Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 4
Nguồn: Editor Chapuru (Cung Quảng Hằng)
Đây là lần thứ sáu trong tuần giơ tay phát biểu, trả lời câu hỏi mà bị Triệu Thuần hoàn toàn bỏ qua.
Tống Thiển Thiển phát hiện ra Triệu Thuần đã quay lại bộ dạng lạnh lùng thường nhật, con người dịu dàng ấm áp cầm tay cô đã không còn nữa. Cũng không chú ý cô, thậm chí so với trước kia lại càng không nhìn cô. Thậm chí trong giờ học cô cố ý quấy rối, không thèm nghe giảng, Triệu Thuần cũng không nói câu nào, hoàn toàn mặc kệ cô.
Phát hiện này khiến Tống Thiển Thiển chẳng biết phải làm gì.
Có đôi khi nghĩ lại, cảm thấy lúc trước cùng Triệu Thuần tiếp xúc đều giống như trong một giấc mơ, không có người thứ ba chứng kiến, cũng không có bất cứ bằng chứng nào. Cho dù cô đã lấy hết can đảm đi đến văn phòng khoa đưa trả chiếc khăn mặt màu xám, thì văn phòng từng nhóm hai ba thầy cô đều ở, chỉ có vị trí của anh là trống.
Giống như... anh đang trốn tránh cô.
Rõ ràng đã đi một vòng, Tống Thiển Thiển không bao giờ tìm được chút manh mối gì về khoảnh khắc ngắn ngủi thân mật trên hành lang cùng Triệu Thuần khi đó. Bởi Triệu Thuần cố ý, nên hai người càng xa lạ... giống như chỉ là mối quan hệ thầy giáo và một cô học trò ngốc không được chú ý.
"Vật lý trị liệu mắt bắt đầu..." Đến làm thầy hướng dẫn vật lý trị liệu, thường đều là chủ nhiệm trông coi giờ này, gần nhất là thi đua phê bình giữa toàn khối, nên chủ nhiệm càng cần sát sao, thỉnh thoảng cũng sẽ có ủy viên kỷ luật đến kiểm tra đột xuất các để kiểm tra xem các lớp có thực hành vật lý trị liệu đúng nguyên tắc không.
Tống Thiển Thiển phiền muộn trong lòng, xoa xoa hốc mắt của mình để chuẩn bị làm vật lý trị liệu mắt.
Trong giây phút nhìn thoáng qua người đi vào cũng phải chủ nhiệm lớp mà là Triệu Thuần mặc tây trang tối màu, còn thắt cả cà vạt. Hôm nay Triệu Thuần tinh thần đặc biệt thoải mái, sáng láng, kiểu tóc tỉ mỉ được chăm sóc, mái tóc dày được chải ngược ra phía sau, lộ vầng trán cao, thay cặp mắt kính bằng kính sát tròng, ánh mặt so với thường ngày càng thêm sáng ngời, sắc bén, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, áo sơmi cài đến nút trên cùng, không lộ chút da thịt nào, cả người toát nên vẻ anh tuấn mà nghiêm túc.
Tống Thiển Thiển nhớ ra hôm nay là ngày hội thi đua của giáo viên, Triệu Thuần là đại biểu của trường trung học Dục Thụ tham gia thi đua, xem ra là đã muốn tổng kết xong mới trở về trường. Chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.
Trong lớp không ít học sinh đã lén lút nhìn chằm chú Triệu Thuần, một số học trò nữ háo sắc còn phát ra tiếng than thở cảm thán.
Triệu Thuần bình thản nói: "Đừng nhìn, mau tập trung làm, chủ nhiệm lớp của các em có việc bận, thầy đến quản thay giờ tự học này."
Nói xong bèn giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh đậm cho thoải mái.
Động tác này làm cho các nữ sinh cẩn thận nhỏ giọng buôn chuyện với nhau nhiều hơn, càng không chú ý đến việc làm vật lý trị liệu mắt gì hết.
Triệu Thuần nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói to hơn, "Tôi nhắc lại lần nữa, nhắm mắt! Nghiêm túc luyện tập!"
Trên lớp Triệu Thuần có sức ảnh hưởng rất lớn, phần lớn học trò đều biết sự nghiêm khắc lạnh lùng của anh, nên mọi người đều cuống quít nhắm mắt lại, tiếp tục luyện tập, không dám nhìn tiếp.
Hầu hết mọi người đều nghĩ: Dù sao sao thì giờ tự học này thầy vẫn trông coi, thỉnh thoảng nhìn lén vậy.
