Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231-232
Chương 231: Quản lí Điền quá oai nha.
Bạch Hoàn Tài vừa nghe những lời này, lập tức nổi giận.
Mặc dù anh ta biết người quản lí của khách sạn này họ Điền, người người hay gọi quản lý Điền khẩu phật tâm xà.
Anh ta cũng biết rõ mình không thể mạo phạm tới quản lý Điền.
Nếu đổi lại thành ngày thường, Bạch Hoàn Tài nhất định sẽ chịu đựng.
Nhưng hôm nay thì khác, khách mời hôm nay của anh ta là Chu Hàn, anh ta không chịu nổi.
Bất kể quản lý Điền có nói đến thế nào, hôm nay Bạch Hoàn Tài cũng phải nhổ răng hổ của hắn.
Anh ta cũng biết rõ, chỉ cần Chu Hàn ở đây chống lưng cho mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thành vấn đề.
Bạch Hoàn Tài sớm đã âm thầm điều tra lai lịch của Chu Hàn, sau khi biết Chu Hàn là một hệ Chiến Thần, một mình đấu lại mười nước, lúc nào cũng muốn nịnh bợ Chu Hàn.
Vì lí do này, suốt mấy đêm liền trằn trọc không thể chợp mắt.
Nguyên nhân lại rất đơn giản, trong mấy ngày đó anh ta vốn chưa có cơ hội gặp được Chu Hàn.
Nhưng ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt, Bạch Hoàn Tài đương nhiên phải tận dụng thật tốt cơ hội này, không thể để vụt mất được!
“Được, vậy cô gọi quản lí Điền đến đây!” Bạch Hoàn Tài hướng người phục vụ hét lên: “Hôm nay tôi không tin, mặt mũi Bạch Hoàn Tài này từ khi nào đã không còn giá trị!”
Phụ vụ nghe được những lời này, liền phá lên cười.
Trong lòng cô ta thực khinh bỉ Bạch Hoàn Tài là con cháu nhà họ Bạch, lấy đâu ra mặt mũi, thật may da mặt anh ta cũng đủ dày.
Dù Bạch Hoàn Tài đương nhiên biết rằng khi anh ta nói nói ra câu này nhất định sẽ rất mất mặt, nhưng anh ta lại không biết rằng, chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn mất mặt.
Lý do rất đơn giản, một khi chỉ cần xảy ra mâu thuẫn trong cuộc đối thoai này, có Chu Hàn chống lưng, nếu anh ta có thể áp đảo quản lí Điền, danh tiếng nhất định sẽ càng vang dội.
Hôm nay, Bạch Hoàn Tài chính là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hỗn loạn gây ra càng lớn, anh ta sẽ càng nổi bật.
Tuy trong lòng người phục vụ vẫn luôn khinh bỉ Bạch Hoàn Tài, nhưng cô ta vẫn gọi quản lí Điền thông báo sự việc cho anh ta.
Sau cùng, Bạch Hoàn Tài là nói muốn gây sự, phục vụ cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô biêt rõ, đừng nhìn vẻ mặt kiệm lời của Bạch Hoàn Tài, anh ta nhất định phải đợi quản lí Điền tới, đây điển hình là cuộc sống của mấy người có tiền.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược rất có tinh thần tiến vào tiền sảnh, ông ta bước nhanh đến trước mặt Bạch Hoàn Tài.
“Bạch lão đệ, đang tìm tôi sao?” Quản lí Điền trên mặt nở một nụ cười, nhưng ngoài cười trong không cười.
Khi quản lí Điền lên tiếng, đã cho thấy thái độ của mình.
Nếu đổi lại là con cháu của một gia tộc có tiếng tăm khác, ông ta sẽ hướng gọi một tiếng “công tử”.
Đối mặt với Bạch Hoàn Tài, lại gọi một tiếng “Bạch lão đệ”, hiển nhiên là trong mắt ông ta coi Bạch Hoàn Tài là chỉ xứng vai vế với em trai của ông ta.
Lúc này, Chu Hàn và Thanh Long ở một bên lặng yên quan sát, không vội chen tay vào.
Cùng lúc, Chu Hàn cũng đã nhìn ra quản lí Điền có vẻ coi thường Bạch Hoàn Tài.
Không kể đến quản lí Điền, ngay cả người phục vụ bên cạnh cũng nhìn Bạch Hoàn Tài bằng ánh mắt trêu chọc.
Trong tình cảnh đó, cứ như thể coi Bạch Hoàn Tài giống một chú hề.
Mà thật ra, Bạch Hoàn Tài không phải là một chú hề.
Hôm nay anh ta chính là muốn chứng minh bản thân, đương nhiên, quan trọng nhất là anh ta đã chọn đúng người.
Có nhiều chuyện, lựa chọn đúng còn lớn hơn cả sự phẫn nộ.
Hiện tại Bạch Hoàn Tài đã chọn lấy lòng Chu Hàn, điều đó có nghĩa anh sẽ đem lại cho anh ta ánh sáng rực rỡ trong tương lai!
