Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lâm Khiếu Đường cảm giác tu vi của vị lão tổ tông này hẳn là tại cấp đại sư, khả năng rất lớn, không bài trừ khả năng tiến vào linh hồn cấp, nhưng tuyệt đối không có địa vương cấp.
Hiển nhiên là Lâm gia vì tạo thanh thế mà tạo ra đạn sương mù, bởi vì ai cũng biết một gia tộc có thể có một vị địa vương cấp cao thủ tọa trấn có ý nghĩa gì?
Nếu như vậy cơ hồ là đảm bảo gia tộc trăm năm hưng vượng, củng cố nền tảng vững như núi đá, hơn nữa thế lực khác cũng sẽ nhìn tới mặt mũi vương cấp cao thủ, tuyệt đối nể mặt ba phần.
Cho nên nói hiện tại Vương gia dám đối với Lâm gia thêm vào áp lực xa lánh, hơn phân nửa là tra được Lâm gia lão tổ tông cũng không có thần thông rộng lớn như lời đồn, nếu không cho dù bề ngoài Lâm gia suy bại đến mức nào đi nữa, mượn Vương gia tám cái gan, Vương gia cũng không dám xuống tay đối với một gia tộc có một vị vương cấp cao thủ làm chỗ dựa.
Lúc này Lâm Khiếu Đường nhớ tới Uyển nhi trước khi đi đã nói với hắn, nha đầu kia đã sớm biết một ít chuyện, rõ ràng nghĩ muốn kéo hắn xuống nước, Lâm Khiếu Đường càng nghĩ càng khả nghi.
Động tĩnh của Vương gia gần nửa năm qua, hiển nhiên là muốn độc bá một nhà, xưng bá Tân La thành, vô luận là thế lực to nhỏ thế nào cũng đều thôn tính hết.
Nói như vậy, bọn họ có tâm tư động đến Nhất Đao Môn, thật cũng không kì quái, trước khai đao với tiểu nhân, đi từng bước một, cuối cùng cũng từng bước xâm chiếm sạch sẽ.
Bất quá cũng phải nói lại, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lâm gia mấy trăm năm vốn liếng, nghĩ cũng không phải dễ dàng bị thôn phệ như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghĩ vậy trong lòng Lâm Khiếu Đường an tâm một chút, lúc Lâm Bình nói với hắn điều này, thật cũng không quá mức lo lắng, chỉ là có chút buồn bực mà thôi, điều này nói rõ Lâm gia còn chưa tới hoàn cảnh sinh tử tồn vong cận kề, chỉ là gặp phải chút khó khăn mà thôi, nếu không tiểu tử này khó có khả năng tâm bình khí hòa như thế.
Đối với Lâm gia, Lâm Khiếu Đường cảm tình kì thật rất đạm bạc. Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Khiếu Đường cũng không nguyện chứng kiến lâm gia chịu khổ tán tộc chi nguy. Dù sao hắn sinh ra và lớn lên ở nơi này. Suốt mười lăm năm thời gian. Lâm gia trên dưới cũng không phải là tất cả mọi người đối hắn không tốt. Hơn nữa phụ mẫu của hắn cũng đã từng được sự che chở của Lâm gia.
Chính Lâm Khiếu Đường cũng không có nghĩ đến cùng Lâm Bình đơn giản tán dóc. Cư nhiên lại suy nghĩ nhiều như vậy. Xem ra chính mình cuối cùng cũng không phải một người lãnh khốc vô tình.
Bất quá chuyện gia tộc. Cũng không phải một tiểu nhân vật như hắn có khả năng tham gia. Việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm được ba bản sơ bậc vũ kĩ nhanh chóng tu luyện đấu luyện tầng thứ hai.
Ba tháng thời gian nhanh chóng qua!
Lâm Khiếu Đường mấy lần đi giao dịch viện. Thực tế cũng có chứng kiến người bán ra sơ bậc vũ kĩ. Nhưng giá cả không phải hắn có khả năng thừa nhận nổi. Một quyển cấp hai trụ cột kiếm pháp cũng bán được 500 tử tinh tệ, quý giá thái quá.
Trải qua bao khó nhọc khắc khổ tu luyện. Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng có chút thành tựu trong tu luyện hồn liệt chỉ. Đã có thể đem nguyên lực tụ tập lên trên bàn tay. Nhưng không cách nào tập trung đến đầu ngón tay.
Trong qua trình tu luyện, Lâm Khiếu Đường phát hiện nếu nguyên lực giá trị không đạt tới tiêu chuẩn, muốn đột phá hồn liệt chỉ đệ nhất trọng, như vậy cơ hồ là khó có khả năng.
