-
CHƯƠNG 41: LIÊN HỆ
Tô Niệm Đường xoay người, cúi thấp đầu: “Em … Em không sao!”
Kỷ Lang còn muốn nói thêm nhưng đã đến Sở Sự Vụ, Đặng Phỉ xuống xe: “Tôi tự về Cục cảnh sát, khi nào có báo cáo nghiệm thi chi tiết tôi sẽ cho người mang qua cho cậu.” Sau đó cô ta khẽ cau mày nhìn Tô Niệm Đường rồi rời đi.
Kỷ Lang cố gắng đè nén sự nghi ngờ, đậu xe vào bãi, cùng Tô Niệm Đường lên lầu, trên đường đi, Tô Niệm Đường không nói nửa chữ.
Nhận được thông báo của Kỷ Lang, mọi người cũng quay về Sở. Trông thấy Kỷ Lang, Tiết Nhạc vồn vã: “Sếp! Lý Linh Linh có quan hệ với tất cả ba đại gia. Em đã điều tra ra được rồi.”
Kỷ Lang gật đầu, nhận lấy bản báo cáo của Tiết Nhạc, không xem ngay mà ra hiệu mọi người cùng tập trung lại rồi mới nói: “Tôi nghĩ mọi người đều biết phía nam thành phố phát hiện một thi thể nữ, nạn nhân cũng chính là người chúng ta thẩm vấn tháng trước bà Vương, Dương Tuệ”, Kỷ Lang hít một hơi thật sâu: “Theo phán đoán ban đầu đây chính là vụ án giết người liên hoàn.”
Nghe đến đây, Tiết Nhạc rên một tiếng: “Nói vậy em điều tra mấy tay đại gia này là vô dụng rồi.”
Nếu coi đây là vụ án giết người liên hoàn, nhất định phải tìm được điểm mấu chốt của hai vụ án từ đó mới có thể tiếp tục điều tra. Kỷ Lang an ủi: “Cũng chưa chắc là vô dụng, biết đâu chúng ta vẫn cần một số tin tức từ nó.”
Triệu Trạch cau mày hỏi: “Làn sao kết luận được là vụ án giết người liên hoàn?” Hai vụ án khá xa nhau, địa điểm cũng hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Lang: “Quên nói cho các cậu biết điểm quan trọng trong vụ án của Dương Tuệ chính là ngón áp út của cô ta bị hung thủ cắt đứt … Đồng thời … Hung thủ nối cho cô ta ngón tay không thuộc về cô ta. Theo phán đoán sơ bộ, đây có khả năng là ngón tay của Lý Linh Linh.”
“Hóa ra là như vậy!”, Tiết Nhạc vỗ đầu một cái: “Nếu kết luận đó chứng thực là ngón tay của Lý Linh Linh, vậy vụ án này chính là giết người liên hoàn.”
“Theo như phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường, chúng ta có thể khái quát hung thủ chính là nam giới, tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi, là một người đàn ông thành công, có địa vị cao trong xã hội”, Kỷ Lang vỗ vỗ vai Niệm Đường: “Tôi cho rằng những phán đoán bước đầu của Tô Niệm Đường có thể chấp nhận được. Chúng ta sẽ lọc đối tượng tình nghi từ danh sách nghi phạm trong hai vụ án. Vì vậy, Tiểu Tiết, công việc của cậu không phải đổ sông đổ bể.”
Triệu Trạch nghiêm túc hỏi: “Nếu như thật sự là vụ án giết người, vậy chỉ có ngón tay là điểm chung, còn tất cả những cái khác đều không giống nhau.”
