-
CHƯƠNG 42: NGÀY QUĂNG THI
Buổi chiều Tô Niệm Đường có tiết dạy nên không lưu lại Sở Sự Vụ cùng mọi người xem tư liệu. Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường về trường, sau đó quay về tiếp tục công việc.
Theo điều tra của Tiết Nhạc, Kỷ Lang phát hiện Lý Linh Linh dính líu với ba đại gia, hai người đã có vợ một người tuy rằng độc thân nhưng tuổi tác cũng khá lớn, cả ba đều trên ba mươi lăm tuổi và đều phù hợp với phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường.
Nghi phạm Lý Trạch Huy, là cố vấn tài chính khá có tiếng tăm tại thành phố Bắc. Năm năm trước ông ta cưới thiên kim tập đoàn Hảo Linh, một bước lên mây, tiến vào giới quý tộc thành phố Bắc. Ông ta có những tiên đoán rất chính xác về phương hướng phát triển tài chính của thành phố Bắc. Tuy nhiên đời sống vợ chồng lại không tốt, vợ ông ta, Trương Mộng Linh được mệnh danh là cọp cái. Do vậy, nếu Lý Trạch Huy ra ngoài tìm Lý Linh Linh cũng chẳng có gì lạ.
Nghi phạm Triệu Đình là ông trùm bất động sản của thành phố Bắc, Kỷ Lang cũng thường nghe Kỷ Sóc nhắc về người này, là đối thủ một mất một còn của Kỷ Sóc. Nếu như nói Kỷ Sóc là nhân tài trẻ tuổi của thành phố Bắc, thì Triệu Đình chính là thành phần lão làng trong giới đó. Tuy nhiên mấy năm gần đây do Kỷ Sóc càng ngày càng có bước tiến mạnh mẽ, nên ông ta khó thể xưng đế xưng vương như xưa. Triệu Đình đã lập gia đình, vợ của ông tà là một người phụ nữ hiền dịu, điển hình cho tính cách của người phụ nữ Á Đông.
Nghi phạm Tô Hải, là người ngoại thành, những năm trước ở tỉnh kiếm được chút tiền, sau đó đến thành phố Bắc phát triển. Hiện nay vẫn chưa rõ ông ta làm nghề gì, nói chung lĩnh vực nào cũng có mặt, là kẻ có tiền. Tô Hải không kết hôn, theo như bọn họ điều tra, vợ Tô Hải đã mất sớm, không có con cái.
Lý Trạch Huy và Triệu Đình là do vợ của mình mà đi tìm đến Lý Linh Linh. Còn Tô Hải vẫn chưa biết tại sao lại quen biết Lý Linh Linh.
“Sếp! Bọn em cũng tìm ra được những người đàn ông có quan hệ với Dương Tuệ, nhưng khá nhiều, em dựa trên phác họa chân dung của chi dâu để loại trừ, tìm ra danh sách phù hợp với điều kiện.”
Lê Huy báo cáo: “Những người đã từng quan hệ với Dương Tuệ đa số là những người đàn ông có địa vị khá thấp, người có địa vị thì độ tuổi lại không phù hợp nên bọn em đã loại trừ”, Lê Huy vừa nói vừa cau mày.
Kỷ Lang nhìn vẻ mặt của Lê Huy, bật cười: “Muốn gì cứ nói thẳng!”
“Em chỉ nghĩ … Có khi nào chị dâu suy luận có điểm gì sai hay không … chứ tại sao lại không có người tình nghi trong mối quan hệ của Dương Tuệ?”
Kỷ Lang sờ sờ cằm: “Vẫn chưa có manh mối nên tạm thời tôi tin suy đoán của Đường Đường. Cậu cẩn thận tra xét lại lần nữa coi có bỏ sót đầu mối nào không?”
Lê Huy gãi gãi đầu: “Lần tìm từ đâu đây?”
Ừ nhỉ, lần tìm từ đâu đây? Kỷ Lang thầm nghĩ. Theo như Đường Đường nói, hung thủ có tâm lý biến thái, ra tay tùy tiện. Thế nhưng trong lòng anh vẫn cho rằng vụ án trước tiên nên tra xét từ động cơ của hung thủ, vì sao hắn lại trở nên biến thái, khúc mắc của hắn nằm ở đâu … Đây mới chính là then chốt của vụ án. Thêm vào đó, anh cũng cho rằng giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ nhất định có một mối dây liên hệ, chẳng qua bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi.
