Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-102
Chương 101. Sóng gió đấu giá
Anh còn kéo tay Tô Hàm, hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Cùng lúc khi Hoắc Khai Hà đưa hai người Chu Hàn vào khu vực khách quý, bên ngoài hội trường.
Sau khi Hào Diệu Thiến bị Thanh Long ném ra ngoài, không đến hai phút, trong góc tối xuất hiện một bóng dáng đi ra đánh thức cô ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cả người cực kỳ chật vật.
Cô ta chỉ nhớ lúc mình đang trêu chọc người phụ nữ của Chu Hàn, kết quả bị người ta đột ngột đánh ngất.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hào Diệu Thiến đầu cũng không quay lại, hỏi bóng dáng sau lưng mình: “Anh làm ăn kiểu gì vậy? Người ta động đến tôi anh cũng không biết ra mặt cứu giúp?”
Bóng dáng đó trầm ngâm một lúc: “Ngại quá, cô Hào, vừa rồi người ra tay với cô là Thanh Long, tôi không có tư cách chạm vào anh ta.”
Thực ra anh ta còn một câu không nói ra, anh ta không chỉ không có tư cách, cũng không có lá gan đó.
Tuy bây giờ Thanh Long chỉ còn lại một tay, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người rất lớn, vẫn không thể so sánh như cũ.
“Cái gì? Thanh Long?” Hào Diệu Thiến cau mày, cô ta theo bản năng hỏi một câu: “Là Thanh Long một trong bốn đại tướng? Sao Chu Hàn lại dẫn theo họ đến Cảng Thành vậy?”
“Không, Cô Hào sai rồi.” Bóng dáng kia trong lòng vẫn còn sợ hãi nói ra một câu.
Hào Diệu Thiến trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi: “Vậy ý anh là, chỉ có Thanh Long đến, những người khác không đến đúng không?”
Nếu chỉ có một mình Thanh Long đến, Hào Diệu Thiến hoàn toàn có thể xuất động một nhóm tử sĩ quấn Thanh Long đến chết.
Nhưng câu nói kế tiếp của bóng dáng đó lại khiến sắc mặt Hào Diệu Thiến thay đổi.
“Cô Hào hiểu lầm rồi, Chu Nguyên soái không chỉ mang theo bốn đại tướng, mà là sáu đại tướng.”
Sau khi anh ta nói xong, Hào Diệu Thiến lập tức bò dậy từ dưới đất, nhanh chóng tiến vào hội trường.
Trong lòng cô ta đã quyết định, cho dù cả nhà họ Hào chống đối Chu Hàn, cô ta cũng phải đi theo con đường khác.
Cô ta phải nịnh nọt Chu Hàn, tìm mọi cách nịnh bợ, tốt nhất là trở thành người phụ nữ của Chu Hàn.
Như vậy sẽ có thể giữ được đường lui cho nhà họ Hào, lỡ như đến khi đó nhà họ Hào thất bại thì cũng không đến mức quá thê thảm.
Khi Hào Diệu Thiến vào hội trường tìm Chu Hàn, hội đấu giá đã bắt đầu.
“Món đồ cổ được đấu giá tiếp theo đây tin rằng mọi người đều quen thuộc, nó là bảo bối đời nhà Nguyên, bức tranh có tên Thanh minh vũ kiều, giá khởi điểm là năm trăm ngàn, mỗi lần tăng giá không được dưới một trăm ngàn.”
Người dẫn chương trình trên sân khấu gõ búa, đấu giá bức tranh Thanh minh vũ kiều chính thức bắt đầu.
“Tôi ra sáu trăm ngàn.”
“Sáu trăm ngàn có là gì? Bảy trăm ngàn.”
“Hừ, chín trăm ngàn.”
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, rất nhanh đã có người xôn xao giơ bảng ra giá, tiếng này lấn át tiếng kia.
Chỉ là, sau khi giá lên đến chín trăm ngàn, người giơ bảng chậm rãi ít đi.
“Một triệu một trăm ngàn.”
“Một triệu hai trăm ngàn.”
Sau khi có hai giọng nói tăng giá vang lên, toàn trường im lặng như tờ.
Một bức tranh năm trăm ngàn, thế mà lại được hét lên giá cao một triệu hai trăm ngàn.
Chuyện này với mọi người mà nói, quả thật là chưa từng thấy.
“Không còn ai tăng giá nữa sao?” Người dẫn chương trình thở dài một hơi, rất sợ sẽ xảy ra cục diện đấu giá thất bại.
Bây giờ sau khi bức tranh kia đã dừng lại với giá một triệu hai trăm ngàn, anh ta lập tức gõ búa trong tay xuống: “Một triệu hai trăm ngàn lần thứ nhất.”
Không ai giơ bảng, toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Một triệu hai trăm ngàn lần thứ hai.”
Vẫn không có ai giơ bảng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn về phía người ban nãy hét giá một triệu hai trăm ngàn.
Giờ phút này, theo họ thấy, người hét giá một triệu hai trăm ngàn kia quả thật là mất tiền oan.
Tốn nhiều tiền như vậy mua bức tranh kia về để làm gì?
“Một triệu hai trăm ngàn…” Chính vào lúc người dẫn chương trình muốn gõ tiếng búa cuối cùng xuống, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Một triệu năm trăm ngàn.”
Sau khi nói xong, toàn trường huyên náo.
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức rơi về phía Hào Diệu Thiến, giọng nói ban nãy chính là của cô ta.
“Cô Hào?”
