Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251-252
Chương 251: Chỉ dạy một chút
“Rõ chưa? ”
Chu Hàn chất vấn, âm thanh sắc bén. Anh chưa từng bộc phát ra trạng thái như vậy bao giờ, tất cả những chuyện này là do Bạch Như Ngọc quá đáng, tự chuốc vạ vào thân.
“Không rõ!” Bạch Như Ngọc nghiến chặt răng, bộ dáng muốn cùng Chu Hàn liều chết đến cùng.
Chu Hàn gật đầu không nói nhảm nữa. Nếu Bạch Như Ngọc không đi, Chu Hàn đành phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
“Tiết Minh Dương, cho tôi một ít bột màu.” Chu Hàn không quay đầu lại, phân phó Tiết Minh Dương một tiếng.
“Vâng.” Người đằng sau cung kính trả lời, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Giờ phút này, Bạch Hoàn Tài nằm trên giường bệnh nhìn thấy tình hình giữa Chu Hàn và Bạch Như Ngọc hết sức căng thẳng, chạm vào là nổ ngay. Anh ta không muốn bị vô duyên vô cớ gặp họa, nhắm hai mắt lại, giả vờ ngất xỉu. Tiết Minh Dương nhanh chóng đưa một nắm bột màu cho Chu Hàn.
Chu Hàn nắm chặt bột màu, anh không chút do dự, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp ném về phía Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị bột phấn đập vào mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trong nháy mắt biến sắc, trong lúc hít thở lại hít vào không ít bột phấn.
Đây chính là loại độc mà Tiết Minh Dương và Hoắc Nghệ Tinh cùng nhau nghiên cứu, hôm nay Bạch Như Ngọc xong đời rồi.
“Anh đã làm gì tôi?” Bạch Như Ngọc cuồng loạn hét to.
Chu Hàn không để ý tới sự điên cuồng của cô ta.
“Anh sẽ không được chết tử tế.” Thấy Chu Hàn im lặng, Bạch Như Ngọc vẫn điên cuồng gào thét như trước.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Như Ngọc cảm giác được điều bất thường. Sắc mặt cô ta hơi biến đổi, vẻ mặt phức tạp. Ngay sau đó, Bạch Như Ngọc đột nhiên cười to: “Ha ha, cười chết tôi…”
Cô ta cười ra nước mắt, cười khom lưng, cười đau bụng, cười đến điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Chu Hàn thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
“Cái này còn hiệu quả hơn cả ‘Mỉm cười nửa bước điên’.” Anh quay đầu lại nói với Tiết Minh Dương.
Các nhân viên y tế bên cạnh trợn tròn mắt, dù bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại độc nào lợi hại như vậy.
“Đây chính là loại độc tôi và Hoắc lão hợp tác chế tạo ra, yên tâm, độc này sẽ không làm chết người, chỉ là nó không có thuốc giải.”
Tiết Minh Dương cười nói: “Chỉ sợ nửa đời sau của vị Bạch tiểu thư này sẽ phải cười điên cuồng đấy.”
Nhân viên chăm sóc và chữa bệnhở một bên nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi.
Nửa đời sau phải cười điên cuồng , chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cho người ta sợ hãi. Giờ phút này, thậm chí Chu Hàn còn cảm thấy hơi thương hại Bạch Như Ngọc. Bạch Như Ngọc quá thảm rồi. Nhưng dù sao đây cũng là tại cô ta tự gieo gió gặt bão.
“Mấy người mang cô ta cùng đi đi.” Chu Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy nhân viên y tế.
Mấy người đó không dám chậm trễ, vội vàng làm theo lời Chu Hàn. Rất nhanh, tiếng cười to của Bạch Như Ngọc xa dần, cuối cùng biến mất không thấy.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Tiết Minh Dương thở dài một tiếng: “Bạch tiểu thư này thật không biết chừng mực. ”
Chu Hàn nghe vậy không để ý, anh chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, bộ dáng giống như đang đợi người. Mà Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn không nói lời nào, không nhịn được lên tiếng: “Chu nguyên soái, chúng ta thật sự không cứu Bạch tiểu thư sao? Để cho cô ta cười như thế này cả đời? ”
Chu Hàn nghe lời này, nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương, khó hiểu hỏi: “Không phải cậu nói thuốc này không giải được sao? ”
Tiết Minh Dương hơi sửng sốt, chậm chạp phản ứng lại.
Nở ra một nụ cười thâm ý, cậu cao giọng nói: “Chu nguyên soái, tôi chỉ hù dọa Bạch tiểu thư thôi, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao? ”
“Với cả, Bạch tiểu thư còn đáng ghét hơn cả Bạch Trảm Gà, không hù dọa cô ta sao được?”
