Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229-230
Chương 229: Làm giao dịch
Rất nhanh, anh đã trông thấy được bóng dáng của Bạch Nhật Tẫn.
Vậy mà thằng nhóc ấy lại nhàn nhã cùng người khác uống trà, nói chuyện phiếm ở vườn hoa, Chu Hàn nhìn thấy cảnh này trong lòng ngay lập tức không vui.
Rõ ràng lúc trước Chu Hàn đã yêu cầu Bạch Nhật Tẫn phải tập trung tinh lực vào việc luyện ra được sinh lợi đan càng nhanh càng tốt.
Chỉ là bây giờ Bạch Nhật Tẫn không những không biết nắm chặt lấy thời gian, ngược lại còn ngồi ở vườn hoa nói chuyện phiếm với người khác, khiến cho Chu Hàn cảm thấy vô cùng bực bội, anh có chút nghi ngờ Bạch Nhật Tẫn cố ý làm thế.
Tuy nhiên, khi Chu Hàn thấy rõ người đang uống trà với Bạch Nhật Tẫn là ai, lông mày lập tức nhăn lại.
Người đó là Bạch Hoàn Tài, lúc trước Chu Hàn từng hứa hẹn rằng sẽ giúp đỡ anh ta, trở thành gia chủ của Bạch gia.
Nhưng sau đấy Chu Hàn bị đủ thứ chuyện làm phiền, nhất thời không có để ý tới.
“Chu nguyên soái?” Bạch Hoàn Tài nhìn thoáng qua phát hiện Chu Hàn đã đi tới, mà Bạch Nhật Tẫn nghe thấy vẫn ngồi uống trà, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nhìn Bạch Nhật Tẫn như thế, ai không biết lại nghĩ rằng cậu ta không phát hiện Chu Hàn ở bên này.
Nói cách khác, cậu ta biết rõ Chu Hàn đã đến, nhưng không thèm để ý đến.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Chu Hàn càng âm trầm hơn.
Phải biết rằng, là Chu Hàn kéo Bạch Nhật Tẫn đến làm việc, hơn nữa cũng sẽ không để cậu ta làm không công.
Nhưng bây giờ, Bạch Nhật Tẫn lại có vẻ cà lơ phất phơ giống một tên ngốc vậy.
“Bạch Nhật Tẫn.” Chu Hàn bước nhanh lên phía trước, cũng không buồn để ý đến Bạch Hoàn Tài.
Thanh Long vẫn đi theo sau người anh, hai người rất nhanh đã đứng trước mặt của Bạch Nhật Tẫn.
“Ái chà, Chu nguyên soái, ngài đã tới rồi à?” Bạch Nhật Tẫn vừa nhìn thấy Chu Hàn đã đến, lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói.
Biểu cảm này của cậu ta, làm như bản thân mới nhìn thấy Chu Hàn vậy.
Mà Bạch Hoàn Tài ở một bên nhìn Chu Hàn bằng vẻ mặt nịnh nọt, như thể Chu Hàn là một chiếc bánh ngọt thơm phức vậy.
“Cậu luyện chế sinh lợi đan tới đâu rồi?” Chu Hàn vừa mới tới đã trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Bạch Nhật Tẫn nghe vậy thì nở nụ cười tươi rồi nói: “Còn phải mất mấy ngày nữa mới xong được.”
“Cậu còn muốn kéo dài thêm mấy ngày ư?” Biểu cảm của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo hơn, anh rõ ràng đã tức giận rồi.
Nhưng Bạch Nhật Tẫn lại làm như không biết điều đó, cậu ta tủm tỉm cười nói: “Tám tháng mười ngày nữa chắc có thể xong.”
Nhìn thấy thái độ này của Bạch Nhật Tẫn, Chu Hàn càng thêm giận dữ.
“Cậu nói cái gì?” Thanh Long bây giờ đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Anh ta nhanh chân đi lên trước một bước, khí thế trên người tỏa ra, gắt gao áp chế Bạch Nhật Tẫn.
Bạc Nhật Tẫn nhìn thấy một người vạm vỡ đang lao tới chỗ mình, sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ như là bị dọa cho hoảng sợ.
“Vừa nãy tôi nói, phải mất mấy ngày nữa mới có thể làm được.” Bạch Nhật Tẫn căng thẳng nói.
Kết quả, khi cậu ta vừa mới nói xong, Thanh Long giơ tay tát thẳng vào mặt (cậu ta) một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, Bạch Nhật Tẫn bất ngờ ăn một cái tát và ngã người ra sau.
Cái tát này đánh không nhẹ, khiến cho nửa khuôn mặt của cậu ta đều sưng phồng lên.
“Thanh Long!” Chu Hàn quát lớn: “Đừng động thủ.”
Thanh Long nhìn thấy Chu Hàn tức giận, đành phải gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đấy, anh ta lùi về phía sau người Chu Hàn.
“Sao mấy người dám đánh em trai của tôi?” Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh của phụ nữ vang lên.
Chu Hàn nghe được theo bản năng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đó không phải ai khác, là Bạch Khinh Ca!
Lông mày Chu Hàn lập tức cau lại, không nghĩ tới người phụ nữ đó cũng có mặt ở đây.
Bạch Khinh Ca không những cực kì tham tiền, mà tính tình cũng ngang ngược vô lý không kém.
Chu Hàn vô cùng chán ghét nói chuyện với người phụ nữ này, anh thậm chí hận không thể nhìn thấy Bạch Khinh Ca vòng quanh đi mới hảo.
“Tôi đánh em trai cô đấy, có chuyện gì sao?” Thanh Long lúc này nhịn không được nói: “Em trai cô dám vô lễ với nguyên soái, đánh cậu ta như thế vẫn là nhẹ chán!”