"Giai đoạn thứ tư... ấn vào huyệt thái dương..."
Triệu Thuần chậm rãi đi qua từng tổ, từng bàn, tới tổ thứ ba thứ tư bên này, lại đi lên hai bước, tới trước mặt Tống Thiển Thiển.
Tống Thiển Thiển vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Thuần vẫy tay ra hiệu, Triệu Thuần không hiểu hơi nhíu mày, dừng chân. Tống Thiển Thiển thấy Triệu Thuần đang bước tới gần, biểu cảm càng sốt ruột vẫy tay lia lịa ra dấu cho Triệu Thuần lại.
Triệu Thuần do dự giây lát, sải bước đi đến bên người Tống Thiển Thiển, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt lo lắng nhìn xuống cô gái nhỏ phía dưới, cúi đầu hỏi, "Làm sao vậy?"
Gương mặt trắng nõn đầy lo lắng của cô gái nhỏ trong giây lát trở thành tinh nghịch, Triệu Thuần ý thức được mình bị lừa cũng đã quá muộn.
Conhanh nhẹn đứng thẳng dậy, mắt nhắm lại, đưa đôi môi hồng nhạt ướt át nhanh chóng mà chuẩn xác hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên má của người đàn ông còn đang kinh ngạc. Động tác của cô thực sự nhẹnhàng mà mau lẹ, không có bất cứ ai phát hiện ra.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một giây, Tống Thiển Thiển ngửi được trên người anh một mùi hương không giống mùi hương cỏ nhạt nhạt như trong văn phòng lần trước, mà là mùi hương trộn lẫn giữa hương nước hoa cao cấp của nam giới cùng mùi thơm của bộ tây trang. Khứu giác của cô nhạy cảm dị thường ngoài ý muốn.
Trong một giây thoảng qua, anh mới cảm nhận được thứ gì đó mềm ướt lướt qua mặt mình, Tống Thiển Thiển đã nhanh chóng lùi lại, dùng giọng nói nhẹnhàng khẽ cười nói với anh: "Thầy đẹp trai quá mà, em không kiềm được mới..." Nhìn người đàn ông vẫn chưa bừng tỉnh sau cơn choáng váng, đôi mắt đang mở lớn nhìn chằm chằm vào mình, cô che mặt cười giả bộ vẫn đang chăm chú tập trung dưỡng mắt.
"Em..." Triệu Thuần thật sự không biết nói gì cho tốt, sau mấy giây không biết phải phản ứng như nào, liền kiên quyết xoay người đi về phía bục giảng, không đứng dưới lớp nữa.
Cônhóc kia càng lúc càng to gan lớn mật, Triệu Thuần không biết phải làm sao.
Tống Thiển Thiển xuyên qua kẽ tay vụng trộm nhìn thấy phản ứng của Triệu Thuần, ước gì có thể xuống tầng chạy mười vòng quanh sân trường. Người đàn ông bề ngoài lạnh nhạt nghiêm khắc giờ phút này có chút ngơ ngác đáng yêu. Anh chính là không biết phải đối xử với cô như thế nào.
Sao mà nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu quá đi.
Vật lý trị liệu cho mắt đã làm xong, cả lớp đều bắt đầu tự ôn, dù sao cũng chưa phải năm cuối cấp, chương trình học cũng chưa phải quá nặng, nhưng bài tập cũng quá nhiều không thể không hằng này đều phải hoàn thành. Tống Thiển Thiển vì bí mật nhỏ thành công ngoài tưởng tượng mà sung sướng nhảy nhót trong lòng, nhưng cũng không dám cả gan trước mặt bao người mà tiếp tục trêu chọc Triệu Thuần, đành ngoan ngoãn giở bài tập ra bắt đầu làm, không hề ngẩng đầu lên nhìn xem anh đanglàm gì. Chỉ có lỗ tai đỏ bừng bừng để lộ một chút mờ ám.
Triệu Thuần trầm tĩnh nhìn Tống Thiển Thiển ngồi ngoan ngoãn dưới lớp.
Cô nhóc kia lúc nào cũng khiến anh bất ngờ.
