Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 457: BA, BÀI
Đây là một thành phố xa lạ.
Anh không biết tại sao mình lại tiếp nhận dự án nhỏ đến mức chẳng có ý nghĩa gì với anh này.
Chỉ là, anh đã xem bản kế hoạch đối phương đưa tới, sau khi nhìn thấy ảnh chụp một góc bóng dáng nhỏ bé, anh chợt cảm thấy hứng thú với dự án này.
Dự án rất nhỏ, hoàn toàn không đáng để anh tự mình tới đây một chuyến.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó do những người đó quay chụp hiện trường vô tình chụp phải, anh đã chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài nó.
Đó là một cô bé rất nhỏ đứng trước một khinh khí cầu, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, không nhìn rõ chính diện và ngũ quan lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng anh khẽ động như đáy lòng bị người ta giật một cái vậy.
Loại cảm giác động lòng tinh khiết đó lại khiến người ta rung động như thế.
Nên ngoài dự liệu của mọi người, anh đã tới đây.
"Cậu chủ, đất quy hoạch của chúng ta ở ngay đằng trước, nơi này tiếp giáp trung tâm thành phố, chắc chắn là khu vực vàng đáng giá nhất Nam Thành."
Ông chủ Lý biết đối phương sẽ tới, nên sáng sớm đã đợi ở sân bay, tự mình đón tiếp, hơn nữa còn đi theo làm tùy tùng, cẩn thận phục vụ.
Anh nhìn đằng trước một chút, trung tâm thành phố khá náo nhiệt, mọi người đang hối hả đi lại, nhưng vẫn kém xa trung tâm thành phố Bắc Lăng.
Sau khi đến xem hiện trường, không nhìn thấy cô bé trong tấm ảnh đầu, anh cảm thấy thất vọng.
Anh chẳng buồn xem thêm nữa vì cảm thấy lãng phí thời gian.
Anh Cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao mà lại thật đến nơi này.
Anh đang định quay người rời đi, thì một thứ nhỏ bé đập vào mắt.
Anh sững sờ, ngước mắt lên nhìn.
Nơi xa, một cô bé bị một gã đàn ông cao lớn ôm lấy, đang giãy dụa khóc rống lên.
Người phụ nữ nhỏ bé, gây gò đứng đối diện đang nhận tiền từ tay một gã đàn ông cao lớn khác.
Anh vừa nhìn đã có thể nhận ra cô bé đó, đúng là cô bé mà anh đã nhìn thấy trong tấm ảnh.
Tiền?
Mặt anh sầm xuống, chân dài sải bước, bước những bước dài đuổi tới.
"Cậu chủ?" Lâm Duệ không biết anh muốn làm gì, nhưng thấy anh chạy nhanh như vậy, cũng đành bước nhanh đuổi theo: "Cậu chủ, chờ tôi một chút!"
Nơi xa, Quyên Thy vừa lấy được tiền, nhìn thấy Điềm Điềm khóc thảm thiết như vậy cũng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng mà mẹ bệnh đến như thế, cô ta rất cần tiên để làm phẫu thuật cho mẹ, cô ta không thể mềm lòng, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Điềm Điềm, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Đi thôi!" Gã đàn ông cao lớn vừa đưa tiên đẩy cô ta một cái, khiến cô ta suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Sau đó, hai gã đi đến chỗ xe van cách đó không xa.
Điềm Điềm bị bịt miệng, khóc không ra tiếng, chân tay nhỏ khua loạn xạ, nước mắt giàn dụa, gân như bị dọa sợ rồi.
"Con bé mềm mại xinh xắn thế này chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền."
Hai gã đàn ông cao lớn hết sức vui mừng, vừa mở cửa xe ra, đang định đi lên thì gã đàn ông đang ôm Điềm Điềm bỗng hét thảm một tiếng, ưỡn người, ngã
nhào lăn lộn trên mặt đất.
Điềm Điềm lập tức rơi vào trong ngực Mộ Tu Kiệt, được anh nhẹ nhàng ôm lấy.
Rõ ràng cô bé đã bị dọa sợ, một tay ôm cổ Mộ Tu Kiệt, khóc âm lên: "Ba, ba, hu hu hu..."
Ba!
Trái tim vốn cứng rắn lạnh lùng của Mộ Tu Kiệt lập tức mêm nhũn.
Anh ôm chặt Điềm Điềm, ánh mắt lạnh băng quét về phía hai gã đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa xe.
"Mày... mày là ai, tại sao cướp con tao?" Gã đàn ông bị ánh mắt anh dọa sợ lui về phía sau, đâm vào cửa xe”“rầm” một tiếng.
