Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1243
- Không biết Cổ Đế bệ hạ giá lâm, chúng ta có chỗ mạo phạm, xin Cổ Đế bệ hạ tha tội.
Giọng nói trầm trọng nhưng cung kính, hiển nhiên cũng không phải thuận miệng nói ra, càng không phải vì mặt mũi, mà là thành kính.
Đám người Liễu Lăng Vân cả kinh, lúc này mới nhớ lại vô số anh linh này chính là những người đúc ra Đế Hoàng Cung, bọn họ thuân theo ý của của những đại đế năm đó.
Vô số năm qua đi, thương hải tang điền, có lẽ có thể quên đi nhiều chuyện, thậm chí khiến bọn họ quên đi bọn họ, quên đi thế giới này, nhưng mà bọn họ không quên năm vị đại đế.
Ngóng nhìn qua phía chân trời, một lát sau Thần Dạ ôm quyền cung kính nói:
- Tại hạ Thần Dạ, chính là người thừa kế Cổ Đế, lúc này bái kiến các vị tiền bối.
- Người thừa kế Cổ Đế...
Từng giọng nói như phạn âm từ từ phiêu đãng trong không gian, hồi lâu sau giống như bừng tỉnh đại ngộ:
- Chúng ta đều quên, Cổ Đế bệ hạ sớm đã vẫn lạc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Trong giọng nói mang theo hoài niệm thật lớn, vô cùng tôn kính.
- Còn có thể nhìn thấy truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ, cũng không uổng công chúng ta thừa nhận vô số năm tuế nguyệt qua đi, tiểu hữu...
Tiếng nói dừng lại một chút, qua hồi lâu sau là kinh hỉ:
- Có khí tức của Thanh Đế bệ hạ cùng Huyền Đế bệ hạ.
- Bọn họ cũng là người thừa kế của hai vị đại đế.
Thần Dạ nói.
- Chúng ta có phúc.
Âm thanh run rẩy, mừng rỡ không thôi, nhưng lại rất tức giận.
- Dám động thủ với người thừa kế của bệ hạ, muốn chết.
Rầm rầm.
Gương mặt khổng lồ ánh mắt lóe lên, không thấy có bất kỳ năng lượng nào phát ra, địch nhân đối mặt Phong Ma cùng U Nhi tiêu tán trong hư không.
- Liễu Lăng Vân, Thiên Vô Cụ.
Những ý thức này tồn tại đã lâu, bọn họ cảm ứng nhiều nhất là khí tức bốn siêu cấp thế lực, đối với những truyền thừa khí tức này còn không ai hiểu hơn bọn họ, phải biết rằng, bốn siêu cấp thế lực nhờ bọn họ mới cường đại..
Mà tình thế đối địch này bọn họ xem không hiểu...
Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ vội vàng giải thích:
- Chư vị tiền bối, đây là hiểu lầm...
Nhưng hiển nhiên cũng không có bất cứ cơ hội nào lưu cho bọn họ, âm thanh tức giận không thôi:
- Hiểu lầm, nếu như truyền nhân ba đại đế không hiển thị thân phận, là hiểu lầm còn dễ nói, nhưng có Thiên Đao, các ngươi làm sao không biết tổ tiên các ngươi năm đó ở đây đạt được thực lực, trong những năm tháng về sau các ngươi không ngừng tới đây, mỗi một lần chúng ta đều chỉ có một câu, câu nói kia là cái gì, các ngươi quên sao?
- Chư vị tiền bối...
Đám người Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ vạn phần hoảng sợ, cho dù là ai cũng cũng không khiến bọn họ hoảng sợ bằng ý thức này, bởi vì nơi này là căn cơ của bọn họ, nếu không có căn cơ thì sẽ nhanh chóng khô héo.
- Các ngươi đã vi phạm ý nguyện của chúng ta, như vậy thì gạt bỏ.
Vừa mới nói xong, gương mặt ở phía chân trời dùng thế như lưu tinh đáp xuống, như một tấm màn bao trùm cả Đế Hoàng Cung.
Dưới bao trùm này người Thiên, Liễu hai tộc như cảm thấy tận thế, những ý thức này cho dù bởi vì thời gian trôi qua không được đầy đủ, nhưng mà vẫn cường đại như trước, huống chi bọn họ đã từng vi phạm hứa hẹn, ý thức tức giận phát ra uy lực không phải đám người Liễu Lăng Vân có khả năng ngăn cản.
Trong ánh mắt Thần Dạ vui vẻ, lúc này bay tới phía chân trời.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện song song khẽ động, hóa thành quái vật khổng lồ trấn thủ hư không, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp phía trước, hào quang năm màu chiếm cứ một phần ba không gian.
