-
Chương 25: Chết
Thi thể ông bác họ nằm trong từ đường, còn đang không ngừng chảy nước, trước mặt thi thể có chắn bằng một bức bình phong, ngoài bình phong là toàn bộ những người trong Ngô gia đều đã tới, ngồi trên băng ghế dài, lão cha tôi ở vị trí chủ trì, tay ông đè trán, gần như không cách nào thốt lên lời, lần này thực sự là sứt đầu mẻ trán rồi.
Tôi và chú Ba đều lui vào trong góc phòng, chậu sắt dùng để đốt vàng mã vừa cất đi giờ lại lôi ra, mấy nữ nhân thân thích đã bắt đầu đốt vàng mã, các nam nhân thì thi nhau hút thuốc. Sắp hết năm, chuyện như này xảy ra thực sự là điềm xấu.
Chú Hai cùng vài người khác đang ở bên trong kiểm tra thi thể, cảnh sát trong thôn cũng tới, chưa từng hạ đấu bao giờ, họ đều là công dân lương thiện. Một nửa cảnh sát bước ra, chú Hai liền ra hiệu cho chúng tôi, bảo chúng tôi đi theo.
Bật dù đi tới đồn công an thôn, kỳ thực cũng chỉ là một phòng làm việc, chúng tôi tới đây để thông báo sự tình, ba người ngồi xổm xuống dưới mái hiên, phiền muộn rối tinh rối mù. Chú Ba ngậm thuốc, nhìn trời chẳng buồn nói.
Tình cảm đối với ông bác tất nhiên không sâu sắc tới mức này, những người như bọn họ đối với cái chết đều đã nhìn rất quen rồi, chỉ có điều chuyện này thực sự rất khó chịu mà thôi.
“Là chết đuối.”. Chú Hai nói: “ngày hôm qua khi chúng ta kết thúc, có thể là bác qua uống với mấy tên đạo sĩ kia vài chén, hơi say nên khi trở về tới khe suối kia thì bị nước cuốn. Kết quả là như vào đêm hạ trời đổ mưa lớn, cứ như vậy mà chết.”
“Máu thì sao?”
“Ở trong khe suối kia chắc bị va đập nhiều, trên người xây xước chằng chịt.”. Chú Hai lắc đầu, “tất cả đều là lỗ hổng, đầu khớp xương còn lộ ra, chết rất thảm.”
“Chuyện lũ ốc kia chúng ta có nói ra luôn không?”. Chú Ba hỏi.
“Nói ra ai tin? Chú nói xem đồn công an thôn mình có loại hồ sơ X như vậy không?”. Tôi đáp.
Chú Hai loạch xoạch hút thuốc, khói bay vào trong màn mưa, ông bác họ vừa chết, đã định là tới đây chưa thể quay về Hàng Châu, hơn nữa hiện tại có người chết, sự tình liền thay đổi tính chất. Liên quan tới phương diện này sự việc càng thêm phiền toái hơn. Vì ông bác là người có tiếng trong chi chúng tôi, bình thường là dựa vào uy tín của ông mà đàn áp đám người phía dưới, ông đưa lão cha tôi lên làm trưởng tộc, giờ lại vừa mất, không riêng gì lão cha tôi khả năng bị người ta chèn ép, phe phái nhà này sẽ càng thêm rối loạn. Đặc biệt mấy ngày qua là chúng tôi cùng ông bác bàn bạc bí mật, người khác chắc chắn sẽ chú ý, lần này khẳng định cái gì cũng thành chuyện.
“Nếu thực sự là chính ông ấy ngã xuống thì yên tâm rồi.”. Chú Ba nói.
Tôi gật đầu, ông bác tửu lượng tốt lắm, nói ông uống rượu say thì chẳng ai tin, nhưng nói qua thì người ở đây đều dùng hạt đỗ xanh rang lên để làm rượu, cỗ chay ăn cũng không có gì đặc sắc, nồng độ còn thấp, e là có người uống nhiều rồi làm loạn, rượu này đối với người ở đây uống chẳng khác gì nước sôi.
“Nhưng mà ông tuổi cũng lớn rồi, ai biết được chứ.”. Tôi tự an ủi mình.
“Cháu ngoan, chuyện này chú thấy vẫn không được, đợi tạnh mưa, còn phải lên trấn trên mua nông dược, con mẹ nó, chúng ta liều mạng với lũ ốc này!”. Chú Ba mắng một tiếng. “Xem ai diệt ai.”
Tôi thở dài, thầm nói thật đúng là nghẹt thở, đang mùa đông rét mướt lại chạy tới đây phân cao thấp với một lũ ốc, năm nay con mẹ nó sống sao đây, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc chuyện bên Hàng Châu, nếu lâu như vậy không quay về, bên kia chẳng biết phải xử lý ra sao nữa, ông bạn Vương Minh mấy ngày trước đã về nhà, lẽ nào quán giờ đang đóng cửa? Chuyện bên này chưa xong, cũng không biết lúc nào thì kết thúc. Trong lòng tôi có một dự cảm, nếu như chuyện này không giải quyết cho thỏa đáng, khả năng sau này không bao giờ làm lại được nữa.
Lúc này tôi thấy chú Hai nhìn nhìn vào một bên cống ngầm sững sờ, giống như đang dụng tâm suy nghĩ gì đó, tôi liền vỗ chú một cái: “Chú Hai chú đang nghĩ gì vậy?”
Chú Hai khôi phục tinh thần, nói: “Chú có vấn đề vẫn chưa nghĩ ra.”
“Làm sao vậy?”. Chú Ba lại gần.
“Mấy người có thấy lạ không, cái thứ kia vì sao lại chạy sao trong sân nhà chúng ta? Nơi chúng ta ở cách tương đối khe suối kia.”
“Này!”. Chú Hai vừa nói tôi cũng thông minh ra một chút, quả thực trước giờ vẫn không nghĩ tới.
“Mục đích của nó là gì?”. Chú Hai đứng lên lẩm bẩm. Nói rồi chú liếc mắt về phía chú Ba, nhìn chú ấy chằm chằm.
Chú Ba bị nhìn tới không được tự nhiên, nói nhìn gì chứ?
Chú Hai nói: “Lão Tam, cậu thành khẩn khai báo, cậu có phải đã làm chuyện gì mà anh không biết phải không?”