Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 291
Dịch giả: linhtb89
Biên tập: A Nèo
Dừng lại một chút, Trữ Phong Trí tiếp tục nói:
"giáo hoàng bản thân càng thâm sâu không lường được. Được tôn vinh là người lãnh đạo mạnh nhất của Vũ hồn điện từ trước tới nay.Trước tình huống như bây giờ, tuyệt không thể cùng bọn chúng mạnh mẽ đối đầu, né tránh cũng không phải trốn tránh, ngươi còn trẻ, cho dù ngươi muốn cùng Vũ hồn điện đối kháng, sau này cũng còn có thời gian mà. Cần gì phải chấp nhặt trận đấu này chứ.Đường Tam chau mày suy tư một lát sau, hắn vẫn là lắc lắc đầu:"
"không, trận đấu lần này ta nhất định phải tham gia. Trữ thúc thúc, ý tứ của ngài ta hiểu được. Nhưng ta nghĩ rằng đây cũng là một lần giúp ta rèn luyện. Nếu ta có thể vượt qua thì Vũ hồn điện muốn đối phó với ta thì hẳn sẽ không được dễ dàng. Bọn họ không có khả năng một tay che trời.Nhìn vào ánh mắt của Đường Tam, Trữ Phong Trí khỏi khỏi nhớ đến bộ dáng của cha hắn lúc còn trẻ, thần sắc 2 người thật là giống nhau. Mặc dù Trữ Phong Trí cùng Đường Hạo năm đó cũng không quen biết lắm, hai người tuổi cũng tương đương không sai biệt nhiều, nhưng Đường Hạo lại cho hắn cảm giác như 1 ngọn núi nổi bật hơn tất cả. Trong thế hệ của hắn, tuyệt đối không một ai có thế so sánh được với Đường Hạo. Tựa hồ lúc này, con của Đường Hạo lại muốn tiếp tục tạo ra kỳ tích, không những thế mà Bỉ Bỉ hắn năm đó có vẻ còn xuất sắc hơn. Hạo Thiên tông, chẳng lẽ di truyền của các ngươi lại tốt như vậy sao? "
"Được rồi. nếu ngươi đã quyết định thì ta cũng không khuyên bảo ngươi nữa. Thúc thúc sẽ lại hết sức cố gắng bảo vệngươi an toàn." Trữ Phong Trí nói rất bình thản, nhưng làm một tông chủ, đã nói thế cũng có nghĩa là đã cấp cho Đường Tam một lời hứa. Đường Tam cảm giác rằng Trữ Phong Trí lúc này nói như thế cũng không phải vì lợi ích gì, cũng không phải để khích lệ mình. Mà giống như sự quan tâm của một trưởng bối với một vãn bối.
"Trữ thúc thúc. có lẽ ta không thể gia nhập Thất bảo lưu ly tông, nhưng chỉ cần ta còn còn sống, Thất bảo lưu ly tông vĩnh viễn đều là bằng hữu của ta."
Đại Sư thân mặc áo vải, khi trải qua hồn sư kiểm nghiệm khi vào thành cũng chỉ có vài ba mươi cấp, Với độ tuổi của ông hẳn sẽ không gây nhiều sự chú ý.
Vẫn không ngừng lại, kể cả dừng lại để thở, Đại Sư trực tiếp lên thẳng kiến trúc cao nhất, Giáo Hoàng Điện.
Trước cửa Giáo Hoàng Điện.
"Đứng lại." hai gã kỵ sĩ mặc khải giáp màu bạc ngăn cản Đại Sư bước đi tiếp, tổng cộng trăm tên kỵ sĩ đồng thời giơ lên trường kiếm của kỵ sĩ.
"Nơi này là cấm địa, không được tiến vào."
Mặc dù đối mặt với trăm tên kị sĩ trông coi Giáo Hoàng Điện, nhưng sắc mặt của Đại Sư vẫn lạnh nhạt như trước, vẫn giữ nguyên vẻ đạm mạc, đồng thời giơ lên tấm lệnh bài của mình.
Gã chỉ huy nhóm kị sĩ bước tới, khi hắn thấy rõ lệnh bài, đó khắc sáu đồ án, hắn không khỏi cảm thấy rùng mình một cái. Ngay lập tức tất cả đều quỳ xuống
"Tham kiến trưởng lão."
Trăm tên kị sĩ đều cùng một nhịp làm giống hệt nhau, với kinh nghiệm lâu năm của bọn chúng, trông Đại Sư có vẻ bình thường nhưng chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Đưa ta đi gặp Giáo hoàng." Đại Sư dùng từ ngữ đơn giản nhất để nói cho bọn chúng biết.
Sau nửa canh giờ, trong đại sảnh của nghị sự điện trong Giáo Hoàng Điện, Đại Sư lẳng lặng uống trà thượng đẳng, lẳng lặng ngồi đợi.
Cả một nghị sự đại sảnh hơn ngàn thước, lúc này chỉ có một mình Đại Sư ngồi.
Ánh mắt Đại Sư vẫn thủy chung chăm chú vào chén trà trên tay mình còn chung quanh kim bích huy hoàng hết thảy thủy chung không có liếc mắt một cái. hắn chỉ là lẳng lặng ngồi đợi.
Cánh cửa cao đến ba thươc bỗng nhiên mở ra, môt thanh âm nhu hòa ở ngoài cửa vang lên.
"các ngươi ở bên ngoài chờ đợi, không có mệnh lệnh của ta, người nào cũng không cho quấy rầy."