“Quản lí Điền, đã lâu không găp.” Bạch Hoàn Tài trước tiên giữ lễ chào hỏi, sau đó chuyển đề tài nói chuyện, “Ông vừa gọi tôi là Bạch Lão Đệ là có ý gì? Không cho tôi mặt mũi nữa hay sao?”
“Còn cả, tôi đã đặt trước phòng chữ Thiên, sao mấy người lại nhường cho người khác.”
“Vừa nghe phục vụ nói, là nhường lại cho Mộc gia, Mộc gia so với Bạch gia lớn hơn sao?”
Vạch Hoàn Tài vừa nói hết, quản lí Điền cũng không thay đổi sắc mặt, giữ nguyên nụ cười đặc trưng của mình.
Người phục vụ bên cạnh nhìn vào mắt Bạch Hoàn Tài mang ý châm chọc.
Trong mắt cô, Bạch Hoàn Tài hôm nay càng trở nên xấu xa, càng chứng minh bản lĩnh kém cỏi của anh ta.
“Ha ha, Bạch lão đệ hiểu lầm rồi.” Quản lí Điền giữ nguyên lời nói, vẫn gọi Bạch Hoàn Tài là Bạch lão đệ.
Ông cười nói: “Cậu vốn dĩ nhỏ tuổi hơn tôi, gọi một tiếng lão đệ cũng là nên làm, như vậy thân thiết hơn có phải không.”
Quản lí Điền vừa dứt lời, Bạch Hoàn Tài đã trừng mắt nói: “Ai thân thiết với ông? Ông cũng xứng làm anh trai tôi sao?”
Quản lí Điền nghe vậy, nụ cười càng trở nên tươi tắn hơn.
Người phục vụ bên canh nhìn thấy nụ cười của quản lí Điền như vậy, lập tức ánh mắt của cô ta nhìn Bạch Hoàn Tài đầy thương hại.
Ngay sau đó, một tiếng “Bốp”, quản lí Điền thẳng tay tát vào mặt Bạch Hoàn Tài.
Bạch Hoàn Tài bất ngờ bị tát, lảo đảo lui về sau sau mấy bước, anh ta lấy tay che nửa khuôn mắt vừa bị đánh, chậm rãi phản ứng lại.
“Ông dám đánh tôi?” Bạch Hoàn Tài tức giận hỏi.
Với câu hỏi của Bạch Hoàn Tài, quản lí Điền dường như không nghe thấy.
Ông ta lập tức hướng về phía bảo an của khách sạn cách đó không xa lên tiếng: “Đưa Bạch lão đệ ra ngoài, mấy người này hôm nay ăn hết thuốc nổ, không hợp tới Hoàng Hạc Lâu dùng cơm.”
Theo lệnh của quản lí Điền, bảo vệ ở đằng xa lập tức bước đến, chuẩn bị đuổi người.
Thanh Long nhìn thấy cảnh này có chút không chịu được.
Anh ta nắm chặt tay nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức gật đầu, ý bảo anh ta có thể hành động.
Nhiều lúc, Chu Hàn và Thanh Long không cần nói cho đối phương biết suy nghĩ của mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu.
Chu Hàn và tứ đại chiến thần từng ấy năm đồng sinh cộng tử mài giũa ra phối hợp ăn ý, đã sớm đã cho bọn họ sự ngầm hiểu ý.
Sau khi được sự đồng ý của Chu Hàn, Thanh Long ngay lập tức bước tới không một lời trực tiếp tát vào mặt quản lí Điền.
Anh ta cười lạnh một tiếng, ngang ngược nói: “Ông bạn này, ông cũng oai lắm nha.”
Cái tát quá mạnh khiến quản lí Điền thiếu chút nữa ngã xuống.
Một bên người phục vụ nhìn thấy quản lí bị đánh, lập tức tái mặt.
Dù thế nào cũng không ai ngờ rằng, quản lí Điền lại bị đánh ở Hoàng Hạc Lâu.
Phải biết rằng, nơi đây chính là địa bàn của quản lí Điền.
Mộc gia giao toàn bộ Hoàng Hạc Lâu cho quản lí Điền xử lý, tại mảnh đất này từ trước đến giờ chỉ có ông ta khi dễ người khác, chưa từng có ai ước hiếp được ông ta.
“Cậu dám đánh tôi?” quản lí Điền ổn định thân ảbh, sau khi miễn cưỡng đứng vững, ông ta chỉ tay về phía Thanh Long cười hỏi.
Bộ dáng kia cực kỳ giống giận quá hóa cười.
Chỉ là nụ cười xuất hiện từ đầu đến cuối.
Nụ cười cũng thật tươi, nhưng dường như cứng lại, không hề thay đổi.
“Đánh ông thì làm sao?” Thanh Long đối mặt với quản lí Điềm, không những không hoảng sợ ngược lại ra tiếng uy hiếp: ‘Tôi còn có thể giết chết ông! Tin hay không?”
Quản lý Điền nghe vậy liền cười lớn, ngay lập tức hướng về mấy tên bảo vệ khoa tay múa chân ra hiệu nổ súng.