Nghe Tiết Minh Dương nói, Chu Hàn lắc đầu: “Việc gì phải hù dọa, lời nói ra như bát nước đổ đi, không lấy lại được.”
Chu Hàn liếc Tiết Minh Dương một cái, dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Nếu cậu nói nó không có thuốc giải thì nó không có thuốc giải, hiểu không? ”
Nghe vậy, Tiết Minh Dương sững sờ. Cậu đương nhiên rõ ràng ý tứ của Chu Hàn, đây là không cho cậu đi cứu Bạch Như Ngọc. Chẳng qua, từ đầu đến cuối Tiết Minh Dương cũng không có ý định đi cứu.
Bạch Như Ngọc hay tất cả mọi thứ, cậu đều nghe theo sự sắp xếp của Chu Hàn.
“Chu nguyên soái, tôi hiểu rồi, xin ngài yên tâm.” Tiết Minh Dương cười đùa nói.
Chu Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Mà đúng lúc này, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Huyền Vũ.
“Suỵt.” Ra hiệu im lặng với Tiết Minh Dương, lúc này Chu Hàn mới nhận điện thoại.
“Nguyên soái, hiện giờ chúng ta đã từ Tuyết Thành trở về.” Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại báo cáo với Chu Hàn.
“Ừm, tôi biết rồi, bây giờ tôi vẫn còn ở Đài Sơn.” Chu Hàn trực tiếp nói cho đối phương biết vị trí của mình.
“Tôi và Chu Tước biết ngài ở Đài Sơn, chỉ là không biết vị trí cụ thể.” Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại có chút khó xử nói ra một câu.
“Bệnh viện Nhân dân.”
Chu Hàn thản nhiên nói một câu: “Qua đây đi.”
“Tuân mệnh.”Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại cung kính đáp lại.
Ngay sau đó, Chu Hàn tắt điện thoại. Gần như cùng thời điểm anh tắt điện thoại, từng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Chu Hàn khẽ nhíu mày, trong lòng anh biết rõ chỉ sợ người của Tứ Phương Chế Tài đã tới.
Tần lão, đến.
Trước đó, Chu Hàn thông qua Bạch Khinh Ca biết được, trong tay Tứ Phương Chế Tài cũng có một phần của bài thuốc bí truyền về Sinh Tức Đan. Bài thuốc bí truyền chia làm ba, hai phần còn lại nằm trong tay Bạch gia và Mộc thị. Chu Hàn sớm đã biết chuyện này. Bây giờ có thể có cơ hội gặp được người của Tứ Phương Chế Tài, Chu Hàn đương nhiên muốn đào một chút tin tức từ đây. Nếu không, lần đi này Tần Lão phải ra về tay không rồi.
Chu Hàn đương nhiên sẽ không để Tần Lão đi một chuyến vô ích. Anh không chỉ muốn trừng trị Tần lão, còn muốn ông ta nói ra chuyện bí phương về Sinh Tức Đan. Nếu Tần Lão không nói, vậy Chu Hàn nhất định sẽ đối xử với ông ta thật tốt.
“Tiết Minh Dương.” Chu Hàn thình lình lên tiếng.
Giờ phút này tiếng bước chân hỗn loạn phức tạp, cả tòa nhà giống như đang chấn động lắc lư vậy. Cũng bởi vì như thế, thần kinh của Tiết Minh Dương cũng trở nên căng thẳng. Kết quả bị Chu Hàn gọi như vậy, cậu bị giật mình.
“Chu nguyên soái, làm sao vậy?” Tiết Minh Dương nuốt nước miếng, có chút lo lắng hỏi một câu.
“Tiết, lúc trước không phải cậu nói với tôi, muốn nhập tu võ đạo sao?” Chu Hàn lại hỏi một câu.
“Đúng vậy!”
Tiết Minh Dương nghe thế vẻ mặt kích động nhìn Chu Hàn, cậu lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ nguyên soái có thời gian dạy tôi? ”
” Đúng vậy!”
Chu Hàn lạnh nhạt gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Đi chặn cửa lại.”
Nghe thấy lời nói của Chu Hàn, Tiết Minh Dương lập tức cung kính dạ một tiếng, làm theo.
Gần như cùng lúc Tiết Minh Dương chặn cửa lại, người ngoài cửa hùng hổ xông lên.
“Giơ tay lên, gạt!”
Chu Hàn lên tiếng chỉ dạy: “Mượn quán tính vung tay lên.”
Chương 252: Nghé con mới sinh
“Đừng dùng lực mạnh, mượn lực đẩy lực!”
Chu Hàn vừa nói hết câu, Tiết Minh Dương lập tức làm theo.