“Sao cô ta lại tốn nhiều tiền như vậy để mua bức tranh Thanh minh vũ kiều thế.”
“Người ta có tiền, giàu nhất Hoành thành chính là nhà họ Hào, cô ta lấy tiền ném chơi mà.”
“Ôi, đúng là người phụ nữ phá của.”
Chính vào lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình đã gõ xong tiếng búa thứ ba.
“Bức tranh Thanh minh vũ kiều cuối cùng đã thành giao với giá một triệu năm trăm ngàn.” Người dẫn chương trình kích động hét một tiếng: “Người có được bảo bối là nhà họ Hào Hoành Thành, cô Hào, Hào Diệu Thiến.”
Giờ phút này, tất cả mọi người ở hiện trường coi như rõ ràng nhà họ Hào giàu thế nào.
Tùy tiện nhảy ra con cháu nào đó cũng có thể đốt tiền như vậy.
Phải biết, bức tranh Thanh minh vũ kiều kia giá khởi điểm chỉ có năm trăm ngàn, nhưng Hào Diệu Thiến này lại nâng giá lên gấp ba lần, mua lại bức tranh đó.
Trong mắt mọi người, Hào Diệu Thiến chính là người phụ nữ phá của.
Nhưng trên thực tế, cô ta lại thông minh hơn tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hào Diệu Thiến chợt nhớ ra điều bí ẩn của bức tranh này.
Bức tranh này được hòa lẫn từ máu và mực, sau đó đổ đầy nước trong, sau khi rót đầy toàn bức tranh, sẽ hiện ra một cảnh tượng khác.
Mà cảnh tượng đó lại có bí ẩn cực lớn, bên trong là một bản đồ truy tìm bảo vật.
Nghe nói bảo bối là một thanh bảo kiếm, có lịch sử hơn ngàn năm.
Sở dĩ Hào Diệu Thiến ra giá cao đấu giá bức tranh này chính là để tặng cho Chu Hàn.
Nói thẳng ra, chính là bậc thang dùng để đầu nhập.
Lúc này Chu Hàn và Tô Hàm nhìn nhau, hai người đều thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương, không biết Hào Diệu Thiến này rốt cuộc muốn làm gì.
Buổi đấu giá diễn ra không nóng không lạnh, mà Hào Diệu Thiến không còn ra tay nữa.
Cho đến khi đấu giá kết thúc, Hào Diệu Thiến nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Hàn.
Đầu tiên cô ta cung kính cúi người với Tô Hàm, sau đó vẻ mặt tràn ngập áy náy lên tiếng: “Cô Chu, xin lỗi, tôi không nên nói chuyện thô lỗ như vậy.”
Dứt lời, cô ta vươn tay tát hai cái lên mặt mình.
Hai tiếng “bốp bốp” vang lên thanh thúy, đủ để bày tỏ thành ý.
Người bên cạnh đều nhìn đến ngơ ngác, bọn họ không hiểu nổi tại sao cô Hào lại phải cúi đầu trước hai người trẻ tuổi không có tên tuổi này.
Mà Chu Hàn và Tô Hàm lại càng không biết ra sao, có chút khó hiểu Hào Diệu Thiến rốt cuộc muốn làm gì.
Hào Diệu Thiến ngẩng đầu, gương mặt đã sưng lên như đầu heo, nhưng cô ta không chút để ý.
Mà hai tay dâng lên bức tranh Thanh minh vũ kiều đưa đến trước mặt Chu Hàn, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Cô ta bày ra tư thế muốn tặng bức tranh Thanh minh vũ kiều cho Chu Hàn.
“Có ý gì?” Chu Hàn lạnh lùng liếc cô ta, lên tiếng hỏi.
Hào Diệu Thiến mím môi cười: “Tuy món đồ đấu giá một triệu năm trăm ngàn không đáng tiền, nhưng là tâm ý của Diệu Diệu, mong Chu Nguyên soái nhận lấy.”
Khi Hào Diệu Thiến vừa nói xong, đột nhiên chỉ nghe một tiếng “pằng” vang lên.
Sau đó, Hào Diệu Thiến bị bắn một lỗ máu trên cánh tay, gương mặt cô ta tái nhợt.
Lập tức lòng bàn tay mềm oặt, bức tranh Thanh minh vũ kiều chớp mắt rơi xuống đất.
Tiếp đó, mấy chục bóng dáng xuất hiện từ góc tối, trong tay họ cầm theo vũ khí nóng, cùng lúc ngăn cách mọi người, nhặt bức tranh Thanh minh vũ kiều lên rồi nhanh chóng rút lui.
Bọn họ xuất hiện khí thế hung hăng, đến nhanh, đi càng nhanh, khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có điều, Chu Hàn lại nhìn thấy rất rõ ràng, mấy người này nhắm vào bức tranh Thanh minh vũ kiều.
Vốn dĩ anh còn tưởng nhóm người này là kẻ thù của Hoắc Tử Kim, sau khi bọn họ mang bức tranh Thanh minh vũ kiều đi, anh mới chợt nhận ra bức tranh này không đơn giản.
Hơn nữa, Chu Hàn đã sớm nhìn ra Hào Diệu Thiến này cũng không đơn giản.
Nếu cô ta đã đập nhiều tiền như vậy để đấu giá bức tranh Thanh minh vũ kiều, vậy cho thấy rõ bức tranh này có chỗ quý giá của nó.
“Thanh Long, đuổi theo.” Chu Hàn đầu cũng không quay lại nói một tiếng với Thanh Long trong góc tối.
