Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314-315
Chương 314. Bên ngoài thành Thái Sơn
Chỉ tiếc rằng nhân số của đối phương quá nhiều.
Cho dù Dạ Phong có giúp đỡ thì vẫn không có tác dụng gì, ngược lại còn cùng chịu đánh với A Cửu.
“Mọi người nhìn xem, kia có phải là thuộc hạ Dạ Phong của Chu Nguyên soái không?” Lúc này, đám đệ tử của Vũ Minh đột nhiên giống như phát hiện ra một địa lục mới, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Dạ Phong đang bị vây đánh.
Khi Chu Hàn phái Dạ Phong đi đón A Cửu về thì Hội trưởng thứ nhất cũng đã nhận được tin tức.
Đồng thời còn gửi ảnh chụp của Dạ Phong vào điện thoại của tất cả các đệ tử Vũ Minh để bọn họ có thể nhận ra anh ta.
Miễn cho đến lúc đó lại ngăn người ta lại ở ngoài thành, như vậy thì thật là lúng túng.
“Là Dạ Phong. Mọi người mau đến giúp, mau đến giúp Dạ Phong đi.” Ngay sau đó đã có một đệ tử Vũ Minh xác nhận thân phận của Dạ Phong.
Tiếp đó, các đệ tử lần lượt xông về phía Dạ Phong bị vây đánh.
Bọn họ muốn giúp đỡ Dạ Phong.
Người của Khôi Lão Đại vừa nhìn thấy có nhiều đệ tử Vũ Minh xông tới như vậy, lập tức bị hỗn loạn trận tuyến.
Dạ Phong và A Cửu nhanh chóng được đám đệ tử giải cứu.
Cùng lúc này, bên ngoài thành Thái Sơn.
Một đoàn xe chậm rãi đi tới.
Người ngồi trên xe chính là Quý Tứ Kị, gã đã đi một chuyến đến Hòe Châu.
Lúc đầu gã muốn khiến cho nội bộ của Chu Hàn trở nên rối ren, nhưng sau đó nghĩ lại, gã lập tức thay đổi chủ ý.
Quý Tứ Kị muốn chơi đùa cùng với Chu Hàn cho nên không vội thêm chút lửa cho Tô Thị ở Hòe Châu mà chôn không ít họa ngầm, muốn để Chu Hàn rơi vào bẫy khi trở về Hoài Châu.
“Bên trong thành Thái Sơn thế nào rồi?” Quý Tứ Kị dựa vào mép cửa sổ xe, khẽ hút một điếu xì gà, đồng thời mở miệng hỏi một thuộc hạ.
Thuộc hạ ngồi ở bên cạnh lập tức báo cáo: “Cậu Quý, Chu Hàn vừa mới thẹn quá hóa giận giết chết Khôi Lão Đại, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của chúng ta.”
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, khóe miệng Quý Tứ Kị hơi nhếch lên.
Gã dập tắt điếu xì gà rồi ném ra khỏi cửa kính xe.
Sau đó lãnh đạm nói: “Quan Lão Nhị đâu? Anh ta bây giờ ở nơi nào?”
“Cậu Quý, sau khi biết Khôi Lão Đại chết, Quan Lão Nhị đã vội vàng từ Đường Thành chạy đến thành Thái Sơn, ước chừng lúc này anh ta đang trên đường rồi.” Tên thuộc hạ kia vẫn tiếp tục cung kính nói.
“Nói như vậy thì Quan Lão Nhị cũng chỉ ở bên ngoài thành Thái Sơn thôi sao?” Quý Tứ Kị hơi nhướng mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui.
Tên thuộc hạ ngồi bên cạnh cảm nhận được Quý Tứ Kị có chút không vui, anh ta trầm mặc một lúc, cuối cùng ấp úng nói: “Đúng vậy.”
“Vậy thì hắn có cái tác dụng rắm gì.” Quý Tứ Kị đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
Tên thuộc hạ nghe vậy lập tức run như cầy sấy, sự sợ hãi của anh ta đối với Quý Tứ Kị đã lộ rõ ra ngoài.
Nhưng Quý Tứ Kị không thèm quan tâm, bởi vì điều gã quan tâm là khiến cho kẻ thù của mình sợ hãi chứ không phải là thuộc hạ của mình.
Giờ phút này Quý Tứ Kị đã coi Chu Hàn là kẻ thù của mình, vì vậy gã đương nhiên muốn khiến cho anh phải sợ.
“Truyền lệnh xuống cho tôi, để Quan Lão Nhị một mình đi vào thành đối phó với Chu Hàn.” Quý Tứ Kị lập tức ra lệnh một tiếng, cũng không còn định tự mình đích thân ra mặt nữa.
Dù sao thì có Quan Lão Nhị ra mặt gã cũng yên tâm.
Vốn dĩ hôm nay Quý Tứ Kị đến đây là vì đuổi theo Chu Hàn, nhưng không ngờ tốc độ của Quan Lão Nhị lại chậm chạp đến vậy.
Nếu đã như vậy thì Quý Tứ Kị đương nhiên sẽ không tự mình ra mặt nữa mà dự định sẽ tới Cảng Thành để quấy rối một phen.
Gã sớm đã điều tra rõ ràng phạm vi hoạt động của Chu Hàn nên đương nhiên sẽ không bỏ sót chi tiết nào.
Trong khi Quý Tứ Kị quay đầu chạy ngược về Cảng Thành, Quan Lão Nhị cũng đã nhận được tin tức của gã.
Tin tức này không phải là một tin tức bình thường mà là một lệnh phong sát.
