Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
Bàn chân trắng nõn thon dài dẫm trên chiếc giầy xinh đẹp màu tối. Dây buộc thon gọn vừa khớp với đôi chân trắng nõn thon dài của Senju Tsunade. Trước đây nàng thường đi giầy cao gót nhưng hiện giờ thân hình nàng vô cùng cao với dáng thon và xinh đẹp nên nàng không động đến chiếc dày cao gót nữa. Đi bên cạnh nàng là thiếu nữ Shizune với tâm trạng bất an. Điều này càng làm cho nàng trở nên lo lắng hơn.
Đoàn cố vấn cùng trưởng lão Danzou cũng vì lời nói Shizune mà trở nên lo lắng. Họ không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao lại có tin Hokage đệ tứ cùng với Hokage đệ tam trở về. Tin tức này giống như một quả bom nặng ký nổ tung trong đầu họ. Chẳng lẽ có người uế thổ chuyển sinh ra bọn họ muốn phá huỷ làng Lá lần nữa.
Ba lão già không khỏi nhìn về phía nhau và đồng thời gật đầu. Họ không nhanh không chậm bám sát theo sau phía hai thiếu nữ xinh đẹp. Đoàn ANBU bảo vệ ba người lập tức theo sau ba người giữ chức trách bảo hộ ba người bọn họ.
Bàn chân Senju Tsunade không khỏi nhanh hơn một phần. Nàng không hiểu được trái tim mình lúc này liên tục rung động bồi hồi. Một cảm giác khó tả khiến trái tim nàng đập liên hồi. Loại cảm giác này vô cùng khó diễn tả bằng lời. Giống như có thứ gì đó vô cùng quan trọng đã mất đi được nàng tìm về. Shizune cũng bước nhanh hơn một chút làm dẫm đường cho Senju Tsunade.
Người thanh niên tóc nâu hơi bù xù chờ đợi có chút khó chịu. Tính tình hắn vốn là bốc đồng lên tiếng trong khi quơ tay múa chân: “Anh Jiraiya, chúng ta phải chờ như vậy đến bao giờ đây?”
“Cái này....” Jiraiya đưa tay ra gãi gãi đầu của mình. Đầu hắn hơi gật xuống một cái đồng thời cười gượng: “Hẳn là nhanh đi!” Ở một bên Jiraiya, người thanh niên có mái tóc màu nâu sẫm và làn da trắng nhởn đưa tay về sau lưng, bàn tay theo thói quen đưa tay lên cầm miệng. Thế nhưng phát hiện giống như miệng mình không cầm đồ gì cả thì chép miệng vài cái.
“Thật phiền phức!” Hai tay người thiếu nữ tóc đó hung chống hai tay ở eo của mình. Nàng làu bàu khó chịu: “Không phải trở về làng một cái thôi sao! Cần thiết phải bị ngăn ở cửa kiểm tra như vậy sao?” Ở bên cạnh người thiếu nữ, người thanh niên tóc vàng cười gượng gào. Trên má hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ. Hắn vừa định nói chuyện khuyên giải khiến cho thiếu nữ bớt nóng thì đám người bắt đầu tách ra và để lộ ra người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp cùng với người thiếu nữ tóc đen vội vã theo sau nàng đi tới.
“Tsunade....” Người thanh niên tóc trắng lởm chởm là người đầu tiên mở miệng nói chuyện. Hắn cười có chút ngây ngô đối với người thiếu nữ xinh đẹp lúc này: “Cuối cùng cũng nhìn thấy cô! Tôi không nghĩ... Hử!?” Vậy mà làm cho Jiraiya không nghĩ tới là Senju Tsunade lại không nhịn hắn mà trực tiếp nhìn về phía người thanh niên tóc nâu hơi bù xù trông có vẻ ngốc nghếch đó.
Đột nhiên trái tim Senju Tsunade đập liên hồi. Nó phát ra từng tiếng thình thịch giống như có sự kiện gì đó xảy ra. Không hiểu sao khi mà nàng nhìn thấy được người thanh niên tóc nâu bù xù này làm cho nàng không có cách nào rời mắt được hắn. Một loại cảm giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn làm cho nàng vô cùng tò mò về thân phận người thanh niên này.