Kỷ Lang lên tiếng: “Theo như giải thích của Đường Đường, hung thủ quăng nạn nhân ở nơi đổ rác chính là sự sỉ nhục với phái nữ. Vì vậy, điểm chung thứ hai chính là ‘Nơi đổ rác’. Tôi nghĩ nếu như hung thủ tiếp tục gây án, vậy có thể hắn cũng sẽ chọn ‘địa điểm’ thuộc dạng này. Thành phố Bắc có tất cả năm điểm trung chuyển rác, hắn đã quăng thi thể tại phía Tây và phía Nam, vậy địa điểm tiếp theo sẽ một trong ba nơi còn lại ở phía Bắc và phía Đông”, Kỷ Lang vừa nói vừa chỉ vào bản đồ thành phố.
“Khi bọn em phát hiện thi thể Lý Linh Linh là nằm ở dưới đất, còn vừa rồi sếp nói tử thi của Dương Tuệ là treo trên cây. Tại sao hung thủ lại làm điều dư thừa này?”, Triệu Trạch nêu lên nghi vấn.
“Vì …”, Tô Niệm Đường giải thích: “Sau khi hung thủ gây án lần thứ nhất, hắn cảm giác mình làm chưa được hoàn mỹ. Trong lần gây án thứ hai, hắn hi vọng đặt thi thể ở một nơi có thể gây chấn động. Vì vậy hắn treo thi thể trên cây, đạt hiệu quả kinh hãi cao. Hung thủ là người theo đuổi sự cầu toàn, tôi nghĩ nếu lần kế tiếp, hắn sẽ còn nghĩ ra phương thức đáng sợ hơn gấp mấy lần.” Đây cũng là sự phân tích mà Niệm Đường muốn nói tiếp nhưng đã bị Đặng Phỉ cắt ngang.
“Tại sao lại như vậy?” Mục Y kinh ngạc: “Chúng ta phải nhất định bắt được hung thủ trước khi hắn ra tay lần nữa.”
“Nói thì dễ!”, Lê Huy nhún vai.
“Tại sao hung thủ lại chém đứt ngón tay nạn nhân?”, Tiết Nhạc lên tiếng: “Lại là chặt đứt nguyên một ngón.”
“Khi tra xét vụ án của Lý Linh Linh, tôi chưa thể xác định, nhưng trải qua vụ án của Dương Tuệ, tôi nghĩ đến một khả năng”, Đường Đường mím mím môi, “Hung thủ là một kẻ kiêu căng, sở dĩ hắn chém đứt ngón tay của nạn nhân giống như một loại ‘Thông cáo’. Hắn muốn nói cho mọi người biết rằng vụ án này chính tay hắn làm, có ngón tay làm chứng. Chỉ có một hung thủ duy nhất mới có ngón tay của nạn nhân trước đó, đây là lời khiêu chiến với cảnh sát. Về phần tại sao lại chặt ngón áp út, tôi …. Tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.”
Một câu nói khiến bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, nếu đúng như Tô Niệm Đường đã kết luận ‘Tên hung thủ là một kẻ kiêu ngạo’: “Nếu như vậy điều gì hắn cũng có thể làm sao?”. Mục Y ỉu xìu: “Lẽ nào phải đợi hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa chúng ta mới tìm ra được khẽ hở ư?”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Bây giờ manh mối quá ít, tên hung thủ lại cực kỳ thông minh, còn có biết phương pháp phản trinh sát. Công việc hiện tại của chúng ta chỉ có thể làm chính là tìm được điểm giống nhau giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tìm hiểu xem vì sao hắn lại tìm đến hai người bọn họ.”
“Hai nạn nhân ngoại trừ đều là nữ giới, còn có điểm nào chung sao?”, Tiết Nhạc gãi gãi đầu, thuận miệng nói.