"là."
Ánh mắt Đại Sư cuối cũng cũng rời khỏi chén trà nhìn ra phía bên ngoài.
Cửa mở ra, một nữ tữ bước vào trong.
Vóc người không cao, một thân trường bào màu đen nạm hoa văn bằng vàng và đá quý, đầu đội vương miện bằng vàng, tay cầm một cây quyền trượng gần 2 thước, khảm trên thân quyền trượng là vô số bảo thạch. Da tay trắng nõn. Dung nhan hoàn mỹ. Chỉ cần nhìn qua, thì cũng nhận thấy nàng không hế giống bất cứ một ai.
Nhất là trên người nàng còn tỏa ra khí tức thần thánh, càng khiến cho kẻ khác cảm thấy tôn sùng.
Đại Sư vẫn ngồi đó, nữ tữ kia cũng đi vào rồi chợt dừng lại, ánh mắt hai người va chạm với nhau, nhưng không hề có tia lửa nào phát sinh. Nhưng trong ánh mắt đạm mạc của Đại Sư có chút gì đó như đang nhớ lại một điều gì nhưng hình như là Đại Sư đang nhung nhớ.
Trong ánh mắt nữ tử cũng nhất thời có một tia biến hóa, nhìn bên ngoài nàng cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng thực ra nàng còn nhiều hơn Đại Sư một tuổi, dĩ nhiên là đã hơn 50 tuổi. Quyền trượng trong tay nàng gõ nhẹ lên mặt đất, phát ra một tiếng đinh rất nhỏ.
"Ngươi đã đến rồi." một thanh âm nhu hòa vang lên, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác êm dịu như gió mùa xuân.
Đại Sư bỗng trở lên lúng túng, 2 tay chống bàn đứng dậy, chuyển hướng về phía nữ tử chào nói:
" "đúng vậy, ta tới. ngươi vẫn khỏe chứ?
"Trên mặt nữ tử toát ra một tia nhàn nhạt, thản nhiên tươi cười, "Đứng trên vạn người, có cái gì không tốt chứ. Làm người thống trị của Vũ hồn điện, cho dù là đế vương hai đại đế quốc nhìn thấy ta cũng phải nhượng ba phần. ngươi nhận thấy ta lại có cái gì không tốt chứ?
"Đại Sư thở dài một tiếng, " Bỉ Bỉ đông, ta biết ngươi có nỗi khổ ở trong lòng.
"" Bỉ Bỉ Đông? Nếu không phải ngươi nói, ta cũng sắp quên cái tên này rồi.
Thỉnh xin mời gọi ta là giáo hoàng, hoặc là xưng ta một tiếng bệ hạ. Ta đã không còn là Bỉ Bỉ đông ngốc lúc trước nữa.
Đúng vây, nữ tử ôn nhu mà mỹ lệ trước mặt chính là đương kim Giáo hoàng, người thống trị cao nhất của Vũ hồn điện, mục tiêu của mọi hồn sư.
Nàng chính là Giáo hoàng trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ, chưa đến 40 tuổi nàng đã tiếp nhận vị trí Giáo hoàng.
Lúc đầu có không ít người tỏ ra có ý nghi hoặc.
Mà theo thời gian trôi đi, với sự nỗ lực cố gắng của nàng, Vũ hồn điện phát triển càng thêm hùng mạnh, càng thêm đoàn kết. Đã có không ít người cho rằng nàng là Giáo hoàng xuất sắc nhất của Vũ hồn điện.
"Là, giáo hoàng bệ hạ." Đồng tử của Đại Sư có chút co rút lại, một tia thống khổ từ trong đôi mắt chảy xuôi ra, hắn xoay người, đi tới vị trí ngồi lúc trước mà đứng lại, tay nhấc chén trà lên, cả người tựa hồ đều cũng lâm vào nỗi nhớ.
Nhìn bóng lưng Đại Sư, vẻ đạm mạc trong mắt giáo hoàng tiêu thất, trong mắt có một tia tâm tình dường như không đành lòng chợt lóe lên, nàng giơ tay lên tựa hồ muốn tiến lên nhưng thân nàng vẫn dừng ở đó.
"Ngươi tìm đến ta có chuyện gì? chúng ta đã có hai mươi năm không gặp nhau." Thanh âm Giáo hoàng vang lên phá tan đi sự im lặng.
Đại Sư hít một ngụm không khí, áp chế tâm tình kích động, ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, gặp lại Bỉ Bỉ Đông lại làm chính mình có chút thất thố.
Hắn quay người lại, tâm tình trong mắt cũng đã biến mất, thay vào đó là nét đạm mạc vẫn thấy thường ngày.
"Giáo hoàng bệ hạ, ta có việc muốn nhờ.
""Hả?" Giáo hoàng có chút kinh ngạc nhìn Đại Sư,
" Ngươi đến nhờ ta? Tựa hồ không giống với tính cách của ngươi. Xem ra, thời gian quả thật có thể làm một người phát sinh thay đổi. ngươi nói đi."
Đại Sư không có giải thích, nếu là việc của bản thân hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không cầu khẩn đối phương cái gì, nhưng chính là vì đứa đệ tử, tình cảm hai người còn như phụ tử, hắn không thể không đến đây một chuyến.
"Giáo hoàng bệ hạ, ta muốn biết, ngươi lúc đầu làm sao vượt qua song sanh vũ hồn, cửa ải này đúng thật là khó khăn "
Đồng tử Giáo hoàng co rút lại một chút, lạnh nhạt đáp:
"ngươi hà tất phải biết chuyện này, vì điều này với ngươi chẳng phải không có ý nghĩa gì sao?"