Lâm Khiếu Đường trước mắt phải nhanh chóng gia tăng nguyên lực, phương pháp chỉ có luyện thành đấu luyện tầng thứ hai, nhưng không có ba loại sơ bậc vũ kĩ mà nói, nhiệm vụ này là loại khó có khả năng hoàn thành.
Nếu như nói còn có phương pháp khác, vậy chỉ có ăn tăng nguyên đan, tiếc nuối chính là, một mảnh thấp cấp nhất tăng nguyên đan cũng phải 300 tử tinh tệ, ăn một mảnh cơ bản không thấy có hiệu quả, không có tám hạt mười hạt, tốt hơn hết là không dùng.
Trừ phi là tăng nguyên đan tốt hơn nữa, nhưng giá cả liếc mắt một cái đều bị hù chết, bởi vậy không khó tưởng tượng một vị có năng lực luyện chế tăng nguyên đan có bao nhiều xiền.
Mỗi ngày trừ bỏ tu luyện, thỉnh thoảng đi giao dịch viện tầm bảo, Lâm Khiếu Đường còn muốn luyện chế ma phí tán, theo thời gian trôi qua, nhu cầu của Lâm Bình càng lúc càng lớn.
Bất quá vị Lâm sư huynh này ra tay cũng hào phóng, kể từ đó làm cho tình hình kinh tế của Lâm Khiếu Đường từ từ dư dả, nhưng khoảng cách mua được đê cấp vũ kĩ vẫn là có tương đương khoảng cách.
Bởi vì lượng luyện chế càng lúc càng lớn, nguyên liệu luyện chế ma phí tán cũng càng ngày càng thiếu hụt, rốt cuộc có một ngày xuất hiện việc không còn nguyên liệu.
Vẫn là buôn bán không vốn, đột nhiên cần phải dùng tiền mua sắm nguyên liệu, Lâm Khiếu Đường có chút không thích ứng, tuy nói nguyên liệu luyện chế ma phí tán cũng thường thấy, cũng không quý, nhưng chủng loại đông đảo, Lâm Khiếu Đường không muốn phiền toái như vậy.
Vì vậy, đem ánh mắt hướng về phía phế dược phòng, nửa năm qua Lâm Khiếu Đường bởi vì tập trung tu luyện, có một phần tư thời gian đều là ở bên trong vượt qua, cơ hồ từng phòng đều có dấu chân của hắn, bởi vậy đã sớm đem phế dược phòng thông thuộc.
Bằng vào năng lực nhạy cảm và hiểu biết đối với dược phẩm, Lâm Khiếu Đường phát hiện phế dược trong phòng có rất nhiều dược phẩm có thể tái sử dụng, hơn nữa trong dược phẩm này kia hoặc nhiều hoặc ít có hỗn tạp tinh khí, nếu như coi chúng như tài liệu, thì hiệu quả so với dược thảo bình thường còn tốt hơn rất nhiều.
Phế dược trong phế dược phòng cũng dựa theo phẩm bậc sắp đặt, trong đó khoảng trên dưới bẩy thành dược phẩm đều thuộc về đê giai phế dược, hơn hai thành là trung giai phế dược, chút ít là cao giai phế dược.
Sở dĩ phân chia ra, chủ yếu là vì an toàn, bởi vì phế dược cấp bậc càng cao càng lại nguy hiểm, phải sắp đặt trong tầng sâu, phòng ngừa trong đó mang cường đại tinh nguyên phát tán ra ngoài gây thương tổn đến người khác.
Cả phế dược phòng sắp xếp cao gia dược phẩm cũng chỉ có một gian nhà đá, ở chỗ sâu nhất trong sơn động, hơn nữa bị phong tồn, gần năm mươi năm qua, Lâm gia đã không xuất hiện cao giai phế dược.
Trước kia Lâm Khiếu Đường đối với phế dược phòng vẫn rất sợ hãi, cảm giác giống như là kho hàng chất đống vật chất phóng xạ bình thường, kính nhi viễn chi, nhưng từ khi phát hiện chính mình đối phế dược phẩm hoàn toàn không bị ảnh hưởng, phế dược phòng liền biến thành bảo khố trước mắt Lâm Khiếu Đường.
Ngoài luyện chế ma phí tán, Lâm Khiếu Đường cũng sử dụng một ít đê cấp phế dược trong phế dược phòng điều phối ra một số loại dược phẩm chữa bệnh hắn cần có, chủ yếu là nhằm vào một ít tật bệnh thường thấy.
