Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 444
“ Thần không biết bệ hạ giá lâm. Xin bệ hạ thứ tội!” Trương Hoán cười cười bảo: “ Hôm nay trẫm thị sát Quân Khí Giám. Nhưng Quân Khí Giám cần vải trắng. Trẫm nhớ lần trước trong báo cáo của khanh có tồn kho vật ấy nên trẫm dẫn bọn họ đến xem một cái.” Trương Duyên Thưởng vỗ trán.” Có! Có! Thần đưa bệ hạ đi.” Đại Đường có hai kho hàng quan trọng nhất. Một cái là Tả Tàng. Một cái là Thái Thương. Thái Thương chủ yếu là chứa đựng lương thực, nó nằm ở trong Ty Nông Tự. Mà Tả Tàng thì chủ yếu để trữ tiền là chính. Mặt khác các thứ như vàng ngọc, châu báu, tơ lụa đều chứa đựng ở Tả Tàng. Nó chiếm diện tích thật lớn, từ mấy trăm kho hàng tạo thành được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt. Trương Hoán muốn tìm vải trắng là thứ hỗn tạp lẫn trong kho. Tả Tàng Thừa dẫn mọi người đi tới trước kho hàng lớn. Mở kho hàng ra, cùng với cánh cửa vang ầm ầm mở ra thì một mùi vị cũ kỹ bụi bặm ập vào mặt. Trương Duyên Thưởng nói áy náy: “ Bệ hạ, ở chỗ này chứa rất nhiều thứ đều là do Túc Tông hoàng đế lưu lại, niên đại rất xa xưa, xin bệ hạ chớ trách!” “ Trẫm nhớ trong các thứ Quy Tư vương tiến cống lúc năm mới thì có một xấp vải trắng, bây giờ còn chứ?” “ Vâng! Thần đưa đi.” Tả Tàng Thừa lên tiếng rồi mang theo Hoàng thượng cùng mấy trăm người đi vào kho hàng cực lớn. Đây là kho hàng Đại Đường quốc gia nên trông thật hoành tráng. Đi sâu chừng ba trăm bộ, cao hai mươi mấy trượng, bên trong vật tư chồng chất như núi được phân loại, bày biện chỉnh tề dễ dàng cho việc ghi chép kiểm tra sổ sách. Đi ước hơn một trăm bộ, Tả Tàng Thừa dẫn mọi người đi tới chỗ để vải bông. Đều là để từng bọc từng bọc, một bọc có mười súc vải. Ước chừng hơn một trăm bọc, chủ yếu đến từ Đại Thực và vùng Tây Vực. Có cái là do mậu dịch, cũng có thứ là đồ tiến cống. Trương Hoán cười cười liền nói với Đỗ Hoàn ở phía sau: “ Đỗ tiên sinh, nhiều vải bông như vậy có thể đủ dùng?” Đỗ Hoàn lại lắc đầu “ Bệ hạ, là thần cũng không nói rõ ràng. Thần cần sợi bông và hỏa hoàn để dệt pha với nhau làm ra vải hỏa hoàn, mà không phải vải bông đã dệt.” “ Cái này ...” Trương Hoán có hơi gặp khó khăn. Đại Đường cũng không trồng bông thì bảo hắn làm thế nào mà kiếm ra sợi bông. Đỗ Hoàn lại có vẻ như biết rõ Trương Hoán đang suy nghĩ điều gì, ông ta mỉm cười bảo: “ Bệ hạ, thần ở tại Đại Thực nhiều năm, cũng đi qua Ai Cập và Bái Chiêm Đình. Thần phát hiện ở đó có vẻ như người ta cũng không quá quan tâm đến việc trồng đay mà đều là trồng bông, sản lượng rất lớn. Ngoài ra sự mềm mại và giữ ấm đem so với đay thì tốt hơn nhiều lắm, có thể giải quyết vấn đề quần áo mặc cho lượng lớn dân cư. Hơn nữa ở An Tây cũng có. Vì sao bệ hạ không cho dân chúng Trung Nguyên gieo trồng lượng lớn để tăng thêm thu nhập cho bọn họ?” Bởi vì vùng Giang Hoài có sản lượng lương thực nếu so với vùng Trung Nguyên thì lớn hơn nhiều lắm, nguồn nước lại sung túc, không dễ dàng phát sinh tai hoạ. Cho nên Trương Hoán liền suy nghĩ tại vùng Giang Hoài chủ yếu trồng lương thực các loại, còn vùng Trung Nguyên thì đổi thành trồng đay. Nhưng hiện tại Đỗ Hoàn lại khuyên hắn trồng bông. Vừa suy nghĩ, Trương Hoán đột nhiên hiểu dụng ý thực sự của Đỗ Hoàn. Ông ta đâu có muốn vải bông gì đó để làm