Vậy manh mối là gì đây? Hung thủ làm nên vụ án chấn động thế này, tuyên cáo do chính mình gây ra mà lại không có điểm chung sao? Nếu hung thủ ra tay tùy tiện điều đó chứng tỏ toàn bộ nữ giới đều gặp nguy hiểm ư?
Đối tượng gây án là nữ giối, hung khí gây án tạm thời chưa xác định, hiện trường quăng thi là nơi đổ rác …
Đến tối Kỷ Lang đến trường đón Tô Niệm Đường, vừa đi vừa suy nghĩ, anh có cảm giác anh sắp chạm gần đến điểm mấu chốt, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó sẽ tự động lòi ra …
“Anh Kỷ Lang! Anh đang suy nghĩ gì vậy, em ở ngay bên cạnh cũng không phát hiện?”, Tô Niệm Đường ngồi vào ghế phụ lái: “Vẫn còn đang suy nghĩ vụ án sao?”
Kỷ Lang gật đầu: “Chiều anh đem toàn bộ hồ sơ vụ Dương Tuệ xem xét lại lần nữa, phát hiện cô ta quan hệ với khá nhiều đàn ông, nhưng không hề phù hợp với phác họa chân dung của em, anh không biết mình có bỏ sót đầu mối gì không nữa?!?”
“Không có người nào phù hợp?”, Tô Niệm Đường nghiêng đầu, gõ gõ đầu của mình: “Không thể nào, hung thủ nhất định là người nằm trong phạm vi hạn định này”, đối với suy đoán của mình, Tô Niệm Đường rất có tự tin.
“Chúng ta đã điều tra ra: đối tượng ra tay của hung thủ là nữ giới, hiện trường là chỗ đổ rác, ngoại trừ hung khí chưa thể xác định, còn có điểm nào chúng ta chưa nghĩ đến?”
Tô Niệm Đường nghe lời Kỷ Lang, đột nhiên vỗ tay một cái: “Em nghĩ ra rồi anh Kỷ Lang ….”, cô vung tay, cả người muốn đứng bật dậy, kết quả lên đến một nửa, đầu kịch mạnh vào nóc xe, lập tức ngồi xuống: “Aizza …”
Kỷ Lang xì một tiếng nhìn Tô Niệm Đường, hơi đau lòng anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em cẩn thận một chút, may là xe anh xịn, chứ nếu không bị em đụng một phát lủng nóc luôn là cái chắc!”
Tô Niệm Đường mặt đỏ như gấc, lẩm bẩm: “Không phải là em nghĩ ra manh mối ư!!! Em là vì ai đây chứ!!!”
“Được được … Em nghĩ ra điều gì???”, Kỷ Lang nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Thời gian án phát …”, Tô Niệm Đường gỡ tay Kỷ Lang đang đặt trên đầu mình xuống, nắm lấy tay anh: “Từ lúc nạn nhân bị mất tích đến khi bị giết nhất định bị hung thủ nhốt lại, tất cả những việc này cần có thời gian. Từ khi nạn nhân bị giết đến khi thi thể bị quăng đi cũng là điểm then chốt. Bây giờ em hỏi anh, thi thể Lý Linh Linh phát hiện khi nào?”
“Cái này anh nhớ!”, Kỷ Lang lên tiếng: “Trước khi em về nước ba ngày!”
Anh còn nhớ khoảng thời gian đó anh gặp được một cô gái đặc biệt, và bây giờ cô gái ấy đang an vị bên cạnh anh.
Tô Niệm Đường mím mím môi, khẽ ho một tiếng: “Ngày em về nước là ngày thứ bảy, 26 tháng 8. Ba ngày trước đó chính là ngày thứ tư, 23 tháng 8. Thi thể Dương Tuệ phát hiện ra ngày thứ tư, 23 tháng 9. Kỷ Lang! Anh phát hiện ra điều gì không?”
“Nếu như theo em nói nghĩa là cả hai tử thi đều được phát hiện ngày 23”, Kỷ Lang cau mày, “nhưng nó vẫn chưa nói lên được điều gì …”
Tô Niệm Đường: “Một manh mối quan trọng đó!”, cô chớp chớp mắt, “Chúng ta biết thời gian quăng thi thể, từ đó có thể suy ra được thời gian quăng thi thể lần sau.”