“Tsunade...” Người thanh niên tóc nâu ở bên cạnh Jiraiya trẻ tuổi đột nhiên mở miệng nói chuyện. Một bàn tay hắn đưa vào sau lưng như thói quen đồng thời bàn tay chìa ra nói: “Ta không nghĩ em thế nhưng lại trở thành Hokage đệ ngũ đấy!” Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trên người thanh niên tóc nâu này.
“Sarutobi...” Utatane Koharu và Mitokado Homura không hẹn mà cùng mở miệng nói chuyện. Người thanh niên tóc nâu này thực sự quá giống với Sarutobi Hiruzen hồi trẻ. Họ không thể nào nhận lầm được. Chẳng lẽ có người sử dụng thuật biến thân biến thành Hiruzen hồi trẻ nhưng mục đích là gì.
“Hiruzen!” Đôi mắt nhăn nheo Shimura Danzou lập tức mở lớn kinh ngạc nhìn về phía Sarutobi Hiruzen. Người thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi này quả thực quá giống với Hiruzen. Hắn không nhịn được hô lên một tiếng.
“Ân...” Người thanh niên nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Là tôi!”
Người thanh niên tóc nâu bù xù trông ngố ngố dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá người thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng. Mặc dù trong trí nhớ hắn thì người chị hắn trẻ tuổi hơn rất nhiều. Hơn nữa... Bàn tay hắn đưa lên đưa xuống giống như đo chiều cao của người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp này. Chiều cao của nàng không kém là bao nhiêu. Song khuôn mặt khá giống nhưng chiều cao thì khác hẳn. Nếu tính chiều cao của hắn hiện giờ, hắn phải cao hơn chị hắn mới đúng chứ.
“Anh Jiraiya!?” Người thanh niên tỏ ra ngốc nghếch quay ra nhìn về phía người thanh niên tóc trắng nói: “Cô này thực sự là chị gái em, Senju Tsunade sao? Em nhớ được chị ấy trẻ hơn nhiều kia mà. Hơn nữa theo lý chiều cao của em cao như vậy thì chị ấy phải chỉ có chiều cao như vậy chứ nhỉ!?” Bàn tay hắn đưa lên đo đo khi nói chuyện với thanh niên tóc trắng.
“Ài...” Jiraiya cảm giác đầu đau như cái đấu. Trên trán hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi hột không ngừng. Hắn biết sự việc thể nào cũng biến thành rắc rối như thế này. Quả thực chuyện người chết sống lại đã vô cùng khó tin rồi. Hiện giờ có năm người ở đây đều là người chết sống trở lại thể nào cũng gât ra oanh động. Hắn đang muốn giải thích thì...
Utatane Koharu cố gắng mở to đôi mắt đang xụp xuống của bà lão: “Hiruzen... chuyện này là thế nào!” Hiruzen đang muốn trả lời thì...
Rầm! Senju Tsunade muốn tung thẳng một cú đấm vào đỉnh đầu người thanh niên tóc nâu bù xù ngố ngố kia. Đáng tiếc chiều cao của nàng cũng không đủ để nàng tung ra một cú như thế. Bất đắc dĩ nàng chỉ có đưa tay lên trực tiếp chém thẳng vào đầu người thanh niên.
“Aaa...” Người thanh niên lập tức hét thảm một tiếng. Hắn vội vã cúi đầu xuống, hai tay thống khổ ôm đầu. Tất cả hình ảnh như vậy đập vào mắt Senju Tsunade làm cho nàng trở nên ngây dài. Hình ảnh ấy nhanh chóng trùng hợp với hình ảnh thằng nhóc xấc xược làm cho nàng không có cách nào quên được. Trong phút chốc nàng giống như rơi vào tình trạng chết lặng.
“...” Người thanh niên tóc nâu ngố ngố ôm lấy đầu đau đớn rú lên. Ngón tay chỏ hắn chỉ thẳng về phía người thiếu nữ quát lên: “Bà cô bạo lực này! Cô làm cái gì vậy hả? Tại sao lại đánh người vậy hả!?” Thái độ xấc xược và láo toét của người thanh niên không làm cho người thiếu nữ có chút phản cảm nào. Chỉ thấy hai hàng nước mắt nàng lã trã rơi lên. Người thanh niên thấy vậy vội vã quơ tay múa chân nói: “Này... này...”