Kỷ Lang vỗ tay cái độp: “Điểm chung của bọn họ đều là phụ nữ, hung thủ lại căm hận phụ nữ … Vì lẽ đó mục tiêu của hắn nhất định chọn nữ giới. Tuy nhiên Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tám đời cũng chẳng chạm mặt nhau, vậy có điểm gì chung chứ? Chỉ có đàn ông! Đàn ông mới là điểm giống nhau duy nhất.”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Anh Kỷ Lang nói rất đúng, hai người phụ nữ, nếu cố gắng để tìm điểm chung, khả năng chỉ có thể là đàn ông. Vậy thì điều chúng ta cần làm chính là người đàn ông liên quan đến cả hai người bọn họ.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm cuộc sống riêng của Dương Tuệ cũng khá phức tạp. Xem ra chúng ta cần phải điều tra một lần nữa những người đàn ông đã từng liên quan đến Dương Tuệ.” Kỷ Lang nhìn về phía Lê Huy: “Lần trước hồ sơ vụ án Vương Hữu Tài cậu hoàn thành chưa?”
Lê Huy: “Đã đưa Tiết Nhạc lưu vào máy tính, chúng ta in ra là xong.”
Kỷ Lang gật đầu: “Bề ngoài là hai vụ án, thế nhưng chúng ta sẽ gộp nó lại thành một. Sau khi loại trừ tất cả các đối tượng tình nghi theo phác họa chân dung của Đường Đường rồi đưa danh sách lại cho tôi.”
“Sếp! Tại sao chúng ta không tìm hiểu những người quen biết cả hai nạn nhân, như vậy sẽ nhanh hơn một chút?”, Mục Y hỏi.
“Không có kết quả!”, Tô Niệm Đường trả lời, “Tôi nghĩ độ khả thi rất nhỏ, vì dù sao địa vị xã hội hai người không tương đồng, những người tiếp xúc cũng khác nhau.”
Tiết Nhạc gửi thông tin chi tiết vụ án của Vương Hữu Tài vào máy của từng người. Vừa gửi vừa lên mạng, liền đọc được tin tức về vụ án ở khu phía nam thành phố.
“Sếp! Vụ án này lại đứng trang bìa trên nhật báo thành phố Bắc”, Tiết Nhạc lớn giọng nói, “Chúng ta nhất định phải nỗ lực phá án, phải nhanh hơn cảnh sát.”
“Ôi! Vụ án lớn thế này lại không thấy ‘Ro’ xuất hiện?”, Tiết Nhạc nhún vai buồn bã, anh ta vốn dĩ muốn đọc suy luận của thần tượng.
Tô Niệm Đường đứng phía sau lưng Tiết Nhạc, nhìn trang web anh ta đang truy cập: “Ý anh nói ‘Ro’ ở trên diễn đàn này sao?”
Tiết Nhạc giật mình … vỗ vỗ ngực: “Chị dâu dọa tôi chết mất!”. Sau khi hoàn hồn, anh ta gật đầu: “Đúng đây là diễn đàn của những người đam mê suy luận, tôi nghĩ ‘Ro’ đại thần cũng ham thích suy lý.”
“Người ấy thần thánh lắm hay sao????”, Tô Niệm Đường không hiểu tại sao Tiết Nhạc lại sùng bái nhân vật đó đến vậy.
“Chị dâu không biết, bây giờ khắp diễn đàn đều tôn anh ấy là đại thần!”, Tiết Nhạc chắp hai tay, “Tôi nhất định sẽ tra ra bằng được IP của đại thần, sau đó xin anh ấy chữ ký … Thật tuyệt vời!”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt không có ý kiến gì với hành vi tôn sùng của Tiết Nhạc.
Tiết Nhạc chỉ chỉ màn hình: “Chị dâu xem đi … đây là câu trả lời của đại thần … Đáp án quá hoàn mỹ!”
Tiết Nhạc chỉ vào câu hỏi ‘Người anh trai bị độc chết’ của Kỷ Lang lần trước. Kỷ Lang từ văn phòng đi ra trông thấy Tiết Nhạc và Tô Niệm Đường trò chuyện, khi lại gần thì nghe bọn họ đang thảo luận về ‘Ro’.
Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn câu trả lời trên màn hình. Cô khẽ cau mày, mím mím môi, nhìn Kỷ Lang: “Em đại khái có thể phán đoán được ‘Ro’ là người như thế nào.”