Thanh Long gằn từng câu từng chữ, toàn thân đều nóng máu mà nói.
Bạch Khinh Ca lúc này đã bước ra, cô ta đứng trước mặt Thanh Long, cả người đều đứng thẳng lưng lên, nói: “Mấy người hay lắm, đánh em trai tôi mà mấy người còn nói đạo lý!”
“Tôi nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!”
Nói được một nửa, cô ta cười lạnh, thay đổi giọng điệu: “Nếu không nói, chỉ sợ hai người không thể bước một chân ra khỏi cửa nhà Bạch gia được đâu. ”
Bạch Khinh Ca vừa nói xong, đồng thời cô ta giơ bàn tay mảnh khảnh lên vẫy vẫy.
Ngay lập tức, một đám con cháu của Bạch thị nhanh chóng hướng bên này dựa sát.
Nhất hô bá ứng, phô trương rất lớn.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Bạch Khinh Ca nháy mắt trở nên khó coi.
Lý do rất đơn giản, khi đám con cháu của Bạch thị nhìn thấy đối tượng cần nhắm đến là Chu Hàn, cả bọn đều cụp đuôi rút đuôi, nhanh đến mức khiến mọi người phải ngơ ngác.
Bạch Khinh Ca nghẹn họng trợn mắt nhìn cảnh đấy, ánh mắt Chu Hàn lại chợt lóe, đột nhiên đem sự chú ý của bản thân lên người cô ta.
Hình như lúc trước Bạch Như Ngọc sở hữu được Liệt Hỏa Đan chính là do Bạch Khinh Ca giúp đỡ mới lấy được.
Đối với người phụ nữ thờ tiền như mạng sống này, chỉ cần có tiền là có thể lợi dụng được.
Cho nên, Chu Hàn nhất định phải tận dụng điểm này thật tốt.
Chỉ cần tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, không cần phải động thủ.
“Thanh Long, đứng ở đây chờ tôi.” Chu Hàn lập tức dặn dò Thanh Long một câu.
Sở dĩ không cho anh ta đi cùng, là vì thằng nhóc này quá bốc đồng, không chừng lát nữa có thể khiến cho Bạch Khinh Ca sợ hãi mà ảnh hưởng tới cuộc giao dịch.
Kể từ lúc Thanh Long bị mất tu vi, cả người anh ta trở nên vô cùng nóng tính, đây là điều mà Chu Hàn không muốn nhìn đến.
“Nguyên soái……” Thanh Long hơi mở miệng, muốn nói điều gì đấy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Anh ta nuốt xuống những lời định nói, cũng chỉ đáp lại: “Vâng!”
Mà Chu Hàn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Khinh Ca nói: “Cô lại đây một chút, có một vụ làm ăn muốn nhờ cô giúp.”
Bạch Khinh Ca nghe thế, hai mắt lập tức sáng lên.
Cô ta vội vàng hỏi: “Vụ làm ăn gì thế?”
Đối với câu hỏi của Bạch Khinh Ca, Chu Hàn cũng không vội suy nghĩ, anh bước nhanh sang một bên khác để nói chuyện.
Bạch Khinh Ca trong lòng đầy vui sướng mà đi theo sau, ở trong mắt cô ta, Chu Hàn bây giờ không khác gì một con heo vàng biết đẻ ra tiền.
Vụ giao dịch Liệt Hỏa Đan lần trước, Bạch Khinh Ca cảm thấy số tiền mình đòi được quá ít, khó chịu đến mức mấy đêm rồi ngủ không ngon.
Bây giờ, trong lòng Bạch Khinh Ca âm thầm quyết định, một chút nữa phải chém Chu Hàn một cái giá ác hơn!
Mỗi đêm cô ta đều mất ngủ, cô ta đang hối hận vì sao lúc trước không đòi Chu Hàn nhiều hơn vài trăm triệu.
Rốt cuộc, dáng vẻ giàu sang phú quý của Chu Hàn đã khiến Bạch Khinh Ca coi anh là một tên ngốc như heo nhưng lại là một con heo lắm tiền.
Rát nhanh, hai người đã tới một chỗ khá hẻo lánh, Bạch Khinh Ca lên tiếng đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc.
Cô ta kích động hỏi: “Chu nguyên soái, lần này ngài muốn bàn việc làm ăn như thế nào?”
Chu Hàn nhìn thấy dáng vẻ tham lam này của Bạch Khinh Ca, đã hiểu được chủ ý của cô ta là gì.
“38 tỷ, nhiêu đây có đủ để cô làm việc cho tôi không?” Trước tiên Chu Hàn nói ra một cái giá tốt, để tránh chút nữa Bạch Khinh Ca lại muốn đòi thêm nhiều tiền hơn.
Mà Bạch Khinh Ca vừa nghe thấy số tiền 38 tỷ, cả gương mặt đều tái nhợt lại!
Cô ta kích động nắm lấy tay của Chu Hàn, dáng vẻ đấy giống như coi Chu Hàn không khác gì cha ruột của mình.
“38 tỷ, thành giao!” Bạch Khinh Ca gân cổ lên nói: “Nói đi! Muốn tôi giúp ngài làm chuyện gì? Lên núi xuống biển, vượt lửa lội sông, tôi sẽ không từ chối!”
Nghe Bạch Khinh Ca nói xong, Chu Hàn lắc đầu cười khổ nói: “Không có nghiêm trọng tới mức đó.”
Chương 230: Không cần cũng phải lấy
Sau đấy, anh nói: “Tôi muốn lấy sinh lợi đan luyện do chính em trai cô luyện ra.”