Thoạt nhìn thì ngoan ngoãn, yên tĩnh nghe lời, thời điểm nghe giảng cũng chỉ dùng ánh mặt nhiệt tình, chăm chú mà nhìn mình, khi anh nhìn qua cô, cô chỉ dám ngượng ngùng cúi đầu. Anh cũng giả hộ không biết đến cảm tình của cô, học trò vì tuổi trẻ còn ngây thơ mà nhầm lẫn giữa kính trọng, ngưỡng mộ hiểu lầm thành tình cảm tương tư với thầy giáo mà thôi, chính bản thân anh còn không tự phán định mà giữ khoảng cách thì còn ra thể thống gì. Triệu Thuần cũng thừa nhận bản thân cũng khó kiềm chế được cảm xúc. Anh đã hai tám tuổi cũng trải nghiệm nhiều, cô nhóc kia mới mười bảy mười tám như nụ hoa mới chớm nở, còn chưa hiểu chuyện. Anh làm sao có thể theo cô mà làm ẩu tả làm liều?
Chỉ là... Tống Thiển Thiển cũng không giống như vậy. Nhìn bề ngoài thì dịu dàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng nội tâm thì nhiệt tình to gan lớn mật vô cùng, dám biểu lộ tình cảm ở mọi nơi lại còn e lệ ngại ngùng. Đã dám trước mặt mọi người dụ dỗ, quyến rũ mình, lại ngốc nghếch khiến bản thân bị sặc; đã dám dùng chút tâm tư cố ý chạy dưới mưa làm ướt cả người, lại quên mất trên đường đi có khả năng bị người khác nhìn thấy, may mắn khi đó cả văn phòng đều đã về, chỉ có mình ở lại muộn sửa sang tài liệu mới có thời gian bôi thuốc cho cô.
Mỗi lần cô đều làm ra những hành động ngoài dự đoán của anh, lại hồn nhiên mê muội khiến anh không đành lòng trách mắng.
Triệu Thuần thật sự không biết nên làm thế nào, đành phải trốn tránh cô.
Không nghĩ tới lần này, cô nhóc kia lại khiến anh kinh ngạc bất ngờ như vậy. Trên má dường như còn vương vấn hơi ấm, hương vị ngọt ngào của thiếu nữ còn quanh quẩn vướng vít nơi chóp mũi, một câu "kiềm được" nhẹ nhàng nói ra, khiến lòng anh dâng lên từng đợt sóng.
Anhhơi cụp mắt xuống, hàng mi dày che khuất đôi mắt cũng che đi nội tâm của mình.
Thiển Thiển, tôi quả thật "bó tay chịu trói" trước em rồi.
Đây là lần thứ sáu trong tuần giơ tay phát biểu, trả lời câu hỏi mà bị Triệu Thuần hoàn toàn bỏ qua.
Tống Thiển Thiển phát hiện ra Triệu Thuần đã quay lại bộ dạng lạnh lùng thường nhật, con người dịu dàng ấm áp cầm tay cô đã không còn nữa. Cũng không chú ý cô, thậm chí so với trước kia lại càng không nhìn cô. Thậm chí trong giờ học cô cố ý quấy rối, không thèm nghe giảng, Triệu Thuần cũng không nói câu nào, hoàn toàn mặc kệ cô.
Phát hiện này khiến Tống Thiển Thiển chẳng biết phải làm gì.
Có đôi khi nghĩ lại, cảm thấy lúc trước cùng Triệu Thuần tiếp xúc đều giống như trong một giấc mơ, không có người thứ ba chứng kiến, cũng không có bất cứ bằng chứng nào. Cho dù cô đã lấy hết can đảm đi đến văn phòng khoa đưa trả chiếc khăn mặt màu xám, thì văn phòng từng nhóm hai ba thầy cô đều ở, chỉ có vị trí của anh là trống.
Giống như... anh đang trốn tránh cô.
Rõ ràng đã đi một vòng, Tống Thiển Thiển không bao giờ tìm được chút manh mối gì về khoảnh khắc ngắn ngủi thân mật trên hành lang cùng Triệu Thuần khi đó. Bởi Triệu Thuần cố ý, nên hai người càng xa lạ... giống như chỉ là mối quan hệ thầy giáo và một cô học trò ngốc không được chú ý.
"Vật lý trị liệu mắt bắt đầu..." Đến làm thầy hướng dẫn vật lý trị liệu, thường đều là chủ nhiệm trông coi giờ này, gần nhất là thi đua phê bình giữa toàn khối, nên chủ nhiệm càng cần sát sao, thỉnh thoảng cũng sẽ có ủy viên kỷ luật đến kiểm tra đột xuất các để kiểm tra xem các lớp có thực hành vật lý trị liệu đúng nguyên tắc không.
Tống Thiển Thiển phiền muộn trong lòng, xoa xoa hốc mắt của mình để chuẩn bị làm vật lý trị liệu mắt.
