Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173-174
Chương 173. Gặp lại A Cửu
“Để lại chứng cứ rồi đi.” Sát tâm A Cửu trỗi dậy, ông ta gầm lên một tiếng, chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh.
Bạch Hổ thấy thế ngay lập tức đánh mùi được nguy hiểm, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Cửu.
A Cửu lấy từ dưới bàn ra vũ khí nóng rồi xoay người, nhắm vào Chu Hàn.
Chu Hàn cảm nhận được sát khí nhưng cũng không quay đầu nhìn lấy một chút.
Bạch Hổ đã sớm nhận ra A Cửu có hơi sai sai, vừa thấy đối phương rút súng đã lập tức vọt đến.
A Cửu còn chưa kịp phản ứng, súng đã bị cướp mất.
“Giữ cho ông ta một mạng.” Chu Hàn nhìn Tô Hàm bên cạnh, không quay đầu lại mà nói với Bạch Hổ.
Trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn Tô Hàm không muốn thấy A Cửu đổ máu, lại càng không muốn nhìn thấy có người mất mạng.
Cho nên tất nhiên Chu Hàn sẽ không để Bạch Hổ giết chết A Cửu, chỉ cần cậu không hành hạ chết đối phương là được.
Bạch Hổ nghe thấy thế bèn gật đầu: “Rõ.”
Sau đó dùng cán súng đánh ngất A Cửu rồi rời đi với Chu Hàn.
Những người còn lại của nhà đấu giá đều không dám nói gì, rất rõ ràng, bọn họ đều bị dọa sợ.
Sau khi rời khỏi nơi đấu giá, Đường Trường Não rất biết ơn Chu Hàn, rất cảm kích anh.
Nhưng Chu Hàn chỉ xua xua tay, ý bảo ông không cần cảm ơn.
“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Đường Trường Não nhiệt tình: “Tôi muốn mời ngài ăn cơm.”
Chu Hàn lắc đầu: “Không cần.”
Đường Trường Não vẫn còn điều muốn nói nhưng Chu Hàn đã cùng Tô Hàm lên xe rời đi. Đường Trường Não nhìn theo, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, việc có thể lấy lại được số tiền kia cũng coi như là rất may mắn rồi.
Còn đối với chứng cứ phạm tội của nhà đấu giá, Chu Hàn sẽ không tung ra dễ dàng như thế, anh muốn giữ lại… Vì dù gì đi nữa, đối với hành vi này của nhà đấu giá, Chu Hàn cảm thấy rất phản cảm.
Anh sẽ không vội vã vạch trần thủ đoạn này của nhà đấu giá, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.
Sau khi về đến Tề thị, Chu Hàn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi, nhưng anh cũng không hỏi.
Việc cần làm bây giờ là nắm được việc làm ăn của Bạch gia.
Chu Hàn gọi cho Bạch Hoàn Tài, rất nhanh đã có người bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lấy lòng: “Chu Nguyên soái, anh có gì sai bảo ạ?”
Chu Hàn nghe ra được ngữ điệu cung kính của đối phương, tuyệt đối không phải chỉ nói cho có lệ.
“Gần đây Bạch gia có động tĩnh gì?” Chu Hàn hỏi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Bạch Hoàn Tài ở đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Có.” Nói xong lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Đêm nay Bạch gia muốn đem một viên Liệt Hỏa Đan đi bán đấu giá.”
Chu Hàn nheo mắt, truy hỏi đối phương là ở nhà đấu giá nào. Sau đó nhận được câu trả lời: “Ở nhà đấu giá linh dược.”
Mà nhà đấu giá hôm nay Chu Hàn đi là nhà đấu giá đồ cổ, hai nơi này không có chút liên quan gì với nhau.
“Được, đêm nay đi cùng tôi qua đấy một chuyến.” Chu Hàn phân phó xong cúp máy.
Một buổi trưa rất nhanh đã trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống.
Trong lúc Tề Thắng Thiên đang tìm Chu Hàn để la liếm chút quan hệ, thì Chu Hàn bên này lại đang tìm tung tích của Tề Họa Mi.
Chỉ nghe được Tề Thắng Thiên nói, sau khi cháu gái mình được Bạch Hổ đưa về thì luôn ở trong phòng khóc, không hề bước chân ra khỏi cửa.
