-
Chương 1621-1625
Chương 1621 Nhân nô
Mặc dù bọn hắn không có dung hợp ngọc phù, nhưng tùy thời có thể lấy, cho nên Loan Hồng Hi chưa từng có xua đuổi.
- Chia đều!
Khoái Kiệt chủ động đề nghị.
- Ta đồng ý.
Hứa Như Lai đồng ý.
Bọn hắn bây giờ cũng không nguyện ý vận dụng ngọc phù, cho nên thoáng yếu thế.
- Ta muốn cái đầu kia, muốn phần xương sống kia! Muốn áo giáp, muốn mũ giáp!
Loan Hồng Hi cao ngạo chọn bảo bối quan trọng nhất.
Khoái Kiệt lập tức quát tháo:
- Đừng quá làm càn, ngươi có thể muốn đầu lâu, nhưng xương sống phải thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta. Ngươi có thể muốn mũ giáp, nhưng áo giáp nhất định phải thuộc về chúng ta.
- Vậy liền thử một chút?
Loan Hồng Hi ra lệnh một tiếng, Hỏa Xà phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, thân thể cao lớn mãnh liệt đè về phía trước.
- Đầu lâu cùng xương sống, ngươi chỉ có thể chọn một!
Khoái Kiệt một bước cũng không nhường.
- Đừng không biết tốt xấu, nếu không ta làm cho các ngươi liền dùng ngọc phù ngay bây giờ!
- Ngươi dám không? Chúng ta nơi này có Niết Bàn ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, nếu quả thật dùng, các ngươi còn có cơ hội đàm phán?
Sau khi giằng co một phen kịch liệt, Loan Hồng Hi đạt được đầu của Thái Võ Nhân Hoàng, Khoái Kiệt đạt được xương sống, mũ giáp cùng áo giáp thì thuộc về Chí Tôn Kim Thành.
Những mảnh hài cốt cùng áo giáp còn sót lại khác, trong quá trình phân phối có khuynh hướng thuộc về Tru Thiên Thần Điện, thứ hai là Vạn Đạo Thần Giáo, Chí Tôn Kim Thành cầm một số nhỏ.
Tất cả đều vui vẻ!!
- Tìm Khương Phàm cho ta!
Loan Hồng Hi vừa lòng thỏa ý, khống chế Hỏa Xà rời khỏi Nhân Hoàng điện.
Chỉ cần bắt lấy Khương Phàm liền có thể cướp được tất cả bảo bối trong tay Khương Phàm.
Ví dụ như Thái Tổ sơn, ví dụ như đầu lâu Kỳ Lân, ví dụ như di cốt tiên tổ trấn thủ mộ Kỳ Lân, lại ví dụ như hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Tên hỗn đản kia đơn giản chính là một cái bảo khố di động!
Bọn hắn nhất định phải nhanh chóng hành động, trước khi Vạn Đạo Thần Giáo mời đến những cường giả khác, phải bắt lấy Khương Phàm, sau đó di chuyển bảo tàng ra ngoài.
Khương Phàm đã sớm rời khỏi Thái Võ Nhân Hoàng điện, nhanh chóng phóng tới chỗ sâu trong rừng.
Ngọc phù vừa ra, tình thế liền nghịch biến.
Nhất là rơi xuống trên tay tử địch.
Nếu như bây giờ lại bị vây lại, thật sự là không có chỗ có thể trốn.
Tuy nhiên trong tay hắn còn có hai tấm ngọc phù, một tấm cho Kiều Vô Hối, một tấm có thể cho Kiều Hinh.
Kiều Vô Hối tiếp tục tọa trấn vực sâu, Kiều Hinh cùng hắn đi ra gây náo.
Nhưng... Khương Phàm chạy tới trước liền từ từ ngừng lại.
Năm tấm ngọc bài, một tấm đã bị dùng, hai tấm đang ở trên tay hắn. Còn có hai tấm kia đã bị Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành lấy được. Bọn hắn cầm tới ngọc bài sẽ dùng lập tức, hay là sẽ đưa đến giao cho Thánh Linh ở bên ngoài?
Nếu có hi vọng, bọn hắn khẳng định là đưa đến bên ngoài.
- Thánh Linh...
Khương Phàm càng nhăn mày càng chặt, nếu như có hai Thánh Linh vào đây, đủ để quét ngang Thượng Thương cổ thành, càng có thể tiếp cận vực sâu.
Đến lúc đó, coi như Kiều Vô Hối gánh vác, cũng nhất định sẽ bại lộ tình huống trong vực sâu.
- Không được!!
Khương Phàm quả quyết quay người đuổi bắt.
Nhất định phải cưỡng ép cản bọn họ lại trước khi Vạn Đạo Thần Giáo hoặc là Chí Tôn Kim Thành rời khỏi.
Khương Phàm chau mày, như thế này quá mạo hiểm, một khi ép bắt, bọn hắn khẳng định sẽ giao ngọc phù cho cường giả Niết Bàn cảnh nào đó, đến lúc đó mình liền gặp nguy hiểm.
Nhưng, chỉ cần không đưa Thánh Linh vào đến, hắn nhấc lên nguy hiểm lại lớn hơn nữa đều đáng giá.
Mục tiêu hàng đầu, Vạn Đạo Thần Giáo!
Thời điểm Khương Phàm trở lại gần Thái Võ Nhân Hoàng điện, biển người đang chen chúc rời khỏi, tụ tập ở nơi đó không cam lòng nghị luận.
Đại Quang Mang Thánh Điện lo lắng bị Vạn Đạo Thần Giáo đuổi bắt, mang theo Nhân Hoàng Kiếm nhanh chóng rời khỏi.
- Ngọc phù vừa ra, cục diện tại Thượng Thương cổ thành liền muốn thay đổi.
- Bây giờ cao nhất đều là Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, mọi người đứng tại vấn đề giống nhau, xuất hiện đồ tốt đều có thể tranh một chuyến, nếu như Chí Tôn Kim Thành cùng Vạn Đạo Thần Giáo mời Thánh Linh tiến đến, chúng ta còn chơi thế nào?
- Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, tuyệt đối có thể lật tung Thượng Thương cổ thành, bảo bối toàn thuộc về bọn hắn.
- Chúng ta đều có thể trở thành con mồi, cướp được bảo bối liền đưa đi trước toàn bộ.
- Uy uy uy, có hứng thú liên hợp lại hay không, làm cho Vạn Đạo Thần Giáo dùng ngọc phù ở chỗ này?
- Ngươi điên rồi! Đây chính là hoàng tộc cùng hoàng đạo! Không nhìn thấy Khương Phàm đều xám xịt chạy trốn sao?
- Chớ hồ nháo. Thật sự đuổi đến tức giận, bọn hắn giao ngọc phù cho lão gia hỏa Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên lục trọng thiên, một chiêu cực mạnh, chúng ta đều được treo.
Khương Phàm sau khi hiểu rõ xuống tình huống liền lặng yên rút đi, quấn ra một đường cong, ngăn cản Đại Quang Mang Thần Điện đang thoát khỏi.
- Khương Phàm? Ngươi là lạc đường sao?
Bọn người Bùi Thiên Lam lập tức đề phòng, đối đãi với tên điên này, bọn hắn cũng không dám có chủ quan.
- Các ngươi đây là muốn đi đâu?
Khương Phàm từ trên cây nhảy xuống.
- Chúng ta đi đâu, không liên quan gì tới ngươi. Ngược lại là ngươi, chọn sai đối thủ.
Bùi Thiên Lam lặng lẽ ra hiệu với các trưởng lão.
- Chớ khẩn trương, ta không phải đến đoạt Nhân Hoàng Kiếm.
- Ngươi là đến đưa Thái Tổ sơn?
- Ha ha, Bùi công tử vẫn rất hài hước. Ta là tới hỗ trợ, chỉ cần trả một chút thù lao là được rồi.
- Chúng ta không có phiền phức, không cần hỗ trợ.
- Nếu như đám người Khoái Kiệt đi ra, Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo sẽ muốn tiến đến. Đến lúc đó, bảo tàng trong Thượng Thương cổ thành này còn có ai có thể giành được qua bọn hắn?
- Mặc dù bọn hắn đạt được ngọc phù, nhưng muốn bỏ Thánh Nhân vào đến, phải nhìn xem người của hoàng tộc hoàng đạo khác có nguyện ý hay không.
Bùi Thiên Lam không phải rất lo lắng, bây giờ cường tộc các phương đều tề tụ Tây Bộ, tất cả Thánh Linh đều gom lại cùng một chỗ, bọn hắn không thể nào cho phép có Thánh Linh không nhận áp chế xông vào Thượng Thương cổ thành.
- Nếu như bọn hắn có thể đuổi đến trước khi tin tức truyền ra mà rời khỏi liền có thể mời Thánh Linh tiến đến trước khi các phương kịp phản ứng.
- Coi như thật sự có Thánh Linh tiến đến, nguy hiểm cũng là ngươi.
- Ta là nguy hiểm, nhưng các ngươi cũng đừng hòng lần nữa đụng đến bảo bối.
- Nhiệm vụ của chúng ta là tiến đến tìm kiếm cơ duyên, chuyện Thánh Linh do bên ngoài phụ trách.
Chương 1622 Lan Nặc khuất phục
Bùi Thiên Lam không muốn mạo hiểm, thật sự muốn ép đám người Khoái Kiệt kia vận dụng ngọc phù, khẳng định sẽ giao cho người mạnh nhất.
Không phải lục trọng thiên thì chính là thất trọng thiên.
Chuyện đó không thể nghi ngờ chính là nghiền ép thức thực lực sai biệt.
Đến lúc đó nếu như tập trung vào hắn, không chỉ có hắn sẽ nguy hiểm, tất cả bảo bối đều sẽ bị vơ vét sạch sẽ. Mặc dù hắn rất muốn chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng nguy hiểm quá lớn, làm không tốt liền thành tự chui đầu vào lưới.
Cho nên hắn lựa chọn chờ đợi, nếu như ở bên ngoài ngăn cản Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành tiến đến, hắn ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, hắn sẽ dẫn người rời khỏi.
Dù sao cũng đã có được rất nhiều bảo bối.
- Ngươi ngược lại là rất giữ vững bình thản.
Khương Phàm xem thái độ kiên quyết của bọn hắn, nhún nhún vai chuẩn bị rời khỏi.
- Chờ một chút! Chúng ta để cho ngươi rời khỏi?
Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện bước về phía trước mấy bước, vây Khương Phàm lại.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Thay đổi chủ ý?
- Đừng giả bộ choáng váng. Để đồ lại.
- Thứ gì?
- Thái Tổ sơn! Đầu lâu Kỳ Lân! Chúng ta không ép buộc ngươi quá ác, ngươi chỉ cần để lại hai cái này, liền có thể rời khỏi.
Trước đó bọn hắn cũng đang tìm kiếm Khương Phàm, muốn bảo bối của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại tự đưa mình tới cửa.
Nói chuyện hợp tác?
Ngươi thật đúng là không xứng.
Bùi Thiên Lam nói:
- Để lưu lại một miếng ngọc phù!