Là lệnh phong sát mà Quý Tứ Kị đưa ra, gã muốn phong sát Chu Hàn.
Cùng lúc đó, tại cổng đi vào thành Thái Sơn.
Các đệ tử Vũ Minh đã giải cứu thành công Dạ Phong và A Cửu khỏi tay Khôi Lão Đại và đám đàn em.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa hai người đi tụ họp với Chu Nguyên soái, chúng tôi sẽ phái hai người đến gặp Nguyên soái Chu. Ngài ấy đang ở trang viên Mộc Thị, ước chừng lúc này đã đánh nhau rồi.” Một đệ tử của Vũ Minh nói với Dạ Phong và A Cửu.
“Đâu chỉ là đánh nhau. Ngay cả Khôi Lão Đại cũng bị Chu Nguyên soái giết chết rồi. Mấy người nghĩ chuyện này đơn giản như vậy ư?” Tên đệ tử kia vừa nói xong, A Cửu đã vội vàng lên tiếng.
Mà các đệ tử Vũ Minh sau khi nghe A Cửu nói một tràng thì đều vô cùng sững sờ.
Bởi vì bọn họ đã theo Hội trưởng thứ nhất đến thành Thái Sơn đóng quân được một thời gian rồi.
Vì vậy bọn họ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về thế lực của thành Thái Sơn, bây giờ vừa biết được Chu Nguyên soái đã giết chết Khôi Lão Đại, bọn họ đều vô cùng xúc động.
Bởi vì trước đó các đệ tử Vũ Minh đã xảy ra không ít mâu thuẫn với thế lực của Khôi Lão Đại ở nơi này.
Nhưng điều khiến họ bất lực là mỗi lần đánh nhau mình lại là kẻ bại trận, hoàn toàn không phải là đối thủ của Khôi Lão Đại.
Bây giờ vừa nghe Chu Hàn đã giết chết gã, tất cả các đệ tử Vũ Minh này đều cảm thấy nở mày nở mặt.
Ngay cả cái người đang lái xe cũng cảm thấy cả chiếc xe như đang bay lên, toàn bộ những người ngồi trên xe cũng có cảm giác lâng lâng vô cùng sảng khoái.
Nửa giờ sau, khi một đoàn xe của các đệ tử Vũ Minh vừa dừng lại thì đồng thời Quan Lão Nhị dẫn theo người lặn lội từ Đường Thành xa xôi nghìn dặm cũng đã đến đây.
“Lại có người đến nữa kìa.”
“Không biết lần này là người của ai đây, người của Bạch Thị, Vương Thị và Vũ Minh đều đã ở đây rồi mà.”
“Nhìn biển số xe chắc là người của tỉnh khác. Chẳng lẽ chuyện của Chu Nguyên soái đã kinh động đến cả những người tỉnh khác rồi?”
Sau đó, Quan Lão Nhị dẫn theo người từ trên xe đi xuống trong tiếng nghị luận bàn tán râm ran của mọi người.
Hắn căn bản không thèm quan tâm đến tất cả những lời bàn tán, trực tiếp dẫn người của mình cầm theo súng đi vào trang viên giống như thể đang đi vào chốn không người.
Sau khi thuận lợi tiến vào trang viên Mộc Thị, Quan Lão Nhị lập tức hô lên một tiếng: “Tất cả đệ tử nghe lệnh. Giết Chu Hàn.”
Mệnh lệnh của Quan Lão Nhị vừa mới được đưa ra, một đám đệ tử lập tức cung kính đáp lại: “Giết chết Chu Hàn, giết chết Chu Hàn.”
Tiếng hô hào liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác, vang dội cả đất trời.
Đồng thời, những tiếng hô này cũng làm kinh động đến những người đang đứng bên ngoài, lúc này những người đứng bên ngoài trang viên Mộc Thị mới hiểu được, hóa ra những kẻ vừa mới tới không phải là người đến giúp đỡ Chu Hàn mà là kẻ thù của anh.
Nhưng vào lúc này, A Cửu sau khi xuống xe vẫn chậm chạp không đi vào trang viên, đột nhiên nói một câu: “Quan Lão Nhị đến rồi.”
Anh ta vừa nói xong, tất cả những người đang có mặt đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ cũng chỉ mới nghe nói về Quan Lão Nhị chứ từ trước đến nay chưa từng gặp hắn lần nào.
Bởi vì Quan Lão Nhị là bá chủ ở Đường Thành, cách xa vạn dặm với thành Thái Sơn.
Nhưng A Cửu thì khác, anh ta đã lăn lộn ở thành Thái Sơn hơn hai mươi năm nên rất quen thuộc với Quan Lão Nhị.
Bởi vì những kẻ phiêu bạt giang hồ giống như A Cửu trước giờ chưa từng để ý tới cái gọi là ranh giới.
Cũng giống như cái danh chiến thần của Chu Hàn đã vang danh cả quốc tế. Trước giờ chưa từng bị giới hạn bởi ranh giới quốc gia.
Chỉ là khi so Chu Hàn với A Cửu, tuyệt đối là giống như một trời một vực.
“Dạ Phong, chúng ta mau vào đi.” A Cửu nhanh chóng hoàn hồn, sau đó nói với Dạ Phong: “Chu Nguyên soái gặp nguy hiểm rồi.”
Mà Dạ Phong vừa nghe thấy Chu Hàn gặp nguy hiểm, lập tức không chút do dự cùng A Cửu đi vào trang viên Mộc Thị.
Câu nói vừa rồi của A Cửu không chỉ có Dạ Phong nghe rất rõ mà ngay cả Vương Lão, Hội trưởng thứ nhất và Bạch Hoàn Tài đều nghe thấy.