Đại Sư cũng không có giấu diếm, "ta thu một tên đệ tử, hắn đi theo ta tu luyện cũng được bảy, tám năm thời gian. Rất may mắn, hắn cùng ngươi đều giống nhau, đều là song sanh vũ hồn. Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, ta hy vọng có thể bồi dưỡng hắn thành một cường giả.
""Ta tại sao phải giúp ngươi? Để ngươi bồi dưỡng một người, người này sau này mạnh rồi cùng ta đối nghịch thì sao?" thanh âm Giáo Hoàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Đại Sư trầm giọng nói:
"Đương nhiên không. Nếu ngươi đồng ý nói cho ta biết lúc đầu ngươi là làm như thế nào để vượt qua. Ta có thể hướng ngươi cam đoan, đứa đệ tử này cả đời sẽ không cùng Vũ hồn điện đối nghịch."
Giáo hoàng khóe miệng chợt toát ra vẻ tươi cười,
"nguyên lai là với lý luận của Đại Sư ngươi cũng có chuyện không biết. Ngọc tiểu cương, ngươi đã tới chậm. Ngay mấy ngày hôm trước, ta đã phái người đi ám sát đội ngũ dự thi của Thiên đấu đế quốc. Mục tiêu chính là đệ tử xuất thân từ Hạo Thiên Tông. Cho nên, ngươi cũng không cần phải biết bí mật của song sanh vũ hồn."
Đại Sư thân thể kịch liệt giật mình, hung dữ quay người, nhìn thẳng vào Giáo hoàng,
"ngươi nói cái gì?"
Giáo hoàng cũng không có giấu diếm, nhàn nhạt,thản nhiên nói: "Bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư truyền đến tin tức rằng Hạo Thiên tông đệ tử xuất hiện, thiên phú dị bẩm. Còn nhỏ tuổi đã đột phá bốn mươi cấp, song sanh vũ hồn, đệ tứ hồn hoàn đạt tới cấp bậc vạn năm. Thậm chí còn có thể có hồn cốt cho chính mình, thân cận với cả Thất bảo lưu ly tông cùng Thiên đấu đế quốc. Người như thế, Vũ hồn điện không thể sử dụng đựợc, chỉ có thể giết không tha.
" " Ngươi ……" Đại Sư mãnh liệt tiến lên, hai tay nắm chặt bả vai Giáo hoàng, hai mắt hắn trong nháy mắt bị huyết sắc bao trùm. Toàn thân đều kịch liệt run rẩy.
Nhìn Đại Sư, ánh mắt tràn ngập nanh ác, Giáo hoàng ngây người một chút,
"hắn đối với ngươi, thật sự quan trọng vậy sao?" Với thực lực của nàng, tự nhiên có thể dễ dàng thoát khỏi Đại Sư, nhưng nàng lại không có làm như vậy, vẫn cứ để hai bàn tay nóng rực của Đại Sư nắm chặt bả vai mình.
Hô hấp của Đại Sư trở nên nặng nề, nói rành mạch từng chữ:
"Bỉ Bỉ Đông, ngươi nghe rõ ta nói đây. nếu Đường Tam có bất trắc gì, ta đây sẽ không tiếc bằng bất cứ giá nào để phá hủy Vũ hồn điện. Ta cả đời không có con, mà hắn lại như con của ta vậy."
Cảm nhận được hơi thở của Đại Sư, trên mặt Giáo Hoàng nổi lên một tia ửng hồng, hơi thở có chút dồn dập nói:
" Ngọc Tiểu Cương, người mà cũng biết lo lắng sao? Ngươi còn nhớ năm đó vì sao ngươi rời bỏ ta không? Vì chính muội muội của ngươi, buồn cười, thật sự quá buồn cười. Cũng chính vì muội muội mà ngươi không chịu tiếp nhận ta. Ta được trở thành Giáo Hoàng cũng nhờ ngươi ban tặng, nhưng mà ta hận ngươi, ngươi là người ta hận nhất suốt cuộc đời này. Ta chính là muốn cho ngươi thống khổ, ta chẳng những phải giết đồ đệ ngươi, mà còn muốn giết Nhị Long. Không, ta không giết nàng ngay, ta phải hành hạ nàng, cho ngươi thống khổ."
Rõ ràng tâm tình Giáo hoàng trở nên kích động hẳn lên, ánh mắt nàng lạnh như băng giống y như của độc xà.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tiếng đập cửa khe khẽ.
"Cút, ta không phải nói qua, không có phân phó của ta, ai cũng đừng tới quấy rầy sao?" Giáo hoàng nổi giận gầm lên một tiếng.
Người bên ngoài không nghĩ rằng Giáo Hoàng luôn hòa nhã mà cũng có lúc tâm tình kích động như vậy. "Giáo hoàng bệ hạ, hai vị trưởng lão truyền đến tin tức. bọn họ đã không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi chỉ thị của ngài.
""Cái gì? không hoàn thành nhiệm vụ?" sắc mặt Giáo hoàng biến đổi, dũng mãnh nhìn về phía Đại Sư,
" đồ đệ ngươi có vận khí tựa hồ không tệ nhỉ."
