Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205-206
Chương 205. Trả lại cho cậu một cái công đạo
Chu Hàn ra lệnh một tiếng, Bạch Nhật Tẫn lập tức làm theo.
Cậu ta nhanh chóng lấy ra một xấp đơn giao dịch.
“Anh Trần, đây chính là thuốc viên mà ông Cao đích thân đến Bạch Thị để mua.” Bạch Nhật Tẫn đem viên thuốc bày ra trước mặt Trần Thiên Lợi.
Đồng thời lên tiếng giải thích: “Đây là biên lai, ông Cao với ông Trần cùng nhau đến.”
Trần Thiên Lợi lại thờ ơ làm thinh, giống như việc này không có liên quan đến anh ta.
Chỉ là anh ta căn bản không nhận ra, người thật sự hại chết ông Trần chính là ông Cao thôi.
“Anh Trần, nếu như ông không tin.” Bạch Nhật Tẫn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Có thể hỏi con cháu Bạch thị chúng tôi, chúng tôi đều có thể làm chứng.”
Lời nói của Bạch Nhật Tẫn vừa dứt, rất nhanh đã có một đứa cháu nhỏ của Bạch Thị đứng lên lên tiếng nói: “Tôi có thể làm chứng.”
“Có tôi nữa.”
“Ông Cao với ông Trần thật sự cùng nhau đến.”
Đối mặt với từng tiếng hô to, Trần Thiên Lợi chẳng những không tin mà ngược lại còn cảm thấy những người này đang cố ý gây sự, thậm chí là thông đồng rất tốt.
Nhìn thấy Trần Thiên Lợi vẫn không tin, Bạch Nhật Tẫn lập tức đưa ra một đoạn camera giám sát chiếu trên vách tường.
“Anh Trần, mở to mắt ra mà xem đi.” Bạch Nhật Tẫn vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình cười với Trần Thiên Lợi.
Ánh mắt của Trần Thiên Lợi trong vô thức rơi trên đoạn camera giám sát trên vách tường, anh ta dùng sức chớp chớp mắt, có hơi khó tin với những thứ mình nhìn thấy.
Chỉ nhìn thấy đoạn camera giám sát hiển thị rõ ràng, ông Cao và cha của anh ta cùng nhau đến nhà họ Bạch, cùng nhau mua thuốc viên.
Lúc xem đến một nửa, hình ảnh video đột nhiên thay đổi.
Ngay sau đó, chính là tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Tề thị ngày hôm đó.
Sau khi xem xong video, Trần Thiên Lợi bỗng chốc ngẩn ngơ.
Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra đến cùng là ai đã hại cha của anh ta rồi.
“Ông Cao, tên trứng thối.” Trần Thiên Lợi lập tức phẫn nộ gào lên một tiếng, nắm đấm siết lại vang lên “răng rắc”.
Sau khi anh ta hét to lên một tiếng thì quay người chạy ra ngoài.
“Ngăn anh ta lại.” Chu Hàn nhẹ nhàng phân phó một tiếng.
Theo lệnh của anh, thân hình của Bạch Hổ chợt lóe, trong nháy mắt đã chặn Trần Thiên Lợi lại.
“Tránh ra.” Trần Thiên Lợi bày ra tư thế liều mạng, anh ta phẫn nộ gào lên: “Đừng có cản tôi.”
“Bốp.” Một cái tát không có chút dấu hiệu báo trước giáng xuống, Bạch Hổ lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta, lên tiếng uy hiếp nói: “Ngoan ngoãn một chút đi.”
Trần Thiên Lợi bị một cái tát này đánh ngốc luôn rồi, anh ta chậm chạp phản ứng lại.
“Anh Trần, vấn đề trước đó, bây giờ Chu mỗ đã không cần phải trả lời anh rồi.” Chu Hàn đúng lúc lên tiếng nói: “Bây giờ anh có thể thực hiện nghĩa vụ người con có hiếu của anh rồi.”
“Nếu muốn báo thù, dựa vào nhà họ Trần anh là không được rồi, hơn nữa nhà họ Quý và nhà họ Nhạc cũng nghiêng về phía ông Cao.”
Nói một nửa đột nhiên dừng lại, Chu Hàn không nói tiếp.
Mà chuyện tình lúc này đã rất rõ ràng rồi, nếu như Trần Thiên Lợi không làm rõ được tình hình, vậy thì ông ta thật sự chính là một kẻ ngốc.
“Cậu Bạch, bán cho tôi một viên thuốc.” Sắc mặt của Trần Thiên Lợi thay đổi liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm nói.
Anh ta vừa dứt, Bạch Nhật Tẫn lập tức thản nhiên cười: “Không thành vấn đề.”
Sau đó nhanh chóng đem viên thuốc đã chuẩn bị bán cho Trần Thiên Lợi.
Trần Thiên Lợi uống viên thuốc ngay tại chỗ, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Bạch Hổ theo bản năng tiến lên ngăn cản, nhưng lần này anh ta lại không cản nổi Trần Thiên Lợi.
Sau khi Trần Thiên Lợi rời khỏi Bạch thị thì chạy thẳng đến nhà họ Cao.
Anh ta muốn giết sạch cả họ Cao Thị. Thậm chí anh ta cũng không có thông báo với con cháu của Trần thị.
Trần Thiên Lợi đã đưa ra quyết định, anh ta muốn đơn thương độc mã giết sạch nhà họ Cao.
“Đuổi theo anh ta.” Chu Hàn lên tiếng phân phó: “Tiết Minh Dương, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị cứu người.”
“Vâng.” Tiết Minh Dương lập tức cung kính đáp ứng một tiếng.
