Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Khuôn mặt Nam Cung Bác hiện lên nhiều nếp nhăn nhắm mắt trầm tư, suy nghĩ một chút rồi nói," Nếu như nói chủ nhân sau lưng của Nhất Đao Môn là thiếu niên này, thì hắn sẽ có tác dụng cho chúng ta, sử dụng hắn tương lai sẽ có chỗ tốt,chẩn đoán cùng thủ pháp quái dị,hệ thống trị liệu độc đáo với những phương thuốc kì lạ, đối với liệu thương công pháp cùng với luyện dược phương pháp của đạo tông nhất phái Nam Cung gia chúng ta đều có chỗ dùng."
Nam Cung Nha Nguyệt gật đầu nói," Để hắn ở tại Lâm gia thật sự lãng phí, huống hồ Lâm gia kiếp số khó thoát, chống giữ không được bao lâu, hắn bất quá là thành phần không quan trọng trong Lâm gia ngoại tộc đệ tử, nếu là bởi vì Lâm gia mà phải chịu liên lụy thì thật đáng tiếc, buổi chiều tôn nhi tại Tân La thành đã hỏi thăm, hai năm nay Nhất Đao Môn dùng độc môn bí pháp chữa khỏi khá nhiều nan bệnh, trong đó có ba người mắc bệnh trước mắt công nhận là tuyệt chứng."
Nam Cung Bác lâm vào trầm tư, nâng chén trà lên uống một ngụm, trong đôi mắt già nua loé lên một tia sáng," Vì sự phát triển sau này của Nâm Cung Gia, chỉ có thể làm như vậy, trong mắt Lâm gia hắn là một phế vật, nếu Lâm lão đệ có biết hẳn là cũng sẽ không trách ta ."
Song nguyệt nhô lên cao, một trận gió nhẹ thổi qua thính đường hậu hoa viên Lâm phủ, hai đạo bóng đen chợt lóe vọt qua, biến mất không thấy.
Lâm Uyển Nhi thất hồn lạc phách rúc vào góc tường u tối, nhìn chằm chằm vào phiến cửa phòng không xa, nhìn hồi lâu, muốn tiến vào rồi lại không dám tiến vào, bên môi phấn hồng cắn ra một đường máu, buổi chiều khi nàng được biết tin chính mình sẽ bị mang đi, cả người ngây dại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm không được, có một số việc cũng không phải nàng có khả năng quyết định, thật sự là nàng không muốn đi.
Ngủ không được a, Lâm Khiếu Đường buồn bực vỗ vỗ đầu, từ trên giường bò xuống, cầm bình nước trên bàn mạnh mẽ uống vào một ngụm, mười lăm năm qua đây là lần đầu tiên nhấm nháp tư vị mãnh liệt, nôn nóng cảm giác, trong lòng cực kì mất bình tĩnh.
Chi dát...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cửa phòng chậm rãi mở, phát ra tiếng vang trầm muộn.
Lâm Khiếu Đường cả kinh: "Ai!"
Một bóng đen cực nhanh chợt tiến vào. Tiến đến đứng bên cạnh bàn chỗ Lâm Khiếu Đường.
Chẳng lẽ là Vưu Lị Nhã? Khó có khả năng, nàng bị nội thương ngiêm trọng. Lâm phủ mặc dù không phải hoàng cung đại viện. Nhưng cũng không phải dễ dàng có thể lẻn vào như vậy.
Mặc kệ là ai. Lai giả bất thiện. Lâm Khiếu Đường cầm bình nước trong tay phóng về hướng bóng đen.
Ba sát....... Bình nước giữa không trung bị đối phương đánh nát.
Thời khắc nguy cơ con người có thể phát huy tiềm năng cực đại. Lâm Khiếu Đường cũng không biết lấy đâu ra khí lực, dùng sức quẳng tiếp cái bàn ra xa đến mấy thước . Lập tức muốn há mồm hô lên,một bàn tay to thô ráp lặng yên tiến tới, từ phía sau bóp cổ Lâm Khiếu Đường. Thanh âm của hắn bị chẹn ngang nơi cổ họng.