Đại Sư sửng sốt một chút, trong mắt màu đỏ dần dần rút đi, buông hai tay đang nắm bả vai Giáo hoàng ra, tâm tình trở nên tỉnh táo, hắn hướng Giáo hoàng nói:
"ngươi cho người ám sát Đường Tam, sợ rằng cũng không chỉ là bởi vì thiên phú của hắn. Bằng vào thực lực của Vũ Hồn Điện, còn có thể e ngại một gã hồn sư sao? nếu ta đoán không sai, đúng rồi, ngươi là bởi vì cha hắn, đúng không?"
Ánh mắt giáo hoàng dừng lại.
"ngươi thông minh lắm. Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi."
Đại Sư yên lặng gật đầu, hướng đại môn đi đến, khi hắn đi tới đại môn, khi một tay chạm vào tay nắm cửa,thì lại đột nhiên dừng lại, nhàn nhạt nói:
"Hai mươi năm đã qua, Bỉ Bỉ Đông ngươi vẫn đẹp như xưa, nhưng ta lại già rồi. Nếu hôm nay người mà bị uy hiếp tánh mạng là ngươi, ta cũng sẽ có phản ứng như vậy. Dù sao, ngươi là người đầu tiên ta yêu.
""ngươi thối lắm." thân thể giáo hoàng kịch liệt run rẩy một chút,
"Ngươi cũng biết yêu sao? ngươi không xứng nói chữ này. Yêu ta mà ngươi còn có thể bỏ ta? Hơn nữa còn cùng chính muội muội mình ở cùng một chỗ? ngươi thật khốn nạn, ngươi cút cho ta.
"" Lúc đầu tại sao ta lại bỏ ngươi, ngươi không nên hỏi ta, ngươi nên hỏi lão Giáo hoàng quá cố ấy. Bạc tình phụ nghĩa, tùy ngươi trong lòng hình dung ta thế nào cũng được. Tùy ngươi suy nghĩ. Nhưng ta vẫn phải lặp lại câu kia, nếu Đường Tam bị giết bởi người của Vũ hồn điện, thì cho dù bằng bất cứ giá bào ta cũng sẽ trả thù. Bỉ Bỉ Đông, đây cũng là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy. Nếu ngươi còn phái người ra tay với Đường Tam, thì đến lúc đó nhân tình còn lại giữa chúng ta cũng sẽ chấm dứt."
Mạnh mẽ mở cửa, Đại Sư nhanh chóng rời đi.
Thân hình Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông kịch liệt chấn động, dường như nếu không có quyền trượng chống đỡ thì nàng sẽ ngã không thể đứng vững được.
Nàng hận Đại Sư, hận đã đủ 20 năm, có thể hận lâu như vậy, cũng là vì lúc đầu nàng đã yêu hắn quá sâu sắc. Lời của Đại Sư trước lúc rời đi đã làm cho cừu hần trong tim nàng xuất hiện 1 vết nứt.
Nàng hồi tưởng lại những lời dạy dỗ của Giáo hoàng tiền nhiệm, cùng với đủ loại dĩ vãng, các cừu hận bị che dấu nay đã dần dần hiện hiện ra trong lòng nàng.
Trước mắt cảnh vật dần dần trở nên mông lung. Giáo hoàng tay cầm quyền trượng bởi vì dùng sức quá mạnh mà có chút trắng bệch,
"đây là vận mệnh trêu người sao? Tiểu cương, phân ly lúc đó của chúng ta là như vậy sao, là như vậy sao …."
Giáo hoàng chạy nhanh đến chỗ lúc trước Đại Sư ngồi, rồi ngồi xuống đó, cầm chiếc chén vẫn còn một ít trà lên uống từng ngụm một.
Đội ngũ Hồn sư tham dự thi đấu của Thiên đấu đế quốc vẫn tiếp tục đi tiếp, trên đường cũng không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, vì đã có sự bảo vệ tốt hơn từ các hồn sư. Lúc đi ngang qua thành thị Trung Lâm, Thái tử Tuyết Thanh Hà đã điều thêm ba ngàn thiết giáp quân phụ trợ hộ vệ. Đồng thời từ đế quốc triệu tập thêm một ít hồn sư tới trợ giúp.
Tuyết Thanh Hà cũng không nói nhiều cùng Đường Tam, nhưng phiền toái mà Đường Tam gặp phải cũng hết sức rõ ràng. Hắn vẫn thường dùng hành động nên đã thu được hảo cảm của Đường Tam.
Dọc theo đường đi, không khí của Sử Lai Khắc Học Viện đều thấy có chút nặng nề. Chỉ có duy nhất một tin tốt là khi còn cách Vũ Hồn thành khoảng năm ngày đường, Tiểu Vũ rốt cục đã đột phá lên 40 cấp. Vì để nàng nhanh chóng thu được đệ tứ hồn hoàn, Nhị Long đã trực tiếp đem nàng đi tìm hồn thú thích hợp sau đó sẽ cùng mọi người hội họp tại Vũ Hồn thành.
Rốt cục cả đội ngũ cũng đã tới Vũ Hồn thành. Bởi vì Vũ Hồn thành có quy định đặc biệt, cho nên Tuyết Thanh Hà đã hạ lệnh thiết giáp quân cùng hoàng gia kỵ sĩ đoàn đóng quân ở ngoài thành, còn lại trực tiếp thống lĩnh 15 đội hồn sư tiến vào Vũ Hồn thành.
Cùng với Thiên đấu thành, Tác thác thành so với thành thị khổng lồ như vậy, thì vũ hồn thành nhỏ hơn nhiều lắm, thậm chí còn không bằng một phần mười diện tích của Thiên Đấu thành. Nhưng nó lại gây cho các hồn sư không ít rung động.