Và tất cả mọi người dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi nhà họ Bạch, cùng nhau chui vào trong xe.
Rất nhanh, Trần Thiên Lợi đã xông đến nhà họ Cao.
Nhưng ông Cao đã sớm nhận được tin tức, bỏ trốn mất dạng rồi.
“Cái lão hồ ly này.” Hai mắt Chu Hàn nhíu lại.
“Ông Lý.” Trần Thiên Lợi trước tiên rời khỏi nhà họ Cao, sau đó phẫn nộ hét lên một tiếng rồi liền xoay người chui vào trong xe.
Anh ta biết rõ ràng, quan hệ của ông Cao và ông Lý là tốt nhất.
Cho nên, lúc này ông Cao nhất định sẽ trốn ở nhà họ Lý.
Chỉ là lúc Trần Thiên Lợi lái xe chạy được nửa đường thì lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta cúp máy không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.
Trần Thiên Lợi cực kỳ tức giận, suýt chút nữa quăng rớt cái điện thoại.
Nhưng anh ta lại liếc mắt nhìn thấy điện thoại hiển thị hai chữ “Ông Cao”.
Ông Cao?
Trần Thiên Lợi tức khắc nộ hỏa công tâm, lập tức nghe điện thoại.
“Lão bất tử, ông đang ở đâu?” Trần Thiên Lợi điên cuồng hét lên: “Có giỏi thì đừng có làm rùa đen rụt đầu.”
Nhưng ông Cao ở bên đầu điện thoại bên kia thấy Trần Thiên Lợi điên cuồng la hét thì căn bản không để trong lòng, ông ta hơi hơi mỉm cười, lên tiếng nói: “Tiểu Trần, cậu bị lừa rồi, cậu bị Chu Nguyên soái lợi dụng rồi.”
Ông ta vẫn duy trì vẻ hiền từ: “Nếu như cậu không tin, cậu có thể đến sở cảnh sát, tôi trả lại cho cậu một cái công đạo.”
Lúc này Trần Thiên Lợi đã bị thù hận tràn lên làm mờ trí não nên căn bản không quan tâm nhiều như vậy, anh ta lập tức không nói hai lời, lập tức đạp chân ga hướng về phía sở cảnh sát.
Mà lúc này bọn người Chu Hàn đang theo dõi Trần Thiên Lợi, cũng lập tức đuổi theo.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở tại cửa của sở cảnh sát.
Trần Thiên Lợi xông vào bên trong, nghiễm nhiên là một tư thế khí thế ngập trời.
“Quả nhiên là như lời ông Cao nói, lại đến rồi kìa.” Thủ vệ sở cảnh sát lập tức kinh hô một tiếng.
“Theo như đã bàn bạc, lập tức tiêu diệt đi, quá ngông cuồng rồi.” Một tên thủ vệ khác lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, tất cả mọi người đều rõ ràng, Trần Thiên Lợi điên rồi, Trần Thiên Lợi muốn lên nắm quyền đến điên rồi.
“Muốn giết tôi?” Trần Thiên Lợi quái dị cười lên một tiếng: “Dễ như vậy sao?”
Dứt lời, cả người anh ta tàn ác xông về phía hai tên thủ vệ, trong nháy mắt cứng rắn đánh chết hai tên thủ vệ.
Sau khi đánh chết hai tên thủ vệ, anh ta liền xông vào náo loạn sở cảnh sát.
“Mau đem Cao lão tặc ra đây.” Trần Thiên Lợi điên cuồng hét lên: “Nếu không tôi sẽ giết chết hết các ngươi.”
Trận náo loạn này của anh ta, lập tức chứng thực được tội danh gây rối của tối hôm qua và sáng hôm nay.
Vốn dĩ Trần Thiên Lợi còn có thể xoay người được, còn có bằng chứng không có ở hiện trường, có thể chứng minh là bị bôi nhọ.
Nhưng mà bây giờ là anh ta tự mình gây rối, lần này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
“Cao lão tặc, ra đây chịu chết đi.” Sau khi Trần Thiên Lợi tiện tay tiêu diệt hết vài tên Cẩm Y Vệ, trong miệng vẫn điên cuồng gào thét.
Mà ngay lúc này trên chỗ cao đã có mười mấy tay súng bắn tỉa nhắm vào anh ta, nhưng Trần Thiên Lợi lại không biết.
“Loạn thương bắn chết.” Một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, từng đợt tiếng súng vang lên, Trần Thiên Lợi muốn tránh cũng tránh không được, trong nháy mắt chết bất đắc kì tử ngay tại chỗ.
“Ha ha, muốn đấu với tôi.” Đúng lúc đó, ông Cao nghênh ngang đi ra, trên mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Thật là non nớt.”
Trần Thiên Lợi lúc này đã không có cách nào phản bác, cũng không có cách nào trả lời.
Hai mắt anh ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Ông Cao ung dung rời khỏi sở cảnh sát, kết quả vừa bước ra đến cửa lớn lại đụng phải một đám người Chu Hàn từ trên xe bước xuống.
“Chu Nguyên soái?” Đồng tử của ông Cao co rụt lại, vẻ mặt đầy sự kinh nghi bất định.
Chu Hàn khuôn phép bước nhanh lên phía trước, lên tiếng chất vấn: “Ông giết Trần Thiên Lợi rồi?”
Lúc này Chu Hàn đã đoán ra được kết quả, đến muộn một bước rồi.
Chương 206. Thủ đoạn giết người mềm dẻo
Ông Cao nghe thấy thế thì nở một nụ cười gian tà, lên tiếng: “Chu Nguyên soái, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi không phải là người giết Trần Thiên Lợi.”
