Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203-204
Chương 203. Một người chống lại
Nửa đêm, mười đoàn xe dừng lại cách biệt thự nhà họ Tề ngàn dặm.
“Đừng lái xe qua, chúng ta đánh bất ngờ để anh ta không kịp đề phòng.” Trần Thiên Lợi nói với mọi người một tiếng, sau đó gã tiên phong xông lên.
“Được.” Mọi người trăm miệng một lời, nhao nhao lên.
Chỉ là bọn họ không hề biết rằng, chỉ bằng bọn họ thôi thì đừng nói là tiến sát đến nhà họ Tề, chỉ cần mỗi Bạch Hổ thôi cũng đủ tiêu diệt hết bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những người Trần Thiên Lợi dẫn theo tối nay đều là những người trẻ tuổi, căn bản chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu.
Chỉ với bọn họ còn chưa đủ để Bạch Hổ nhét kẽ răng.
Mười phút sau, một đám người hướng về phía nhà họ Tề.
Mà lúc này Bạch Hổ đã nhắm sẵn bọn họ, lúc trước Chu Hàn đã dự đoán tứ lão thiên vương sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Cho nên anh đã sắp xếp Bạch Hổ ở ngoài thủ sẵn.
Chỉ là Bạch Hổ không ngờ đến, chẳng thấy mấy người già đâu mà toàn là một đám người trẻ tuổi.
Dưới sự dẫn dứt của Trần Thiên Lợi, mọi người hùng hổ tiến đến.
Còn chưa đợi bọn họ kịp đến gần nhà họ Tề, Bạch Hổ đã ra tay đánh úp khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Cẩn thận phía sau.” Trần Thiên Lợi phản ứng lại đầu tiên, nói với mọi người.
Gã vừa dứt lời, mọi người lập tức quay lại đối phó với Bạch Hổ.
Nhưng Bạch Hổ lại như bước vào chỗ không người, quật ngã liên tiếp từng người trẻ tuổi này.
Đánh một cú đã ngã, làm cho bọn họ mất đi hết sức lực.
Bạch Hổ đánh vừa chuẩn vừa tàn độc, khiến nhóm người Trần Thiên lợi cảm nhận được áp lực lớn.
Không đến hai mươi phút, mọi người đều đã bị đánh ngã trên đất.
Lúc này Chu Hàn đã ngủ say.
Còn Bạch Hổ thì lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bảo người của nhà họ Tề ra dọn chiến trường đi.”
“Không thành vấn đề.” Vô Kiểm ngụy trang thành Trần Thiên lợi lập tức kéo một đám tinh nhuệ của nhà họ Tề ra, đồng thời còn báo cho sở cảnh sát.
Về phía Trần Thiên Lợi, gã bị Vô Kiểm đánh ngất, trói lại rồi vứt vào nhà họ Tề.
Tối hôm nay Vô Kiểm lấy danh nghĩa của Trần Thiên Lợi đi nhận tội, dẫn đầu đám người đến sở cảnh sát,
Đương nhiên anh ta sẽ có cách thoát thân lúc bị bắt.
Nửa tiếng sau, mấy Cẩm Y Vệ đã đến, “Trần Thiên Lợi” lập tức bước đến nhận tội: “Đại nhân, tôi không cam lòng.”
“Tôi muốn giết người, tôi muốn báo thù cho cha tôi.”
“Để tôi giết sạch người nhà họ Tề được không? Tôi không phục.”
Cẩm Y Vệ thấy “Trần Thiên Lợi” như bị điên, lúc này cho gã một liều an thần.
“Trần Thiên Lợi” hôn mê, người của gã cũng bị bắt đi.
Đêm nay người bị bắt nhiều lắm, chỉ sợ phía cảnh sát không nhốt nổi thôi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng, Chu Hàn tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon.
Còn Trần Thiên Lợi thì một đêm không ngủ.
Gã không hiểu vì sao kế hoạch mà mình tỉ mỉ bày ra lại bị lộ, vì sao ở lúc mấu chốt mà lại bị người khác cắt ngang.
Gã tức giận cả một đêm, tức đến mức mà tim muốn nổ tung.
“Chào buổi sáng, anh Trần.” Chu Hàn rời giường, rửa mặt xong xuôi thì bước vào căn phòng Trần Thiên Lợi bị nhốt, chào hỏi gã một tiếng.
Trần Thiên Lợi lúc này đang bị bịt miệng, không nói được.
Nhưng cũng may là gã bị bịt miệng, không thì chắc lúc này gã sẽ toàn nói ra mấy từ ô uế mất.
“Bạch Hổ, lấy đồ trong miệng gã ra.” Chu Hàn ra lệnh cho người đứng trong góc tối: “Tiện thể tháo dây trói anh Trần luôn.”
Chu Hàn dứt lời, Bạch Hổ bước ra từ chỗ tối rồi làm theo.
Cho dù là Bạch Hổ thắc mắc vì sao Chu Hàn lại muốn cởi trói cho Trần Thiên Lợi, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.
“Tôi giết cậu.” Trần Thiên Lợi được thả ra, lúc này định vung tay đánh về phía gáy của Chu Hàn, gã điên cuồng, như một con chó điên.