Lâm Khiếu Đường phát hiện một số phế dược có chứa chất độc nhưng đối với một số tật bệnh lại có tác dụng lấy độc công độc, sau khi qua điều phối, hiệu quả so với dược vật một đời của chính mình hoàn toàn không thua kém, chỉ mạnh hơn chứ không kém, thậm chí có một số còn có tác dụng phòng ngừa.
Phát hiện này làm cho Lâm Khiếu Đường mừng rỡ vạn phần, đang buồn bực không có đột phá trong quá trình tu luyện, lại tìm thấy một việc làm cho cả thể xác và tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Mặt khác còn có một phát hiện càng thêm trọng yếu, Lâm Khiếu Đường chưa hoàn toàn xác định chắc chắn chứng thực, nhưng nắm chắc lại rất lớn, Lâm Khiếu Đường cảm giác từ khi bị tử dịch xâm nhập, chính mình tựa hồ bách độc bất xâm.
Trong quá trình điều phối dược phẩm, Lâm Khiếu Đường thỉnh thoảng cần phải chính mình nếm thử một chút, vừa bắt đầu có điểm lo lắng, nhưng sau mấy lần phát hiện vô luận trong dược phẩm bao hàm cái gì độc tố hay tinh khí có độc, đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng gì, rất nhanh liền bình thường theo quá trình bài tiết ra ngoài cơ thể.
Chỉ là trước mắt cực hạn đê giai dược phẩm, độc tố cũng không mãnh liệt, tinh nguyên khí có lượng độc tố cũng tương đối nhỏ, thân thể của chính mình đến cùng có thể thừa nhận nhiều ít bao nhiêu, Lâm Khiếu Đường hiện tại còn không rõ ràng lắm.
Lâm Khiếu Đường nhìn cửa đá đóng chặt kinh ngạc ngẩn người hồi lâu, hắn ở chỗ này đã đứng gần nửa canh giờ.
Nửa canh giờ trước, Lâm Khiếu Đường đang sử dụng đê giai phế dược phối chế ma phí tán, vì kiểm tra dược tính, Lâm Khiếu Đường theo thói quen nếm một khẩu, bởi vì những đê giai phế dược này đối mơi mình một chút có hại cũng không có, cho nên Lâm Khiếu Đường căn bản không hề cố kị, trực tiếp lấy thân thí nghiệm, ngay tại lúc này, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ cực kì to gan.
Hiển nhiên là Lâm gia vì tạo thanh thế mà tạo ra đạn sương mù, bởi vì ai cũng biết một gia tộc có thể có một vị địa vương cấp cao thủ tọa trấn có ý nghĩa gì?
Nếu như vậy cơ hồ là đảm bảo gia tộc trăm năm hưng vượng, củng cố nền tảng vững như núi đá, hơn nữa thế lực khác cũng sẽ nhìn tới mặt mũi vương cấp cao thủ, tuyệt đối nể mặt ba phần.
Cho nên nói hiện tại Vương gia dám đối với Lâm gia thêm vào áp lực xa lánh, hơn phân nửa là tra được Lâm gia lão tổ tông cũng không có thần thông rộng lớn như lời đồn, nếu không cho dù bề ngoài Lâm gia suy bại đến mức nào đi nữa, mượn Vương gia tám cái gan, Vương gia cũng không dám xuống tay đối với một gia tộc có một vị vương cấp cao thủ làm chỗ dựa.
Lúc này Lâm Khiếu Đường nhớ tới Uyển nhi trước khi đi đã nói với hắn, nha đầu kia đã sớm biết một ít chuyện, rõ ràng nghĩ muốn kéo hắn xuống nước, Lâm Khiếu Đường càng nghĩ càng khả nghi.
Động tĩnh của Vương gia gần nửa năm qua, hiển nhiên là muốn độc bá một nhà, xưng bá Tân La thành, vô luận là thế lực to nhỏ thế nào cũng đều thôn tính hết.
Nói như vậy, bọn họ có tâm tư động đến Nhất Đao Môn, thật cũng không kì quái, trước khai đao với tiểu nhân, đi từng bước một, cuối cùng cũng từng bước xâm chiếm sạch sẽ.
Bất quá cũng phải nói lại, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lâm gia mấy trăm năm vốn liếng, nghĩ cũng không phải dễ dàng bị thôn phệ như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghĩ vậy trong lòng Lâm Khiếu Đường an tâm một chút, lúc Lâm Bình nói với hắn điều này, thật cũng không quá mức lo lắng, chỉ là có chút buồn bực mà thôi, điều này nói rõ Lâm gia còn chưa tới hoàn cảnh sinh tử tồn vong cận kề, chỉ là gặp phải chút khó khăn mà thôi, nếu không tiểu tử này khó có khả năng tâm bình khí hòa như thế.