Cậu xông lên đưa tay đánh về phía người trước mặt, một quyền này rất lưu loát, chính xác đánh vào trên mặt đối phương.
Một quyền này, trong nháy mắt lập tức đánh cho đối phương khóc thét lên.
Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn mới chỉ dạy mình một lần lại có thể mạnh lên như thế, cậu có chút lâng lâng.
“Không nên đắc ý, tiếp tục.”
Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Nhấc chân, đạp vào eo đối phương, dùng mũi chân! Eo.” Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn.
Còn Tiết Minh Dương sau khi được Chu Hàn chỉ dạy, càng lúc càng mạnh hơn.
Trong nhất thời dễ dàng đánh gục không ít người.
“Cậu phải biết bây giờ cậu chỉ đang gặp phải Qua cửa chiến, chỉ cần cậu chặn cửa, mỗi lần sẽ không vào quá năm người.”
“Lúc đánh dùng chân, cơ thể lao tới, một lần đánh ngã năm người, đừng có ngừng.”
Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn cho Tiết Minh Dương, mà Tiết Minh Dương cũng càng đánh càng mạnh mẽ.
Dáng vẻ đó giống như muốn xử lý toàn bộ người ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tiết Minh Dương đánh nhau với người ta như thế này, hơn nữa còn là lấy một người đấu với nhiều người như vậy.
Giờ phút này, tâm tình của cậu rất sung sướng, cả người trở nên vô cùng kích động.
Tiết Minh Dương tin chắc rằng chỉ cần mình làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn, lúc đánh nhau cậu sẽ trở nên cực kì mạnh mẽ.
Mạnh đến mức một người bình thường không cách nào đạt tới.
Nhưng trên thực tế, tất cả là do Tiết Minh Dương tự nghĩ mà thôi.
Cậu ta không có cách nào đạt đến mức độ như thế, dù sao Tiết Minh Dương cũng không có kỹ năng thật sự.
Chẳng qua hôm nay Tiết Minh Dương học được nửa vời, được Chu Hàn đã có nhiều kinh nghiệm chỉ dạy nên mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế.
Nói khó nghe chút, cậu ta chính là một tên gà mờ.
Lại đánh thêm một trận, động tác của Tiết Minh Dương rõ ràng chậm đi nửa nhịp, dáng vẻ có hơi không chịu nổi.
Chu Hàn thấy thế, lập tức cười khổ một tiếng.
“Không nên gấp gáp, lấy lui làm tiến, từ từ sẽ được.” Chu Hàn vội vàng lên tiếng tiếp tục chỉ dạy.
“Lui về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với bọn họ một chút.”
“Người đến càng nhiều, cậu càng phải học cách phòng thủ, lấy lui làm tiến.”
“Dùng cùi chỏ đỡ trên trán, lấy khuỷu tay phản đòn!”
Chu Hàn không ngừng chỉ dạy cậu ta, mới mấy hiệp mà Tiết Minh Dương đã sắp không chịu nổi.
Nhưng mà những người Tứ Phương Chế Tài này cũng không giống người của bọn Vũ Minh.
Bọn hắn không tinh thông trong phương diện võ đạo, chỉ tinh thông đấu khẩu khua môi múa mép với nhau, thích dùng quy củ với đạo lí đi dọa người.
Mà Tiết Minh Dương muốn tập võ với Chu Hàn, được Chu Hàn, ‘thầy giáo’ chiến thần chỉ điểm, trong nhất thời Tiết Minh Dương đúng là bất bại.
Nhưng trận đánh nhau này không khác lắm việc ỷ đông hiếp yếu.
Khác biệt duy nhất chính là, giờ phút này bên Chu Hàn chỉ có Tiết Minh Dương một người liều chết.
Mà Tần lão bên kia, lại có vô số người tiến lên, đếm không hết, cứ như tre già măng mọc, lao vào với dáng vẻ không sợ chết.
Đối với việc này, trong lòng Chu Hàn âm thầm đổ mồ hôi thay Tiết Minh Dương.
Anh không ngừng quan sát sự linh hoạt và khả năng phản kích đỡ đòn của Tiết Minh Dương, để nắm đúng thời cơ mà hỗ trợ Tiết Minh Dương.
“Để tôi tới!” Đột nhiên, ở trong đám con cháu bên Tứ Phương Chế Tài, một giọng nói phát ra.
Giọng nói này rất to làm cho người ta đinh tai nhức óc, có vẻ như là một tên to con.
Mà những người muốn vào phòng bệnh sau khi nghe giọng nói đó, nhao nhao tránh qua một bên.
Sau khi bọn họ đều tránh hết qua một bên, trong tầm mắt Chu Hàn xuất hiện dáng vẻ của một tên đô con.