Chương 315. Hạt Vương
“Chu Nguyên soái đang gặp nguy hiểm. Mọi người xông lên.” Vương Lão là người đầu tiên có phản ứng, lập tức hét lên với đám người đang đứng xung quanh.
Ngay sau đó, ông ta dẫn đầu lao vào bên trong.
Có Vương Lão dẫn đầu như vậy, những thế lực thuộc phe Chu Hàn lập tức theo sau, cũng xông vào bên trong cùng ông ta.
Trên dưới một nghìn người nổi giận đùng đùng, vô cùng hăng hái liên tục lao vào, hơn một trăm sĩ tử trong Mộc Thị không thể nào ngăn cản nổi.
Mặc dù những sĩ tử này dao đâm súng bắn cũng không làm được gì, rất khó đối phó, nhưng khi đối mặt với quá nhiều thế lực và quân số của phe Chu Hàn như vậy, căn bản không thể nào ngăn nổi.
Hơn một nghìn người giống như một bức tường thành di động, cứng rắn đánh bay hàng trăm sĩ tử.
Trong khi Vương Lão và những người khác lao vào bên trong, A Cửu và Dạ Phong đã đi thẳng vào sâu trong trang viên của Mộc Thị.
Người của Quan Lão Nhị hoàn toàn không thèm để Dạ Phong và A Cửu vào trong mắt, thậm chí còn nhầm tưởng rằng hai người là con cháu của Mộc Thị.
Mà đám người Vương Lão sau khi xông vào bên trong trực tiếp đánh nhau với người của Quan Lão Nhị.
Người của hai bên lập tức lao vào đánh nhau loạn thành một đoàn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Quan Lão Nhị mang theo không ít người, tất cả đều là những người ưu tú.
Nhưng khi đám người ưu tú này đối đầu với các đệ tử Vũ Minh và những người ưu tú khác của Vương Thị thì lại hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Quan Lão Nhị vừa thấy tình hình không ổn, đôi mắt lập tức hơi nhíu lại.
Sau một thoáng do dự, Quan Lão Nhị liền xông thẳng về phía đám thuộc hạ của Vương Lão.
Khi Quan Lão Nhị gia nhập vào cuộc chiến, tinh thần của đám thuộc hạ bên hắn đột nhiên tăng vọt.
Quan Lão Nhị ra tay vô cùng tàn nhẫn, vừa nhanh vừa ác liệt, đám người Vương Lão khi đối mặt với thế tấn công của hắn dường như không tìm được cơ hội đánh trả.
Mà khi Vương Lão vừa thấy Quan Lão Nhị tự mình ra tay, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên khó coi.
Cho dù có tưởng tượng như thế nào, Vương lão cũng không thể ngờ được Quan Lão Nhị lại không biết xấu hổ như vậy, còn tự mình gia nhập vào cuộc chiến chém giết này.
“Ông đây đã lâu không thả lỏng gân cốt rồi, hôm nay ông sẽ nhân cơ hội này để thư giãn cơ thể.” Vương Lão lập tức hét lên một tiếng, vô cùng khí thế xông thẳng vào Quan Lão Nhị.
Quan Lão Nhị thấy Vương Lão lao về phía mình, mí mắt hắn liền co giật không ngừng.
Hắn đương nhiên không hề xa lạ gì Vương Lão.
Khi đối mặt với thế tấn công của ông ta, Quan Lão Nhị thậm chí còn có chút sợ sệt.
Nhưng mọi chuyện đã đến bước này, Quan Lão Nhị không thể lui được nữa, hắn cũng hoàn toàn không có đường để lui, chỉ có thể xông lên phía trước.
“Chủ nhân, để tôi tới.” Ngay lúc Quan Lão Nhị đang chuẩn bị lao về phía Vương Lão, một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối xông ra lao thẳng về phía Vương Lão trước Quan Lão Nhị một bước.
Quan Lão Nhị hơi hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Bởi vì chỉ cần dựa vào khí tức cường đại trên người Vương Lão, Quan Lão Nhị liền ý thức được mình căn bản không phải là đối thủ của ông ta.
Nếu thật sự phải đối đầu với Vương Lão, vậy thì chỉ có một con đường chết.
“Sao vậy? Tự mình đánh không lại liền gọi một con chó đến để đối phó với ông đây sao?” Vương Lão vừa đánh nhau với thuộc hạ của Quan Lão Nhị vừa mở miệng châm chọc hắn: “Thật sự nghĩ rằng ông đây làm nghề giết chó hả?”
Nghe Vương Lão nói xong, sắc mặt Quan Lão Nhị lập tức thay đổi.
Nhưng hắn cũng không vội để ý tới Vương Lão mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa người của mình với ông ta.
Thuộc hạ này của Quan Lão Nhị không hề đơn giản, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả hắn, được người đời gọi là Hạt Vương.
Ở Đường Thành, không ai là không biết, không ai là không nghe qua về chuyện Quan Lão Nhị có một thuộc hạ vô cùng tài giỏi tên là Hạt Vương.
Lúc này, Hạt Vương và Vương Lão đã chiến đấu đến hồi gay cấn.
Hai người anh đến tôi đi, thoáng chốc đã so được hơn chục chiêu.
Trận đánh này vô cùng ác liệt, vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho Quan Lão Nhị nhìn tới nỗi hoa mắt chóng mặt.
Quan Lão Nhị làm thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lão vậy mà lại nhỉnh hơn thuộc hạ của mình một chút.