Chu Hàn lập tức hiểu, chắc là khi ở Đường gia, Tề Họa Mi đã gặp đả kích nghiêm trọng.
Nếu không cũng sẽ không bị như thế.
Thế nên trong lòng Chu Hàn có chút lo lắng cho Tề Họa Mi.
Rất mau đã đến tám giờ tối, Chu Hàn cũng nhận được điện thoại của Bạch Hoàn Tài.
“Chu Nguyên soái, chín giờ sẽ bắt đầu đấu giá.” Đầu bên kia có tiếng Bạch Hoàn Tài nhắc nhở.
Chu Hàn nghe vậy, đáp: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Dứt lời thì cúp máy.
Lúc Chu Hàn đi vào nhà đấu giá linh dược thì đã hơn tám giờ tối.
Theo sau Chu Hàn còn có Tô Hàm, Tiết Minh Dương và Thanh Tú Tú. Bốn người vừa tới thì đã có người đến chỗ của họ.
“Chu Nguyên soái.” Bạch Hoàn Tài cung kính chào hỏi.
Chu Hàn cũng gật đầu với đối phương, không nói thêm câu nào.
Bạch Hoàn Tài lại quay qua chào hỏi ba người Tô Hàm: “Chu phu nhân buổi tối tốt lành…” Chắc là chào hỏi đủ một vòng, cơ mà, Chu Hàn lại không để ý lắm đến việc này.
Sau khi đi vào hội trường, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Hoàn Tài, mọi người tìm được chỗ để ngồi. Các người cùng ngồi ăn trái cây, tán gẫu.
Tô Hàm không nhịn được mà hỏi: “Chu Hàn, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Rất rõ ràng, vụ việc ở nhà đấu giá đồ cổ đã tạo thành bóng ma trong lòng Tô Hàm, để cô đến nhà đấu giá bây giờ có hơi không thoải mái.
“Người sống tự nhiên có mưu mẹo.” Chu Hàn nhìn cô cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều.
Cơ mà dù ngoài miệng Chu Hàn không nói thêm câu nào, nhưng lại nắm lấy tay của Tô Hàm.
Hành động này của anh làm cho Tô Hàm cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần thế thôi đã chứng minh được trong lòng Chu Hàn có cô, anh rất yêu cô.
Vào lúc bọn người Chu Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ thì bỗng nhiên có một đám người nhắm vào họ đi đến.
Dáng vẻ hùng hổ, tốc độ cũng nhanh. Điệu bộ đó không khác nào đang vội đi đầu thai cho kịp giờ.
“Chính là bọn họ.” Một giọng nói chứa đầy hung hãn, tàn ác vang lên, thế là đám người lập tức xông đến.
Sắc mặt của Chu Hàn trầm xuống, đưa mắt nhìn các người đang xông tới đã nhận ra ngay, bọn họ là người của nhà đấu giá đồ cổ.
Người cầm đầu không ai khác, là A Cửu.
Chu Hàn vừa nhìn thấy A Cửu, vẻ mặt xuất hiện tia suy nghĩ.
Chu Hàn đối với A Cửu không có cảm giác gì. Hơn nữa, Chu Hàn nắm trong tay điểm yếu của A Cửu, đối phương tuyệt đối không thể làm ra sóng gió gì.
“Chu Nguyên soái, trùng hợp thế.” A Cửu ngoài cười trong không cười nói với Chu Hàn: “Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây, đúng là duyên phận.”
Chu Hàn không để ý đến A Cửu, vẫn như chả có chuyện gì mà ngồi một bên ăn trái cây. Những người khác ngồi bên cạnh cũng không có sắc mặt tốt với A Cửu.
Cơ mà A Cửu cũng hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy mất mặt gì, tự mang người rời đi, đến phòng VIP.
“Thật là đen như quạ mà.” Tiết Minh Dương chợt nói một câu, rất hiển nhiên rõ ý của A Cửu tới đây.
Chu Hàn thấy thế, hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì?”
Tiêu Minh Dương cung kính trả lời: “Thưa Nguyên soái, chắc chắn nhà đấu giá đồ cổ và nhà đấu giá linh dược này có cấu kết với nhau.”
Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, Chu Hàn như đang suy ngẫm gì đó mà gật gật đầu, mắt ánh lên một tia hiểu rõ.
