Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235-236
CHƯƠNG 235: lộ rõ tâm tư
“Ha ha, là do tôi nhiều lời rồi, nguyên soái chớ trách.” hội trưởng cười gượng, lên tiếng hòa giải và lấy lại chút mặt mũi cho mình.
Đột nhiên, trên boong tàu truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Ngay sau đó, một đệ tử của Võ Minh xuất hiện.
“Hội trưởng, nguyên soái, không hay rồi!” người đệ tử vẻ mặt gấp gáp, nói: “Tề Thắng Thiên đến gây sự.”
Hội trưởng nghe xong tức giận, sắc mặt trầm xuống: “Chu nguyên soái, xin lỗi vì phải phiền cậu đợi một lát, tôi đi giải quyết chút rắc rối.”
Chu Hàn nghe xong gật đầu: “Tôi đi cùng ông.”
Hội trưởng vội vàng lên tiếng: “Không cần vậy đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ, mình tôi…”
Không đợi ông ta nói xong, Chu Hàn đã đứng dậy “Đi thôi.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài, Thanh Long theo sát phía sau.
Sau khi thở dài một hơi, hội trưởng cũng bất đắc dĩ mà đuổi theo.
Rất nhanh, bọn họ đã đi lên đến nơi.
Lúc này, Tề Thắng Thiên dẫn theo một đám người, đang giằng co cùng những đệ tử Võ Minh còn lại.
Mùi thuốc súng giữa hai bên nồng nặc, tưởng chừng như muốn lao vào đánh nhau vậy.
Thấy bọn người Chu Hàn xuất hiện, Tề Thắng Thiên liếc mắt, nhìn chăm chăm Chu Hàn. Trong mắt như có một tia ánh sáng, bắn tới chỗ Chu Hàn.
Chu Hàn cũng phát hiện ra Tề Thắng Thiên, có điều, anh cũng không để ý nhiều đến ông ta. Dáng vẻ đó, giống như không xem Tề Thắng Thiên ra gì.
“Sao lại như này?” hội trưởng đi vào giữa hai người, xoay mặt nhìn Tề Thắng Thiên.
“Không biết ông Tề đột nhiên ghé thăm là vì chuyện gì?” hội trường cười như không cười: “Nếu không có việc gì quan trọng, vậy thì mời ông quay về đi!”
Đây là đuổi khách!
Tề Thắng Thiên tức đến run người.
Hội trưởng vừa đến đã hạ lệnh đuổi khách, việc này làm cho ông ta không thể chấp nhận, tức đến mức thất khiếu muốn bốc khói!
Hội trưởng không hề cho ông ta chút thể diện nào.
“Ông mới đến đã muốn lên mặt rồi?” Tề Thắng Thiên thấy vậy cũng không nể nang nữa, trực tiếp nói.
“Lên mặt hay không, cũng không liên quan gì đến Tề lão ông đi?” hội trưởng cười lạnh: “Nếu ông không phục, vậy thì làm một trận đi!”
“Ông nghiêm túc?” sắc mặt Tề Thắng Thiên trầm xuống, dáng vẻ này đúng là rất tức giận.
“Chẳng lẽ ông thấy tôi muốn đùa giỡn cùng ông lắm sao?” hội trưởng tiến lên, nhìn chằm chằm vào Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên thấy hội trưởng như thế, hệt muốn chỉnh chết mình vậy, thế là lại càng khó chịu.
Chu Hàn không lên tiếng, cũng không bước ra, thể hiện rõ lập trường của mình.
Tuy anh không biểu hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng trrong lòng hội trưởng hiểu rõ, Chu Hàn không định ra tay đối phó Tề Thắng Thiên.
Cùng lúc với biến cố đang xảy ra trên bến tàu thì tiểu Trân đã tan học.
Cô vừa đi ra khỏi phòng thì nghe được các bạn học đang thảo luận chuyện gì đó rất náo nhiệt.
Lòng hiếu kì trỗi dậy, cô dựng tai, lẳng lặng nghe.
“Đường công tử thật sự đẹp trai quá đi mất! Còn có BMW nữa chứ!”
“Nghe nói Đường công tử đến là vì một nữ sinh của lớp chúng ta, cũng không biết là ai, lại may mắn đến như vậy!”
“Aizzz, nếu tôi cũng may mắn được vậy thì tốt quá!”
Một đám người sôi nổi bàn tán, cứ thế mãi không ngừng.
Nghe xong, tiểu Trân xoay người rời đi.
Cô không có hứng thú với loại chuyện này, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Lúc này, Đường Minh Minh đang ngồi trên xe, lẳng lặng chờ đợi.