Kỷ Lang nghe Tô Niệm Đường nói vậy cũng cảm thấy rất thú vị nên kéo ghế cùng mọi người nghe kết luận của Tô Niệm Đường.
Tiết Nhạc là người kích động nhất: “Chị dâu nhìn ra được sao?”
Tô Niệm Đường khẽ ho một tiếng: “Từ giọng điệu trả lời của Ro có thể cho thấy người đó là một người khá ngạo mạn. Người ấy trả lời câu hỏi rất tỉ mỉ, giải thích rất đúng chỗ, chỉ sợ người khác nghe không hiểu. Người này không có cảm giác an toàn do vậy mới đem mọi suy nghĩ trong đầu giải thích toàn diện. Nick của người này trong tiếng Ý nghĩa là ‘Trở lại’. Một người không có cảm giác an toàn mới chọn một nick ý nghĩa như vậy. Tuổi tác khoảng chừng từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, nói chung những người thích lên mạng thường trong độ tuổi này. Mọi người thường thấy người này nửa đêm mới xuất hiện trên diễn đàn chứng tỏ ban ngày còn phải đi làm hoặc đi học.”
“Kiêu ngạo lại không có cảm giác an toàn, độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi?”, Kỷ Lang lập lại: “Thật khó tưởng tượng người này như thế nào. Tuy nhiên tôi cảm thấy … Tiểu Tiết à … Cậu sùng bái Ro …. Chi bằng sùng bái Đường Đường đi … Chí ít Đường Đường cũng là người thật bằng xương bằng thịt.”
Tô Niệm Đường tán thành: “Đúng! Tiết Nhạc … Anh hãy tôn tôi là thần tượng đi!”
Tiết Nhạc lắc đầu: “Thế nhưng tôi vẫn muốn một lần ‘quỳ gối trước ống quần tay’ của Ro!”
“Tại sao anh lại nghĩ người ấy là đàn ông nhỉ?”, Tô Niệm Đường cười cười hỏi lại.
Kỷ Lang còn muốn nói thêm nhưng đã đến Sở Sự Vụ, Đặng Phỉ xuống xe: “Tôi tự về Cục cảnh sát, khi nào có báo cáo nghiệm thi chi tiết tôi sẽ cho người mang qua cho cậu.” Sau đó cô ta khẽ cau mày nhìn Tô Niệm Đường rồi rời đi.
Kỷ Lang cố gắng đè nén sự nghi ngờ, đậu xe vào bãi, cùng Tô Niệm Đường lên lầu, trên đường đi, Tô Niệm Đường không nói nửa chữ.
Nhận được thông báo của Kỷ Lang, mọi người cũng quay về Sở. Trông thấy Kỷ Lang, Tiết Nhạc vồn vã: “Sếp! Lý Linh Linh có quan hệ với tất cả ba đại gia. Em đã điều tra ra được rồi.”
Kỷ Lang gật đầu, nhận lấy bản báo cáo của Tiết Nhạc, không xem ngay mà ra hiệu mọi người cùng tập trung lại rồi mới nói: “Tôi nghĩ mọi người đều biết phía nam thành phố phát hiện một thi thể nữ, nạn nhân cũng chính là người chúng ta thẩm vấn tháng trước bà Vương, Dương Tuệ”, Kỷ Lang hít một hơi thật sâu: “Theo phán đoán ban đầu đây chính là vụ án giết người liên hoàn.”
Nghe đến đây, Tiết Nhạc rên một tiếng: “Nói vậy em điều tra mấy tay đại gia này là vô dụng rồi.”
Nếu coi đây là vụ án giết người liên hoàn, nhất định phải tìm được điểm mấu chốt của hai vụ án từ đó mới có thể tiếp tục điều tra. Kỷ Lang an ủi: “Cũng chưa chắc là vô dụng, biết đâu chúng ta vẫn cần một số tin tức từ nó.”
