.
Thường Lăng bình tĩnh đáp một tiếng, đôi mắt đẹp như sao, nhìn qua dãy núi.
Áo trắng lướt nhẹ, ưu nhã thánh khiết.
Gió núi thổi lên tóc đen nhu thuận, khẽ trêu gương mặt trắng noãn như ngọc.
- Ta cùng cô trò chuyện?
Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, nghiệp chướng thật, đang tốt mà tại sao lại ăn giọt Sinh Mệnh Cam Lộ kia làm chi.
Cũng may mắn chỉ là ăn một giọt, nếu là đều đổ vào một bình, trong khoảng thời gian này khẳng định có ba cái chân đi đường.
- Không cần. Ta mệt mỏi nên ra tới ngồi một chút, quen rồi.
- Ta đi đây?
- Ở bên ngoài chú ý an toàn.
- Cô cũng luyện đan thật tốt, không cần lo lắng phụ thân cô.
- Ừm.
Thường Lăng vẫn nhìn qua nơi xa, bình tĩnh tự nhiên, chỉ là đôi môi đỏ thắm có chút mấp máy.
Khương Phàm do dự mãi, thở dài, ngồi ở cách đó không xa:
- Chúng ta như thế này trò chuyện chút.
- Không cần đâu, ta đi ra ngồi một lát, rất nhanh sẽ trở về.
- Ta vừa mới là liều lĩnh, lỗ mãng, thật không phải trốn tránh cô. Ta... ừm... Ta trúng độc.
- Trúng độc?
Thường Lăng im lặng, người rất thông minh, thời điểm nói dối nhất định phải nhược trí như vậy sao?
- Cô biết Sinh Mệnh Cam Lộ không?
Lông mày xinh đẹp của Thường Lăng có chút giương lên, con ngươi sáng ngời rốt cuộc cũng nhìn về phía Khương Phàm.
- Một loại thuốc rất đặc biệt, lúc đầu ta không biết, liền ăn. Sau đó... độc tính này rất lớn, có thể khiến người ta suy yếu vô lực, linh lực tiêu tán, còn có thể... ừm... Có thể thông qua thể vị khuếch tán. Ta sợ ảnh hưởng đến cô, cho nên... Giữ vững khoảng cách.
Khương Phàm ấp úng giải thích.
- Sinh Mệnh Cam Lộ trong Ly Hỏa thánh địa?
- Đúng, chính là chỗ đó.
- Bao lâu.
- Năm ngày. Ta không phải cố ý trốn tránh cô, là không muốn ảnh hưởng cô.
Thường Lăng nhìn một lát, môi đỏ khẽ mím môi, lộ ra ý cười:
- Ta biết.
- Tạ ơn đã hiểu, chúng ta cứ như vậy ngồi một lát?
- Ta biết Sinh Mệnh Cam Lộ.
- A, biết sao... Vậy liền... Cô biết??
Khương Phàm trừng mắt, lại đứng lên.
Thường Lăng dùng sức mím chặt môi đỏ, muốn kiềm chế, nhưng lại bật cười.
Nàng tranh thủ thời gian che miệng lại, nhưng bây giờ nhịn không được, thân thể mềm mại run rẩy, cười đến run cả người.
Khương Phàm dở khóc dở cười, gương mặt nóng lên, xấu hổ đến chật vật.
Đến!!
Mới trở về một ngày, đều khoe cái xấu ở trước mặt hai nữ tử.
Hình tượng của ta a!!.
Chương 1074 Tỷ muội song sinh
- Thật xin lỗi... Ta... Thật xin lỗi...
Thường Lăng càng muốn khống chế thì lại càng muốn cười, cuối cùng vẫn ôm bụng cười, suýt chút nữa lệch qua nơi đó.
Khương Phàm lắc đầu, hỏi Đan Hoàng:
- Dược hiệu có thể tiếp tục bao lâu?
- Ngươi đối với nàng cũng có cảm giác. Không phải vậy thì không thể nào chỉ nghe mùi liền đứng lên.
- Sư phụ!! Có thể đứng đắn một chút hay không??