Mặt ông ta thoáng hiện lên vẻ hung tợn, đồng thời chuyển đề tài: “Là do người của Sở cảnh sát giết, không hề liên quan gì tới tôi.”
Sau khi lời nói của ông Cao vừa kết thúc, Chu Hàn nhanh chóng giơ tay lên tát ông ta một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, một bên mặt của ông Cao nhanh chóng trở nên sưng tấy.
“Ông Cao, ông cũng thật có uy đấy.” Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, anh nhanh chóng lên tiếng hỏi ngược lại: “Uy phong lúc trước của ông đâu mau thể hiện ra đi.”
Ông Cao bị Chu Hàn tát bất ngờ nên không kịp đề phòng, ông ta không ngờ Chu Hàn lại có thể phách lối như thế, nói chuyện không hợp liền động tay động chân “đánh lén” ông ta.
Ông Cao nghĩ thầm trong đầu nếu cho ông ta thêm cơ hội để chuẩn bị là chắc chắn Chu Hàn sẽ không thể đánh trúng ông ta.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng đồng thời ông Cao cũng bắt đầu đề phòng Chu Hàn lại ra tay lần nữa.
“Chu Nguyên soái, cậu đừng có ăn hiếp người quá đáng.” Nét mặt già nua của ông Cao thoáng thay đổi, rõ ràng là ông ta đang vô cùng tức giận.
Thế nhưng Chu Hàn cũng không hề để ý tới, giơ tay lên tát ông ta một cái.
Mặc dù ông Cao đã đoán trước được Chu Hàn có thể ra tay thêm lần nào nữa, hơn nữa khi ông ta nói câu vừa rồi cũng là cố ý muốn chọc giận Chu Hàn.
Bên cạnh đó, ông Cao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng, cho dù là như thế thì cái tát của Chu Hàn vẫn rời trúng mặt ông ta.
Cuối cùng một cái tát thật mạnh lại rơi xuống khuôn mặt già nua của ông Cao, khiến gân xanh trên người ông ta cũng bắt đầu nổi lên.
“Được lắm, xem như là cậu mạnh mẽ.” Ông Cao ôm mặt lùi về sau hai bước, ra vẻ chuẩn bị đi tới Sở cảnh sát.
Ông ta muốn gọi người của Sở cảnh sát đến áp chế Chu Hàn, ra tay thật mạnh mẽ với Chu Hàn.
Chu Hàn vừa thấy ông Cao xoay người bước vào Sở cảnh sát thì cũng nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng ông ta.
Anh cũng không chút do dự, nhanh chóng đứa mấy người Tô Hàm bước vào Sở cảnh sát.
“Ông Cao, sao ông lại quay trở lại?” Khi thấy ông Cao lại xuất hiện trong Sở cảnh sát, một tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng chạy tới đón tiếp, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Ông Cao nghiêm mặt lên tiếng: “Hừ, sao tôi lại trở lại à?”
Ông ta thở dốc, nhanh chóng đi vào câu chuyện: “Tôi bị người khác đánh nên mới quay về. Cậu nhìn cái khuôn mặt già nua này của tôi mà xem, đó là do bị người khác vô duyên vô cớ đánh mà tạo thành đấy.”
Vừa nói, ông Cao hung hăng nhìn chằm chằm về phía tên Cẩm Y Vệ kia, lên tiếng chất vấn: “Chuyện này các người có để ý hay không?”
Tên Cẩm Y Vệ kia nghe thấy thế thì lập tức gật đầu: “Để ý chứ. Đương nhiên là phải để ý rồi.”
“Mới ban ngay ban mặt mà dám vô duyên vô cớ đánh ông Cao đây, tôi muốn xem xem ai lại dám to gan làm ra những chuyện như thế.”
Tên Cẩm Y Vệ này rõ ràng là đang muốn lấy lòng ông Cao, thế nhưng lại không biết người ra tay đánh ông Cao lại chính là Chu Hàn.
Sau khi anh đưa nhóm người Tô Hàm tiến vào Sở cảnh sát, ánh mắt lạnh lẽo của anh trầm xuống nhìn về phía tên Cẩm Y Vệ kia.
Lúc này, anh lên tiếng: “Tôi đánh đấy.”
Tên Cẩm Y Vệ kia lập tức nhìn về phía Chu Hàn, vừa định lên tiếng khiển tránh thì nhận ra Chu Hàn.
“Chu… Chu… Chu… Chu Nguyên soái.” Anh ta sợ hãi tới mức nói năng không mạch lạc nữa. Dưới tình thế cấp bách như thế thì đột nhiên cảm thấy á khẩu, không nói được tiếng nào.
“Sao thế? Không nên đánh ông Cao này sao?” Chu Hàn lên tiếng hỏi ngược lại, trên người anh tỏa ra sát khí đằng đằng.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị dọa sợ tới mức miệng khô lưỡi đắng, tròng mắt anh ta đảo một vòng, nhanh trí lên tiếng: “Rất tốt. Chu Nguyên soái, ngài làm vậy là rất đúng, cái lão già kia đáng bị đánh như thế.”
Chu Hàn nghe thấy thế thì mới hài lòng gật đầu: “Xem ra anh vẫn chưa hồ đồ.”
“Sao có thể chứ.” Cẩm Y Vệ cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, mời ngài vào bên trong.”
Thế nhưng Chu Hàn lại khoát khoát tay, lắc đầu lên tiếng: “Không cần, trước mắt nên giải quyết chuyện của ông Cao này đi.”