Dù cả hai vẫn luôn đánh tới đánh lui chưa phân thắng bại, nhưng hiển nhiên là Hạt Vương đã rơi vào thế yếu.
Khi Quan Lão Nhị thấy thuộc hạ của mình bị đánh bại, trong lòng hắn đột nhiên dâng trào một loại cảm giác không biết nên gọi là gì.
Lúc này, hắn thậm chí còn hận không thể tự mình ra tay đối phó với Vương Lão.
Chỉ là trong lòng Quan Lão Nhị biết rất rõ, cho dù bây giờ hắn có xông ra thì cũng không thể thay đổi được gì, sợ là còn gây thêm phiền phức cho Hạt Vương.
Vì vậy lúc này Quan Lão Nhị lựa chọn đứng bên cạnh yên lặng theo dõi trận chiến.
Tuy nhiên hắn vẫn có chút rục rịch không yên, lặng lẽ rút một khẩu súng từ trong người ra rồi âm thầm nhắm thẳng vào người Vương Lão.
Nhưng không ngờ rằng Vương Lão lại cảm nhận được rõ có nguy hiểm đang ập tới nên đã cố ý điều chỉnh vị trí đứng của mình, cố ý khiến cho tên thuộc hạ Hạt Vương đưa lưng về phía Quan Lão Nhị, còn mình thì đứng đối mặt với hắn.
Như vậy thì bất cứ động tác nhỏ nào của Quan Lão Nhị cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của ông ta.
Quan Lão Nhị thấy Vương Lão đề phòng mình như vậy, trong lòng không khỏi thầm nguyền rủa Vương Lão đúng thật là đồ cáo già.
“Bốp.” Đột nhiên, tiếng nắm đấm mạnh mẽ đánh vào da thịt bỗng vang lên, Hạt Vương đã bị Vương Lão đánh bay ra ngoài.
Quan Lão Nhị thấy vậy, lập tức hét lên một tiếng: “Hạt Vương.”
Sau đó hắn lập tức lao lên phía trước, muốn đỡ Hạt Vương đứng dậy.
Nhưng cú đấm của Vương Lão thực sự quá mạnh, Quan Lão Nhị sao có thể đỡ được đây?
Quan Lão Nhị vừa tiến lên muốn đỡ thì lập tức rơi vào tình thế cá nằm trong chậu, bị Vương Lão mạnh mẽ chặt đứt một cánh tay.
“Chủ nhân.” Hạt Vương lập tức hét lên một tiếng, gã vừa nói xong, ngụm máu đang kìm nén ở trong họng cũng không thể kìm được nữa.
Một ngụm máu đặc quánh phun ra từ miệng gã, tiếng “phụt” vang lên vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên là Hạt Vương đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Quan Lão Nhị khi hắn bị chặt đứt một cánh tay.
Lúc này gã không hề quan tâm đến sự sống chết của mình mà lại quan tâm đến vết thương của Quan Lão Nhị.
“Tôi không sao, nhưng còn cậu, chỉ sợ là đã bị nội thương rồi phải không?” Quan Lão Nhị và Hạt Vương đỡ nhau đứng dậy, ống tay áo nơi cánh tay bị đứt lìa rũ xuống một bên, trông cực kỳ thảm hại.
“Chủ nhân, tôi không sao, tôi còn có thể đánh thêm một trận nữa.” Hạt Vương gần như là nghiến răng nghiến lợi nói với Quan Lão Nhị.
“Hồ đồ.” Quan Lão Nhị quát lớn: “Tối nay dừng lại ở đây, chúng ta nhận thua, cậu không được phép ra tay nữa.”
Mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ như Quan Lão Nhị đang tức giận với Hạt Vương, nhưng thực chất là vô cùng quan tâm đến gã.
Tuy Hạt Vương hiểu ý mà Quan Lão Nhị muốn nói, nhưng cũng không muốn cứ thế từ bỏ.
Quan Lão Nhị liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hạt Vương, lập tức nhìn về phía Vương Lão rồi nói thẳng: “Đường đường là Vương Lão danh tiếng lẫy lừng vậy mà lại đi ức hiếp một kẻ mù, có phải là quá đáng quá rồi không?”
Quan Lão Nhị vừa nói xong, Vương Lão lập tức sững sờ.
Ông ta hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi hỏi Quan Lão Nhị: “Cậu nói cái gì? Kẻ mù? Cậu ta là một kẻ mù ư?”
Vương Lão nặng nề giơ tay chỉ về phía Hạt Vương, sau đó chậm chạp hỏi Quan Lão Nhị một câu.
Nhưng Hạt Vương vừa nghe Vương Lão gọi mình như vậy, lập tức xông tới phẫn nộ hét lớn: “Kẻ mù là thứ mà ông có thể tùy tiện gọi ư?”
Thấy Hạt Vương lại một lần nữa xông về phía mình, khuôn mặt của Vương Lão lại càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì tên Hạt Vương này hoàn toàn không giống người mù một chút nào cả, động tác của gã vẫn rất linh hoạt, bước đi vững vàng, căn bản là nhìn không ra gã là một kẻ mù.
Mà Quan Lão Nhị đang đứng bên cạnh dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vương Lão, hắn lập tức mở miệng: “Vương Lão, không cần ngạc nhiên đến vậy, trực giác của cậu ta còn nhạy gấp mười lần người bình thường đấy.”
Sau đó, hắn lập tức chuyển đề tài: “Đánh nhau với một kẻ mù, Vương Lão thật sự là oai phong quá đi mất. Có dám dùng một tay để đánh với cậu ta không?”
Chỉ tiếc rằng nhân số của đối phương quá nhiều.