Phía sau còn có một người! Lâm Khiếu Đường thầm kêu không xong. Lần này chết chắc rồi!
Bóng đen tới truớc,thấy mục tiêu đã bị chế trụ. Cũng ngừng lại.
"Không muốn chịu đau khổ thì nên thành thật một chút!" Người mới tiến vào rõ ràng cố hạ cho thanh âm trầm xuống, là giả âm.
Hảo hán không tính cái thiệt trước mắt, Lâm Khiếu Đường cũng không giãy dụa, gật đầu, bàn tay vẫn bóp cổ hắn chậm rãi thả lỏng rồi rời ra, lùi về phía sau Lâm Khiếu Đường.
"Ăn hết cái này đi!" Quay mắt về phía Lâm Khiếu Đường, hắc y nhân dáng vóc nhỏ nhăn đưa ra một khoả dược hoàn, thanh âm nói chuyện rất quái dị.
Nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn, Lâm Khiếu Đường hoàn toàn có thể xác định ,hắc y nhân này là một nữ tử, hơn nữa tuổi không lớn.
"Mụ mụ nói, không thể bậy bạ ăn những thứ lạ!" Lâm Khiếu Đường tròng mắt không ngừng chuyển động, muốn phân bớt sự chú ý của hắc y nhân, nghĩ cách chạy thoát, nhưng cỗ khí thế cường đại phía sau, làm cho Lâm Khiếu Đường cơ hồ không thể động đậy.
"Đừng dài dòng, mau ăn, nói nhảm, ta đánh ngất ngươi!"
Con bà nó, như thế nào ai cũng dùng lời này uy hiếp lão tử, Lâm khiếu Đường trong lòng thầm mắng, lại dâng lên nỗi niềm thê lương, ai bảo bản thân mình là một phế vật cơ chứ, nếu như...... Nếu như bình thường một chút mà nói, cho dù không phải cái gì ngút trời kì tài, dù không đứng được trên người khác, ít nhất tại thời khắc nguy cơ còn có chút sức phản kháng, còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng lúc này hắn căn bản không có sức phản kháng......
"Có hay không có chứng nhận vệ sinh, vạn nhất là đồ vật này nọ, ăn vào hỏng bụng làm sao bây giờ!" Lâm Khiếu Đường không đầu không đuôi nói, cũng không quản đối phương có hiểu hay không.
"Ba"!Bàn tay thô ráp phía sau lại động, chỉ là lúc này đây không phải bóp cổ, mà là bóp miệng, lực lượng vô cùng lớn, Lâm Khiếu Đường ngay cả việc chống cự một chút cũng không làm được, miệng hắn mở lớn, đại não cũng mơ hồ.
Lâm Khiếu Đường vốn sợ dược hoàn có độc, nhưng thay đổi suy nghĩ, hai người này muốn giết mình, không cần phải hao phí sức lực như vậy, tùy tiện hai quyền, cũng có thể đánh chết mình, lòng thoáng có chút yên tâm.
Hắc y nhân nhỏ nhắn phóng dược hoàn hướng tới miệng Lâm Khiếu Đường, ngay tại lúc này......
Tạch......
Một đạo ngân quang hiện lên ở giữa cổ tay hắc y nhân, nha......, một tiếng kêu nhỏ, dược hoàn trong tay hắc y nhân rơi xuống,không như ý nguyện tiến vào trong miệng Lâm Khiếu Đường.
"Các ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt xông phòng Khiếu Đường ca ca làm gì?"
Là Uyển nhi, Lâm Khiếu Đường đang thúc thủ vô sách, lòng chợt hoan hỉ.
Hai hắc y nhân hiển nhiên không nghĩ tới lúc này còn có thể có người xuất hiện, bất quá phản ứng của hai người rất nhanh chóng, người đứng phía sau Lâm Khiếu Đường chế trụ hắn, hắc y nhân nhỏ nhắn cũng nhanh chóng phóng tới gần Lâm Uyển Nhi phát động công kích.
Bang bang......