Sau khi nói xong, trong góc tối lập tức truyền ra giọng nói cung kính: “Vâng.”
Sau đó, một bóng dáng xông ra ngoài.
Chương 102. Hoài bích có tội
Mà biến cố này khiến mọi người ở hiện trường hoảng sợ không nói nên lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.
Theo họ thấy, Hào Diệu Thiến không nên bị trúng đạn.
Nhưng thực tế trần trụi lại xảy ra trước mắt họ, vậy mà có người thật sự dám ra tay với Hào Diệu Thiến.
Hơn nữa không chỉ ra tay đơn giản như thế, suýt nữa đã xảy ra mạng người.
Mà không ít quan chức cấp cao ở hiện trường bắt đầu trở nên chột dạ, họ sợ hãi, họ sợ kết cục của mình cũng giống Hào Diệu Thiến.
Dù sao Hào Diệu Thiến là cô chủ nhà họ Hào còn suýt nữa bị người ta lấy mạng, huống chi là bọn họ?
Phải biết, thân phận và bối cảnh của những người ở hiện trường không có mấy ai sánh được với Hào Diệu Thiến.
Cho nên, gần như sau khi biến cố xảy ra, nhóm người lập tức rút lui, rất nhanh đã giải tán hơn nửa.
“Chu Nguyên soái, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi.” Hoắc Khai Hà không ngốc, ông ta vừa nhìn đã nhận ra bí ẩn bên trong, lập tức nói một câu với Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại lắc đầu.
Ánh mắt anh rơi lên cổ tay Hào Diệu Thiến, sắc mặt cô ta có chút dữ tợn, nghiến chặt răng, rõ ràng là dáng vẻ cố hết sức.
“Không sao chứ?” Chu Hàn hỏi cô ta một câu, người ngoài nhìn thấy cảm giác tràn ngập quan tâm.
Nhưng trên thực tế, Chu Hàn chỉ muốn hỏi rõ bức tranh đó có chỗ nào khác biệt mà thôi.
“Tôi không sao.” Sắc mặt Hào Diệu Thiến trắng bệch như tờ giấy, lắc đầu với Chu Hàn.
Cô ta nặn ra nụ cười miễn cưỡng cực kỳ khó coi, nói một câu với Chu Hàn: “Cám ơn quan tâm.”
Dứt lời, Hào Diệu Thiến xoay người rời đi.
Cô ta biết tình huống của mình, nếu không nhanh chóng chữa trị chỉ e sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên phải nịnh bợ Chu Hàn, nhưng cũng phải phân biệt thời điểm.
Cũng không thể bỏ mạng mà đi nịnh nọt người ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, Chu Hàn cũng không ở lại nữa.
Anh đang định gọi Hoắc Khai Hà chuẩn bị xe, nhưng chính vào lúc này một bóng dáng dùng tốc độ cực nhanh đến gần anh.
“Cẩn thận.” Hoắc Khai Hà và Tô Hàm gần như lên tiếng cùng lúc, hai người cực kỳ quan tâm Chu Hàn.
Có điều Chu Hàn lại hiện rõ vẻ thoải mái, chỉ vì anh đã cảm nhận được hơi thở của người đến.
Hơi thở này vô cùng quen thuộc, hơn nữa khẳng định không thể sai được, trừ Thanh Long sẽ không còn người khác.
Quả nhiên, bóng dáng kia rất nhanh đã xuất hiện trước mặt mấy người họ.
Chu Hàn vừa nhìn đã phát hiện người đến không phải ai khác chính là Thanh Long.
“Nguyên soái, bắt được rồi.” Thanh Long cung kính nói với Chu Hàn một câu, sau đó hai tay đưa bức tranh Thanh minh vũ kiều lên.
Chu Hàn nhận lấy bức tranh Thanh minh vũ kiều, gương mặt mang theo ý cười.
Bức tranh này phải từ từ tìm hiểu điều tra bí ẩn.
“Cậu thay tôi bảo quản trước đi.” Chu Hàn nói với Thanh Long một câu, sau đó phất tay, gọi nhóm người Hoắc Khai Hà rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Hàm luôn có vẻ buồn bực không vui.
Nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, Chu Hàn tự nhiên hiểu rõ trong lòng đối phương không thoải mái.
Có lẽ là vì chuyện của Hào Diệu Thiến.
“Hoắc gia chủ, Cảng Thành của mọi người hộp đêm chỗ nào đặc sắc vậy?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi Hoắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thông qua kính chiếu hậu nhìn Chu Hàn.
Kết quả ông ta vô ý liếc nhìn sắc mặt Tô Hàm có chút khó coi, nếu đoán không nhầm, Chu nguyên soái muốn đưa vợ mình đi giải sầu.
Suy nghĩ đến đây, Hoắc Khai Hà khẽ ho khan, cố ý sâu kín nói: “Có một nơi chơi rất vui.”
Ông ta hơi ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đó là Bất dạ viên, nơi đó có đầy đủ các thiết bị giải trí, hơn nữa cách chơi khá mới mẻ.”
Dứt lời, Hoắc Khai Hà còn không quên bổ sung một câu: “Cực kỳ thích hợp cho các cặp đôi đến chơi.”
Sau khi Hoắc Khai Hà nói xong, Tô Hàm theo bản năng nhìn ra ngoài cửa xe, trong ánh mắt của cô lộ ra chút tò mò.