Thần sắc Phong Ma cùng U Nhi hơi động một chút, lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, lúc này cũng lao ra, thân là truyền nhân đại đế, những ý thức này không kháng cự bọn họ.
Ba người chiếm cứ ba góc chân trời, dùng Thần Dạ cầm đầu, Phong Ma cùng U Nhi thi triển truyền thừa tới tận cùng.
Ở chỗ này bọn họ không có lo lắng người nào, nhưng mà hết lần này tới lần khác có một người là bọn họ không sờ tới được, người nọ chính là người trẻ tuổi thần bí.
Thần Dạ cũng không nghĩ rằng người trẻ tuổi kia bỏ qua cơ hội tốt này.
Nếu như hắn xuất hiện thì dùng toàn lực cũng phải kéo dài thời gian, cho dù là một giây cũng được...
Gương mặt khổng lồ tới trên đỉnh đầu đám người Liễu Lăng Vân, bọn họ chỉ cần giơ tay là chạm vào gương mặt khổng lồ, nhưng mà lúc này không có người nào cử động cả, dù cho Thiên, Liễu hai tộc có hơn mười Thiên Huyền!
Mỗi người trên thế gian, mỗi sinh linh đều có thứ gì đó khiến bọn họ sợ.
Uy áp Huyền Đế khiến Liễu Phá Phong không dám nhúc nhích, bởi vì hắn biết rõ, mấy vị đại đế năm đó dù vẫn lạc, uy năng cường đại đã ngấm vào xương tủy của hắn, nếu như Liễu Phá Phong vượt qua Huyền Đế thì thôi, nếu không căn bản không thể cởi bỏ kính sợ này.
Người trẻ tuổi thần bí rất cường đại, ở trước mặt hắn, Liễu Lăng Vân cho dù trong lòng biết rõ không cách nào sống sót, nhưng mà nếu người kia thật hạ sát thủ thì bọn họ cũng không chờ chết.
Nhưng dưới ý thức của Đế Hoàng Cung bao phủ, bọn họ không dám động cả ngón tay, bởi vì đây là căn cơ của bọn họ, không cách nào làm trái.
- Chư vị tiền bối, tha mạng, chúng ta biết sai rồi!
Tiếng cầu xin tha thứ này là thành tâm thành ý, đáng tiếc với ý thức đã hứa hẹn là không thể vi phạm, cho dù là nguyên nhân nào cũng không thể vi phạm.
Một khi vi phạm lời thề, vậy thì gạt bỏ.
Ý thức còn có linh tính, bọn họ càng giống như máy móc hơn, bọn họ thủ hộ chính là chương trình cài sẵn, chỉ cần có người mưu toan khiêu chiến chương trình này thì phải gạt bỏ.
Ba người đứng ở chân trời nhíu mày, vẫn tới!
Sau đó Thiên Đao khẽ động, hóa thành đao mang chém vào hư không, cùng một thời gian, U Nhi cầm Bạch Ngọc Tán giống như lưu tinh, nương theo Thiên Đao bao phủ hư không.
Ánh mắt Phong Ma vô cùng rét lạnh, hào quang ngũ trảo kim long dưới chân bắn ra, Thanh Đế lưu lại là công pháp tu luyện và vũ kỹ, cũng không có bất kỳ thần vật nào, Thanh Đế tin tưởng, bản thân nếu tu luyện tới cực hạn là thần vật mạnh nhất, so với ngoại vật còn tốt hơn nhiều.
Phong Ma hiện tại hiển nhiên không có đi tới bước này!
Tuy hắn không cùng hành động với Thiên Đao cùng cái kia Bạch Ngọc Tán, nhưng ánh sao bao phủ thân thể, vô số ngôi sao giống như tương liên, chúng như thiên thạch lao xuống.
Oanh!
Còn chưa bắt đầu mà phía chân trời đã có sấm sét vang lên đinh tai nhức óc, trong nháy mắt sau đó đao mang bá đạo của Thiên Đao, lưu quang của Bạch Ngọc Tán đều bị đánh tan, rồi sau đó một thân ảnh từ từ hiện ra.
- Long hoàng, tới chúng ta!
Ngâm!
Long ngâm thét dài, hóa thành kim quang xuyên qua hư khong như thiểm điện, lập tức không chờ thân ảnh kia tới gần, ngôi sao vây quanh Phong Ma biến thành Tinh Thần Thiết Quyền khổng lồ đánh tới.
Động tĩnh này khiến ý thức kia khiếp sợ, lúc này cũng bất chấp gạt bỏ đám người Liễu Lăng Vân, phóng qua phía chân trời.