Bất chợt, người thanh niên tóc nâu ngu ngốc còn chưa tỉnh lại thì một bàn tay vươn ra trực tiếp đem hắn kéo vào trong lòng ngực. Ngay lập tức người thanh niên ngây ngẩn ra, hắn cảm giác được một hơi ấm truyền vào trong người mình làm cho hắn bình yên. Âm thanh quen thuộc rơi vào tai hắn: “Thằng nhóc ngu ngốc này!”
“...” Người thanh niên cảm nhận được một cám giác ấm áp và ươt ướt từ đầu vai truyền tới. Vẻ mặt người thanh niên thoáng buông lỏng: “Chị!”
...
Một khu đô thị hoang tàn với những kiến trúc toà nhà cao ốc cũ kỹ với những vết nứt. Bốn người gồm ba nam và một nữ đi về phía trong. Họ bước vào trong hàng cống ngầm với những đường ống rỉ sét và tiếng nước chảy rơi vào trong tai họ.
Người thiếu nữ tóc đỏ hung khó chịu nâng lên mắt kính của mình: “Chỗ rác rưởi này là một nơi ẩn náu hả? Tôi thật khó chịu với nơi này. Đáng lý ra tôi không nện nhận lời của Naruto cùng đi với các ngươi.” Vẻ mặt thiếu nữ mang theo chán ghét nhìn xung quanh.
“Nga...” Người thiếu niên tóc trắng cõng thanh kiếm lớn sau lưng nhếch miệng lên để lộ ra cái răng nhọn: “Cô là Uzumaki Karin đi! Nếu như cô muốn, cô có thể không đi theo chúng tôi mà! Mang theo cô, tốc độ chúng tôi chậm hẳn.” Không hiểu sao người thiếu niên tóc trắng có ác cảm với người thiếu nữ tóc đỏ hung từ lần đầu tiên gặp mặt: “Chúng tôi không cần kéo chân sau!”
“Đừng gây sự nữa Suigetsu...” người thiếu niên tóc đen ở phía trước quay đầu nhìn lại nhắc nhở: “Chúng ta đến nơi này là có việc. Đây là địa điểm gia tộc chúng tôi thường dùng nơi này để cất vũ khí. Chúng ta sẽ trang bị cho mình ở đây.”
“Tất cả những đường hầm ở đây thật giống nhau...” Suigetsu không nóng giận nói: “Hy vọng chúng ta không lạc đường!”
“Hừ... với khả năng cảm nhận của tôi. Chúng ta sẽ không lạc đường được!” Khoé mắt khẽ đảo qua, Karin khó chịu lẩm bẩm: “mà cái nơi này thực sự làm tôi chán ghét. Nó thực ngột ngạt và khó chịu...”
“Xin lỗi...” Một âm thanh vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Mọi người quay ra thấy được hai con mèo mặc quần áo nở nụ cười trong khi nhìn về phía đám người.
“Tenka, Hina...” Uchiha Sasuke quay đầu lại chào hỏi: “Hai người thế nào rồi!?”
“Đây chẳng phải là Sasuke sao?” Hai con mèo cười nói chuyện với nhau: “Meo... Cậu đến đây có việc gì vậy!?”
“Vũ khí, thuốc cứu thương và một vài thứ khác nữa!” Uchiha Sasuke bước đến đứng nhìn hai con mèo: “Chúng tôi cần chuẩn bị cho một trận chiến lớn!”
“Mấy con mèo này...” Hơi cúi đầu xuống nhìn, má Karin chảy ra một giọt mồ hôi: “Là thông linh thú sao?”
“Mèo biết nói hả? Hay thật đấy!?” Hozuki Suigetsu nở nụ cười thích thú. Hắn cúi xuống đưa tay phẩy phẩy với mấy con mèo: “này lại đây!”
“Gào!” Con mèo xù lông gầm lên với Suigetsu một tiếng. Bị con mèo bất chợt hung dữ với mình, Suigetsu giật mình thót lại. Đồng thời hắn cũng thu lại bàn tay của mình.
“Họ là mèo ninja đấy!” Uchiha Sasuke nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng gây sự với họ nếu cậu không muốn bị cào nát mặt!”
“Cậu có mang hang hoá gì cho chúng tôi không?” Con mèo béo một chút cười nghiêng đầu khi nói chuyện với Sasuke.
Dường như quá quen thuộc, Sasuke từ trong ngực lấy ra một cái lọ. Đó là một loại thức ăn mà loài mèo vô cùng ưa thích. Hắn đưa chiếc lọ ra bên ngoài nói với hai con mèo: “Một cái chai đáp lễ thì sao?”