Triệu Trạch cau mày hỏi: “Làn sao kết luận được là vụ án giết người liên hoàn?” Hai vụ án khá xa nhau, địa điểm cũng hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Lang: “Quên nói cho các cậu biết điểm quan trọng trong vụ án của Dương Tuệ chính là ngón áp út của cô ta bị hung thủ cắt đứt … Đồng thời … Hung thủ nối cho cô ta ngón tay không thuộc về cô ta. Theo phán đoán sơ bộ, đây có khả năng là ngón tay của Lý Linh Linh.”
“Hóa ra là như vậy!”, Tiết Nhạc vỗ đầu một cái: “Nếu kết luận đó chứng thực là ngón tay của Lý Linh Linh, vậy vụ án này chính là giết người liên hoàn.”
“Theo như phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường, chúng ta có thể khái quát hung thủ chính là nam giới, tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi, là một người đàn ông thành công, có địa vị cao trong xã hội”, Kỷ Lang vỗ vỗ vai Niệm Đường: “Tôi cho rằng những phán đoán bước đầu của Tô Niệm Đường có thể chấp nhận được. Chúng ta sẽ lọc đối tượng tình nghi từ danh sách nghi phạm trong hai vụ án. Vì vậy, Tiểu Tiết, công việc của cậu không phải đổ sông đổ bể.”
Triệu Trạch nghiêm túc hỏi: “Nếu như thật sự là vụ án giết người, vậy chỉ có ngón tay là điểm chung, còn tất cả những cái khác đều không giống nhau.”
Kỷ Lang lên tiếng: “Theo như giải thích của Đường Đường, hung thủ quăng nạn nhân ở nơi đổ rác chính là sự sỉ nhục với phái nữ. Vì vậy, điểm chung thứ hai chính là ‘Nơi đổ rác’. Tôi nghĩ nếu như hung thủ tiếp tục gây án, vậy có thể hắn cũng sẽ chọn ‘địa điểm’ thuộc dạng này. Thành phố Bắc có tất cả năm điểm trung chuyển rác, hắn đã quăng thi thể tại phía Tây và phía Nam, vậy địa điểm tiếp theo sẽ một trong ba nơi còn lại ở phía Bắc và phía Đông”, Kỷ Lang vừa nói vừa chỉ vào bản đồ thành phố.
“Khi bọn em phát hiện thi thể Lý Linh Linh là nằm ở dưới đất, còn vừa rồi sếp nói tử thi của Dương Tuệ là treo trên cây. Tại sao hung thủ lại làm điều dư thừa này?”, Triệu Trạch nêu lên nghi vấn.
“Vì …”, Tô Niệm Đường giải thích: “Sau khi hung thủ gây án lần thứ nhất, hắn cảm giác mình làm chưa được hoàn mỹ. Trong lần gây án thứ hai, hắn hi vọng đặt thi thể ở một nơi có thể gây chấn động. Vì vậy hắn treo thi thể trên cây, đạt hiệu quả kinh hãi cao. Hung thủ là người theo đuổi sự cầu toàn, tôi nghĩ nếu lần kế tiếp, hắn sẽ còn nghĩ ra phương thức đáng sợ hơn gấp mấy lần.” Đây cũng là sự phân tích mà Niệm Đường muốn nói tiếp nhưng đã bị Đặng Phỉ cắt ngang.
“Tại sao lại như vậy?” Mục Y kinh ngạc: “Chúng ta phải nhất định bắt được hung thủ trước khi hắn ra tay lần nữa.”
“Nói thì dễ!”, Lê Huy nhún vai.
“Tại sao hung thủ lại chém đứt ngón tay nạn nhân?”, Tiết Nhạc lên tiếng: “Lại là chặt đứt nguyên một ngón.”