Anh có thể đoán được phần nào, chỗ này nhìn thì đoan đoan chính chính như thế, nhưng chỉ sợ là cũng không đơn giản như vậy.
Vào lúc Chu Hàn đang còn suy tư thì Tiết Minh Dương vỗ nhẹ vai anh: “Chu Nguyên soái, ngài xem”, dứt lời lại chỉ tay về phía phòng VIP.
Chu Hàn hướng mắt theo thấy được bọn người A Cửu đang chỉ trỏ mình. Cái điệu bộ đó làm Chu Hàn cực kỳ không vui.
Trong chỗ tối, Bạch Hổ không nói hai lời đã xông tới phòng VIP.
Chương 174. Sóng gió ở hội đấu giá
Thấy thế, Chu Hàn cũng không lên tiếng ngăn cản.
Là tự bọn A Cửu tìm chết, việc này không thể trách Chu Hàn anh được.
Vả lại, không cần biết Bạch Hổ trong đấy chỉnh bọn chúng như nào. Vì giờ đây, Tô Hàm đang ở ngoài này chẳng thể xen vào được.
Nếu vào ban ngày và có Tô Hàm ở bên cạnh thì Chu Hàn sẽ bảo Bạch Hổ không cần chỉnh chết bọn A Cửu. Còn hiện tại, cứ để Bạch Hổ ra tay.
Chu Hàn nghiêng người, ngăn cản tầm mắt của Tô Hàm để cô không thấy được những việc xảy ra trong phòng VIP, mà hành động này của anh cũng ngầm đồng ý để Bạch Hổ muốn làm gì thì làm, không cần câu nệ.
Bạch Hổ lập tức hiểu ý, cho A Cửu ăn một cái tát. Người phía sau còn chưa kịp tránh thì đã bị đá bay ra, sau một tiếng “bang” giòn vang, trên mặt A Cửu hiện thêm dấu năm ngón tay đỏ tươi. Tự nhiên bị Bạch Hổ tát mặt, A Cửu cực kỳ khó chịu, trừng mắt nhìn chăm chăm, cất giọng nói: “Cậu dám đánh tôi?”
Bạch Hổ nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Có gì mà không dám?”
Vừa dứt lời lại tiếp tục tát, vài tên đồng bọn của A Cửu chạy đến khuyên ngăn, nhưng Bạch Hổ không để ý đến bọn họ, cưỡng chế mà tiếp tục đánh A Cửu.
Đây là do A Cửu tự tìm chết, không thể trách người khác được.
Chỉ cần Chu Hàn lên tiếng thì Bạch Hổ có thể quật chết A Cửu bất cứ lúc nào.
Đồng bọn đi theo A Cửu thấy thế chỉ còn biết há to mồm, nhìn Bạch Hổ nghênh ngang rời đi như chưa hề có chuyện gì.
Bạch Hổ đi khỏi phòng VIP đến cạnh Chu Hàn, cậu cung kính nói: “Đã dạy dỗ bọn họ một trận.“
Chu Hàn nghe xong gật đầu, hơi xua tay, ý bảo Bạch Hổ lui xuống trước.
Bạch Hổ hiểu ý, lại lần nữa dấu mình vào bóng tối.
Ngay sau đó, đại hội đấu giá bắt đầu đúng giờ.
Những mặt hàng ban đầu chỉ có một ít đan dược bình thường, đến tận khi buổi đấu giá gần kết thúc, viên Liệt Hỏa Đan của Bạch gia mới được bảo vệ đưa lên sân khấu.
“Liệt Hỏa Đan của Bạch gia, giá khởi điểm là một ngàn vạn, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm vạn.”
Sau tiếng gõ búa ở trên đài, cuộc đấu giá lập tức bắt đầu. Người trên đài vừa dứt lời, mọi người lập tức ra giá.
“Một nghìn một trăm vạn.”
“Một nghìn ba trăm vạn.”
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Bọn họ liên tục tăng giá, người sau so với người trước càng hùng hổ hơn, mang tâm lý quyết lấy cho bằng được.
Chu Hàn mặt không cảm xúc gì ngồi xem một màn đấu giá này, anh đang do dự sao?
Bạch Hoàn Tài ở một bên lại đứng ngồi không yên, lập tức nhìn Chu Hàn nói: “Chu Nguyên soái, anh tính làm gì?”
“Giờ còn chưa ra giá, vậy đợi đến khi nào?”