Nhưng gã lập tức ưỡn thẳng lưng, liếc nhìn gã đàn ông vừa từ dưới đất bò dậy, không nói gì, đột nhiên cùng xông về phía Mộ Tu Kiệt.
Đúng lúc này, Điềm Điềm từ hõm vai Mộ Tu Kiệt ngẩng đầu lên, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai gã dữ dẫn xông tới.
Điềm Điềm thật vất vả mới ngừng khóc, giờ lại lập tức khóc rống lên.
Mộ Tu Kiệt sầm mặt lại, khi hai gã đàn ông vừa xông tới trước mặt anh, anh lập tức duỗi chân dài ra.
Gã đàn ông dẫn đầu hét thảm một tiếng, cùng lúc đó ngã xuống.
Gã đàn ông thứ hai hoảng hốt, định xông tới nhưng lại không dám.
"Ba, ba!" Gã đàn ông cao lớn đó vừa bịt miệng Điềm Điềm, Điềm Điềm vừa sợ vừa muốn đánh gã.
Nhưng, dù tuổi còn nhỏ, cô bé cũng biết mình đánh không lại người đó.
Vừa rồi, người mà cô bé gọi là ba đã đánh bại hai người đó.
Nên Điềm Điềm lại kêu hai tiếng ba, ba.
Mộ Tu Kiệt hoàn toàn không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là vừa nghe thấy cô bé gọi mình là “Ba”, anh đã bước nhanh tới, đạp gã đàn ông cao lớn còn lại
ngã xuống đất không dậy nổi.
"Ba, ba!" Điềm Điềm không những không khóc nữa mà còn cười với anh.
"Thật ngọt." Nụ cười của cô bé Điềm Điềm lập tức khiến trái tim anh mềm nhũn.
"Cậu chủ!" Lâm Duệ chạy đến.
Vừa rồi, anh ta đã nhìn rõ cảnh này.
Anh ta vội la lên: "Người phụ nữ đó chạy rồi."
"Ở đây, khắp nơi đều có camera, cô ta chạy không thoát đâu." Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng.
"Vậy... vậy, báo cảnh sát sao?" Lâm Duệ dừng mắt trên người Điềm Điềm.
Cô bé này, vốn đang khóc nước mắt nước mũi giàn dụa, nhưng lại thông minh dụi dụi vào quần áo của cậu chủ.
Sau đó, có lẽ cô bé sẽ dễ chịu, nhưng quần áo cậu chủ...
Cậu chủ là người có bệnh thích sạch sẽ, giờ nước mắt nước mũi đầy quần áo... lát nữa, cậu ấy có ném thẳng cô bé xuống đất không nhỉ?
Nhưng mà, dáng vẻ cô bé này nhìn thật rất quen...
"Ba." Điềm Điềm mềm mại gọi một tiếng, sau đó nhìn Mộ Tu Kiệt bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: "Ba, ăn, ăn..."
Mộ Tu Kiệt nhíu mày: "“Đói bụng à?”
Điềm Điềm cũng không rõ có phải mình đói bụng hay không, nó dùng cách riêng để diễn tả.
"Ăn, ăn..." Nó mở miệng nhỏ ra, căn một cái giống như đang ăn gì đó: "Vâng, vâng!"
"Hình như nó rất đói bụng." Ngay cả Lâm Duệ nhìn cũng hiểu.
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm cô bé, thấy trên chóp mũi nó vẫn còn nước mũi, liên kéo tay áo Lâm Duệ tới.
"Cậu chủ?" Lâm Duệ vẻ mặt mơ hồ, cậu chủ kéo tay áo anh ta làm cái gì.
Đến khi Mộ Tu Kiệt dùng tay áo anh ta lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm, cũng đến khi anh ta phát hiện trên tay áo của mình có thật nhiều
nước bọt nước mũi của cô bạn nhỏ, anh ta mới hiểu được ý của cậu chủ.
Hu Hu Hu, sao anh ta giống như bảo mẫu thế này?
Mộ Tu Kiệt không nói gì nữa, ôm Điềm Điềm đi về phía tiệm mì cạnh quảng trường.
Lâm Duệ cũng định đi theo sau, nhưng lại bị mấy quản lý giám đốc ngăn lại: “Anh Lâm..."
"Báo cảnh sát đi, để những người này đi ghi khẩu cung, kể lại tình hình của cô bé một chút."
Lâm Duệ chỉ chỉ hai gã đàn ông cao lớn ngã trên mặt đất, vẫn chưa đứng dậy nổi.
"Chuyện dự án, chờ khi tâm trạng cậu chủ tốt rồi hãy nói."