“Đi nào!” Con mèo gầy hơn xoay người dẫn đường. Nó quay đầu nhắc nhở đoàn người: “Cùng tời gặp bà thôi!”
Đoàn cố vấn cùng trưởng lão Danzou cũng vì lời nói Shizune mà trở nên lo lắng. Họ không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao lại có tin Hokage đệ tứ cùng với Hokage đệ tam trở về. Tin tức này giống như một quả bom nặng ký nổ tung trong đầu họ. Chẳng lẽ có người uế thổ chuyển sinh ra bọn họ muốn phá huỷ làng Lá lần nữa.
Ba lão già không khỏi nhìn về phía nhau và đồng thời gật đầu. Họ không nhanh không chậm bám sát theo sau phía hai thiếu nữ xinh đẹp. Đoàn ANBU bảo vệ ba người lập tức theo sau ba người giữ chức trách bảo hộ ba người bọn họ.
Bàn chân Senju Tsunade không khỏi nhanh hơn một phần. Nàng không hiểu được trái tim mình lúc này liên tục rung động bồi hồi. Một cảm giác khó tả khiến trái tim nàng đập liên hồi. Loại cảm giác này vô cùng khó diễn tả bằng lời. Giống như có thứ gì đó vô cùng quan trọng đã mất đi được nàng tìm về. Shizune cũng bước nhanh hơn một chút làm dẫm đường cho Senju Tsunade.
Người thanh niên tóc nâu hơi bù xù chờ đợi có chút khó chịu. Tính tình hắn vốn là bốc đồng lên tiếng trong khi quơ tay múa chân: “Anh Jiraiya, chúng ta phải chờ như vậy đến bao giờ đây?”
“Cái này....” Jiraiya đưa tay ra gãi gãi đầu của mình. Đầu hắn hơi gật xuống một cái đồng thời cười gượng: “Hẳn là nhanh đi!” Ở một bên Jiraiya, người thanh niên có mái tóc màu nâu sẫm và làn da trắng nhởn đưa tay về sau lưng, bàn tay theo thói quen đưa tay lên cầm miệng. Thế nhưng phát hiện giống như miệng mình không cầm đồ gì cả thì chép miệng vài cái.
“Thật phiền phức!” Hai tay người thiếu nữ tóc đó hung chống hai tay ở eo của mình. Nàng làu bàu khó chịu: “Không phải trở về làng một cái thôi sao! Cần thiết phải bị ngăn ở cửa kiểm tra như vậy sao?” Ở bên cạnh người thiếu nữ, người thanh niên tóc vàng cười gượng gào. Trên má hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ. Hắn vừa định nói chuyện khuyên giải khiến cho thiếu nữ bớt nóng thì đám người bắt đầu tách ra và để lộ ra người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp cùng với người thiếu nữ tóc đen vội vã theo sau nàng đi tới.
“Tsunade....” Người thanh niên tóc trắng lởm chởm là người đầu tiên mở miệng nói chuyện. Hắn cười có chút ngây ngô đối với người thiếu nữ xinh đẹp lúc này: “Cuối cùng cũng nhìn thấy cô! Tôi không nghĩ... Hử!?” Vậy mà làm cho Jiraiya không nghĩ tới là Senju Tsunade lại không nhịn hắn mà trực tiếp nhìn về phía người thanh niên tóc nâu hơi bù xù trông có vẻ ngốc nghếch đó.
Đột nhiên trái tim Senju Tsunade đập liên hồi. Nó phát ra từng tiếng thình thịch giống như có sự kiện gì đó xảy ra. Không hiểu sao khi mà nàng nhìn thấy được người thanh niên tóc nâu bù xù này làm cho nàng không có cách nào rời mắt được hắn. Một loại cảm giác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn làm cho nàng vô cùng tò mò về thân phận người thanh niên này.
“Tsunade...” Người thanh niên tóc nâu ở bên cạnh Jiraiya trẻ tuổi đột nhiên mở miệng nói chuyện. Một bàn tay hắn đưa vào sau lưng như thói quen đồng thời bàn tay chìa ra nói: “Ta không nghĩ em thế nhưng lại trở thành Hokage đệ ngũ đấy!” Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trên người thanh niên tóc nâu này.
