Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200
"Thế tử, người thật sự nỡ tặng Thượng Long kiếm của Điện hạ cho chúng ta sao?" ấu tử Triệu Nhân của phủ Tề Nam Hầu không khỏi hỏi. Đích huynh Triệu Nham của hắn là đệ nhất mưu sĩ trong Đông cung năm đó, có giao tình sâu nặng với Đế Tẫn Ngôn nên đã mạnh dạn mở lời. Cả triều đều biết kính trọng của Đế Tẫn Ngôn với Thái tử, sao có thể nỡ lòng tặng đi di vật của Thái tử?
"Năm đó Điện hạ ban thanh kiếm này cho ta, ta cũng từng hỏi như vậy." trong mắt Đế Tẫn Ngôn hiện lên chút hồi tưởng "Lúc đó Điện hạ nói ...... cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng. Hiện giờ ta đã có bội kiếm tùy thân khác, kiếm này giữ bên cạnh ta khó có ngày nhìn thấy mặt trời, chi bằng tặng cho người có thể đi cùng nó sau này."
Có thể khiến Đế Tẫn Ngôn buông Thượng Long kiếm, cũng không biết là thứ vũ khí vô song gì, trong lòng mọi người đều nghi hoặc, nhưng thấy Đế Tẫn Ngôn không nói, cũng không tiện hỏi, nên bọn họ tập trung chú ý vào Thượng Long kiếm.
"Thế tử, vậy câu hỏi của người là gì!"
Đám thiếu niên này không còn cẩn trọng bình tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm Đế Tẫn Ngôn bằng ánh mắt sắc bén.
"Đây là đáp án cho câu hỏi mà ta sẽ hỏi, người đáp đúng, có được Thượng Long kiếm." Đế Tẫn Ngôn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đặt vào trong hộp gỗ, tờ giấy hơi ố vàng, thoáng nhìn dường như đã nhiều năm rồi.
Hắn đóng lại hộp gỗ, ngồi thẳng lưng, nhìn đám đông trầm giọng lên tiếng.
"Người đời thường nói, nhà, nước, thiên hạ, không có nhà thì không có nước, không có nước cũng không có nhà, hôm nay ta hỏi các trò, đối với thiên hạ này, nước và nhà, bên nào nặng hơn?"
Đế Tẫn Ngôn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cau mày, đây là một câu hỏi nan giải. Nhà và nước, nào nhẹ nào nặng, từ xưa đến này chưa từng có định luận. Nếu nói nước nặng hơn nhà, tuy đầy trung nghĩa, lại khó tránh lạnh lòng. Nếu đáp nhà nặng hơn nước, tuy đầy nhân luân, lại khó tránh tư tâm.
"Ta cho các trò thời gian một nén hương, sau một nén hương, nộp lên đáp án." Đế Tẫn Ngôn đặt lư hương lên bàn, phớt lờ bọn họ, tự mình đọc sách.
Học trò trong sảnh nhìn nhau, rồi lần lượt đặt bút trả lời, chỉ có Hàn Vân lại không hề cầm bút. Mọi người đều cảm thấy cậu nhóc vẫn còn nhỏ, từ bỏ lòng giành thắng lợi.
Một nén hương trôi qua trong tích tắc, ngoài sảnh vang lên tiếng chuông, đánh thức tất cả những người trả lời.
Thư đồng thu lại tờ giấy trả lời, đặt nó trước mặt Đế Tẫn Ngôn. Hắn lật từng trang, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, học trò trong sảnh nhìn hắn chằm chằm đến khó thở, ngẩng dài cổ cũng không thấy khác thường.
Sau nửa nén hương, Đế Tẫn Ngôn dừng tay, nhìn mọi người.
"Triệu Nhân, đáp án của trò là nước càng nặng hơn?"
Thấy điểm danh đến mình, Triệu Nhân đứng dậy, hành lễ học trò với Đế Tẫn Ngôn rồi mới đáp "Vâng, thế tử, nước không còn, nhà sao có thể an? Không có nước thì không có nhà."
"Thẩm Húc, trò cho rằng nhà càng nặng hơn?"
"Vâng" câu hỏi này, hơn một nửa đã đáp nước càng nặng hơn, Thẩm Húc, nhi tử của Cảnh Dương Hầu là một trong số ít đáp nhà càng nặng hơn "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đến nhà cũng không thể bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ nước? Học trò cho rằng trước tiên phải có sức bảo vệ nhà, sau mới nói đến tận lực vì nước."
Hai đáp án của hai người đối đầu gay gắt, vô cùng mạnh mẽ.
Đế Tẫn Ngôn gật đầu, không đưa ra nhận xét nào về đáp án của hai người.