Mấy tên bảo vệ lập tức rút súng ra nhắm về phía Thanh Long.
Chương 232: Không biết điều
Ở Đài Sơn Hoàng Hạc Lâu, vẫn luôn tồn tại một luật bất thành văn.
Chỉ có bốn chữa: “Đánh chết xứng đáng.”
Xét cho cùng, Hoàng Hạc Lâu tuy rằng trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của Mộc gia, nhưng đằng sau đó lại xuất hiện một thế lực lớn hơn!
Không ai biết về thế lực này, vốn không ai có quyền biết tới, thậm chí ngoài gia chủ Mộc gia, con cháu Mộc gia cũng không biết đứng sau Hoàng Hạc Lâu hợp tác cùng Mộc gia là thế lực nào!
“Giờ là ai giết ai?” quản lí Điền vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chỉ là trong lời nói của ông ta mỗi một từ thốt ra đều ngập tràn mỉa mai.
Thanh Long tức giận trừng mắt nhìn quản lí Điền và mấy tên bảo vệ, đây chẳng qua là do tu vi đã bị phế bỏ.
Nếu tu vi vẫn như trước kia còn chưa bị phế, Thanh Long đã sớm đem mấy kẻ đang cầm súng chĩa vào anh ta giết chết từng người một.
Đối với những tên này, nếu dựa vào thực lực của anh ta lúc trước, đối phó với bọn chúng hoàn toàn giống như một trò đùa.
Chỉ là lúc này, cho dù trong người xuất hiện oán hận, Thanh Long cũng chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.
Bất chợt, Chu Hàn đột nhiên tiến lên một bước.
Đôi mắt anh quét qua một lượt đám đông, cuối cùng dừng lại trên người quản lí Điền.
“Quản lí Điền, ông cho rằng với một vài tên này cùng vài khẩu súng là có thể ngăn cản bọn tôi?” Chu Hàn lạnh giọng hỏi, sắc mặt bình thản như nước, giọng điệu càng phá lệ bình tĩnh.
Tuy rằng gương mặt Chu Hàn không lạnh, nhưng vẫn khoác lên người mình vẻ ngoài vô cùng lãnh đạm.
Quản lí Điền dường như đã cảm nhận thấy rõ nguy hiểm thực sự.
Trước mặt một người như vậy, ngay cả tư cách nhận thua ông ta cũng không có!
“Cậu bạn này.” Quản lí Điền hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi chợt tắt.
Ông ta lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Hay cậu muốn thử xem viên đạn này có đủ cứng không?”
Chu Hàn nghe những lời này cười lạnh một tiếng: “Không cần.”
Lời vừa dứt, anh vung tay phóng ra một phi đao.
Phi đao ở trên không trung xoay một vòng, đem cổ tay mấy tên tay cầm súng cắt xuống.
Tay những kẻ cầm vũ khí kia bắt đầu rỉ máu không ngừng.
“Quản lí Điền, hiện giờ ông còn trợ giúp gì? Đều mang ra đây đi.” Lúc này, Chu Hàn không muốn lãng phí thời gian với người này, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bạch Hoàn Tài ở bên xem đến căng thẳng.
Dù biết Chu Hàn rất mạnh, nhưng thật không ngờ anh lại mạnh đến vậy!
“Haha, cậu còn không xứng để tôi nhờ người chống lưng.” quản lí Điền vẫn mạnh miêng lên tiếng.
“Ồ” Chu Hàn ngược lại: “Thật sao.”
Anh cong môi cười, trong đó mang theo chút mỉa mai trào phúng.
“Cho ông một cơ hội gọi người tới, nếu không gọi.” Chu Hàn cười nhẹ: “Vậy thì đừng trách họ Chu không nể tình.”
Vừa dứt lời, Chu Hàn lập tức quay về phía Thanh Long hơi nghiêng đầu.
Mà giờ phút này, người của quản lí Điềm đều đã bị thương, tận lực đè ép vết thương trên cổ tay, theo bản năng lui về phía sau, căn bản không dám tiến lên nửa bước.
Tuy rằng tu vi Thanh Long đã bị phế, nhưng đối với một kẻ như quản lí Điền, đơn giản như trở bàn tay.
Anh ta bước nhanh về phía trước, giơ tay đấm thẳng vào mặt quản lí Điền khiến ông ta đau đến rên rỉ không ngừng.
“Không phải ông rất kiêu ngạo sao?” Thanh Long lạnh lùng quát lớn: “Ông kiêu ngạo thêm nữa đi!”
Dứt lời, anh ta nhấc chân đá lên làm quản lí Điền ngã xuống đất.
Giờ phút này, quản lí Điền như nỏ mạnh hết đà, cho dù là chút sóng gió cũng không dậy nổi.
“Đi, mau đưa phòng Thiên ra đây cho tôi!” Thanh Long đạp mạnh chân vào mặt quản lí Điền, gần như ra lệnh.
Mà lúc này, quản lí Điền đã bị Thanh Long dẫm đến hô hấp khó thở, cả người giống như một con cóc.