Tầm vài phút sau, anh ta cuối cùng cũng thấy được bóng dáng xinh đẹp mà bản thân nhung nhớ cả đêm, thế là vội vàng xuống xe.
Hôm qua sau khi Chu Hàn đưa tiểu Trân đi, Đường Minh Minh tức đến không ngủ được.
Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm, muốn là người chủ động, vì thế hôm nay anh ta liền cố ý để đến gặp tiểu Trân.
Bây giờ, thấy tiểu Trân, anh ta lập tức xuống xe, bước nhanh đến phía trước, mặt cười hớn hở: “Tiểu Trân, lâu rồi không gặp.”
Tiểu Trân bất ngờ, hơi dừng chân, xoay người, khóe miệng khẽ nhếch: “Hôm qua chúng ta vừa gặp.”
Tiểu Trân không có ấn tượng tốt đối với Đường Minh Minh.
Mặc dù Chu Hàn không biểu hiện gì, cũng không bảo cô phải tránh xa Đường Minh Minh, nhưng cô là người thông minh, cô biết, Chu Hàn không thích Đường Minh Minh.
Mà trong lòng cô rất cảm kích Chu Hàn, cho nên luôn duy trì khoảng cách với Đường Minh Minh.
Đường Minh Minh cười ngượng ngùng, hơi ngẩng đầu nói: “Dạo gần đây em đang tìm việc nhỉ, ở chỗ tôi vẫn còn một số vị trí, không biết em nghĩ sao?”
Nghe xong, tiểu Trân có chút do dự.
Từ sau chuyện xảy ra ở nhà ăn, tiểu Trân cũng không nghĩ đến việc này.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đường Minh Minh, thật là dáng vẻ của người quân tử, vả lại anh ta cũng chưa hại mình bao giờ.
Nghĩ như thế nên tiểu Trân hơi do dự.
Đường Minh Minh thấy tiểu Trâm im lặng không nói, lập tức tự tin hơn nhiều, có vẻ việc này thu hút được cô.
Anh ta nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Chắc là em chưa ăn gì nhỉ?”
Dứt lời, lại nói; “Hay chúng ta ra ngoài rồi vừa ăn vừa nói chuyện, em thấy sao?”
Tiểu Trân hơi do dự, chầm chậm nói: “Thôi bỏ đi, lát nữa tôi còn phải ôn bài.”
Cô uyển chuyển từ chối Đường Minh Minh.
“Nếu không, em đi xem công việc trước, xem có phù hợp không? Cũng chỉ mất tầm 1 tiếng đồng hồ thôi.” vẻ mặt Đường Minh Minh đầy ý cười: “Em thấy được không?”
Vừa nghe không tốn nhiều thời gian, tiểu Trân cuối cùng cũng quyết định đi một chuyến.
“Vậy thì được.” cô cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu
.
“Lên xe đi.” Đường Minh Minh cười tủm tỉm nói, để tiểu Trân ngồi ở ghế phụ, còn bản thân mình thì ngồi vào ghế lái, dẫm ga rời đi.
Không đến hai mươi phút, xe dừng ở gần cửa nhà ăn.
Dưới sự dẫn đường của phục vụ, Đường Minh Minh và tiểu Trân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Tiểu Trân nhấp một ngụm nước, hơi mỉm cười, hỏi: “Không phải là đi xem công việc sao?”
Cô cười thâm ý, ánh mắt còn cố tình nhìn về phía sau Đường Minh Minh, ánh mắt này làm cho Đường Minh Minh cảm thấy chột dạ, trong lòng bất an.
Theo bản năng, Đường Minh Minh quay đầu lại nhìn, không phát hiện ra cái gì đặc biệt, lúc này anh ta mới thở dài một hơi.
Nhưng tiểu Trân biết rõ, bởi vì hôm qua cô đi, Chu Hàn đã để Bạch Hoàn Tài đi theo âm thầm bảo vệ cô.
Chính vì thế nên tiểu Trân mới đồng ý, một mình đi cùng Đường Minh Minh. Việc Đường Minh Minh đưa cô đến nhà ăn cũng nằm trong dự liệu.
Ánh mắt của Đường Minh Minh dừng trên cổ tay trắng nõn của tiểu Trân, không để ý mà nói: “Công việc, chính là đi làm ở Mộc thị.”
Vẻ mặt anh ta khẩn thiết: “Không biết em có hứng thú không?”
Vừa nghe được đến Mộc thị đi làm, tiểu Trân dịu dàng từ chối: “Chỉ sợ như vậy thì không tốt lắm.”
Cô giải thích: “Tôi còn chưa tốt nghiệp, chắc hẳn là không thể chính thức đi làm ở công ty được.”
Đường Minh Minh cười cười, khẽ nói: “Có thể làm thực tập sinh, để tôi sắp xếp cho em.”