"Thế tử, không biết hai người chúng ta, ai đáp đúng hơn?" Triệu Nhân là người nóng vội, vừa dứt lời đã hỏi ngay.
Đúng lúc này, bàn tay lật các tờ trả lời của Đế Tẫn Ngôn dừng lại, mày khẽ nhíu, chợt ngẩng đầu hỏi "Ai không trả lời?"
Mười sáu người, chỉ có mười lăm đáp án.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào Hàn Vân, trong mắt có chút dao động, tiểu Thái tử này cũng quá thành thật rồi, tuy nhỏ tuổi không thể trả lời câu hỏi thế này, thì cũng nên viết tùy tiện một hai câu, trực tiếp nộp giấy trắng, không sợ bị truyền ra ngoài, trở thành trò cười cho cả kinh thành.
"Học trò không trả lời." Hàn Vân ngẩng đầu đáp.
"Ồ? Thế nào, trò không biết chọn thế nào?"
"Không phải." Hàn Vân lắc đầu "Đáp án của học trò không nằm trong liệt kê của người, nên không có trả lời."
Khi Hàn Vân nói ra lời này, học trò cả sảnh đều chống cằm thở dài. Tiểu Thái tử rẽ một con đường khác, cũng không biết sẽ nói ra lời hoang đường gì.
Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, ánh mắt lần đầu tiên nghiêm túc nhìn vào gương mặt Hàn Vân "Không nằm trong liệt kê của ta? Vậy đáp án của trò là gì?"
Hàn Vân đứng dậy, chậm rãi nói dưới ánh mắt dò xét của Đế Tẫn Ngôn "Người."
Chỉ với một chữ, Đế Tẫn Ngôn đã thu lại sự không tập trung của mình, khẽ ngồi thẳng người, một tia sáng thoáng qua mắt hắn.
"Trò tiếp tục nói."
"Người cũng là dân chúng. Lúc nãy, lão sư hỏi đối với thiên hạ, nhà và nước, bên nào nặng hơn. Học trò cho rằng dù là nhà hay nước cũng không nặng bằng dân chúng. Không có người, không thành nhà, không dân chúng, không thành nước. Vương triều sẽ diệt vong, gia tộc có hưng suy, chỉ dân chúng là nền tảng của thiên hạ, người được lòng người mới có thể bảo đảm vương triều thị tộc vĩnh viễn tồn tại." có lẽ cậu nhóc chưa từng nói nhiều như vậy, vẻ mặt Hàn Vân căng thẳng, bàn tay nhỏ bé buông thõng bên cạnh nắm chặt, Đế Tẫn Ngôn trầm mặc, hít sâu một hơi nhìn hộp gỗ đựng Thượng Long kiếm.
"Lúc nãy, lão sư nói, năm đó hoàng huynh ban cho người thanh kiếm có nói cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng, thiên hạ cũng vậy, nếu trên Vân Hạ không có người được lòng dân chúng, sẽ không có nước nhà, cũng không có thiên hạ thái bình."
Giọng Hàn Vân vừa dứt, trong Cổ Kim đường chỉ còn lại an tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt mong đợi và căng thẳng mờ nhạt của cậu nhóc khi nhìn Đế Tẫn Ngôn.
Thái tử Hàn Vân kỳ thật là một tồn tại khá thần kỳ ở hoàng triều Đại Tĩnh, thần kỳ đến mức trong hai năm được phong làm Thái tử, ngoại trừ thân vương Hàn thị, thế tộc quyền quý trong triều và Đế gia đều lựa chọn không để ý tới cậu nhóc. Không gì khác, tiên Thái tử Hàn Diệp tỏa sáng rực rỡ, được lòng thiên hạ, Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên hiện nay là người có công xuất chúng, nhân tài trị quốc nhất nhì trên Vân Hạ. Một cậu nhóc nhặt được của hời lớn bước lên ngôi vị trữ quân, quả thật không thể khiến người khác tín phục và hứng thú.
E là không ai ngờ được Hàn Vân sẽ trả lời câu hỏi này như vậy.
Dù cậu nhóc trả lời câu hỏi này đúng hay sai, chỉ riêng những lời này, cũng đủ khiến đại thần cả triều nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt khác.
Nhân đức trí dũng, câu trả lời này, nếu dựa theo con tim trả lời, gần như bao hàm tất cả.
Hơn nữa, cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi.
Tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên, nhưng Đế Tẫn Ngôn thì cảm xúc trăm chiều.
Hàn Vân đứng cách hắn năm bước, đứa nhỏ còn chưa lớn, nhưng gương mặt đã mơ hồ có dáng vẻ của huynh trưởng năm đó.