“Cái gì?” Bạch Khinh Ca nháy mắt há hốc mồm, cô ta còn đang cho rằng bản thân đã nghe nhầm.
Biểu cảm của Chu Hàn tràn đầy sự chân thành tha thiết mà nhìn cô ta: “Sinh lợi đan.”
Dứt lời, Chu Hàn còn không quên bổ sung thêm một câu: “Đan đó chỉ cần do em trai cô luyện nên, cô không cần phải đụng tay, làm người trung gian là được.”
“Trong vòng một ngày, nếu cậu ta có thể luyện ra được thì tốt rồi, tôi sẽ chuyển tiền ngay cho cô.”
“38 tỷ, so với việc cô phải làm thì nó không khác gì là cho không vậy.”
Chu Hàn nói hết một hơi, liên tục kích động Bạch Khinh Ca.
Mà Bạch Khinh Ca đã bị cám dỗ, nhưng mà, sinh lợi đan……
Cô ta vẫn đang do dự, mặc dù với cô ta 38 tỷ thật sự rất mê hoặc, nhưng Bạch gia vẫn có gia quy.
“Có phải cô có lý do khó nói đúng không?” Chu Hàn lúc này liếc mắt một cái hiểu được suy nghĩ của cô ta, anh bắt đầu bày cho Bạch Khinh Ca một phương án dự phòng: “Đừng sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi đều đứng về phía cô.”
Bạch Khinh Ca vừa nghe được những lời này của Chu Hàn, trong lòng lập tức tự tin hơn.
Cuối cùng cô ta nhẹ nhàng nhấp đôi môi đỏ, sau đấy ra quyết định.
“Được! Tôi đồng ý với ngài.” Gương mặt Bạch Khinh Ca trở nên kiên định, nói: “Bây giờ ngài đưa 3,8 tỷ cho tôi, chờ cho đến khi sinh lợi đan được đưa tới tay ngài, tôi sẽ bỏ trốn khỏi nơi này.”
Chu Hàn nghe vậy hơi mỉm cười, hai mắt anh nhíu lại, lẳng lặng nhìn chăm chú Bạch Khinh Ca, cũng không nói thêm một lời nào.
Bạch Khinh Ca bị Chu Hàn nhìn đến mức lông tơ dựng đứng, hai người ngồi đối diện nhìn nhau rất lâu, sau đấy, Bạch Khinh Ca quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Hàn.
Cái ánh mắt đấy, khiến cô ta cảm thấy sau lưng như bị kim chích, rất khó chịu.
Ánh nhìn đó giống như, có thể biến cô ta trở thành xác chết ngay lập tức vậy.
Bạch Khinh Ca không thể đối mặt với ánh nhìn đấy của Chu Hàn, một phần là vì sợ hãi, mặt khác phần còn lại là vì chột dạ.
Đương nhiên, nguyên nhân cô ta sợ hãi như thế, chính là vì chột dạ.
Cô ta có cảm giác bản thân bị nhìn thấu, loại cảm giác này khiến cả người cô ta trở nên khó chịu.
Mà Chu Hàn nhìn thấy Bạch Khinh Ca quay đầu nhìn ra chỗ khác, trong lòng cũng đã có đáp án.
“Ở đây không có người ngoài, cho tôi nói thẳng.” Chu Hàn nở một nụ cười tươi ở trên mặt, thoạt nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại, nhưng bất kì tên ngốc nào nhìn vào cũng biết, nụ cười này của anh tràn ngập sát khí.
“Có phải cô định lừa đem 38 tỷ tới tay, sau đó nhanh chân chạy trốn không?” Chu Hàn đạm nhiên nói, anh bất động thanh sắc, nhìn qua có vẻ giống như người không hề có việc gì.
Nhưng Bạch Khinh Ca không ngốc, cô ta đã nhận ra Chu Hàn tức giận.
“Chu nguyên soái, tôi……” Bạch Khinh Ca ấp úng lên tiếng, dừng ở chữ “Tôi” nửa ngày, lại nói không nên lời.
“Cô còn muốn giải thích cái gì?” Chu Hàn nhìn cô ta đầy hứng thú.
Nhưng Bạch Khinh Ca cũng không còn lời nào để nói, bởi vì Chu Hàn vừa rồi đã đoán đúng.
Lúc nãy cô ta đã tính cầm tiền bỏ trốn, rốt cuộc thì né tránh sự truy đuổi của Chu Hàn, tốt hơn nhiều so với việc phản bội gia tộc.
Mặc dù Bạch Khinh Ca tham tiền, nhưng cô ta sẽ không vì vậy mà đắc tội gia tộc.
Gia quy của Bạch gia, chỉ có người của Bạch gia mới biết nó đáng sợ ở chỗ nào.
“Chu nguyên soái, tôi không có gì để giải thích cả.” Cuối cùng Bạch Khinh Ca đành phải cắn răng nói: “Việc này, tôi không làm được.”
Chu Hàn nghe vậy lắc đầu cười: “Cô có thể làm được.”
Dứt lời, anh chuyển sang chuyện khác: “Nếu cô lo lắng vì việc này mà bỏ mạng, tôi hoàn toàn có thể thay cô làm chủ sự việc.”
Chu Hàn cười tủm tỉm nói: “Nói đi, cô sợ cái gì?”
Giờ phút này, trong lòng Bạch Khinh Ca vô cùng phức tạp.
Kỳ thật, cô ta không đơn giản là sợ hãi mỗi Bạch gia.
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, sinh lợi đan đã không còn có thể chế tạo được nữa.
Mười mấy năm trước, Bạch gia bởi vì luyện chế ra sinh lợi đan, thiếu chút nữa phải nhận lấy tai họa diệt toàn tộc.