Anh nói xong câu đó thì vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị lời nói của anh dọa sợ, vội vàng lên tiếng hỏi lại: “Chu Nguyên soái, không biết lão già kia đã phạm phải tội gì?”
Lúc này ông Cao đứng bên cạnh sững sờ. Ông ta tức giận giậm chân thế nhưng lại không thể thổ lộ ra tâm tư trong lòng.
Dù sao thì ông ta cũng đã thấy rõ tên Cẩm Y Vệ kia đối xử với Chu Hàn vô cũng cung kính.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, mắt ông ta vẫn chưa tới mức mờ không thấy rõ, vì thế chắc chắn là ông ta không nhìn lầm.
Kết cục ngày hôm nay đã rõ ràng ngay trước mắt ông ta, ông ta rơi vào thế bất lợi.
“Có phải Trần Thiên Lợi bị ông Cao đây giết không?” Chu Hàn bất ngờ hỏi một câu, khiến ông Cao cảm thấy cả người mình đang mọc gai ở lưng.
Câu hỏi của Chu Hàn vừa được phát ra không chỉ khiến ông Cao bị dọa sợ mà còn khiến trong lòng những người đang có mặt ở đây cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt tên Cẩm Y Vệ kia thoáng thay đổi, thế nhưng anh ta cũng hiểu ý của Chu Hàn.
Anh ta không chút do dự gật đầu, lên tiếng: “Đúng thế. Trần Thiên Lợi đã bị ông Cao đây giết chết.”
“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.” Ông Cao nghe thấy thế thì lập tức quay sang chỉ thẳng vào người tên Cẩm Y Vệ kia.
“Ông Cao, mong ông giữ thái độ cho chuẩn mực.” Tên Cẩm Y Vệ đột nhiên lạnh lùng nhìn ông Cao, ánh mắt lộ ra sát khí đằng đằng.
Ông Cao theo bản năng rụt cổ lại, thấy tên Cẩm Y Vệ kia nổi giận thì cũng không dám tiếp tục kêu la ồn ào nữa.
“Chu Nguyên soái, vậy theo ý của ngài thì có cần phải bắt ông Cao này lại để ông ta chịu án tử hình hay không?” Cẩm Y Vệ hoàn toàn thuận theo ý của Chu Hàn.
Thế nhưng Chu Hàn lại lắc đầu một cái, khi đầu anh chuyển động thì nhanh chóng khiến những người có mặt ở đây cảm thấy bối rối.
Tô Hàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tiết Minh Dương cũng trợn tròn mắt.
Thanh Tú Tú lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn, không hiểu anh đang muốn làm gì.
Rõ ràng là dáng vẻ của Chu Hàn lúc này là đang muốn ông Cao phải chịu tội, nhưng khi tên Cẩm Y Vệ hỏi ý kiến anh về việc tử hình ông Cao thì Chu Hàn lại lắc đầu, anh có ý gì chứ?
Trong lúc tất cả mọi người đang mơ hồi không hiểu gì thì giọng nói dửng dưng của Chu Hàn lại vang lên: “Trần Thiên Lợi vốn là một tên tội phạm tử hình, ông Cao làm như thế là trừ hại cho dân.”
“Hẳn là Sở cảnh sát nên thưởng cho ông Cao đây hậu hĩnh một chút.”
Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, nhất là anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “thưởng”.
Anh vừa nói xong lời này thì cuối cùng những người có mặt ở đây đều hiểu ra ý của Chu Hàn.
Hóa ra đây là thủ đoạn giết người mềm dẻo của Chu Hàn. Giết người mà không thấy máu.
Tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng hiểu được ý của Chu Hàn, lúc này anh ta vội vàng gật đầu nói: “Chu Nguyên soái, ngài cứ yêm tâm, Sở cảnh sát nhất định sẽ thưởng cho ông Cao đây thật hậu hĩnh.”
“Không chỉ thưởng cho một mình ông Cao thôi mà sẽ thưởng cho cả nhà của ông ta nữa.”
“Những người có công đều nên được thưởng thật hậu hĩnh.”
Thấy Cẩm Y Vệ đã hiểu ý của mình, Chu Hàn nhanh chóng quay sang nhìn ông Cao với ánh mắt sâu xa, cũng không định sẽ tiếp tục ở lại đây.
Dẫu sao thì số mệnh của ông Cao đây cũng đã hết, ông ta cũng không thể vực dậy nổi.
Giờ phút này, vẻ mặt ông Cao trắng bệch như tờ giấy, cả người nhanh chóng lui về sau mấy bước, hai chân bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông Cao, đương nhiên là tên Cẩm Y Vệ kia cảm thấy vô cùng thích thú.
Dù sao thì anh ta cũng biết rõ ông Cao này đã đắc tội với Chu Hàn.
Sau khi nhóm người Chu Hàn rời khỏi đó, ông Cao nhanh chóng bị bắt nhốt, Cẩm Y Vệ bắt đầu “trọng thưởng” cho ông Cao.
Nửa tiếng sau, tại nhà họ Tề, một vài chiếc xe có gắn cờ biểu tượng của nhà họ Tề nhanh chóng dừng lại bên ngoài, nhóm người Chu Hàn nhanh chóng bước xuống xe.
Khi mới bước vào phòng khác, Chu Hàn nhìn một cái đã nhanh chóng phát hiện Tony Bond, Tony Panghsang và Tề Họa Minh đang anh anh tôi tôi.
Anh cũng không thèm để ý đến, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra mà nhanh chóng bước vào trong.
Đồng thời nhìn về phía một người làm trong nhà họ Tề.
Chu Hàn ra lệnh một tiếng, Bạch Nhật Tẫn lập tức làm theo.
Cậu ta nhanh chóng lấy ra một xấp đơn giao dịch.