vải hỏa hoàn. Kỳ thật chính là ông ta đang khuyên mình phát triển gieo trồng cây bông. Trương Hoán liếc mắt nhìn ông ta mà thản nhiên cười cười, Đỗ Hoàn biết Hoàng thượng nhìn ra dụng ý thực sự của mình thì ông ta vội vàng quỳ xuống, “ Bệ hạ, xin tha tội cho thần đã không nói thật!” “ Sau này muốn khuyên trẫm điều gì thì cứ việc nói thẳng, không nên vòng vo tam quốc. Trẫm sẽ không trách khanh, cứ đứng lên đi!” Trương Hoán cũng không ghi tạc vào trong lòng việc Đỗ Hoàn không nói thật. Đối với loại vải bông quả thật là hắn có vài phần hứng thú, liền nói với Tả Tàng Thừa: “ Lấy ra một xấp để trẫm nhìn một cái.” Tả Tàng Thừa lập tức tiến lên rút ra một bọc tương đối nhỏ, lấy ra nửa súc đưa cho Trương Hoán “ Bệ hạ, đây là xấp vải năm ngoái mua bán với Đại Thực, xin bệ hạ xem qua.” Trương Hoán tiếp nhận xấp vải bông rồi nhẹ nhàng mở ra. Bề mặt nó trắng như tuyết lại mềm mại thoải mái, sờ vào cũng thấy hơn vải đay nhiều lắm. Lúc này, Tả Tàng Thừa lại lấy ra một đoạn vải rồi dâng lên hai tay. Không cần chạm tay vào, chỉ nhẹ nhàng thoáng nhìn là Trương Hoán liền cảm giác đoạn vải bông này so với vải bông vừa rồi có điểm khác nhau. Màu sắc hơi xám, không có cảm giác hoàn toàn trắng nõn. Hắn lại đưa tay sờ sờ thì đoạn vải bông này chạm vào tay thấy thô ráp, hoàn toàn đã không có sự mềm mại thoải mái như vừa rồi. Thậm chí ngay cả đem so với vải đay còn kém hơn. Trương Hoán nhướng mày mà hỏi: “ Đây là vải bông từ đâu?” Tả Tàng Thừa vội vàng nói: “ Hồi bẩm bệ hạ, đây là do Cao Xương quốc làm ra, xác thật thô ráp hơn rất nhiều.” “ Khó trách Tây Vực có bông mấy trăm năm mà lại không vào được Trung Nguyên. Nếu là trẫm thì trẫm cũng tình nguyện mua vải đay.” Trương Hoán lắc đầu, liền nói với Đỗ Hoàn: “ Nếu như khanh có biện pháp có thể làm cho vải bông Đại Đường ta cũng giống như vải bông Đại Thực vừa rồi, vậy trẫm liền tiếp thu đề nghị của khanh. Ở Trung Nguyên mở rộng gieo trồng bông.” Đỗ Hoàn vội vàng thi lễ thật thấp “ Bệ hạ, vải bông Đại Thực chủ yếu xuất xứ từ Ai Cập. Thần nguyện ngồi thuyền biển đi một chuyến tới Đại Thực, vì bệ hạ mời thợ thủ công dệt của Ai Cập đến Đại Đường truyền thụ tài nghệ.” “ Khanh không thể đi, khanh đi nếu như bị Đại Thực lại bắt mất thì chẳng phải vũ khí bí mật của Đại Đường ta bị tiết lộ toàn bộ?” Trương Hoán khoát tay cười cười. Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì, rồi lại thấy không rõ lắm. Dường như là một việc rất quan trọng. Hắn ra sức suy tư chỉ chốc lát, nhưng vẫn không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện gì. Cuối cùng, hắn đành phải lắc đầu nói với mọi người: “ Đi thôi! Hôm nay trẫm chậm trễ đã nhiều rồi, cần mau chóng quay trở về xử lý việc trong triều.” Mọi người cùng nhau theo hắn đi ra khỏi kho hàng. Dọc đường đi tới trước cổng của Thái Phủ Tự, Trương Hoán liền cười nói với Đỗ Hoàn: “ Chuyện đi Ai Cập học kỹ thuật dệt thì trẫm sẽ phái người khác đi thực hiện. Tiên sinh chỉ để ý dốc lòng nghiên cứu vũ khí, tốt nhất cũng làm ra Hy Lạp hỏa của Đại Thực gì đó. Chúng ta sẽ lấy cái người khác biết làm tri thức của mình.” Đỗ Hoàn vội vàng xua tay “ Bệ hạ, cách điều chế Hy Lạp hỏa của Đại Thực là bọn họ vất vả trăm đắng ngàn cay mới lấy từ Bái Chiêm Đình ( Byzantine) về. Đó là cơ mật tối cao của bọn