Tiết Minh Dương thấy một người đàn ông vạm vỡ lao về phía mình, trong lòng lập tức e ngại.
Chẳng qua khóe miệng Chu Hàn lại có chút cong lên, anh đã nhận ra điểm yếu của tên to con này chính là ở phần dưới thắt lưng .
“Nhấc chân đá vào thắt lưng hắn, một đá không được thì hai đá, hai đá không được thì ba đá.” Chu Hàn hét to một tiếng.
Mà tên to con nghe xong lập tức ngăn cản, thấy hắn sắp xông vào phòng bệnh, Tiết Minh Dương đã chuẩn bị xong định đá vào thắt lưng hắn ta.
Tên to con khẩn trương tập trung cao độ, cũng đã chuẩn bị đánh một quyền làm người trẻ tuổi trước mặt này ngã xuống.
Ngay lúc này, Chu Hàn nhận ra hắn ta chuẩn bị phòng thủ, đồng thời cũng phát hiện gã muốn đánh Tiết Minh Dương một quyền thật tàn nhẫn.
Hiển nhiên Chu Hàn không thể để cho Tiết Minh Dương một mình đấu với hắn ta.
Dù sao sức chiến đấu bây giờ của Tiết Minh Dương so với tên kia chỉ như lấy trứng chọi đá, không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Cũng chính vì vậy, Chu Hàn định tự mình ra tay.
“Nhìn cho kỹ!” Anh hét to một tiếng, cả người như gió lao về phía tên to con kia, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoa mắt.
Không đợi Tiết Minh Dương kịp phản ứng, bên người có một bóng người vọt qua.
Tốc độ đó nhanh đến mức không thể nhận ra bóng người đó là ai.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’ vang lên.
Chu Hàn đá vào ngực tên kia, cứ thế đá hắn bay ra ngoài.
“Chu nguyên soái, không phải ngài nói đá vào thắt lưng hắn sao?” Cung lúc đó Tiết Minh Dương không nhịn được vỗ tay tán thưởng, cũng nói ra điểm cậu khó hiểu.
“Chỉ cần cậu dùng lực đủ mạnh, đá chỗ nào cũng được.”
Chu Hàn không quay đầu lại, lên tiếng nói: “Trong tình huống lực không đủ mạnh thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, hiểu chưa?”
Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu nói: “Hiểu rõ!”
Dứt lời, cậu ta liền gào rú xông vào đám người, xem ra là định lấy một chọi mười, thậm chí là trăm…
“Lùi lại!” Chu Hàn hét to hưng đã muộn, Tiết Minh Dương nhanh chóng bị đám người bao vây.
Hai mắt Chu Hàn khẽ híp một cái, khí thế trên người anh tăng lên.
Ngay sau đó, cả người anh đột nhiên xông vào đám người.
Những chỗ anh đi qua, tiếng kêu than vang trời.
Người của Tứ Phương Chế Tài hoặc bị Chu Hàn quật ngã, hoặc bị Chu Hàn đánh tới nỗi nằm la liệt trên mặt đất, hoặc bị anh dùng chân đá bay ra ngoài.
Tóm lại chỉ cần là chỗ Chu Hàn đi qua, đệ tử Tứ Phương Chế Tài đều phải ngã xuống đất.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng quát lạnh lùng.
Chu Hàn nhìn về hướng phát ra tiếng quát, hai mắt anh híp lại.
Đập vào mắt anh là một người lưng đã còng.
Mặc dù người kia nhìn có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại có khí thế doạ người.
Chu Hàn nhận ra người này là một cao thủ võ đạo.
Nếu như không đoán sai, đối phương chắc hẳn chính là Tần lão.
“Tần lão?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu.
“Là tôi!” Tần lão thoải mái thừa nhận, sức lực trên tay tăng thêm hai phần, bóp chặt tay Tiết Minh Dương.
Dáng vẻ kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiết Minh Dương vậy.
Giờ phút này, cả người Tiết Minh Dương giống như một con gà con, bị Tần lão nắm ở trong tay, ở thế bị động.
“Tần lão, cậu ấy chỉ là một đứa bé.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Có việc gì thì ông cứ giải quyết với tôi, đừng nhắm vào cậu ấy.”
“Hôm nay tôi chỉ muốn nhắm vào cậu ta.” Tần lão không kiêng nể gì cả.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đừng nói là cậu ta, anh cũng chết chắc rồi, hai người ai cũng chạy không thoát.”
“Chờ nhận lấy trừng phạt của Tứ Phương Chế Tài đi! Các người phải ngồi tù mục xương!”
Chu Hàn nghe vậy, khóe miệng cong lên.