Nháy mắt công phu, hai người đã giao thủ mấy hiệp!
"Là ngươi!" Lâm Uyển Nhi cơ hồ trong nháy mắt đã nhận ra thân phận đối phương.
Hắc y nhân bất động thanh sắc tiếp tục ra tay, Lâm Uyển Nhi cũng không muốn đánh, vừa né tránh vừa nói,"Tại sao các ngươi muốn bắt Khiếu Đường ca ca! Mau thả ra!"
Hắc y nhân vẫn không trả lời!
Sát......, một đoàn Thanh Hỏa dâng lên, đốt cháy một cây nến, căn phòng tối nhất thời sáng bừng lên, gò má trắng hồng của Lâm Uyển Nhi dưới ánh nến chiếu rọi thấy rõ sự tức giận.
Hắc y nhân đang khống chế Lâm Khiếu Đường, thấy kế hoạch thất bại, lực đạo trên tay chợt tăng lên.
"Nam Cung Bác, dừng tay!" Lâm Uyển Nhi hét lớn.
Hắc y nhân không thèm để ý, tay kia vung lên đánh xuống gáy Lâm Khiếu Đường......
Lâm Uyển Nhi cấp bách tức giận, rút tiểu đao sau lưng,đâm thẳng vào ngực mình.
Bàn tay đang giáng xuống cổ Lâm Khiếu Đường chợt mạnh mẽ đổi hướng, cách không phách một chưởng về phía Lâm Uyển Nhi.
Phanh......
Đương......
Một cỗ lực lượng vô hình đánh tới cổ tay Lâm Uyển Nhi làm tiểu đao rơi xuống.
"Uyển nhi tiểu thư, hà tất phải tự làm khổ mình!" Hắc y nhân rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
Khuôn mặt tái nhợt, Lâm Uyển Nhi trợn mắt nhìn, " Nếu các ngươi thương tổn Khiếu Đường ca ca, ta cho dù chết cũng không đi với các ngươi."
Hai gã hắc y nhân nhìn nhau, đồng thời lấy tấm che mặt xuống, đúng là Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung bác!
Hai người cùng nghĩ đến lợi ích gia tộc, cân nhắc thiệt hơn, cũng không nghĩ ra được một cái cớ quang minh chính đại để mang Lâm Khiếu Đường đi.
Nếu đem chuyện thiếu niên này đi bái làm môn hạ kẻ khác nói ra, có khả năng hắn sẽ bị Lâm gia trục xuất khỏi gia tộc, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, với thân phận Nam Cung bác hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy hãm hại một gã thiếu niên, truyền ra ngoài thì đúng là chuyện cười, như vậy còn có thể làm cho gã thiếu niên nảy sinh oán hận với Nam Cung gia, nếu mạnh mẽ ép buộc mang hắn đi, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý vì Nam Cung gia làm việc.
Huống hồ như vậy còn có thể tổn hại danh tiếng Lâm gia, mục đích tới đây lần này của Nam Cung Bác tương đối mẫn cảm, Nam Cung gia và Lâm gia đã không còn trên cùng một chiếc thuyền, hắn làm như vậy ngược lại có thể mang tiếng bỏ đá xuống giếng, có lẽ có thể mượn người của hắn tiết lộ bí mật này, nhưng vì ngày mai đã phải phản hồi Đại Châu thành, thời gian không cho phép, mà Nam Cung Bác nghĩ tình cũ, cũng không muốn gia tộc lão bằng hữu thêm chuyện.
Trực tiếp bắt người đi, lại càng là hạ hạ sách, một người lớn như vậy, bỗng dưng biến mất ở Lâm gia, tuy là người này đối với Lâm tộc không có tác dụng gì, nhưng Lâm gia cũng tuyệt không mặc kệ, nếu không thì uy vọng của gia tộc trong lòng người sẽ bị hạ thấp, thử hỏi ngay cả tộc nhân cũng bảo vệ không nổi, chuyện này đối với gia tộc có ý nghĩa như thế nào, ngoại nhân nhìn vào sẽ cho rằng Lâm gia vô năng, cho nên Lâm gia nhất định tận hết sức lực điền tra nguyên nhân mất tích, bắt cóc so với lộ bí mật càng là thủ đoạn thấp kém.