Bạch Hoàn Tài đã gấp đến mức đứng ngồi không yên rồi, khi nãy tán gẫu với nhau thì Chu Hàn đã nói rằng nhất định phải giành được Liệt Hỏa Đan.
Chu Hàn đây muốn đem Liệt Hỏa Đan về cho Tiết Dương Minh nghiên cứu một chút, xem rốt cuộc là nó làm từ gì mà lại có mức giá trên trời như thế.
Nếu nghiên cứu ra được chuyện gì đó không thích hợp, anh ngay tức khắc có thể nắm được nhược điểm của Bạch gia, tạo chút áp lực cho bọn họ, ép bọn họ phải thành thật giao viên Sinh Tức Đan ra.
Nhưng Chu Hàn cũng không muốn dùng biện pháp mạnh vậy, anh không định tranh đấu với Bạch gia. Dù sao thì Bạch gia cũng là gia tộc chuyên về cổ dược, không phải là một gia tộc mang tội ác tày trời. Thế nên Chu Hàn mới giữ lại cho bọn họ một đường lui, không ép Bạch gia quá, muốn đàm phán với bọn họ.
“Cậu đi đấu giá.” Sau khi Chu Hàn đưa được ra quyết định thì nhìn về phía Bạch Hoàn Tài nói: “Không cần lo nhiều hay ít, tôi trả.”
Bạch Hoàn Tài nghe xong thì hai mắt sáng rực, không ngờ rằng Chu Hàn lại là người lắm tiền nhiều của như vậy.
Cơ mà, anh ta cũng rất tò mò, thật sự rất muốn biết Chu Hàn có bao nhiêu tiền.
“Hai nghìn vạn.” Bạch Hoàn Tài lập tức như được tiếp thêm dũng khí mà mạnh dạn hô một tiếng.
Tiếng anh ta vừa dứt, mọi người ai cũng to mồm kinh ngạc.
Khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Bạch Hoàn Tài thì một giọng khác vang lên: “Ba nghìn vạn.”
Trong lúc Bạch Hoàn Tài đang dạt dào đắc ý muốn khoe với Chu Hàn rằng một tiếng hô của mình trấn trụ toàn hội trường thì đột nhiên xuất hiện người muốn đấu với anh ta. Câu kia vừa hô ra đã làm cho Bạch Hoàn Tài cảm thấy mất hết mặt mũi, càng thêm tức giận.
“Chu Nguyên soái, vẫn tiếp tục tăng giá à?” Bạch Hoàn Tài cẩn thận hỏi ý Chu Hàn.
Dù sao thì giờ giá cũng đã ba nghìn vạn rồi.
Bạch Hoàn Tài muốn xin Chu Hàn đồng ý tăng giá, nhưng Chu Hàn lúc này vốn không thèm để ý Bạch Hoàn Tài.
Anh đứng dậy, giơ tay: “Năm nghìn vạn.”
Chu Hàn vừa nói xong, mọi người đều bị dọa cho ngu người luôn, họ vốn không nghĩ đến Chu Hàn lại giàu có như vậy.
Trực tiếp hô giá lên năm nghìn vạn, lại hô một cách nhẹ nhàng bâng quơ như nói đùa, quả thực… chấn động lòng người.
“Năm nghìn năm trăm vạn.”không đợi cho mọi người kịp phản ứng, lại một tiếng vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói phát ra, thì ra là A Cửu.
A Cửu có thể cảm nhận rõ mọi người đang nhìn mình, bầu không khí càng ngưng đọng hơn.
Dù sao thì giá khởi điểm chỉ một nghìn vạn mà tăng lên đến năm nghìn vạn đã rất cao rồi, đằng này, A Cửu lại từ đâu nhảy ra hô năm nghìn năm trăm vạn.
Chu Hàn đưa mắt nhìn A Cửu, cũng lười không muốn nhìn thêm, dứt khoát hô một tiếng: “Một trăm triệu.”
Chu Hàn vừa dứt lời, toàn bộ hội trường đều im lặng như tờ, đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi…
Một trăm triệu…
Tất cả mọi người đều ngu rồi, từ một ngàn vạn… lên đến một trăm triệu…
Không chỉ người ở đây điên rồi, mà A Cửu cũng thiếu chút nữa điên luôn rồi.