Hoắc Khai Hà và Chu Hàn đều bắt được cảnh này vào mắt, hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu, trong lòng hiểu rõ.
Hoắc Khai Hà rèn thép khi còn nóng: “Bất dạ viên còn có trò chơi đóng giả hải tặc và kết hôn nữa.”
Hoắc Khai Hà vừa nói xong, mắt Tô Hàm lập tức sáng lên.
Có điều, chuyện này là thật, không phải Hoắc Khai Hà lừa gạt, ăn nói hùng hồn.
Công viên trò chơi Bất dạ viên ở Cảng Thành bọn họ quả thật có rất nhiều thiết bị trò chơi phong phú, cùng với cách chơi đặc biệt phù hợp với tâm lý người trẻ tuổi.
Cũng chính vì vậy Bất dạ viên ở Cảng Thành mới nổi tiếng như thế.
“Đúng rồi, đặc biệt Bất dạ viên còn có đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.” Hoắc Tinh Nghệ hợp thời bổ sung một câu.
Ông ta tinh ranh, tự nhiên hiểu rõ Chu Hàn và Hoắc Khai Hà đang làm gì.
Đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng?
Ánh sáng trong mắt Tô Hàm càng lúc càng rực rỡ, giờ phút này, cô hận không thể mọc cánh bay đến Bất dạ viên chơi đùa một phen, triệt để phát tiết buồn bực trong lòng.
Chu Hàn không dấu vết liếc nhìn Tô Hàm, thấy người phụ nữ có vẻ rất muốn đến đó chơi, anh lập tức lên tiếng: “Thật sự chơi vui như hai người nói sao?”
Hoắc Khai Hà không ngốc, lập tức phối hợp nói một câu: “Chu nguyên soái, cậu có thể đưa vợ đến thử.”
Dứt lời, ông ta xoay chuyển chủ đề: “Nếu không vui thì tôi chặt đầu xuống, cho cậu làm ghế ngồi.”
“Thêm cả cái đầu của tôi nữa.” Hoắc Tinh Nghệ cũng ở bên cạnh quát gió thổi lửa.
Thoạt nhìn hai người Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ hợp lại đánh cược với Chu Hàn, nhưng trên thực tế là khơi gợi hứng thú cho Tô Hàm.
Quả nhiên, ba người tung hứng khiến Tô Hàm trúng kế.
Không đợi Chu Hàn chủ động đề nghị đến Bất dạ viên, Tô Hàm nhịn không được lên tiếng: “Chu Hàn, em muốn đến Bất dạ viên chơi.”
Thấy dáng vẻ không đợi nổi của người phụ nữ, Chu Hàn lập tức gật đầu.
Sau đó, Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ thức thời xuống xe, hai người lên xe khác rời đi.
Mà Chu Hàn và Tô Hàm chạy đến Bất dạ viên.
Cả đường rất thuận lợi, đám người cướp bức tranh Thanh minh vũ kiều không hề đuổi theo.
Chu Hàn lại không vì điều đó mà buông lỏng, ngược lại đề cao cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng đề phòng biến cố xảy ra.
Dù sao với anh mà nói Tô Hàm rất quan trọng.
Rất nhanh, xe đã chạy vào bãi đỗ của Bất dạ viên.
Tài xế Hoắc thị cung kính nói với hai người Chu Hàn một câu: “Hai vị, tôi ở đây chờ hai người.”
Chu Hàn gật đầu, lập tức đưa Tô Hàm xuống xe, mua vé vào cửa.
Hai mắt Tô Hàm tỏa sáng, trực tiếp đến chỗ đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.
Kết quả rất nhanh đã tìm được, cô kéo Chu Hàn “kết hôn lại lần nữa”.
Tuy chỉ là đóng giả, không phải thật, lại khiến Tô Hàm cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Giờ phút này tâm trạng Tô Hàm vui vẻ, không còn ghen tuông chuyện của Hào Diệu Thiến nữa.
So sánh với tâm trạng tốt đẹp của Tô Hàm, Chu Hàn lại có chút buồn bực.
Trong lòng anh hiểu rõ, đám người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy.
Chỉ là, đám người đó chậm chạp không xuất hiện đến cướp lại bức tranh Thanh minh vũ kiều.
Chu Hàn sẽ không ngây thơ cho rằng sự việc cứ bỏ qua như thế, anh chỉ cảm thấy có cái bẫy lớn hơn đang đợi mình.
Tô Hàm kéo Chu Hàn dạo chơi khắp nơi, rất nhanh đã đến chỗ đóng giả hải tặc.
Hai người lên thuyền hải tặc, nhân viên đưa cho Tô Hàm một cây súng đồ chơi.
“Anh đóng vai hải tặc, em đóng vai nữ anh hùng.” Tô Hàm hứng chí nói với Chu Hàn.
Cô phải “trừng phạt” Chu Hàn đàng hoàng một phen, để anh biết sai.
“Được, đều nghe em.” Chu Hàn mỉm cười dịu dàng với Tô Hàm, lập tức đội nón hải tặc lên đầu.
Chính vào lúc Chu Hàn rời khỏi thuyền hải tặc, chuẩn bị “đánh cướp”, Tô Hàm nhấc súng đồ chơi trong tay, nhắm chuẩn Chu Hàn bắn một phát.
Kết quả chỉ nghe “pằng” một tiếng, ánh lửa lập tức lóe lên.
Anh còn kéo tay Tô Hàm, hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.
Cùng lúc khi Hoắc Khai Hà đưa hai người Chu Hàn vào khu vực khách quý, bên ngoài hội trường.