Sau đấy, Bạch thị sinh lợi đan bị người của Chu thị mua đi bằng mấy chục tỷ.
Mà phương pháp chế tạo sinh lợi đan, cũng đã bị Bạch lão gia tử tiêu hủy từ sớm.
Cho nên hiện giờ, sinh lợi đan, Bạch gia căn bản không thể chế tạo ra được.
“Đọc số tài khoản của cô cho tôi.” Thấy Bạch Khinh Ca vẫn còn do dự, Chu Hàn quyết định cắt đứt mạch suy nghĩ đầy rối rắm của cô ta.
Bạch Khinh Ca nghe vậy cả người trở nên nao núng, tuy nhiên, cô ta cuối cùng vẫn đọc số tài khoản của mình.
Mà Chu Hàn không hề nói hai lời, trực tiếp chuyển qua cho cô ta 38 tỷ.
“Thế nào? Tôi làm thế đủ hào phóng chưa?” Chu Hàn cười tươi, nói tiếp: “Cô cứ yên tâm, nếu muốn chạy trốn, cứ việc chạy.”
“Tiền đã chuyển cho cô, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.”
“Đương nhiên, có thể bảo vệ cô, cũng có thể theo dõi cô.”
Nói xong những lời đấy, Chu Hàn trực tiếp quay người rời đi.
Ngày hôm nay đã nhận số tiền này, Bạch Khinh Ca dù không muốn làm cũng không có cách nào.
Đây chính là hậu quả của việc quá tham tiền, không thể nào cứu vãn được nữa.
Chu Hàn không để ý tới Bạch Khinh Ca, tối nay, anh sẽ tới Bạch gia để lấy sinh lợi đan.
Nếu không có sinh lợi đan như đã giao dịch, Chu Hàn lúc đấy sẽ khiến cho Bạch Khinh Ca đẹp mặt.
Anh đi vào phía sau vườn hoa sau, trực tiếp đến chỗ Thanh Long nói một tiếng: “Đi thôi.”
Thanh Long ngay lập tức đi tới, theo sau Chu Hàn rời khỏi.
Bạch Hoàn Tài nhìn thấy Chu Hàn phải rời đi, làm sao có thể ngồi yên một chỗ được.
Anh ta vội vàng đứng dậy đuổi theo, la lên: “Chu nguyên soái, xin đừng đi vội như thế!”
“Chu nguyên soái, tôi có việc muốn nói với ngài!”
“Chuyện này rất quan trọng, ngài nghe tôi nói một câu rồi rời đi cũng không muộn!”
Nghe Bạch Hoàn Tài kêu gào hết lời, Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay về phía anh ta
Bạch Hoàn Tài thấy thế, vô cùng vui mừng mà chạy tới.
Dáng vẻ đó, muốn đáng khinh bao nhiêu, thì đáng khinh bấy nhiêu.
Rất nhanh, Bạch Hoàn Tài đã đuổi theo kịp với Chu Hàn.
Chu Hàn trực tiếp dẫn anh ta nghênh ngang rời khỏi Bạch gia.
Nửa giờ sau, một chiếc Jeep dừng lại ở trước khách sạn Hoàng Hạc.
Ba người Chu Hàn từ trên xe bước xuống.
“Chu nguyên soái, ngày hôm nay tôi mời ngài ăn cơm!” Biểu cảm của Bạch Hoàn Tài tràn đầy vẻ kích động nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài.”
Nghe Bạch Hoàn Tài nói xong, Chu Hàn gật đầu một cái rồi nói: “Đi vào thôi.”
Gương mặt Bạch Hoàn Tài tràn đầy kích động nói: “Vâng!”
Ngay sau đó, ba người liền đi vào bên trong khách sạn.
“Phòng Thiên, vừa mới đặt trước.” Bạch Hoàn Tài đi vào đại sảnh khách sạn, trực tiếp nói với người phục vụ.
Giờ phút này, thoạt nhìn anh ta có vẻ dương dương tự đắc, mặt mày hớn hở, rất đắc ý.
Người phục vụ nghe thế lại cau mày: “Tiên sinh này thật ngại quá, phòng Thiên đã có người rồi.”
Bạch Hoàn Tài nghe thế biểu cảm liền thay đổi, anh ta quay đầu lại nhìn Chu Hàn, nở nụ cười lấy lòng nói: “Chu nguyên soái, thật ngại quá, mong ngài đợi một chút, tôi phải xử lý một vài việc.”
Chu Hàn chỉ trầm ngâm một tiếng: “Không thành vấn đề.”
Nhận được sự đồng ý, Bạch Hoàn Tài lập tức quay về phía người phục vụ nói: “Rõ ràng đã đặt trước, tại sao bây giờ lại có người?”
“Bạch tiên sinh, người này chính người của Mộc gia, khách sạn này chính là Mộc thị xây nên.” Người phục vụ liếc mắt nhìn Bạch Hoàn Tài một cái, ánh mắt nhìn anh ta giống hệt nhìn một tên ngu ngốc vậy.
“Không phải chứ, tôi thấy cô trắng trẻo sạch sẽ, lớn lên giống như tiên nữ như thế này.” Bạch Hoàn Tài sau khi nịnh nọt được vài câu, ngay sau đó thay đổi giọng điệu: “Tại sao lại không hiểu quy củ một chút nào thế? Thứ tự đến trước và sau cô không hiểu à?”
Thấy Bạch Hoàn Tài muốn cãi lại lời mình, người phục vụ kia ngay lập tức tức giận nói: “Đây là do giám đốc sắp xếp, nếu ngài có bất mãn điều gì có thể đi tìm giám đốc hỏi.”
Rất nhanh, anh đã trông thấy được bóng dáng của Bạch Nhật Tẫn.