Cảnh tượng này quá giống, như thể xuyên dòng thời gian, chồng chéo lên trong Đông cung lầu các nhiều năm trước.
"Điện hạ, dù là nhà hay nước, đều không thể so với dân chúng của chúng ta! Dân chúng sống tốt, Đại Tĩnh chúng ta mới có thể tồn tại lâu dài, Điện hạ mới có thể kế thừa đại thống, trở thành minh quân phi phàm của Đại Tĩnh chúng ta! Người mau nói đi, ta trả lời có đúng không, nếu như đúng, thanh Thượng Long kiếm này là của ta rồi!"
Ôn Sóc cong cong mắt, nắm lấy tay áo Hàn Diệp, ra sức biểu hiện.
"Đúng, cũng không đúng." Hàn Diệp liếc nhìn đế đô phồn hoa ngoài Đông cung "Ôn Sóc, tương lai ngươi sẽ biết, cái gì mới có thể giữ cho thiên hạ thái bình."
Hàn Diệp trịnh trọng đưa hộp gỗ đựng Thượng Long kiếm vào tay Ôn Sóc, sờ sờ đầu hắn "Đây là quà sinh thần của ngươi, đáp án ở trong hộp, tự mình đi tìm đáp án."
Ráng chiều phủ khắp, trời lặn về tây, Đông cung nhuộm ánh vàng, Hàn Diệp dẫn hắn nhìn phong cảnh phồn hoa của đế đô, ngắm sơn hà vạn dặm, giữa lông mày hiện lên tin tưởng và ấm áp.
Khi đó, hắn mới chỉ là thiếu niên mới lớn, nhưng Hàn Diệp đã mang lòng cứu giúp thiên hạ.
Nhiều năm sau, Đế Tẫn Ngôn luôn ghi nhớ cảnh tượng đó.
"Lão sư, học trò đáp có đúng không?"
Tám năm sau, trong Cổ Kim đường, giọng nói trong trẻo có chút non nớt của Hàn Vân đã kéo hắn từ dòng thời gian trở lại.
Tất cả học trò háo hức nhìn Đế Tẫn Ngôn, ai cũng muốn nghe hắn đáp thế nào. Dù có chút mất mặt, nhưng bọn họ cũng thừa nhận vừa rồi bọn họ đã thua Hàn Vân.
Đế Tẫn Ngôn thu lại suy nghĩ, nhìn đám trẻ dưới bàn, chậm rãi nói "Đúng, cũng không đúng."
Đây là đáp án gì? Cái gì gọi là đúng, cũng không đúng?
Mọi người đều mờ mịt, còn Hàn Vân thì căng thẳng nhìn Đế Tẫn Ngôn, vì sợ bỏ qua câu nào của hắn.
"Hàn Vân nói không sai, người cũng là dân chúng, người không có được lòng dân, khó có được thiên hạ." hắn nhìn mọi người trong sảnh "Nhưng dân chúng hợp thành nhà, nhà hợp thành nước. Không có người nói chi đến nhà? Không có nhà sao có nước? Không có nước sao tranh thiên hạ? Đối với thiên hạ, dân chúng, nhà, nước, đều không thể thiếu, đều nặng như nhau."
Đế Tẫn Ngôn nói xong đứng dậy, mở hộp gỗ trước mặt, lấy tờ giấy trắng phủ đầy bụi trải ra trước mọi người.
Nét chữ sắc nét trên giấy Tuyên ố vàng xuyên qua mặt sau tờ giấy, ba chữ bừng bừng trên đó.
Nhà, nước, dân chúng!
"Thập tam điện hạ, người đứng đầu trả lời câu hỏi hôm nay, Thượng Long kiếm này thuộc về người. Điện hạ thông tuệ nhân đức, Tẫn Ngôn sẽ dốc hết sức dạy dỗ Điện hạ, chỉ hi vọng ngày sau Điện hạ sẽ ghi nhớ những lời hôm nay, để Thượng Long kiếm thuộc về chủ tốt, sắc bén không mai một!" Đế Tẫn Ngôn nhìn Hàn Vân, đặt tờ giấy Tuyên vào hộp, đóng nắp lại đưa tới trước mặt Hàn Vân.
Tiếng lanh lảnh vang lên, hộp gỗ vững vàng đáp xuống trước mặt Hàn Vân, bên trong vẫn còn nghe thấy tiếng vang réo rắt của Thượng Long kiếm.
Khí thế này, tấm lòng này! Không hổ là thế tử Đế gia! Không hổ là trụ cột Đại Tĩnh được Thái tử Hàn Diệp bồi dưỡng mấy chục năm!