Gã chưa kịp vọt đến trước mặt Chu Hàn, Bạch Hổ ở phía sau lại đạp vào chân gã một cái.
Âm thanh “rầm” vang lên, Trần Thiên Lợi lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Anh Trần, xem xét thời thế rất là quan trọng.” Vẻ mặt Chu Hàn bình tĩnh, nói: “Trong lòng anh hẳn phải rất rõ, bây giờ anh đang là tù nhân.”
Vẻ mặt Trần Thiên Lợi không cam lòng, lắc đầu nói: “Tôi không phải là tù nhân.”
“Anh là tù nhân.” Chu Hàn nhân mạnh: “Đến nước này rồi mà còn không nhận thức được vị trí của mình sao?”
Chu Hàn dứt lời, Trần Thiên Lợi nổi giận gào lên một tiếng: “Tôi nhất định phải giết cậu, giết cả nhà cậu.”
Trần Thiên Lợi nổi điên như vậy nhưng Chu Hàn cũng chẳng thèm để ý, hơn nữa còn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Trả lời câu hỏi, tôi sẽ thả anh đi.” Chu Hàn đầy ẩn ý nói ra một câu.
Trần Thiên Lợi nghe thế hai mắt như lóe sáng, tựa như vừa nhìn thấy hi vọng vậy.
Gã lạnh lùng nói: “Câu hỏi gì?”
Chu Hàn thản nhiên lên tiếng: “Thứ nhất, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi hại chết ông Trần?”
“Thứ hai, đám trẻ tuổi của anh chẳng có ai mạnh hết à? Yếu ớt như vậy mà dám đến tấn công nhà họ Tề?”
“Thứ ba, anh có đói không?”
Câu hỏi cuối cùng, chính là Chu Hàn đang muốn chọc tức Trần Thiên Lợi.
Lúc này vì muốn khiến Trần Thiên Lợi mất đi lý trí nên mới nói ra mấy lời khách sáo như thế.
“Cậu bị bệnh à?” Trần Thiên Lợi hỏi lại, gã đang nghi ngờ chỉ số thông minh của Chu Hàn.
Nhưng gã vừa mới nói mấy chữ này, Bạch Hổ lại đưa tay tát lên mặt gã một cái.
Một tiếng “chát” vang lên, Trần Thiên Lợi đang quỳ dưới đất lúc này bị tát cả người hoàn toàn ngã trên mặt đất.
Sau khi Trần Thiên Lợi bị đánh, gã cũng không mắng chửi người nữa, gã đã biết ngậm miệng lại rồi.
“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Hiểu không?”
Ánh mắt Trần Thiên Lợi có chút trống rỗng, gã không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm về phía CHu Hàn.
Ánh mắt kia như đang muốn giết chết Chu Hàn vậy.
Chỉ tiếc là ánh mắt không giết được người.
“Không trả lời cũng được.” Chu Hàn có chút đăm chiêu nói một tiếng: “Sớm muộn gì thì cũng có một ngày anh phải trả lời câu hỏi của tôi thôi.”
Dứt lời, Chu Hàn khoát tay, ý bảo Bạch Hổ thả người.
Bạch Hổ không muốn, bởi vì Trần Thiên Lợi đã tuyên bố muốn giết cả nhà Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn đã ra lệnh, Bạch Hổ lại không dám trái lời.
Cuối cùng anh ta vẫn phải thả người.
“Nguyên soái, sao lại thả gã?” Tuy trong lòng Bạch Hổ biết rõ nghĩa vụ của mình là phải chấp hành mệnh lệnh.
Nhưng trong lòng anh ta rất thắc mắc, muốn hỏi rõ ràng.
“Chờ lát nữa sẽ biết.” Chu Hàn vỗ vỗ bả vai của Bạch Hổ, không giải thích gì thêm.
Nhưng Bạch Hổ lại càng thắc mắc hơn, anh ta thật sự không nghĩ ra tại sao Chu Hàn lại làm như vậy.
Rõ ràng là đã bắt được Trần Thiên Lợi rồi, sao lại đột nhiên thả gã đi.
Chuyện này quả thật là quá hời cho Trần Thiên Lợi, Bạch Hổ không hiểu nổi.
Mà ngay lúc Trần Thiên Lợi vừa ra đến cổng của nhà họ Tề, Vô Kiểm ngụy trang thành gã cũng vừa ra khỏi sở cảnh sát.
“Những ai cản đường đều phải chết.” Vô Kiểm hét lớn một tiếng, đồng thời đánh bay một gã Cẩm Y Vệ.
Lúc này anh ta vẫn đang trong dáng vẻ của Trần Thiên Lợi.
Chương 204. Trần Thiên Lợi đứng đầu thiên hạ
Lại lấy danh nghĩa của Trần Thiên Lợi trấn áp khắp nơi, quấy rối sở cảnh sát đến long trời lở đất.
“Trần Thiên Lợi tôi vô địch thiên hạ.” Vô Kiểm hô to: “Đài Sơn do tôi định đoạt. Tôi muốn lên chức.”
“Ai không phục, tôi sẽ giết chết kẻ đó.”