Khương Phàm nói:
- Ta đến nói chuyện hợp tác cùng các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn ăn cướp của ta? Các ngươi đây bề ngoài trắng bóng nhưng lòng cũng rất đen nhỉ.
- Là ngươi không có nhận rõ chính mình, tìm nhầm đối thủ. Một miếng ngọc phù, một cái đầu lâu Kỳ Lân, còn có Thái Tổ sơn, ta đã rất khai sáng, đổi lại là những người khác, ngươi khả năng bị đào...
Bùi Thiên Lam còn chưa nói xong, xung quanh Khương Phàm đột nhiên hiện lên ánh sao, xô ra lỗ đen, nắm hắn đi đến.
Khuôn mặt của đám người Bùi Thiên Lam có chút động, vũ khí Không Gian sao?
Lấy được từ Diệp Trục Thiên sao?
Trách không được Khương Phàm có thể nhiều lần thoát khỏi đuổi bắt.
Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện âm thầm tiếc hận, thịt mỡ tới tay vậy mà lại chạy:
- Công tử, chúng ta thật sự ngồi nhìn Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành rời khỏi Thượng Thương cổ thành?
Bùi Thiên Lam nói:
- Trước đó ta còn muốn ngăn cản, bây giờ không cần chúng ta ra tay. Nếu Khương Phàm đã chủ động tìm đến, nói rõ hắn so với chúng ta càng sốt ruột chuyện này hơn, để chính hắn đi điên đi. Đến lúc đó Vạn Đạo Thần Giáo bị buộc tức giận, khẳng định sẽ vận dụng ngọc phù, Khương Phàm không chết, cũng sẽ bị đào một lớp da.
- Công tử giỏi tính toán.
Các trưởng lão nhao nhao tin phục.
- Tần trưởng lão, bây giờ ngươi liền xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất truyền chuyện ngọc phù đi, để các phương sớm đề phòng Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành. Chỉ cần bên ngoài có cảnh giác, coi như bọn người Khoái Kiệt đưa được ngọc phù ra ngoài, cũng đừng hòng mời Thánh Linh tiến đến được.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi, hắn đã tìm được mục tiêu mới.
- Khương Phàm ngươi cũng sẽ tìm giúp đỡ?
Lan Nặc mắt phượng hàm sát, khống chế Hư Thiên Kính giam cầm Khương Phàm.
- Ngươi có thể khống chế ở thân thể ta, nhưng khống không chế nổi ý thức của ta. Ngươi đụng một sợi lông của ta, ta chém một cái chân của bọn họ, chúng ta đi thử một chút?
Khương Phàm đứng ở trước mặt Lan Nặc, hai người mặt đối mặt nhau.
- Kẻ điên như ngươi, rốt cuộc muốn thế nào?
Lan Nặc vùng vẫy một lát, sau đó buông Hư Thiên Kính xuống.
- Ta muốn bắt sống Khoái Kiệt, ngươi phải giúp ta.
- Giúp thế nào, ném ta đi qua phát nổ? Trong tay bọn họ có nắm ngọc phù, tùy thời có thể giải trừ áp chế, chúng ta đi qua chính là chịu chết.
- Ta chủ công, ngươi di chuyển ta, những cái khác không cần ngươi quản.
- Nếu như ta giúp ngươi, người ngươi đều thả?
- Xem biểu hiện của ngươi. Biểu hiện tốt, thả nhiều thêm mấy tên, biểu hiện không tốt, một tên cũng đừng nghĩ lấy lại được. Nếu như ngươi dám hại ta, thời điểm ta bị bắt trước tiên ta sẽ làm thịt hết bọn hắn.
- Ta giúp ngươi, ngươi thả người, thả toàn bộ! Nếu không, ta không giúp chuyện này!
- Vậy ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ nhìn thấy được bọn hắn nữa.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Lan Nặc mỹ lệ làm rung động lòng người, giống như là Tiên tử, kiều diễm ướt át, khí chất tôn quý, lại lộ ra mấy phần khí tức khinh người.
Chỉ là giờ khắc này, hai mắt sáng tỏ lại nổi lên hơi nước:
- Khương Phàm, giữa chúng ta không oán không thù, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn cũng chỉ là mộ chút ân oán nhỏ, tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy, vì sao!
Khương Phàm đứng vững, nghiêng đầu nhìn nàng:
- Ngươi suýt chút nữa đã phế đi ta, ngươi hỏi ta vì sao?
- Là ngươi muốn bắt ta làm nữ nô!
Lan Nặc kiêu ngạo thanh cao, thiên phú khinh người, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn là Thánh Nữ, đến Cửu Thiên Thần Giáo là phó giáo chủ tương lai, nàng tôn quý tựa như là Thần Nữ trên trời, bất kỳ người nào nhìn thấy đều là tôn trọng kính sợ, làm sao có thể tiếp nhận trở thành nô lệ của người khác?
Khi biết được khế ước nhân chủng phát sinh dị biến, một khắc này, nàng nhịn xuống để không sụp đổ, đã là cực hạn.
Đương nhiên nàng muốn phản kích, đương nhiên muốn khống chế Khương Phàm, nàng không cho phép nhân sinh ngăn nắp của mình có chỗ bẩn như thế này.
- Là ngươi muốn khống chế ta, làm khế ước nhân chủng cho ta, là ngươi muốn khống chế ta, luyện ta thành nô lệ. Là ngươi, gieo gió gặt bão!
- Nếu như ngươi không xuất hiện ở Thiên Cung thứ chín, giữa ta và ngươi cũng sẽ không lại có bất cứ việc gì phải gặp nhau, là ngươi uy hiếp Vạn Linh Huyết Thụ của ta, ta không thể không khống chế ngươi.
- Đáng đời!
- Tên hổn đản ngươi!
- Đừng nói nhảm với ta, trước đó ta đã muốn nói chuyện với ngươi, là chính ngươi từ chối. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.
- Ngươi đi chết đi!
- Ta chết đi, ngươi cũng đừng hòng sống, bọn người Lan Nguyệt chôn cùng một chỗ.
- Ngươi...
Lan Nặc thở hổn hển, gương mặt kiều nộn có chút trắng dã, bộ ngực căng phồng càng là chập trùng lên xuống.
- Ngươi đời này không chỉ cần sống vì mình, còn phải sống vì ta. Ngươi, cam chịu số phận đi.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
- Dừng lại! Ngươi muốn ta làm thế nào? Chỉ cần ngươi có thể giải trừ khế ước, ta làm cái gì cũng đều được.
Chương 1623 Tinh chuẩn phục sát
Lan Nặc bỗng nhiên gọi Khương Phàm lại, ánh mắt lắc lư, nước mắt trượt xuống, dùng sức kéo căng thân thể mềm mại bên trong áo bào.
- Làm cái gì cũng đều được?
Khương Phàm đứng vững lại.
- Chỉ cần ngươi giải trừ khế ước cho ta, ngươi muốn làm cái gì cũng đều được, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta thanh toán xong.
Giọng Lan Nặc có chút phát run.
Ánh mắt Khương Phàm quét mấy lần trên thân thể cao gầy thướt tha của Lan Nặc, nhếch miệng lên bôi đường cong, đi tới trước mặt của nàng:
- Nhìn không ra, Lan Nặc cô nương lại có phách lực như thế.
- Ngươi đồng ý?
Cơ thể mềm mại của Lan Nặc căng cứng, ánh mắt lắc lư, nhất định phải giải trừ khế ước trước khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.
Khương Phàm đưa tay ôm lấy cái cằm Lan Nặc, đụng đến phía trước.
Lan Nặc vô ý thức ngửa ra sau, nhưng dưới ánh mắt bén nhọn nhìn gần của Khương Phàm, chịu đựng khuất nhục từ từ tới gần phía trước.
Cơ thể nàng căng cứng, hô hấp lộn xộn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt tràn mi.
Thời điểm khóe miệng hai người đụng vào nhau, Khương Phàm đột nhiên nắm vuốt cái cằm đẹp đẽ tinh tế tỉ mỉ của nàng, đẩy qua bên cạnh:
- Sao ngươi lại lại xuất hiện loại ý nghĩ này? Ta hẳn không có để lại cho ngươi ấn tượng xấu xa như vậy chứ. Ngươi là muốn thừa dịp ta buông lỏng cảnh giác, lại khống chế ta?
Lan Nặc tức giận tránh thoát một bàn tay to lớn:
- Ta chỉ cần giải trừ khế ước!
Khương Phàm cười lạnh:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không chịu bàn bạc. Bây giờ, đã muộn rồi. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.
- Ngươi sẽ không sống để mà đi ra khỏi Thượng Thương cổ thành được, không cần thiết phải lôi kéo ta chôn cùng. Ngươi giải trừ khế ước của ta, thả bọn người Lan Nguyệt, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, ta cũng có thể giúp ngươi bắt lấy Khoái Kiệt.
- Ta nói một lần cuối, muốn cứu người, theo yêu cầu của ta mà làm việc, không muốn cứu, cáo từ.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
Lan Nặc lại lần nữa la lên, nhưng Khương Phàm không tiếp tục dừng lại, nàng chỉ có thể đuổi theo:
- Ta giúp ngươi giết người, ngươi xác định có thể thả bọn họ?
- Nhìn biểu hiện của ngươi.
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
- Ta sẽ bắn ra một tiễn, đánh lén Khoái Kiệt, ngươi chuẩn bị Hư Thiên Kính kỹ càng, tại lúc ta tập kích trước tiên liền quăng hắn về phía không trung, nghênh đón mũi tên của ta.
- Ngươi dùng tên đánh lén?
Lan Nặc im lặng.
- Ngươi cứ việc phối hợp.
- Ta không có cách nào phối hợp. Ngươi cách rất xa mà thả một mũi tên xong rồi chạy, ta đứng ở phía trước sẽ bị phát hiện. Ngươi muốn đi chặn đánh bọn hắn, hay là muốn bán ta đi?
- Ngươi sẽ không chạy?
- Ta có thể chạy được sao?
- Đó là ngươi vô năng.
- Ngươi...
Sau khi bọn người Khoái Kiệt rời khỏi mộ của Thái Võ Nhân Hoàng, bọn hắn liền nhanh chóng rút lui về hướng tây.
Bọn hắn dùng ba mảnh di cốt Nhân Hoàng, chiêu mộ Huyền Nguyệt hoàng triều làm bạn, để tránh bị ngăn cản đánh lén.
Vì để tránh cho nhận can thiệp, Khoái Kiệt còn âm thầm liên hệ đến ba vị cường giả tán tu am hiểu tốc độ, hứa hẹn với bọn hắn, mời bọn hắn chạy tới cửa thành Tây Bộ, bí mật thông báo Vạn Đạo Thần Giáo. Để Vạn Đạo Thần Giáo sắp xếp người đến đón dẫn, hoặc là thừa dịp các tộc bên ngoài còn không rõ tình huống, điều Thánh Nhân vào tới.
- Giữ vững tinh thần, nghiêm phòng người khác đánh lén.
Khoái Kiệt khống chế huyết kiếm, xẹt qua bầu trời, con mắt như ưng hiện ra huyết quang, liếc nhìn dãy núi, nhìn về phương xa.
Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều phân tán ở xung quanh, hình thành hai tầng vòng vây, bảo vệ Khoái Kiệt.
Bọn hắn tập trung toàn bộ tinh thần, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, có một ngọn núi cao nguy nga, giống như cự thú đứng thẳng người lên, hùng vĩ hiểm trở, phía trên mọc đầy cây già cứng cáp, tựa như lông tóc tráng kiện.
Lan Nặc sớm đã chạy tới nơi này, vạch phá hai tay, dùng sức nắm chặt Hư Thiên Kính, để máu tươi thấm vào mặt kính.
Hư Thiên Kính mang theo máu tươi, nở rộ lên tia sáng rực quỷ dị, cái bóng mông lung hiện lên khung trời cùng dãy núi mênh mông.
Máu tươi nuôi nấng càng nhiều, kính tượng càng là rõ ràng, cảnh tượng thiên địa được đặt vào càng rộng lớn hơn.
Lan Nặc nhắm mắt lại, ý thức dung nhập Hư Thiên Kính, giống như đặt mình vào trong dòng sông tươi mát.
Bên trên là khung trời, bên dưới là dãy núi.
Hết thảy mọi thứ ở nơi này, đều do nàng khống chế.
Có thể di chuyển dãy núi, quy hoạch con sông; có thể điều khiển không gian, hủy thiên đất trời.
Chỉ thị của nàng, tựa như là ý chí của trời.
Khi Khoái Kiệt cùng các đội ngũ xuất hiện ở bên trong kính tượng, cũng nhanh chóng rõ ràng, hình ảnh bắt đầu run run.
Lấy cảnh giới bây giờ của nàng, còn điều khiển nhiều cường giả ở trên không kia, dù sao cũng đều là bị áp súc chút cảnh giới.
Lan Nặc đau đớn, khống chế kính tượng dần dần xóa đi hình ảnh những người kia, chỉ để lại một mình Khoái Kiệt.
- Dừng lại!! Chú ý phía trước!
Khoái Kiệt đột nhiên hô to.
Hắn là Huyết Hà linh văn, có thể cướp đoạt huyết khí vạn vật, càng có thể kích phát tiềm lực huyết dịch to lớn của bản thân.
Tại lúc bị tinh chuẩn khóa chặt, trong chớp mắt, máu tươi toàn thân vô cùng chấn động, để hắn lập tức giật mình.
- Phía trước giống như có điểm sáng!
Số lượng lớn trưởng lão chú ý tới đỉnh núi bên ngoài hai mươi dặm, nơi đó giống như có gì đó sáng rực đang lấp lóe.
Bọn hắn nhao nhao điều động linh lực, hội tụ ở hai con mắt, muốn thấy rõ ràng tình huống nơi đó.
Giờ khắc này, Khương Phàm lại xuất hiện ở trên một núi càng xa, hắn đứng tại đỉnh núi, tóc ngắn tung bay, vẻ mặt kiên nghị, nắm chặt Thương Sinh Cung, cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa.
Ong ong ong...
Quốc vận cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, tạo hóa vô biên, cuộn trào mãnh liệt.
Hai loại năng lượng vô hình vô chất, lại giống như thủy triều trùng điệp, rót vào thân thể Khương Phàm, hội tụ đến trên Thương Sinh Cung.
Oanh!!
Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, phát ra ánh sáng vạn trượng, từng luồng từng luồng gợn sóng mạnh mẽ hội tụ, hình thành trường tiễn chói mắt trên Thương Sinh Cung.
- Đó là cái gì?
Khoái Kiệt bọn người liên tiếp ngẩng đầu, nhìn dãy núi xa xôi, một mảnh cường quang hừng hực bộc phát giống như nở rộ.
Quả nhiên có mai phục!
Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt khẩn trương đề phòng, nhưng bất luận là bên ngoài năm mươi dặm hay là hai mươi dặm, khoảng cách đều quá xa, không thể nào trực tiếp giết tới, vũ khí càng không khả năng đột nhiên đánh tới, bọn hắn đều theo bản năng mà quan sát xung quanh.
Chương 1624 Giải phóng, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên (1)
Nơi xa hẳn là phụ trợ, là dẫn dụ, phía dưới mới là chủ công, là uy hiếp chân chính.
Nhưng...
Ầm ầm!
Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, chấn động hơn mười dặm dãy núi.
Sát Sinh Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
Giữa một hơi thả ra uy thế giống như là biển gầm, cuồn cuộn phóng thích.
Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.
Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.
Sát Sinh Tiễn xuyên thủng mười mấy dặm, lao thẳng đến Khoái Kiệt.
- Ngăn lại.
Hai vị trưởng lão phản ứng nhanh nhất, hô to bay lên không, chủ động chặn đường.
Một người hóa thân thành Huyết Luyện Cuồng Sư, gào thét như sấm, thanh triều cuồn cuộn, huyết khí dâng lên, ngưng tụ ra vô số vòng xoáy, bên trong giống như có số lượng lớn đầu sư tử đang gào thét, muốn thôn nạp huyết khí giữa đất trời.
Một người nhấc lên dòng lũ cuồn cuộn, rót vào bụi đất nồng đậm, cả hai tay đều mãnh liệt chấn kích, khí hậu giao hòa, hình thành hồng thủy sền sệt, hóa thành bàn tay che trời, chợt vỗ về phía trước.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn mang theo uy thế tuyệt luân, không nhìn đến thanh triều, trực tiếp xuyên thủng hồng thủy, thẳng đến Khoái Kiệt.
- Không...
Hai vị trưởng lão bỗng nhiên biến sắc.
Vẻ mặt Khoái Kiệt trở nên nghiêm trọng, nhưng không có bối rối, huyết kiếm huyết đao toàn bộ đều tới tay, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng... Hắn đột nhiên cảm giác mình không động được, giống như bị một loại năng lượng thần bí nào đó giam cầm, cả hai tay đều đột nhiên triển khai.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn trong nháy mắt đã tới, đánh vào ngực Khoái Kiệt, một tiếng vang như sấm, nổ tung tại ngực.
Khoái Kiệt run rẩy, phun máu bay ngược.
Không có trực tiếp bị oanh sát, bởi vì bên trong hắn đã mặc áo giáp đặc chất.
Nhưng uy thế của Sát Sinh Tiễn quá mạnh, đè ép hắn nhanh chóng lui lại, vượt qua dãy núi, vượt qua trời cao, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó liền ớn lạnh toàn thân, sợ hãi kêu gào đuổi tới.
Lan Nặc hãi nhiên quay đầu, nhìn qua phương hướng của Khương Phàm.
Ngươi gọi cái này là gọi mũi tên?
Tinh Nguyên Pháo của thần giáo cũng đều không có mạnh như ngươi vậy!
Tên điên này lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?
Có thể sống đến bây giờ xem ra không phải không lý do.
Khương Phàm thu hồi Thương Sinh Cung, ăn vào đan dược, dung nhập núi cao, đuổi bắt Khoái Kiệt đang đi xa.
- Chú ý xung quanh, nghiêm phòng đánh lén.
- Là ai? Là ai làm!
- Đã chết rồi sao? Khoái Kiệt đã chết rồi sao?
Trưởng lão Vạn Đạo thần giáo đạp không phóng tới, cảnh giác xung quanh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Điêu Lãnh Phong đã chết, nếu như Khoái Kiệt cũng chết, bọn hắn trở về phải bàn giao thế nào?
Không chết cũng sẽ bị rút gân lột da.
Vừa rồi lại là năng lượng gì?
Tại sao có thể có vũ khí cường đại như vậy?
Một kích xuyên thủng bọn hắn ngăn cản, còn đánh Khoái Kiệt bay ra hơn trăm dặm, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Là thật sự đánh xa, hay là... đã tan chảy?
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì, nhanh dùng ngọc phù đi.
Điêu Lãnh Nguyệt lớn tiếng quát hỏi.
- Ngọc phù phải đưa ra khỏi cửa thành, không thể dùng ở chỗ này.
Trưởng lão chau mày, ngọc phù không ở trên người Khoái Kiệt, mà là đặt ở trên người có cảnh giới mạnh nhất trong đội ngũ là hắn.
Đây là Khoái Kiệt an bài, nếu quả như thật sự gặp được nguy hiểm khó mà chống cự, lập tức kích phát ngọc phù, toàn lực ngăn cản.
Nhưng... Ngăn cản?
Hắn đều không có kịp phản ứng!
- Ngọc phù quan trọng, hay là Khoái Kiệt quan trọng?
- Trước tiên phải xác định Khoái Kiệt còn sống hay đã chết. Nếu như bị bắt, ta sẽ lập tức vận dụng ngọc phù, nếu như đã chết...
- Vừa rồi ngươi liền nên dùng ngọc phù! Nếu như Khoái Kiệt chết rồi, trách nhiệm của ngươi là lớn nhất!
- Ta không nghĩ tới...
- Im miệng! Ngươi không nghĩ tới, cũng là trách nhiệm của ngươi!
Điêu Lãnh Nguyệt cảm thấy bất an mãnh liệt, dám tập kích bọn họ, lại còn trực tiếp xuống tay với Khoái Kiệt.
Hoặc là Tru Thiên Thần Điện, Đại Quang Mang Thần Điện, hoặc là chính là... tên điên Khương Phàm kia tới.
Mà nếu đã ra tay liền có thể còn có đòn sau nữa.
Hình ảnh Điêu Lãnh Phong chết ở trước mặt nàng đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, nàng thật sự sợ mình cũng sẽ chết ở chỗ này.
Khoái Kiệt bị đánh bay ra hơn một trăm dặm, nện vào trong ngọn núi.
Trận va chạm kịch liệt đã rung chuyển núi cao, loạn thạch bị thủng, bụi mù bay lên.
Các cường giả xung quanh lập tức kích động, còn tưởng rằng có bảo bối gì xuất hiện.
Kết quả móc ra xem xét, lại là một người gần chết không sống.
- Đây là Khoái Kiệt?
Một vị tử đệ đại tộc đột nhiên nhận ra, hắn bị dọa đến giật mình, tranh thủ thời gian lui lại hai bước.
- Khoái Kiệt? Không có lầm chứ, ai dám tập kích nhân vật này?
- Xem linh văn của hắn.
- Huyết Hà linh văn, thật sự là hắn!
- Không phải nói Vạn Đạo Thần Giáo đang mang theo ngọc phù rời khỏi sao?
- Đây là bị người khác chặn đánh rồi? Thật đúng là có người không sợ chết.
Rất nhiều người gom lại phía trước, nhưng không có ai dám tới gần.
Sau đó không lâu, đội ngũ của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều xuất hiện ở bầu trời phương xa, nhanh chóng tới gần nơi này.
- Nhanh tản ra, đừng gây chuyện.
Đám người đang tụ ở xung quanh Khoái Kiệt lập tức giải tán.
Nhưng, bọn hắn ra bên ngoài chạy, một mảnh liệt diễm lại gào thét lao tới, xuyên qua bọn hắn, vọt tới phía trước Khoái Kiệt.