- Ta đang phân tích tình huống với ngươi.
- Ta không có cảm giác!! Nghiêm chỉnh mà nói!!
- Tuổi còn trẻ, đừng quá khắc chế. Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. An Nhiên và Thường Lăng đều là cô nương tốt, chớ phụ lòng người ta.
- Chúng ta không có gì, làm sao lại phụ lòng.
- Ngươi mới là không đứng đắn! An Nhiên, ngươi cũng sờ soạng bao nhiêu lần. Thường Lăng, ngươi ở trong Đại Hoang còn suýt chút nữa để người ta lột sạch. Ỷ vào tuổi còn nhỏ, hô hào không có phát dục, giả vờ ngây ngốc. Ngươi cho rằng ta không biết?
- Sư phụ!!
- Ta đang dạy ngươi làm người. Nữ tử, ngươi hoặc là đừng trêu chọc, nếu đã trêu chọc vào thì phải quý trọng. Kiếp trước ngươi thoải mái như vậy, đời này giả trang chuyên tình cái gì.
- Ta...
- Luân hồi mới là khởi đầu mới, có thể thích hợp thì chú ý, không cần phải kiềm chế. Ngươi đối với các nàng có ý tưởng, là ở vào thời điểm thân thể vừa phát dục, thời kỳ tình cảm vừa u mê nhạy cảm, cái này rất bình thường, không phải tội, không hề có lỗi với ai.
Ngươi và tiền thế dung hợp càng ngày càng tốt, tranh khí thế cũng phải đuổi theo tình cảm. Ngươi suy nghĩ thật kỹ rõ ràng cho ta, nếu ngươi phụ lòng hai cô nương này, ta là người đầu tiên không đồng ý.
- Ta...
Khương Phàm bất đắc dĩ.
- Ngươi luân hồi trùng sinh là để báo thù, không sai, nhưng ngươi không phải thỉnh tội với kiếp trước, ngươi có thể có cuộc sống của mình, có tình cảm của chính ngươi. Ta nói câu nghiêm trọng hơn, ngươi không phải nô lệ của kiếp trước, cũng không phải nô lệ của những người đã chết đi kia, ngươi... Là ngươi!
- Được rồi, không cười nữa.
Rốt cuộc Thường Lăng cũng nhịn xuống được, thế nhưng khi nhìn về phía Khương Phàm lại tiếp tục bật cười.
Cười hoạt bát, cũng cười rất vui vẻ.
Nàng còn cố ý nháy mắt mấy cái với Khương Phàm.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn bốn nhìn nhau.
- Không cười, không cười...
Thường Lăng tranh thủ thời gian ngồi thẳng lại, dùng sức nhếch môi đỏ, gương mặt xinh đẹp lại đỏ bừng.
Nàng chỉ cảm thấy chơi vui, Khương Phàm nhìn một chút, lại nhìn đến ngây người.
Đã quen thuộc vẻ đẹp cao quý thánh khiết kia của Thường Lăng, thời khắc này thẹn thùng cùng với nụ cười trên môi lại có phong tình mê người, trực kích tâm hồn của hắn.
- Đừng nóng giận, ta chỉ là... A...
Thường Lăng cảm giác có chút quá đà, đang muốn cười giải thích, lại đột nhiên thấy được cái không nên nhìn.
- Ừm?
Khương Phàm cúi đầu xem xét, chạy trối chết.
A a a a!
Ngươi nhạy cảm đến mức như vậy sao?
Nhìn vài lần là đứng lên rồi?
Mặt mũi Thường Lăng đỏ bừng, lộ ra phong tình động lòng người.
Thời gian kế tiếp, Khương Phàm ở lại Vô Hồi thánh địa, phối hợp với bọn người Dạ An Nhiên, thử nghiệm khởi động Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Bởi vì có Phượng Bảo Nam gia nhập, Đại Hoang Tù Thiên Trận rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh.