“Một người không phục, tôi giết chết một người. Trăm người không phục, tôi giết chết trăm người.”
Vô Kiểm vừa gào lớn, vừa lao ra bên ngoài.
Một đám Cẩm Y Vệ chặn đường đều bị anh ta đánh bay ra ngoài, vốn không có ai có thể ngăn cản.
Vô Kiểm nhanh chóng lao ra khỏi sở cảnh sát, biến mất không còn dấu vết.
“Khốn kiếp. Thật là coi trời bằng vung.” Lúc này lãnh đạo cấp cao của sở cảnh sát nổi giận đùng đùng.
Ông ta vỗ bàn vang “bộp bộp”, tức giận nói: “Truyền lệnh của tôi, tróc nã tên ngông cuồng vô liêm sỉ Trần Thiên Lợi, tôi muốn chém đầu anh ta.”
“Rõ.” Một đám tinh nhuệ lập tức cúi đầu cùng hô.
Nửa tiếng sau, khi Trần Thiên Lợi về họ Trần, Vô Kiểm đã về nhà họ Tề, trở lại bên cạnh Chu Hàn.
“Nguyên soái, đã giải quyết tất cả.” Vô Kiểm rất thản nhiên mà báo cáo sự việc từ đầu đến cuối: “Tối qua tôi ngụy trang thành Trần Thiên Lợi kêu gào, mắng chửi Cẩm Y Vệ, thách thức uy tín của bọn họ.”
“Sau khi bị bắt, còn quậy tanh bành nhà giam.”
“Làm ầm ĩ cả đêm, sáng hôm nay tôi đã chạy ra, còn tuyên bố đứng đầu thiên hạ.”
Nghe Vô Kiểm nói xong, Chu Hàn thản nhiên cười: “E rằng lần này Trần Thiên Lợi chết chắc rồi.”
Vô Kiểm phấn khích nói: “Nguyên soái, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?”
“Bước tiếp theo…” Chu Hàn nheo đôi mắt: “Tất nhiên này là lấy đạo của người, trả lại cho người rồi.”
Trước đây ông Cao xúi giục ông Trần nuốt thuốc của nhà họ Bạch đánh bại mình, vậy thì Chu Hàn hoàn toàn có thể xui khiến Trần Thiên Lợi nuốt thuốc của nhà họ Bạch.
Làm ầm nhà họ Cao không ai được yên, đồng thời khiến ông Cao bị thương nặng.
Dù sao bây giờ Trần Thiên Lợi đã không còn lối thoát.
Trước đó, Chu Hàn đã cho Trần Thiên Lợi cơ hội.
Chỉ cần anh ta thấy rõ tình hình, thành thật trả lời câu hỏi của Chu Hàn, có lẽ Chu Hàn sẽ tha mạng cho anh ta.
Nhưng Trần Thiên Lợi lại không biết sống chết. Vậy đúng lúc mượn kẻ sắp chết như anh ta thử thuốc của nhà họ Bạch, đồng thời đàng hoàng dạy dỗ ông Cao làm người.
Khi tất cả Cẩm Y Vệ của Đài Sơn được điều động bắt Trần Thiên Lợi, anh ta vẫn đang ở nhà sắp xếp hậu sự cho ông Trần.
“Ba, ba yên tâm, nhất định con trai sẽ cho báo thù ba.” Trần Thiên Lợi quỳ rạp xuống trước bài vị của ông Trần, nặng nề dập đầu ba cái.
Mà đúng lúc này, một con cháu của nhà họ Trần đột nhiên vô cùng lo lắng mà chạy vào.
“Trần gia, không hay, xảy ra chuyện lớn rồi.” Tên con cháu đó hoảng sợ mà nói với Trần Thiên Lợi.
“Chuyện gì mà hốt hoảng thế?” Trần Thiên Lợi không quay đầu lại mà quát lớn: “Bình tĩnh lại rồi nói.”
Tên con cháu nhà họ Trần đó bị Trần Thiên Lợi dọa hoảng sợ, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Trần gia, bây giờ tất cả Cẩm Y Vệ ở Đài Sơn đang đến bắt ngài.” Tên con cháu đó rất chân thành: “Ngài nên trốn trước đi.”
Trần Thiên Lợi nghe vậy thay đổi sắc mặt, khó hiểu hỏi: “Vì sao bắt tôi? Tôi không gây chuyện.”
Nói tới gây chuyện, thì là tối qua trêu chọc nhà họ Tề, trêu chọc Chu Hàn.
Nhưng rõ ràng cuối cùng người chịu thiệt là anh ta, anh ta còn bị bắt trói cả đêm.
Đang lúc Trần Thiên Lợi không biết nguyên nhân, muốn hỏi rõ ràng thì đột nhiên có một đám Cẩm Y Vệ từ ngoài cửa ùa vào.
“Đưa Trần Thiên Lợi đi.” Theo tiếng quát lớn, một đám Cẩm Y Vệ lập tức nhảy vào, nhanh chóng vây quanh Trần Thiên Lợi.
“Đi thôi, Trần Thiên Lợi đứng đầu thiên hạ.” Cẩm Y Vệ dẫn đầu lên tiếng chế giễu.