Khương Phàm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, một tay bóp lấy Khoái Kiệt, kéo lấy muốn trọng tiến vào địa tầng.
- Khương Phàm? Quả nhiên là hắn!
Điêu Lãnh Nguyệt đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới đã liền thấy được bóng dáng mang theo mặt nạ kia từ xa.
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì!
Điêu Lãnh Nguyệt nghiêm nghị hô to.
Sau khi sắc mặt Lưu trưởng lão thay đổi, hắn cắn răng một cái, dung hợp ngọc phù.
Ngọc phù cùng máu tươi dung hợp, bắn ra cường quang, chiếu thấu linh hồn, huyết nhục, xương cốt.
Đường vân kỳ diệu lan tràn tại toàn thân, giải trừ tầng tầng phong ấn.
- A!!
Lưu trưởng lão cảm nhận được năng lượng bành trướng đã lâu, bất luận là huyết khí hay là khí hải, cũng sẽ không tiếp tục bị nhận áp chế nữa, đã khôi phục toàn diện, tấn mãnh xao động.
Khắp người hắn sôi trào lên nhiệt huyết, lên tiếng hô to, một tay một kích, khí tức kim loại mênh mông giống như là dòng lũ mãnh liệt lao ra.
Thương thương thương!
Dòng lũ kim loại cuồng dã cuồn cuộn, hóa thành một trăm ngàn lợi kiếm đen, lít nha lít nhít, chật ních khung trời, khí tức lạnh thấu xương tràn ngập thiên địa, vô số cây rừng đều trải rộng vết cắt.
Chương 1625 Giải phóng, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên (2)
Khương Phàm cảm thấy ớn lạnh, hắn nhanh chóng bắt lấy Khoái Kiệt nhét vào thanh đồng tiểu tháp, nằm xuống xông vào địa tầng.
Trong dãy núi, vô số cường giả bỗng nhiên biến sắc, hãi nhiên nhìn ra không trung xa xa, lại có người tiếp xúc cấm chế.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!
Lưu trưởng lão hét lớn như sấm, một trăm ngàn thanh lợi kiếm gào thét bạo kích, phạm vi bao trùm đạt tới ba mươi, năm mươi dặm, bọn chúng sắc bén cứng rắn, ý lạnh lăn tăn, đâm xuyên qua không gian, tràn ngập đất trời tiêu xạ.
Niết Bàn cảnh lục trọng thiên cuồng nộ một kích.
m thanh tranh minh, vang vọng hoàn vũ.
Số lượng lớn núi đá bị đánh xuyên, thủng trăm ngàn lỗ; vô số cây rừng bị vỡ nát, bụi mù ngập trời.
Đám tán tu đang muốn chạy trốn liên miên chết thảm, máu thịt be bét.
Toàn bộ Huyền Thiết Kiếm buông xuống tầng đất, cuồng oanh loạn tạc, lao thẳng xuống dưới mặt đất hơn ngàn mét.
- Thái Tổ sơn!
Khương Phàm đưa ý thức điều khiển thanh đồng tiểu tháp, kéo Thái Tổ sơn nặng nề đi ra, vắt ngang ở trước mặt.
Hai cánh tay hắn mở lớn, từ địa tầng dẫn dắt ra Đại Địa Mẫu Khí mênh mông, cường thế va chạm Thái Tổ sơn.
Ầm ầm!
Thái Tổ sơn thức tỉnh, nổ tung khí tức Hồng Hoang kinh khủng, khuấy động hơn mười dặm địa tầng, quy mô tiểu xảo đẹp đẽ đột nhiên tăng vọt đến trăm trượng.
Thương thương thương...
Huyền Thiết Kiếm bị cường thế chấn mở, ngay chút vết tích cũng đều không có để lại, ngay cả Huyền Thiết Kiếm đang bắn vọt gào thét xung quanh cũng đều bị liên lụy, cưỡng ép lật tung.
Thái Tổ sơn nở rộ ánh sáng, ẩn hiện dãy núi, đại lục chìm nổi, uy thế nặng nề ầm vang ép vỡ địa tầng, không gian sụp ra vết nứt kinh khủng.
Khương Phàm mạo hiểm chặn đánh, thành công gánh vác kiếm triều hủy diệt, nhưng uy thế Thái Tổ sơn nổ tung trong nháy mắt đã chấn hắn vỡ nát.
Huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
Nếu như không phải có Bát Hoang Chiến Trụ quấn quanh trong hài cốt, thì phần uy thế này đã đủ để chôn vùi hắn.
Đan Hoàng âm thầm lắc đầu, bộ dáng đứa nhỏ này liều mạng mặc dù dũng mãnh, nhưng thật sự là làm cho người ta đau lòng.
Khương Phàm không lo được suy yếu khó chịu, hắn cưỡng ép điều động Tiểu Niết Bàn Thuật, khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, kéo lấy Thái Tổ sơn tiến đụng vào vết nứt đáng sợ, trực tiếp di chuyển từ hư không.
- A?
Lưu trưởng lão cảm giác được lợi kiếm mình đánh đi ra giống như đã bị cái gì đó cản trở, cũng đã nhận ra sâu trong địa tầng kịch liệt sụp đổ.
Là Thái Tổ sơn?
Lưu trưởng lão lập tức nghĩ đến khả năng, nhưng không tin Khương Phàm có thể thật sự khống chế được Thái Tổ sơn, uy thế mạnh như vậy, khẳng định Khương Phàm đã bị thương rất nặng.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát.
Tay áo của Lưu trưởng lão bay loạn, hai mắt ánh sáng bắn ra, dẫn dắt mỏ kim loại trong đại địa, dãy núi, dâng lên khí tức kim loại giống như thủy triều.
Trùng điệp, thanh thế kinh người.
Một cái vòng xoáy kim loại tấn mãnh thành hình, bao phủ mười ngàn mét ở trên không trung.
Khí tức sắc bén thấu xương, uy thế nặng nề che đậy dãy núi.
Sâu trong vòng xoáy, răng rắc tiếng giòn vang, âm vang tranh minh, cứ như Thiên Thần rèn sắt, vang vọng đất trời.
Một con Kim Loại Cuồng Long ầm vang thành hình, dài đến hơn ba trăm mét, toàn thân trải rộng lân phiến kim loại, lấp lóe ý lạnh, càng cuồn cuộn lấy kim loại sắc bén cứng rắn.
Rống!!
Kim Loại Cuồng Long phát ra tiếng gào thét hùng hậu vô cùng chân thực, trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, nó từ trên trời giáng xuống, đánh tới địa tầng.
Đại địa lay động, vết nứt lan tràn, Kim Loại Cuồng Long cuồng dã hoành kích ở sâu trong tầng đất, uy thế khủng bố rất có thể sẽ phá hủy hết thảy được mọi thứ. Ngay cả bọn người Điêu Lãnh Nguyệt ở trên không trung cũng hít vào một ngụm khí lạnh, không hổ là cường giả tiếp cận cao giai niết bàn.
Ý thức của Lưu trưởng lão cùng Cuồng Long tương liên, dò xét tầng đất, khống chế Kim Loại Cuồng Long khổng lồ cuồng kích bốn chỗ.
Thanh thế kịch liệt, tựa như là hủy diệt động tĩnh, hẳn là sẽ dọa được Khương Phàm đi ra.
Nhưng... Hắn lại không có phát giác được khí tức Thái Tổ sơn, chỉ nơi thấy được một cái khu vực hoang vu sụp đổ ở chỗ cực sâu.
- Chạy?
Lưu trưởng lão cau chặt lông mày, ngừng Cự Long trùng kích lại, định thần cảm nhận tài nguyên khoáng sản sâu trong địa tầng, tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Sau khi cảnh giới khôi phục, thực lực không hề có bất kỳ áp chế gì, phạm vi dò xét đã đạt tới gần trăm dặm.
- Tìm được rồi!
Đáy mắt Lưu trưởng lão bùng lên tinh mang, thao túng Kim Loại Cuồng Long phá tan địa tầng, phóng lên tận trời, khí tức kim loại cuồn cuộn, khí thế cứng rắn sắc bén tràn ngập trong dãy núi, không thể nghi ngờ là hình ảnh chèn ép nhất vùng đất trời này.
- Mau đuổi theo hắn, tuyệt đối không thể để hắn lại chạy.
Đám người Điêu Lãnh Nguyệt toàn bộ rơi xuống trên thân Cự Long, sợ hãi trước khí tức kim loại hủy diệt, cũng lo lắng thúc giục.
Khoái Kiệt không thể nào lại có chuyện ngoài ý muốn.
Khương Phàm càng không thể lại chạy trốn từ trong tay bọn họ.
- Hắn trốn không thoát.
Lưu trưởng lão huy động thủy triều kim loại, nắm Kim Loại Cuồng Long trong tay hoành kích giữa trời cao, dùng tốc độ cao nhất truy kích.
Hơn tám mươi dặm bên ngoài, Khương Phàm cũng phá tan địa tầng, ngưng tụ hai cánh, giương cánh bay đi, dùng tốc độ cao nhất phóng tới nơi xa.
- Khương Phàm? Ta đang tìm ngươi đây!
Một con đại xà liệt diễm từ sâu trong ngọn núi dâng lên, tiếng gào thét cuồng liệt chấn động cánh rừng, vang vọng không trung.
Loan Hồng Hi, Phương Tĩnh và các cường giả của Tru Thiên Thần Điện cưỡi trên thân đại xà, phấn chấn hô to.
- Khương Phàm, nhìn xem ngươi chạy đi đâu!
Hạ Hầu Đạt kích động gào thét, liệt diễm sôi trào, thao thao bất tuyệt, nó giống như là đang hoành hành giữa biển lửa, tốc độ liên tục tăng vọt.
- Lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy!
Đám người Loan Hồng Hi kích hoạt linh văn, đằng đằng sát khí, toàn bộ đều khóa chặt Khương Phàm trên bầu trời.
- Bắt lấy Khương Phàm, hắn là của chúng ta.
Điêu Lãnh Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở Lưu trưởng lão.
- Không ai có thể cướp khỏi tay ta!
Lưu trưởng lão tràn đầy tự tin, toàn lực khống chế Kim Loại Cuồng Long, mà những nơi nó đi qua, mỏ kim loại đều bị thu sạch đến kích thích, cuộn trào mãnh liệt, hội tụ về Kim Loại Cuồng Long, ngưng tụ thành móng vuốt bén nhọn.
Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả xông lên núi cao, nhìn sang mảnh liệt diễm trước mặt, lại nhìn Cuồng Long ở phía sau.
Bầu không khí lập tức nóng lên.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng sắp thua rồi?
Tên điên này phách lối đến bây giờ, cũng coi như là đủ vốn.
Mặc dù bọn hắn không có dung hợp ngọc phù, nhưng tùy thời có thể lấy, cho nên Loan Hồng Hi chưa từng có xua đuổi.
- Chia đều!
Khoái Kiệt chủ động đề nghị.
- Ta đồng ý.
Hứa Như Lai đồng ý.
Bọn hắn bây giờ cũng không nguyện ý vận dụng ngọc phù, cho nên thoáng yếu thế.