Cho dù Dạ Phong có giúp đỡ thì vẫn không có tác dụng gì, ngược lại còn cùng chịu đánh với A Cửu.
“Mọi người nhìn xem, kia có phải là thuộc hạ Dạ Phong của Chu Nguyên soái không?” Lúc này, đám đệ tử của Vũ Minh đột nhiên giống như phát hiện ra một địa lục mới, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Dạ Phong đang bị vây đánh.
Khi Chu Hàn phái Dạ Phong đi đón A Cửu về thì Hội trưởng thứ nhất cũng đã nhận được tin tức.
Đồng thời còn gửi ảnh chụp của Dạ Phong vào điện thoại của tất cả các đệ tử Vũ Minh để bọn họ có thể nhận ra anh ta.
Miễn cho đến lúc đó lại ngăn người ta lại ở ngoài thành, như vậy thì thật là lúng túng.
“Là Dạ Phong. Mọi người mau đến giúp, mau đến giúp Dạ Phong đi.” Ngay sau đó đã có một đệ tử Vũ Minh xác nhận thân phận của Dạ Phong.
Tiếp đó, các đệ tử lần lượt xông về phía Dạ Phong bị vây đánh.
Bọn họ muốn giúp đỡ Dạ Phong.
Người của Khôi Lão Đại vừa nhìn thấy có nhiều đệ tử Vũ Minh xông tới như vậy, lập tức bị hỗn loạn trận tuyến.
Dạ Phong và A Cửu nhanh chóng được đám đệ tử giải cứu.
Cùng lúc này, bên ngoài thành Thái Sơn.
Một đoàn xe chậm rãi đi tới.
Người ngồi trên xe chính là Quý Tứ Kị, gã đã đi một chuyến đến Hòe Châu.
Lúc đầu gã muốn khiến cho nội bộ của Chu Hàn trở nên rối ren, nhưng sau đó nghĩ lại, gã lập tức thay đổi chủ ý.
Quý Tứ Kị muốn chơi đùa cùng với Chu Hàn cho nên không vội thêm chút lửa cho Tô Thị ở Hòe Châu mà chôn không ít họa ngầm, muốn để Chu Hàn rơi vào bẫy khi trở về Hoài Châu.
“Bên trong thành Thái Sơn thế nào rồi?” Quý Tứ Kị dựa vào mép cửa sổ xe, khẽ hút một điếu xì gà, đồng thời mở miệng hỏi một thuộc hạ.
Thuộc hạ ngồi ở bên cạnh lập tức báo cáo: “Cậu Quý, Chu Hàn vừa mới thẹn quá hóa giận giết chết Khôi Lão Đại, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của chúng ta.”
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo xong, khóe miệng Quý Tứ Kị hơi nhếch lên.
Gã dập tắt điếu xì gà rồi ném ra khỏi cửa kính xe.
Sau đó lãnh đạm nói: “Quan Lão Nhị đâu? Anh ta bây giờ ở nơi nào?”
“Cậu Quý, sau khi biết Khôi Lão Đại chết, Quan Lão Nhị đã vội vàng từ Đường Thành chạy đến thành Thái Sơn, ước chừng lúc này anh ta đang trên đường rồi.” Tên thuộc hạ kia vẫn tiếp tục cung kính nói.
“Nói như vậy thì Quan Lão Nhị cũng chỉ ở bên ngoài thành Thái Sơn thôi sao?” Quý Tứ Kị hơi nhướng mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui.
Tên thuộc hạ ngồi bên cạnh cảm nhận được Quý Tứ Kị có chút không vui, anh ta trầm mặc một lúc, cuối cùng ấp úng nói: “Đúng vậy.”
“Vậy thì hắn có cái tác dụng rắm gì.” Quý Tứ Kị đột nhiên trở nên cáu kỉnh.
Tên thuộc hạ nghe vậy lập tức run như cầy sấy, sự sợ hãi của anh ta đối với Quý Tứ Kị đã lộ rõ ra ngoài.
Nhưng Quý Tứ Kị không thèm quan tâm, bởi vì điều gã quan tâm là khiến cho kẻ thù của mình sợ hãi chứ không phải là thuộc hạ của mình.
Giờ phút này Quý Tứ Kị đã coi Chu Hàn là kẻ thù của mình, vì vậy gã đương nhiên muốn khiến cho anh phải sợ.
“Truyền lệnh xuống cho tôi, để Quan Lão Nhị một mình đi vào thành đối phó với Chu Hàn.” Quý Tứ Kị lập tức ra lệnh một tiếng, cũng không còn định tự mình đích thân ra mặt nữa.
Dù sao thì có Quan Lão Nhị ra mặt gã cũng yên tâm.
Vốn dĩ hôm nay Quý Tứ Kị đến đây là vì đuổi theo Chu Hàn, nhưng không ngờ tốc độ của Quan Lão Nhị lại chậm chạp đến vậy.
Nếu đã như vậy thì Quý Tứ Kị đương nhiên sẽ không tự mình ra mặt nữa mà dự định sẽ tới Cảng Thành để quấy rối một phen.
Gã sớm đã điều tra rõ ràng phạm vi hoạt động của Chu Hàn nên đương nhiên sẽ không bỏ sót chi tiết nào.
Trong khi Quý Tứ Kị quay đầu chạy ngược về Cảng Thành, Quan Lão Nhị cũng đã nhận được tin tức của gã.
Tin tức này không phải là một tin tức bình thường mà là một lệnh phong sát.
Là lệnh phong sát mà Quý Tứ Kị đưa ra, gã muốn phong sát Chu Hàn.