Giọng nói trầm trọng nhưng cung kính, hiển nhiên cũng không phải thuận miệng nói ra, càng không phải vì mặt mũi, mà là thành kính.
Đám người Liễu Lăng Vân cả kinh, lúc này mới nhớ lại vô số anh linh này chính là những người đúc ra Đế Hoàng Cung, bọn họ thuân theo ý của của những đại đế năm đó.
Vô số năm qua đi, thương hải tang điền, có lẽ có thể quên đi nhiều chuyện, thậm chí khiến bọn họ quên đi bọn họ, quên đi thế giới này, nhưng mà bọn họ không quên năm vị đại đế.
Ngóng nhìn qua phía chân trời, một lát sau Thần Dạ ôm quyền cung kính nói:
- Tại hạ Thần Dạ, chính là người thừa kế Cổ Đế, lúc này bái kiến các vị tiền bối.
- Người thừa kế Cổ Đế...
Từng giọng nói như phạn âm từ từ phiêu đãng trong không gian, hồi lâu sau giống như bừng tỉnh đại ngộ:
- Chúng ta đều quên, Cổ Đế bệ hạ sớm đã vẫn lạc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Trong giọng nói mang theo hoài niệm thật lớn, vô cùng tôn kính.
- Còn có thể nhìn thấy truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ, cũng không uổng công chúng ta thừa nhận vô số năm tuế nguyệt qua đi, tiểu hữu...
Tiếng nói dừng lại một chút, qua hồi lâu sau là kinh hỉ:
- Có khí tức của Thanh Đế bệ hạ cùng Huyền Đế bệ hạ.
- Bọn họ cũng là người thừa kế của hai vị đại đế.
Thần Dạ nói.
- Chúng ta có phúc.
Âm thanh run rẩy, mừng rỡ không thôi, nhưng lại rất tức giận.
- Dám động thủ với người thừa kế của bệ hạ, muốn chết.
Rầm rầm.
Gương mặt khổng lồ ánh mắt lóe lên, không thấy có bất kỳ năng lượng nào phát ra, địch nhân đối mặt Phong Ma cùng U Nhi tiêu tán trong hư không.
- Liễu Lăng Vân, Thiên Vô Cụ.
Những ý thức này tồn tại đã lâu, bọn họ cảm ứng nhiều nhất là khí tức bốn siêu cấp thế lực, đối với những truyền thừa khí tức này còn không ai hiểu hơn bọn họ, phải biết rằng, bốn siêu cấp thế lực nhờ bọn họ mới cường đại..
Mà tình thế đối địch này bọn họ xem không hiểu...
Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ vội vàng giải thích:
- Chư vị tiền bối, đây là hiểu lầm...
Nhưng hiển nhiên cũng không có bất cứ cơ hội nào lưu cho bọn họ, âm thanh tức giận không thôi:
- Hiểu lầm, nếu như truyền nhân ba đại đế không hiển thị thân phận, là hiểu lầm còn dễ nói, nhưng có Thiên Đao, các ngươi làm sao không biết tổ tiên các ngươi năm đó ở đây đạt được thực lực, trong những năm tháng về sau các ngươi không ngừng tới đây, mỗi một lần chúng ta đều chỉ có một câu, câu nói kia là cái gì, các ngươi quên sao?
- Chư vị tiền bối...
Đám người Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ vạn phần hoảng sợ, cho dù là ai cũng cũng không khiến bọn họ hoảng sợ bằng ý thức này, bởi vì nơi này là căn cơ của bọn họ, nếu không có căn cơ thì sẽ nhanh chóng khô héo.
- Các ngươi đã vi phạm ý nguyện của chúng ta, như vậy thì gạt bỏ.
Vừa mới nói xong, gương mặt ở phía chân trời dùng thế như lưu tinh đáp xuống, như một tấm màn bao trùm cả Đế Hoàng Cung.
Dưới bao trùm này người Thiên, Liễu hai tộc như cảm thấy tận thế, những ý thức này cho dù bởi vì thời gian trôi qua không được đầy đủ, nhưng mà vẫn cường đại như trước, huống chi bọn họ đã từng vi phạm hứa hẹn, ý thức tức giận phát ra uy lực không phải đám người Liễu Lăng Vân có khả năng ngăn cản.
Trong ánh mắt Thần Dạ vui vẻ, lúc này bay tới phía chân trời.
Thiên Đao cùng Cổ Đế điện song song khẽ động, hóa thành quái vật khổng lồ trấn thủ hư không, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp phía trước, hào quang năm màu chiếm cứ một phần ba không gian.