CHƯƠNG 236: Chu nguyên soái gặp chuyện
Tiểu Trân vẫn luôn từ chối, cô không muốn thiếu nợ Đường Minh Minh, cũng không muốn trở mặt với anh ta.
Gần đây, Đường Minh Minh rất để ý đến tiểu Trân, lại hay hỏi han ân cần.
Không có gì mà tự nhiên ân cần như vậy, không phải trộm thì cũng là cướp!
Chuyện này làm cho tiểu Trân hơi hoang mang.
“Để tôi suy nghĩ thêm xem đã.” tiểu Trân muốn kết thúc câu chuyện, định đứng dậy rời đi.
“Tiểu Trân!” Đường Minh Minh muốn giữ cô lại.
Vào lúc này, một đám người đột nhiên đi đến, ngăn cản Đường Minh Minh.
Người dẫn đầu, không phải ai khác là Bạch Hoàn Tài.
Hôm nay Đường Minh Minh đến đây là vì tiểu Trân, vì thế anh ta không đem theo bất cứ người nào.
Dưới tình huống này, tất nhiên không thể gây sự cùng Bạch Hoàn Tài được.
Đường Minh Minh đương nhiên hiểu rõ đạo lý “anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt.”
“Đường thiếu, người của tôi sẽ đưa tiểu Trân về, không cần làm phiền đến anh.” Bạch Hoàn Tài cười như không cười mà nói một câu.
Bảo vệ tiểu Trân là nhiệm vụ Chu Hàn đã giao cho anh ta. Cho nên, dù ra sao thì Bạch Hoàn Tài cũng sẽ làm tốt sứ mệnh này.
“Được, được, được lắm.” Đường Minh Minh tức đến bật cười: “Xem như cậu giỏi.”
Tiểu Trân cứ tưởng chuyện sẽ dừng lại ở đó, Đường Minh Minh sẽ không bám lấy cô nữa, chỉ là không nghĩ đến sóng to gió lớn vẫn còn đang đợi cô.
Lúc đó, ở cửa Nam của bến tàu.
Tề Thắng Thiên định ra tay nhưng lại ngại Chu Hàn đang ở đây, cuối cùng chỉ đành nhịn tức mà bỏ đi.
Trời tối dần.
Chu Hàn cũng không định rời đi, ở lại dùng bữa của hội trưởng đãi, cùng đối phương dùng bữa đến tận khi trời tối.
Tận hưởng gió biển, ăn hải sản, uống vang đỏ, mọi chuyện đều rất thoải mái, thư thái.
“Nguyên soái, đã lâu rồi chúng ta không tận hưởng được những chuyện tốt đẹp như này.” Thanh Long ở một bên cười mủm mỉm nói.
Vào lúc này, tâm trạng của anh ta rất tốt.
“Ha ha, bộ dáng nhẫn nhịn của Tề Thắng Thiên kia thật là làm người ta cười muốn chết…”
Chu Hàn cười đạm nhiên, không nói gì.
Anh đoán được, Tề Thắng Thiên đến đây là vì chuyện phong thành kia, việc ông ta nín nhịn bỏ đi, Chu Hàn cũng hiểu được.
Tề Thắng Thiên quá nhát gan, ông ta sợ Chu Hàn.
Dựa vào việc Tề Thắng Thiên đã từng nghi ngờ thực lực của Chu Hàn, nhưng sau đó, ông ta mới nhận ra được Chu Hàn lợi hại đến mức nào.
Lúc này, Tề Thắng Thiên hối hận cũng đã muộn.
Khi mọi người đang vui vẻ dùng bữa thì một đám đệ tử Võ Minh vội vàng đi vào.
“Hội trưởng, nguyên soái, đã đem người đến rồi ạ.”
“Được, mời cô ta qua đây dùng bữa tối đi.” Chu Hàn cười tủm tỉm chỉ đạo.
Sau lời nói của anh, Bạch Khinh Ca bị lôi tới.
Đầu tóc của Bạch Khinh Ca lúc này rối tung rối mù, giống như một người điên.
Bộ dáng chật vật, quần áo cũng lộn xộn.
“Bạch tiểu thư, mời dùng.” Chu Hàn đảo mắt đến một chỗ, ý bảo Bạch Khinh Ca ngồi ở đó.
Bạch Khinh Ca hiểu rõ, lúc này cô ta phải nghe theo Chu Hàn. Nếu đã là cá nằm trên thớt rồi, thì làm sao có quyền từ chối?
“Cảm ơn nguyên soái đã đãi.” Bạch Khinh Ca cố nén sự sợ hãi ở trong lòng, có chút sợ sệt mà nói với Chu Hàn.
Chu Hàn xua tay, ý bảo không cần khách sáo.