“Anh Trần, đây chính là thuốc viên mà ông Cao đích thân đến Bạch Thị để mua.” Bạch Nhật Tẫn đem viên thuốc bày ra trước mặt Trần Thiên Lợi.
Đồng thời lên tiếng giải thích: “Đây là biên lai, ông Cao với ông Trần cùng nhau đến.”
Trần Thiên Lợi lại thờ ơ làm thinh, giống như việc này không có liên quan đến anh ta.
Chỉ là anh ta căn bản không nhận ra, người thật sự hại chết ông Trần chính là ông Cao thôi.
“Anh Trần, nếu như ông không tin.” Bạch Nhật Tẫn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Có thể hỏi con cháu Bạch thị chúng tôi, chúng tôi đều có thể làm chứng.”
Lời nói của Bạch Nhật Tẫn vừa dứt, rất nhanh đã có một đứa cháu nhỏ của Bạch Thị đứng lên lên tiếng nói: “Tôi có thể làm chứng.”
“Có tôi nữa.”
“Ông Cao với ông Trần thật sự cùng nhau đến.”
Đối mặt với từng tiếng hô to, Trần Thiên Lợi chẳng những không tin mà ngược lại còn cảm thấy những người này đang cố ý gây sự, thậm chí là thông đồng rất tốt.
Nhìn thấy Trần Thiên Lợi vẫn không tin, Bạch Nhật Tẫn lập tức đưa ra một đoạn camera giám sát chiếu trên vách tường.
“Anh Trần, mở to mắt ra mà xem đi.” Bạch Nhật Tẫn vẻ mặt tràn đầy nhiệt tình cười với Trần Thiên Lợi.
Ánh mắt của Trần Thiên Lợi trong vô thức rơi trên đoạn camera giám sát trên vách tường, anh ta dùng sức chớp chớp mắt, có hơi khó tin với những thứ mình nhìn thấy.
Chỉ nhìn thấy đoạn camera giám sát hiển thị rõ ràng, ông Cao và cha của anh ta cùng nhau đến nhà họ Bạch, cùng nhau mua thuốc viên.
Lúc xem đến một nửa, hình ảnh video đột nhiên thay đổi.
Ngay sau đó, chính là tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Tề thị ngày hôm đó.
Sau khi xem xong video, Trần Thiên Lợi bỗng chốc ngẩn ngơ.
Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng nhận ra đến cùng là ai đã hại cha của anh ta rồi.
“Ông Cao, tên trứng thối.” Trần Thiên Lợi lập tức phẫn nộ gào lên một tiếng, nắm đấm siết lại vang lên “răng rắc”.
Sau khi anh ta hét to lên một tiếng thì quay người chạy ra ngoài.
“Ngăn anh ta lại.” Chu Hàn nhẹ nhàng phân phó một tiếng.
Theo lệnh của anh, thân hình của Bạch Hổ chợt lóe, trong nháy mắt đã chặn Trần Thiên Lợi lại.
“Tránh ra.” Trần Thiên Lợi bày ra tư thế liều mạng, anh ta phẫn nộ gào lên: “Đừng có cản tôi.”
“Bốp.” Một cái tát không có chút dấu hiệu báo trước giáng xuống, Bạch Hổ lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta, lên tiếng uy hiếp nói: “Ngoan ngoãn một chút đi.”
Trần Thiên Lợi bị một cái tát này đánh ngốc luôn rồi, anh ta chậm chạp phản ứng lại.
“Anh Trần, vấn đề trước đó, bây giờ Chu mỗ đã không cần phải trả lời anh rồi.” Chu Hàn đúng lúc lên tiếng nói: “Bây giờ anh có thể thực hiện nghĩa vụ người con có hiếu của anh rồi.”
“Nếu muốn báo thù, dựa vào nhà họ Trần anh là không được rồi, hơn nữa nhà họ Quý và nhà họ Nhạc cũng nghiêng về phía ông Cao.”
Nói một nửa đột nhiên dừng lại, Chu Hàn không nói tiếp.
Mà chuyện tình lúc này đã rất rõ ràng rồi, nếu như Trần Thiên Lợi không làm rõ được tình hình, vậy thì ông ta thật sự chính là một kẻ ngốc.
“Cậu Bạch, bán cho tôi một viên thuốc.” Sắc mặt của Trần Thiên Lợi thay đổi liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm nói.
Anh ta vừa dứt, Bạch Nhật Tẫn lập tức thản nhiên cười: “Không thành vấn đề.”
Sau đó nhanh chóng đem viên thuốc đã chuẩn bị bán cho Trần Thiên Lợi.
Trần Thiên Lợi uống viên thuốc ngay tại chỗ, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Bạch Hổ theo bản năng tiến lên ngăn cản, nhưng lần này anh ta lại không cản nổi Trần Thiên Lợi.
Sau khi Trần Thiên Lợi rời khỏi Bạch thị thì chạy thẳng đến nhà họ Cao.
Anh ta muốn giết sạch cả họ Cao Thị. Thậm chí anh ta cũng không có thông báo với con cháu của Trần thị.
Trần Thiên Lợi đã đưa ra quyết định, anh ta muốn đơn thương độc mã giết sạch nhà họ Cao.
“Đuổi theo anh ta.” Chu Hàn lên tiếng phân phó: “Tiết Minh Dương, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị cứu người.”
“Vâng.” Tiết Minh Dương lập tức cung kính đáp ứng một tiếng.
Và tất cả mọi người dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi nhà họ Bạch, cùng nhau chui vào trong xe.
Rất nhanh, Trần Thiên Lợi đã xông đến nhà họ Cao.