“Khi tra xét vụ án của Lý Linh Linh, tôi chưa thể xác định, nhưng trải qua vụ án của Dương Tuệ, tôi nghĩ đến một khả năng”, Đường Đường mím mím môi, “Hung thủ là một kẻ kiêu căng, sở dĩ hắn chém đứt ngón tay của nạn nhân giống như một loại ‘Thông cáo’. Hắn muốn nói cho mọi người biết rằng vụ án này chính tay hắn làm, có ngón tay làm chứng. Chỉ có một hung thủ duy nhất mới có ngón tay của nạn nhân trước đó, đây là lời khiêu chiến với cảnh sát. Về phần tại sao lại chặt ngón áp út, tôi …. Tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.”
Một câu nói khiến bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, nếu đúng như Tô Niệm Đường đã kết luận ‘Tên hung thủ là một kẻ kiêu ngạo’: “Nếu như vậy điều gì hắn cũng có thể làm sao?”. Mục Y ỉu xìu: “Lẽ nào phải đợi hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa chúng ta mới tìm ra được khẽ hở ư?”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Bây giờ manh mối quá ít, tên hung thủ lại cực kỳ thông minh, còn có biết phương pháp phản trinh sát. Công việc hiện tại của chúng ta chỉ có thể làm chính là tìm được điểm giống nhau giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tìm hiểu xem vì sao hắn lại tìm đến hai người bọn họ.”
“Hai nạn nhân ngoại trừ đều là nữ giới, còn có điểm nào chung sao?”, Tiết Nhạc gãi gãi đầu, thuận miệng nói.
Kỷ Lang vỗ tay cái độp: “Điểm chung của bọn họ đều là phụ nữ, hung thủ lại căm hận phụ nữ … Vì lẽ đó mục tiêu của hắn nhất định chọn nữ giới. Tuy nhiên Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tám đời cũng chẳng chạm mặt nhau, vậy có điểm gì chung chứ? Chỉ có đàn ông! Đàn ông mới là điểm giống nhau duy nhất.”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Anh Kỷ Lang nói rất đúng, hai người phụ nữ, nếu cố gắng để tìm điểm chung, khả năng chỉ có thể là đàn ông. Vậy thì điều chúng ta cần làm chính là người đàn ông liên quan đến cả hai người bọn họ.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm cuộc sống riêng của Dương Tuệ cũng khá phức tạp. Xem ra chúng ta cần phải điều tra một lần nữa những người đàn ông đã từng liên quan đến Dương Tuệ.” Kỷ Lang nhìn về phía Lê Huy: “Lần trước hồ sơ vụ án Vương Hữu Tài cậu hoàn thành chưa?”
Lê Huy: “Đã đưa Tiết Nhạc lưu vào máy tính, chúng ta in ra là xong.”
Kỷ Lang gật đầu: “Bề ngoài là hai vụ án, thế nhưng chúng ta sẽ gộp nó lại thành một. Sau khi loại trừ tất cả các đối tượng tình nghi theo phác họa chân dung của Đường Đường rồi đưa danh sách lại cho tôi.”
“Sếp! Tại sao chúng ta không tìm hiểu những người quen biết cả hai nạn nhân, như vậy sẽ nhanh hơn một chút?”, Mục Y hỏi.
“Không có kết quả!”, Tô Niệm Đường trả lời, “Tôi nghĩ độ khả thi rất nhỏ, vì dù sao địa vị xã hội hai người không tương đồng, những người tiếp xúc cũng khác nhau.”
Tiết Nhạc gửi thông tin chi tiết vụ án của Vương Hữu Tài vào máy của từng người. Vừa gửi vừa lên mạng, liền đọc được tin tức về vụ án ở khu phía nam thành phố.
“Sếp! Vụ án này lại đứng trang bìa trên nhật báo thành phố Bắc”, Tiết Nhạc lớn giọng nói, “Chúng ta nhất định phải nỗ lực phá án, phải nhanh hơn cảnh sát.”