Ông ta vốn không nghĩ đến Chu Hàn sẽ điên cuồng như thế.
Một trăm triệu.
Giờ phút này, đến cả bọn người Tô Hàm cũng không thể tin mà nhìn chằm chằm vào Chu Hàn, một trăm triệu, đây là đang đùa à?
“Kiểm tra. Tôi yêu cầu kiểm tra.”A Cửu thình lình thốt lên một câu.
Thấy A Cửu chó cùng rứt giậu thì Chu Hàn cười lạnh, anh nhìn về phía Bạch Hổ, hơi nghiêng nghiêng đầu.
Bạch Hổ hiểu ý, vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Bạch Hổ nhìn về phía người chủ trì.
“Kiểm tra đúng không?” Vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím, lập tức dán lên mặt của người chủ trì, lạnh lùng nói: “Kiểm đi.”
Người chủ trì vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mời chuyên viên đến kiểm tra.
Rất nhanh, một đoàn chuyên viên đã đi đến.
Không đến hai phút kiểm tra đã xong, trong đó, người đứng đầu của nhóm chuyên viên nói thầm với người chủ trì vài câu.
Sau khi nghe người nọ nói, người chủ trì nháy mắt há hốc mồm.
Ông ta gắt gao nhìn về phía Chu Hàn cùng Bạch Hổ, vể mặt không thể tin nổi.
“Thế nào?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi: “Đủ tiền không?”
Người chủ trì lúc này đã phục hoàn toàn rồi, làm gì còn dám phản bác chứ, nên không có phút do dự nào gật đầu nói: “Đủ.”
Bạch Hổ gật đầu, tỏ ý thành giao, người chủ trì sao còn dám chậm trễ.
Mà A Cửu đang đứng ở một bên cũng mở to mồm, chớp mắt đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
Phút này đây, A Cửu đã không biết nên làm gì cho phải.
“Để lại chứng cứ rồi đi.” Sát tâm A Cửu trỗi dậy, ông ta gầm lên một tiếng, chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh.
Bạch Hổ thấy thế ngay lập tức đánh mùi được nguy hiểm, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Cửu.
A Cửu lấy từ dưới bàn ra vũ khí nóng rồi xoay người, nhắm vào Chu Hàn.
Chu Hàn cảm nhận được sát khí nhưng cũng không quay đầu nhìn lấy một chút.
Bạch Hổ đã sớm nhận ra A Cửu có hơi sai sai, vừa thấy đối phương rút súng đã lập tức vọt đến.
A Cửu còn chưa kịp phản ứng, súng đã bị cướp mất.
“Giữ cho ông ta một mạng.” Chu Hàn nhìn Tô Hàm bên cạnh, không quay đầu lại mà nói với Bạch Hổ.
Trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn Tô Hàm không muốn thấy A Cửu đổ máu, lại càng không muốn nhìn thấy có người mất mạng.
Cho nên tất nhiên Chu Hàn sẽ không để Bạch Hổ giết chết A Cửu, chỉ cần cậu không hành hạ chết đối phương là được.
Bạch Hổ nghe thấy thế bèn gật đầu: “Rõ.”
Sau đó dùng cán súng đánh ngất A Cửu rồi rời đi với Chu Hàn.
Những người còn lại của nhà đấu giá đều không dám nói gì, rất rõ ràng, bọn họ đều bị dọa sợ.
Sau khi rời khỏi nơi đấu giá, Đường Trường Não rất biết ơn Chu Hàn, rất cảm kích anh.
Nhưng Chu Hàn chỉ xua xua tay, ý bảo ông không cần cảm ơn.
“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Đường Trường Não nhiệt tình: “Tôi muốn mời ngài ăn cơm.”
Chu Hàn lắc đầu: “Không cần.”
Đường Trường Não vẫn còn điều muốn nói nhưng Chu Hàn đã cùng Tô Hàm lên xe rời đi. Đường Trường Não nhìn theo, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, việc có thể lấy lại được số tiền kia cũng coi như là rất may mắn rồi.
Còn đối với chứng cứ phạm tội của nhà đấu giá, Chu Hàn sẽ không tung ra dễ dàng như thế, anh muốn giữ lại… Vì dù gì đi nữa, đối với hành vi này của nhà đấu giá, Chu Hàn cảm thấy rất phản cảm.