“Trốn không thành công?” sau khi Bạch Khinh Ca ngồi xuống, Chu Hàn cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Khinh Ca há hốc miệng, muốn nói lại thôi, chỉ nặng nề gật đầu.
“Sao bảo cô ngồi yên một chỗ lại khó khăn vậy nhỉ?” Chu Hàn bình tĩnh nhìn Bạch Khinh Ca: “Không phải Chu mỗ đã nói với cô rồi sao, bảo cô đừng chạy, cô thì hay rồi, thích làm ngược lại!”
“Tôi…” Bạch Khinh Ca nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
“Không sao, ăn xong bữa cuối của cuộc đời, sau đó đi làm mồi cho cá vậy.” Chu Hàn không để ý mà nhắc nhẹ.
Bạch Khinh Ca nghe xong lập tức sợ hãi đến mức té ngã.
Chẳng qua cô ta phản ứng nhanh, lập tức bò dậy, xin lỗi: “Chu nguyên soái, cầu xin anh, cho tôi một cơ hội cuối cùng!”
Nhưng Chu Hàn lắc đầu, Bạch Khinh Ca càng hoảng sợ.
“Chu nguyên soái, tôi đưa hết tiền cho anh có được không?” Bạch Khinh Ca tỏ ý muốn thương lượng.
“Tôi đã từng nói rồi.” Chu Hàn nhìn cô ta: “Tiền đấy, cô muốn hay không, cô không có quyền.”
Chu Hàn vừa nói xong, Bạch Khinh Ca đã biết, lần này mình xong đời rồi.
“Bò bít tết mới ra lò cô cũng không ăn?” hội trưởng đúng lúc lên tiếng: “Không ăn, vậy thì tiễn cô lên đường thôi.”
Bạch khinh Ca ngẩn người, ngẩng đầu mờ mịt nhìn mấy người Chu Hàn.
Cô ta giãy dụa một lúc, sau đó lục tìm điện thoại, muốn gọi điện để cầu cứu.
Có điều, sao Chu Hàn có thể cho cô ta cơ hội đó?
“Ra tay đi.” Chu Hàn thản nhiên nói.
Lập tức, có một đám đệ tử Võ Minh đi đến, kéo Bạch Khinh Ca đi ném xuống biển…
Hôm sau, tiểu Trân nhận được cuộc gọi từ Đường Minh Minh.
“Tiểu Trân, Chu nguyên soái gặp chuyện rồi!” Đường Minh Minh vừa nói xong liền cúp máy.
Tiểu Trân nghe xong lập tức không hề do dự mà vội vàng xuống lầu.
Kết quả, vừa xuống đến nơi, tiểu Trân liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Đường Minh Minh đậu con xe BMW của anh ta ngay dưới sân kí túc xá nữ, trong ngực còn đang ôm một bó hoa hồng.
Bên cạnh là một đám người hóng chuyện đang vây xem.
Tiểu Trân trầm mặt, Đường Minh Minh từ đâu đến đây làm loạn vậy…
Lúc này, Đường Minh Minh đang hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, sau khi thấy tiểu Trân xuất hiện, anh ta tươi cười đi đến.
Mặt mày hớn hở mà đưa bó hoa đang cầm cho cô: “Tiểu Trân, tặng em.”
“Tôi thích em, em có thể làm bạn gái tôi không?”
Anh ta vừa nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô rầm rộ, còn có cả tiếng huýt sáo.
Mọi người ở đó đều điên cuồng hét lớn, như này cũng quá lãng mạn rồi.
Tiểu Trân rất biết ơn vì Đường Minh Minh đã cứu cô, còn giúp cô sắp xếp công việc, nhưng cô lại không có cảm giác đặc biệt nào với anh ta cả.
Thấy tiểu Trân còn không chịu nhận hoa, Đường Minh Minh có chút nóng vội.
“Tiểu Trân, tôi thật sự rất thích em.”
“Em đồng ý làm bạn gái của tôi nhé.”
Người xung quanh cũng chen vào: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Đôi mắt Đường Minh Minh lộ rõ vẻ mong chờ, anh ta chờ câu đồng ý của tiểu Trân.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía tiểu Trân…
Việc Đường Minh Minh tỏ tình với cô trước mặt mọi người làm cho tiểu Trân rất khó xử.
Tiểu Trân không có chút cảm giác đặc biệt nào với Đường Minh Minh, nhưng cũng không thể làm anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Dù sao anh ta cũng đã từng cứu cô, còn giúp cô tìm việc làm.
Tiểu Trân xấu hổ, không biết xử lý như nào mới ổn.
Chỉ là lúc này, cô lo lắng cho Chu Hàn nhiều hơn.