Sau khi Hào Diệu Thiến bị Thanh Long ném ra ngoài, không đến hai phút, trong góc tối xuất hiện một bóng dáng đi ra đánh thức cô ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến tỉnh lại, dùng sức lắc đầu, cả người cực kỳ chật vật.
Cô ta chỉ nhớ lúc mình đang trêu chọc người phụ nữ của Chu Hàn, kết quả bị người ta đột ngột đánh ngất.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hào Diệu Thiến đầu cũng không quay lại, hỏi bóng dáng sau lưng mình: “Anh làm ăn kiểu gì vậy? Người ta động đến tôi anh cũng không biết ra mặt cứu giúp?”
Bóng dáng đó trầm ngâm một lúc: “Ngại quá, cô Hào, vừa rồi người ra tay với cô là Thanh Long, tôi không có tư cách chạm vào anh ta.”
Thực ra anh ta còn một câu không nói ra, anh ta không chỉ không có tư cách, cũng không có lá gan đó.
Tuy bây giờ Thanh Long chỉ còn lại một tay, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người rất lớn, vẫn không thể so sánh như cũ.
“Cái gì? Thanh Long?” Hào Diệu Thiến cau mày, cô ta theo bản năng hỏi một câu: “Là Thanh Long một trong bốn đại tướng? Sao Chu Hàn lại dẫn theo họ đến Cảng Thành vậy?”
“Không, Cô Hào sai rồi.” Bóng dáng kia trong lòng vẫn còn sợ hãi nói ra một câu.
Hào Diệu Thiến trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi: “Vậy ý anh là, chỉ có Thanh Long đến, những người khác không đến đúng không?”
Nếu chỉ có một mình Thanh Long đến, Hào Diệu Thiến hoàn toàn có thể xuất động một nhóm tử sĩ quấn Thanh Long đến chết.
Nhưng câu nói kế tiếp của bóng dáng đó lại khiến sắc mặt Hào Diệu Thiến thay đổi.
“Cô Hào hiểu lầm rồi, Chu Nguyên soái không chỉ mang theo bốn đại tướng, mà là sáu đại tướng.”
Sau khi anh ta nói xong, Hào Diệu Thiến lập tức bò dậy từ dưới đất, nhanh chóng tiến vào hội trường.
Trong lòng cô ta đã quyết định, cho dù cả nhà họ Hào chống đối Chu Hàn, cô ta cũng phải đi theo con đường khác.
Cô ta phải nịnh nọt Chu Hàn, tìm mọi cách nịnh bợ, tốt nhất là trở thành người phụ nữ của Chu Hàn.
Như vậy sẽ có thể giữ được đường lui cho nhà họ Hào, lỡ như đến khi đó nhà họ Hào thất bại thì cũng không đến mức quá thê thảm.
Khi Hào Diệu Thiến vào hội trường tìm Chu Hàn, hội đấu giá đã bắt đầu.
“Món đồ cổ được đấu giá tiếp theo đây tin rằng mọi người đều quen thuộc, nó là bảo bối đời nhà Nguyên, bức tranh có tên Thanh minh vũ kiều, giá khởi điểm là năm trăm ngàn, mỗi lần tăng giá không được dưới một trăm ngàn.”
Người dẫn chương trình trên sân khấu gõ búa, đấu giá bức tranh Thanh minh vũ kiều chính thức bắt đầu.
“Tôi ra sáu trăm ngàn.”
“Sáu trăm ngàn có là gì? Bảy trăm ngàn.”
“Hừ, chín trăm ngàn.”
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, rất nhanh đã có người xôn xao giơ bảng ra giá, tiếng này lấn át tiếng kia.
Chỉ là, sau khi giá lên đến chín trăm ngàn, người giơ bảng chậm rãi ít đi.
“Một triệu một trăm ngàn.”
“Một triệu hai trăm ngàn.”
Sau khi có hai giọng nói tăng giá vang lên, toàn trường im lặng như tờ.
Một bức tranh năm trăm ngàn, thế mà lại được hét lên giá cao một triệu hai trăm ngàn.
Chuyện này với mọi người mà nói, quả thật là chưa từng thấy.
“Không còn ai tăng giá nữa sao?” Người dẫn chương trình thở dài một hơi, rất sợ sẽ xảy ra cục diện đấu giá thất bại.
Bây giờ sau khi bức tranh kia đã dừng lại với giá một triệu hai trăm ngàn, anh ta lập tức gõ búa trong tay xuống: “Một triệu hai trăm ngàn lần thứ nhất.”
Không ai giơ bảng, toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Một triệu hai trăm ngàn lần thứ hai.”
Vẫn không có ai giơ bảng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn về phía người ban nãy hét giá một triệu hai trăm ngàn.
Giờ phút này, theo họ thấy, người hét giá một triệu hai trăm ngàn kia quả thật là mất tiền oan.
Tốn nhiều tiền như vậy mua bức tranh kia về để làm gì?
“Một triệu hai trăm ngàn…” Chính vào lúc người dẫn chương trình muốn gõ tiếng búa cuối cùng xuống, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Một triệu năm trăm ngàn.”
Sau khi nói xong, toàn trường huyên náo.
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức rơi về phía Hào Diệu Thiến, giọng nói ban nãy chính là của cô ta.
“Cô Hào?”
“Sao cô ta lại tốn nhiều tiền như vậy để mua bức tranh Thanh minh vũ kiều thế.”