Bất quá lão đại gian hoạt Nam Cung Bác vẫn nghĩ ra một diệu kế......
Nam Cung Nha Nguyệt gật đầu nói," Để hắn ở tại Lâm gia thật sự lãng phí, huống hồ Lâm gia kiếp số khó thoát, chống giữ không được bao lâu, hắn bất quá là thành phần không quan trọng trong Lâm gia ngoại tộc đệ tử, nếu là bởi vì Lâm gia mà phải chịu liên lụy thì thật đáng tiếc, buổi chiều tôn nhi tại Tân La thành đã hỏi thăm, hai năm nay Nhất Đao Môn dùng độc môn bí pháp chữa khỏi khá nhiều nan bệnh, trong đó có ba người mắc bệnh trước mắt công nhận là tuyệt chứng."
Nam Cung Bác lâm vào trầm tư, nâng chén trà lên uống một ngụm, trong đôi mắt già nua loé lên một tia sáng," Vì sự phát triển sau này của Nâm Cung Gia, chỉ có thể làm như vậy, trong mắt Lâm gia hắn là một phế vật, nếu Lâm lão đệ có biết hẳn là cũng sẽ không trách ta ."
Song nguyệt nhô lên cao, một trận gió nhẹ thổi qua thính đường hậu hoa viên Lâm phủ, hai đạo bóng đen chợt lóe vọt qua, biến mất không thấy.
Lâm Uyển Nhi thất hồn lạc phách rúc vào góc tường u tối, nhìn chằm chằm vào phiến cửa phòng không xa, nhìn hồi lâu, muốn tiến vào rồi lại không dám tiến vào, bên môi phấn hồng cắn ra một đường máu, buổi chiều khi nàng được biết tin chính mình sẽ bị mang đi, cả người ngây dại, muốn cự tuyệt nhưng lại làm không được, có một số việc cũng không phải nàng có khả năng quyết định, thật sự là nàng không muốn đi.
Ngủ không được a, Lâm Khiếu Đường buồn bực vỗ vỗ đầu, từ trên giường bò xuống, cầm bình nước trên bàn mạnh mẽ uống vào một ngụm, mười lăm năm qua đây là lần đầu tiên nhấm nháp tư vị mãnh liệt, nôn nóng cảm giác, trong lòng cực kì mất bình tĩnh.
Chi dát...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cửa phòng chậm rãi mở, phát ra tiếng vang trầm muộn.
Lâm Khiếu Đường cả kinh: "Ai!"
Một bóng đen cực nhanh chợt tiến vào. Tiến đến đứng bên cạnh bàn chỗ Lâm Khiếu Đường.
Chẳng lẽ là Vưu Lị Nhã? Khó có khả năng, nàng bị nội thương ngiêm trọng. Lâm phủ mặc dù không phải hoàng cung đại viện. Nhưng cũng không phải dễ dàng có thể lẻn vào như vậy.
Mặc kệ là ai. Lai giả bất thiện. Lâm Khiếu Đường cầm bình nước trong tay phóng về hướng bóng đen.
Ba sát....... Bình nước giữa không trung bị đối phương đánh nát.
Thời khắc nguy cơ con người có thể phát huy tiềm năng cực đại. Lâm Khiếu Đường cũng không biết lấy đâu ra khí lực, dùng sức quẳng tiếp cái bàn ra xa đến mấy thước . Lập tức muốn há mồm hô lên,một bàn tay to thô ráp lặng yên tiến tới, từ phía sau bóp cổ Lâm Khiếu Đường. Thanh âm của hắn bị chẹn ngang nơi cổ họng.
Phía sau còn có một người! Lâm Khiếu Đường thầm kêu không xong. Lần này chết chắc rồi!
Bóng đen tới truớc,thấy mục tiêu đã bị chế trụ. Cũng ngừng lại.