“Ý của em là hung thủ sẽ tiếp tục ra tay vào ngày 23 tháng sau?”, Kỷ Lang lắc đầu, “Ngày 23 tháng 8, ngày 23 tháng 9, lần kế tiếp sẽ là ngày 23 tháng 10. Nếu đúng như vậy, tại sao hung thủ lại giam cầm Dương Tuệ một khoảng thời gian dài như vậy? Xác định được thời gian thủ tiêu thi thể nhưng thời gian gây án vẫn chưa nhất định.”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Anh nói không sai, Kỷ Lang. Thời gian quăng thi là một manh mối, và thời điểm người bị hại mất tích cũng là manh mối. Lý Linh Linh bị mất tích là mấy ngày trước đó, còn Dương Tuệ cụ thể đã mất tích bao lâu rồi? Em nghe nói sau vụ án trộm ngọc không ai gặp cô ta … Lẽ nào cô ta đã bị mất tích từ khi đó?”
Kỷ Lang: “Chuyện này cần phải hỏi chồng cô ta, ông Vương Hữu Tài. Bây giờ trễ rồi, ngày mai anh qua nhà ông ta xác nhận lại.”
“Vụ án đã có tiến triển, anh đừng quá lo lắng Kỷ Lang.” Tô Niệm Đường giơ tay xoa xoa mi tâm của Kỷ Lang: “Cứ nhăn nhó thế này, chẳng mấy chốc anh chưa già mà khuôn mặt đã đầy nếp nhăn.”
Kỷ Lang nắm chặt tay Tô Niệm Đường, đặt nhẹ lên môi, hôn một cái: “Cám ơn em, Đường Đường … Em giúp anh rất nhiều!”
Tô Niệm Đường rút tay về: “Còn không mau về nhà …. Em đói chết rồi đây …”
Không muốn để Tô Niệm Đường đã đói mà còn phải bận bận bịu bịu, nên Kỷ Lang hâm nóng lại thức ăn còn dư trong tủ lạnh, hai người cùng nhau dùng bữa tối. Cơm nước xong xuôi, Kỷ Lang dọn bàn, Tô Niệm Đường rửa chén. Anh đột nhiên khựng lại một chút: Sao anh và Đường Đường lại giống như cặp vợ chồng son vậy … chỉ thiếu … chỉ thiếu là nằm chung giường.
Kính Coong! Kính Coong! Chuông cửa vang lên.
Kỷ Lang rửa tay, chạy ra mở cửa: “Mẹ! Trễ thế này rồi … sao mẹ còn qua đây?”
Gương mặt mẹ Kỷ giống như đến bắt gian tại trận, bà nhìn con trai mình đang đeo tạp dề màu phấn hồng: “Mẹ không đến làm sao biết được tên tiểu tử này đã thu Đường Đường vào trong túi rồi!”
Kỷ Lang: “… Kỷ Sóc nói với mẹ cái gì rồi?”, lần trước Kỷ Sóc không cạy được miệng Đường Đường nên bây giờ đến trả thù bọn anh???
“Đừng lôi em trai vào!” Mẹ Kỷ đẩy cửa bước vào trong.
Tô Niệm Đường cũng từ trong bếp đi ra hỏi: “Là ai đó anh Kỷ Lang?” Vừa dứt lời đã trông thấy mẹ Kỷ, mặt cô đỏ ửng: “Dì … Dì sao đến đây ạ?”
Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, trong lòng cực kỳ vui sướng, nhưng gương mặt không hề biến sắc, kéo tay Tô Niệm Đường: “Con và Kỷ Lang ở cùng nhau sao không nói cho dì hay … để dì còn chuẩn bị tâm lý, rồi còn chuẩn bị chuyện kết hôn của hai đứa nữa chứ!”
“Con …”
“Mẹ! Con và Đường Đường mới chỉ bắt đầu thôi … Mẹ phải cho chúng con thời gian thích ứng … đến khi nào chín muồi sẽ nói cho mẹ biết”, Kỷ Lang nhìn ra được Tô Niệm Đường đang lúng túng nên vội vã giải vây.
Tô Niệm Đường gật đầu lia lịa: “Dạ! Anh Kỷ Lang nói đúng dì ạ!”
Mẹ Kỷ phủi phủi tay: “Còn muốn chờ cái gì … Hai đứa quen biết nhau từ bé … hay là con không muốn chịu trách nhiệm, không muốn kết hôn với Đường Đường?”