Diện tích Vũ Hồn thành không lớn vì thế tường thành cũng tuyệt đối là dựa theo thành chủ làm thủ đô để kiến tạo thành. Tường thành cao 80 thước, nhìn từ ngoài vào thấy thật nguy nga. Tường thành dày đến hơn ba mươi thước. Toàn bộ đều được làm từ đá hoa cương.
Cho dù là tài lực hùng hậu như Trữ Phong Trí nhưng khi chứng kiến vũ hồn thành cũng không khỏi cảm thán một hồi.
Phải biết rằng, vị trí này trước đây là nơi trống không, hoàn toàn đều do Vũ hồn điện tự tay kiến tạo mà thành. Muốn xây dựng 1 tòa thành như vậy nói dễ vậy sao?
Kì lạ nhất chính là, vũ hồn thành không giống những tòa thành bình thường có hình dáng là tứ giác, mà là lục giác, nghĩa là có đến 6 bức tường thành. Trên tường thành phụ trách tuần tra toàn bộ đều là hồn sư, mặc trang phục chuyên môn của vũ hồn điện.
Trên sáu mặt tường thành, đều có một phù điêu thật lớn, cùng phù điêu trên lệnh bài của vũ hồn điện hoàn toàn giống nhau. Tượng trưng cho sáu loại vũ hồn cường đại.
Đi vào vũ hồn thành, làm cho người ta có cảm giác rất trống trải. trên các ngã tư người đi đường không nhiều lắm, cửa hàng cũng rất ít. Cửa hàng kinh doanh cũng rất thưa thớt, đại đa số là bán một chút vật phẩm dành cho hồn sư. Thậm chí ngay cả đạo khí là không gian chứa đựng cũng đều có bán, đương nhiên, phẩm chất sẽ kém một chút.
Vũ hồn thành đi ra nghênh đón chính là một gã hồng y giáo chủ, hắn cùng một nhóm hơn 200 người nhanh chóng an bài cho bọn hắn ở tại một khách điếm ở phía Tây Vũ Hồn thành. Điều làm Đường Tam giật mình chính là, cho dù là nhân viên của khách điếm, hồn lực cũng ít nhất đạt tới hơn hai mươi cấp, đạt tới câp bậc đại hồn sư.
An bài xong, Đường Tam cố ý đi ra ngoài khách điếm, ở bên ngoài cẩn thận quan sát những chỗ đặc biệt khác của vũ hồn thành
Hắn phát hiện rằng 6 bức tường thành đều được xây dựng chung quanh 1 ngọn núi. Trên ngọn núi này có 2 tòa kiến trúc vô cùng nổi bật nằm trên đó. Ở giữa ngọn núi xây dựng kiến trúc hùng vĩ như vậy, cho dù ở xa cũng dễ dàng nhìn thấy.
Tất cả đều được xây dựng theo kết cấu hình cột và hình vòm, bên ngoài được mạ vàng, khi mặt trời chiếu lên tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Chỉ cần đơn giản hỏi thăm một chút, Đường Tam biết được, đó chính là Giáo Hoàng Điện. Người lãnh đạo cao nhất Vũ Hồn điện chính là ở tại nơi này.
Từ miệng của Trữ Phong Trí, hắn còn biết rằng, Trưởng lão của vũ hồn điện cũng ở trong Giáo Hoàng Điện. Đương nhiên là người thường không có khả năng nhìn thấy những trưởng lão này.
Trên ngọn núi còn một tòa kiến trúc khác. Quy mô nhỏ hưon nhiều so với Giáo Hoàng Điện, ước chừng chỉ lớn bằng một phần ba so với giáo hoàng điện. Kiến trúc kết cấu có chút cùng loại, chỉ bất quá mặt ngoài lại tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc, còn xa mới bắt mắt bằng giáo hoàng điện được.
Mà không biết tại sao, khi Đường Tam nhìn thấy tòa kiến trúc đó, trong lòng có chút cảm giác sâu sắc.
Từ khi vào vũ hồn thành, mỗi một gã hồn sư trong lòng đều cũng có loại cảm giác đặc biệt, trong nội tâm tựa hồ có vài phần cung kính. Trữ Phong Trí nói cho Đường Tam, những kiến trúc nhỏ ở trên cao kia là nơi nơi tồn tại cao nhất của Vũ Hồn Điện - Đấu La Điện.
Chỉ có những phong hào đấu la đã chết mới được chôn tại chỗ đó. Cũng có thể nói là nghĩa trang của Phong hào đấu la. Nơi này sở dĩ xuất hiện cảm giác tôn kính, không phải bởi vì Giáo Hoàng Điện, mà là do nơi này có Đấu La Điện tồn tại.
Bất luận Giáo Hoàng Điện thành lập ở địa phương nào, Đấu La Điện cũng đều được theo đó mà kiến tạo, hơn nữa vị trí Đấu La Điện so với Giáo Hoàng Điện tất nhiên càng cao hơn. Chưa đến lúc đại tế ( kiểu tế thần thánh), thì giáo hoàng đều phải tự mình đi đến trước cửa Đấu La Điện tế bái. Nhưng cho dù là họ, trước khi chết cũng không có quyền lợi tiến vào trong Đấu La Điện. Đây là quy củ, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái với quy củ, nếu không sẽ bị tất cả các hồn sư vây công.
Vì vậy bởi Giáo Hoàng Điện cùng Đấu La Điện tồn tại, sau khi vũ hồn thành được thành lập mới được vũ hồn điện xưng là thánh địa của hồn sư. Đương nhiên, điều này cũng là do tuyệt đại đa số hồn sư công nhận.