"Không muốn chịu đau khổ thì nên thành thật một chút!" Người mới tiến vào rõ ràng cố hạ cho thanh âm trầm xuống, là giả âm.
Hảo hán không tính cái thiệt trước mắt, Lâm Khiếu Đường cũng không giãy dụa, gật đầu, bàn tay vẫn bóp cổ hắn chậm rãi thả lỏng rồi rời ra, lùi về phía sau Lâm Khiếu Đường.
"Ăn hết cái này đi!" Quay mắt về phía Lâm Khiếu Đường, hắc y nhân dáng vóc nhỏ nhăn đưa ra một khoả dược hoàn, thanh âm nói chuyện rất quái dị.
Nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn, Lâm Khiếu Đường hoàn toàn có thể xác định ,hắc y nhân này là một nữ tử, hơn nữa tuổi không lớn.
"Mụ mụ nói, không thể bậy bạ ăn những thứ lạ!" Lâm Khiếu Đường tròng mắt không ngừng chuyển động, muốn phân bớt sự chú ý của hắc y nhân, nghĩ cách chạy thoát, nhưng cỗ khí thế cường đại phía sau, làm cho Lâm Khiếu Đường cơ hồ không thể động đậy.
"Đừng dài dòng, mau ăn, nói nhảm, ta đánh ngất ngươi!"
Con bà nó, như thế nào ai cũng dùng lời này uy hiếp lão tử, Lâm khiếu Đường trong lòng thầm mắng, lại dâng lên nỗi niềm thê lương, ai bảo bản thân mình là một phế vật cơ chứ, nếu như...... Nếu như bình thường một chút mà nói, cho dù không phải cái gì ngút trời kì tài, dù không đứng được trên người khác, ít nhất tại thời khắc nguy cơ còn có chút sức phản kháng, còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng lúc này hắn căn bản không có sức phản kháng......
"Có hay không có chứng nhận vệ sinh, vạn nhất là đồ vật này nọ, ăn vào hỏng bụng làm sao bây giờ!" Lâm Khiếu Đường không đầu không đuôi nói, cũng không quản đối phương có hiểu hay không.
"Ba"!Bàn tay thô ráp phía sau lại động, chỉ là lúc này đây không phải bóp cổ, mà là bóp miệng, lực lượng vô cùng lớn, Lâm Khiếu Đường ngay cả việc chống cự một chút cũng không làm được, miệng hắn mở lớn, đại não cũng mơ hồ.
Lâm Khiếu Đường vốn sợ dược hoàn có độc, nhưng thay đổi suy nghĩ, hai người này muốn giết mình, không cần phải hao phí sức lực như vậy, tùy tiện hai quyền, cũng có thể đánh chết mình, lòng thoáng có chút yên tâm.
Hắc y nhân nhỏ nhắn phóng dược hoàn hướng tới miệng Lâm Khiếu Đường, ngay tại lúc này......
Tạch......
Một đạo ngân quang hiện lên ở giữa cổ tay hắc y nhân, nha......, một tiếng kêu nhỏ, dược hoàn trong tay hắc y nhân rơi xuống,không như ý nguyện tiến vào trong miệng Lâm Khiếu Đường.
"Các ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt xông phòng Khiếu Đường ca ca làm gì?"
Là Uyển nhi, Lâm Khiếu Đường đang thúc thủ vô sách, lòng chợt hoan hỉ.
Hai hắc y nhân hiển nhiên không nghĩ tới lúc này còn có thể có người xuất hiện, bất quá phản ứng của hai người rất nhanh chóng, người đứng phía sau Lâm Khiếu Đường chế trụ hắn, hắc y nhân nhỏ nhắn cũng nhanh chóng phóng tới gần Lâm Uyển Nhi phát động công kích.
Bang bang......
Nháy mắt công phu, hai người đã giao thủ mấy hiệp!
"Là ngươi!" Lâm Uyển Nhi cơ hồ trong nháy mắt đã nhận ra thân phận đối phương.