Thanh Long không hề lưu tình, hắn càng dùng sức dẫm thật mạnh.
Điều này cũng như dẫm đạp lên tôn nghiêm của ông ta, quản lý Điền lúc này đã không còn chỗ dung thân.
“Có bản lĩnh, cho tôi một cơ hội khác.” Quản lí Điền dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn: “Nếu cậu dám để tôi gọi người tới, tôi nhất định sẽ đem chữ Điền viết ngược lại!”
Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Chữ Điền viết ngược không phải vẫn là chữ Điền sao?”
“Này không quan trọng!” quản lý Điền hét lên cuồng loạn.
Chu Hàn thất vọng lắc đầu nói: “Vậy ông nói tôi biết, cái gì quan trọng.”
“Thằng nhóc, mi không dám để ông đây gọi người tới?” Ông ta vươn tay chỉ vào mặt Chu hàn, tức giận nói.
“Cút!” Chu Hàn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, sau khi nhấc chân đá vào quản lí Điền, cũng không quay đầu mà hướng về phía Thanh Long cùng Bạch Hoàn Tài nói ra một tiếng: “Đi!”
Sau đó, anh dẫn đầu đi về phía phòng Thiên.
Công bằng của ngày hôm nay, anh đã lấy lại rồi!
Rất nhanh, ba người đã đến trước phòng Thiên.
“Chu nguyên soái, hay là tôi đi vào thăm dò trước, ngài đợi lát nữa hãy tiến vào?” Bạch Hoàn Tài hướng về phía Chu Hàn cúi đầu khom lưng mà nói.
Nhìn tư thế kia của anh ta, quả giống như một con chó Nhật.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Đi đi.”
Thấy Chu Hàn đồng ý, Bạch Hoàn Tài lập tức mỉm cười mở cửa bước nhanh vào bên trong phòng Thiên.
Chu Hàn trong lòng biết rõ nếu một mình Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên nhất định sẽ bị thương.
Cơ mà Chu Hàn sẽ không ngăn cản, càng sẽ không nhắc nhở anh ta.
Đầu tiên, Chu Hàn muốn xem Bạch Hoàn Tài rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Thứ hai, trong tương lai Chu Hàn có ý muốn nâng đỡ Bạch Hoàn Tài trở thành gia chủ của Bạch gia, nhiều ít cũng cần phải rèn luyện chút ít.
“Nguyên soái, như vậy có được không?” Thanh Long ở sau đột nhiên tiến lên sau khi Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên, hướng Chu Hàn hỏi.
Chu Hàn nghe vậy quay đầu nhìn anh một cái, cười nhẹ nói: “Có gì không được.”
Thanh Long lại lắc đầu nói: “Nguyên soái, tôi không có ý này.”
Anh trầm ngâm một tiếng, chuyển lời: “Ý tôi là, một mình Bạch Hoàn Tài đi vào, liệu cậu ta có gặp nguy hiểm không?”
Chu Hàn vẫn lắc đầu: “Sẽ không.”
Thấy Chu Hàn liên tục phủ nhận, Thanh Long không còn lựa chọn nào khác ngoài chờ xem phản ứng.
Ấn tượng của anh về Bạch Hoàn tài tương đối tốt.
Sau khi Bạch Hoàn Tài bước vào trong phòng, liếc mắt một cái phát hiện người Mộc gia và Đường Minh Minh ngồi bên trong, bên cạnh còn có một cô gái trông rất thuần khiết ngồi kế.
“Đường thiếu.” Bạch Hoàn Tài vừa thấy Đường Minh Minh lập tức tươi cười chào hỏi.
Lúc này Đường Minh Minh đang trò truyện cùng tiểu Trân, chính xác là hắn đang tìm tiểu Trân để nói chuyện.
Mà Tiểu Trân căn bản không để ý tới anh ta, ngẫu nhiên mới tùy tiện đáp lại một câu lấy lệ.
Đường Minh Minh tự nhiên nhìn ra tiểu Trân không quá thích phản ứng của mình, hơn nữa Bạch Hoàn Tài đột nhiên xuất hiện xông vào chỗ này, tức khắc đem cơn giận của mình chuyển lên người anh ta.
“Cậu làm gì ở đây?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi một câu, anh ta nhìn thẳng Bạch Hoàn Tài, tức giận quát lớn: “Ai cho cậu vào đây?”
Bạch Hoàn Tài nghe xong hơi sững người, sắc mặt như cũ vẫn cười nói: “Đường thiếu, phòng này là tôi đặt trước.”
Bạch Hoàn Tài tính toán trước dùng lời nói lý lẽ, nếu không được, chỉ có thể phiền Chu Hàn ra tay một lần.
Một khi Chu Hàn ra tay, Bạch Hoàn Tài tin rằng Đường Minh Minh khẳng định sẽ ăn không hết đắng.
“Vì chuyện này mà cậu tìm tôi?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi: “Sao không đổi một phòng khác?”
Bạch Hoàn Tài vừa nghe những lời này, lập tức nổi giận.