Anh sẽ không vội vã vạch trần thủ đoạn này của nhà đấu giá, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.
Sau khi về đến Tề thị, Chu Hàn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi, nhưng anh cũng không hỏi.
Việc cần làm bây giờ là nắm được việc làm ăn của Bạch gia.
Chu Hàn gọi cho Bạch Hoàn Tài, rất nhanh đã có người bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lấy lòng: “Chu Nguyên soái, anh có gì sai bảo ạ?”
Chu Hàn nghe ra được ngữ điệu cung kính của đối phương, tuyệt đối không phải chỉ nói cho có lệ.
“Gần đây Bạch gia có động tĩnh gì?” Chu Hàn hỏi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Bạch Hoàn Tài ở đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Có.” Nói xong lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Đêm nay Bạch gia muốn đem một viên Liệt Hỏa Đan đi bán đấu giá.”
Chu Hàn nheo mắt, truy hỏi đối phương là ở nhà đấu giá nào. Sau đó nhận được câu trả lời: “Ở nhà đấu giá linh dược.”
Mà nhà đấu giá hôm nay Chu Hàn đi là nhà đấu giá đồ cổ, hai nơi này không có chút liên quan gì với nhau.
“Được, đêm nay đi cùng tôi qua đấy một chuyến.” Chu Hàn phân phó xong cúp máy.
Một buổi trưa rất nhanh đã trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống.
Trong lúc Tề Thắng Thiên đang tìm Chu Hàn để la liếm chút quan hệ, thì Chu Hàn bên này lại đang tìm tung tích của Tề Họa Mi.
Chỉ nghe được Tề Thắng Thiên nói, sau khi cháu gái mình được Bạch Hổ đưa về thì luôn ở trong phòng khóc, không hề bước chân ra khỏi cửa.
Chu Hàn lập tức hiểu, chắc là khi ở Đường gia, Tề Họa Mi đã gặp đả kích nghiêm trọng.
Nếu không cũng sẽ không bị như thế.
Thế nên trong lòng Chu Hàn có chút lo lắng cho Tề Họa Mi.
Rất mau đã đến tám giờ tối, Chu Hàn cũng nhận được điện thoại của Bạch Hoàn Tài.
“Chu Nguyên soái, chín giờ sẽ bắt đầu đấu giá.” Đầu bên kia có tiếng Bạch Hoàn Tài nhắc nhở.
Chu Hàn nghe vậy, đáp: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Dứt lời thì cúp máy.
Lúc Chu Hàn đi vào nhà đấu giá linh dược thì đã hơn tám giờ tối.
Theo sau Chu Hàn còn có Tô Hàm, Tiết Minh Dương và Thanh Tú Tú. Bốn người vừa tới thì đã có người đến chỗ của họ.
“Chu Nguyên soái.” Bạch Hoàn Tài cung kính chào hỏi.
Chu Hàn cũng gật đầu với đối phương, không nói thêm câu nào.
Bạch Hoàn Tài lại quay qua chào hỏi ba người Tô Hàm: “Chu phu nhân buổi tối tốt lành…” Chắc là chào hỏi đủ một vòng, cơ mà, Chu Hàn lại không để ý lắm đến việc này.
Sau khi đi vào hội trường, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Hoàn Tài, mọi người tìm được chỗ để ngồi. Các người cùng ngồi ăn trái cây, tán gẫu.
Tô Hàm không nhịn được mà hỏi: “Chu Hàn, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Rất rõ ràng, vụ việc ở nhà đấu giá đồ cổ đã tạo thành bóng ma trong lòng Tô Hàm, để cô đến nhà đấu giá bây giờ có hơi không thoải mái.
“Người sống tự nhiên có mưu mẹo.” Chu Hàn nhìn cô cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều.
Cơ mà dù ngoài miệng Chu Hàn không nói thêm câu nào, nhưng lại nắm lấy tay của Tô Hàm.
Hành động này của anh làm cho Tô Hàm cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần thế thôi đã chứng minh được trong lòng Chu Hàn có cô, anh rất yêu cô.
Vào lúc bọn người Chu Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ thì bỗng nhiên có một đám người nhắm vào họ đi đến.
Dáng vẻ hùng hổ, tốc độ cũng nhanh. Điệu bộ đó không khác nào đang vội đi đầu thai cho kịp giờ.