“Rõ chưa? ”
Chu Hàn chất vấn, âm thanh sắc bén. Anh chưa từng bộc phát ra trạng thái như vậy bao giờ, tất cả những chuyện này là do Bạch Như Ngọc quá đáng, tự chuốc vạ vào thân.
“Không rõ!” Bạch Như Ngọc nghiến chặt răng, bộ dáng muốn cùng Chu Hàn liều chết đến cùng.
Chu Hàn gật đầu không nói nhảm nữa. Nếu Bạch Như Ngọc không đi, Chu Hàn đành phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
“Tiết Minh Dương, cho tôi một ít bột màu.” Chu Hàn không quay đầu lại, phân phó Tiết Minh Dương một tiếng.
“Vâng.” Người đằng sau cung kính trả lời, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng.
Giờ phút này, Bạch Hoàn Tài nằm trên giường bệnh nhìn thấy tình hình giữa Chu Hàn và Bạch Như Ngọc hết sức căng thẳng, chạm vào là nổ ngay. Anh ta không muốn bị vô duyên vô cớ gặp họa, nhắm hai mắt lại, giả vờ ngất xỉu. Tiết Minh Dương nhanh chóng đưa một nắm bột màu cho Chu Hàn.
Chu Hàn nắm chặt bột màu, anh không chút do dự, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp ném về phía Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị bột phấn đập vào mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trong nháy mắt biến sắc, trong lúc hít thở lại hít vào không ít bột phấn.
Đây chính là loại độc mà Tiết Minh Dương và Hoắc Nghệ Tinh cùng nhau nghiên cứu, hôm nay Bạch Như Ngọc xong đời rồi.
“Anh đã làm gì tôi?” Bạch Như Ngọc cuồng loạn hét to.
Chu Hàn không để ý tới sự điên cuồng của cô ta.
“Anh sẽ không được chết tử tế.” Thấy Chu Hàn im lặng, Bạch Như Ngọc vẫn điên cuồng gào thét như trước.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Như Ngọc cảm giác được điều bất thường. Sắc mặt cô ta hơi biến đổi, vẻ mặt phức tạp. Ngay sau đó, Bạch Như Ngọc đột nhiên cười to: “Ha ha, cười chết tôi…”
Cô ta cười ra nước mắt, cười khom lưng, cười đau bụng, cười đến điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Chu Hàn thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
“Cái này còn hiệu quả hơn cả ‘Mỉm cười nửa bước điên’.” Anh quay đầu lại nói với Tiết Minh Dương.
Các nhân viên y tế bên cạnh trợn tròn mắt, dù bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại độc nào lợi hại như vậy.
“Đây chính là loại độc tôi và Hoắc lão hợp tác chế tạo ra, yên tâm, độc này sẽ không làm chết người, chỉ là nó không có thuốc giải.”
Tiết Minh Dương cười nói: “Chỉ sợ nửa đời sau của vị Bạch tiểu thư này sẽ phải cười điên cuồng đấy.”
Nhân viên chăm sóc và chữa bệnhở một bên nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi.
Nửa đời sau phải cười điên cuồng , chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cho người ta sợ hãi. Giờ phút này, thậm chí Chu Hàn còn cảm thấy hơi thương hại Bạch Như Ngọc. Bạch Như Ngọc quá thảm rồi. Nhưng dù sao đây cũng là tại cô ta tự gieo gió gặt bão.
“Mấy người mang cô ta cùng đi đi.” Chu Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy nhân viên y tế.
Mấy người đó không dám chậm trễ, vội vàng làm theo lời Chu Hàn. Rất nhanh, tiếng cười to của Bạch Như Ngọc xa dần, cuối cùng biến mất không thấy.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh.” Tiết Minh Dương thở dài một tiếng: “Bạch tiểu thư này thật không biết chừng mực. ”
Chu Hàn nghe vậy không để ý, anh chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, bộ dáng giống như đang đợi người. Mà Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn không nói lời nào, không nhịn được lên tiếng: “Chu nguyên soái, chúng ta thật sự không cứu Bạch tiểu thư sao? Để cho cô ta cười như thế này cả đời? ”
Chu Hàn nghe lời này, nhíu mày.
Anh quay đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương, khó hiểu hỏi: “Không phải cậu nói thuốc này không giải được sao? ”
Tiết Minh Dương hơi sửng sốt, chậm chạp phản ứng lại.
Nở ra một nụ cười thâm ý, cậu cao giọng nói: “Chu nguyên soái, tôi chỉ hù dọa Bạch tiểu thư thôi, chẳng lẽ ngài không nhìn ra sao? ”
“Với cả, Bạch tiểu thư còn đáng ghét hơn cả Bạch Trảm Gà, không hù dọa cô ta sao được?”