Mặc dù anh ta biết người quản lí của khách sạn này họ Điền, người người hay gọi quản lý Điền khẩu phật tâm xà.
Anh ta cũng biết rõ mình không thể mạo phạm tới quản lý Điền.
Nếu đổi lại thành ngày thường, Bạch Hoàn Tài nhất định sẽ chịu đựng.
Nhưng hôm nay thì khác, khách mời hôm nay của anh ta là Chu Hàn, anh ta không chịu nổi.
Bất kể quản lý Điền có nói đến thế nào, hôm nay Bạch Hoàn Tài cũng phải nhổ răng hổ của hắn.
Anh ta cũng biết rõ, chỉ cần Chu Hàn ở đây chống lưng cho mình, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thành vấn đề.
Bạch Hoàn Tài sớm đã âm thầm điều tra lai lịch của Chu Hàn, sau khi biết Chu Hàn là một hệ Chiến Thần, một mình đấu lại mười nước, lúc nào cũng muốn nịnh bợ Chu Hàn.
Vì lí do này, suốt mấy đêm liền trằn trọc không thể chợp mắt.
Nguyên nhân lại rất đơn giản, trong mấy ngày đó anh ta vốn chưa có cơ hội gặp được Chu Hàn.
Nhưng ngày hôm nay chính là một cơ hội tốt, Bạch Hoàn Tài đương nhiên phải tận dụng thật tốt cơ hội này, không thể để vụt mất được!
“Được, vậy cô gọi quản lí Điền đến đây!” Bạch Hoàn Tài hướng người phục vụ hét lên: “Hôm nay tôi không tin, mặt mũi Bạch Hoàn Tài này từ khi nào đã không còn giá trị!”
Phụ vụ nghe được những lời này, liền phá lên cười.
Trong lòng cô ta thực khinh bỉ Bạch Hoàn Tài là con cháu nhà họ Bạch, lấy đâu ra mặt mũi, thật may da mặt anh ta cũng đủ dày.
Dù Bạch Hoàn Tài đương nhiên biết rằng khi anh ta nói nói ra câu này nhất định sẽ rất mất mặt, nhưng anh ta lại không biết rằng, chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn mất mặt.
Lý do rất đơn giản, một khi chỉ cần xảy ra mâu thuẫn trong cuộc đối thoai này, có Chu Hàn chống lưng, nếu anh ta có thể áp đảo quản lí Điền, danh tiếng nhất định sẽ càng vang dội.
Hôm nay, Bạch Hoàn Tài chính là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hỗn loạn gây ra càng lớn, anh ta sẽ càng nổi bật.
Tuy trong lòng người phục vụ vẫn luôn khinh bỉ Bạch Hoàn Tài, nhưng cô ta vẫn gọi quản lí Điền thông báo sự việc cho anh ta.
Sau cùng, Bạch Hoàn Tài là nói muốn gây sự, phục vụ cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô biêt rõ, đừng nhìn vẻ mặt kiệm lời của Bạch Hoàn Tài, anh ta nhất định phải đợi quản lí Điền tới, đây điển hình là cuộc sống của mấy người có tiền.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược rất có tinh thần tiến vào tiền sảnh, ông ta bước nhanh đến trước mặt Bạch Hoàn Tài.
“Bạch lão đệ, đang tìm tôi sao?” Quản lí Điền trên mặt nở một nụ cười, nhưng ngoài cười trong không cười.
Khi quản lí Điền lên tiếng, đã cho thấy thái độ của mình.
Nếu đổi lại là con cháu của một gia tộc có tiếng tăm khác, ông ta sẽ hướng gọi một tiếng “công tử”.
Đối mặt với Bạch Hoàn Tài, lại gọi một tiếng “Bạch lão đệ”, hiển nhiên là trong mắt ông ta coi Bạch Hoàn Tài là chỉ xứng vai vế với em trai của ông ta.
Lúc này, Chu Hàn và Thanh Long ở một bên lặng yên quan sát, không vội chen tay vào.
Cùng lúc, Chu Hàn cũng đã nhìn ra quản lí Điền có vẻ coi thường Bạch Hoàn Tài.
Không kể đến quản lí Điền, ngay cả người phục vụ bên cạnh cũng nhìn Bạch Hoàn Tài bằng ánh mắt trêu chọc.
Trong tình cảnh đó, cứ như thể coi Bạch Hoàn Tài giống một chú hề.
Mà thật ra, Bạch Hoàn Tài không phải là một chú hề.
Hôm nay anh ta chính là muốn chứng minh bản thân, đương nhiên, quan trọng nhất là anh ta đã chọn đúng người.
Có nhiều chuyện, lựa chọn đúng còn lớn hơn cả sự phẫn nộ.
Hiện tại Bạch Hoàn Tài đã chọn lấy lòng Chu Hàn, điều đó có nghĩa anh sẽ đem lại cho anh ta ánh sáng rực rỡ trong tương lai!
“Quản lí Điền, đã lâu không găp.” Bạch Hoàn Tài trước tiên giữ lễ chào hỏi, sau đó chuyển đề tài nói chuyện, “Ông vừa gọi tôi là Bạch Lão Đệ là có ý gì? Không cho tôi mặt mũi nữa hay sao?”