Tất cả học trò trong sảnh bị lời của Đế Tẫn Ngôn chấn động, nhiệt huyết sôi sục, đầy sùng bái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân ửng hồng, ánh mắt sáng rực, vuốt ve hộp gỗ, gật đầu với Đế Tẫn Ngôn, lanh lảnh nói "Hàn Vân nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói hôm nay, không phụ danh tiếng của Thượng Long kiếm!"
Hoàng hôn phủ đế đô, lời của Hàn Vân vẫn còn vang vọng ở Sùng Văn các.
"Ồ? Nó thật sự nói như vậy?"
Phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên đang câu cá bên ao trong sân, khá ngạc nhiên khi nghe những gì Đế Tẫn Ngôn nói.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này có chí lớn, cũng rất thông minh, kém hơn đệ năm đó một chút xíu xiu." Đế Tẫn Ngôn dời một ghế nhỏ đến ngồi cạnh Đế Tử Nguyên híp mắt cười, vẫn là dáng vẻ thiếu niên, nào có sự trầm ổn lãnh đạm lúc dạy học ở Sùng Văn các ban sáng.
Đế Tử Nguyên cười lắc đầu, gõ gõ đầu hắn "Đệ thật hào phóng, tặng luôn Thượng Long kiếm, nỡ thật sao?"
"Dĩ nhiên là nỡ." Đế Tẫn Ngôn chỉ chỉ vào hông Đế Tử Nguyên "Tỷ, đệ không còn kiếm tùy thân nữa, tặng đệ Thanh Lư đi."
Huyền kiếm Thanh Lư, bội kiếm tùy thân của Hàn Diệp, Hàn Diệp nhảy khỏi núi Vân Cảnh, nhưng kiếm này vẫn còn.
Đế Tử Nguyên sững người "Ở Sùng Văn các, đệ nói đã có bội kiếm tùy thân, còn đặt chủ ý gì tới Thanh Lư?"
Đế Tẫn Ngôn cười hì hì "Tỷ, Thanh Lư cũng không thua gì Thượng Long của đệ, tỷ tặng cho đệ đi."
Đế Tử Nguyên lắc đầu, không chút mắc câu "Không được, trong phủ có không ít kiếm tốt, bảo Trường Thanh kiếm cho đệ một thanh."
Thấy khóc lóc ăn vạ không tác dụng, ánh mắt Đế Tẫn Ngôn lướt qua mái tóc bạc nửa của Đế Tử Nguyên, đè nén thương cảm, cười ngượng ngùng hỏi "Tỷ, năm nay tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt."
"Đã hai mươi mốt rồi à, là đại cô nương rồi." Đế Tẫn Ngôn dựa dựa vào Đế Tử Nguyên, chọc chọc lưng nàng "Tỷ, dù ở Tấn Nam chúng ta, hai mươi mốt tuổi cũng là cô nương lỡ thì rồi, tỷ không suy nghĩ một chút về chuyện đó sao?"
"Chuyện gì?" Đế Tử Nguyên ngáp một cái, cảm thấy Đế Tẫn Ngôn hôm nay cứ lải nhải không bình thường.
Đế Tẫn Ngôn liếm môi, ấp úng hồi lâu mới nhỏ giọng "Hôn sự đó!"
Thấy Đế Tử Nguyên không có phản ứng gì, hắn cao giọng, hai mắt to tròn "Tỷ à, không phải đệ nói tỷ, tỷ là trưởng nữ của Đế gia ta, khai chi tán diệp cho Đế gia đều đang chờ tỷ đó, tuy cha mẹ chúng ta mất sớm, nhưng không sao, tỷ vẫn còn huynh đệ là đệ đây, tỷ nói đi, tỷ nhìn trúng ai, để đệ xem xem, cảm thấy được thì chúng ta sớm làm hôn sự, cũng để cha mẹ dưới suối vàng bớt lo lắng."
"Trưởng tử của Bạch gia Lĩnh Nam thế nào? Đệ có hỏi thăm qua rồi, hắn học thức uyên bác, làm người nhân hậu, nhân phẩm thiện lương bậc nhất." Đế Tẫn Ngôn vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một tập sách, lật từng trang rồi lầm bầm nói "Thế tử Liễu gia ở Giang Nam cũng rất tốt, tài năng vẽ tranh nổi tiếng Giang Nam, là một tài tử có tiếng. Thế tử nhà Cảnh Dương Hầu xuất thân quân ngũ, không câu nệ tiểu tiết, nhất định sẽ hợp ý của tỷ."
Đế Tẫn Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Minh Tây từ xa đi tới, vỗ đùi nói "Lạc thế huynh cũng khá đấy, là mỹ nam tử nổi tiếng của Đại Tĩnh chúng ta. Tỷ, tỷ chọn đại một người, nhìn trúng ai, đệ đến cửa cầu thân cho tỷ."