Nghe Tiết Minh Dương nói, Chu Hàn lắc đầu: “Việc gì phải hù dọa, lời nói ra như bát nước đổ đi, không lấy lại được.”
Chu Hàn liếc Tiết Minh Dương một cái, dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Nếu cậu nói nó không có thuốc giải thì nó không có thuốc giải, hiểu không? ”
Nghe vậy, Tiết Minh Dương sững sờ. Cậu đương nhiên rõ ràng ý tứ của Chu Hàn, đây là không cho cậu đi cứu Bạch Như Ngọc. Chẳng qua, từ đầu đến cuối Tiết Minh Dương cũng không có ý định đi cứu.
Bạch Như Ngọc hay tất cả mọi thứ, cậu đều nghe theo sự sắp xếp của Chu Hàn.
“Chu nguyên soái, tôi hiểu rồi, xin ngài yên tâm.” Tiết Minh Dương cười đùa nói.
Chu Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Mà đúng lúc này, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Huyền Vũ.
“Suỵt.” Ra hiệu im lặng với Tiết Minh Dương, lúc này Chu Hàn mới nhận điện thoại.
“Nguyên soái, hiện giờ chúng ta đã từ Tuyết Thành trở về.” Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại báo cáo với Chu Hàn.
“Ừm, tôi biết rồi, bây giờ tôi vẫn còn ở Đài Sơn.” Chu Hàn trực tiếp nói cho đối phương biết vị trí của mình.
“Tôi và Chu Tước biết ngài ở Đài Sơn, chỉ là không biết vị trí cụ thể.” Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại có chút khó xử nói ra một câu.
“Bệnh viện Nhân dân.”
Chu Hàn thản nhiên nói một câu: “Qua đây đi.”
“Tuân mệnh.”Huyền Vũ ở đầu bên kia điện thoại cung kính đáp lại.
Ngay sau đó, Chu Hàn tắt điện thoại. Gần như cùng thời điểm anh tắt điện thoại, từng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Chu Hàn khẽ nhíu mày, trong lòng anh biết rõ chỉ sợ người của Tứ Phương Chế Tài đã tới.
Tần lão, đến.
Trước đó, Chu Hàn thông qua Bạch Khinh Ca biết được, trong tay Tứ Phương Chế Tài cũng có một phần của bài thuốc bí truyền về Sinh Tức Đan. Bài thuốc bí truyền chia làm ba, hai phần còn lại nằm trong tay Bạch gia và Mộc thị. Chu Hàn sớm đã biết chuyện này. Bây giờ có thể có cơ hội gặp được người của Tứ Phương Chế Tài, Chu Hàn đương nhiên muốn đào một chút tin tức từ đây. Nếu không, lần đi này Tần Lão phải ra về tay không rồi.
Chu Hàn đương nhiên sẽ không để Tần Lão đi một chuyến vô ích. Anh không chỉ muốn trừng trị Tần lão, còn muốn ông ta nói ra chuyện bí phương về Sinh Tức Đan. Nếu Tần Lão không nói, vậy Chu Hàn nhất định sẽ đối xử với ông ta thật tốt.
“Tiết Minh Dương.” Chu Hàn thình lình lên tiếng.
Giờ phút này tiếng bước chân hỗn loạn phức tạp, cả tòa nhà giống như đang chấn động lắc lư vậy. Cũng bởi vì như thế, thần kinh của Tiết Minh Dương cũng trở nên căng thẳng. Kết quả bị Chu Hàn gọi như vậy, cậu bị giật mình.
“Chu nguyên soái, làm sao vậy?” Tiết Minh Dương nuốt nước miếng, có chút lo lắng hỏi một câu.
“Tiết, lúc trước không phải cậu nói với tôi, muốn nhập tu võ đạo sao?” Chu Hàn lại hỏi một câu.
“Đúng vậy!”
Tiết Minh Dương nghe thế vẻ mặt kích động nhìn Chu Hàn, cậu lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ bây giờ nguyên soái có thời gian dạy tôi? ”
” Đúng vậy!”
Chu Hàn lạnh nhạt gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Đi chặn cửa lại.”
Nghe thấy lời nói của Chu Hàn, Tiết Minh Dương lập tức cung kính dạ một tiếng, làm theo.
Gần như cùng lúc Tiết Minh Dương chặn cửa lại, người ngoài cửa hùng hổ xông lên.
“Giơ tay lên, gạt!”
Chu Hàn lên tiếng chỉ dạy: “Mượn quán tính vung tay lên.”
Chương 252: Nghé con mới sinh
“Đừng dùng lực mạnh, mượn lực đẩy lực!”
Chu Hàn vừa nói hết câu, Tiết Minh Dương lập tức làm theo.