“Còn cả, tôi đã đặt trước phòng chữ Thiên, sao mấy người lại nhường cho người khác.”
“Vừa nghe phục vụ nói, là nhường lại cho Mộc gia, Mộc gia so với Bạch gia lớn hơn sao?”
Vạch Hoàn Tài vừa nói hết, quản lí Điền cũng không thay đổi sắc mặt, giữ nguyên nụ cười đặc trưng của mình.
Người phục vụ bên cạnh nhìn vào mắt Bạch Hoàn Tài mang ý châm chọc.
Trong mắt cô, Bạch Hoàn Tài hôm nay càng trở nên xấu xa, càng chứng minh bản lĩnh kém cỏi của anh ta.
“Ha ha, Bạch lão đệ hiểu lầm rồi.” Quản lí Điền giữ nguyên lời nói, vẫn gọi Bạch Hoàn Tài là Bạch lão đệ.
Ông cười nói: “Cậu vốn dĩ nhỏ tuổi hơn tôi, gọi một tiếng lão đệ cũng là nên làm, như vậy thân thiết hơn có phải không.”
Quản lí Điền vừa dứt lời, Bạch Hoàn Tài đã trừng mắt nói: “Ai thân thiết với ông? Ông cũng xứng làm anh trai tôi sao?”
Quản lí Điền nghe vậy, nụ cười càng trở nên tươi tắn hơn.
Người phục vụ bên canh nhìn thấy nụ cười của quản lí Điền như vậy, lập tức ánh mắt của cô ta nhìn Bạch Hoàn Tài đầy thương hại.
Ngay sau đó, một tiếng “Bốp”, quản lí Điền thẳng tay tát vào mặt Bạch Hoàn Tài.
Bạch Hoàn Tài bất ngờ bị tát, lảo đảo lui về sau sau mấy bước, anh ta lấy tay che nửa khuôn mắt vừa bị đánh, chậm rãi phản ứng lại.
“Ông dám đánh tôi?” Bạch Hoàn Tài tức giận hỏi.
Với câu hỏi của Bạch Hoàn Tài, quản lí Điền dường như không nghe thấy.
Ông ta lập tức hướng về phía bảo an của khách sạn cách đó không xa lên tiếng: “Đưa Bạch lão đệ ra ngoài, mấy người này hôm nay ăn hết thuốc nổ, không hợp tới Hoàng Hạc Lâu dùng cơm.”
Theo lệnh của quản lí Điền, bảo vệ ở đằng xa lập tức bước đến, chuẩn bị đuổi người.
Thanh Long nhìn thấy cảnh này có chút không chịu được.
Anh ta nắm chặt tay nhìn về phía Chu Hàn.
Chu Hàn lập tức gật đầu, ý bảo anh ta có thể hành động.
Nhiều lúc, Chu Hàn và Thanh Long không cần nói cho đối phương biết suy nghĩ của mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu.
Chu Hàn và tứ đại chiến thần từng ấy năm đồng sinh cộng tử mài giũa ra phối hợp ăn ý, đã sớm đã cho bọn họ sự ngầm hiểu ý.
Sau khi được sự đồng ý của Chu Hàn, Thanh Long ngay lập tức bước tới không một lời trực tiếp tát vào mặt quản lí Điền.
Anh ta cười lạnh một tiếng, ngang ngược nói: “Ông bạn này, ông cũng oai lắm nha.”
Cái tát quá mạnh khiến quản lí Điền thiếu chút nữa ngã xuống.
Một bên người phục vụ nhìn thấy quản lí bị đánh, lập tức tái mặt.
Dù thế nào cũng không ai ngờ rằng, quản lí Điền lại bị đánh ở Hoàng Hạc Lâu.
Phải biết rằng, nơi đây chính là địa bàn của quản lí Điền.
Mộc gia giao toàn bộ Hoàng Hạc Lâu cho quản lí Điền xử lý, tại mảnh đất này từ trước đến giờ chỉ có ông ta khi dễ người khác, chưa từng có ai ước hiếp được ông ta.
“Cậu dám đánh tôi?” quản lí Điền ổn định thân ảbh, sau khi miễn cưỡng đứng vững, ông ta chỉ tay về phía Thanh Long cười hỏi.
Bộ dáng kia cực kỳ giống giận quá hóa cười.
Chỉ là nụ cười xuất hiện từ đầu đến cuối.
Nụ cười cũng thật tươi, nhưng dường như cứng lại, không hề thay đổi.
“Đánh ông thì làm sao?” Thanh Long đối mặt với quản lí Điềm, không những không hoảng sợ ngược lại ra tiếng uy hiếp: ‘Tôi còn có thể giết chết ông! Tin hay không?”
Quản lý Điền nghe vậy liền cười lớn, ngay lập tức hướng về mấy tên bảo vệ khoa tay múa chân ra hiệu nổ súng.
Mấy tên bảo vệ lập tức rút súng ra nhắm về phía Thanh Long.