Nhưng ông Cao đã sớm nhận được tin tức, bỏ trốn mất dạng rồi.
“Cái lão hồ ly này.” Hai mắt Chu Hàn nhíu lại.
“Ông Lý.” Trần Thiên Lợi trước tiên rời khỏi nhà họ Cao, sau đó phẫn nộ hét lên một tiếng rồi liền xoay người chui vào trong xe.
Anh ta biết rõ ràng, quan hệ của ông Cao và ông Lý là tốt nhất.
Cho nên, lúc này ông Cao nhất định sẽ trốn ở nhà họ Lý.
Chỉ là lúc Trần Thiên Lợi lái xe chạy được nửa đường thì lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Anh ta cúp máy không chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại vang lên.
Trần Thiên Lợi cực kỳ tức giận, suýt chút nữa quăng rớt cái điện thoại.
Nhưng anh ta lại liếc mắt nhìn thấy điện thoại hiển thị hai chữ “Ông Cao”.
Ông Cao?
Trần Thiên Lợi tức khắc nộ hỏa công tâm, lập tức nghe điện thoại.
“Lão bất tử, ông đang ở đâu?” Trần Thiên Lợi điên cuồng hét lên: “Có giỏi thì đừng có làm rùa đen rụt đầu.”
Nhưng ông Cao ở bên đầu điện thoại bên kia thấy Trần Thiên Lợi điên cuồng la hét thì căn bản không để trong lòng, ông ta hơi hơi mỉm cười, lên tiếng nói: “Tiểu Trần, cậu bị lừa rồi, cậu bị Chu Nguyên soái lợi dụng rồi.”
Ông ta vẫn duy trì vẻ hiền từ: “Nếu như cậu không tin, cậu có thể đến sở cảnh sát, tôi trả lại cho cậu một cái công đạo.”
Lúc này Trần Thiên Lợi đã bị thù hận tràn lên làm mờ trí não nên căn bản không quan tâm nhiều như vậy, anh ta lập tức không nói hai lời, lập tức đạp chân ga hướng về phía sở cảnh sát.
Mà lúc này bọn người Chu Hàn đang theo dõi Trần Thiên Lợi, cũng lập tức đuổi theo.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng ở tại cửa của sở cảnh sát.
Trần Thiên Lợi xông vào bên trong, nghiễm nhiên là một tư thế khí thế ngập trời.
“Quả nhiên là như lời ông Cao nói, lại đến rồi kìa.” Thủ vệ sở cảnh sát lập tức kinh hô một tiếng.
“Theo như đã bàn bạc, lập tức tiêu diệt đi, quá ngông cuồng rồi.” Một tên thủ vệ khác lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, tất cả mọi người đều rõ ràng, Trần Thiên Lợi điên rồi, Trần Thiên Lợi muốn lên nắm quyền đến điên rồi.
“Muốn giết tôi?” Trần Thiên Lợi quái dị cười lên một tiếng: “Dễ như vậy sao?”
Dứt lời, cả người anh ta tàn ác xông về phía hai tên thủ vệ, trong nháy mắt cứng rắn đánh chết hai tên thủ vệ.
Sau khi đánh chết hai tên thủ vệ, anh ta liền xông vào náo loạn sở cảnh sát.
“Mau đem Cao lão tặc ra đây.” Trần Thiên Lợi điên cuồng hét lên: “Nếu không tôi sẽ giết chết hết các ngươi.”
Trận náo loạn này của anh ta, lập tức chứng thực được tội danh gây rối của tối hôm qua và sáng hôm nay.
Vốn dĩ Trần Thiên Lợi còn có thể xoay người được, còn có bằng chứng không có ở hiện trường, có thể chứng minh là bị bôi nhọ.
Nhưng mà bây giờ là anh ta tự mình gây rối, lần này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
“Cao lão tặc, ra đây chịu chết đi.” Sau khi Trần Thiên Lợi tiện tay tiêu diệt hết vài tên Cẩm Y Vệ, trong miệng vẫn điên cuồng gào thét.
Mà ngay lúc này trên chỗ cao đã có mười mấy tay súng bắn tỉa nhắm vào anh ta, nhưng Trần Thiên Lợi lại không biết.
“Loạn thương bắn chết.” Một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, từng đợt tiếng súng vang lên, Trần Thiên Lợi muốn tránh cũng tránh không được, trong nháy mắt chết bất đắc kì tử ngay tại chỗ.
“Ha ha, muốn đấu với tôi.” Đúng lúc đó, ông Cao nghênh ngang đi ra, trên mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Thật là non nớt.”
Trần Thiên Lợi lúc này đã không có cách nào phản bác, cũng không có cách nào trả lời.
Hai mắt anh ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Ông Cao ung dung rời khỏi sở cảnh sát, kết quả vừa bước ra đến cửa lớn lại đụng phải một đám người Chu Hàn từ trên xe bước xuống.
“Chu Nguyên soái?” Đồng tử của ông Cao co rụt lại, vẻ mặt đầy sự kinh nghi bất định.
Chu Hàn khuôn phép bước nhanh lên phía trước, lên tiếng chất vấn: “Ông giết Trần Thiên Lợi rồi?”
Lúc này Chu Hàn đã đoán ra được kết quả, đến muộn một bước rồi.
Chương 206. Thủ đoạn giết người mềm dẻo
Ông Cao nghe thấy thế thì nở một nụ cười gian tà, lên tiếng: “Chu Nguyên soái, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi không phải là người giết Trần Thiên Lợi.”
Mặt ông ta thoáng hiện lên vẻ hung tợn, đồng thời chuyển đề tài: “Là do người của Sở cảnh sát giết, không hề liên quan gì tới tôi.”