Vậy mà thằng nhóc ấy lại nhàn nhã cùng người khác uống trà, nói chuyện phiếm ở vườn hoa, Chu Hàn nhìn thấy cảnh này trong lòng ngay lập tức không vui.
Rõ ràng lúc trước Chu Hàn đã yêu cầu Bạch Nhật Tẫn phải tập trung tinh lực vào việc luyện ra được sinh lợi đan càng nhanh càng tốt.
Chỉ là bây giờ Bạch Nhật Tẫn không những không biết nắm chặt lấy thời gian, ngược lại còn ngồi ở vườn hoa nói chuyện phiếm với người khác, khiến cho Chu Hàn cảm thấy vô cùng bực bội, anh có chút nghi ngờ Bạch Nhật Tẫn cố ý làm thế.
Tuy nhiên, khi Chu Hàn thấy rõ người đang uống trà với Bạch Nhật Tẫn là ai, lông mày lập tức nhăn lại.
Người đó là Bạch Hoàn Tài, lúc trước Chu Hàn từng hứa hẹn rằng sẽ giúp đỡ anh ta, trở thành gia chủ của Bạch gia.
Nhưng sau đấy Chu Hàn bị đủ thứ chuyện làm phiền, nhất thời không có để ý tới.
“Chu nguyên soái?” Bạch Hoàn Tài nhìn thoáng qua phát hiện Chu Hàn đã đi tới, mà Bạch Nhật Tẫn nghe thấy vẫn ngồi uống trà, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nhìn Bạch Nhật Tẫn như thế, ai không biết lại nghĩ rằng cậu ta không phát hiện Chu Hàn ở bên này.
Nói cách khác, cậu ta biết rõ Chu Hàn đã đến, nhưng không thèm để ý đến.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Chu Hàn càng âm trầm hơn.
Phải biết rằng, là Chu Hàn kéo Bạch Nhật Tẫn đến làm việc, hơn nữa cũng sẽ không để cậu ta làm không công.
Nhưng bây giờ, Bạch Nhật Tẫn lại có vẻ cà lơ phất phơ giống một tên ngốc vậy.
“Bạch Nhật Tẫn.” Chu Hàn bước nhanh lên phía trước, cũng không buồn để ý đến Bạch Hoàn Tài.
Thanh Long vẫn đi theo sau người anh, hai người rất nhanh đã đứng trước mặt của Bạch Nhật Tẫn.
“Ái chà, Chu nguyên soái, ngài đã tới rồi à?” Bạch Nhật Tẫn vừa nhìn thấy Chu Hàn đã đến, lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói.
Biểu cảm này của cậu ta, làm như bản thân mới nhìn thấy Chu Hàn vậy.
Mà Bạch Hoàn Tài ở một bên nhìn Chu Hàn bằng vẻ mặt nịnh nọt, như thể Chu Hàn là một chiếc bánh ngọt thơm phức vậy.
“Cậu luyện chế sinh lợi đan tới đâu rồi?” Chu Hàn vừa mới tới đã trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Bạch Nhật Tẫn nghe vậy thì nở nụ cười tươi rồi nói: “Còn phải mất mấy ngày nữa mới xong được.”
“Cậu còn muốn kéo dài thêm mấy ngày ư?” Biểu cảm của Chu Hàn trở nên lạnh lẽo hơn, anh rõ ràng đã tức giận rồi.
Nhưng Bạch Nhật Tẫn lại làm như không biết điều đó, cậu ta tủm tỉm cười nói: “Tám tháng mười ngày nữa chắc có thể xong.”
Nhìn thấy thái độ này của Bạch Nhật Tẫn, Chu Hàn càng thêm giận dữ.
“Cậu nói cái gì?” Thanh Long bây giờ đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Anh ta nhanh chân đi lên trước một bước, khí thế trên người tỏa ra, gắt gao áp chế Bạch Nhật Tẫn.
Bạc Nhật Tẫn nhìn thấy một người vạm vỡ đang lao tới chỗ mình, sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ như là bị dọa cho hoảng sợ.
“Vừa nãy tôi nói, phải mất mấy ngày nữa mới có thể làm được.” Bạch Nhật Tẫn căng thẳng nói.
Kết quả, khi cậu ta vừa mới nói xong, Thanh Long giơ tay tát thẳng vào mặt (cậu ta) một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên, Bạch Nhật Tẫn bất ngờ ăn một cái tát và ngã người ra sau.
Cái tát này đánh không nhẹ, khiến cho nửa khuôn mặt của cậu ta đều sưng phồng lên.
“Thanh Long!” Chu Hàn quát lớn: “Đừng động thủ.”
Thanh Long nhìn thấy Chu Hàn tức giận, đành phải gật đầu nói: “Vâng!”
Sau đấy, anh ta lùi về phía sau người Chu Hàn.
“Sao mấy người dám đánh em trai của tôi?” Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh của phụ nữ vang lên.
Chu Hàn nghe được theo bản năng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đó không phải ai khác, là Bạch Khinh Ca!
Lông mày Chu Hàn lập tức cau lại, không nghĩ tới người phụ nữ đó cũng có mặt ở đây.
Bạch Khinh Ca không những cực kì tham tiền, mà tính tình cũng ngang ngược vô lý không kém.
Chu Hàn vô cùng chán ghét nói chuyện với người phụ nữ này, anh thậm chí hận không thể nhìn thấy Bạch Khinh Ca vòng quanh đi mới hảo.
“Tôi đánh em trai cô đấy, có chuyện gì sao?” Thanh Long lúc này nhịn không được nói: “Em trai cô dám vô lễ với nguyên soái, đánh cậu ta như thế vẫn là nhẹ chán!”