Nhưng... Ngược lại bọn hắn không chống đỡ nổi pháp trận, tình huống luôn luôn chồng chất. Không phải có ai đó theo không kịp, chính là phối hợp không đúng chỗ. Thật vất vả mới thành hình, rất nhanh đã sụp đổ. So với thời điểm không có Phượng Bảo Nam thì khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi lặp đi lặp lại thử nghiệm năm lần, cuối cùng đã xác định vấn đề xuất hiện ở Tịch Nhan.
Tịch Nhan đã là Đại Thừa thánh văn, lại lấy được Cuồng Nhân Pháp Tràng rèn luyện, năng lực linh hồn đã vô cùng mạnh.
Nhưng, Dạ An Nhiên có được Ngũ Hành thể chất, đã thức tỉnh năng lượng Ngũ Hành, mạnh hơn.
Tù Thiên Ấn cùng U Linh Ấn làm đại trận hạch tâm, nếu như không thể đạt tới cân đối, đối với pháp trận mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là thiếu hụt trí mệnh.
Trước đó tổ kiến pháp trận không trọn vẹn còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, bây giờ muốn tổ kiến hoàn chỉnh pháp trận, yêu cầu đã khắc nghiệt hơn.
Trải qua thương nghị, bọn hắn tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm, đưa 'Thánh Nữ' Tịch Dao vào pháp trận, nếm thử có thể cùng nhau khống chế U Linh Ấn hay không, hoặc là cung cấp chút duy trì linh hồn.
Kết quả...
Đề nghị nhìn như bình thường này lại suýt chút nữa hại chết bọn hắn.
Bởi vì ân oán giữa tỷ muội hai người, tại thời điểm cùng hưởng U Linh Ấn, gây nên mâu thuẫn linh hồn mãnh liệt, liên luỵ đến tất cả mọi người trong pháp trận.
Nếu như không phải Dạ An Nhiên cường thế vững chắc, bọn người Khương Phàm chắc chắn sẽ bị trọng thương linh hồn.
- Khá hơn chút nào không?
Khương Phàm đi đến trong phòng Tịch Nhan.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, đờ đẫn nhìn qua, Khương Phàm ngồi ở mép giường, con mắt trống rỗng mới thoáng khôi phục một chút sáng rực.
- Tất cả mọi người rất tốt, không có ai trách cô cả.
Khương Phàm nhìn khuôn mặt Tịch Nhan tái nhợt, có chút đau tiếc, cũng có chút bất đắc dĩ.
Mặc dù biết ở giữa hai tỷ muội có mâu thuẫn, nhưng Thánh Nữ tông bị hủy, Tịch Dao may mắn đào thoát, hắn cảm thấy Tịch Nhan hẳn là đã có thể bỏ qua khúc mắc.
Không nghĩ tới vậy mà lại gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Ừm.
Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp một tiếng.
- Chuyện cùng hưởng U Linh Ấn, đến đây coi như thôi. Nhưng chuyện giữa tỷ muội các cô...
Khương Phàm do dự, nói khẽ:
- Tịch Dao muốn nói xin lỗi với cô, mặc kệ cô tha thứ hay không tha thứ cho nàng, nàng đều muốn nói với cô.
Ánh mắt Tịch Nhan hơi rung nhẹ, lại thờ ơ.
- Nàng đang bên ngoài, cho một cơ hội đi.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tịch Nhan, đứng dậy đi ra ngoài.
- Muội ấy thế nào rồi?
Tịch Dao nhẹ giọng hỏi, nàng bị thương cũng rất quan trọng, sắc mặt tái nhợt dọa người.
- Tỉnh dậy rồi. Đi thôi.
Khương Phàm lắc đầu, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong sân.
Hắn bởi vì sốt ruột muốn rời khỏi, mà khả năng nếu đi sẽ mất rất nhiều năm, cho nên muốn trước khi đi Đại Hoang Tù Thiên Trận có thể hoàn chỉnh diễn dịch ra, để mọi người quen thuộc cảm giác này.
Chương 1075 Yêu Đồng quỷ dị
Không nghĩ tới lại náo thành như thế này.
Tịch Dao đi đến gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Tịch Nhan nằm ở trên giường, thất thần nhìn qua giường thơm.