“Sarutobi...” Utatane Koharu và Mitokado Homura không hẹn mà cùng mở miệng nói chuyện. Người thanh niên tóc nâu này thực sự quá giống với Sarutobi Hiruzen hồi trẻ. Họ không thể nào nhận lầm được. Chẳng lẽ có người sử dụng thuật biến thân biến thành Hiruzen hồi trẻ nhưng mục đích là gì.
“Hiruzen!” Đôi mắt nhăn nheo Shimura Danzou lập tức mở lớn kinh ngạc nhìn về phía Sarutobi Hiruzen. Người thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi này quả thực quá giống với Hiruzen. Hắn không nhịn được hô lên một tiếng.
“Ân...” Người thanh niên nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Là tôi!”
Người thanh niên tóc nâu bù xù trông ngố ngố dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá người thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng. Mặc dù trong trí nhớ hắn thì người chị hắn trẻ tuổi hơn rất nhiều. Hơn nữa... Bàn tay hắn đưa lên đưa xuống giống như đo chiều cao của người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp này. Chiều cao của nàng không kém là bao nhiêu. Song khuôn mặt khá giống nhưng chiều cao thì khác hẳn. Nếu tính chiều cao của hắn hiện giờ, hắn phải cao hơn chị hắn mới đúng chứ.
“Anh Jiraiya!?” Người thanh niên tỏ ra ngốc nghếch quay ra nhìn về phía người thanh niên tóc trắng nói: “Cô này thực sự là chị gái em, Senju Tsunade sao? Em nhớ được chị ấy trẻ hơn nhiều kia mà. Hơn nữa theo lý chiều cao của em cao như vậy thì chị ấy phải chỉ có chiều cao như vậy chứ nhỉ!?” Bàn tay hắn đưa lên đo đo khi nói chuyện với thanh niên tóc trắng.
“Ài...” Jiraiya cảm giác đầu đau như cái đấu. Trên trán hắn xuất hiện từng giọt mồ hôi hột không ngừng. Hắn biết sự việc thể nào cũng biến thành rắc rối như thế này. Quả thực chuyện người chết sống lại đã vô cùng khó tin rồi. Hiện giờ có năm người ở đây đều là người chết sống trở lại thể nào cũng gât ra oanh động. Hắn đang muốn giải thích thì...
Utatane Koharu cố gắng mở to đôi mắt đang xụp xuống của bà lão: “Hiruzen... chuyện này là thế nào!” Hiruzen đang muốn trả lời thì...
Rầm! Senju Tsunade muốn tung thẳng một cú đấm vào đỉnh đầu người thanh niên tóc nâu bù xù ngố ngố kia. Đáng tiếc chiều cao của nàng cũng không đủ để nàng tung ra một cú như thế. Bất đắc dĩ nàng chỉ có đưa tay lên trực tiếp chém thẳng vào đầu người thanh niên.
“Aaa...” Người thanh niên lập tức hét thảm một tiếng. Hắn vội vã cúi đầu xuống, hai tay thống khổ ôm đầu. Tất cả hình ảnh như vậy đập vào mắt Senju Tsunade làm cho nàng trở nên ngây dài. Hình ảnh ấy nhanh chóng trùng hợp với hình ảnh thằng nhóc xấc xược làm cho nàng không có cách nào quên được. Trong phút chốc nàng giống như rơi vào tình trạng chết lặng.
“...” Người thanh niên tóc nâu ngố ngố ôm lấy đầu đau đớn rú lên. Ngón tay chỏ hắn chỉ thẳng về phía người thiếu nữ quát lên: “Bà cô bạo lực này! Cô làm cái gì vậy hả? Tại sao lại đánh người vậy hả!?” Thái độ xấc xược và láo toét của người thanh niên không làm cho người thiếu nữ có chút phản cảm nào. Chỉ thấy hai hàng nước mắt nàng lã trã rơi lên. Người thanh niên thấy vậy vội vã quơ tay múa chân nói: “Này... này...”
Bất chợt, người thanh niên tóc nâu ngu ngốc còn chưa tỉnh lại thì một bàn tay vươn ra trực tiếp đem hắn kéo vào trong lòng ngực. Ngay lập tức người thanh niên ngây ngẩn ra, hắn cảm giác được một hơi ấm truyền vào trong người mình làm cho hắn bình yên. Âm thanh quen thuộc rơi vào tai hắn: “Thằng nhóc ngu ngốc này!”