Chương 232: Không biết điều
Ở Đài Sơn Hoàng Hạc Lâu, vẫn luôn tồn tại một luật bất thành văn.
Chỉ có bốn chữa: “Đánh chết xứng đáng.”
Xét cho cùng, Hoàng Hạc Lâu tuy rằng trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của Mộc gia, nhưng đằng sau đó lại xuất hiện một thế lực lớn hơn!
Không ai biết về thế lực này, vốn không ai có quyền biết tới, thậm chí ngoài gia chủ Mộc gia, con cháu Mộc gia cũng không biết đứng sau Hoàng Hạc Lâu hợp tác cùng Mộc gia là thế lực nào!
“Giờ là ai giết ai?” quản lí Điền vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chỉ là trong lời nói của ông ta mỗi một từ thốt ra đều ngập tràn mỉa mai.
Thanh Long tức giận trừng mắt nhìn quản lí Điền và mấy tên bảo vệ, đây chẳng qua là do tu vi đã bị phế bỏ.
Nếu tu vi vẫn như trước kia còn chưa bị phế, Thanh Long đã sớm đem mấy kẻ đang cầm súng chĩa vào anh ta giết chết từng người một.
Đối với những tên này, nếu dựa vào thực lực của anh ta lúc trước, đối phó với bọn chúng hoàn toàn giống như một trò đùa.
Chỉ là lúc này, cho dù trong người xuất hiện oán hận, Thanh Long cũng chỉ có thể lựa chọn chịu đựng.
Bất chợt, Chu Hàn đột nhiên tiến lên một bước.
Đôi mắt anh quét qua một lượt đám đông, cuối cùng dừng lại trên người quản lí Điền.
“Quản lí Điền, ông cho rằng với một vài tên này cùng vài khẩu súng là có thể ngăn cản bọn tôi?” Chu Hàn lạnh giọng hỏi, sắc mặt bình thản như nước, giọng điệu càng phá lệ bình tĩnh.
Tuy rằng gương mặt Chu Hàn không lạnh, nhưng vẫn khoác lên người mình vẻ ngoài vô cùng lãnh đạm.
Quản lí Điền dường như đã cảm nhận thấy rõ nguy hiểm thực sự.
Trước mặt một người như vậy, ngay cả tư cách nhận thua ông ta cũng không có!
“Cậu bạn này.” Quản lí Điền hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi chợt tắt.
Ông ta lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Hay cậu muốn thử xem viên đạn này có đủ cứng không?”
Chu Hàn nghe những lời này cười lạnh một tiếng: “Không cần.”
Lời vừa dứt, anh vung tay phóng ra một phi đao.
Phi đao ở trên không trung xoay một vòng, đem cổ tay mấy tên tay cầm súng cắt xuống.
Tay những kẻ cầm vũ khí kia bắt đầu rỉ máu không ngừng.
“Quản lí Điền, hiện giờ ông còn trợ giúp gì? Đều mang ra đây đi.” Lúc này, Chu Hàn không muốn lãng phí thời gian với người này, trực tiếp đưa ra quyết định.
Bạch Hoàn Tài ở bên xem đến căng thẳng.
Dù biết Chu Hàn rất mạnh, nhưng thật không ngờ anh lại mạnh đến vậy!
“Haha, cậu còn không xứng để tôi nhờ người chống lưng.” quản lí Điền vẫn mạnh miêng lên tiếng.
“Ồ” Chu Hàn ngược lại: “Thật sao.”
Anh cong môi cười, trong đó mang theo chút mỉa mai trào phúng.
“Cho ông một cơ hội gọi người tới, nếu không gọi.” Chu Hàn cười nhẹ: “Vậy thì đừng trách họ Chu không nể tình.”
Vừa dứt lời, Chu Hàn lập tức quay về phía Thanh Long hơi nghiêng đầu.
Mà giờ phút này, người của quản lí Điềm đều đã bị thương, tận lực đè ép vết thương trên cổ tay, theo bản năng lui về phía sau, căn bản không dám tiến lên nửa bước.
Tuy rằng tu vi Thanh Long đã bị phế, nhưng đối với một kẻ như quản lí Điền, đơn giản như trở bàn tay.
Anh ta bước nhanh về phía trước, giơ tay đấm thẳng vào mặt quản lí Điền khiến ông ta đau đến rên rỉ không ngừng.
“Không phải ông rất kiêu ngạo sao?” Thanh Long lạnh lùng quát lớn: “Ông kiêu ngạo thêm nữa đi!”
Dứt lời, anh ta nhấc chân đá lên làm quản lí Điền ngã xuống đất.
Giờ phút này, quản lí Điền như nỏ mạnh hết đà, cho dù là chút sóng gió cũng không dậy nổi.
“Đi, mau đưa phòng Thiên ra đây cho tôi!” Thanh Long đạp mạnh chân vào mặt quản lí Điền, gần như ra lệnh.
Mà lúc này, quản lí Điền đã bị Thanh Long dẫm đến hô hấp khó thở, cả người giống như một con cóc.
