-
Chương 30: Bí mật
Chú Ba sắc mặt hơi biến, chú Hai liền xoa xoa huyệt thái dương nói: “Tào Nhị Đao Tử vì sao tới giờ một chút quấy nhiễu cũng không động tới vị trí trưởng họ? Trong quan tài kia ốc vì sao trăm năm bất tử? Còn nữa, vì sao ông già trăm tuổi kia có thể dễ dàng nhớ lại chuyện từ sáu mươi năm về trước? Chú vẫn còn rất nhiều chuyện không rõ ràng.”
Tôi nghe ngữ khí chú Hai có biến, hơi chút buồn bực, thấy chú nhìn liếc về phía chú Ba: “Có vài người luôn luôn cho rằng đầu óc của mình linh hoạt hơn người, không biết, đứa thứ hai luôn luôn giỏi hơn so với đứa thứ ba một chút, cậu nói xem vậy có đúng không, lão Tam?”
Tôi lập tức thấy chú Ba toát mồ hôi lạnh. Sắc mặt biến đen không nói lời nào. Trên người chú Hai có một áp lực bách thấu kỳ quái.
Trầm mặc một lúc lâu, chú Hai mới nói: “Giờ chú mới phỏng đoán ra rằng, không biết có đúng hay không. Mấy người nghe thử xem một chút.”
Dừng giây lát, chú mới tiếp: “Trong lúc khai mộ tổ tiên, có một tên hậu nhân phát hiện trong mộ tổ có hơn một cỗ quan tài, trời sinh hắn có tính mẫn cảm, lập tức liền ý thức được trong quan tài này có thể là đồ quý của lão tổ tông, nhưng bốn phía đều là người trong nhà, hắn không thể chiếm đoạt công khai được, hơn nữa hắn biết một khi khai quan, mấy thứ này tất nhiên sẽ được chia cho người khác, tên hậu nhân này ngày thường trời sinh tính kiêu hùng, cũng không nể nang gì, trong mười mấy phút đồng hồ, hắn đã nghĩ ra một biện pháp, hắn báo cho hai tên thủ hạ thân tín nhất ở trong gian phòng hoang sau từ đường, nâng cỗ quan tài vô chủ kia ra, đường về thôn lúc đó không có đèn đóm gì, đem quan tài chứa đồ của tổ tiên và quan tài cổ kia tráo đổi với nhau.
Vì để cho phu hòm không phát hiện ra trọng lượng quan tài có biến hóa, thủ hạ của hắn từ trong khe suối đã đổ vào bên trong quan rất nhiều bùn nước, nhưng trong lúc vội vàng liền xảy ra sai phạm, nước vào nhiều quá, còn đem theo cả ốc từ ngoài chui vào. ốc bị quấy nhiễu, đều từ tình trạng ngủ đông tỉnh lại, mà vì khiên quan lúc trời tối, nên tới từ đường vẫn không ai phát hiện quan tài này không phải là từ trong phần mộ tổ tiên lấy ra.
Hắn vốn cho rằng việc này không có sơ hở, không ngờ là về sau có phát sinh nhiều chuyện kỳ quái, đến khi hắn nghe tin chúng ta muốn đi hỏi chuyện cũ ở chỗ Từ A Cầm, hắn biết kỳ thực quan tài trong phần mộ kia cất giấu của nả, nếu như Từ A Cầm biết chuyện này, tất sẽ nói cho chúng ta biết, như vậy chuyện quan tài bị đánh tráo sẽ bại lộ. Vì thế hắn suốt đêm đi tới nhà Từ A Cầm, dùng tiền mua chuộc cụ già, khiến cụ làm theo kịch bản của hắn. Chú nghĩ trí nhớ của cụ già kia để mà nhớ được nhiều thứ như vậy hẳn không dễ dàng gì, vì thế cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải để một thủ hạ giả trang thành Từ A Cầm, đáng tiếc là hóa trang già quá rồi, nhìn thực sự không được thoải mái lắm.