Thanh Long gằn từng câu từng chữ, toàn thân đều nóng máu mà nói.
Bạch Khinh Ca lúc này đã bước ra, cô ta đứng trước mặt Thanh Long, cả người đều đứng thẳng lưng lên, nói: “Mấy người hay lắm, đánh em trai tôi mà mấy người còn nói đạo lý!”
“Tôi nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!”
Nói được một nửa, cô ta cười lạnh, thay đổi giọng điệu: “Nếu không nói, chỉ sợ hai người không thể bước một chân ra khỏi cửa nhà Bạch gia được đâu. ”
Bạch Khinh Ca vừa nói xong, đồng thời cô ta giơ bàn tay mảnh khảnh lên vẫy vẫy.
Ngay lập tức, một đám con cháu của Bạch thị nhanh chóng hướng bên này dựa sát.
Nhất hô bá ứng, phô trương rất lớn.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt Bạch Khinh Ca nháy mắt trở nên khó coi.
Lý do rất đơn giản, khi đám con cháu của Bạch thị nhìn thấy đối tượng cần nhắm đến là Chu Hàn, cả bọn đều cụp đuôi rút đuôi, nhanh đến mức khiến mọi người phải ngơ ngác.
Bạch Khinh Ca nghẹn họng trợn mắt nhìn cảnh đấy, ánh mắt Chu Hàn lại chợt lóe, đột nhiên đem sự chú ý của bản thân lên người cô ta.
Hình như lúc trước Bạch Như Ngọc sở hữu được Liệt Hỏa Đan chính là do Bạch Khinh Ca giúp đỡ mới lấy được.
Đối với người phụ nữ thờ tiền như mạng sống này, chỉ cần có tiền là có thể lợi dụng được.
Cho nên, Chu Hàn nhất định phải tận dụng điểm này thật tốt.
Chỉ cần tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, không cần phải động thủ.
“Thanh Long, đứng ở đây chờ tôi.” Chu Hàn lập tức dặn dò Thanh Long một câu.
Sở dĩ không cho anh ta đi cùng, là vì thằng nhóc này quá bốc đồng, không chừng lát nữa có thể khiến cho Bạch Khinh Ca sợ hãi mà ảnh hưởng tới cuộc giao dịch.
Kể từ lúc Thanh Long bị mất tu vi, cả người anh ta trở nên vô cùng nóng tính, đây là điều mà Chu Hàn không muốn nhìn đến.
“Nguyên soái……” Thanh Long hơi mở miệng, muốn nói điều gì đấy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Anh ta nuốt xuống những lời định nói, cũng chỉ đáp lại: “Vâng!”
Mà Chu Hàn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bạch Khinh Ca nói: “Cô lại đây một chút, có một vụ làm ăn muốn nhờ cô giúp.”
Bạch Khinh Ca nghe thế, hai mắt lập tức sáng lên.
Cô ta vội vàng hỏi: “Vụ làm ăn gì thế?”
Đối với câu hỏi của Bạch Khinh Ca, Chu Hàn cũng không vội suy nghĩ, anh bước nhanh sang một bên khác để nói chuyện.
Bạch Khinh Ca trong lòng đầy vui sướng mà đi theo sau, ở trong mắt cô ta, Chu Hàn bây giờ không khác gì một con heo vàng biết đẻ ra tiền.
Vụ giao dịch Liệt Hỏa Đan lần trước, Bạch Khinh Ca cảm thấy số tiền mình đòi được quá ít, khó chịu đến mức mấy đêm rồi ngủ không ngon.
Bây giờ, trong lòng Bạch Khinh Ca âm thầm quyết định, một chút nữa phải chém Chu Hàn một cái giá ác hơn!
Mỗi đêm cô ta đều mất ngủ, cô ta đang hối hận vì sao lúc trước không đòi Chu Hàn nhiều hơn vài trăm triệu.
Rốt cuộc, dáng vẻ giàu sang phú quý của Chu Hàn đã khiến Bạch Khinh Ca coi anh là một tên ngốc như heo nhưng lại là một con heo lắm tiền.
Rát nhanh, hai người đã tới một chỗ khá hẻo lánh, Bạch Khinh Ca lên tiếng đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc.
Cô ta kích động hỏi: “Chu nguyên soái, lần này ngài muốn bàn việc làm ăn như thế nào?”
Chu Hàn nhìn thấy dáng vẻ tham lam này của Bạch Khinh Ca, đã hiểu được chủ ý của cô ta là gì.
“38 tỷ, nhiêu đây có đủ để cô làm việc cho tôi không?” Trước tiên Chu Hàn nói ra một cái giá tốt, để tránh chút nữa Bạch Khinh Ca lại muốn đòi thêm nhiều tiền hơn.
Mà Bạch Khinh Ca vừa nghe thấy số tiền 38 tỷ, cả gương mặt đều tái nhợt lại!
Cô ta kích động nắm lấy tay của Chu Hàn, dáng vẻ đấy giống như coi Chu Hàn không khác gì cha ruột của mình.
“38 tỷ, thành giao!” Bạch Khinh Ca gân cổ lên nói: “Nói đi! Muốn tôi giúp ngài làm chuyện gì? Lên núi xuống biển, vượt lửa lội sông, tôi sẽ không từ chối!”
Nghe Bạch Khinh Ca nói xong, Chu Hàn lắc đầu cười khổ nói: “Không có nghiêm trọng tới mức đó.”
Chương 230: Không cần cũng phải lấy
Sau đấy, anh nói: “Tôi muốn lấy sinh lợi đan luyện do chính em trai cô luyện ra.”