Nhưng Trần Thiên Lợi lại rất nghi ngờ, anh ta khó hiểu hỏi: “Cái gì đứng đầu thiên hạ?”
“Tôi gây ra chuyện gì? Các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”
Tên Cẩm Y Vệ nghe vậy lập tức giận dữ cười: “Bây giờ giả bộ hồ đồ sao? Sáng sớm đã làm gì? Oai phong của anh đâu?”
Nói được nửa thì anh ta chuyển đề tài, nói với thuộc hạ : “Đưa đi.”
Nghe lệnh, Cẩm Y Vệ bắt Trần Thiên Lợi đưa đi.
Người của nhà họ Trần không dám bước lên cản, bọn họ chỉ ngơ ngác ngước nhìn.
“Oan uổng quá.” Trần Thiên Lợi liều mạng quay đầu, điên cuồng vùng vẫy: “Tôi bị oan.”
Nhưng vốn không có ai để ý tới anh ta, một đám Cẩm Y Vệ cứ đưa anh ta đi.
Mà đúng lúc này, trong đám người nhà họ Trần, con cháu nhà họ Tề giả bộ tới phúng viếng lập tức truyền tin ra ngoài.
Sau khi Tề Thắng Thiên nhận được tin, tức khắc báo chuyện Trần Thiên Lợi bị bắt đi cho Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức vung tay lên: “Đi, đến sở cảnh sát.”
Dứt lời, anh mau chóng ra ngoài.
Đám người Tô Hàm theo sát phía sau, bước vào siêu xe cắm cờ của nhà họ Tề.
Gần như cùng lúc Trần Thiên Lợi bị bắt vào sở cảnh sát, đám người Chu Hàn đã tới rồi.
“Là ai đây?” Cẩm Y Vệ lập tức ngăn cản Chu Hàn, hùng hổ đáng sợ: “Dám xông vào sở cảnh sát?”
Chu Hàn không hề để ý tới những người này.
Bạch Hổ lập tức tiến lên một bước, giơ một tấm lệnh bài.
Một Cẩm Y Vệ trong đó thấy thế thay đổi sắc mặt, lập tức thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Sau đó, một Cẩm Y Vệ khác cũng truyền tin này ra ngoài, rất nhanh tất cả Cẩm Y Vệ ở đây đều biết thân phận của Chu Hàn.
“Tôi phải đưa Trần Thiên Lợi đi hai ngày.” Chu Hàn nói với một đám Cẩm Y Vệ: “Hai ngày sau tôi tự mình đưa anh ta trở về.”
“Chu Nguyên soái, ngài cứ tự nhiên.” Cẩm Y Vệ đứng đầu lập tức cung kính lên tiếng nói.
Anh ta nào dám vi phạm ý kiến của Chu Hàn?
Cho dù cho anh ta mười cái gan, anh ta cũng không dám.
“Đi thôi, ngài Trần.” Chu Hàn tiến lên một bước, thản nhiên cười với Trần Thiên Lợi: “Tôi nói rồi, anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi.”
Dứt lời, anh liền vào trong xe.
Mà mấy tên Cẩm Y Vệ thì hỗ trợ đẩy Trần Thiên Lợi vào xe.
“Chu Nguyên soái, đi thong thả.” Một đám Cẩm Y Vệ còn cung kính chào hỏi về phía chiếc xe xé gió mà đi.
Không đến hai mươi phút, mấy chiếc siêu xe cắm cờ của nhà họ Tề dừng ở cửa nhà họ Bạch.
Đám người Chu Hàn xuống xe, mà nói thế nào Trần Thiên Lợi cũng không dám ra khỏi xe.
“Xuống xe.” Bạch Hổ quát lớn, kiên quyết lôi đối phương xuống xe.
Trần Thiên Lợi lập tức dùng ánh mắt oán hận trừng Bạch Hổ, nhưng Bạch Hổ lại không để ý tới anh ta.
Dù sao Bạch Hổ sẽ không so đo với một người sắp chết, bởi vì như vậy sẽ hạ thấp phong độ của anh ta.
Mấy người nhanh chóng vào nhà họ Bạch.
Bạch Nhật Tẫn sớm nhận được thông báo, dẫn con cháu của nhà họ Bạch nghênh đón đám người Chu Hàn.
Lúc này Trần Thiên Lợi rất khó hiểu, anh ta căm tức nhìn đám người Chu Hàn, vô cùng kiêu ngạo mà lên tiếng hỏi: “Các người đưa tôi tới đây làm gì?”
Chu Hàn chẳng thèm để ý tới lời chất vấn của Trần Thiên Lợi.
Mà mấy người Tô Hàm cũng không để ý tới anh ta, Trần Thiên Lợi lập tức chuyển ánh mắt sang đám người nhà họ Bạch.
Nhưng đám người nhà họ Bạch cũng coi anh ta như không khí, không ai muốn nhìn.
Chu Hàn dẫn mọi người vào nhà họ Bạch, sau khi ngồi xuống mới nói: “Bạch Nhật Tẫn, lấy chứng cứ ra đây đi.”