“Chính là bọn họ.” Một giọng nói chứa đầy hung hãn, tàn ác vang lên, thế là đám người lập tức xông đến.
Sắc mặt của Chu Hàn trầm xuống, đưa mắt nhìn các người đang xông tới đã nhận ra ngay, bọn họ là người của nhà đấu giá đồ cổ.
Người cầm đầu không ai khác, là A Cửu.
Chu Hàn vừa nhìn thấy A Cửu, vẻ mặt xuất hiện tia suy nghĩ.
Chu Hàn đối với A Cửu không có cảm giác gì. Hơn nữa, Chu Hàn nắm trong tay điểm yếu của A Cửu, đối phương tuyệt đối không thể làm ra sóng gió gì.
“Chu Nguyên soái, trùng hợp thế.” A Cửu ngoài cười trong không cười nói với Chu Hàn: “Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây, đúng là duyên phận.”
Chu Hàn không để ý đến A Cửu, vẫn như chả có chuyện gì mà ngồi một bên ăn trái cây. Những người khác ngồi bên cạnh cũng không có sắc mặt tốt với A Cửu.
Cơ mà A Cửu cũng hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy mất mặt gì, tự mang người rời đi, đến phòng VIP.
“Thật là đen như quạ mà.” Tiết Minh Dương chợt nói một câu, rất hiển nhiên rõ ý của A Cửu tới đây.
Chu Hàn thấy thế, hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì?”
Tiêu Minh Dương cung kính trả lời: “Thưa Nguyên soái, chắc chắn nhà đấu giá đồ cổ và nhà đấu giá linh dược này có cấu kết với nhau.”
Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, Chu Hàn như đang suy ngẫm gì đó mà gật gật đầu, mắt ánh lên một tia hiểu rõ.
Anh có thể đoán được phần nào, chỗ này nhìn thì đoan đoan chính chính như thế, nhưng chỉ sợ là cũng không đơn giản như vậy.
Vào lúc Chu Hàn đang còn suy tư thì Tiết Minh Dương vỗ nhẹ vai anh: “Chu Nguyên soái, ngài xem”, dứt lời lại chỉ tay về phía phòng VIP.
Chu Hàn hướng mắt theo thấy được bọn người A Cửu đang chỉ trỏ mình. Cái điệu bộ đó làm Chu Hàn cực kỳ không vui.
Trong chỗ tối, Bạch Hổ không nói hai lời đã xông tới phòng VIP.
Chương 174. Sóng gió ở hội đấu giá
Thấy thế, Chu Hàn cũng không lên tiếng ngăn cản.
Là tự bọn A Cửu tìm chết, việc này không thể trách Chu Hàn anh được.
Vả lại, không cần biết Bạch Hổ trong đấy chỉnh bọn chúng như nào. Vì giờ đây, Tô Hàm đang ở ngoài này chẳng thể xen vào được.
Nếu vào ban ngày và có Tô Hàm ở bên cạnh thì Chu Hàn sẽ bảo Bạch Hổ không cần chỉnh chết bọn A Cửu. Còn hiện tại, cứ để Bạch Hổ ra tay.
Chu Hàn nghiêng người, ngăn cản tầm mắt của Tô Hàm để cô không thấy được những việc xảy ra trong phòng VIP, mà hành động này của anh cũng ngầm đồng ý để Bạch Hổ muốn làm gì thì làm, không cần câu nệ.
Bạch Hổ lập tức hiểu ý, cho A Cửu ăn một cái tát. Người phía sau còn chưa kịp tránh thì đã bị đá bay ra, sau một tiếng “bang” giòn vang, trên mặt A Cửu hiện thêm dấu năm ngón tay đỏ tươi. Tự nhiên bị Bạch Hổ tát mặt, A Cửu cực kỳ khó chịu, trừng mắt nhìn chăm chăm, cất giọng nói: “Cậu dám đánh tôi?”
Bạch Hổ nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Có gì mà không dám?”
Vừa dứt lời lại tiếp tục tát, vài tên đồng bọn của A Cửu chạy đến khuyên ngăn, nhưng Bạch Hổ không để ý đến bọn họ, cưỡng chế mà tiếp tục đánh A Cửu.
Đây là do A Cửu tự tìm chết, không thể trách người khác được.
Chỉ cần Chu Hàn lên tiếng thì Bạch Hổ có thể quật chết A Cửu bất cứ lúc nào.