“Ôi! Vụ án lớn thế này lại không thấy ‘Ro’ xuất hiện?”, Tiết Nhạc nhún vai buồn bã, anh ta vốn dĩ muốn đọc suy luận của thần tượng.
Tô Niệm Đường đứng phía sau lưng Tiết Nhạc, nhìn trang web anh ta đang truy cập: “Ý anh nói ‘Ro’ ở trên diễn đàn này sao?”
Tiết Nhạc giật mình … vỗ vỗ ngực: “Chị dâu dọa tôi chết mất!”. Sau khi hoàn hồn, anh ta gật đầu: “Đúng đây là diễn đàn của những người đam mê suy luận, tôi nghĩ ‘Ro’ đại thần cũng ham thích suy lý.”
“Người ấy thần thánh lắm hay sao????”, Tô Niệm Đường không hiểu tại sao Tiết Nhạc lại sùng bái nhân vật đó đến vậy.
“Chị dâu không biết, bây giờ khắp diễn đàn đều tôn anh ấy là đại thần!”, Tiết Nhạc chắp hai tay, “Tôi nhất định sẽ tra ra bằng được IP của đại thần, sau đó xin anh ấy chữ ký … Thật tuyệt vời!”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt không có ý kiến gì với hành vi tôn sùng của Tiết Nhạc.
Tiết Nhạc chỉ chỉ màn hình: “Chị dâu xem đi … đây là câu trả lời của đại thần … Đáp án quá hoàn mỹ!”
Tiết Nhạc chỉ vào câu hỏi ‘Người anh trai bị độc chết’ của Kỷ Lang lần trước. Kỷ Lang từ văn phòng đi ra trông thấy Tiết Nhạc và Tô Niệm Đường trò chuyện, khi lại gần thì nghe bọn họ đang thảo luận về ‘Ro’.
Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn câu trả lời trên màn hình. Cô khẽ cau mày, mím mím môi, nhìn Kỷ Lang: “Em đại khái có thể phán đoán được ‘Ro’ là người như thế nào.”
Kỷ Lang nghe Tô Niệm Đường nói vậy cũng cảm thấy rất thú vị nên kéo ghế cùng mọi người nghe kết luận của Tô Niệm Đường.
Tiết Nhạc là người kích động nhất: “Chị dâu nhìn ra được sao?”
Tô Niệm Đường khẽ ho một tiếng: “Từ giọng điệu trả lời của Ro có thể cho thấy người đó là một người khá ngạo mạn. Người ấy trả lời câu hỏi rất tỉ mỉ, giải thích rất đúng chỗ, chỉ sợ người khác nghe không hiểu. Người này không có cảm giác an toàn do vậy mới đem mọi suy nghĩ trong đầu giải thích toàn diện. Nick của người này trong tiếng Ý nghĩa là ‘Trở lại’. Một người không có cảm giác an toàn mới chọn một nick ý nghĩa như vậy. Tuổi tác khoảng chừng từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, nói chung những người thích lên mạng thường trong độ tuổi này. Mọi người thường thấy người này nửa đêm mới xuất hiện trên diễn đàn chứng tỏ ban ngày còn phải đi làm hoặc đi học.”
“Kiêu ngạo lại không có cảm giác an toàn, độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi?”, Kỷ Lang lập lại: “Thật khó tưởng tượng người này như thế nào. Tuy nhiên tôi cảm thấy … Tiểu Tiết à … Cậu sùng bái Ro …. Chi bằng sùng bái Đường Đường đi … Chí ít Đường Đường cũng là người thật bằng xương bằng thịt.”
Tô Niệm Đường tán thành: “Đúng! Tiết Nhạc … Anh hãy tôn tôi là thần tượng đi!”
Tiết Nhạc lắc đầu: “Thế nhưng tôi vẫn muốn một lần ‘quỳ gối trước ống quần tay’ của Ro!”
“Tại sao anh lại nghĩ người ấy là đàn ông nhỉ?”, Tô Niệm Đường cười cười hỏi lại.