Nửa đêm, mười đoàn xe dừng lại cách biệt thự nhà họ Tề ngàn dặm.
“Đừng lái xe qua, chúng ta đánh bất ngờ để anh ta không kịp đề phòng.” Trần Thiên Lợi nói với mọi người một tiếng, sau đó gã tiên phong xông lên.
“Được.” Mọi người trăm miệng một lời, nhao nhao lên.
Chỉ là bọn họ không hề biết rằng, chỉ bằng bọn họ thôi thì đừng nói là tiến sát đến nhà họ Tề, chỉ cần mỗi Bạch Hổ thôi cũng đủ tiêu diệt hết bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những người Trần Thiên Lợi dẫn theo tối nay đều là những người trẻ tuổi, căn bản chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu.
Chỉ với bọn họ còn chưa đủ để Bạch Hổ nhét kẽ răng.
Mười phút sau, một đám người hướng về phía nhà họ Tề.
Mà lúc này Bạch Hổ đã nhắm sẵn bọn họ, lúc trước Chu Hàn đã dự đoán tứ lão thiên vương sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.
Cho nên anh đã sắp xếp Bạch Hổ ở ngoài thủ sẵn.
Chỉ là Bạch Hổ không ngờ đến, chẳng thấy mấy người già đâu mà toàn là một đám người trẻ tuổi.
Dưới sự dẫn dứt của Trần Thiên Lợi, mọi người hùng hổ tiến đến.
Còn chưa đợi bọn họ kịp đến gần nhà họ Tề, Bạch Hổ đã ra tay đánh úp khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Cẩn thận phía sau.” Trần Thiên Lợi phản ứng lại đầu tiên, nói với mọi người.
Gã vừa dứt lời, mọi người lập tức quay lại đối phó với Bạch Hổ.
Nhưng Bạch Hổ lại như bước vào chỗ không người, quật ngã liên tiếp từng người trẻ tuổi này.
Đánh một cú đã ngã, làm cho bọn họ mất đi hết sức lực.
Bạch Hổ đánh vừa chuẩn vừa tàn độc, khiến nhóm người Trần Thiên lợi cảm nhận được áp lực lớn.
Không đến hai mươi phút, mọi người đều đã bị đánh ngã trên đất.
Lúc này Chu Hàn đã ngủ say.
Còn Bạch Hổ thì lên tiếng nói với Vô Kiểm: “Bảo người của nhà họ Tề ra dọn chiến trường đi.”
“Không thành vấn đề.” Vô Kiểm ngụy trang thành Trần Thiên lợi lập tức kéo một đám tinh nhuệ của nhà họ Tề ra, đồng thời còn báo cho sở cảnh sát.
Về phía Trần Thiên Lợi, gã bị Vô Kiểm đánh ngất, trói lại rồi vứt vào nhà họ Tề.
Tối hôm nay Vô Kiểm lấy danh nghĩa của Trần Thiên Lợi đi nhận tội, dẫn đầu đám người đến sở cảnh sát,
Đương nhiên anh ta sẽ có cách thoát thân lúc bị bắt.
Nửa tiếng sau, mấy Cẩm Y Vệ đã đến, “Trần Thiên Lợi” lập tức bước đến nhận tội: “Đại nhân, tôi không cam lòng.”
“Tôi muốn giết người, tôi muốn báo thù cho cha tôi.”
“Để tôi giết sạch người nhà họ Tề được không? Tôi không phục.”
Cẩm Y Vệ thấy “Trần Thiên Lợi” như bị điên, lúc này cho gã một liều an thần.
“Trần Thiên Lợi” hôn mê, người của gã cũng bị bắt đi.
Đêm nay người bị bắt nhiều lắm, chỉ sợ phía cảnh sát không nhốt nổi thôi.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng, Chu Hàn tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon.
Còn Trần Thiên Lợi thì một đêm không ngủ.
Gã không hiểu vì sao kế hoạch mà mình tỉ mỉ bày ra lại bị lộ, vì sao ở lúc mấu chốt mà lại bị người khác cắt ngang.
Gã tức giận cả một đêm, tức đến mức mà tim muốn nổ tung.
“Chào buổi sáng, anh Trần.” Chu Hàn rời giường, rửa mặt xong xuôi thì bước vào căn phòng Trần Thiên Lợi bị nhốt, chào hỏi gã một tiếng.
Trần Thiên Lợi lúc này đang bị bịt miệng, không nói được.
Nhưng cũng may là gã bị bịt miệng, không thì chắc lúc này gã sẽ toàn nói ra mấy từ ô uế mất.
“Bạch Hổ, lấy đồ trong miệng gã ra.” Chu Hàn ra lệnh cho người đứng trong góc tối: “Tiện thể tháo dây trói anh Trần luôn.”
Chu Hàn dứt lời, Bạch Hổ bước ra từ chỗ tối rồi làm theo.
Cho dù là Bạch Hổ thắc mắc vì sao Chu Hàn lại muốn cởi trói cho Trần Thiên Lợi, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.
“Tôi giết cậu.” Trần Thiên Lợi được thả ra, lúc này định vung tay đánh về phía gáy của Chu Hàn, gã điên cuồng, như một con chó điên.