Bầu không khí an tĩnh, nhưng không có kiềm chế. Bởi vì Tịch Nhan đã sớm không còn hận tỷ tỷ, tại thời điểm ở Cuồng Nhân Pháp Tràng, nàng đã tháo khúc mắc, đây cũng là nguyên nhân nàng tiếp nhận đề nghị của Khương Phàm.
Mà các nàng là tỷ muội song sinh, lại bởi vì đồng thời thức tỉnh linh hồn linh văn, cho nên cùng hưởng U Linh Ấn xác thực có tính khả thi.
Nhưng, tại lúc các nàng cùng nhau cố gắng, cùng nhau kích phát U Linh Ấn, vậy mà xuất hiện linh hồn cùng hưởng ngắn ngủi. Thậm chí trao đổi linh hồn, ký ức giao hòa.
Vào thời khắc ấy, Tịch Nhan thấy được một chút chuyện mà nàng khó có thể tin được.
Tịch Dao đứng ở trong phòng, buông thõng tầm mắt cũng im lặng.
Thời điểm nàng cùng muội muội giao hòa linh hồn, đã cảm nhận được muội muội đã thông cảm đối với mình.
Trong đầu của nàng là tình cảnh Thánh Nữ tông bị hủy diệt, cũng đưa tới cộng minh tình cảm giữa hai người.
Dù sao nơi đó cũng là nơi bồi dưỡng của các nàng, có rất nhiều ký ức.
Một khắc này, các nàng thật sự đã liên thủ chống lên U Linh Ấn.
Nhưng, khi linh hồn hai người giao hòa sâu sắc, xuất hiện trao đổi linh hồn, hình ảnh theo sát mà đến lại làm cho nàng trở tay không kịp.
Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tỷ tỷ bị Đại hoàng tử khống chế.
Bởi vì trao đổi linh hồn, một ít ký ức đặc biệt mãnh liệt, cũng rất giống biến thành trí nhớ của nàng, trực tiếp khắc ở trong đầu.
Ví dụ như, thời điểm tỷ tỷ đau đớn khi bị thuốc độc khống chế, một mình giãy dụa, xấu hổ giận dữ. Lại như... Tỷ tỷ sau khi được Khương Phàm cứu, tràng diện đau khổ dày vò trong thanh đồng tiểu tháp kia của Khương Phàm, tất cả thật giống như là nàng tự mình đã trải qua. Lại như... Tỷ tỷ đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
Tịch Dao giương mắt lên nhìn muội muội ở trên giường trầm mặc, có chút hoảng hốt.
Muội muội tiếp nhận ký ức của nàng, nàng cũng dung hợp ký ức của muội muội.
Ví dụ như sự tồn tại của Cự Ma kia!
Ví dụ như nội dung Cuồng Nhân Pháp Điển!
Lại như... Muội muội đã động tình!
Người kia, lại là hắn!
…
Khương Phàm ngồi ở trong sân, cẩn thận lật tới lật lui chiếc nhẫn không gian trong tay.
Trong này cất giữ dược liệu từ tầng thứ mười sáu đến tầng thứ mười tám của Dược Vương các, đều là chút bảo vật cực kỳ quý giá.
Khương Phàm muốn nhìn một chút bên trong có bảo dược có thể tăng cường lực lượng linh hồn hay không. Nếu không hy vọng xa vời Tịch Dao và Tịch Nhan cùng hưởng U Linh Ấn, vậy cũng chỉ có thể giúp Tịch Nhan tăng cường thực lực.
- Sư phụ, không có thứ thích hợp sao?
Khương Phàm nói xong tên tất cả các loại thuốc, đều không có được Đan Hoàng đáp lại.
- Có chút cũng không tệ lắm. Nhưng muốn trong thời gian ngắn tăng lực lượng linh hồn Tịch Nhan lên trên diện rộng, đều không thích hợp.
- Đan dược thì sao?
- Đan Hoàng Cổ Kinh, quyển thứ năm, có ta sưu tập rất nhiều đan dược loại linh hồn. Nhưng, Tịch Nhan đã từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đạt được cơ duyên, thân thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nếu như lại dùng đan dược cường hiệu kích thích, sẽ dễ phản tác dụng.