Đế Tẫn Ngôn nói không thể sống động hơn, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, xoay người nhìn lại.
Đế Tử Nguyên chắp tay phía sau, híp mắt nhìn hắn.
"Năm đó Điện hạ ban thanh kiếm này cho ta, ta cũng từng hỏi như vậy." trong mắt Đế Tẫn Ngôn hiện lên chút hồi tưởng "Lúc đó Điện hạ nói ...... cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng. Hiện giờ ta đã có bội kiếm tùy thân khác, kiếm này giữ bên cạnh ta khó có ngày nhìn thấy mặt trời, chi bằng tặng cho người có thể đi cùng nó sau này."
Có thể khiến Đế Tẫn Ngôn buông Thượng Long kiếm, cũng không biết là thứ vũ khí vô song gì, trong lòng mọi người đều nghi hoặc, nhưng thấy Đế Tẫn Ngôn không nói, cũng không tiện hỏi, nên bọn họ tập trung chú ý vào Thượng Long kiếm.
"Thế tử, vậy câu hỏi của người là gì!"
Đám thiếu niên này không còn cẩn trọng bình tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm Đế Tẫn Ngôn bằng ánh mắt sắc bén.
"Đây là đáp án cho câu hỏi mà ta sẽ hỏi, người đáp đúng, có được Thượng Long kiếm." Đế Tẫn Ngôn lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đặt vào trong hộp gỗ, tờ giấy hơi ố vàng, thoáng nhìn dường như đã nhiều năm rồi.
Hắn đóng lại hộp gỗ, ngồi thẳng lưng, nhìn đám đông trầm giọng lên tiếng.
"Người đời thường nói, nhà, nước, thiên hạ, không có nhà thì không có nước, không có nước cũng không có nhà, hôm nay ta hỏi các trò, đối với thiên hạ này, nước và nhà, bên nào nặng hơn?"
Đế Tẫn Ngôn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cau mày, đây là một câu hỏi nan giải. Nhà và nước, nào nhẹ nào nặng, từ xưa đến này chưa từng có định luận. Nếu nói nước nặng hơn nhà, tuy đầy trung nghĩa, lại khó tránh lạnh lòng. Nếu đáp nhà nặng hơn nước, tuy đầy nhân luân, lại khó tránh tư tâm.
"Ta cho các trò thời gian một nén hương, sau một nén hương, nộp lên đáp án." Đế Tẫn Ngôn đặt lư hương lên bàn, phớt lờ bọn họ, tự mình đọc sách.
Học trò trong sảnh nhìn nhau, rồi lần lượt đặt bút trả lời, chỉ có Hàn Vân lại không hề cầm bút. Mọi người đều cảm thấy cậu nhóc vẫn còn nhỏ, từ bỏ lòng giành thắng lợi.
Một nén hương trôi qua trong tích tắc, ngoài sảnh vang lên tiếng chuông, đánh thức tất cả những người trả lời.
Thư đồng thu lại tờ giấy trả lời, đặt nó trước mặt Đế Tẫn Ngôn. Hắn lật từng trang, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, học trò trong sảnh nhìn hắn chằm chằm đến khó thở, ngẩng dài cổ cũng không thấy khác thường.
Sau nửa nén hương, Đế Tẫn Ngôn dừng tay, nhìn mọi người.
"Triệu Nhân, đáp án của trò là nước càng nặng hơn?"
Thấy điểm danh đến mình, Triệu Nhân đứng dậy, hành lễ học trò với Đế Tẫn Ngôn rồi mới đáp "Vâng, thế tử, nước không còn, nhà sao có thể an? Không có nước thì không có nhà."
"Thẩm Húc, trò cho rằng nhà càng nặng hơn?"
"Vâng" câu hỏi này, hơn một nửa đã đáp nước càng nặng hơn, Thẩm Húc, nhi tử của Cảnh Dương Hầu là một trong số ít đáp nhà càng nặng hơn "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đến nhà cũng không thể bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ nước? Học trò cho rằng trước tiên phải có sức bảo vệ nhà, sau mới nói đến tận lực vì nước."
Hai đáp án của hai người đối đầu gay gắt, vô cùng mạnh mẽ.
Đế Tẫn Ngôn gật đầu, không đưa ra nhận xét nào về đáp án của hai người.
"Thế tử, không biết hai người chúng ta, ai đáp đúng hơn?" Triệu Nhân là người nóng vội, vừa dứt lời đã hỏi ngay.
Đúng lúc này, bàn tay lật các tờ trả lời của Đế Tẫn Ngôn dừng lại, mày khẽ nhíu, chợt ngẩng đầu hỏi "Ai không trả lời?"