Hắc y nhân bất động thanh sắc tiếp tục ra tay, Lâm Uyển Nhi cũng không muốn đánh, vừa né tránh vừa nói,"Tại sao các ngươi muốn bắt Khiếu Đường ca ca! Mau thả ra!"
Hắc y nhân vẫn không trả lời!
Sát......, một đoàn Thanh Hỏa dâng lên, đốt cháy một cây nến, căn phòng tối nhất thời sáng bừng lên, gò má trắng hồng của Lâm Uyển Nhi dưới ánh nến chiếu rọi thấy rõ sự tức giận.
Hắc y nhân đang khống chế Lâm Khiếu Đường, thấy kế hoạch thất bại, lực đạo trên tay chợt tăng lên.
"Nam Cung Bác, dừng tay!" Lâm Uyển Nhi hét lớn.
Hắc y nhân không thèm để ý, tay kia vung lên đánh xuống gáy Lâm Khiếu Đường......
Lâm Uyển Nhi cấp bách tức giận, rút tiểu đao sau lưng,đâm thẳng vào ngực mình.
Bàn tay đang giáng xuống cổ Lâm Khiếu Đường chợt mạnh mẽ đổi hướng, cách không phách một chưởng về phía Lâm Uyển Nhi.
Phanh......
Đương......
Một cỗ lực lượng vô hình đánh tới cổ tay Lâm Uyển Nhi làm tiểu đao rơi xuống.
"Uyển nhi tiểu thư, hà tất phải tự làm khổ mình!" Hắc y nhân rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
Khuôn mặt tái nhợt, Lâm Uyển Nhi trợn mắt nhìn, " Nếu các ngươi thương tổn Khiếu Đường ca ca, ta cho dù chết cũng không đi với các ngươi."
Hai gã hắc y nhân nhìn nhau, đồng thời lấy tấm che mặt xuống, đúng là Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung bác!
Hai người cùng nghĩ đến lợi ích gia tộc, cân nhắc thiệt hơn, cũng không nghĩ ra được một cái cớ quang minh chính đại để mang Lâm Khiếu Đường đi.
Nếu đem chuyện thiếu niên này đi bái làm môn hạ kẻ khác nói ra, có khả năng hắn sẽ bị Lâm gia trục xuất khỏi gia tộc, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, với thân phận Nam Cung bác hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy hãm hại một gã thiếu niên, truyền ra ngoài thì đúng là chuyện cười, như vậy còn có thể làm cho gã thiếu niên nảy sinh oán hận với Nam Cung gia, nếu mạnh mẽ ép buộc mang hắn đi, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý vì Nam Cung gia làm việc.
Huống hồ như vậy còn có thể tổn hại danh tiếng Lâm gia, mục đích tới đây lần này của Nam Cung Bác tương đối mẫn cảm, Nam Cung gia và Lâm gia đã không còn trên cùng một chiếc thuyền, hắn làm như vậy ngược lại có thể mang tiếng bỏ đá xuống giếng, có lẽ có thể mượn người của hắn tiết lộ bí mật này, nhưng vì ngày mai đã phải phản hồi Đại Châu thành, thời gian không cho phép, mà Nam Cung Bác nghĩ tình cũ, cũng không muốn gia tộc lão bằng hữu thêm chuyện.
Trực tiếp bắt người đi, lại càng là hạ hạ sách, một người lớn như vậy, bỗng dưng biến mất ở Lâm gia, tuy là người này đối với Lâm tộc không có tác dụng gì, nhưng Lâm gia cũng tuyệt không mặc kệ, nếu không thì uy vọng của gia tộc trong lòng người sẽ bị hạ thấp, thử hỏi ngay cả tộc nhân cũng bảo vệ không nổi, chuyện này đối với gia tộc có ý nghĩa như thế nào, ngoại nhân nhìn vào sẽ cho rằng Lâm gia vô năng, cho nên Lâm gia nhất định tận hết sức lực điền tra nguyên nhân mất tích, bắt cóc so với lộ bí mật càng là thủ đoạn thấp kém.
Bất quá lão đại gian hoạt Nam Cung Bác vẫn nghĩ ra một diệu kế......