“Ha ha, là do tôi nhiều lời rồi, nguyên soái chớ trách.” hội trưởng cười gượng, lên tiếng hòa giải và lấy lại chút mặt mũi cho mình.
Đột nhiên, trên boong tàu truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Ngay sau đó, một đệ tử của Võ Minh xuất hiện.
“Hội trưởng, nguyên soái, không hay rồi!” người đệ tử vẻ mặt gấp gáp, nói: “Tề Thắng Thiên đến gây sự.”
Hội trưởng nghe xong tức giận, sắc mặt trầm xuống: “Chu nguyên soái, xin lỗi vì phải phiền cậu đợi một lát, tôi đi giải quyết chút rắc rối.”
Chu Hàn nghe xong gật đầu: “Tôi đi cùng ông.”
Hội trưởng vội vàng lên tiếng: “Không cần vậy đâu, chỉ là một chút chuyện nhỏ, mình tôi…”
Không đợi ông ta nói xong, Chu Hàn đã đứng dậy “Đi thôi.”
Dứt lời, anh bước nhanh ra ngoài, Thanh Long theo sát phía sau.
Sau khi thở dài một hơi, hội trưởng cũng bất đắc dĩ mà đuổi theo.
Rất nhanh, bọn họ đã đi lên đến nơi.
Lúc này, Tề Thắng Thiên dẫn theo một đám người, đang giằng co cùng những đệ tử Võ Minh còn lại.
Mùi thuốc súng giữa hai bên nồng nặc, tưởng chừng như muốn lao vào đánh nhau vậy.
Thấy bọn người Chu Hàn xuất hiện, Tề Thắng Thiên liếc mắt, nhìn chăm chăm Chu Hàn. Trong mắt như có một tia ánh sáng, bắn tới chỗ Chu Hàn.
Chu Hàn cũng phát hiện ra Tề Thắng Thiên, có điều, anh cũng không để ý nhiều đến ông ta. Dáng vẻ đó, giống như không xem Tề Thắng Thiên ra gì.
“Sao lại như này?” hội trưởng đi vào giữa hai người, xoay mặt nhìn Tề Thắng Thiên.
“Không biết ông Tề đột nhiên ghé thăm là vì chuyện gì?” hội trường cười như không cười: “Nếu không có việc gì quan trọng, vậy thì mời ông quay về đi!”
Đây là đuổi khách!
Tề Thắng Thiên tức đến run người.
Hội trưởng vừa đến đã hạ lệnh đuổi khách, việc này làm cho ông ta không thể chấp nhận, tức đến mức thất khiếu muốn bốc khói!
Hội trưởng không hề cho ông ta chút thể diện nào.
“Ông mới đến đã muốn lên mặt rồi?” Tề Thắng Thiên thấy vậy cũng không nể nang nữa, trực tiếp nói.
“Lên mặt hay không, cũng không liên quan gì đến Tề lão ông đi?” hội trưởng cười lạnh: “Nếu ông không phục, vậy thì làm một trận đi!”
“Ông nghiêm túc?” sắc mặt Tề Thắng Thiên trầm xuống, dáng vẻ này đúng là rất tức giận.
“Chẳng lẽ ông thấy tôi muốn đùa giỡn cùng ông lắm sao?” hội trưởng tiến lên, nhìn chằm chằm vào Tề Thắng Thiên.
Tề Thắng Thiên thấy hội trưởng như thế, hệt muốn chỉnh chết mình vậy, thế là lại càng khó chịu.
Chu Hàn không lên tiếng, cũng không bước ra, thể hiện rõ lập trường của mình.
Tuy anh không biểu hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng trrong lòng hội trưởng hiểu rõ, Chu Hàn không định ra tay đối phó Tề Thắng Thiên.
Cùng lúc với biến cố đang xảy ra trên bến tàu thì tiểu Trân đã tan học.
Cô vừa đi ra khỏi phòng thì nghe được các bạn học đang thảo luận chuyện gì đó rất náo nhiệt.
Lòng hiếu kì trỗi dậy, cô dựng tai, lẳng lặng nghe.
“Đường công tử thật sự đẹp trai quá đi mất! Còn có BMW nữa chứ!”
“Nghe nói Đường công tử đến là vì một nữ sinh của lớp chúng ta, cũng không biết là ai, lại may mắn đến như vậy!”
“Aizzz, nếu tôi cũng may mắn được vậy thì tốt quá!”
Một đám người sôi nổi bàn tán, cứ thế mãi không ngừng.
Nghe xong, tiểu Trân xoay người rời đi.
Cô không có hứng thú với loại chuyện này, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Lúc này, Đường Minh Minh đang ngồi trên xe, lẳng lặng chờ đợi.