Sau khi lời nói của ông Cao vừa kết thúc, Chu Hàn nhanh chóng giơ tay lên tát ông ta một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, một bên mặt của ông Cao nhanh chóng trở nên sưng tấy.
“Ông Cao, ông cũng thật có uy đấy.” Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, anh nhanh chóng lên tiếng hỏi ngược lại: “Uy phong lúc trước của ông đâu mau thể hiện ra đi.”
Ông Cao bị Chu Hàn tát bất ngờ nên không kịp đề phòng, ông ta không ngờ Chu Hàn lại có thể phách lối như thế, nói chuyện không hợp liền động tay động chân “đánh lén” ông ta.
Ông Cao nghĩ thầm trong đầu nếu cho ông ta thêm cơ hội để chuẩn bị là chắc chắn Chu Hàn sẽ không thể đánh trúng ông ta.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng đồng thời ông Cao cũng bắt đầu đề phòng Chu Hàn lại ra tay lần nữa.
“Chu Nguyên soái, cậu đừng có ăn hiếp người quá đáng.” Nét mặt già nua của ông Cao thoáng thay đổi, rõ ràng là ông ta đang vô cùng tức giận.
Thế nhưng Chu Hàn cũng không hề để ý tới, giơ tay lên tát ông ta một cái.
Mặc dù ông Cao đã đoán trước được Chu Hàn có thể ra tay thêm lần nào nữa, hơn nữa khi ông ta nói câu vừa rồi cũng là cố ý muốn chọc giận Chu Hàn.
Bên cạnh đó, ông Cao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thế nhưng, cho dù là như thế thì cái tát của Chu Hàn vẫn rời trúng mặt ông ta.
Cuối cùng một cái tát thật mạnh lại rơi xuống khuôn mặt già nua của ông Cao, khiến gân xanh trên người ông ta cũng bắt đầu nổi lên.
“Được lắm, xem như là cậu mạnh mẽ.” Ông Cao ôm mặt lùi về sau hai bước, ra vẻ chuẩn bị đi tới Sở cảnh sát.
Ông ta muốn gọi người của Sở cảnh sát đến áp chế Chu Hàn, ra tay thật mạnh mẽ với Chu Hàn.
Chu Hàn vừa thấy ông Cao xoay người bước vào Sở cảnh sát thì cũng nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng ông ta.
Anh cũng không chút do dự, nhanh chóng đứa mấy người Tô Hàm bước vào Sở cảnh sát.
“Ông Cao, sao ông lại quay trở lại?” Khi thấy ông Cao lại xuất hiện trong Sở cảnh sát, một tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng chạy tới đón tiếp, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Ông Cao nghiêm mặt lên tiếng: “Hừ, sao tôi lại trở lại à?”
Ông ta thở dốc, nhanh chóng đi vào câu chuyện: “Tôi bị người khác đánh nên mới quay về. Cậu nhìn cái khuôn mặt già nua này của tôi mà xem, đó là do bị người khác vô duyên vô cớ đánh mà tạo thành đấy.”
Vừa nói, ông Cao hung hăng nhìn chằm chằm về phía tên Cẩm Y Vệ kia, lên tiếng chất vấn: “Chuyện này các người có để ý hay không?”
Tên Cẩm Y Vệ kia nghe thấy thế thì lập tức gật đầu: “Để ý chứ. Đương nhiên là phải để ý rồi.”
“Mới ban ngay ban mặt mà dám vô duyên vô cớ đánh ông Cao đây, tôi muốn xem xem ai lại dám to gan làm ra những chuyện như thế.”
Tên Cẩm Y Vệ này rõ ràng là đang muốn lấy lòng ông Cao, thế nhưng lại không biết người ra tay đánh ông Cao lại chính là Chu Hàn.
Sau khi anh đưa nhóm người Tô Hàm tiến vào Sở cảnh sát, ánh mắt lạnh lẽo của anh trầm xuống nhìn về phía tên Cẩm Y Vệ kia.
Lúc này, anh lên tiếng: “Tôi đánh đấy.”
Tên Cẩm Y Vệ kia lập tức nhìn về phía Chu Hàn, vừa định lên tiếng khiển tránh thì nhận ra Chu Hàn.
“Chu… Chu… Chu… Chu Nguyên soái.” Anh ta sợ hãi tới mức nói năng không mạch lạc nữa. Dưới tình thế cấp bách như thế thì đột nhiên cảm thấy á khẩu, không nói được tiếng nào.
“Sao thế? Không nên đánh ông Cao này sao?” Chu Hàn lên tiếng hỏi ngược lại, trên người anh tỏa ra sát khí đằng đằng.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị dọa sợ tới mức miệng khô lưỡi đắng, tròng mắt anh ta đảo một vòng, nhanh trí lên tiếng: “Rất tốt. Chu Nguyên soái, ngài làm vậy là rất đúng, cái lão già kia đáng bị đánh như thế.”
Chu Hàn nghe thấy thế thì mới hài lòng gật đầu: “Xem ra anh vẫn chưa hồ đồ.”
“Sao có thể chứ.” Cẩm Y Vệ cười một tiếng, lên tiếng chào hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, mời ngài vào bên trong.”
Thế nhưng Chu Hàn lại khoát khoát tay, lắc đầu lên tiếng: “Không cần, trước mắt nên giải quyết chuyện của ông Cao này đi.”
Anh nói xong câu đó thì vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống.
Tên Cẩm Y Vệ kia bị lời nói của anh dọa sợ, vội vàng lên tiếng hỏi lại: “Chu Nguyên soái, không biết lão già kia đã phạm phải tội gì?”