Có điều là, cho dù chuyện này có thế nào thì cũng không thể giấu diếm được, hắn cũng không biết, ở phía sau vẫn có người cũng như hắn, là Tào Nhị Đao Tử, người này giống tính hắn, Tào Nhị Đao Tử biết chắc trong quan tài này có bảo bối, nhưng Ngô Tà cùng lão đại chúng ta và ba lão nhân lại là người khai quan, cuối cùng nói đó là một quan tài đầy ốc, hắn làm sao tin được? Tào Nhị Đao Tử cho rằng đây chắc chắn là ông bác cùng chúng ta bày mưu tính kế, vì thế trong lòng oán hận, cùng lúc hắn muốn tìm quan tài thật, cùng lúc hắn muốn giết người trả thù. Vì thế liền sinh ra nhiều chuyện như vậy. Vừa lúc đem đại án lần này ém đi.
Hơn nữa chú lại bị ghi chép trên gia phả kia làm cho mê hoặc, nên đã phán đoán sai lầm, kết quả sự tình quả nhiên bị xem nhẹ.
Nhưng tên hậu nhân tính toán xảo quyệt này, lại phạm phải một sai lầm cực lớn sau cùng, có thể khiến chú một chút liền nhận ra chuyện này còn có gian dối.”
Nói xong chú Hai lại thở dài, hỏi: “Lão Tam, anh nói chắc phần lớn đều đúng phải không?”
Chú Ba không đáp lời, chỉ trầm mặc rất lâu, sau mới thở dài đáp: “Lão tử còn tưởng rằng lần này thực sự đã lừa được anh, sơ hở chỗ nào chứ?”
“Đó là tốc độ, hai thủ hạ của cậu xuất hiện quá nhanh, trừ phi bọn họ có cánh, nếu không hai tên đó tuyệt đối sẽ không thể trong một buổi chiều mà có trong sắp đặt của anh được. Điều này chứng tỏ, hai tên đó phải ở quanh đây.”. Chú Hai nói.
Chú Ba ngoác miệng, tôi liền tức giận chất vấn chú: “Chú thực sự làm chuyện thất đức đó sao? Trong quan tài kia chứa vật gì vậy?”
Chú Ba cười khổ: “Ai da, nếu thật có gì đó, chú cũng sẽ không buồn bực như thế, chú Ba mày cũng trong sạch, trong quan tài kia chỉ có vải vụn, từng đó còn khiến chú mày phải chạy ngược chạy xuôi suốt đêm bày cuộc, báo ứng, mấy người cũng không cần chửi thêm nữa.”
“Thật sao?”
“Thật, lão tử thừa nhận cả rồi, lừa mày làm gì chứ?”. Chú Ba mắng.
Tôi liền kỳ quái hỏi chú Hai: “Điều này cũng không đúng, vì sao lại đi chôn một quan tài không trong mộ tổ chứ?”
Chú Hai nhận một tin nhắn, nói: “Đương nhiên không có chuyện đó, quan tài kia nặng như vậy, chú đoán quan tài chắc chắn được nẹp chặt, là từ thời nhà Thanh, lúc đó rất hỗn loạn, hẳn là bên trong có chứa vàng thỏi.”. Chú Hai nói xong liền đưa tin nhắn cho tôi xem, tôi nhìn thấy là tin nhắn hình của lão cha tôi, ông vừa mới ở mấy nhà các bác trong thôn về.
Trong tin nhắn hình là nhà tranh phía sau từ đường, bên trong đã phá quan tài ra, ván quan cũng bị đập nát, còn có một khối kim loại rơi dưới đất. Chú Ba giật mạnh lấy, hai mắt hướng thẳng, lập tức nhảy dựng lên, nói với tôi:
“Mau cho xe trở về!”
Chú Hai cầm lại điện thoại, hít một hơi lẩm bẩm: “Cuối cùng thì tết âm lịch năm nay có thể qua tốt đẹp rồi.”