Thanh Long không hề lưu tình, hắn càng dùng sức dẫm thật mạnh.
Điều này cũng như dẫm đạp lên tôn nghiêm của ông ta, quản lý Điền lúc này đã không còn chỗ dung thân.
“Có bản lĩnh, cho tôi một cơ hội khác.” Quản lí Điền dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm về phía Chu Hàn: “Nếu cậu dám để tôi gọi người tới, tôi nhất định sẽ đem chữ Điền viết ngược lại!”
Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Chữ Điền viết ngược không phải vẫn là chữ Điền sao?”
“Này không quan trọng!” quản lý Điền hét lên cuồng loạn.
Chu Hàn thất vọng lắc đầu nói: “Vậy ông nói tôi biết, cái gì quan trọng.”
“Thằng nhóc, mi không dám để ông đây gọi người tới?” Ông ta vươn tay chỉ vào mặt Chu hàn, tức giận nói.
“Cút!” Chu Hàn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, sau khi nhấc chân đá vào quản lí Điền, cũng không quay đầu mà hướng về phía Thanh Long cùng Bạch Hoàn Tài nói ra một tiếng: “Đi!”
Sau đó, anh dẫn đầu đi về phía phòng Thiên.
Công bằng của ngày hôm nay, anh đã lấy lại rồi!
Rất nhanh, ba người đã đến trước phòng Thiên.
“Chu nguyên soái, hay là tôi đi vào thăm dò trước, ngài đợi lát nữa hãy tiến vào?” Bạch Hoàn Tài hướng về phía Chu Hàn cúi đầu khom lưng mà nói.
Nhìn tư thế kia của anh ta, quả giống như một con chó Nhật.
Chu Hàn nghe vậy gật đầu nói: “Đi đi.”
Thấy Chu Hàn đồng ý, Bạch Hoàn Tài lập tức mỉm cười mở cửa bước nhanh vào bên trong phòng Thiên.
Chu Hàn trong lòng biết rõ nếu một mình Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên nhất định sẽ bị thương.
Cơ mà Chu Hàn sẽ không ngăn cản, càng sẽ không nhắc nhở anh ta.
Đầu tiên, Chu Hàn muốn xem Bạch Hoàn Tài rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Thứ hai, trong tương lai Chu Hàn có ý muốn nâng đỡ Bạch Hoàn Tài trở thành gia chủ của Bạch gia, nhiều ít cũng cần phải rèn luyện chút ít.
“Nguyên soái, như vậy có được không?” Thanh Long ở sau đột nhiên tiến lên sau khi Bạch Hoàn Tài tiến vào phòng Thiên, hướng Chu Hàn hỏi.
Chu Hàn nghe vậy quay đầu nhìn anh một cái, cười nhẹ nói: “Có gì không được.”
Thanh Long lại lắc đầu nói: “Nguyên soái, tôi không có ý này.”
Anh trầm ngâm một tiếng, chuyển lời: “Ý tôi là, một mình Bạch Hoàn Tài đi vào, liệu cậu ta có gặp nguy hiểm không?”
Chu Hàn vẫn lắc đầu: “Sẽ không.”
Thấy Chu Hàn liên tục phủ nhận, Thanh Long không còn lựa chọn nào khác ngoài chờ xem phản ứng.
Ấn tượng của anh về Bạch Hoàn tài tương đối tốt.
Sau khi Bạch Hoàn Tài bước vào trong phòng, liếc mắt một cái phát hiện người Mộc gia và Đường Minh Minh ngồi bên trong, bên cạnh còn có một cô gái trông rất thuần khiết ngồi kế.
“Đường thiếu.” Bạch Hoàn Tài vừa thấy Đường Minh Minh lập tức tươi cười chào hỏi.
Lúc này Đường Minh Minh đang trò truyện cùng tiểu Trân, chính xác là hắn đang tìm tiểu Trân để nói chuyện.
Mà Tiểu Trân căn bản không để ý tới anh ta, ngẫu nhiên mới tùy tiện đáp lại một câu lấy lệ.
Đường Minh Minh tự nhiên nhìn ra tiểu Trân không quá thích phản ứng của mình, hơn nữa Bạch Hoàn Tài đột nhiên xuất hiện xông vào chỗ này, tức khắc đem cơn giận của mình chuyển lên người anh ta.
“Cậu làm gì ở đây?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi một câu, anh ta nhìn thẳng Bạch Hoàn Tài, tức giận quát lớn: “Ai cho cậu vào đây?”
Bạch Hoàn Tài nghe xong hơi sững người, sắc mặt như cũ vẫn cười nói: “Đường thiếu, phòng này là tôi đặt trước.”
Bạch Hoàn Tài tính toán trước dùng lời nói lý lẽ, nếu không được, chỉ có thể phiền Chu Hàn ra tay một lần.
Một khi Chu Hàn ra tay, Bạch Hoàn Tài tin rằng Đường Minh Minh khẳng định sẽ ăn không hết đắng.
“Vì chuyện này mà cậu tìm tôi?” Đường Minh Minh lạnh lùng hỏi: “Sao không đổi một phòng khác?”