“...” Người thanh niên cảm nhận được một cám giác ấm áp và ươt ướt từ đầu vai truyền tới. Vẻ mặt người thanh niên thoáng buông lỏng: “Chị!”
...
Một khu đô thị hoang tàn với những kiến trúc toà nhà cao ốc cũ kỹ với những vết nứt. Bốn người gồm ba nam và một nữ đi về phía trong. Họ bước vào trong hàng cống ngầm với những đường ống rỉ sét và tiếng nước chảy rơi vào trong tai họ.
Người thiếu nữ tóc đỏ hung khó chịu nâng lên mắt kính của mình: “Chỗ rác rưởi này là một nơi ẩn náu hả? Tôi thật khó chịu với nơi này. Đáng lý ra tôi không nện nhận lời của Naruto cùng đi với các ngươi.” Vẻ mặt thiếu nữ mang theo chán ghét nhìn xung quanh.
“Nga...” Người thiếu niên tóc trắng cõng thanh kiếm lớn sau lưng nhếch miệng lên để lộ ra cái răng nhọn: “Cô là Uzumaki Karin đi! Nếu như cô muốn, cô có thể không đi theo chúng tôi mà! Mang theo cô, tốc độ chúng tôi chậm hẳn.” Không hiểu sao người thiếu niên tóc trắng có ác cảm với người thiếu nữ tóc đỏ hung từ lần đầu tiên gặp mặt: “Chúng tôi không cần kéo chân sau!”
“Đừng gây sự nữa Suigetsu...” người thiếu niên tóc đen ở phía trước quay đầu nhìn lại nhắc nhở: “Chúng ta đến nơi này là có việc. Đây là địa điểm gia tộc chúng tôi thường dùng nơi này để cất vũ khí. Chúng ta sẽ trang bị cho mình ở đây.”
“Tất cả những đường hầm ở đây thật giống nhau...” Suigetsu không nóng giận nói: “Hy vọng chúng ta không lạc đường!”
“Hừ... với khả năng cảm nhận của tôi. Chúng ta sẽ không lạc đường được!” Khoé mắt khẽ đảo qua, Karin khó chịu lẩm bẩm: “mà cái nơi này thực sự làm tôi chán ghét. Nó thực ngột ngạt và khó chịu...”
“Xin lỗi...” Một âm thanh vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Mọi người quay ra thấy được hai con mèo mặc quần áo nở nụ cười trong khi nhìn về phía đám người.
“Tenka, Hina...” Uchiha Sasuke quay đầu lại chào hỏi: “Hai người thế nào rồi!?”
“Đây chẳng phải là Sasuke sao?” Hai con mèo cười nói chuyện với nhau: “Meo... Cậu đến đây có việc gì vậy!?”
“Vũ khí, thuốc cứu thương và một vài thứ khác nữa!” Uchiha Sasuke bước đến đứng nhìn hai con mèo: “Chúng tôi cần chuẩn bị cho một trận chiến lớn!”
“Mấy con mèo này...” Hơi cúi đầu xuống nhìn, má Karin chảy ra một giọt mồ hôi: “Là thông linh thú sao?”
“Mèo biết nói hả? Hay thật đấy!?” Hozuki Suigetsu nở nụ cười thích thú. Hắn cúi xuống đưa tay phẩy phẩy với mấy con mèo: “này lại đây!”
“Gào!” Con mèo xù lông gầm lên với Suigetsu một tiếng. Bị con mèo bất chợt hung dữ với mình, Suigetsu giật mình thót lại. Đồng thời hắn cũng thu lại bàn tay của mình.
“Họ là mèo ninja đấy!” Uchiha Sasuke nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng gây sự với họ nếu cậu không muốn bị cào nát mặt!”
“Cậu có mang hang hoá gì cho chúng tôi không?” Con mèo béo một chút cười nghiêng đầu khi nói chuyện với Sasuke.
Dường như quá quen thuộc, Sasuke từ trong ngực lấy ra một cái lọ. Đó là một loại thức ăn mà loài mèo vô cùng ưa thích. Hắn đưa chiếc lọ ra bên ngoài nói với hai con mèo: “Một cái chai đáp lễ thì sao?”
“Đi nào!” Con mèo gầy hơn xoay người dẫn đường. Nó quay đầu nhắc nhở đoàn người: “Cùng tời gặp bà thôi!”