Bởi vì nửa đường bị tập kích và Đường Tam cố ý lưu lại tham gia thi đấu, Phất Lan Đức, Nhị Long đều cũng đứng ở gần hắn nhất. Ngay cả trữ phong trí cũng đặc biết lựa chọn chỗ ở cách hắn không xa. Mặc dù trong vũ hồn thành cũng không có khả năng phát sinh chuyện gì, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Từ Vũ hồn điện truyền đến tin tức, ba ngày sau, thi đấu chính thức bắt đầu, đi đường cũng đã lao lực nhiều, có ba ngày nghỉ ngơi, cũng cũng đủ cho các học viện tự điều chỉnh lại.
Học viện tham dự thi đấu của Tinh la đế quốc được an bài nghỉ ngơi tại phía bên kia của Vũ hồn thành, vô hình chung, vũ hồn điện đã chia đội ngũ dự thi của hai đại đế quốc thành hai trận doanh.
Đối với điểm này, Tuyết Thanh Hà cũng chỉ là cười lạnh, nhưng cũng không đưa ra dị nghị gì.
Trong ba ngày, tất cả mọi người của Sử Lai Khắc Học Viện đều bảo trì trạng thái nghỉ ngơi, đem tất cả thời gian suy nghĩ tìm cách tu luyện hồn lực, cố gắng hết sức có thể để làm cho chính mình bảo trì được trạng thái tốt nhất.
Nhị Long cùng Tiểu Vũ rốt cục cũng đã trở về trước khi diễn ra thi đấu một ngày
Nhưng không biết tại sao, nhìn qua thần sắc của Nhị Long có chút quái dị. Tiểu vũ thành công thu được đệ tứ hồn hoàn, nhưng căn cứ theo Nhị Long kể lại, lúc ấy nàng cùng Tiểu Vũ bị thất lạc.
Mà theo lời Tiểu Vũ, thì nàng gặp được một hồn thú bị trọng thương, vận khí tốt, nên đã thu được hồn hoàn này.
Cuối cùng thi đấu sắp bắt đầu nên tại lúc này cũng không ai lại đi cẩn thận tự hỏi chuyện này.
Khi Tiểu Vũ trở về thì Đường Tam đã hỏi rõ được hồn kỹ thứ tư của nàng, kết hợp với hồn kỹ của nàng hắn mới đưa ra chiến thuật cuối cùng, mà tại lúc này, Đại Sư rốt cục đã trở về.
"Tiểu Tam. ngươi không sao chứ." Đại Sư nhìn thấy Đường Tam liền hỏi ngay 1 câu.
"sư phụ, ngài cũng biết mà? ta không có việc gì. lần này nhờ có lão quái vật cùng trữ thúc thúc bọn họ, nếu không chỉ sợ là ngài sẽ không bao giờ thấy được ta nữa."
Đại Sư thở dài một tiếng:
" Là ta không tốt, ta không nên cho ngươi tham gia đại hội lần này mới đúng, ngươi chính là đã thu sự chú ý của họ.Đường Tam mỉm cười đáp:" Sư phụ, ngài cần gì phải tự trách? Chẳng phải là ta không có việc gì sao. Cứ cho đây là một lần lịch lãm đi. Chỉ có kinh nghiệm giao chiến cùng cường giả chân chính, ta mới hiểu được rằng lực lượng của mình thật nhỏ bé. Sau này ta sẽ cố gắng tu luyện gấp bội.
"Trên mặt Đại Sư rốt cục cũng hiện ra một tia mỉm cười: " Ngươi luôn luôn là người hiểu chuyện. Ngươi nói đúng, cố gắng tu luyện đi. Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta vĩnh viễn không để ai xúc phạm tới ngươi. Ngày mai vòng chung kết sẽ bắt đầu, ngươi gọi mọi người tới đây, ta an bài cho các ngươi một chút chiến thuật đơn giản.
"Tới vòng chung kết, Đại Sư rốt cục cũng phải ra tay.Rất nhanh Đường Tam gọi tất cả đội viên tới đây, Nhị Long biết Đại Sư trở về cũng theo tới đây.Ánh mắt của Đại Sư cùng Liễu Nhị Long va chạm một chút, từ trong ánh mắt của Đại Sư, Liễu Nhị Long cũng hiểu được một chút gì đó, nhưng cũng không có mở miệng, chỉ lẳng lặng đi đến bên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn.Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Liễu Nhị Long, thần sắc của Sử Lai Khắc thất quái không khỏi trở nên có chút quái dị. Sợ rằng chỉ có trước mặt Đại Sư, Bạo long mới có thể thu liễm đi như thế.Ánh mắt của Đại Sư đảo qua mọi người rồi mới nói: " Vòng chung kết sắp bắt đầu. Trước kia đã từng nói qua về thể chế thi đấu, có thể các ngươi đã quên, ta bây giờ nói lại một lần nữa. Vòng chung kết có tất cả 33 đội tham gia, trong đó có 3 đội hạt giống lần lượt phân biệt là lưỡng đại đế quốc cùng Vũ Hồn điện. Uy hiếp lớn nhất với các ngươi không phải nghi ngờ chính la đội ngũ của Vũ Hồn điện học viện. Bọn họ cũng là giành cho các người, là khó khăn lớn nhất.