Gã chưa kịp vọt đến trước mặt Chu Hàn, Bạch Hổ ở phía sau lại đạp vào chân gã một cái.
Âm thanh “rầm” vang lên, Trần Thiên Lợi lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Anh Trần, xem xét thời thế rất là quan trọng.” Vẻ mặt Chu Hàn bình tĩnh, nói: “Trong lòng anh hẳn phải rất rõ, bây giờ anh đang là tù nhân.”
Vẻ mặt Trần Thiên Lợi không cam lòng, lắc đầu nói: “Tôi không phải là tù nhân.”
“Anh là tù nhân.” Chu Hàn nhân mạnh: “Đến nước này rồi mà còn không nhận thức được vị trí của mình sao?”
Chu Hàn dứt lời, Trần Thiên Lợi nổi giận gào lên một tiếng: “Tôi nhất định phải giết cậu, giết cả nhà cậu.”
Trần Thiên Lợi nổi điên như vậy nhưng Chu Hàn cũng chẳng thèm để ý, hơn nữa còn ngoảnh mặt làm ngơ.
“Trả lời câu hỏi, tôi sẽ thả anh đi.” Chu Hàn đầy ẩn ý nói ra một câu.
Trần Thiên Lợi nghe thế hai mắt như lóe sáng, tựa như vừa nhìn thấy hi vọng vậy.
Gã lạnh lùng nói: “Câu hỏi gì?”
Chu Hàn thản nhiên lên tiếng: “Thứ nhất, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi hại chết ông Trần?”
“Thứ hai, đám trẻ tuổi của anh chẳng có ai mạnh hết à? Yếu ớt như vậy mà dám đến tấn công nhà họ Tề?”
“Thứ ba, anh có đói không?”
Câu hỏi cuối cùng, chính là Chu Hàn đang muốn chọc tức Trần Thiên Lợi.
Lúc này vì muốn khiến Trần Thiên Lợi mất đi lý trí nên mới nói ra mấy lời khách sáo như thế.
“Cậu bị bệnh à?” Trần Thiên Lợi hỏi lại, gã đang nghi ngờ chỉ số thông minh của Chu Hàn.
Nhưng gã vừa mới nói mấy chữ này, Bạch Hổ lại đưa tay tát lên mặt gã một cái.
Một tiếng “chát” vang lên, Trần Thiên Lợi đang quỳ dưới đất lúc này bị tát cả người hoàn toàn ngã trên mặt đất.
Sau khi Trần Thiên Lợi bị đánh, gã cũng không mắng chửi người nữa, gã đã biết ngậm miệng lại rồi.
“Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Hiểu không?”
Ánh mắt Trần Thiên Lợi có chút trống rỗng, gã không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm về phía CHu Hàn.
Ánh mắt kia như đang muốn giết chết Chu Hàn vậy.
Chỉ tiếc là ánh mắt không giết được người.
“Không trả lời cũng được.” Chu Hàn có chút đăm chiêu nói một tiếng: “Sớm muộn gì thì cũng có một ngày anh phải trả lời câu hỏi của tôi thôi.”
Dứt lời, Chu Hàn khoát tay, ý bảo Bạch Hổ thả người.
Bạch Hổ không muốn, bởi vì Trần Thiên Lợi đã tuyên bố muốn giết cả nhà Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn đã ra lệnh, Bạch Hổ lại không dám trái lời.
Cuối cùng anh ta vẫn phải thả người.
“Nguyên soái, sao lại thả gã?” Tuy trong lòng Bạch Hổ biết rõ nghĩa vụ của mình là phải chấp hành mệnh lệnh.
Nhưng trong lòng anh ta rất thắc mắc, muốn hỏi rõ ràng.
“Chờ lát nữa sẽ biết.” Chu Hàn vỗ vỗ bả vai của Bạch Hổ, không giải thích gì thêm.
Nhưng Bạch Hổ lại càng thắc mắc hơn, anh ta thật sự không nghĩ ra tại sao Chu Hàn lại làm như vậy.
Rõ ràng là đã bắt được Trần Thiên Lợi rồi, sao lại đột nhiên thả gã đi.
Chuyện này quả thật là quá hời cho Trần Thiên Lợi, Bạch Hổ không hiểu nổi.
Mà ngay lúc Trần Thiên Lợi vừa ra đến cổng của nhà họ Tề, Vô Kiểm ngụy trang thành gã cũng vừa ra khỏi sở cảnh sát.
“Những ai cản đường đều phải chết.” Vô Kiểm hét lớn một tiếng, đồng thời đánh bay một gã Cẩm Y Vệ.
Lúc này anh ta vẫn đang trong dáng vẻ của Trần Thiên Lợi.
Chương 204. Trần Thiên Lợi đứng đầu thiên hạ
Lại lấy danh nghĩa của Trần Thiên Lợi trấn áp khắp nơi, quấy rối sở cảnh sát đến long trời lở đất.
“Trần Thiên Lợi tôi vô địch thiên hạ.” Vô Kiểm hô to: “Đài Sơn do tôi định đoạt. Tôi muốn lên chức.”
“Ai không phục, tôi sẽ giết chết kẻ đó.”