Tầm vài phút sau, anh ta cuối cùng cũng thấy được bóng dáng xinh đẹp mà bản thân nhung nhớ cả đêm, thế là vội vàng xuống xe.
Hôm qua sau khi Chu Hàn đưa tiểu Trân đi, Đường Minh Minh tức đến không ngủ được.
Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm, muốn là người chủ động, vì thế hôm nay anh ta liền cố ý để đến gặp tiểu Trân.
Bây giờ, thấy tiểu Trân, anh ta lập tức xuống xe, bước nhanh đến phía trước, mặt cười hớn hở: “Tiểu Trân, lâu rồi không gặp.”
Tiểu Trân bất ngờ, hơi dừng chân, xoay người, khóe miệng khẽ nhếch: “Hôm qua chúng ta vừa gặp.”
Tiểu Trân không có ấn tượng tốt đối với Đường Minh Minh.
Mặc dù Chu Hàn không biểu hiện gì, cũng không bảo cô phải tránh xa Đường Minh Minh, nhưng cô là người thông minh, cô biết, Chu Hàn không thích Đường Minh Minh.
Mà trong lòng cô rất cảm kích Chu Hàn, cho nên luôn duy trì khoảng cách với Đường Minh Minh.
Đường Minh Minh cười ngượng ngùng, hơi ngẩng đầu nói: “Dạo gần đây em đang tìm việc nhỉ, ở chỗ tôi vẫn còn một số vị trí, không biết em nghĩ sao?”
Nghe xong, tiểu Trân có chút do dự.
Từ sau chuyện xảy ra ở nhà ăn, tiểu Trân cũng không nghĩ đến việc này.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đường Minh Minh, thật là dáng vẻ của người quân tử, vả lại anh ta cũng chưa hại mình bao giờ.
Nghĩ như thế nên tiểu Trân hơi do dự.
Đường Minh Minh thấy tiểu Trâm im lặng không nói, lập tức tự tin hơn nhiều, có vẻ việc này thu hút được cô.
Anh ta nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Chắc là em chưa ăn gì nhỉ?”
Dứt lời, lại nói; “Hay chúng ta ra ngoài rồi vừa ăn vừa nói chuyện, em thấy sao?”
Tiểu Trân hơi do dự, chầm chậm nói: “Thôi bỏ đi, lát nữa tôi còn phải ôn bài.”
Cô uyển chuyển từ chối Đường Minh Minh.
“Nếu không, em đi xem công việc trước, xem có phù hợp không? Cũng chỉ mất tầm 1 tiếng đồng hồ thôi.” vẻ mặt Đường Minh Minh đầy ý cười: “Em thấy được không?”
Vừa nghe không tốn nhiều thời gian, tiểu Trân cuối cùng cũng quyết định đi một chuyến.
“Vậy thì được.” cô cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu
.
“Lên xe đi.” Đường Minh Minh cười tủm tỉm nói, để tiểu Trân ngồi ở ghế phụ, còn bản thân mình thì ngồi vào ghế lái, dẫm ga rời đi.
Không đến hai mươi phút, xe dừng ở gần cửa nhà ăn.
Dưới sự dẫn đường của phục vụ, Đường Minh Minh và tiểu Trân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Tiểu Trân nhấp một ngụm nước, hơi mỉm cười, hỏi: “Không phải là đi xem công việc sao?”
Cô cười thâm ý, ánh mắt còn cố tình nhìn về phía sau Đường Minh Minh, ánh mắt này làm cho Đường Minh Minh cảm thấy chột dạ, trong lòng bất an.
Theo bản năng, Đường Minh Minh quay đầu lại nhìn, không phát hiện ra cái gì đặc biệt, lúc này anh ta mới thở dài một hơi.
Nhưng tiểu Trân biết rõ, bởi vì hôm qua cô đi, Chu Hàn đã để Bạch Hoàn Tài đi theo âm thầm bảo vệ cô.
Chính vì thế nên tiểu Trân mới đồng ý, một mình đi cùng Đường Minh Minh. Việc Đường Minh Minh đưa cô đến nhà ăn cũng nằm trong dự liệu.
Ánh mắt của Đường Minh Minh dừng trên cổ tay trắng nõn của tiểu Trân, không để ý mà nói: “Công việc, chính là đi làm ở Mộc thị.”
Vẻ mặt anh ta khẩn thiết: “Không biết em có hứng thú không?”
Vừa nghe được đến Mộc thị đi làm, tiểu Trân dịu dàng từ chối: “Chỉ sợ như vậy thì không tốt lắm.”
Cô giải thích: “Tôi còn chưa tốt nghiệp, chắc hẳn là không thể chính thức đi làm ở công ty được.”
Đường Minh Minh cười cười, khẽ nói: “Có thể làm thực tập sinh, để tôi sắp xếp cho em.”