- Ta muốn cái đầu kia, muốn phần xương sống kia! Muốn áo giáp, muốn mũ giáp!
Loan Hồng Hi cao ngạo chọn bảo bối quan trọng nhất.
Khoái Kiệt lập tức quát tháo:
- Đừng quá làm càn, ngươi có thể muốn đầu lâu, nhưng xương sống phải thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta. Ngươi có thể muốn mũ giáp, nhưng áo giáp nhất định phải thuộc về chúng ta.
- Vậy liền thử một chút?
Loan Hồng Hi ra lệnh một tiếng, Hỏa Xà phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, thân thể cao lớn mãnh liệt đè về phía trước.
- Đầu lâu cùng xương sống, ngươi chỉ có thể chọn một!
Khoái Kiệt một bước cũng không nhường.
- Đừng không biết tốt xấu, nếu không ta làm cho các ngươi liền dùng ngọc phù ngay bây giờ!
- Ngươi dám không? Chúng ta nơi này có Niết Bàn ngũ trọng thiên, lục trọng thiên, nếu quả thật dùng, các ngươi còn có cơ hội đàm phán?
Sau khi giằng co một phen kịch liệt, Loan Hồng Hi đạt được đầu của Thái Võ Nhân Hoàng, Khoái Kiệt đạt được xương sống, mũ giáp cùng áo giáp thì thuộc về Chí Tôn Kim Thành.
Những mảnh hài cốt cùng áo giáp còn sót lại khác, trong quá trình phân phối có khuynh hướng thuộc về Tru Thiên Thần Điện, thứ hai là Vạn Đạo Thần Giáo, Chí Tôn Kim Thành cầm một số nhỏ.
Tất cả đều vui vẻ!!
- Tìm Khương Phàm cho ta!
Loan Hồng Hi vừa lòng thỏa ý, khống chế Hỏa Xà rời khỏi Nhân Hoàng điện.
Chỉ cần bắt lấy Khương Phàm liền có thể cướp được tất cả bảo bối trong tay Khương Phàm.
Ví dụ như Thái Tổ sơn, ví dụ như đầu lâu Kỳ Lân, ví dụ như di cốt tiên tổ trấn thủ mộ Kỳ Lân, lại ví dụ như hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Tên hỗn đản kia đơn giản chính là một cái bảo khố di động!
Bọn hắn nhất định phải nhanh chóng hành động, trước khi Vạn Đạo Thần Giáo mời đến những cường giả khác, phải bắt lấy Khương Phàm, sau đó di chuyển bảo tàng ra ngoài.
Khương Phàm đã sớm rời khỏi Thái Võ Nhân Hoàng điện, nhanh chóng phóng tới chỗ sâu trong rừng.
Ngọc phù vừa ra, tình thế liền nghịch biến.
Nhất là rơi xuống trên tay tử địch.
Nếu như bây giờ lại bị vây lại, thật sự là không có chỗ có thể trốn.
Tuy nhiên trong tay hắn còn có hai tấm ngọc phù, một tấm cho Kiều Vô Hối, một tấm có thể cho Kiều Hinh.
Kiều Vô Hối tiếp tục tọa trấn vực sâu, Kiều Hinh cùng hắn đi ra gây náo.
Nhưng... Khương Phàm chạy tới trước liền từ từ ngừng lại.
Năm tấm ngọc bài, một tấm đã bị dùng, hai tấm đang ở trên tay hắn. Còn có hai tấm kia đã bị Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành lấy được. Bọn hắn cầm tới ngọc bài sẽ dùng lập tức, hay là sẽ đưa đến giao cho Thánh Linh ở bên ngoài?
Nếu có hi vọng, bọn hắn khẳng định là đưa đến bên ngoài.
- Thánh Linh...
Khương Phàm càng nhăn mày càng chặt, nếu như có hai Thánh Linh vào đây, đủ để quét ngang Thượng Thương cổ thành, càng có thể tiếp cận vực sâu.
Đến lúc đó, coi như Kiều Vô Hối gánh vác, cũng nhất định sẽ bại lộ tình huống trong vực sâu.
- Không được!!
Khương Phàm quả quyết quay người đuổi bắt.
Nhất định phải cưỡng ép cản bọn họ lại trước khi Vạn Đạo Thần Giáo hoặc là Chí Tôn Kim Thành rời khỏi.
Khương Phàm chau mày, như thế này quá mạo hiểm, một khi ép bắt, bọn hắn khẳng định sẽ giao ngọc phù cho cường giả Niết Bàn cảnh nào đó, đến lúc đó mình liền gặp nguy hiểm.
Nhưng, chỉ cần không đưa Thánh Linh vào đến, hắn nhấc lên nguy hiểm lại lớn hơn nữa đều đáng giá.
Mục tiêu hàng đầu, Vạn Đạo Thần Giáo!
Thời điểm Khương Phàm trở lại gần Thái Võ Nhân Hoàng điện, biển người đang chen chúc rời khỏi, tụ tập ở nơi đó không cam lòng nghị luận.
Đại Quang Mang Thánh Điện lo lắng bị Vạn Đạo Thần Giáo đuổi bắt, mang theo Nhân Hoàng Kiếm nhanh chóng rời khỏi.
- Ngọc phù vừa ra, cục diện tại Thượng Thương cổ thành liền muốn thay đổi.
- Bây giờ cao nhất đều là Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, mọi người đứng tại vấn đề giống nhau, xuất hiện đồ tốt đều có thể tranh một chuyến, nếu như Chí Tôn Kim Thành cùng Vạn Đạo Thần Giáo mời Thánh Linh tiến đến, chúng ta còn chơi thế nào?
- Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, tuyệt đối có thể lật tung Thượng Thương cổ thành, bảo bối toàn thuộc về bọn hắn.
- Chúng ta đều có thể trở thành con mồi, cướp được bảo bối liền đưa đi trước toàn bộ.
- Uy uy uy, có hứng thú liên hợp lại hay không, làm cho Vạn Đạo Thần Giáo dùng ngọc phù ở chỗ này?
- Ngươi điên rồi! Đây chính là hoàng tộc cùng hoàng đạo! Không nhìn thấy Khương Phàm đều xám xịt chạy trốn sao?
- Chớ hồ nháo. Thật sự đuổi đến tức giận, bọn hắn giao ngọc phù cho lão gia hỏa Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên lục trọng thiên, một chiêu cực mạnh, chúng ta đều được treo.
Khương Phàm sau khi hiểu rõ xuống tình huống liền lặng yên rút đi, quấn ra một đường cong, ngăn cản Đại Quang Mang Thần Điện đang thoát khỏi.
- Khương Phàm? Ngươi là lạc đường sao?
Bọn người Bùi Thiên Lam lập tức đề phòng, đối đãi với tên điên này, bọn hắn cũng không dám có chủ quan.
- Các ngươi đây là muốn đi đâu?
Khương Phàm từ trên cây nhảy xuống.
- Chúng ta đi đâu, không liên quan gì tới ngươi. Ngược lại là ngươi, chọn sai đối thủ.
Bùi Thiên Lam lặng lẽ ra hiệu với các trưởng lão.
- Chớ khẩn trương, ta không phải đến đoạt Nhân Hoàng Kiếm.
- Ngươi là đến đưa Thái Tổ sơn?
- Ha ha, Bùi công tử vẫn rất hài hước. Ta là tới hỗ trợ, chỉ cần trả một chút thù lao là được rồi.
- Chúng ta không có phiền phức, không cần hỗ trợ.
- Nếu như đám người Khoái Kiệt đi ra, Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo sẽ muốn tiến đến. Đến lúc đó, bảo tàng trong Thượng Thương cổ thành này còn có ai có thể giành được qua bọn hắn?
- Mặc dù bọn hắn đạt được ngọc phù, nhưng muốn bỏ Thánh Nhân vào đến, phải nhìn xem người của hoàng tộc hoàng đạo khác có nguyện ý hay không.
Bùi Thiên Lam không phải rất lo lắng, bây giờ cường tộc các phương đều tề tụ Tây Bộ, tất cả Thánh Linh đều gom lại cùng một chỗ, bọn hắn không thể nào cho phép có Thánh Linh không nhận áp chế xông vào Thượng Thương cổ thành.
- Nếu như bọn hắn có thể đuổi đến trước khi tin tức truyền ra mà rời khỏi liền có thể mời Thánh Linh tiến đến trước khi các phương kịp phản ứng.
- Coi như thật sự có Thánh Linh tiến đến, nguy hiểm cũng là ngươi.
- Ta là nguy hiểm, nhưng các ngươi cũng đừng hòng lần nữa đụng đến bảo bối.
- Nhiệm vụ của chúng ta là tiến đến tìm kiếm cơ duyên, chuyện Thánh Linh do bên ngoài phụ trách.
Chương 1622 Lan Nặc khuất phục
Bùi Thiên Lam không muốn mạo hiểm, thật sự muốn ép đám người Khoái Kiệt kia vận dụng ngọc phù, khẳng định sẽ giao cho người mạnh nhất.
Không phải lục trọng thiên thì chính là thất trọng thiên.
Chuyện đó không thể nghi ngờ chính là nghiền ép thức thực lực sai biệt.
Đến lúc đó nếu như tập trung vào hắn, không chỉ có hắn sẽ nguy hiểm, tất cả bảo bối đều sẽ bị vơ vét sạch sẽ. Mặc dù hắn rất muốn chặn đánh Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng nguy hiểm quá lớn, làm không tốt liền thành tự chui đầu vào lưới.
Cho nên hắn lựa chọn chờ đợi, nếu như ở bên ngoài ngăn cản Thánh Linh của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành tiến đến, hắn ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Nếu quả thật có Thánh Linh tiến đến, hắn sẽ dẫn người rời khỏi.
Dù sao cũng đã có được rất nhiều bảo bối.
- Ngươi ngược lại là rất giữ vững bình thản.
Khương Phàm xem thái độ kiên quyết của bọn hắn, nhún nhún vai chuẩn bị rời khỏi.
- Chờ một chút! Chúng ta để cho ngươi rời khỏi?
Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện bước về phía trước mấy bước, vây Khương Phàm lại.
Khương Phàm cười nhạt nói.
- Thay đổi chủ ý?
- Đừng giả bộ choáng váng. Để đồ lại.
- Thứ gì?
- Thái Tổ sơn! Đầu lâu Kỳ Lân! Chúng ta không ép buộc ngươi quá ác, ngươi chỉ cần để lại hai cái này, liền có thể rời khỏi.
Trước đó bọn hắn cũng đang tìm kiếm Khương Phàm, muốn bảo bối của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại tự đưa mình tới cửa.
Nói chuyện hợp tác?
Ngươi thật đúng là không xứng.
Bùi Thiên Lam nói:
- Để lưu lại một miếng ngọc phù!
Khương Phàm nói:
- Ta đến nói chuyện hợp tác cùng các ngươi, vậy mà các ngươi lại muốn ăn cướp của ta? Các ngươi đây bề ngoài trắng bóng nhưng lòng cũng rất đen nhỉ.