“Một người không phục, tôi giết chết một người. Trăm người không phục, tôi giết chết trăm người.”
Vô Kiểm vừa gào lớn, vừa lao ra bên ngoài.
Một đám Cẩm Y Vệ chặn đường đều bị anh ta đánh bay ra ngoài, vốn không có ai có thể ngăn cản.
Vô Kiểm nhanh chóng lao ra khỏi sở cảnh sát, biến mất không còn dấu vết.
“Khốn kiếp. Thật là coi trời bằng vung.” Lúc này lãnh đạo cấp cao của sở cảnh sát nổi giận đùng đùng.
Ông ta vỗ bàn vang “bộp bộp”, tức giận nói: “Truyền lệnh của tôi, tróc nã tên ngông cuồng vô liêm sỉ Trần Thiên Lợi, tôi muốn chém đầu anh ta.”
“Rõ.” Một đám tinh nhuệ lập tức cúi đầu cùng hô.
Nửa tiếng sau, khi Trần Thiên Lợi về họ Trần, Vô Kiểm đã về nhà họ Tề, trở lại bên cạnh Chu Hàn.
“Nguyên soái, đã giải quyết tất cả.” Vô Kiểm rất thản nhiên mà báo cáo sự việc từ đầu đến cuối: “Tối qua tôi ngụy trang thành Trần Thiên Lợi kêu gào, mắng chửi Cẩm Y Vệ, thách thức uy tín của bọn họ.”
“Sau khi bị bắt, còn quậy tanh bành nhà giam.”
“Làm ầm ĩ cả đêm, sáng hôm nay tôi đã chạy ra, còn tuyên bố đứng đầu thiên hạ.”
Nghe Vô Kiểm nói xong, Chu Hàn thản nhiên cười: “E rằng lần này Trần Thiên Lợi chết chắc rồi.”
Vô Kiểm phấn khích nói: “Nguyên soái, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm thế nào?”
“Bước tiếp theo…” Chu Hàn nheo đôi mắt: “Tất nhiên này là lấy đạo của người, trả lại cho người rồi.”
Trước đây ông Cao xúi giục ông Trần nuốt thuốc của nhà họ Bạch đánh bại mình, vậy thì Chu Hàn hoàn toàn có thể xui khiến Trần Thiên Lợi nuốt thuốc của nhà họ Bạch.
Làm ầm nhà họ Cao không ai được yên, đồng thời khiến ông Cao bị thương nặng.
Dù sao bây giờ Trần Thiên Lợi đã không còn lối thoát.
Trước đó, Chu Hàn đã cho Trần Thiên Lợi cơ hội.
Chỉ cần anh ta thấy rõ tình hình, thành thật trả lời câu hỏi của Chu Hàn, có lẽ Chu Hàn sẽ tha mạng cho anh ta.
Nhưng Trần Thiên Lợi lại không biết sống chết. Vậy đúng lúc mượn kẻ sắp chết như anh ta thử thuốc của nhà họ Bạch, đồng thời đàng hoàng dạy dỗ ông Cao làm người.
Khi tất cả Cẩm Y Vệ của Đài Sơn được điều động bắt Trần Thiên Lợi, anh ta vẫn đang ở nhà sắp xếp hậu sự cho ông Trần.
“Ba, ba yên tâm, nhất định con trai sẽ cho báo thù ba.” Trần Thiên Lợi quỳ rạp xuống trước bài vị của ông Trần, nặng nề dập đầu ba cái.
Mà đúng lúc này, một con cháu của nhà họ Trần đột nhiên vô cùng lo lắng mà chạy vào.
“Trần gia, không hay, xảy ra chuyện lớn rồi.” Tên con cháu đó hoảng sợ mà nói với Trần Thiên Lợi.
“Chuyện gì mà hốt hoảng thế?” Trần Thiên Lợi không quay đầu lại mà quát lớn: “Bình tĩnh lại rồi nói.”
Tên con cháu nhà họ Trần đó bị Trần Thiên Lợi dọa hoảng sợ, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Trần gia, bây giờ tất cả Cẩm Y Vệ ở Đài Sơn đang đến bắt ngài.” Tên con cháu đó rất chân thành: “Ngài nên trốn trước đi.”
Trần Thiên Lợi nghe vậy thay đổi sắc mặt, khó hiểu hỏi: “Vì sao bắt tôi? Tôi không gây chuyện.”
Nói tới gây chuyện, thì là tối qua trêu chọc nhà họ Tề, trêu chọc Chu Hàn.
Nhưng rõ ràng cuối cùng người chịu thiệt là anh ta, anh ta còn bị bắt trói cả đêm.
Đang lúc Trần Thiên Lợi không biết nguyên nhân, muốn hỏi rõ ràng thì đột nhiên có một đám Cẩm Y Vệ từ ngoài cửa ùa vào.
“Đưa Trần Thiên Lợi đi.” Theo tiếng quát lớn, một đám Cẩm Y Vệ lập tức nhảy vào, nhanh chóng vây quanh Trần Thiên Lợi.
“Đi thôi, Trần Thiên Lợi đứng đầu thiên hạ.” Cẩm Y Vệ dẫn đầu lên tiếng chế giễu.