“Người ta có tiền, giàu nhất Hoành thành chính là nhà họ Hào, cô ta lấy tiền ném chơi mà.”
“Ôi, đúng là người phụ nữ phá của.”
Chính vào lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, người dẫn chương trình đã gõ xong tiếng búa thứ ba.
“Bức tranh Thanh minh vũ kiều cuối cùng đã thành giao với giá một triệu năm trăm ngàn.” Người dẫn chương trình kích động hét một tiếng: “Người có được bảo bối là nhà họ Hào Hoành Thành, cô Hào, Hào Diệu Thiến.”
Giờ phút này, tất cả mọi người ở hiện trường coi như rõ ràng nhà họ Hào giàu thế nào.
Tùy tiện nhảy ra con cháu nào đó cũng có thể đốt tiền như vậy.
Phải biết, bức tranh Thanh minh vũ kiều kia giá khởi điểm chỉ có năm trăm ngàn, nhưng Hào Diệu Thiến này lại nâng giá lên gấp ba lần, mua lại bức tranh đó.
Trong mắt mọi người, Hào Diệu Thiến chính là người phụ nữ phá của.
Nhưng trên thực tế, cô ta lại thông minh hơn tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hào Diệu Thiến chợt nhớ ra điều bí ẩn của bức tranh này.
Bức tranh này được hòa lẫn từ máu và mực, sau đó đổ đầy nước trong, sau khi rót đầy toàn bức tranh, sẽ hiện ra một cảnh tượng khác.
Mà cảnh tượng đó lại có bí ẩn cực lớn, bên trong là một bản đồ truy tìm bảo vật.
Nghe nói bảo bối là một thanh bảo kiếm, có lịch sử hơn ngàn năm.
Sở dĩ Hào Diệu Thiến ra giá cao đấu giá bức tranh này chính là để tặng cho Chu Hàn.
Nói thẳng ra, chính là bậc thang dùng để đầu nhập.
Lúc này Chu Hàn và Tô Hàm nhìn nhau, hai người đều thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương, không biết Hào Diệu Thiến này rốt cuộc muốn làm gì.
Buổi đấu giá diễn ra không nóng không lạnh, mà Hào Diệu Thiến không còn ra tay nữa.
Cho đến khi đấu giá kết thúc, Hào Diệu Thiến nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Hàn.
Đầu tiên cô ta cung kính cúi người với Tô Hàm, sau đó vẻ mặt tràn ngập áy náy lên tiếng: “Cô Chu, xin lỗi, tôi không nên nói chuyện thô lỗ như vậy.”
Dứt lời, cô ta vươn tay tát hai cái lên mặt mình.
Hai tiếng “bốp bốp” vang lên thanh thúy, đủ để bày tỏ thành ý.
Người bên cạnh đều nhìn đến ngơ ngác, bọn họ không hiểu nổi tại sao cô Hào lại phải cúi đầu trước hai người trẻ tuổi không có tên tuổi này.
Mà Chu Hàn và Tô Hàm lại càng không biết ra sao, có chút khó hiểu Hào Diệu Thiến rốt cuộc muốn làm gì.
Hào Diệu Thiến ngẩng đầu, gương mặt đã sưng lên như đầu heo, nhưng cô ta không chút để ý.
Mà hai tay dâng lên bức tranh Thanh minh vũ kiều đưa đến trước mặt Chu Hàn, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
Cô ta bày ra tư thế muốn tặng bức tranh Thanh minh vũ kiều cho Chu Hàn.
“Có ý gì?” Chu Hàn lạnh lùng liếc cô ta, lên tiếng hỏi.
Hào Diệu Thiến mím môi cười: “Tuy món đồ đấu giá một triệu năm trăm ngàn không đáng tiền, nhưng là tâm ý của Diệu Diệu, mong Chu Nguyên soái nhận lấy.”
Khi Hào Diệu Thiến vừa nói xong, đột nhiên chỉ nghe một tiếng “pằng” vang lên.
Sau đó, Hào Diệu Thiến bị bắn một lỗ máu trên cánh tay, gương mặt cô ta tái nhợt.
Lập tức lòng bàn tay mềm oặt, bức tranh Thanh minh vũ kiều chớp mắt rơi xuống đất.
Tiếp đó, mấy chục bóng dáng xuất hiện từ góc tối, trong tay họ cầm theo vũ khí nóng, cùng lúc ngăn cách mọi người, nhặt bức tranh Thanh minh vũ kiều lên rồi nhanh chóng rút lui.
Bọn họ xuất hiện khí thế hung hăng, đến nhanh, đi càng nhanh, khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có điều, Chu Hàn lại nhìn thấy rất rõ ràng, mấy người này nhắm vào bức tranh Thanh minh vũ kiều.
Vốn dĩ anh còn tưởng nhóm người này là kẻ thù của Hoắc Tử Kim, sau khi bọn họ mang bức tranh Thanh minh vũ kiều đi, anh mới chợt nhận ra bức tranh này không đơn giản.
Hơn nữa, Chu Hàn đã sớm nhìn ra Hào Diệu Thiến này cũng không đơn giản.
Nếu cô ta đã đập nhiều tiền như vậy để đấu giá bức tranh Thanh minh vũ kiều, vậy cho thấy rõ bức tranh này có chỗ quý giá của nó.
“Thanh Long, đuổi theo.” Chu Hàn đầu cũng không quay lại nói một tiếng với Thanh Long trong góc tối.
Sau khi nói xong, trong góc tối lập tức truyền ra giọng nói cung kính: “Vâng.”