Cùng lúc đó, tại cổng đi vào thành Thái Sơn.
Các đệ tử Vũ Minh đã giải cứu thành công Dạ Phong và A Cửu khỏi tay Khôi Lão Đại và đám đàn em.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đưa hai người đi tụ họp với Chu Nguyên soái, chúng tôi sẽ phái hai người đến gặp Nguyên soái Chu. Ngài ấy đang ở trang viên Mộc Thị, ước chừng lúc này đã đánh nhau rồi.” Một đệ tử của Vũ Minh nói với Dạ Phong và A Cửu.
“Đâu chỉ là đánh nhau. Ngay cả Khôi Lão Đại cũng bị Chu Nguyên soái giết chết rồi. Mấy người nghĩ chuyện này đơn giản như vậy ư?” Tên đệ tử kia vừa nói xong, A Cửu đã vội vàng lên tiếng.
Mà các đệ tử Vũ Minh sau khi nghe A Cửu nói một tràng thì đều vô cùng sững sờ.
Bởi vì bọn họ đã theo Hội trưởng thứ nhất đến thành Thái Sơn đóng quân được một thời gian rồi.
Vì vậy bọn họ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về thế lực của thành Thái Sơn, bây giờ vừa biết được Chu Nguyên soái đã giết chết Khôi Lão Đại, bọn họ đều vô cùng xúc động.
Bởi vì trước đó các đệ tử Vũ Minh đã xảy ra không ít mâu thuẫn với thế lực của Khôi Lão Đại ở nơi này.
Nhưng điều khiến họ bất lực là mỗi lần đánh nhau mình lại là kẻ bại trận, hoàn toàn không phải là đối thủ của Khôi Lão Đại.
Bây giờ vừa nghe Chu Hàn đã giết chết gã, tất cả các đệ tử Vũ Minh này đều cảm thấy nở mày nở mặt.
Ngay cả cái người đang lái xe cũng cảm thấy cả chiếc xe như đang bay lên, toàn bộ những người ngồi trên xe cũng có cảm giác lâng lâng vô cùng sảng khoái.
Nửa giờ sau, khi một đoàn xe của các đệ tử Vũ Minh vừa dừng lại thì đồng thời Quan Lão Nhị dẫn theo người lặn lội từ Đường Thành xa xôi nghìn dặm cũng đã đến đây.
“Lại có người đến nữa kìa.”
“Không biết lần này là người của ai đây, người của Bạch Thị, Vương Thị và Vũ Minh đều đã ở đây rồi mà.”
“Nhìn biển số xe chắc là người của tỉnh khác. Chẳng lẽ chuyện của Chu Nguyên soái đã kinh động đến cả những người tỉnh khác rồi?”
Sau đó, Quan Lão Nhị dẫn theo người từ trên xe đi xuống trong tiếng nghị luận bàn tán râm ran của mọi người.
Hắn căn bản không thèm quan tâm đến tất cả những lời bàn tán, trực tiếp dẫn người của mình cầm theo súng đi vào trang viên giống như thể đang đi vào chốn không người.
Sau khi thuận lợi tiến vào trang viên Mộc Thị, Quan Lão Nhị lập tức hô lên một tiếng: “Tất cả đệ tử nghe lệnh. Giết Chu Hàn.”
Mệnh lệnh của Quan Lão Nhị vừa mới được đưa ra, một đám đệ tử lập tức cung kính đáp lại: “Giết chết Chu Hàn, giết chết Chu Hàn.”
Tiếng hô hào liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác, vang dội cả đất trời.
Đồng thời, những tiếng hô này cũng làm kinh động đến những người đang đứng bên ngoài, lúc này những người đứng bên ngoài trang viên Mộc Thị mới hiểu được, hóa ra những kẻ vừa mới tới không phải là người đến giúp đỡ Chu Hàn mà là kẻ thù của anh.
Nhưng vào lúc này, A Cửu sau khi xuống xe vẫn chậm chạp không đi vào trang viên, đột nhiên nói một câu: “Quan Lão Nhị đến rồi.”
Anh ta vừa nói xong, tất cả những người đang có mặt đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ cũng chỉ mới nghe nói về Quan Lão Nhị chứ từ trước đến nay chưa từng gặp hắn lần nào.
Bởi vì Quan Lão Nhị là bá chủ ở Đường Thành, cách xa vạn dặm với thành Thái Sơn.
Nhưng A Cửu thì khác, anh ta đã lăn lộn ở thành Thái Sơn hơn hai mươi năm nên rất quen thuộc với Quan Lão Nhị.
Bởi vì những kẻ phiêu bạt giang hồ giống như A Cửu trước giờ chưa từng để ý tới cái gọi là ranh giới.
Cũng giống như cái danh chiến thần của Chu Hàn đã vang danh cả quốc tế. Trước giờ chưa từng bị giới hạn bởi ranh giới quốc gia.
Chỉ là khi so Chu Hàn với A Cửu, tuyệt đối là giống như một trời một vực.
“Dạ Phong, chúng ta mau vào đi.” A Cửu nhanh chóng hoàn hồn, sau đó nói với Dạ Phong: “Chu Nguyên soái gặp nguy hiểm rồi.”
Mà Dạ Phong vừa nghe thấy Chu Hàn gặp nguy hiểm, lập tức không chút do dự cùng A Cửu đi vào trang viên Mộc Thị.
Câu nói vừa rồi của A Cửu không chỉ có Dạ Phong nghe rất rõ mà ngay cả Vương Lão, Hội trưởng thứ nhất và Bạch Hoàn Tài đều nghe thấy.