Nhưng Trần Thiên Lợi lại rất nghi ngờ, anh ta khó hiểu hỏi: “Cái gì đứng đầu thiên hạ?”
“Tôi gây ra chuyện gì? Các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”
Tên Cẩm Y Vệ nghe vậy lập tức giận dữ cười: “Bây giờ giả bộ hồ đồ sao? Sáng sớm đã làm gì? Oai phong của anh đâu?”
Nói được nửa thì anh ta chuyển đề tài, nói với thuộc hạ : “Đưa đi.”
Nghe lệnh, Cẩm Y Vệ bắt Trần Thiên Lợi đưa đi.
Người của nhà họ Trần không dám bước lên cản, bọn họ chỉ ngơ ngác ngước nhìn.
“Oan uổng quá.” Trần Thiên Lợi liều mạng quay đầu, điên cuồng vùng vẫy: “Tôi bị oan.”
Nhưng vốn không có ai để ý tới anh ta, một đám Cẩm Y Vệ cứ đưa anh ta đi.
Mà đúng lúc này, trong đám người nhà họ Trần, con cháu nhà họ Tề giả bộ tới phúng viếng lập tức truyền tin ra ngoài.
Sau khi Tề Thắng Thiên nhận được tin, tức khắc báo chuyện Trần Thiên Lợi bị bắt đi cho Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức vung tay lên: “Đi, đến sở cảnh sát.”
Dứt lời, anh mau chóng ra ngoài.
Đám người Tô Hàm theo sát phía sau, bước vào siêu xe cắm cờ của nhà họ Tề.
Gần như cùng lúc Trần Thiên Lợi bị bắt vào sở cảnh sát, đám người Chu Hàn đã tới rồi.
“Là ai đây?” Cẩm Y Vệ lập tức ngăn cản Chu Hàn, hùng hổ đáng sợ: “Dám xông vào sở cảnh sát?”
Chu Hàn không hề để ý tới những người này.
Bạch Hổ lập tức tiến lên một bước, giơ một tấm lệnh bài.
Một Cẩm Y Vệ trong đó thấy thế thay đổi sắc mặt, lập tức thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Sau đó, một Cẩm Y Vệ khác cũng truyền tin này ra ngoài, rất nhanh tất cả Cẩm Y Vệ ở đây đều biết thân phận của Chu Hàn.
“Tôi phải đưa Trần Thiên Lợi đi hai ngày.” Chu Hàn nói với một đám Cẩm Y Vệ: “Hai ngày sau tôi tự mình đưa anh ta trở về.”
“Chu Nguyên soái, ngài cứ tự nhiên.” Cẩm Y Vệ đứng đầu lập tức cung kính lên tiếng nói.
Anh ta nào dám vi phạm ý kiến của Chu Hàn?
Cho dù cho anh ta mười cái gan, anh ta cũng không dám.
“Đi thôi, ngài Trần.” Chu Hàn tiến lên một bước, thản nhiên cười với Trần Thiên Lợi: “Tôi nói rồi, anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi.”
Dứt lời, anh liền vào trong xe.
Mà mấy tên Cẩm Y Vệ thì hỗ trợ đẩy Trần Thiên Lợi vào xe.
“Chu Nguyên soái, đi thong thả.” Một đám Cẩm Y Vệ còn cung kính chào hỏi về phía chiếc xe xé gió mà đi.
Không đến hai mươi phút, mấy chiếc siêu xe cắm cờ của nhà họ Tề dừng ở cửa nhà họ Bạch.
Đám người Chu Hàn xuống xe, mà nói thế nào Trần Thiên Lợi cũng không dám ra khỏi xe.
“Xuống xe.” Bạch Hổ quát lớn, kiên quyết lôi đối phương xuống xe.
Trần Thiên Lợi lập tức dùng ánh mắt oán hận trừng Bạch Hổ, nhưng Bạch Hổ lại không để ý tới anh ta.
Dù sao Bạch Hổ sẽ không so đo với một người sắp chết, bởi vì như vậy sẽ hạ thấp phong độ của anh ta.
Mấy người nhanh chóng vào nhà họ Bạch.
Bạch Nhật Tẫn sớm nhận được thông báo, dẫn con cháu của nhà họ Bạch nghênh đón đám người Chu Hàn.
Lúc này Trần Thiên Lợi rất khó hiểu, anh ta căm tức nhìn đám người Chu Hàn, vô cùng kiêu ngạo mà lên tiếng hỏi: “Các người đưa tôi tới đây làm gì?”
Chu Hàn chẳng thèm để ý tới lời chất vấn của Trần Thiên Lợi.
Mà mấy người Tô Hàm cũng không để ý tới anh ta, Trần Thiên Lợi lập tức chuyển ánh mắt sang đám người nhà họ Bạch.
Nhưng đám người nhà họ Bạch cũng coi anh ta như không khí, không ai muốn nhìn.
Chu Hàn dẫn mọi người vào nhà họ Bạch, sau khi ngồi xuống mới nói: “Bạch Nhật Tẫn, lấy chứng cứ ra đây đi.”