Vòng chung kết tổng cộng chỉ có 5 vòng đấu, so với vòng loại, một vòng thi đấu còn có thời gian ngắn hơn một chút. Nhưng bởi vì tính chất kịch liệt nên giữa 2 vòng đấu, đều được nghỉ ngơi một ngày. Còn trước vòng đấu cuối cùng cũng là vòng đấu thứ năm, các ngươi có được 3 ngày để điều chỉnh, nghỉ ngơi.
Ở vòng thi đấu đầu tiên, 3 đội hạt giống được miễn tham gia, còn lại 30 đội ngũ kia chia làm 15 cặp đấu, đội thua trực tiếp bị loại. Tính tàn khốc của thể lệ thi đấu nhất định càng làm cho các đội ngũ hồn sư trở nên liều mạng. Các ngươi càng không được có ý khinh thường. Tới lúc này tất cả các đội ngũ sẽ không ẩn giấu thực lực nữa, cho dù là đội ngũ mà các ngươi đã từng thắng qua nhưng cũng có thể cho ngươi nếm mùi đau khổ.
"" Dựa theo quy định của các trận đấu, vòng thứ hai do hai đại đế quốc sẽ chọn ra hai đội không phải thi đấu. Nói cách khác, nếu chúng ta thu được thắng lợi ở vòng một, bắt đầu vòng hai chúng ta sẽ có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của vòng Tấn Cấp ( Thăng Cấp). Đến lúc đó, trong 16 đội kia chỉ chọn ra 8 đội tiền vào vòng đấu thứ ba, hơn nữa thêm vào hai đội không phải thi đấu lúc trước, tổng cộng có mười đội tham gia. Vòng thứ ba lại có hai đội được đặc cách, lúc này có tám đội phải thi đấu chọn bốn đội thắng cùng chúng tiến vào vòng trong. Vòng bốn sẽ không có đặc cách nữa, Cho nên có thể nói, trong vòng thăng cấp, chỉ có hai đội ngũ đứng đầu mới có lợi ích nhất tring vòng trung kết, mà đội nào càng bôc được thăm số không trước thì càng có lợi lớn, vì có thể tránh được khi đấu loại phải xuất ra toàn lực. Vòng năm, cũng là vòng cuối cùng, vòng này chỉ có ba đội tham gia, giống vòng thăng cấp lấy bẩy thành viên của mỗi đội thi đấu vòng tròn, chọn ra đội ngũ có thực lực cực mạnh, sau đó hai đội còn lại phải thi đấu với nhau chọn ra một đội khiêu chiến với đội thắng kia, chọn ra vị trí Quán Quân cuối cùng,. Các ngươi đều hiểu cả chứ… ( VKL vừa dài lại toàn luật thui – Cần biên lại chút chút, dịch hơi liều)
"Vâng, đều hiểu được ". Trí nhớ của mọi người đều rất tốt, mà lúc này còn là vòng chung kết, lực chú ý tự nhiên phải tập trung vô cùng.
Đại Sư gật đầu, nói: "Đối thủ của chúng ta tại vòng một là ai, ta không có khả năng đoán được. Nhưng ít ra không phải ba đội hạt giống. Cũng nên tránh không giáp mặt cùng bọn chúng quá sớm. Nhưng là, vẫn như trước do Sử lai khắc thất quái xuất chiến. các ngươi đã lâu rồi không có chính thức phối hợp cùng nhau trên chiến trường. Vì thế vòng một chính là để cho các ngươi làm nóng người. Chiến thuật cụ thể không có gì đặc biệt, khi thi đấu hết thảy như trước đều do Tiểu Tam khống chế chỉ huy.
""Tiểu Tam.
""Dạ." Đường Tam nhanh chóng đứng lên.
Đại Sư dừng ở hắn, nói:
"vòng một và vòng hai, chúng ta gần như dám chắc thông qua. Cho nên, ngươi tại vòng một, phải hết sức có thể để làm cho đối thủ không phát hiện ra thực lực của chúng ta. ngươi hiểu được ý ta chứ?"
Đường Tam vuốt cằm đáp:
"Ý ngài muốn nói là, mặc dù là cả bảy người chúng ta xuất chiến, nhưng tại vòng một cũng phải hết sức để che dấu thực lực."
Đại Sư mỉm cười gật đầu, "nhưng mà, các ngươi cũng không có thể khinh thường. Dù sao, tại vòng một các ngươi cũng có thể gặp cao thủ của Tinh la đế quốc.
""Dạ"
Ánh mắt Đại Sư chuyển hướng nhìn toàn thể Sử lai khắc thất quái, "các ngươi theo ta học tập cũng đã được hai năm, hai năm này, các ngươi nỗ lực nhiều, ít bao nhiêu ta biết rất rõ ràng. Không nghi ngờ gì, các ngươi đều là thiên tài trong những thiên tài. cho dù là gặp phải đối thủ mạnh hơn so với các ngươi, các ngươi hãy tin tưởng cũng không cần dao động, bởi vì, trong tất cả các đội dự thi thì các ngươi là người trẻ nhất. các ngươi có tương lai vô hạn. Ta đối với các ngươi, cũng không yêu cầu đạt được quán quân của vòng chung kết, ta chỉ hy vọng, mỗi người các ngươi trong trận đấu đều tập trung phát huy hết thực lực của bản thân. Tìm cách kích phát ra tiềm lực tốt nhất của mình.
""Rõ." Sử lai khắc thất quái ầm ầm hô to.
Đại Sư cùng Nhị Long rời đi, Sử lai khắc thất quái trước tiên bắt đầu tu luyện, vì để chuẩn bị cho trận đấu vòng một vào ngày mai.