Tô Niệm Đường lặng lẽ đưa mắt nhìn Kỷ Lang dò xét nhưng sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, Tô Niệm Đường nhất thời không đọc được bất cứ điều gì.
Theo điều tra của Tiết Nhạc, Kỷ Lang phát hiện Lý Linh Linh dính líu với ba đại gia, hai người đã có vợ một người tuy rằng độc thân nhưng tuổi tác cũng khá lớn, cả ba đều trên ba mươi lăm tuổi và đều phù hợp với phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường.
Nghi phạm Lý Trạch Huy, là cố vấn tài chính khá có tiếng tăm tại thành phố Bắc. Năm năm trước ông ta cưới thiên kim tập đoàn Hảo Linh, một bước lên mây, tiến vào giới quý tộc thành phố Bắc. Ông ta có những tiên đoán rất chính xác về phương hướng phát triển tài chính của thành phố Bắc. Tuy nhiên đời sống vợ chồng lại không tốt, vợ ông ta, Trương Mộng Linh được mệnh danh là cọp cái. Do vậy, nếu Lý Trạch Huy ra ngoài tìm Lý Linh Linh cũng chẳng có gì lạ.
Nghi phạm Triệu Đình là ông trùm bất động sản của thành phố Bắc, Kỷ Lang cũng thường nghe Kỷ Sóc nhắc về người này, là đối thủ một mất một còn của Kỷ Sóc. Nếu như nói Kỷ Sóc là nhân tài trẻ tuổi của thành phố Bắc, thì Triệu Đình chính là thành phần lão làng trong giới đó. Tuy nhiên mấy năm gần đây do Kỷ Sóc càng ngày càng có bước tiến mạnh mẽ, nên ông ta khó thể xưng đế xưng vương như xưa. Triệu Đình đã lập gia đình, vợ của ông tà là một người phụ nữ hiền dịu, điển hình cho tính cách của người phụ nữ Á Đông.
Nghi phạm Tô Hải, là người ngoại thành, những năm trước ở tỉnh kiếm được chút tiền, sau đó đến thành phố Bắc phát triển. Hiện nay vẫn chưa rõ ông ta làm nghề gì, nói chung lĩnh vực nào cũng có mặt, là kẻ có tiền. Tô Hải không kết hôn, theo như bọn họ điều tra, vợ Tô Hải đã mất sớm, không có con cái.
Lý Trạch Huy và Triệu Đình là do vợ của mình mà đi tìm đến Lý Linh Linh. Còn Tô Hải vẫn chưa biết tại sao lại quen biết Lý Linh Linh.
“Sếp! Bọn em cũng tìm ra được những người đàn ông có quan hệ với Dương Tuệ, nhưng khá nhiều, em dựa trên phác họa chân dung của chi dâu để loại trừ, tìm ra danh sách phù hợp với điều kiện.”
Lê Huy báo cáo: “Những người đã từng quan hệ với Dương Tuệ đa số là những người đàn ông có địa vị khá thấp, người có địa vị thì độ tuổi lại không phù hợp nên bọn em đã loại trừ”, Lê Huy vừa nói vừa cau mày.
Kỷ Lang nhìn vẻ mặt của Lê Huy, bật cười: “Muốn gì cứ nói thẳng!”
“Em chỉ nghĩ … Có khi nào chị dâu suy luận có điểm gì sai hay không … chứ tại sao lại không có người tình nghi trong mối quan hệ của Dương Tuệ?”
Kỷ Lang sờ sờ cằm: “Vẫn chưa có manh mối nên tạm thời tôi tin suy đoán của Đường Đường. Cậu cẩn thận tra xét lại lần nữa coi có bỏ sót đầu mối nào không?”
Lê Huy gãi gãi đầu: “Lần tìm từ đâu đây?”
Ừ nhỉ, lần tìm từ đâu đây? Kỷ Lang thầm nghĩ. Theo như Đường Đường nói, hung thủ có tâm lý biến thái, ra tay tùy tiện. Thế nhưng trong lòng anh vẫn cho rằng vụ án trước tiên nên tra xét từ động cơ của hung thủ, vì sao hắn lại trở nên biến thái, khúc mắc của hắn nằm ở đâu … Đây mới chính là then chốt của vụ án. Thêm vào đó, anh cũng cho rằng giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ nhất định có một mối dây liên hệ, chẳng qua bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi.