CHƯƠNG 236: Chu nguyên soái gặp chuyện
Tiểu Trân vẫn luôn từ chối, cô không muốn thiếu nợ Đường Minh Minh, cũng không muốn trở mặt với anh ta.
Gần đây, Đường Minh Minh rất để ý đến tiểu Trân, lại hay hỏi han ân cần.
Không có gì mà tự nhiên ân cần như vậy, không phải trộm thì cũng là cướp!
Chuyện này làm cho tiểu Trân hơi hoang mang.
“Để tôi suy nghĩ thêm xem đã.” tiểu Trân muốn kết thúc câu chuyện, định đứng dậy rời đi.
“Tiểu Trân!” Đường Minh Minh muốn giữ cô lại.
Vào lúc này, một đám người đột nhiên đi đến, ngăn cản Đường Minh Minh.
Người dẫn đầu, không phải ai khác là Bạch Hoàn Tài.
Hôm nay Đường Minh Minh đến đây là vì tiểu Trân, vì thế anh ta không đem theo bất cứ người nào.
Dưới tình huống này, tất nhiên không thể gây sự cùng Bạch Hoàn Tài được.
Đường Minh Minh đương nhiên hiểu rõ đạo lý “anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt.”
“Đường thiếu, người của tôi sẽ đưa tiểu Trân về, không cần làm phiền đến anh.” Bạch Hoàn Tài cười như không cười mà nói một câu.
Bảo vệ tiểu Trân là nhiệm vụ Chu Hàn đã giao cho anh ta. Cho nên, dù ra sao thì Bạch Hoàn Tài cũng sẽ làm tốt sứ mệnh này.
“Được, được, được lắm.” Đường Minh Minh tức đến bật cười: “Xem như cậu giỏi.”
Tiểu Trân cứ tưởng chuyện sẽ dừng lại ở đó, Đường Minh Minh sẽ không bám lấy cô nữa, chỉ là không nghĩ đến sóng to gió lớn vẫn còn đang đợi cô.
Lúc đó, ở cửa Nam của bến tàu.
Tề Thắng Thiên định ra tay nhưng lại ngại Chu Hàn đang ở đây, cuối cùng chỉ đành nhịn tức mà bỏ đi.
Trời tối dần.
Chu Hàn cũng không định rời đi, ở lại dùng bữa của hội trưởng đãi, cùng đối phương dùng bữa đến tận khi trời tối.
Tận hưởng gió biển, ăn hải sản, uống vang đỏ, mọi chuyện đều rất thoải mái, thư thái.
“Nguyên soái, đã lâu rồi chúng ta không tận hưởng được những chuyện tốt đẹp như này.” Thanh Long ở một bên cười mủm mỉm nói.
Vào lúc này, tâm trạng của anh ta rất tốt.
“Ha ha, bộ dáng nhẫn nhịn của Tề Thắng Thiên kia thật là làm người ta cười muốn chết…”
Chu Hàn cười đạm nhiên, không nói gì.
Anh đoán được, Tề Thắng Thiên đến đây là vì chuyện phong thành kia, việc ông ta nín nhịn bỏ đi, Chu Hàn cũng hiểu được.
Tề Thắng Thiên quá nhát gan, ông ta sợ Chu Hàn.
Dựa vào việc Tề Thắng Thiên đã từng nghi ngờ thực lực của Chu Hàn, nhưng sau đó, ông ta mới nhận ra được Chu Hàn lợi hại đến mức nào.
Lúc này, Tề Thắng Thiên hối hận cũng đã muộn.
Khi mọi người đang vui vẻ dùng bữa thì một đám đệ tử Võ Minh vội vàng đi vào.
“Hội trưởng, nguyên soái, đã đem người đến rồi ạ.”
“Được, mời cô ta qua đây dùng bữa tối đi.” Chu Hàn cười tủm tỉm chỉ đạo.
Sau lời nói của anh, Bạch Khinh Ca bị lôi tới.
Đầu tóc của Bạch Khinh Ca lúc này rối tung rối mù, giống như một người điên.
Bộ dáng chật vật, quần áo cũng lộn xộn.
“Bạch tiểu thư, mời dùng.” Chu Hàn đảo mắt đến một chỗ, ý bảo Bạch Khinh Ca ngồi ở đó.
Bạch Khinh Ca hiểu rõ, lúc này cô ta phải nghe theo Chu Hàn. Nếu đã là cá nằm trên thớt rồi, thì làm sao có quyền từ chối?
“Cảm ơn nguyên soái đã đãi.” Bạch Khinh Ca cố nén sự sợ hãi ở trong lòng, có chút sợ sệt mà nói với Chu Hàn.