Mười sáu người, chỉ có mười lăm đáp án.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào Hàn Vân, trong mắt có chút dao động, tiểu Thái tử này cũng quá thành thật rồi, tuy nhỏ tuổi không thể trả lời câu hỏi thế này, thì cũng nên viết tùy tiện một hai câu, trực tiếp nộp giấy trắng, không sợ bị truyền ra ngoài, trở thành trò cười cho cả kinh thành.
"Học trò không trả lời." Hàn Vân ngẩng đầu đáp.
"Ồ? Thế nào, trò không biết chọn thế nào?"
"Không phải." Hàn Vân lắc đầu "Đáp án của học trò không nằm trong liệt kê của người, nên không có trả lời."
Khi Hàn Vân nói ra lời này, học trò cả sảnh đều chống cằm thở dài. Tiểu Thái tử rẽ một con đường khác, cũng không biết sẽ nói ra lời hoang đường gì.
Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, ánh mắt lần đầu tiên nghiêm túc nhìn vào gương mặt Hàn Vân "Không nằm trong liệt kê của ta? Vậy đáp án của trò là gì?"
Hàn Vân đứng dậy, chậm rãi nói dưới ánh mắt dò xét của Đế Tẫn Ngôn "Người."
Chỉ với một chữ, Đế Tẫn Ngôn đã thu lại sự không tập trung của mình, khẽ ngồi thẳng người, một tia sáng thoáng qua mắt hắn.
"Trò tiếp tục nói."
"Người cũng là dân chúng. Lúc nãy, lão sư hỏi đối với thiên hạ, nhà và nước, bên nào nặng hơn. Học trò cho rằng dù là nhà hay nước cũng không nặng bằng dân chúng. Không có người, không thành nhà, không dân chúng, không thành nước. Vương triều sẽ diệt vong, gia tộc có hưng suy, chỉ dân chúng là nền tảng của thiên hạ, người được lòng người mới có thể bảo đảm vương triều thị tộc vĩnh viễn tồn tại." có lẽ cậu nhóc chưa từng nói nhiều như vậy, vẻ mặt Hàn Vân căng thẳng, bàn tay nhỏ bé buông thõng bên cạnh nắm chặt, Đế Tẫn Ngôn trầm mặc, hít sâu một hơi nhìn hộp gỗ đựng Thượng Long kiếm.
"Lúc nãy, lão sư nói, năm đó hoàng huynh ban cho người thanh kiếm có nói cổ kiếm dù có linh hồn, cũng sẽ giống như vật chết nếu không có người sử dụng, thiên hạ cũng vậy, nếu trên Vân Hạ không có người được lòng dân chúng, sẽ không có nước nhà, cũng không có thiên hạ thái bình."
Giọng Hàn Vân vừa dứt, trong Cổ Kim đường chỉ còn lại an tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt mong đợi và căng thẳng mờ nhạt của cậu nhóc khi nhìn Đế Tẫn Ngôn.
Thái tử Hàn Vân kỳ thật là một tồn tại khá thần kỳ ở hoàng triều Đại Tĩnh, thần kỳ đến mức trong hai năm được phong làm Thái tử, ngoại trừ thân vương Hàn thị, thế tộc quyền quý trong triều và Đế gia đều lựa chọn không để ý tới cậu nhóc. Không gì khác, tiên Thái tử Hàn Diệp tỏa sáng rực rỡ, được lòng thiên hạ, Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên hiện nay là người có công xuất chúng, nhân tài trị quốc nhất nhì trên Vân Hạ. Một cậu nhóc nhặt được của hời lớn bước lên ngôi vị trữ quân, quả thật không thể khiến người khác tín phục và hứng thú.
E là không ai ngờ được Hàn Vân sẽ trả lời câu hỏi này như vậy.
Dù cậu nhóc trả lời câu hỏi này đúng hay sai, chỉ riêng những lời này, cũng đủ khiến đại thần cả triều nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt khác.
Nhân đức trí dũng, câu trả lời này, nếu dựa theo con tim trả lời, gần như bao hàm tất cả.
Hơn nữa, cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi.
Tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên, nhưng Đế Tẫn Ngôn thì cảm xúc trăm chiều.
Hàn Vân đứng cách hắn năm bước, đứa nhỏ còn chưa lớn, nhưng gương mặt đã mơ hồ có dáng vẻ của huynh trưởng năm đó.
Cảnh tượng này quá giống, như thể xuyên dòng thời gian, chồng chéo lên trong Đông cung lầu các nhiều năm trước.