Vậy manh mối là gì đây? Hung thủ làm nên vụ án chấn động thế này, tuyên cáo do chính mình gây ra mà lại không có điểm chung sao? Nếu hung thủ ra tay tùy tiện điều đó chứng tỏ toàn bộ nữ giới đều gặp nguy hiểm ư?
Đối tượng gây án là nữ giối, hung khí gây án tạm thời chưa xác định, hiện trường quăng thi là nơi đổ rác …
Đến tối Kỷ Lang đến trường đón Tô Niệm Đường, vừa đi vừa suy nghĩ, anh có cảm giác anh sắp chạm gần đến điểm mấu chốt, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó sẽ tự động lòi ra …
“Anh Kỷ Lang! Anh đang suy nghĩ gì vậy, em ở ngay bên cạnh cũng không phát hiện?”, Tô Niệm Đường ngồi vào ghế phụ lái: “Vẫn còn đang suy nghĩ vụ án sao?”
Kỷ Lang gật đầu: “Chiều anh đem toàn bộ hồ sơ vụ Dương Tuệ xem xét lại lần nữa, phát hiện cô ta quan hệ với khá nhiều đàn ông, nhưng không hề phù hợp với phác họa chân dung của em, anh không biết mình có bỏ sót đầu mối gì không nữa?!?”
“Không có người nào phù hợp?”, Tô Niệm Đường nghiêng đầu, gõ gõ đầu của mình: “Không thể nào, hung thủ nhất định là người nằm trong phạm vi hạn định này”, đối với suy đoán của mình, Tô Niệm Đường rất có tự tin.
“Chúng ta đã điều tra ra: đối tượng ra tay của hung thủ là nữ giới, hiện trường là chỗ đổ rác, ngoại trừ hung khí chưa thể xác định, còn có điểm nào chúng ta chưa nghĩ đến?”
Tô Niệm Đường nghe lời Kỷ Lang, đột nhiên vỗ tay một cái: “Em nghĩ ra rồi anh Kỷ Lang ….”, cô vung tay, cả người muốn đứng bật dậy, kết quả lên đến một nửa, đầu kịch mạnh vào nóc xe, lập tức ngồi xuống: “Aizza …”
Kỷ Lang xì một tiếng nhìn Tô Niệm Đường, hơi đau lòng anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “Em cẩn thận một chút, may là xe anh xịn, chứ nếu không bị em đụng một phát lủng nóc luôn là cái chắc!”
Tô Niệm Đường mặt đỏ như gấc, lẩm bẩm: “Không phải là em nghĩ ra manh mối ư!!! Em là vì ai đây chứ!!!”
“Được được … Em nghĩ ra điều gì???”, Kỷ Lang nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Thời gian án phát …”, Tô Niệm Đường gỡ tay Kỷ Lang đang đặt trên đầu mình xuống, nắm lấy tay anh: “Từ lúc nạn nhân bị mất tích đến khi bị giết nhất định bị hung thủ nhốt lại, tất cả những việc này cần có thời gian. Từ khi nạn nhân bị giết đến khi thi thể bị quăng đi cũng là điểm then chốt. Bây giờ em hỏi anh, thi thể Lý Linh Linh phát hiện khi nào?”
“Cái này anh nhớ!”, Kỷ Lang lên tiếng: “Trước khi em về nước ba ngày!”
Anh còn nhớ khoảng thời gian đó anh gặp được một cô gái đặc biệt, và bây giờ cô gái ấy đang an vị bên cạnh anh.
Tô Niệm Đường mím mím môi, khẽ ho một tiếng: “Ngày em về nước là ngày thứ bảy, 26 tháng 8. Ba ngày trước đó chính là ngày thứ tư, 23 tháng 8. Thi thể Dương Tuệ phát hiện ra ngày thứ tư, 23 tháng 9. Kỷ Lang! Anh phát hiện ra điều gì không?”
“Nếu như theo em nói nghĩa là cả hai tử thi đều được phát hiện ngày 23”, Kỷ Lang cau mày, “nhưng nó vẫn chưa nói lên được điều gì …”
Tô Niệm Đường: “Một manh mối quan trọng đó!”, cô chớp chớp mắt, “Chúng ta biết thời gian quăng thi thể, từ đó có thể suy ra được thời gian quăng thi thể lần sau.”