Đối với Lâm gia, Lâm Khiếu Đường cảm tình kì thật rất đạm bạc. Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Khiếu Đường cũng không nguyện chứng kiến lâm gia chịu khổ tán tộc chi nguy. Dù sao hắn sinh ra và lớn lên ở nơi này. Suốt mười lăm năm thời gian. Lâm gia trên dưới cũng không phải là tất cả mọi người đối hắn không tốt. Hơn nữa phụ mẫu của hắn cũng đã từng được sự che chở của Lâm gia.
Chính Lâm Khiếu Đường cũng không có nghĩ đến cùng Lâm Bình đơn giản tán dóc. Cư nhiên lại suy nghĩ nhiều như vậy. Xem ra chính mình cuối cùng cũng không phải một người lãnh khốc vô tình.
Bất quá chuyện gia tộc. Cũng không phải một tiểu nhân vật như hắn có khả năng tham gia. Việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm được ba bản sơ bậc vũ kĩ nhanh chóng tu luyện đấu luyện tầng thứ hai.
Ba tháng thời gian nhanh chóng qua!
Lâm Khiếu Đường mấy lần đi giao dịch viện. Thực tế cũng có chứng kiến người bán ra sơ bậc vũ kĩ. Nhưng giá cả không phải hắn có khả năng thừa nhận nổi. Một quyển cấp hai trụ cột kiếm pháp cũng bán được 500 tử tinh tệ, quý giá thái quá.
Trải qua bao khó nhọc khắc khổ tu luyện. Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng có chút thành tựu trong tu luyện hồn liệt chỉ. Đã có thể đem nguyên lực tụ tập lên trên bàn tay. Nhưng không cách nào tập trung đến đầu ngón tay.
Trong qua trình tu luyện, Lâm Khiếu Đường phát hiện nếu nguyên lực giá trị không đạt tới tiêu chuẩn, muốn đột phá hồn liệt chỉ đệ nhất trọng, như vậy cơ hồ là khó có khả năng.
Lâm Khiếu Đường trước mắt phải nhanh chóng gia tăng nguyên lực, phương pháp chỉ có luyện thành đấu luyện tầng thứ hai, nhưng không có ba loại sơ bậc vũ kĩ mà nói, nhiệm vụ này là loại khó có khả năng hoàn thành.
Nếu như nói còn có phương pháp khác, vậy chỉ có ăn tăng nguyên đan, tiếc nuối chính là, một mảnh thấp cấp nhất tăng nguyên đan cũng phải 300 tử tinh tệ, ăn một mảnh cơ bản không thấy có hiệu quả, không có tám hạt mười hạt, tốt hơn hết là không dùng.
Trừ phi là tăng nguyên đan tốt hơn nữa, nhưng giá cả liếc mắt một cái đều bị hù chết, bởi vậy không khó tưởng tượng một vị có năng lực luyện chế tăng nguyên đan có bao nhiều xiền.
Mỗi ngày trừ bỏ tu luyện, thỉnh thoảng đi giao dịch viện tầm bảo, Lâm Khiếu Đường còn muốn luyện chế ma phí tán, theo thời gian trôi qua, nhu cầu của Lâm Bình càng lúc càng lớn.
Bất quá vị Lâm sư huynh này ra tay cũng hào phóng, kể từ đó làm cho tình hình kinh tế của Lâm Khiếu Đường từ từ dư dả, nhưng khoảng cách mua được đê cấp vũ kĩ vẫn là có tương đương khoảng cách.
Bởi vì lượng luyện chế càng lúc càng lớn, nguyên liệu luyện chế ma phí tán cũng càng ngày càng thiếu hụt, rốt cuộc có một ngày xuất hiện việc không còn nguyên liệu.
Vẫn là buôn bán không vốn, đột nhiên cần phải dùng tiền mua sắm nguyên liệu, Lâm Khiếu Đường có chút không thích ứng, tuy nói nguyên liệu luyện chế ma phí tán cũng thường thấy, cũng không quý, nhưng chủng loại đông đảo, Lâm Khiếu Đường không muốn phiền toái như vậy.
Vì vậy, đem ánh mắt hướng về phía phế dược phòng, nửa năm qua Lâm Khiếu Đường bởi vì tập trung tu luyện, có một phần tư thời gian đều là ở bên trong vượt qua, cơ hồ từng phòng đều có dấu chân của hắn, bởi vậy đã sớm đem phế dược phòng thông thuộc.