Sau đó, một bóng dáng xông ra ngoài.
Chương 102. Hoài bích có tội
Mà biến cố này khiến mọi người ở hiện trường hoảng sợ không nói nên lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.
Theo họ thấy, Hào Diệu Thiến không nên bị trúng đạn.
Nhưng thực tế trần trụi lại xảy ra trước mắt họ, vậy mà có người thật sự dám ra tay với Hào Diệu Thiến.
Hơn nữa không chỉ ra tay đơn giản như thế, suýt nữa đã xảy ra mạng người.
Mà không ít quan chức cấp cao ở hiện trường bắt đầu trở nên chột dạ, họ sợ hãi, họ sợ kết cục của mình cũng giống Hào Diệu Thiến.
Dù sao Hào Diệu Thiến là cô chủ nhà họ Hào còn suýt nữa bị người ta lấy mạng, huống chi là bọn họ?
Phải biết, thân phận và bối cảnh của những người ở hiện trường không có mấy ai sánh được với Hào Diệu Thiến.
Cho nên, gần như sau khi biến cố xảy ra, nhóm người lập tức rút lui, rất nhanh đã giải tán hơn nửa.
“Chu Nguyên soái, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta mau rời khỏi.” Hoắc Khai Hà không ngốc, ông ta vừa nhìn đã nhận ra bí ẩn bên trong, lập tức nói một câu với Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại lắc đầu.
Ánh mắt anh rơi lên cổ tay Hào Diệu Thiến, sắc mặt cô ta có chút dữ tợn, nghiến chặt răng, rõ ràng là dáng vẻ cố hết sức.
“Không sao chứ?” Chu Hàn hỏi cô ta một câu, người ngoài nhìn thấy cảm giác tràn ngập quan tâm.
Nhưng trên thực tế, Chu Hàn chỉ muốn hỏi rõ bức tranh đó có chỗ nào khác biệt mà thôi.
“Tôi không sao.” Sắc mặt Hào Diệu Thiến trắng bệch như tờ giấy, lắc đầu với Chu Hàn.
Cô ta nặn ra nụ cười miễn cưỡng cực kỳ khó coi, nói một câu với Chu Hàn: “Cám ơn quan tâm.”
Dứt lời, Hào Diệu Thiến xoay người rời đi.
Cô ta biết tình huống của mình, nếu không nhanh chóng chữa trị chỉ e sẽ mất máu quá nhiều mà nguy hiểm tính mạng.
Đương nhiên phải nịnh bợ Chu Hàn, nhưng cũng phải phân biệt thời điểm.
Cũng không thể bỏ mạng mà đi nịnh nọt người ta.
Sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, Chu Hàn cũng không ở lại nữa.
Anh đang định gọi Hoắc Khai Hà chuẩn bị xe, nhưng chính vào lúc này một bóng dáng dùng tốc độ cực nhanh đến gần anh.
“Cẩn thận.” Hoắc Khai Hà và Tô Hàm gần như lên tiếng cùng lúc, hai người cực kỳ quan tâm Chu Hàn.
Có điều Chu Hàn lại hiện rõ vẻ thoải mái, chỉ vì anh đã cảm nhận được hơi thở của người đến.
Hơi thở này vô cùng quen thuộc, hơn nữa khẳng định không thể sai được, trừ Thanh Long sẽ không còn người khác.
Quả nhiên, bóng dáng kia rất nhanh đã xuất hiện trước mặt mấy người họ.
Chu Hàn vừa nhìn đã phát hiện người đến không phải ai khác chính là Thanh Long.
“Nguyên soái, bắt được rồi.” Thanh Long cung kính nói với Chu Hàn một câu, sau đó hai tay đưa bức tranh Thanh minh vũ kiều lên.
Chu Hàn nhận lấy bức tranh Thanh minh vũ kiều, gương mặt mang theo ý cười.
Bức tranh này phải từ từ tìm hiểu điều tra bí ẩn.
“Cậu thay tôi bảo quản trước đi.” Chu Hàn nói với Thanh Long một câu, sau đó phất tay, gọi nhóm người Hoắc Khai Hà rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Hàm luôn có vẻ buồn bực không vui.
Nhìn thấy dáng vẻ này của người phụ nữ, Chu Hàn tự nhiên hiểu rõ trong lòng đối phương không thoải mái.
Có lẽ là vì chuyện của Hào Diệu Thiến.
“Hoắc gia chủ, Cảng Thành của mọi người hộp đêm chỗ nào đặc sắc vậy?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi Hoắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thông qua kính chiếu hậu nhìn Chu Hàn.
Kết quả ông ta vô ý liếc nhìn sắc mặt Tô Hàm có chút khó coi, nếu đoán không nhầm, Chu nguyên soái muốn đưa vợ mình đi giải sầu.
Suy nghĩ đến đây, Hoắc Khai Hà khẽ ho khan, cố ý sâu kín nói: “Có một nơi chơi rất vui.”
Ông ta hơi ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đó là Bất dạ viên, nơi đó có đầy đủ các thiết bị giải trí, hơn nữa cách chơi khá mới mẻ.”
Dứt lời, Hoắc Khai Hà còn không quên bổ sung một câu: “Cực kỳ thích hợp cho các cặp đôi đến chơi.”
Sau khi Hoắc Khai Hà nói xong, Tô Hàm theo bản năng nhìn ra ngoài cửa xe, trong ánh mắt của cô lộ ra chút tò mò.