"Điện hạ, dù là nhà hay nước, đều không thể so với dân chúng của chúng ta! Dân chúng sống tốt, Đại Tĩnh chúng ta mới có thể tồn tại lâu dài, Điện hạ mới có thể kế thừa đại thống, trở thành minh quân phi phàm của Đại Tĩnh chúng ta! Người mau nói đi, ta trả lời có đúng không, nếu như đúng, thanh Thượng Long kiếm này là của ta rồi!"
Ôn Sóc cong cong mắt, nắm lấy tay áo Hàn Diệp, ra sức biểu hiện.
"Đúng, cũng không đúng." Hàn Diệp liếc nhìn đế đô phồn hoa ngoài Đông cung "Ôn Sóc, tương lai ngươi sẽ biết, cái gì mới có thể giữ cho thiên hạ thái bình."
Hàn Diệp trịnh trọng đưa hộp gỗ đựng Thượng Long kiếm vào tay Ôn Sóc, sờ sờ đầu hắn "Đây là quà sinh thần của ngươi, đáp án ở trong hộp, tự mình đi tìm đáp án."
Ráng chiều phủ khắp, trời lặn về tây, Đông cung nhuộm ánh vàng, Hàn Diệp dẫn hắn nhìn phong cảnh phồn hoa của đế đô, ngắm sơn hà vạn dặm, giữa lông mày hiện lên tin tưởng và ấm áp.
Khi đó, hắn mới chỉ là thiếu niên mới lớn, nhưng Hàn Diệp đã mang lòng cứu giúp thiên hạ.
Nhiều năm sau, Đế Tẫn Ngôn luôn ghi nhớ cảnh tượng đó.
"Lão sư, học trò đáp có đúng không?"
Tám năm sau, trong Cổ Kim đường, giọng nói trong trẻo có chút non nớt của Hàn Vân đã kéo hắn từ dòng thời gian trở lại.
Tất cả học trò háo hức nhìn Đế Tẫn Ngôn, ai cũng muốn nghe hắn đáp thế nào. Dù có chút mất mặt, nhưng bọn họ cũng thừa nhận vừa rồi bọn họ đã thua Hàn Vân.
Đế Tẫn Ngôn thu lại suy nghĩ, nhìn đám trẻ dưới bàn, chậm rãi nói "Đúng, cũng không đúng."
Đây là đáp án gì? Cái gì gọi là đúng, cũng không đúng?
Mọi người đều mờ mịt, còn Hàn Vân thì căng thẳng nhìn Đế Tẫn Ngôn, vì sợ bỏ qua câu nào của hắn.
"Hàn Vân nói không sai, người cũng là dân chúng, người không có được lòng dân, khó có được thiên hạ." hắn nhìn mọi người trong sảnh "Nhưng dân chúng hợp thành nhà, nhà hợp thành nước. Không có người nói chi đến nhà? Không có nhà sao có nước? Không có nước sao tranh thiên hạ? Đối với thiên hạ, dân chúng, nhà, nước, đều không thể thiếu, đều nặng như nhau."
Đế Tẫn Ngôn nói xong đứng dậy, mở hộp gỗ trước mặt, lấy tờ giấy trắng phủ đầy bụi trải ra trước mọi người.
Nét chữ sắc nét trên giấy Tuyên ố vàng xuyên qua mặt sau tờ giấy, ba chữ bừng bừng trên đó.
Nhà, nước, dân chúng!
"Thập tam điện hạ, người đứng đầu trả lời câu hỏi hôm nay, Thượng Long kiếm này thuộc về người. Điện hạ thông tuệ nhân đức, Tẫn Ngôn sẽ dốc hết sức dạy dỗ Điện hạ, chỉ hi vọng ngày sau Điện hạ sẽ ghi nhớ những lời hôm nay, để Thượng Long kiếm thuộc về chủ tốt, sắc bén không mai một!" Đế Tẫn Ngôn nhìn Hàn Vân, đặt tờ giấy Tuyên vào hộp, đóng nắp lại đưa tới trước mặt Hàn Vân.
Tiếng lanh lảnh vang lên, hộp gỗ vững vàng đáp xuống trước mặt Hàn Vân, bên trong vẫn còn nghe thấy tiếng vang réo rắt của Thượng Long kiếm.
Khí thế này, tấm lòng này! Không hổ là thế tử Đế gia! Không hổ là trụ cột Đại Tĩnh được Thái tử Hàn Diệp bồi dưỡng mấy chục năm!
Tất cả học trò trong sảnh bị lời của Đế Tẫn Ngôn chấn động, nhiệt huyết sôi sục, đầy sùng bái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân ửng hồng, ánh mắt sáng rực, vuốt ve hộp gỗ, gật đầu với Đế Tẫn Ngôn, lanh lảnh nói "Hàn Vân nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói hôm nay, không phụ danh tiếng của Thượng Long kiếm!"