Trong giây phút nhìn thoáng qua người đi vào cũng phải chủ nhiệm lớp mà là Triệu Thuần mặc tây trang tối màu, còn thắt cả cà vạt. Hôm nay Triệu Thuần tinh thần đặc biệt thoải mái, sáng láng, kiểu tóc tỉ mỉ được chăm sóc, mái tóc dày được chải ngược ra phía sau, lộ vầng trán cao, thay cặp mắt kính bằng kính sát tròng, ánh mặt so với thường ngày càng thêm sáng ngời, sắc bén, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, áo sơmi cài đến nút trên cùng, không lộ chút da thịt nào, cả người toát nên vẻ anh tuấn mà nghiêm túc.
Tống Thiển Thiển nhớ ra hôm nay là ngày hội thi đua của giáo viên, Triệu Thuần là đại biểu của trường trung học Dục Thụ tham gia thi đua, xem ra là đã muốn tổng kết xong mới trở về trường. Chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện ở đây.
Trong lớp không ít học sinh đã lén lút nhìn chằm chú Triệu Thuần, một số học trò nữ háo sắc còn phát ra tiếng than thở cảm thán.
Triệu Thuần bình thản nói: "Đừng nhìn, mau tập trung làm, chủ nhiệm lớp của các em có việc bận, thầy đến quản thay giờ tự học này."
Nói xong bèn giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh đậm cho thoải mái.
Động tác này làm cho các nữ sinh cẩn thận nhỏ giọng buôn chuyện với nhau nhiều hơn, càng không chú ý đến việc làm vật lý trị liệu mắt gì hết.
Triệu Thuần nheo mắt lại, giọng lạnh lùng nói to hơn, "Tôi nhắc lại lần nữa, nhắm mắt! Nghiêm túc luyện tập!"
Trên lớp Triệu Thuần có sức ảnh hưởng rất lớn, phần lớn học trò đều biết sự nghiêm khắc lạnh lùng của anh, nên mọi người đều cuống quít nhắm mắt lại, tiếp tục luyện tập, không dám nhìn tiếp.
Hầu hết mọi người đều nghĩ: Dù sao sao thì giờ tự học này thầy vẫn trông coi, thỉnh thoảng nhìn lén vậy.
"Giai đoạn thứ tư... ấn vào huyệt thái dương..."
Triệu Thuần chậm rãi đi qua từng tổ, từng bàn, tới tổ thứ ba thứ tư bên này, lại đi lên hai bước, tới trước mặt Tống Thiển Thiển.
Tống Thiển Thiển vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Triệu Thuần vẫy tay ra hiệu, Triệu Thuần không hiểu hơi nhíu mày, dừng chân. Tống Thiển Thiển thấy Triệu Thuần đang bước tới gần, biểu cảm càng sốt ruột vẫy tay lia lịa ra dấu cho Triệu Thuần lại.
Triệu Thuần do dự giây lát, sải bước đi đến bên người Tống Thiển Thiển, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt lo lắng nhìn xuống cô gái nhỏ phía dưới, cúi đầu hỏi, "Làm sao vậy?"
Gương mặt trắng nõn đầy lo lắng của cô gái nhỏ trong giây lát trở thành tinh nghịch, Triệu Thuần ý thức được mình bị lừa cũng đã quá muộn.
Conhanh nhẹn đứng thẳng dậy, mắt nhắm lại, đưa đôi môi hồng nhạt ướt át nhanh chóng mà chuẩn xác hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên má của người đàn ông còn đang kinh ngạc. Động tác của cô thực sự nhẹnhàng mà mau lẹ, không có bất cứ ai phát hiện ra.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một giây, Tống Thiển Thiển ngửi được trên người anh một mùi hương không giống mùi hương cỏ nhạt nhạt như trong văn phòng lần trước, mà là mùi hương trộn lẫn giữa hương nước hoa cao cấp của nam giới cùng mùi thơm của bộ tây trang. Khứu giác của cô nhạy cảm dị thường ngoài ý muốn.
Trong một giây thoảng qua, anh mới cảm nhận được thứ gì đó mềm ướt lướt qua mặt mình, Tống Thiển Thiển đã nhanh chóng lùi lại, dùng giọng nói nhẹnhàng khẽ cười nói với anh: "Thầy đẹp trai quá mà, em không kiềm được mới..." Nhìn người đàn ông vẫn chưa bừng tỉnh sau cơn choáng váng, đôi mắt đang mở lớn nhìn chằm chằm vào mình, cô che mặt cười giả bộ vẫn đang chăm chú tập trung dưỡng mắt.