“Cái gì?” Bạch Khinh Ca nháy mắt há hốc mồm, cô ta còn đang cho rằng bản thân đã nghe nhầm.
Biểu cảm của Chu Hàn tràn đầy sự chân thành tha thiết mà nhìn cô ta: “Sinh lợi đan.”
Dứt lời, Chu Hàn còn không quên bổ sung thêm một câu: “Đan đó chỉ cần do em trai cô luyện nên, cô không cần phải đụng tay, làm người trung gian là được.”
“Trong vòng một ngày, nếu cậu ta có thể luyện ra được thì tốt rồi, tôi sẽ chuyển tiền ngay cho cô.”
“38 tỷ, so với việc cô phải làm thì nó không khác gì là cho không vậy.”
Chu Hàn nói hết một hơi, liên tục kích động Bạch Khinh Ca.
Mà Bạch Khinh Ca đã bị cám dỗ, nhưng mà, sinh lợi đan……
Cô ta vẫn đang do dự, mặc dù với cô ta 38 tỷ thật sự rất mê hoặc, nhưng Bạch gia vẫn có gia quy.
“Có phải cô có lý do khó nói đúng không?” Chu Hàn lúc này liếc mắt một cái hiểu được suy nghĩ của cô ta, anh bắt đầu bày cho Bạch Khinh Ca một phương án dự phòng: “Đừng sợ, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi đều đứng về phía cô.”
Bạch Khinh Ca vừa nghe được những lời này của Chu Hàn, trong lòng lập tức tự tin hơn.
Cuối cùng cô ta nhẹ nhàng nhấp đôi môi đỏ, sau đấy ra quyết định.
“Được! Tôi đồng ý với ngài.” Gương mặt Bạch Khinh Ca trở nên kiên định, nói: “Bây giờ ngài đưa 3,8 tỷ cho tôi, chờ cho đến khi sinh lợi đan được đưa tới tay ngài, tôi sẽ bỏ trốn khỏi nơi này.”
Chu Hàn nghe vậy hơi mỉm cười, hai mắt anh nhíu lại, lẳng lặng nhìn chăm chú Bạch Khinh Ca, cũng không nói thêm một lời nào.
Bạch Khinh Ca bị Chu Hàn nhìn đến mức lông tơ dựng đứng, hai người ngồi đối diện nhìn nhau rất lâu, sau đấy, Bạch Khinh Ca quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Hàn.
Cái ánh mắt đấy, khiến cô ta cảm thấy sau lưng như bị kim chích, rất khó chịu.
Ánh nhìn đó giống như, có thể biến cô ta trở thành xác chết ngay lập tức vậy.
Bạch Khinh Ca không thể đối mặt với ánh nhìn đấy của Chu Hàn, một phần là vì sợ hãi, mặt khác phần còn lại là vì chột dạ.
Đương nhiên, nguyên nhân cô ta sợ hãi như thế, chính là vì chột dạ.
Cô ta có cảm giác bản thân bị nhìn thấu, loại cảm giác này khiến cả người cô ta trở nên khó chịu.
Mà Chu Hàn nhìn thấy Bạch Khinh Ca quay đầu nhìn ra chỗ khác, trong lòng cũng đã có đáp án.
“Ở đây không có người ngoài, cho tôi nói thẳng.” Chu Hàn nở một nụ cười tươi ở trên mặt, thoạt nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại, nhưng bất kì tên ngốc nào nhìn vào cũng biết, nụ cười này của anh tràn ngập sát khí.
“Có phải cô định lừa đem 38 tỷ tới tay, sau đó nhanh chân chạy trốn không?” Chu Hàn đạm nhiên nói, anh bất động thanh sắc, nhìn qua có vẻ giống như người không hề có việc gì.
Nhưng Bạch Khinh Ca không ngốc, cô ta đã nhận ra Chu Hàn tức giận.
“Chu nguyên soái, tôi……” Bạch Khinh Ca ấp úng lên tiếng, dừng ở chữ “Tôi” nửa ngày, lại nói không nên lời.
“Cô còn muốn giải thích cái gì?” Chu Hàn nhìn cô ta đầy hứng thú.
Nhưng Bạch Khinh Ca cũng không còn lời nào để nói, bởi vì Chu Hàn vừa rồi đã đoán đúng.
Lúc nãy cô ta đã tính cầm tiền bỏ trốn, rốt cuộc thì né tránh sự truy đuổi của Chu Hàn, tốt hơn nhiều so với việc phản bội gia tộc.
Mặc dù Bạch Khinh Ca tham tiền, nhưng cô ta sẽ không vì vậy mà đắc tội gia tộc.
Gia quy của Bạch gia, chỉ có người của Bạch gia mới biết nó đáng sợ ở chỗ nào.
“Chu nguyên soái, tôi không có gì để giải thích cả.” Cuối cùng Bạch Khinh Ca đành phải cắn răng nói: “Việc này, tôi không làm được.”
Chu Hàn nghe vậy lắc đầu cười: “Cô có thể làm được.”
Dứt lời, anh chuyển sang chuyện khác: “Nếu cô lo lắng vì việc này mà bỏ mạng, tôi hoàn toàn có thể thay cô làm chủ sự việc.”
Chu Hàn cười tủm tỉm nói: “Nói đi, cô sợ cái gì?”
Giờ phút này, trong lòng Bạch Khinh Ca vô cùng phức tạp.
Kỳ thật, cô ta không đơn giản là sợ hãi mỗi Bạch gia.
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, sinh lợi đan đã không còn có thể chế tạo được nữa.
Mười mấy năm trước, Bạch gia bởi vì luyện chế ra sinh lợi đan, thiếu chút nữa phải nhận lấy tai họa diệt toàn tộc.