Cậu xông lên đưa tay đánh về phía người trước mặt, một quyền này rất lưu loát, chính xác đánh vào trên mặt đối phương.
Một quyền này, trong nháy mắt lập tức đánh cho đối phương khóc thét lên.
Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn mới chỉ dạy mình một lần lại có thể mạnh lên như thế, cậu có chút lâng lâng.
“Không nên đắc ý, tiếp tục.”
Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Nhấc chân, đạp vào eo đối phương, dùng mũi chân! Eo.” Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn.
Còn Tiết Minh Dương sau khi được Chu Hàn chỉ dạy, càng lúc càng mạnh hơn.
Trong nhất thời dễ dàng đánh gục không ít người.
“Cậu phải biết bây giờ cậu chỉ đang gặp phải Qua cửa chiến, chỉ cần cậu chặn cửa, mỗi lần sẽ không vào quá năm người.”
“Lúc đánh dùng chân, cơ thể lao tới, một lần đánh ngã năm người, đừng có ngừng.”
Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn cho Tiết Minh Dương, mà Tiết Minh Dương cũng càng đánh càng mạnh mẽ.
Dáng vẻ đó giống như muốn xử lý toàn bộ người ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tiết Minh Dương đánh nhau với người ta như thế này, hơn nữa còn là lấy một người đấu với nhiều người như vậy.
Giờ phút này, tâm tình của cậu rất sung sướng, cả người trở nên vô cùng kích động.
Tiết Minh Dương tin chắc rằng chỉ cần mình làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn, lúc đánh nhau cậu sẽ trở nên cực kì mạnh mẽ.
Mạnh đến mức một người bình thường không cách nào đạt tới.
Nhưng trên thực tế, tất cả là do Tiết Minh Dương tự nghĩ mà thôi.
Cậu ta không có cách nào đạt đến mức độ như thế, dù sao Tiết Minh Dương cũng không có kỹ năng thật sự.
Chẳng qua hôm nay Tiết Minh Dương học được nửa vời, được Chu Hàn đã có nhiều kinh nghiệm chỉ dạy nên mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế.
Nói khó nghe chút, cậu ta chính là một tên gà mờ.
Lại đánh thêm một trận, động tác của Tiết Minh Dương rõ ràng chậm đi nửa nhịp, dáng vẻ có hơi không chịu nổi.
Chu Hàn thấy thế, lập tức cười khổ một tiếng.
“Không nên gấp gáp, lấy lui làm tiến, từ từ sẽ được.” Chu Hàn vội vàng lên tiếng tiếp tục chỉ dạy.
“Lui về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với bọn họ một chút.”
“Người đến càng nhiều, cậu càng phải học cách phòng thủ, lấy lui làm tiến.”
“Dùng cùi chỏ đỡ trên trán, lấy khuỷu tay phản đòn!”
Chu Hàn không ngừng chỉ dạy cậu ta, mới mấy hiệp mà Tiết Minh Dương đã sắp không chịu nổi.
Nhưng mà những người Tứ Phương Chế Tài này cũng không giống người của bọn Vũ Minh.
Bọn hắn không tinh thông trong phương diện võ đạo, chỉ tinh thông đấu khẩu khua môi múa mép với nhau, thích dùng quy củ với đạo lí đi dọa người.
Mà Tiết Minh Dương muốn tập võ với Chu Hàn, được Chu Hàn, ‘thầy giáo’ chiến thần chỉ điểm, trong nhất thời Tiết Minh Dương đúng là bất bại.
Nhưng trận đánh nhau này không khác lắm việc ỷ đông hiếp yếu.
Khác biệt duy nhất chính là, giờ phút này bên Chu Hàn chỉ có Tiết Minh Dương một người liều chết.
Mà Tần lão bên kia, lại có vô số người tiến lên, đếm không hết, cứ như tre già măng mọc, lao vào với dáng vẻ không sợ chết.
Đối với việc này, trong lòng Chu Hàn âm thầm đổ mồ hôi thay Tiết Minh Dương.
Anh không ngừng quan sát sự linh hoạt và khả năng phản kích đỡ đòn của Tiết Minh Dương, để nắm đúng thời cơ mà hỗ trợ Tiết Minh Dương.
“Để tôi tới!” Đột nhiên, ở trong đám con cháu bên Tứ Phương Chế Tài, một giọng nói phát ra.
Giọng nói này rất to làm cho người ta đinh tai nhức óc, có vẻ như là một tên to con.
Mà những người muốn vào phòng bệnh sau khi nghe giọng nói đó, nhao nhao tránh qua một bên.
Sau khi bọn họ đều tránh hết qua một bên, trong tầm mắt Chu Hàn xuất hiện dáng vẻ của một tên đô con.