Hoàng hôn phủ đế đô, lời của Hàn Vân vẫn còn vang vọng ở Sùng Văn các.
"Ồ? Nó thật sự nói như vậy?"
Phủ Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên đang câu cá bên ao trong sân, khá ngạc nhiên khi nghe những gì Đế Tẫn Ngôn nói.
"Đúng vậy, đứa nhỏ này có chí lớn, cũng rất thông minh, kém hơn đệ năm đó một chút xíu xiu." Đế Tẫn Ngôn dời một ghế nhỏ đến ngồi cạnh Đế Tử Nguyên híp mắt cười, vẫn là dáng vẻ thiếu niên, nào có sự trầm ổn lãnh đạm lúc dạy học ở Sùng Văn các ban sáng.
Đế Tử Nguyên cười lắc đầu, gõ gõ đầu hắn "Đệ thật hào phóng, tặng luôn Thượng Long kiếm, nỡ thật sao?"
"Dĩ nhiên là nỡ." Đế Tẫn Ngôn chỉ chỉ vào hông Đế Tử Nguyên "Tỷ, đệ không còn kiếm tùy thân nữa, tặng đệ Thanh Lư đi."
Huyền kiếm Thanh Lư, bội kiếm tùy thân của Hàn Diệp, Hàn Diệp nhảy khỏi núi Vân Cảnh, nhưng kiếm này vẫn còn.
Đế Tử Nguyên sững người "Ở Sùng Văn các, đệ nói đã có bội kiếm tùy thân, còn đặt chủ ý gì tới Thanh Lư?"
Đế Tẫn Ngôn cười hì hì "Tỷ, Thanh Lư cũng không thua gì Thượng Long của đệ, tỷ tặng cho đệ đi."
Đế Tử Nguyên lắc đầu, không chút mắc câu "Không được, trong phủ có không ít kiếm tốt, bảo Trường Thanh kiếm cho đệ một thanh."
Thấy khóc lóc ăn vạ không tác dụng, ánh mắt Đế Tẫn Ngôn lướt qua mái tóc bạc nửa của Đế Tử Nguyên, đè nén thương cảm, cười ngượng ngùng hỏi "Tỷ, năm nay tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt."
"Đã hai mươi mốt rồi à, là đại cô nương rồi." Đế Tẫn Ngôn dựa dựa vào Đế Tử Nguyên, chọc chọc lưng nàng "Tỷ, dù ở Tấn Nam chúng ta, hai mươi mốt tuổi cũng là cô nương lỡ thì rồi, tỷ không suy nghĩ một chút về chuyện đó sao?"
"Chuyện gì?" Đế Tử Nguyên ngáp một cái, cảm thấy Đế Tẫn Ngôn hôm nay cứ lải nhải không bình thường.
Đế Tẫn Ngôn liếm môi, ấp úng hồi lâu mới nhỏ giọng "Hôn sự đó!"
Thấy Đế Tử Nguyên không có phản ứng gì, hắn cao giọng, hai mắt to tròn "Tỷ à, không phải đệ nói tỷ, tỷ là trưởng nữ của Đế gia ta, khai chi tán diệp cho Đế gia đều đang chờ tỷ đó, tuy cha mẹ chúng ta mất sớm, nhưng không sao, tỷ vẫn còn huynh đệ là đệ đây, tỷ nói đi, tỷ nhìn trúng ai, để đệ xem xem, cảm thấy được thì chúng ta sớm làm hôn sự, cũng để cha mẹ dưới suối vàng bớt lo lắng."
"Trưởng tử của Bạch gia Lĩnh Nam thế nào? Đệ có hỏi thăm qua rồi, hắn học thức uyên bác, làm người nhân hậu, nhân phẩm thiện lương bậc nhất." Đế Tẫn Ngôn vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một tập sách, lật từng trang rồi lầm bầm nói "Thế tử Liễu gia ở Giang Nam cũng rất tốt, tài năng vẽ tranh nổi tiếng Giang Nam, là một tài tử có tiếng. Thế tử nhà Cảnh Dương Hầu xuất thân quân ngũ, không câu nệ tiểu tiết, nhất định sẽ hợp ý của tỷ."
Đế Tẫn Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Lạc Minh Tây từ xa đi tới, vỗ đùi nói "Lạc thế huynh cũng khá đấy, là mỹ nam tử nổi tiếng của Đại Tĩnh chúng ta. Tỷ, tỷ chọn đại một người, nhìn trúng ai, đệ đến cửa cầu thân cho tỷ."
Đế Tẫn Ngôn nói không thể sống động hơn, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, xoay người nhìn lại.
Đế Tử Nguyên chắp tay phía sau, híp mắt nhìn hắn.