Hoắc Khai Hà và Chu Hàn đều bắt được cảnh này vào mắt, hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu, trong lòng hiểu rõ.
Hoắc Khai Hà rèn thép khi còn nóng: “Bất dạ viên còn có trò chơi đóng giả hải tặc và kết hôn nữa.”
Hoắc Khai Hà vừa nói xong, mắt Tô Hàm lập tức sáng lên.
Có điều, chuyện này là thật, không phải Hoắc Khai Hà lừa gạt, ăn nói hùng hồn.
Công viên trò chơi Bất dạ viên ở Cảng Thành bọn họ quả thật có rất nhiều thiết bị trò chơi phong phú, cùng với cách chơi đặc biệt phù hợp với tâm lý người trẻ tuổi.
Cũng chính vì vậy Bất dạ viên ở Cảng Thành mới nổi tiếng như thế.
“Đúng rồi, đặc biệt Bất dạ viên còn có đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.” Hoắc Tinh Nghệ hợp thời bổ sung một câu.
Ông ta tinh ranh, tự nhiên hiểu rõ Chu Hàn và Hoắc Khai Hà đang làm gì.
Đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng?
Ánh sáng trong mắt Tô Hàm càng lúc càng rực rỡ, giờ phút này, cô hận không thể mọc cánh bay đến Bất dạ viên chơi đùa một phen, triệt để phát tiết buồn bực trong lòng.
Chu Hàn không dấu vết liếc nhìn Tô Hàm, thấy người phụ nữ có vẻ rất muốn đến đó chơi, anh lập tức lên tiếng: “Thật sự chơi vui như hai người nói sao?”
Hoắc Khai Hà không ngốc, lập tức phối hợp nói một câu: “Chu nguyên soái, cậu có thể đưa vợ đến thử.”
Dứt lời, ông ta xoay chuyển chủ đề: “Nếu không vui thì tôi chặt đầu xuống, cho cậu làm ghế ngồi.”
“Thêm cả cái đầu của tôi nữa.” Hoắc Tinh Nghệ cũng ở bên cạnh quát gió thổi lửa.
Thoạt nhìn hai người Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ hợp lại đánh cược với Chu Hàn, nhưng trên thực tế là khơi gợi hứng thú cho Tô Hàm.
Quả nhiên, ba người tung hứng khiến Tô Hàm trúng kế.
Không đợi Chu Hàn chủ động đề nghị đến Bất dạ viên, Tô Hàm nhịn không được lên tiếng: “Chu Hàn, em muốn đến Bất dạ viên chơi.”
Thấy dáng vẻ không đợi nổi của người phụ nữ, Chu Hàn lập tức gật đầu.
Sau đó, Hoắc Khai Hà và Hoắc Tinh Nghệ thức thời xuống xe, hai người lên xe khác rời đi.
Mà Chu Hàn và Tô Hàm chạy đến Bất dạ viên.
Cả đường rất thuận lợi, đám người cướp bức tranh Thanh minh vũ kiều không hề đuổi theo.
Chu Hàn lại không vì điều đó mà buông lỏng, ngược lại đề cao cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng đề phòng biến cố xảy ra.
Dù sao với anh mà nói Tô Hàm rất quan trọng.
Rất nhanh, xe đã chạy vào bãi đỗ của Bất dạ viên.
Tài xế Hoắc thị cung kính nói với hai người Chu Hàn một câu: “Hai vị, tôi ở đây chờ hai người.”
Chu Hàn gật đầu, lập tức đưa Tô Hàm xuống xe, mua vé vào cửa.
Hai mắt Tô Hàm tỏa sáng, trực tiếp đến chỗ đóng giả kết hôn nổi tiếng trên mạng.
Kết quả rất nhanh đã tìm được, cô kéo Chu Hàn “kết hôn lại lần nữa”.
Tuy chỉ là đóng giả, không phải thật, lại khiến Tô Hàm cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Giờ phút này tâm trạng Tô Hàm vui vẻ, không còn ghen tuông chuyện của Hào Diệu Thiến nữa.
So sánh với tâm trạng tốt đẹp của Tô Hàm, Chu Hàn lại có chút buồn bực.
Trong lòng anh hiểu rõ, đám người kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng cam chịu như vậy.
Chỉ là, đám người đó chậm chạp không xuất hiện đến cướp lại bức tranh Thanh minh vũ kiều.
Chu Hàn sẽ không ngây thơ cho rằng sự việc cứ bỏ qua như thế, anh chỉ cảm thấy có cái bẫy lớn hơn đang đợi mình.
Tô Hàm kéo Chu Hàn dạo chơi khắp nơi, rất nhanh đã đến chỗ đóng giả hải tặc.
Hai người lên thuyền hải tặc, nhân viên đưa cho Tô Hàm một cây súng đồ chơi.
“Anh đóng vai hải tặc, em đóng vai nữ anh hùng.” Tô Hàm hứng chí nói với Chu Hàn.
Cô phải “trừng phạt” Chu Hàn đàng hoàng một phen, để anh biết sai.
“Được, đều nghe em.” Chu Hàn mỉm cười dịu dàng với Tô Hàm, lập tức đội nón hải tặc lên đầu.
Chính vào lúc Chu Hàn rời khỏi thuyền hải tặc, chuẩn bị “đánh cướp”, Tô Hàm nhấc súng đồ chơi trong tay, nhắm chuẩn Chu Hàn bắn một phát.
Kết quả chỉ nghe “pằng” một tiếng, ánh lửa lập tức lóe lên.