Bằng vào năng lực nhạy cảm và hiểu biết đối với dược phẩm, Lâm Khiếu Đường phát hiện phế dược trong phòng có rất nhiều dược phẩm có thể tái sử dụng, hơn nữa trong dược phẩm này kia hoặc nhiều hoặc ít có hỗn tạp tinh khí, nếu như coi chúng như tài liệu, thì hiệu quả so với dược thảo bình thường còn tốt hơn rất nhiều.
Phế dược trong phế dược phòng cũng dựa theo phẩm bậc sắp đặt, trong đó khoảng trên dưới bẩy thành dược phẩm đều thuộc về đê giai phế dược, hơn hai thành là trung giai phế dược, chút ít là cao giai phế dược.
Sở dĩ phân chia ra, chủ yếu là vì an toàn, bởi vì phế dược cấp bậc càng cao càng lại nguy hiểm, phải sắp đặt trong tầng sâu, phòng ngừa trong đó mang cường đại tinh nguyên phát tán ra ngoài gây thương tổn đến người khác.
Cả phế dược phòng sắp xếp cao gia dược phẩm cũng chỉ có một gian nhà đá, ở chỗ sâu nhất trong sơn động, hơn nữa bị phong tồn, gần năm mươi năm qua, Lâm gia đã không xuất hiện cao giai phế dược.
Trước kia Lâm Khiếu Đường đối với phế dược phòng vẫn rất sợ hãi, cảm giác giống như là kho hàng chất đống vật chất phóng xạ bình thường, kính nhi viễn chi, nhưng từ khi phát hiện chính mình đối phế dược phẩm hoàn toàn không bị ảnh hưởng, phế dược phòng liền biến thành bảo khố trước mắt Lâm Khiếu Đường.
Ngoài luyện chế ma phí tán, Lâm Khiếu Đường cũng sử dụng một ít đê cấp phế dược trong phế dược phòng điều phối ra một số loại dược phẩm chữa bệnh hắn cần có, chủ yếu là nhằm vào một ít tật bệnh thường thấy.
Lâm Khiếu Đường phát hiện một số phế dược có chứa chất độc nhưng đối với một số tật bệnh lại có tác dụng lấy độc công độc, sau khi qua điều phối, hiệu quả so với dược vật một đời của chính mình hoàn toàn không thua kém, chỉ mạnh hơn chứ không kém, thậm chí có một số còn có tác dụng phòng ngừa.
Phát hiện này làm cho Lâm Khiếu Đường mừng rỡ vạn phần, đang buồn bực không có đột phá trong quá trình tu luyện, lại tìm thấy một việc làm cho cả thể xác và tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Mặt khác còn có một phát hiện càng thêm trọng yếu, Lâm Khiếu Đường chưa hoàn toàn xác định chắc chắn chứng thực, nhưng nắm chắc lại rất lớn, Lâm Khiếu Đường cảm giác từ khi bị tử dịch xâm nhập, chính mình tựa hồ bách độc bất xâm.
Trong quá trình điều phối dược phẩm, Lâm Khiếu Đường thỉnh thoảng cần phải chính mình nếm thử một chút, vừa bắt đầu có điểm lo lắng, nhưng sau mấy lần phát hiện vô luận trong dược phẩm bao hàm cái gì độc tố hay tinh khí có độc, đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng gì, rất nhanh liền bình thường theo quá trình bài tiết ra ngoài cơ thể.
Chỉ là trước mắt cực hạn đê giai dược phẩm, độc tố cũng không mãnh liệt, tinh nguyên khí có lượng độc tố cũng tương đối nhỏ, thân thể của chính mình đến cùng có thể thừa nhận nhiều ít bao nhiêu, Lâm Khiếu Đường hiện tại còn không rõ ràng lắm.
Lâm Khiếu Đường nhìn cửa đá đóng chặt kinh ngạc ngẩn người hồi lâu, hắn ở chỗ này đã đứng gần nửa canh giờ.
Nửa canh giờ trước, Lâm Khiếu Đường đang sử dụng đê giai phế dược phối chế ma phí tán, vì kiểm tra dược tính, Lâm Khiếu Đường theo thói quen nếm một khẩu, bởi vì những đê giai phế dược này đối mơi mình một chút có hại cũng không có, cho nên Lâm Khiếu Đường căn bản không hề cố kị, trực tiếp lấy thân thí nghiệm, ngay tại lúc này, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ cực kì to gan.