Anh không biết tại sao mình lại tiếp nhận dự án nhỏ đến mức chẳng có ý nghĩa gì với anh này.
Chỉ là, anh đã xem bản kế hoạch đối phương đưa tới, sau khi nhìn thấy ảnh chụp một góc bóng dáng nhỏ bé, anh chợt cảm thấy hứng thú với dự án này.
Dự án rất nhỏ, hoàn toàn không đáng để anh tự mình tới đây một chuyến.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó do những người đó quay chụp hiện trường vô tình chụp phải, anh đã chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài nó.
Đó là một cô bé rất nhỏ đứng trước một khinh khí cầu, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, không nhìn rõ chính diện và ngũ quan lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng anh khẽ động như đáy lòng bị người ta giật một cái vậy.
Loại cảm giác động lòng tinh khiết đó lại khiến người ta rung động như thế.
Nên ngoài dự liệu của mọi người, anh đã tới đây.
"Cậu chủ, đất quy hoạch của chúng ta ở ngay đằng trước, nơi này tiếp giáp trung tâm thành phố, chắc chắn là khu vực vàng đáng giá nhất Nam Thành."
Ông chủ Lý biết đối phương sẽ tới, nên sáng sớm đã đợi ở sân bay, tự mình đón tiếp, hơn nữa còn đi theo làm tùy tùng, cẩn thận phục vụ.
Anh nhìn đằng trước một chút, trung tâm thành phố khá náo nhiệt, mọi người đang hối hả đi lại, nhưng vẫn kém xa trung tâm thành phố Bắc Lăng.
Sau khi đến xem hiện trường, không nhìn thấy cô bé trong tấm ảnh đầu, anh cảm thấy thất vọng.
Anh chẳng buồn xem thêm nữa vì cảm thấy lãng phí thời gian.
Anh Cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao mà lại thật đến nơi này.
Anh đang định quay người rời đi, thì một thứ nhỏ bé đập vào mắt.
Anh sững sờ, ngước mắt lên nhìn.
Nơi xa, một cô bé bị một gã đàn ông cao lớn ôm lấy, đang giãy dụa khóc rống lên.
Người phụ nữ nhỏ bé, gây gò đứng đối diện đang nhận tiền từ tay một gã đàn ông cao lớn khác.
Anh vừa nhìn đã có thể nhận ra cô bé đó, đúng là cô bé mà anh đã nhìn thấy trong tấm ảnh.
Tiền?
Mặt anh sầm xuống, chân dài sải bước, bước những bước dài đuổi tới.
"Cậu chủ?" Lâm Duệ không biết anh muốn làm gì, nhưng thấy anh chạy nhanh như vậy, cũng đành bước nhanh đuổi theo: "Cậu chủ, chờ tôi một chút!"
Nơi xa, Quyên Thy vừa lấy được tiền, nhìn thấy Điềm Điềm khóc thảm thiết như vậy cũng cảm thấy không đành lòng.
Nhưng mà mẹ bệnh đến như thế, cô ta rất cần tiên để làm phẫu thuật cho mẹ, cô ta không thể mềm lòng, cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Điềm Điềm, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Đi thôi!" Gã đàn ông cao lớn vừa đưa tiên đẩy cô ta một cái, khiến cô ta suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Sau đó, hai gã đi đến chỗ xe van cách đó không xa.
Điềm Điềm bị bịt miệng, khóc không ra tiếng, chân tay nhỏ khua loạn xạ, nước mắt giàn dụa, gân như bị dọa sợ rồi.
"Con bé mềm mại xinh xắn thế này chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền."
Hai gã đàn ông cao lớn hết sức vui mừng, vừa mở cửa xe ra, đang định đi lên thì gã đàn ông đang ôm Điềm Điềm bỗng hét thảm một tiếng, ưỡn người, ngã
nhào lăn lộn trên mặt đất.
Điềm Điềm lập tức rơi vào trong ngực Mộ Tu Kiệt, được anh nhẹ nhàng ôm lấy.
Rõ ràng cô bé đã bị dọa sợ, một tay ôm cổ Mộ Tu Kiệt, khóc âm lên: "Ba, ba, hu hu hu..."
Ba!
Trái tim vốn cứng rắn lạnh lùng của Mộ Tu Kiệt lập tức mêm nhũn.
Anh ôm chặt Điềm Điềm, ánh mắt lạnh băng quét về phía hai gã đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa xe.
"Mày... mày là ai, tại sao cướp con tao?" Gã đàn ông bị ánh mắt anh dọa sợ lui về phía sau, đâm vào cửa xe”“rầm” một tiếng.