Đan Hoàng có băn khoăn của riêng mình, uy lực Đại Hoang Tù Thiên Trận quá mạnh, Tịch Nhan muốn hoàn toàn khống chế, chỉ có thể là tăng đẳng cấp linh văn lên, đạt tới Chí Tôn, còn phải tăng lên cảnh giới.
Mà những thứ này, rất khó dựa vào đan dược cưỡng ép thúc đẩy phát triển.
- Không có cách nào sao?
- Trước mắt biện pháp tốt nhất vẫn là hi vọng tỷ muội các nàng có thể cùng hưởng U Linh Ấn.
- Cái này đều không dễ dàng với hai tỷ muội các nàng.
Khương Phàm lắc đầu, đứng dậy rời khỏi.
…
Ngọc Đỉnh tông!
Khương Phàm đứng gần ở phía sau núi, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra vài cọng bảo dược quý giá, sau đó dựa theo chỉ thị của Đan Hoàng ngồi xuống.
Quả nhiên, Yêu Đồng thật sự 'Nghe mùi vị' liền đến.
- Đã lâu không gặp, nhìn xem ta chuẩn bị cho ngươi cái gì.
Khương Phàm lấy ra toàn bộ hồn đan, chừng hơn ngàn viên.
- Ngươi còn nghĩ đến ta sao.
Yêu Đồng đầu trần trùng trục, như cái ngọc cầu, vừa non nớt vừa đáng yêu.
Hắn vẫn bộ dáng nhàn nhã vui sướng kia, cầm lấy hồn đan nhìn một chút, hài lòng nhâm nhi thưởng thức.
Trên mặt Khương Phàm chất đống nụ cười:
- Ngươi mỗi ngày ở Ngọc Đỉnh tông, có cảm thấy nhàm chán hay không.
- Vẫn được.
- Có muốn ra ngoài đi dạo hay không?
- Lão đầu tử quản nghiêm, đi không được.
- Ngươi không nói cho hắn chẳng phải xong sao.
- Ta sớm muộn vẫn phải trở về.
- Ngươi là sợ hắn, hay là cần hắn?
Yêu Đồng nâng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn Khương Phàm, nhếch miệng cười một tiếng, miệng đầy răng nanh:
- Ngươi là muốn dẫn ta đi, hay là có chuyện gì mời ta hỗ trợ?
Khương Phàm cười nói:
- Chủ yếu vẫn muốn mời ngươi giúp một chút.
Yêu Đồng ngồi xếp bằng ở trên đồng cỏ, ăn hồn đan như ăn kẹo đậu, từng viên ném vào trong miệng:
- Trước tiên nói nghe thử một chút.
Khương Phàm gọn gàng mà linh hoạt:
- Theo giúp ta đi Địa Ngục một chuyến.
Yêu Đồng ngừng tay:
- Đi đâu?
- Địa Ngục.
- Là tên một nơi nào đó, hay là tên thế lực gì?
Khương Phàm chỉ chỉ dưới chân:
- U Minh Địa Ngục.
Yêu Đồng tiếp tục ném hồn đan vào trong miệng, nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm một hồi:
- Ngươi nghĩ thông suốt?
- Nghĩ thông suốt.
- Loại chuyện này, chính ngươi không xuống tay được?
- Ừm?
Khương Phàm ngược lại sững sờ.
- Ta giúp ngươi, đám bạn kia của ngươi sẽ không tới tìm ta gây phiền phức chứ.
- Đương nhiên sẽ không, không ai biết ta tới nơi này.
Yêu Đồng lại cho một viên hồn đan vào trong miệng lấp, vỗ vỗ tay nhỏ, đứng lên hoạt động thân thể:
- Ngươi muốn làm sao xuống dưới. Là bóp chết ngươi, chết đuối ngươi, treo cổ ngươi, hay là băm cho lợn rừng ăn?
- Ừm? Không phải không phải...
Khương Phàm dở khóc dở cười, chết tiệt, ta không phải đến để cho ngươi giết chết ta.
- Còn muốn chơi chút chiều trò à? Ta ngẫm lại đã.