- Là ngươi không có nhận rõ chính mình, tìm nhầm đối thủ. Một miếng ngọc phù, một cái đầu lâu Kỳ Lân, còn có Thái Tổ sơn, ta đã rất khai sáng, đổi lại là những người khác, ngươi khả năng bị đào...
Bùi Thiên Lam còn chưa nói xong, xung quanh Khương Phàm đột nhiên hiện lên ánh sao, xô ra lỗ đen, nắm hắn đi đến.
Khuôn mặt của đám người Bùi Thiên Lam có chút động, vũ khí Không Gian sao?
Lấy được từ Diệp Trục Thiên sao?
Trách không được Khương Phàm có thể nhiều lần thoát khỏi đuổi bắt.
Các trưởng lão của Đại Quang Mang Thần Điện âm thầm tiếc hận, thịt mỡ tới tay vậy mà lại chạy:
- Công tử, chúng ta thật sự ngồi nhìn Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành rời khỏi Thượng Thương cổ thành?
Bùi Thiên Lam nói:
- Trước đó ta còn muốn ngăn cản, bây giờ không cần chúng ta ra tay. Nếu Khương Phàm đã chủ động tìm đến, nói rõ hắn so với chúng ta càng sốt ruột chuyện này hơn, để chính hắn đi điên đi. Đến lúc đó Vạn Đạo Thần Giáo bị buộc tức giận, khẳng định sẽ vận dụng ngọc phù, Khương Phàm không chết, cũng sẽ bị đào một lớp da.
- Công tử giỏi tính toán.
Các trưởng lão nhao nhao tin phục.
- Tần trưởng lão, bây giờ ngươi liền xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất truyền chuyện ngọc phù đi, để các phương sớm đề phòng Vạn Đạo Thần Giáo cùng Chí Tôn Kim Thành. Chỉ cần bên ngoài có cảnh giác, coi như bọn người Khoái Kiệt đưa được ngọc phù ra ngoài, cũng đừng hòng mời Thánh Linh tiến đến được.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi, hắn đã tìm được mục tiêu mới.
- Khương Phàm ngươi cũng sẽ tìm giúp đỡ?
Lan Nặc mắt phượng hàm sát, khống chế Hư Thiên Kính giam cầm Khương Phàm.
- Ngươi có thể khống chế ở thân thể ta, nhưng khống không chế nổi ý thức của ta. Ngươi đụng một sợi lông của ta, ta chém một cái chân của bọn họ, chúng ta đi thử một chút?
Khương Phàm đứng ở trước mặt Lan Nặc, hai người mặt đối mặt nhau.
- Kẻ điên như ngươi, rốt cuộc muốn thế nào?
Lan Nặc vùng vẫy một lát, sau đó buông Hư Thiên Kính xuống.
- Ta muốn bắt sống Khoái Kiệt, ngươi phải giúp ta.
- Giúp thế nào, ném ta đi qua phát nổ? Trong tay bọn họ có nắm ngọc phù, tùy thời có thể giải trừ áp chế, chúng ta đi qua chính là chịu chết.
- Ta chủ công, ngươi di chuyển ta, những cái khác không cần ngươi quản.
- Nếu như ta giúp ngươi, người ngươi đều thả?
- Xem biểu hiện của ngươi. Biểu hiện tốt, thả nhiều thêm mấy tên, biểu hiện không tốt, một tên cũng đừng nghĩ lấy lại được. Nếu như ngươi dám hại ta, thời điểm ta bị bắt trước tiên ta sẽ làm thịt hết bọn hắn.
- Ta giúp ngươi, ngươi thả người, thả toàn bộ! Nếu không, ta không giúp chuyện này!
- Vậy ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ nhìn thấy được bọn hắn nữa.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Lan Nặc mỹ lệ làm rung động lòng người, giống như là Tiên tử, kiều diễm ướt át, khí chất tôn quý, lại lộ ra mấy phần khí tức khinh người.
Chỉ là giờ khắc này, hai mắt sáng tỏ lại nổi lên hơi nước:
- Khương Phàm, giữa chúng ta không oán không thù, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn cũng chỉ là mộ chút ân oán nhỏ, tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy, vì sao!
Khương Phàm đứng vững, nghiêng đầu nhìn nàng:
- Ngươi suýt chút nữa đã phế đi ta, ngươi hỏi ta vì sao?
- Là ngươi muốn bắt ta làm nữ nô!
Lan Nặc kiêu ngạo thanh cao, thiên phú khinh người, tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn là Thánh Nữ, đến Cửu Thiên Thần Giáo là phó giáo chủ tương lai, nàng tôn quý tựa như là Thần Nữ trên trời, bất kỳ người nào nhìn thấy đều là tôn trọng kính sợ, làm sao có thể tiếp nhận trở thành nô lệ của người khác?
Khi biết được khế ước nhân chủng phát sinh dị biến, một khắc này, nàng nhịn xuống để không sụp đổ, đã là cực hạn.
Đương nhiên nàng muốn phản kích, đương nhiên muốn khống chế Khương Phàm, nàng không cho phép nhân sinh ngăn nắp của mình có chỗ bẩn như thế này.
- Là ngươi muốn khống chế ta, làm khế ước nhân chủng cho ta, là ngươi muốn khống chế ta, luyện ta thành nô lệ. Là ngươi, gieo gió gặt bão!
- Nếu như ngươi không xuất hiện ở Thiên Cung thứ chín, giữa ta và ngươi cũng sẽ không lại có bất cứ việc gì phải gặp nhau, là ngươi uy hiếp Vạn Linh Huyết Thụ của ta, ta không thể không khống chế ngươi.
- Đáng đời!
- Tên hổn đản ngươi!
- Đừng nói nhảm với ta, trước đó ta đã muốn nói chuyện với ngươi, là chính ngươi từ chối. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.
- Ngươi đi chết đi!
- Ta chết đi, ngươi cũng đừng hòng sống, bọn người Lan Nguyệt chôn cùng một chỗ.
- Ngươi...
Lan Nặc thở hổn hển, gương mặt kiều nộn có chút trắng dã, bộ ngực căng phồng càng là chập trùng lên xuống.
- Ngươi đời này không chỉ cần sống vì mình, còn phải sống vì ta. Ngươi, cam chịu số phận đi.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
- Dừng lại! Ngươi muốn ta làm thế nào? Chỉ cần ngươi có thể giải trừ khế ước, ta làm cái gì cũng đều được.
Chương 1623 Tinh chuẩn phục sát
Lan Nặc bỗng nhiên gọi Khương Phàm lại, ánh mắt lắc lư, nước mắt trượt xuống, dùng sức kéo căng thân thể mềm mại bên trong áo bào.
- Làm cái gì cũng đều được?
Khương Phàm đứng vững lại.
- Chỉ cần ngươi giải trừ khế ước cho ta, ngươi muốn làm cái gì cũng đều được, từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta thanh toán xong.
Giọng Lan Nặc có chút phát run.
Ánh mắt Khương Phàm quét mấy lần trên thân thể cao gầy thướt tha của Lan Nặc, nhếch miệng lên bôi đường cong, đi tới trước mặt của nàng:
- Nhìn không ra, Lan Nặc cô nương lại có phách lực như thế.
- Ngươi đồng ý?
Cơ thể mềm mại của Lan Nặc căng cứng, ánh mắt lắc lư, nhất định phải giải trừ khế ước trước khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.
Khương Phàm đưa tay ôm lấy cái cằm Lan Nặc, đụng đến phía trước.
Lan Nặc vô ý thức ngửa ra sau, nhưng dưới ánh mắt bén nhọn nhìn gần của Khương Phàm, chịu đựng khuất nhục từ từ tới gần phía trước.
Cơ thể nàng căng cứng, hô hấp lộn xộn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nước mắt tràn mi.
Thời điểm khóe miệng hai người đụng vào nhau, Khương Phàm đột nhiên nắm vuốt cái cằm đẹp đẽ tinh tế tỉ mỉ của nàng, đẩy qua bên cạnh:
- Sao ngươi lại lại xuất hiện loại ý nghĩ này? Ta hẳn không có để lại cho ngươi ấn tượng xấu xa như vậy chứ. Ngươi là muốn thừa dịp ta buông lỏng cảnh giác, lại khống chế ta?
Lan Nặc tức giận tránh thoát một bàn tay to lớn:
- Ta chỉ cần giải trừ khế ước!
Khương Phàm cười lạnh:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không chịu bàn bạc. Bây giờ, đã muộn rồi. Nữ nô như ngươi, ta chắc chắn phải có được.
- Ngươi sẽ không sống để mà đi ra khỏi Thượng Thương cổ thành được, không cần thiết phải lôi kéo ta chôn cùng. Ngươi giải trừ khế ước của ta, thả bọn người Lan Nguyệt, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, ta cũng có thể giúp ngươi bắt lấy Khoái Kiệt.
- Ta nói một lần cuối, muốn cứu người, theo yêu cầu của ta mà làm việc, không muốn cứu, cáo từ.
Khương Phàm quay người rời khỏi.
Lan Nặc lại lần nữa la lên, nhưng Khương Phàm không tiếp tục dừng lại, nàng chỉ có thể đuổi theo:
- Ta giúp ngươi giết người, ngươi xác định có thể thả bọn họ?
- Nhìn biểu hiện của ngươi.
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
- Ta sẽ bắn ra một tiễn, đánh lén Khoái Kiệt, ngươi chuẩn bị Hư Thiên Kính kỹ càng, tại lúc ta tập kích trước tiên liền quăng hắn về phía không trung, nghênh đón mũi tên của ta.
- Ngươi dùng tên đánh lén?
Lan Nặc im lặng.
- Ngươi cứ việc phối hợp.
- Ta không có cách nào phối hợp. Ngươi cách rất xa mà thả một mũi tên xong rồi chạy, ta đứng ở phía trước sẽ bị phát hiện. Ngươi muốn đi chặn đánh bọn hắn, hay là muốn bán ta đi?
- Ngươi sẽ không chạy?
- Ta có thể chạy được sao?
- Đó là ngươi vô năng.
- Ngươi...
Sau khi bọn người Khoái Kiệt rời khỏi mộ của Thái Võ Nhân Hoàng, bọn hắn liền nhanh chóng rút lui về hướng tây.
Bọn hắn dùng ba mảnh di cốt Nhân Hoàng, chiêu mộ Huyền Nguyệt hoàng triều làm bạn, để tránh bị ngăn cản đánh lén.
Vì để tránh cho nhận can thiệp, Khoái Kiệt còn âm thầm liên hệ đến ba vị cường giả tán tu am hiểu tốc độ, hứa hẹn với bọn hắn, mời bọn hắn chạy tới cửa thành Tây Bộ, bí mật thông báo Vạn Đạo Thần Giáo. Để Vạn Đạo Thần Giáo sắp xếp người đến đón dẫn, hoặc là thừa dịp các tộc bên ngoài còn không rõ tình huống, điều Thánh Nhân vào tới.
- Giữ vững tinh thần, nghiêm phòng người khác đánh lén.
Khoái Kiệt khống chế huyết kiếm, xẹt qua bầu trời, con mắt như ưng hiện ra huyết quang, liếc nhìn dãy núi, nhìn về phương xa.
Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều phân tán ở xung quanh, hình thành hai tầng vòng vây, bảo vệ Khoái Kiệt.
Bọn hắn tập trung toàn bộ tinh thần, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, có một ngọn núi cao nguy nga, giống như cự thú đứng thẳng người lên, hùng vĩ hiểm trở, phía trên mọc đầy cây già cứng cáp, tựa như lông tóc tráng kiện.
Lan Nặc sớm đã chạy tới nơi này, vạch phá hai tay, dùng sức nắm chặt Hư Thiên Kính, để máu tươi thấm vào mặt kính.
Hư Thiên Kính mang theo máu tươi, nở rộ lên tia sáng rực quỷ dị, cái bóng mông lung hiện lên khung trời cùng dãy núi mênh mông.
Máu tươi nuôi nấng càng nhiều, kính tượng càng là rõ ràng, cảnh tượng thiên địa được đặt vào càng rộng lớn hơn.
Lan Nặc nhắm mắt lại, ý thức dung nhập Hư Thiên Kính, giống như đặt mình vào trong dòng sông tươi mát.
Bên trên là khung trời, bên dưới là dãy núi.
Hết thảy mọi thứ ở nơi này, đều do nàng khống chế.
Có thể di chuyển dãy núi, quy hoạch con sông; có thể điều khiển không gian, hủy thiên đất trời.
Chỉ thị của nàng, tựa như là ý chí của trời.
Khi Khoái Kiệt cùng các đội ngũ xuất hiện ở bên trong kính tượng, cũng nhanh chóng rõ ràng, hình ảnh bắt đầu run run.
Lấy cảnh giới bây giờ của nàng, còn điều khiển nhiều cường giả ở trên không kia, dù sao cũng đều là bị áp súc chút cảnh giới.
Lan Nặc đau đớn, khống chế kính tượng dần dần xóa đi hình ảnh những người kia, chỉ để lại một mình Khoái Kiệt.
- Dừng lại!! Chú ý phía trước!
Khoái Kiệt đột nhiên hô to.
Hắn là Huyết Hà linh văn, có thể cướp đoạt huyết khí vạn vật, càng có thể kích phát tiềm lực huyết dịch to lớn của bản thân.
Tại lúc bị tinh chuẩn khóa chặt, trong chớp mắt, máu tươi toàn thân vô cùng chấn động, để hắn lập tức giật mình.
- Phía trước giống như có điểm sáng!
Số lượng lớn trưởng lão chú ý tới đỉnh núi bên ngoài hai mươi dặm, nơi đó giống như có gì đó sáng rực đang lấp lóe.
Bọn hắn nhao nhao điều động linh lực, hội tụ ở hai con mắt, muốn thấy rõ ràng tình huống nơi đó.
Giờ khắc này, Khương Phàm lại xuất hiện ở trên một núi càng xa, hắn đứng tại đỉnh núi, tóc ngắn tung bay, vẻ mặt kiên nghị, nắm chặt Thương Sinh Cung, cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa.
Ong ong ong...
Quốc vận cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, tạo hóa vô biên, cuộn trào mãnh liệt.
Hai loại năng lượng vô hình vô chất, lại giống như thủy triều trùng điệp, rót vào thân thể Khương Phàm, hội tụ đến trên Thương Sinh Cung.
Oanh!!
Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, phát ra ánh sáng vạn trượng, từng luồng từng luồng gợn sóng mạnh mẽ hội tụ, hình thành trường tiễn chói mắt trên Thương Sinh Cung.
- Đó là cái gì?
Khoái Kiệt bọn người liên tiếp ngẩng đầu, nhìn dãy núi xa xôi, một mảnh cường quang hừng hực bộc phát giống như nở rộ.
Quả nhiên có mai phục!
Bọn người Điêu Lãnh Nguyệt khẩn trương đề phòng, nhưng bất luận là bên ngoài năm mươi dặm hay là hai mươi dặm, khoảng cách đều quá xa, không thể nào trực tiếp giết tới, vũ khí càng không khả năng đột nhiên đánh tới, bọn hắn đều theo bản năng mà quan sát xung quanh.
Chương 1624 Giải phóng, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên (1)
Nơi xa hẳn là phụ trợ, là dẫn dụ, phía dưới mới là chủ công, là uy hiếp chân chính.
Nhưng...
Ầm ầm!
Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, chấn động hơn mười dặm dãy núi.
Sát Sinh Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
Giữa một hơi thả ra uy thế giống như là biển gầm, cuồn cuộn phóng thích.
Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.
Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.
Sát Sinh Tiễn xuyên thủng mười mấy dặm, lao thẳng đến Khoái Kiệt.
- Ngăn lại.
Hai vị trưởng lão phản ứng nhanh nhất, hô to bay lên không, chủ động chặn đường.
Một người hóa thân thành Huyết Luyện Cuồng Sư, gào thét như sấm, thanh triều cuồn cuộn, huyết khí dâng lên, ngưng tụ ra vô số vòng xoáy, bên trong giống như có số lượng lớn đầu sư tử đang gào thét, muốn thôn nạp huyết khí giữa đất trời.
Một người nhấc lên dòng lũ cuồn cuộn, rót vào bụi đất nồng đậm, cả hai tay đều mãnh liệt chấn kích, khí hậu giao hòa, hình thành hồng thủy sền sệt, hóa thành bàn tay che trời, chợt vỗ về phía trước.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn mang theo uy thế tuyệt luân, không nhìn đến thanh triều, trực tiếp xuyên thủng hồng thủy, thẳng đến Khoái Kiệt.
- Không...
Hai vị trưởng lão bỗng nhiên biến sắc.
Vẻ mặt Khoái Kiệt trở nên nghiêm trọng, nhưng không có bối rối, huyết kiếm huyết đao toàn bộ đều tới tay, chuẩn bị ngạnh kháng.
Nhưng... Hắn đột nhiên cảm giác mình không động được, giống như bị một loại năng lượng thần bí nào đó giam cầm, cả hai tay đều đột nhiên triển khai.
Ầm ầm!!
Sát Sinh Tiễn trong nháy mắt đã tới, đánh vào ngực Khoái Kiệt, một tiếng vang như sấm, nổ tung tại ngực.
Khoái Kiệt run rẩy, phun máu bay ngược.
Không có trực tiếp bị oanh sát, bởi vì bên trong hắn đã mặc áo giáp đặc chất.
Nhưng uy thế của Sát Sinh Tiễn quá mạnh, đè ép hắn nhanh chóng lui lại, vượt qua dãy núi, vượt qua trời cao, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Các trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều đều ngây ngẩn cả người, ngay sau đó liền ớn lạnh toàn thân, sợ hãi kêu gào đuổi tới.
Lan Nặc hãi nhiên quay đầu, nhìn qua phương hướng của Khương Phàm.
Ngươi gọi cái này là gọi mũi tên?
Tinh Nguyên Pháo của thần giáo cũng đều không có mạnh như ngươi vậy!
Tên điên này lấy ở đâu ra nhiều vũ khí như vậy?
Có thể sống đến bây giờ xem ra không phải không lý do.
Khương Phàm thu hồi Thương Sinh Cung, ăn vào đan dược, dung nhập núi cao, đuổi bắt Khoái Kiệt đang đi xa.
- Chú ý xung quanh, nghiêm phòng đánh lén.
- Là ai? Là ai làm!
- Đã chết rồi sao? Khoái Kiệt đã chết rồi sao?
Trưởng lão Vạn Đạo thần giáo đạp không phóng tới, cảnh giác xung quanh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Điêu Lãnh Phong đã chết, nếu như Khoái Kiệt cũng chết, bọn hắn trở về phải bàn giao thế nào?
Không chết cũng sẽ bị rút gân lột da.
Vừa rồi lại là năng lượng gì?
Tại sao có thể có vũ khí cường đại như vậy?
Một kích xuyên thủng bọn hắn ngăn cản, còn đánh Khoái Kiệt bay ra hơn trăm dặm, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Là thật sự đánh xa, hay là... đã tan chảy?
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì, nhanh dùng ngọc phù đi.
Điêu Lãnh Nguyệt lớn tiếng quát hỏi.
- Ngọc phù phải đưa ra khỏi cửa thành, không thể dùng ở chỗ này.
Trưởng lão chau mày, ngọc phù không ở trên người Khoái Kiệt, mà là đặt ở trên người có cảnh giới mạnh nhất trong đội ngũ là hắn.
Đây là Khoái Kiệt an bài, nếu quả như thật sự gặp được nguy hiểm khó mà chống cự, lập tức kích phát ngọc phù, toàn lực ngăn cản.
Nhưng... Ngăn cản?
Hắn đều không có kịp phản ứng!
- Ngọc phù quan trọng, hay là Khoái Kiệt quan trọng?
- Trước tiên phải xác định Khoái Kiệt còn sống hay đã chết. Nếu như bị bắt, ta sẽ lập tức vận dụng ngọc phù, nếu như đã chết...
- Vừa rồi ngươi liền nên dùng ngọc phù! Nếu như Khoái Kiệt chết rồi, trách nhiệm của ngươi là lớn nhất!
- Ta không nghĩ tới...
- Im miệng! Ngươi không nghĩ tới, cũng là trách nhiệm của ngươi!
Điêu Lãnh Nguyệt cảm thấy bất an mãnh liệt, dám tập kích bọn họ, lại còn trực tiếp xuống tay với Khoái Kiệt.
Hoặc là Tru Thiên Thần Điện, Đại Quang Mang Thần Điện, hoặc là chính là... tên điên Khương Phàm kia tới.
Mà nếu đã ra tay liền có thể còn có đòn sau nữa.
Hình ảnh Điêu Lãnh Phong chết ở trước mặt nàng đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu, nàng thật sự sợ mình cũng sẽ chết ở chỗ này.
Khoái Kiệt bị đánh bay ra hơn một trăm dặm, nện vào trong ngọn núi.
Trận va chạm kịch liệt đã rung chuyển núi cao, loạn thạch bị thủng, bụi mù bay lên.
Các cường giả xung quanh lập tức kích động, còn tưởng rằng có bảo bối gì xuất hiện.
Kết quả móc ra xem xét, lại là một người gần chết không sống.
- Đây là Khoái Kiệt?
Một vị tử đệ đại tộc đột nhiên nhận ra, hắn bị dọa đến giật mình, tranh thủ thời gian lui lại hai bước.
- Khoái Kiệt? Không có lầm chứ, ai dám tập kích nhân vật này?
- Xem linh văn của hắn.
- Huyết Hà linh văn, thật sự là hắn!
- Không phải nói Vạn Đạo Thần Giáo đang mang theo ngọc phù rời khỏi sao?
- Đây là bị người khác chặn đánh rồi? Thật đúng là có người không sợ chết.
Rất nhiều người gom lại phía trước, nhưng không có ai dám tới gần.
Sau đó không lâu, đội ngũ của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều xuất hiện ở bầu trời phương xa, nhanh chóng tới gần nơi này.
- Nhanh tản ra, đừng gây chuyện.