Chu Hàn xua tay, ý bảo không cần khách sáo.
“Trốn không thành công?” sau khi Bạch Khinh Ca ngồi xuống, Chu Hàn cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Khinh Ca há hốc miệng, muốn nói lại thôi, chỉ nặng nề gật đầu.
“Sao bảo cô ngồi yên một chỗ lại khó khăn vậy nhỉ?” Chu Hàn bình tĩnh nhìn Bạch Khinh Ca: “Không phải Chu mỗ đã nói với cô rồi sao, bảo cô đừng chạy, cô thì hay rồi, thích làm ngược lại!”
“Tôi…” Bạch Khinh Ca nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
“Không sao, ăn xong bữa cuối của cuộc đời, sau đó đi làm mồi cho cá vậy.” Chu Hàn không để ý mà nhắc nhẹ.
Bạch Khinh Ca nghe xong lập tức sợ hãi đến mức té ngã.
Chẳng qua cô ta phản ứng nhanh, lập tức bò dậy, xin lỗi: “Chu nguyên soái, cầu xin anh, cho tôi một cơ hội cuối cùng!”
Nhưng Chu Hàn lắc đầu, Bạch Khinh Ca càng hoảng sợ.
“Chu nguyên soái, tôi đưa hết tiền cho anh có được không?” Bạch Khinh Ca tỏ ý muốn thương lượng.
“Tôi đã từng nói rồi.” Chu Hàn nhìn cô ta: “Tiền đấy, cô muốn hay không, cô không có quyền.”
Chu Hàn vừa nói xong, Bạch Khinh Ca đã biết, lần này mình xong đời rồi.
“Bò bít tết mới ra lò cô cũng không ăn?” hội trưởng đúng lúc lên tiếng: “Không ăn, vậy thì tiễn cô lên đường thôi.”
Bạch khinh Ca ngẩn người, ngẩng đầu mờ mịt nhìn mấy người Chu Hàn.
Cô ta giãy dụa một lúc, sau đó lục tìm điện thoại, muốn gọi điện để cầu cứu.
Có điều, sao Chu Hàn có thể cho cô ta cơ hội đó?
“Ra tay đi.” Chu Hàn thản nhiên nói.
Lập tức, có một đám đệ tử Võ Minh đi đến, kéo Bạch Khinh Ca đi ném xuống biển…
Hôm sau, tiểu Trân nhận được cuộc gọi từ Đường Minh Minh.
“Tiểu Trân, Chu nguyên soái gặp chuyện rồi!” Đường Minh Minh vừa nói xong liền cúp máy.
Tiểu Trân nghe xong lập tức không hề do dự mà vội vàng xuống lầu.
Kết quả, vừa xuống đến nơi, tiểu Trân liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Đường Minh Minh đậu con xe BMW của anh ta ngay dưới sân kí túc xá nữ, trong ngực còn đang ôm một bó hoa hồng.
Bên cạnh là một đám người hóng chuyện đang vây xem.
Tiểu Trân trầm mặt, Đường Minh Minh từ đâu đến đây làm loạn vậy…
Lúc này, Đường Minh Minh đang hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, sau khi thấy tiểu Trân xuất hiện, anh ta tươi cười đi đến.
Mặt mày hớn hở mà đưa bó hoa đang cầm cho cô: “Tiểu Trân, tặng em.”
“Tôi thích em, em có thể làm bạn gái tôi không?”
Anh ta vừa nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô rầm rộ, còn có cả tiếng huýt sáo.
Mọi người ở đó đều điên cuồng hét lớn, như này cũng quá lãng mạn rồi.
Tiểu Trân rất biết ơn vì Đường Minh Minh đã cứu cô, còn giúp cô sắp xếp công việc, nhưng cô lại không có cảm giác đặc biệt nào với anh ta cả.
Thấy tiểu Trân còn không chịu nhận hoa, Đường Minh Minh có chút nóng vội.
“Tiểu Trân, tôi thật sự rất thích em.”
“Em đồng ý làm bạn gái của tôi nhé.”
Người xung quanh cũng chen vào: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Đôi mắt Đường Minh Minh lộ rõ vẻ mong chờ, anh ta chờ câu đồng ý của tiểu Trân.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía tiểu Trân…
Việc Đường Minh Minh tỏ tình với cô trước mặt mọi người làm cho tiểu Trân rất khó xử.
Tiểu Trân không có chút cảm giác đặc biệt nào với Đường Minh Minh, nhưng cũng không thể làm anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Dù sao anh ta cũng đã từng cứu cô, còn giúp cô tìm việc làm.
Tiểu Trân xấu hổ, không biết xử lý như nào mới ổn.
Chỉ là lúc này, cô lo lắng cho Chu Hàn nhiều hơn.