họ, cũng giống như cách điều chế Đại Đường lôi của chúng ta. Đại Thực nằm mơ cũng muốn có được, nhưng rồi lại khó có thể giành được.” “ Hỏa dược!” Trong đầu Trương Hoán như tia chớp điện sáng ngời bỗng hiện lên hai chữ này. Đây là việc quan trọng mới vừa rồi hắn vẫn luôn không nhớ nổi. Đúng là Đại Thực khát vọng đối với hỏa dược. Lúc này, Trương Hoán lạnh lùng cười. Hắn đã đoán được mục tiêu thật sự của thám tử Hồi Hột, cái gì mà bị lộ tại Lạc Dương, cái gì mà thủ lĩnh đi Giang Hoài. Đây đều là kế lừa dối của bọn họ định lấy giả giấu thật, là muốn dẫn sự chú ý của mình về hướng đông. Nếu như bọn họ muốn có cách điều chế hỏa dược, trừ Trường An ra thì ở bên ngoài chỉ có một chỗ khác - Lũng Hữu. Sau khi Trương Hoán đăng cơ, quận Kim Thành liền chính thức khôi phục nguyên danh là Lan Châu, sau đó liền trở thành Tiết độ phủ cho Trương Hoán ở. Tất cả các cơ quan chính vụ và một lượng lớn các xưởng binh khí đều tập trung ở đây, các thiết bị vũ khí và công tác chuyên môn nghiên cứu hỏa dược được đặt ở trong giáo trường thành Đông Nam, bên trong có một tòa nhà cao hai tầng có kết cấu bằng gỗ. Tuy nhiên hiện giờ xưởng chế tạo vũ khí Lũng Hữu đã chuyển tới Trường An, xưởng Lũng Hữu chỉ còn lại một tòa nhà trống, cùng một vài dụng cụ thí nghiệm hỏa dược, ngay cả vệ binh cũng không có, cả xưởng thí nghiệm hỏa dược đều ở trong trạng thái bỏ hoang. Xung quanh có rất nhiều trẻ em rất thích chạy đến nơi này chơi, xem lại nơi thần bí mà trước kia canh phòng sâm nghiêm, không cho bất kỳ người lạ nào tiến vào. Mấy ngày nay, trong xưởng thí nghiệm hỏa dược cũ luôn có vài tên người Đột Quyết lạ xuất hiện. Theo lời những người xung quanh, bọn họ là thương nhân Tây Vực, muốn mua mảnh đất này dùng làm kho hàng, vì muốn mua nơi này nên trước tiên muốn tới xem xét, cho nên những người Đột quyết này liền châm lửa đi vòng quanh quan sát xưởng thí nghiệm vô cùng cẩn thẩn, nơi nào có thể làm kho hàng chứa, nơi nào có thể làm đường thông vv… Tất nhiên, những người Đột Quyết này chính là nhóm những quốc sư Hồi Hột Tô Nhĩ Mạn biến mất thần bí, sau khi tới Đại Đường liền lan truyền những bức tranh truy bắt Đồ Lan, mặc dù trong tranh nữ tử vẽ rất đẹp, so với hiện thực thì Đồ Lan lại hoàn toàn không giống. Tuy nhiên để cẩn thận , Tô Nhĩ Mạn để cho Đồ Lan cùng phần lớn nhóm người này tạm thời về nước tránh nạn, bản thân hắn thì lại biến mất tại c Ba Sơn đất Thục. Bặt tin hơn một tháng, trên cửa thành cáo thị truy bắt đã bắt đầu ố vàng tróc ra, đợt tróc nã thám tử Hồi Hột đã trôi vào quá khứ, tuy nhiên Tô Nhĩ Mạn vẫn duy trì sự kiên nhẫn, mãi cho đến hơn hai tháng sau, hắn mới bắt đầu lo lắng nhiệm vụ thứ hai được giao, đó là đánh cắp phương pháp điều chế thuốc nổ của Đại Đường, hay còn gọi là Đại Đường theo cách gọi của người Đại Thực . Do Đại Thực khi gặp lửa Hy Lạp gặp tương vong quá lớn , bởi vậy khi đối diện với vũ khí bí mật của kẻ địch liền cảm thấy sợ hãi. Thêm vào đó trong cuộc chiến An Tây có một số binh lính Đại Thực trốn về đã đồn thổi khoa trương về sự khủng bố của Đại Đường lôi, điều này khiến cho Calipha càng thêm sợ hãi, sau đó liền đàm phán điều khoản với Hồi Hột. Điều kiện thứ nhất chính là muốn người Hồi Hột bất luận dùng cách nào cũng phải tìm được cách điều chế Đại Đường lôi.