"Em..." Triệu Thuần thật sự không biết nói gì cho tốt, sau mấy giây không biết phải phản ứng như nào, liền kiên quyết xoay người đi về phía bục giảng, không đứng dưới lớp nữa.
Cônhóc kia càng lúc càng to gan lớn mật, Triệu Thuần không biết phải làm sao.
Tống Thiển Thiển xuyên qua kẽ tay vụng trộm nhìn thấy phản ứng của Triệu Thuần, ước gì có thể xuống tầng chạy mười vòng quanh sân trường. Người đàn ông bề ngoài lạnh nhạt nghiêm khắc giờ phút này có chút ngơ ngác đáng yêu. Anh chính là không biết phải đối xử với cô như thế nào.
Sao mà nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu quá đi.
Vật lý trị liệu cho mắt đã làm xong, cả lớp đều bắt đầu tự ôn, dù sao cũng chưa phải năm cuối cấp, chương trình học cũng chưa phải quá nặng, nhưng bài tập cũng quá nhiều không thể không hằng này đều phải hoàn thành. Tống Thiển Thiển vì bí mật nhỏ thành công ngoài tưởng tượng mà sung sướng nhảy nhót trong lòng, nhưng cũng không dám cả gan trước mặt bao người mà tiếp tục trêu chọc Triệu Thuần, đành ngoan ngoãn giở bài tập ra bắt đầu làm, không hề ngẩng đầu lên nhìn xem anh đanglàm gì. Chỉ có lỗ tai đỏ bừng bừng để lộ một chút mờ ám.
Triệu Thuần trầm tĩnh nhìn Tống Thiển Thiển ngồi ngoan ngoãn dưới lớp.
Cô nhóc kia lúc nào cũng khiến anh bất ngờ.
Thoạt nhìn thì ngoan ngoãn, yên tĩnh nghe lời, thời điểm nghe giảng cũng chỉ dùng ánh mặt nhiệt tình, chăm chú mà nhìn mình, khi anh nhìn qua cô, cô chỉ dám ngượng ngùng cúi đầu. Anh cũng giả hộ không biết đến cảm tình của cô, học trò vì tuổi trẻ còn ngây thơ mà nhầm lẫn giữa kính trọng, ngưỡng mộ hiểu lầm thành tình cảm tương tư với thầy giáo mà thôi, chính bản thân anh còn không tự phán định mà giữ khoảng cách thì còn ra thể thống gì. Triệu Thuần cũng thừa nhận bản thân cũng khó kiềm chế được cảm xúc. Anh đã hai tám tuổi cũng trải nghiệm nhiều, cô nhóc kia mới mười bảy mười tám như nụ hoa mới chớm nở, còn chưa hiểu chuyện. Anh làm sao có thể theo cô mà làm ẩu tả làm liều?
Chỉ là... Tống Thiển Thiển cũng không giống như vậy. Nhìn bề ngoài thì dịu dàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng nội tâm thì nhiệt tình to gan lớn mật vô cùng, dám biểu lộ tình cảm ở mọi nơi lại còn e lệ ngại ngùng. Đã dám trước mặt mọi người dụ dỗ, quyến rũ mình, lại ngốc nghếch khiến bản thân bị sặc; đã dám dùng chút tâm tư cố ý chạy dưới mưa làm ướt cả người, lại quên mất trên đường đi có khả năng bị người khác nhìn thấy, may mắn khi đó cả văn phòng đều đã về, chỉ có mình ở lại muộn sửa sang tài liệu mới có thời gian bôi thuốc cho cô.
Mỗi lần cô đều làm ra những hành động ngoài dự đoán của anh, lại hồn nhiên mê muội khiến anh không đành lòng trách mắng.
Triệu Thuần thật sự không biết nên làm thế nào, đành phải trốn tránh cô.
Không nghĩ tới lần này, cô nhóc kia lại khiến anh kinh ngạc bất ngờ như vậy. Trên má dường như còn vương vấn hơi ấm, hương vị ngọt ngào của thiếu nữ còn quanh quẩn vướng vít nơi chóp mũi, một câu "kiềm được" nhẹ nhàng nói ra, khiến lòng anh dâng lên từng đợt sóng.
Anhhơi cụp mắt xuống, hàng mi dày che khuất đôi mắt cũng che đi nội tâm của mình.
Thiển Thiển, tôi quả thật "bó tay chịu trói" trước em rồi.