Chương 315. Hạt Vương
“Chu Nguyên soái đang gặp nguy hiểm. Mọi người xông lên.” Vương Lão là người đầu tiên có phản ứng, lập tức hét lên với đám người đang đứng xung quanh.
Ngay sau đó, ông ta dẫn đầu lao vào bên trong.
Có Vương Lão dẫn đầu như vậy, những thế lực thuộc phe Chu Hàn lập tức theo sau, cũng xông vào bên trong cùng ông ta.
Trên dưới một nghìn người nổi giận đùng đùng, vô cùng hăng hái liên tục lao vào, hơn một trăm sĩ tử trong Mộc Thị không thể nào ngăn cản nổi.
Mặc dù những sĩ tử này dao đâm súng bắn cũng không làm được gì, rất khó đối phó, nhưng khi đối mặt với quá nhiều thế lực và quân số của phe Chu Hàn như vậy, căn bản không thể nào ngăn nổi.
Hơn một nghìn người giống như một bức tường thành di động, cứng rắn đánh bay hàng trăm sĩ tử.
Trong khi Vương Lão và những người khác lao vào bên trong, A Cửu và Dạ Phong đã đi thẳng vào sâu trong trang viên của Mộc Thị.
Người của Quan Lão Nhị hoàn toàn không thèm để Dạ Phong và A Cửu vào trong mắt, thậm chí còn nhầm tưởng rằng hai người là con cháu của Mộc Thị.
Mà đám người Vương Lão sau khi xông vào bên trong trực tiếp đánh nhau với người của Quan Lão Nhị.
Người của hai bên lập tức lao vào đánh nhau loạn thành một đoàn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Quan Lão Nhị mang theo không ít người, tất cả đều là những người ưu tú.
Nhưng khi đám người ưu tú này đối đầu với các đệ tử Vũ Minh và những người ưu tú khác của Vương Thị thì lại hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Quan Lão Nhị vừa thấy tình hình không ổn, đôi mắt lập tức hơi nhíu lại.
Sau một thoáng do dự, Quan Lão Nhị liền xông thẳng về phía đám thuộc hạ của Vương Lão.
Khi Quan Lão Nhị gia nhập vào cuộc chiến, tinh thần của đám thuộc hạ bên hắn đột nhiên tăng vọt.
Quan Lão Nhị ra tay vô cùng tàn nhẫn, vừa nhanh vừa ác liệt, đám người Vương Lão khi đối mặt với thế tấn công của hắn dường như không tìm được cơ hội đánh trả.
Mà khi Vương Lão vừa thấy Quan Lão Nhị tự mình ra tay, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên khó coi.
Cho dù có tưởng tượng như thế nào, Vương lão cũng không thể ngờ được Quan Lão Nhị lại không biết xấu hổ như vậy, còn tự mình gia nhập vào cuộc chiến chém giết này.
“Ông đây đã lâu không thả lỏng gân cốt rồi, hôm nay ông sẽ nhân cơ hội này để thư giãn cơ thể.” Vương Lão lập tức hét lên một tiếng, vô cùng khí thế xông thẳng vào Quan Lão Nhị.
Quan Lão Nhị thấy Vương Lão lao về phía mình, mí mắt hắn liền co giật không ngừng.
Hắn đương nhiên không hề xa lạ gì Vương Lão.
Khi đối mặt với thế tấn công của ông ta, Quan Lão Nhị thậm chí còn có chút sợ sệt.
Nhưng mọi chuyện đã đến bước này, Quan Lão Nhị không thể lui được nữa, hắn cũng hoàn toàn không có đường để lui, chỉ có thể xông lên phía trước.
“Chủ nhân, để tôi tới.” Ngay lúc Quan Lão Nhị đang chuẩn bị lao về phía Vương Lão, một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối xông ra lao thẳng về phía Vương Lão trước Quan Lão Nhị một bước.
Quan Lão Nhị hơi hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Bởi vì chỉ cần dựa vào khí tức cường đại trên người Vương Lão, Quan Lão Nhị liền ý thức được mình căn bản không phải là đối thủ của ông ta.
Nếu thật sự phải đối đầu với Vương Lão, vậy thì chỉ có một con đường chết.
“Sao vậy? Tự mình đánh không lại liền gọi một con chó đến để đối phó với ông đây sao?” Vương Lão vừa đánh nhau với thuộc hạ của Quan Lão Nhị vừa mở miệng châm chọc hắn: “Thật sự nghĩ rằng ông đây làm nghề giết chó hả?”
Nghe Vương Lão nói xong, sắc mặt Quan Lão Nhị lập tức thay đổi.
Nhưng hắn cũng không vội để ý tới Vương Lão mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa người của mình với ông ta.
Thuộc hạ này của Quan Lão Nhị không hề đơn giản, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả hắn, được người đời gọi là Hạt Vương.
Ở Đường Thành, không ai là không biết, không ai là không nghe qua về chuyện Quan Lão Nhị có một thuộc hạ vô cùng tài giỏi tên là Hạt Vương.
Lúc này, Hạt Vương và Vương Lão đã chiến đấu đến hồi gay cấn.
Hai người anh đến tôi đi, thoáng chốc đã so được hơn chục chiêu.
Trận đánh này vô cùng ác liệt, vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho Quan Lão Nhị nhìn tới nỗi hoa mắt chóng mặt.
Quan Lão Nhị làm thế nào cũng không thể ngờ được Vương Lão vậy mà lại nhỉnh hơn thuộc hạ của mình một chút.