Lúc này ông Cao đứng bên cạnh sững sờ. Ông ta tức giận giậm chân thế nhưng lại không thể thổ lộ ra tâm tư trong lòng.
Dù sao thì ông ta cũng đã thấy rõ tên Cẩm Y Vệ kia đối xử với Chu Hàn vô cũng cung kính.
Trong lòng ông Cao hiểu rõ, mắt ông ta vẫn chưa tới mức mờ không thấy rõ, vì thế chắc chắn là ông ta không nhìn lầm.
Kết cục ngày hôm nay đã rõ ràng ngay trước mắt ông ta, ông ta rơi vào thế bất lợi.
“Có phải Trần Thiên Lợi bị ông Cao đây giết không?” Chu Hàn bất ngờ hỏi một câu, khiến ông Cao cảm thấy cả người mình đang mọc gai ở lưng.
Câu hỏi của Chu Hàn vừa được phát ra không chỉ khiến ông Cao bị dọa sợ mà còn khiến trong lòng những người đang có mặt ở đây cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt tên Cẩm Y Vệ kia thoáng thay đổi, thế nhưng anh ta cũng hiểu ý của Chu Hàn.
Anh ta không chút do dự gật đầu, lên tiếng: “Đúng thế. Trần Thiên Lợi đã bị ông Cao đây giết chết.”
“Cậu đừng có mà ngậm máu phun người.” Ông Cao nghe thấy thế thì lập tức quay sang chỉ thẳng vào người tên Cẩm Y Vệ kia.
“Ông Cao, mong ông giữ thái độ cho chuẩn mực.” Tên Cẩm Y Vệ đột nhiên lạnh lùng nhìn ông Cao, ánh mắt lộ ra sát khí đằng đằng.
Ông Cao theo bản năng rụt cổ lại, thấy tên Cẩm Y Vệ kia nổi giận thì cũng không dám tiếp tục kêu la ồn ào nữa.
“Chu Nguyên soái, vậy theo ý của ngài thì có cần phải bắt ông Cao này lại để ông ta chịu án tử hình hay không?” Cẩm Y Vệ hoàn toàn thuận theo ý của Chu Hàn.
Thế nhưng Chu Hàn lại lắc đầu một cái, khi đầu anh chuyển động thì nhanh chóng khiến những người có mặt ở đây cảm thấy bối rối.
Tô Hàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tiết Minh Dương cũng trợn tròn mắt.
Thanh Tú Tú lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn, không hiểu anh đang muốn làm gì.
Rõ ràng là dáng vẻ của Chu Hàn lúc này là đang muốn ông Cao phải chịu tội, nhưng khi tên Cẩm Y Vệ hỏi ý kiến anh về việc tử hình ông Cao thì Chu Hàn lại lắc đầu, anh có ý gì chứ?
Trong lúc tất cả mọi người đang mơ hồi không hiểu gì thì giọng nói dửng dưng của Chu Hàn lại vang lên: “Trần Thiên Lợi vốn là một tên tội phạm tử hình, ông Cao làm như thế là trừ hại cho dân.”
“Hẳn là Sở cảnh sát nên thưởng cho ông Cao đây hậu hĩnh một chút.”
Trong lời nói của Chu Hàn có hàm ý, nhất là anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “thưởng”.
Anh vừa nói xong lời này thì cuối cùng những người có mặt ở đây đều hiểu ra ý của Chu Hàn.
Hóa ra đây là thủ đoạn giết người mềm dẻo của Chu Hàn. Giết người mà không thấy máu.
Tên Cẩm Y Vệ nhanh chóng hiểu được ý của Chu Hàn, lúc này anh ta vội vàng gật đầu nói: “Chu Nguyên soái, ngài cứ yêm tâm, Sở cảnh sát nhất định sẽ thưởng cho ông Cao đây thật hậu hĩnh.”
“Không chỉ thưởng cho một mình ông Cao thôi mà sẽ thưởng cho cả nhà của ông ta nữa.”
“Những người có công đều nên được thưởng thật hậu hĩnh.”
Thấy Cẩm Y Vệ đã hiểu ý của mình, Chu Hàn nhanh chóng quay sang nhìn ông Cao với ánh mắt sâu xa, cũng không định sẽ tiếp tục ở lại đây.
Dẫu sao thì số mệnh của ông Cao đây cũng đã hết, ông ta cũng không thể vực dậy nổi.
Giờ phút này, vẻ mặt ông Cao trắng bệch như tờ giấy, cả người nhanh chóng lui về sau mấy bước, hai chân bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông Cao, đương nhiên là tên Cẩm Y Vệ kia cảm thấy vô cùng thích thú.
Dù sao thì anh ta cũng biết rõ ông Cao này đã đắc tội với Chu Hàn.
Sau khi nhóm người Chu Hàn rời khỏi đó, ông Cao nhanh chóng bị bắt nhốt, Cẩm Y Vệ bắt đầu “trọng thưởng” cho ông Cao.
Nửa tiếng sau, tại nhà họ Tề, một vài chiếc xe có gắn cờ biểu tượng của nhà họ Tề nhanh chóng dừng lại bên ngoài, nhóm người Chu Hàn nhanh chóng bước xuống xe.
Khi mới bước vào phòng khác, Chu Hàn nhìn một cái đã nhanh chóng phát hiện Tony Bond, Tony Panghsang và Tề Họa Minh đang anh anh tôi tôi.
Anh cũng không thèm để ý đến, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra mà nhanh chóng bước vào trong.
Đồng thời nhìn về phía một người làm trong nhà họ Tề.