Sau đấy, Bạch thị sinh lợi đan bị người của Chu thị mua đi bằng mấy chục tỷ.
Mà phương pháp chế tạo sinh lợi đan, cũng đã bị Bạch lão gia tử tiêu hủy từ sớm.
Cho nên hiện giờ, sinh lợi đan, Bạch gia căn bản không thể chế tạo ra được.
“Đọc số tài khoản của cô cho tôi.” Thấy Bạch Khinh Ca vẫn còn do dự, Chu Hàn quyết định cắt đứt mạch suy nghĩ đầy rối rắm của cô ta.
Bạch Khinh Ca nghe vậy cả người trở nên nao núng, tuy nhiên, cô ta cuối cùng vẫn đọc số tài khoản của mình.
Mà Chu Hàn không hề nói hai lời, trực tiếp chuyển qua cho cô ta 38 tỷ.
“Thế nào? Tôi làm thế đủ hào phóng chưa?” Chu Hàn cười tươi, nói tiếp: “Cô cứ yên tâm, nếu muốn chạy trốn, cứ việc chạy.”
“Tiền đã chuyển cho cô, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ cô.”
“Đương nhiên, có thể bảo vệ cô, cũng có thể theo dõi cô.”
Nói xong những lời đấy, Chu Hàn trực tiếp quay người rời đi.
Ngày hôm nay đã nhận số tiền này, Bạch Khinh Ca dù không muốn làm cũng không có cách nào.
Đây chính là hậu quả của việc quá tham tiền, không thể nào cứu vãn được nữa.
Chu Hàn không để ý tới Bạch Khinh Ca, tối nay, anh sẽ tới Bạch gia để lấy sinh lợi đan.
Nếu không có sinh lợi đan như đã giao dịch, Chu Hàn lúc đấy sẽ khiến cho Bạch Khinh Ca đẹp mặt.
Anh đi vào phía sau vườn hoa sau, trực tiếp đến chỗ Thanh Long nói một tiếng: “Đi thôi.”
Thanh Long ngay lập tức đi tới, theo sau Chu Hàn rời khỏi.
Bạch Hoàn Tài nhìn thấy Chu Hàn phải rời đi, làm sao có thể ngồi yên một chỗ được.
Anh ta vội vàng đứng dậy đuổi theo, la lên: “Chu nguyên soái, xin đừng đi vội như thế!”
“Chu nguyên soái, tôi có việc muốn nói với ngài!”
“Chuyện này rất quan trọng, ngài nghe tôi nói một câu rồi rời đi cũng không muộn!”
Nghe Bạch Hoàn Tài kêu gào hết lời, Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay về phía anh ta
Bạch Hoàn Tài thấy thế, vô cùng vui mừng mà chạy tới.
Dáng vẻ đó, muốn đáng khinh bao nhiêu, thì đáng khinh bấy nhiêu.
Rất nhanh, Bạch Hoàn Tài đã đuổi theo kịp với Chu Hàn.
Chu Hàn trực tiếp dẫn anh ta nghênh ngang rời khỏi Bạch gia.
Nửa giờ sau, một chiếc Jeep dừng lại ở trước khách sạn Hoàng Hạc.
Ba người Chu Hàn từ trên xe bước xuống.
“Chu nguyên soái, ngày hôm nay tôi mời ngài ăn cơm!” Biểu cảm của Bạch Hoàn Tài tràn đầy vẻ kích động nói: “Chúng ta vừa ăn vừa nói, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài.”
Nghe Bạch Hoàn Tài nói xong, Chu Hàn gật đầu một cái rồi nói: “Đi vào thôi.”
Gương mặt Bạch Hoàn Tài tràn đầy kích động nói: “Vâng!”
Ngay sau đó, ba người liền đi vào bên trong khách sạn.
“Phòng Thiên, vừa mới đặt trước.” Bạch Hoàn Tài đi vào đại sảnh khách sạn, trực tiếp nói với người phục vụ.
Giờ phút này, thoạt nhìn anh ta có vẻ dương dương tự đắc, mặt mày hớn hở, rất đắc ý.
Người phục vụ nghe thế lại cau mày: “Tiên sinh này thật ngại quá, phòng Thiên đã có người rồi.”
Bạch Hoàn Tài nghe thế biểu cảm liền thay đổi, anh ta quay đầu lại nhìn Chu Hàn, nở nụ cười lấy lòng nói: “Chu nguyên soái, thật ngại quá, mong ngài đợi một chút, tôi phải xử lý một vài việc.”
Chu Hàn chỉ trầm ngâm một tiếng: “Không thành vấn đề.”
Nhận được sự đồng ý, Bạch Hoàn Tài lập tức quay về phía người phục vụ nói: “Rõ ràng đã đặt trước, tại sao bây giờ lại có người?”
“Bạch tiên sinh, người này chính người của Mộc gia, khách sạn này chính là Mộc thị xây nên.” Người phục vụ liếc mắt nhìn Bạch Hoàn Tài một cái, ánh mắt nhìn anh ta giống hệt nhìn một tên ngu ngốc vậy.
“Không phải chứ, tôi thấy cô trắng trẻo sạch sẽ, lớn lên giống như tiên nữ như thế này.” Bạch Hoàn Tài sau khi nịnh nọt được vài câu, ngay sau đó thay đổi giọng điệu: “Tại sao lại không hiểu quy củ một chút nào thế? Thứ tự đến trước và sau cô không hiểu à?”
Thấy Bạch Hoàn Tài muốn cãi lại lời mình, người phục vụ kia ngay lập tức tức giận nói: “Đây là do giám đốc sắp xếp, nếu ngài có bất mãn điều gì có thể đi tìm giám đốc hỏi.”