Đám người đang tụ ở xung quanh Khoái Kiệt lập tức giải tán.
Nhưng, bọn hắn ra bên ngoài chạy, một mảnh liệt diễm lại gào thét lao tới, xuyên qua bọn hắn, vọt tới phía trước Khoái Kiệt.
Khương Phàm thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, một tay bóp lấy Khoái Kiệt, kéo lấy muốn trọng tiến vào địa tầng.
- Khương Phàm? Quả nhiên là hắn!
Điêu Lãnh Nguyệt đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới đã liền thấy được bóng dáng mang theo mặt nạ kia từ xa.
- Lưu trưởng lão, còn chờ cái gì!
Điêu Lãnh Nguyệt nghiêm nghị hô to.
Sau khi sắc mặt Lưu trưởng lão thay đổi, hắn cắn răng một cái, dung hợp ngọc phù.
Ngọc phù cùng máu tươi dung hợp, bắn ra cường quang, chiếu thấu linh hồn, huyết nhục, xương cốt.
Đường vân kỳ diệu lan tràn tại toàn thân, giải trừ tầng tầng phong ấn.
- A!!
Lưu trưởng lão cảm nhận được năng lượng bành trướng đã lâu, bất luận là huyết khí hay là khí hải, cũng sẽ không tiếp tục bị nhận áp chế nữa, đã khôi phục toàn diện, tấn mãnh xao động.
Khắp người hắn sôi trào lên nhiệt huyết, lên tiếng hô to, một tay một kích, khí tức kim loại mênh mông giống như là dòng lũ mãnh liệt lao ra.
Thương thương thương!
Dòng lũ kim loại cuồng dã cuồn cuộn, hóa thành một trăm ngàn lợi kiếm đen, lít nha lít nhít, chật ních khung trời, khí tức lạnh thấu xương tràn ngập thiên địa, vô số cây rừng đều trải rộng vết cắt.
Chương 1625 Giải phóng, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên (2)
Khương Phàm cảm thấy ớn lạnh, hắn nhanh chóng bắt lấy Khoái Kiệt nhét vào thanh đồng tiểu tháp, nằm xuống xông vào địa tầng.
Trong dãy núi, vô số cường giả bỗng nhiên biến sắc, hãi nhiên nhìn ra không trung xa xa, lại có người tiếp xúc cấm chế.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!
Lưu trưởng lão hét lớn như sấm, một trăm ngàn thanh lợi kiếm gào thét bạo kích, phạm vi bao trùm đạt tới ba mươi, năm mươi dặm, bọn chúng sắc bén cứng rắn, ý lạnh lăn tăn, đâm xuyên qua không gian, tràn ngập đất trời tiêu xạ.
Niết Bàn cảnh lục trọng thiên cuồng nộ một kích.
m thanh tranh minh, vang vọng hoàn vũ.
Số lượng lớn núi đá bị đánh xuyên, thủng trăm ngàn lỗ; vô số cây rừng bị vỡ nát, bụi mù ngập trời.
Đám tán tu đang muốn chạy trốn liên miên chết thảm, máu thịt be bét.
Toàn bộ Huyền Thiết Kiếm buông xuống tầng đất, cuồng oanh loạn tạc, lao thẳng xuống dưới mặt đất hơn ngàn mét.
- Thái Tổ sơn!
Khương Phàm đưa ý thức điều khiển thanh đồng tiểu tháp, kéo Thái Tổ sơn nặng nề đi ra, vắt ngang ở trước mặt.
Hai cánh tay hắn mở lớn, từ địa tầng dẫn dắt ra Đại Địa Mẫu Khí mênh mông, cường thế va chạm Thái Tổ sơn.
Ầm ầm!
Thái Tổ sơn thức tỉnh, nổ tung khí tức Hồng Hoang kinh khủng, khuấy động hơn mười dặm địa tầng, quy mô tiểu xảo đẹp đẽ đột nhiên tăng vọt đến trăm trượng.
Thương thương thương...
Huyền Thiết Kiếm bị cường thế chấn mở, ngay chút vết tích cũng đều không có để lại, ngay cả Huyền Thiết Kiếm đang bắn vọt gào thét xung quanh cũng đều bị liên lụy, cưỡng ép lật tung.
Thái Tổ sơn nở rộ ánh sáng, ẩn hiện dãy núi, đại lục chìm nổi, uy thế nặng nề ầm vang ép vỡ địa tầng, không gian sụp ra vết nứt kinh khủng.
Khương Phàm mạo hiểm chặn đánh, thành công gánh vác kiếm triều hủy diệt, nhưng uy thế Thái Tổ sơn nổ tung trong nháy mắt đã chấn hắn vỡ nát.
Huyết nhục văng tung tóe, vô cùng thê thảm.
Nếu như không phải có Bát Hoang Chiến Trụ quấn quanh trong hài cốt, thì phần uy thế này đã đủ để chôn vùi hắn.
Đan Hoàng âm thầm lắc đầu, bộ dáng đứa nhỏ này liều mạng mặc dù dũng mãnh, nhưng thật sự là làm cho người ta đau lòng.
Khương Phàm không lo được suy yếu khó chịu, hắn cưỡng ép điều động Tiểu Niết Bàn Thuật, khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, kéo lấy Thái Tổ sơn tiến đụng vào vết nứt đáng sợ, trực tiếp di chuyển từ hư không.
- A?
Lưu trưởng lão cảm giác được lợi kiếm mình đánh đi ra giống như đã bị cái gì đó cản trở, cũng đã nhận ra sâu trong địa tầng kịch liệt sụp đổ.
Là Thái Tổ sơn?
Lưu trưởng lão lập tức nghĩ đến khả năng, nhưng không tin Khương Phàm có thể thật sự khống chế được Thái Tổ sơn, uy thế mạnh như vậy, khẳng định Khương Phàm đã bị thương rất nặng.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát.
Tay áo của Lưu trưởng lão bay loạn, hai mắt ánh sáng bắn ra, dẫn dắt mỏ kim loại trong đại địa, dãy núi, dâng lên khí tức kim loại giống như thủy triều.
Trùng điệp, thanh thế kinh người.
Một cái vòng xoáy kim loại tấn mãnh thành hình, bao phủ mười ngàn mét ở trên không trung.
Khí tức sắc bén thấu xương, uy thế nặng nề che đậy dãy núi.
Sâu trong vòng xoáy, răng rắc tiếng giòn vang, âm vang tranh minh, cứ như Thiên Thần rèn sắt, vang vọng đất trời.
Một con Kim Loại Cuồng Long ầm vang thành hình, dài đến hơn ba trăm mét, toàn thân trải rộng lân phiến kim loại, lấp lóe ý lạnh, càng cuồn cuộn lấy kim loại sắc bén cứng rắn.
Rống!!
Kim Loại Cuồng Long phát ra tiếng gào thét hùng hậu vô cùng chân thực, trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, nó từ trên trời giáng xuống, đánh tới địa tầng.
Đại địa lay động, vết nứt lan tràn, Kim Loại Cuồng Long cuồng dã hoành kích ở sâu trong tầng đất, uy thế khủng bố rất có thể sẽ phá hủy hết thảy được mọi thứ. Ngay cả bọn người Điêu Lãnh Nguyệt ở trên không trung cũng hít vào một ngụm khí lạnh, không hổ là cường giả tiếp cận cao giai niết bàn.
Ý thức của Lưu trưởng lão cùng Cuồng Long tương liên, dò xét tầng đất, khống chế Kim Loại Cuồng Long khổng lồ cuồng kích bốn chỗ.
Thanh thế kịch liệt, tựa như là hủy diệt động tĩnh, hẳn là sẽ dọa được Khương Phàm đi ra.
Nhưng... Hắn lại không có phát giác được khí tức Thái Tổ sơn, chỉ nơi thấy được một cái khu vực hoang vu sụp đổ ở chỗ cực sâu.
- Chạy?
Lưu trưởng lão cau chặt lông mày, ngừng Cự Long trùng kích lại, định thần cảm nhận tài nguyên khoáng sản sâu trong địa tầng, tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Sau khi cảnh giới khôi phục, thực lực không hề có bất kỳ áp chế gì, phạm vi dò xét đã đạt tới gần trăm dặm.
- Tìm được rồi!
Đáy mắt Lưu trưởng lão bùng lên tinh mang, thao túng Kim Loại Cuồng Long phá tan địa tầng, phóng lên tận trời, khí tức kim loại cuồn cuộn, khí thế cứng rắn sắc bén tràn ngập trong dãy núi, không thể nghi ngờ là hình ảnh chèn ép nhất vùng đất trời này.
- Mau đuổi theo hắn, tuyệt đối không thể để hắn lại chạy.
Đám người Điêu Lãnh Nguyệt toàn bộ rơi xuống trên thân Cự Long, sợ hãi trước khí tức kim loại hủy diệt, cũng lo lắng thúc giục.
Khoái Kiệt không thể nào lại có chuyện ngoài ý muốn.
Khương Phàm càng không thể lại chạy trốn từ trong tay bọn họ.
- Hắn trốn không thoát.
Lưu trưởng lão huy động thủy triều kim loại, nắm Kim Loại Cuồng Long trong tay hoành kích giữa trời cao, dùng tốc độ cao nhất truy kích.
Hơn tám mươi dặm bên ngoài, Khương Phàm cũng phá tan địa tầng, ngưng tụ hai cánh, giương cánh bay đi, dùng tốc độ cao nhất phóng tới nơi xa.
- Khương Phàm? Ta đang tìm ngươi đây!
Một con đại xà liệt diễm từ sâu trong ngọn núi dâng lên, tiếng gào thét cuồng liệt chấn động cánh rừng, vang vọng không trung.
Loan Hồng Hi, Phương Tĩnh và các cường giả của Tru Thiên Thần Điện cưỡi trên thân đại xà, phấn chấn hô to.
- Khương Phàm, nhìn xem ngươi chạy đi đâu!
Hạ Hầu Đạt kích động gào thét, liệt diễm sôi trào, thao thao bất tuyệt, nó giống như là đang hoành hành giữa biển lửa, tốc độ liên tục tăng vọt.
- Lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy!
Đám người Loan Hồng Hi kích hoạt linh văn, đằng đằng sát khí, toàn bộ đều khóa chặt Khương Phàm trên bầu trời.
- Bắt lấy Khương Phàm, hắn là của chúng ta.
Điêu Lãnh Nguyệt lớn tiếng nhắc nhở Lưu trưởng lão.
- Không ai có thể cướp khỏi tay ta!
Lưu trưởng lão tràn đầy tự tin, toàn lực khống chế Kim Loại Cuồng Long, mà những nơi nó đi qua, mỏ kim loại đều bị thu sạch đến kích thích, cuộn trào mãnh liệt, hội tụ về Kim Loại Cuồng Long, ngưng tụ thành móng vuốt bén nhọn.
Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả xông lên núi cao, nhìn sang mảnh liệt diễm trước mặt, lại nhìn Cuồng Long ở phía sau.
Bầu không khí lập tức nóng lên.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng sắp thua rồi?
Tên điên này phách lối đến bây giờ, cũng coi như là đủ vốn.