Dù cả hai vẫn luôn đánh tới đánh lui chưa phân thắng bại, nhưng hiển nhiên là Hạt Vương đã rơi vào thế yếu.
Khi Quan Lão Nhị thấy thuộc hạ của mình bị đánh bại, trong lòng hắn đột nhiên dâng trào một loại cảm giác không biết nên gọi là gì.
Lúc này, hắn thậm chí còn hận không thể tự mình ra tay đối phó với Vương Lão.
Chỉ là trong lòng Quan Lão Nhị biết rất rõ, cho dù bây giờ hắn có xông ra thì cũng không thể thay đổi được gì, sợ là còn gây thêm phiền phức cho Hạt Vương.
Vì vậy lúc này Quan Lão Nhị lựa chọn đứng bên cạnh yên lặng theo dõi trận chiến.
Tuy nhiên hắn vẫn có chút rục rịch không yên, lặng lẽ rút một khẩu súng từ trong người ra rồi âm thầm nhắm thẳng vào người Vương Lão.
Nhưng không ngờ rằng Vương Lão lại cảm nhận được rõ có nguy hiểm đang ập tới nên đã cố ý điều chỉnh vị trí đứng của mình, cố ý khiến cho tên thuộc hạ Hạt Vương đưa lưng về phía Quan Lão Nhị, còn mình thì đứng đối mặt với hắn.
Như vậy thì bất cứ động tác nhỏ nào của Quan Lão Nhị cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của ông ta.
Quan Lão Nhị thấy Vương Lão đề phòng mình như vậy, trong lòng không khỏi thầm nguyền rủa Vương Lão đúng thật là đồ cáo già.
“Bốp.” Đột nhiên, tiếng nắm đấm mạnh mẽ đánh vào da thịt bỗng vang lên, Hạt Vương đã bị Vương Lão đánh bay ra ngoài.
Quan Lão Nhị thấy vậy, lập tức hét lên một tiếng: “Hạt Vương.”
Sau đó hắn lập tức lao lên phía trước, muốn đỡ Hạt Vương đứng dậy.
Nhưng cú đấm của Vương Lão thực sự quá mạnh, Quan Lão Nhị sao có thể đỡ được đây?
Quan Lão Nhị vừa tiến lên muốn đỡ thì lập tức rơi vào tình thế cá nằm trong chậu, bị Vương Lão mạnh mẽ chặt đứt một cánh tay.
“Chủ nhân.” Hạt Vương lập tức hét lên một tiếng, gã vừa nói xong, ngụm máu đang kìm nén ở trong họng cũng không thể kìm được nữa.
Một ngụm máu đặc quánh phun ra từ miệng gã, tiếng “phụt” vang lên vô cùng rõ ràng.
Hiển nhiên là Hạt Vương đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Quan Lão Nhị khi hắn bị chặt đứt một cánh tay.
Lúc này gã không hề quan tâm đến sự sống chết của mình mà lại quan tâm đến vết thương của Quan Lão Nhị.
“Tôi không sao, nhưng còn cậu, chỉ sợ là đã bị nội thương rồi phải không?” Quan Lão Nhị và Hạt Vương đỡ nhau đứng dậy, ống tay áo nơi cánh tay bị đứt lìa rũ xuống một bên, trông cực kỳ thảm hại.
“Chủ nhân, tôi không sao, tôi còn có thể đánh thêm một trận nữa.” Hạt Vương gần như là nghiến răng nghiến lợi nói với Quan Lão Nhị.
“Hồ đồ.” Quan Lão Nhị quát lớn: “Tối nay dừng lại ở đây, chúng ta nhận thua, cậu không được phép ra tay nữa.”
Mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ như Quan Lão Nhị đang tức giận với Hạt Vương, nhưng thực chất là vô cùng quan tâm đến gã.
Tuy Hạt Vương hiểu ý mà Quan Lão Nhị muốn nói, nhưng cũng không muốn cứ thế từ bỏ.
Quan Lão Nhị liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hạt Vương, lập tức nhìn về phía Vương Lão rồi nói thẳng: “Đường đường là Vương Lão danh tiếng lẫy lừng vậy mà lại đi ức hiếp một kẻ mù, có phải là quá đáng quá rồi không?”
Quan Lão Nhị vừa nói xong, Vương Lão lập tức sững sờ.
Ông ta hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể nào tin nổi hỏi Quan Lão Nhị: “Cậu nói cái gì? Kẻ mù? Cậu ta là một kẻ mù ư?”
Vương Lão nặng nề giơ tay chỉ về phía Hạt Vương, sau đó chậm chạp hỏi Quan Lão Nhị một câu.
Nhưng Hạt Vương vừa nghe Vương Lão gọi mình như vậy, lập tức xông tới phẫn nộ hét lớn: “Kẻ mù là thứ mà ông có thể tùy tiện gọi ư?”
Thấy Hạt Vương lại một lần nữa xông về phía mình, khuôn mặt của Vương Lão lại càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì tên Hạt Vương này hoàn toàn không giống người mù một chút nào cả, động tác của gã vẫn rất linh hoạt, bước đi vững vàng, căn bản là nhìn không ra gã là một kẻ mù.
Mà Quan Lão Nhị đang đứng bên cạnh dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vương Lão, hắn lập tức mở miệng: “Vương Lão, không cần ngạc nhiên đến vậy, trực giác của cậu ta còn nhạy gấp mười lần người bình thường đấy.”
Sau đó, hắn lập tức chuyển đề tài: “Đánh nhau với một kẻ mù, Vương Lão thật sự là oai phong quá đi mất. Có dám dùng một tay để đánh với cậu ta không?”