Nhị Long dắt Đại Sư đi tới phòng của nàng,
"Tiểu cương, thế nào?"
Nhìn Đại Sư, ánh mắt Nhị Long có chút lóe sáng, nàng đương nhiên biết Đại Sư đã làm gì, Đại Sư cũng không có giấu diếm nàng điều gì.
Thở dài một tiếng, Đại Sư đáp:
"nàng ta đã thay đổi. hai mươi năm không gặp, nàng ta đã trưởng thành. bây giờ nàng là giáo hoàng. đã không còn là Bỉ Bỉ Đông của năm đó nữa. xem ra, ta thật sự không nên đi tìm nàng." Trong nội tâm mơ hồ đau đớn làm thần sắc hắn trở nên có chút buồn bã.
Nhị Long ngầm thở phào nhẹ nhõm,
"Nói như vậy, nàng không có nói cho ngươi phương pháp tu luyện song sanh vũ hồn?"
Đại Sư tự giễu cười cười,
" Nàng ta biết rõ Đường Tam là đệ tử của ta mà còn phái người ra tay, thì như thế nào có thể nói cho ta biết phương pháp tu luyện song sanh vũ hồn cơ chứ? Nhưng thế thì đã sao nào? ta đã mơ hồ đoán được một chút. Có vẻ chỉ cần Bỉ Bỉ Đông chính thức động thủ, ta có thể xác định ý nghĩ của chính mình."
Nói đến đây, Đại Sư chủ động đem Nhị Long ôm vào trong lồng ngực,
"Nhị Long, nơi này là vũ hồn thành, là địa bàn của nàng ta. Từ bây giờ, bất cứ lúc nào nàng cũng không được xa ta, ta sợ nàng ta vì ta mà gây ra bất lợi với nàng."
Nhị Long lập tức biểu hiện tính tình vốn có của nàng
"Cứ để nàng ta đến mà giết ta, ta còn sợ nàng ta không dám? Giáo Hoàng thì sao chứ, cũng không thể khiến ta thua được. Chỉ cần nàng ta không đạt được chàng, thì ta còn sợ điều gì chứ."
Nghe lời nói bá đạo của Nhị Long, Trên mặt Đại Sư không nhịn được hiện ra một tia cười nhạt, cúi đầu cốc nhẹ một cái lên trán nàng,
"yên tâm đi, nàng ta vĩnh viễn không cướp ta đi đâu. chúng ta là vợ chồng, dù sao thì cũng là có danh phận."
Nghe thấy thế, biểu tình của Nhị Long không khỏi toát ra vài phần ai oán, mặc dù Đại Sư không hề tránh né cùng cảm tình của nàng, hai người cũng xưng nhau là vợ chồng, nhưng Đại Sư lại thủy chung không chịu cùng nàng quan hệ thân thiết (.)^-^(.). Do là huynh muội nên thủy chung vẫn ngăn bọn họ không thể có quan hệ quá mức. May là, mặc dù là hữu danh vô thật, nhưng cũng đủ để làm cho nội tâm của Nhị Long được an ủi phần nào.
Để chuẩn bị cho vòng chung kết giữa các cao cấp hồn sư học viện tinh anh trên toàn đại lục, Vũ hồn thành đặc biệt tạo ra một sân thi đấu chuyên môn. Sân thi đấu được đặt ở trung tâm Vũ hồn thành. Đường kính của lôi đài rất lớn, cũng chừng trăm thước. hoàn toàn do đá hoa cương tạo thành.
Trên lôi đài còn dùng một số lượng khổng lồ hồn đạo khí tiến hành gia cố, để phòng ngừa tổn hại. Căn cứ tin tức đưa ra của Vũ Hồn Điện, võ đài có thể ngăn cản lực công kích của các hồn sư dưới Hồn Đế phá hoại.
Cũng chỉ có vũ hồn điện tài đại khí thô ( Giàu) mới có thể làm như vậy, ít nhất hai đại đế quốc cũng không nỡ hao phí số lượng tư nguyên khổng lồ như vậy.
Ngay phía trước lôi đài, chính là Giáo Hoàng Điện. Khoảng cách từ nơi này đến Giáo Hoàng Điện ở trên núi không đến ngàn thước. Vũ hồn điện đã ra tuyên bố, trận đấu cuối cùng của vòng chung kết giữa 3 đội mạnh nhất sẽ diễn ra tại Giáo Hoàng Điện.
Đến lúc đó, đích thân Giáo hoàng xuất hiện, trao vương miện cho đội vô địch.
Đối với hồn sư mà nói, đây là điều vô cùng vinh hạnh.
Sáng sớm, tất cả các học viện dự thi đều được chuyên viên của vũ hồn điện dẫn tới sân thi đấu. Mỗi một khu sở học viện đều được xây tạo thành một khu nghỉ ngơi riêng. Khu nghỉ ngơi được xây dựng vây vòng quanh sân đấu, cùng một bên với giáo hoàng điện là vị trí khách quý bình thẩm. Đại biểu của hai đại đế quốc đến đây đều để xem chiến đấu, đương nhiên còn có người của Vũ Hồn Điện trong đó nữa.
Ngay khi vừa đến nơi, còn không kịp nghỉ ngơi, Phất Lan Đức đã bị gọi đi rút thăm.
Thích Đấu La Đại Lục bằng cách các bằng hữu ấn Thanks cho chúng tôi nghen…. ( Sửa lời của Đường Gia Tam Thiếu … he he)