Tiết Minh Dương thấy một người đàn ông vạm vỡ lao về phía mình, trong lòng lập tức e ngại.
Chẳng qua khóe miệng Chu Hàn lại có chút cong lên, anh đã nhận ra điểm yếu của tên to con này chính là ở phần dưới thắt lưng .
“Nhấc chân đá vào thắt lưng hắn, một đá không được thì hai đá, hai đá không được thì ba đá.” Chu Hàn hét to một tiếng.
Mà tên to con nghe xong lập tức ngăn cản, thấy hắn sắp xông vào phòng bệnh, Tiết Minh Dương đã chuẩn bị xong định đá vào thắt lưng hắn ta.
Tên to con khẩn trương tập trung cao độ, cũng đã chuẩn bị đánh một quyền làm người trẻ tuổi trước mặt này ngã xuống.
Ngay lúc này, Chu Hàn nhận ra hắn ta chuẩn bị phòng thủ, đồng thời cũng phát hiện gã muốn đánh Tiết Minh Dương một quyền thật tàn nhẫn.
Hiển nhiên Chu Hàn không thể để cho Tiết Minh Dương một mình đấu với hắn ta.
Dù sao sức chiến đấu bây giờ của Tiết Minh Dương so với tên kia chỉ như lấy trứng chọi đá, không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Cũng chính vì vậy, Chu Hàn định tự mình ra tay.
“Nhìn cho kỹ!” Anh hét to một tiếng, cả người như gió lao về phía tên to con kia, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoa mắt.
Không đợi Tiết Minh Dương kịp phản ứng, bên người có một bóng người vọt qua.
Tốc độ đó nhanh đến mức không thể nhận ra bóng người đó là ai.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’ vang lên.
Chu Hàn đá vào ngực tên kia, cứ thế đá hắn bay ra ngoài.
“Chu nguyên soái, không phải ngài nói đá vào thắt lưng hắn sao?” Cung lúc đó Tiết Minh Dương không nhịn được vỗ tay tán thưởng, cũng nói ra điểm cậu khó hiểu.
“Chỉ cần cậu dùng lực đủ mạnh, đá chỗ nào cũng được.”
Chu Hàn không quay đầu lại, lên tiếng nói: “Trong tình huống lực không đủ mạnh thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, hiểu chưa?”
Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu nói: “Hiểu rõ!”
Dứt lời, cậu ta liền gào rú xông vào đám người, xem ra là định lấy một chọi mười, thậm chí là trăm…
“Lùi lại!” Chu Hàn hét to hưng đã muộn, Tiết Minh Dương nhanh chóng bị đám người bao vây.
Hai mắt Chu Hàn khẽ híp một cái, khí thế trên người anh tăng lên.
Ngay sau đó, cả người anh đột nhiên xông vào đám người.
Những chỗ anh đi qua, tiếng kêu than vang trời.
Người của Tứ Phương Chế Tài hoặc bị Chu Hàn quật ngã, hoặc bị Chu Hàn đánh tới nỗi nằm la liệt trên mặt đất, hoặc bị anh dùng chân đá bay ra ngoài.
Tóm lại chỉ cần là chỗ Chu Hàn đi qua, đệ tử Tứ Phương Chế Tài đều phải ngã xuống đất.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng quát lạnh lùng.
Chu Hàn nhìn về hướng phát ra tiếng quát, hai mắt anh híp lại.
Đập vào mắt anh là một người lưng đã còng.
Mặc dù người kia nhìn có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại có khí thế doạ người.
Chu Hàn nhận ra người này là một cao thủ võ đạo.
Nếu như không đoán sai, đối phương chắc hẳn chính là Tần lão.
“Tần lão?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu.
“Là tôi!” Tần lão thoải mái thừa nhận, sức lực trên tay tăng thêm hai phần, bóp chặt tay Tiết Minh Dương.
Dáng vẻ kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiết Minh Dương vậy.
Giờ phút này, cả người Tiết Minh Dương giống như một con gà con, bị Tần lão nắm ở trong tay, ở thế bị động.
“Tần lão, cậu ấy chỉ là một đứa bé.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Có việc gì thì ông cứ giải quyết với tôi, đừng nhắm vào cậu ấy.”
“Hôm nay tôi chỉ muốn nhắm vào cậu ta.” Tần lão không kiêng nể gì cả.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đừng nói là cậu ta, anh cũng chết chắc rồi, hai người ai cũng chạy không thoát.”
“Chờ nhận lấy trừng phạt của Tứ Phương Chế Tài đi! Các người phải ngồi tù mục xương!”
Chu Hàn nghe vậy, khóe miệng cong lên.