Thần sắc Phong Ma cùng U Nhi hơi động một chút, lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, lúc này cũng lao ra, thân là truyền nhân đại đế, những ý thức này không kháng cự bọn họ.
Ba người chiếm cứ ba góc chân trời, dùng Thần Dạ cầm đầu, Phong Ma cùng U Nhi thi triển truyền thừa tới tận cùng.
Ở chỗ này bọn họ không có lo lắng người nào, nhưng mà hết lần này tới lần khác có một người là bọn họ không sờ tới được, người nọ chính là người trẻ tuổi thần bí.
Thần Dạ cũng không nghĩ rằng người trẻ tuổi kia bỏ qua cơ hội tốt này.
Nếu như hắn xuất hiện thì dùng toàn lực cũng phải kéo dài thời gian, cho dù là một giây cũng được...
Gương mặt khổng lồ tới trên đỉnh đầu đám người Liễu Lăng Vân, bọn họ chỉ cần giơ tay là chạm vào gương mặt khổng lồ, nhưng mà lúc này không có người nào cử động cả, dù cho Thiên, Liễu hai tộc có hơn mười Thiên Huyền!
Mỗi người trên thế gian, mỗi sinh linh đều có thứ gì đó khiến bọn họ sợ.
Uy áp Huyền Đế khiến Liễu Phá Phong không dám nhúc nhích, bởi vì hắn biết rõ, mấy vị đại đế năm đó dù vẫn lạc, uy năng cường đại đã ngấm vào xương tủy của hắn, nếu như Liễu Phá Phong vượt qua Huyền Đế thì thôi, nếu không căn bản không thể cởi bỏ kính sợ này.
Người trẻ tuổi thần bí rất cường đại, ở trước mặt hắn, Liễu Lăng Vân cho dù trong lòng biết rõ không cách nào sống sót, nhưng mà nếu người kia thật hạ sát thủ thì bọn họ cũng không chờ chết.
Nhưng dưới ý thức của Đế Hoàng Cung bao phủ, bọn họ không dám động cả ngón tay, bởi vì đây là căn cơ của bọn họ, không cách nào làm trái.
- Chư vị tiền bối, tha mạng, chúng ta biết sai rồi!
Tiếng cầu xin tha thứ này là thành tâm thành ý, đáng tiếc với ý thức đã hứa hẹn là không thể vi phạm, cho dù là nguyên nhân nào cũng không thể vi phạm.
Một khi vi phạm lời thề, vậy thì gạt bỏ.
Ý thức còn có linh tính, bọn họ càng giống như máy móc hơn, bọn họ thủ hộ chính là chương trình cài sẵn, chỉ cần có người mưu toan khiêu chiến chương trình này thì phải gạt bỏ.
Ba người đứng ở chân trời nhíu mày, vẫn tới!
Sau đó Thiên Đao khẽ động, hóa thành đao mang chém vào hư không, cùng một thời gian, U Nhi cầm Bạch Ngọc Tán giống như lưu tinh, nương theo Thiên Đao bao phủ hư không.
Ánh mắt Phong Ma vô cùng rét lạnh, hào quang ngũ trảo kim long dưới chân bắn ra, Thanh Đế lưu lại là công pháp tu luyện và vũ kỹ, cũng không có bất kỳ thần vật nào, Thanh Đế tin tưởng, bản thân nếu tu luyện tới cực hạn là thần vật mạnh nhất, so với ngoại vật còn tốt hơn nhiều.
Phong Ma hiện tại hiển nhiên không có đi tới bước này!
Tuy hắn không cùng hành động với Thiên Đao cùng cái kia Bạch Ngọc Tán, nhưng ánh sao bao phủ thân thể, vô số ngôi sao giống như tương liên, chúng như thiên thạch lao xuống.
Oanh!
Còn chưa bắt đầu mà phía chân trời đã có sấm sét vang lên đinh tai nhức óc, trong nháy mắt sau đó đao mang bá đạo của Thiên Đao, lưu quang của Bạch Ngọc Tán đều bị đánh tan, rồi sau đó một thân ảnh từ từ hiện ra.
- Long hoàng, tới chúng ta!
Ngâm!
Long ngâm thét dài, hóa thành kim quang xuyên qua hư khong như thiểm điện, lập tức không chờ thân ảnh kia tới gần, ngôi sao vây quanh Phong Ma biến thành Tinh Thần Thiết Quyền khổng lồ đánh tới.
Động tĩnh này khiến ý thức kia khiếp sợ, lúc này cũng bất chấp gạt bỏ đám người Liễu Lăng Vân, phóng qua phía chân trời.