“Ý của em là hung thủ sẽ tiếp tục ra tay vào ngày 23 tháng sau?”, Kỷ Lang lắc đầu, “Ngày 23 tháng 8, ngày 23 tháng 9, lần kế tiếp sẽ là ngày 23 tháng 10. Nếu đúng như vậy, tại sao hung thủ lại giam cầm Dương Tuệ một khoảng thời gian dài như vậy? Xác định được thời gian thủ tiêu thi thể nhưng thời gian gây án vẫn chưa nhất định.”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Anh nói không sai, Kỷ Lang. Thời gian quăng thi là một manh mối, và thời điểm người bị hại mất tích cũng là manh mối. Lý Linh Linh bị mất tích là mấy ngày trước đó, còn Dương Tuệ cụ thể đã mất tích bao lâu rồi? Em nghe nói sau vụ án trộm ngọc không ai gặp cô ta … Lẽ nào cô ta đã bị mất tích từ khi đó?”
Kỷ Lang: “Chuyện này cần phải hỏi chồng cô ta, ông Vương Hữu Tài. Bây giờ trễ rồi, ngày mai anh qua nhà ông ta xác nhận lại.”
“Vụ án đã có tiến triển, anh đừng quá lo lắng Kỷ Lang.” Tô Niệm Đường giơ tay xoa xoa mi tâm của Kỷ Lang: “Cứ nhăn nhó thế này, chẳng mấy chốc anh chưa già mà khuôn mặt đã đầy nếp nhăn.”
Kỷ Lang nắm chặt tay Tô Niệm Đường, đặt nhẹ lên môi, hôn một cái: “Cám ơn em, Đường Đường … Em giúp anh rất nhiều!”
Tô Niệm Đường rút tay về: “Còn không mau về nhà …. Em đói chết rồi đây …”
Không muốn để Tô Niệm Đường đã đói mà còn phải bận bận bịu bịu, nên Kỷ Lang hâm nóng lại thức ăn còn dư trong tủ lạnh, hai người cùng nhau dùng bữa tối. Cơm nước xong xuôi, Kỷ Lang dọn bàn, Tô Niệm Đường rửa chén. Anh đột nhiên khựng lại một chút: Sao anh và Đường Đường lại giống như cặp vợ chồng son vậy … chỉ thiếu … chỉ thiếu là nằm chung giường.
Kính Coong! Kính Coong! Chuông cửa vang lên.
Kỷ Lang rửa tay, chạy ra mở cửa: “Mẹ! Trễ thế này rồi … sao mẹ còn qua đây?”
Gương mặt mẹ Kỷ giống như đến bắt gian tại trận, bà nhìn con trai mình đang đeo tạp dề màu phấn hồng: “Mẹ không đến làm sao biết được tên tiểu tử này đã thu Đường Đường vào trong túi rồi!”
Kỷ Lang: “… Kỷ Sóc nói với mẹ cái gì rồi?”, lần trước Kỷ Sóc không cạy được miệng Đường Đường nên bây giờ đến trả thù bọn anh???
“Đừng lôi em trai vào!” Mẹ Kỷ đẩy cửa bước vào trong.
Tô Niệm Đường cũng từ trong bếp đi ra hỏi: “Là ai đó anh Kỷ Lang?” Vừa dứt lời đã trông thấy mẹ Kỷ, mặt cô đỏ ửng: “Dì … Dì sao đến đây ạ?”
Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, trong lòng cực kỳ vui sướng, nhưng gương mặt không hề biến sắc, kéo tay Tô Niệm Đường: “Con và Kỷ Lang ở cùng nhau sao không nói cho dì hay … để dì còn chuẩn bị tâm lý, rồi còn chuẩn bị chuyện kết hôn của hai đứa nữa chứ!”
“Con …”
“Mẹ! Con và Đường Đường mới chỉ bắt đầu thôi … Mẹ phải cho chúng con thời gian thích ứng … đến khi nào chín muồi sẽ nói cho mẹ biết”, Kỷ Lang nhìn ra được Tô Niệm Đường đang lúng túng nên vội vã giải vây.
Tô Niệm Đường gật đầu lia lịa: “Dạ! Anh Kỷ Lang nói đúng dì ạ!”
Mẹ Kỷ phủi phủi tay: “Còn muốn chờ cái gì … Hai đứa quen biết nhau từ bé … hay là con không muốn chịu trách nhiệm, không muốn kết hôn với Đường Đường?”
Tô Niệm Đường lặng lẽ đưa mắt nhìn Kỷ Lang dò xét nhưng sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, Tô Niệm Đường nhất thời không đọc được bất cứ điều gì.