Nhưng gã lập tức ưỡn thẳng lưng, liếc nhìn gã đàn ông vừa từ dưới đất bò dậy, không nói gì, đột nhiên cùng xông về phía Mộ Tu Kiệt.
Đúng lúc này, Điềm Điềm từ hõm vai Mộ Tu Kiệt ngẩng đầu lên, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai gã dữ dẫn xông tới.
Điềm Điềm thật vất vả mới ngừng khóc, giờ lại lập tức khóc rống lên.
Mộ Tu Kiệt sầm mặt lại, khi hai gã đàn ông vừa xông tới trước mặt anh, anh lập tức duỗi chân dài ra.
Gã đàn ông dẫn đầu hét thảm một tiếng, cùng lúc đó ngã xuống.
Gã đàn ông thứ hai hoảng hốt, định xông tới nhưng lại không dám.
"Ba, ba!" Gã đàn ông cao lớn đó vừa bịt miệng Điềm Điềm, Điềm Điềm vừa sợ vừa muốn đánh gã.
Nhưng, dù tuổi còn nhỏ, cô bé cũng biết mình đánh không lại người đó.
Vừa rồi, người mà cô bé gọi là ba đã đánh bại hai người đó.
Nên Điềm Điềm lại kêu hai tiếng ba, ba.
Mộ Tu Kiệt hoàn toàn không biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là vừa nghe thấy cô bé gọi mình là “Ba”, anh đã bước nhanh tới, đạp gã đàn ông cao lớn còn lại
ngã xuống đất không dậy nổi.
"Ba, ba!" Điềm Điềm không những không khóc nữa mà còn cười với anh.
"Thật ngọt." Nụ cười của cô bé Điềm Điềm lập tức khiến trái tim anh mềm nhũn.
"Cậu chủ!" Lâm Duệ chạy đến.
Vừa rồi, anh ta đã nhìn rõ cảnh này.
Anh ta vội la lên: "Người phụ nữ đó chạy rồi."
"Ở đây, khắp nơi đều có camera, cô ta chạy không thoát đâu." Ánh mắt Mộ Tu Kiệt lạnh lùng.
"Vậy... vậy, báo cảnh sát sao?" Lâm Duệ dừng mắt trên người Điềm Điềm.
Cô bé này, vốn đang khóc nước mắt nước mũi giàn dụa, nhưng lại thông minh dụi dụi vào quần áo của cậu chủ.
Sau đó, có lẽ cô bé sẽ dễ chịu, nhưng quần áo cậu chủ...
Cậu chủ là người có bệnh thích sạch sẽ, giờ nước mắt nước mũi đầy quần áo... lát nữa, cậu ấy có ném thẳng cô bé xuống đất không nhỉ?
Nhưng mà, dáng vẻ cô bé này nhìn thật rất quen...
"Ba." Điềm Điềm mềm mại gọi một tiếng, sau đó nhìn Mộ Tu Kiệt bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: "Ba, ăn, ăn..."
Mộ Tu Kiệt nhíu mày: "“Đói bụng à?”
Điềm Điềm cũng không rõ có phải mình đói bụng hay không, nó dùng cách riêng để diễn tả.
"Ăn, ăn..." Nó mở miệng nhỏ ra, căn một cái giống như đang ăn gì đó: "Vâng, vâng!"
"Hình như nó rất đói bụng." Ngay cả Lâm Duệ nhìn cũng hiểu.
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm cô bé, thấy trên chóp mũi nó vẫn còn nước mũi, liên kéo tay áo Lâm Duệ tới.
"Cậu chủ?" Lâm Duệ vẻ mặt mơ hồ, cậu chủ kéo tay áo anh ta làm cái gì.
Đến khi Mộ Tu Kiệt dùng tay áo anh ta lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm, cũng đến khi anh ta phát hiện trên tay áo của mình có thật nhiều
nước bọt nước mũi của cô bạn nhỏ, anh ta mới hiểu được ý của cậu chủ.
Hu Hu Hu, sao anh ta giống như bảo mẫu thế này?
Mộ Tu Kiệt không nói gì nữa, ôm Điềm Điềm đi về phía tiệm mì cạnh quảng trường.
Lâm Duệ cũng định đi theo sau, nhưng lại bị mấy quản lý giám đốc ngăn lại: “Anh Lâm..."
"Báo cảnh sát đi, để những người này đi ghi khẩu cung, kể lại tình hình của cô bé một chút."
Lâm Duệ chỉ chỉ hai gã đàn ông cao lớn ngã trên mặt đất, vẫn chưa đứng dậy nổi.
"Chuyện dự án, chờ khi tâm trạng cậu chủ tốt rồi hãy nói."