Đồng bọn đi theo A Cửu thấy thế chỉ còn biết há to mồm, nhìn Bạch Hổ nghênh ngang rời đi như chưa hề có chuyện gì.
Bạch Hổ đi khỏi phòng VIP đến cạnh Chu Hàn, cậu cung kính nói: “Đã dạy dỗ bọn họ một trận.“
Chu Hàn nghe xong gật đầu, hơi xua tay, ý bảo Bạch Hổ lui xuống trước.
Bạch Hổ hiểu ý, lại lần nữa dấu mình vào bóng tối.
Ngay sau đó, đại hội đấu giá bắt đầu đúng giờ.
Những mặt hàng ban đầu chỉ có một ít đan dược bình thường, đến tận khi buổi đấu giá gần kết thúc, viên Liệt Hỏa Đan của Bạch gia mới được bảo vệ đưa lên sân khấu.
“Liệt Hỏa Đan của Bạch gia, giá khởi điểm là một ngàn vạn, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm vạn.”
Sau tiếng gõ búa ở trên đài, cuộc đấu giá lập tức bắt đầu. Người trên đài vừa dứt lời, mọi người lập tức ra giá.
“Một nghìn một trăm vạn.”
“Một nghìn ba trăm vạn.”
“Một nghìn năm trăm vạn.”
Bọn họ liên tục tăng giá, người sau so với người trước càng hùng hổ hơn, mang tâm lý quyết lấy cho bằng được.
Chu Hàn mặt không cảm xúc gì ngồi xem một màn đấu giá này, anh đang do dự sao?
Bạch Hoàn Tài ở một bên lại đứng ngồi không yên, lập tức nhìn Chu Hàn nói: “Chu Nguyên soái, anh tính làm gì?”
“Giờ còn chưa ra giá, vậy đợi đến khi nào?”
Bạch Hoàn Tài đã gấp đến mức đứng ngồi không yên rồi, khi nãy tán gẫu với nhau thì Chu Hàn đã nói rằng nhất định phải giành được Liệt Hỏa Đan.
Chu Hàn đây muốn đem Liệt Hỏa Đan về cho Tiết Dương Minh nghiên cứu một chút, xem rốt cuộc là nó làm từ gì mà lại có mức giá trên trời như thế.
Nếu nghiên cứu ra được chuyện gì đó không thích hợp, anh ngay tức khắc có thể nắm được nhược điểm của Bạch gia, tạo chút áp lực cho bọn họ, ép bọn họ phải thành thật giao viên Sinh Tức Đan ra.
Nhưng Chu Hàn cũng không muốn dùng biện pháp mạnh vậy, anh không định tranh đấu với Bạch gia. Dù sao thì Bạch gia cũng là gia tộc chuyên về cổ dược, không phải là một gia tộc mang tội ác tày trời. Thế nên Chu Hàn mới giữ lại cho bọn họ một đường lui, không ép Bạch gia quá, muốn đàm phán với bọn họ.
“Cậu đi đấu giá.” Sau khi Chu Hàn đưa được ra quyết định thì nhìn về phía Bạch Hoàn Tài nói: “Không cần lo nhiều hay ít, tôi trả.”
Bạch Hoàn Tài nghe xong thì hai mắt sáng rực, không ngờ rằng Chu Hàn lại là người lắm tiền nhiều của như vậy.
Cơ mà, anh ta cũng rất tò mò, thật sự rất muốn biết Chu Hàn có bao nhiêu tiền.
“Hai nghìn vạn.” Bạch Hoàn Tài lập tức như được tiếp thêm dũng khí mà mạnh dạn hô một tiếng.
Tiếng anh ta vừa dứt, mọi người ai cũng to mồm kinh ngạc.
Khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Bạch Hoàn Tài thì một giọng khác vang lên: “Ba nghìn vạn.”
Trong lúc Bạch Hoàn Tài đang dạt dào đắc ý muốn khoe với Chu Hàn rằng một tiếng hô của mình trấn trụ toàn hội trường thì đột nhiên xuất hiện người muốn đấu với anh ta. Câu kia vừa hô ra đã làm cho Bạch Hoàn Tài cảm thấy mất hết mặt mũi, càng thêm tức giận.
“Chu Nguyên soái, vẫn tiếp tục tăng giá à?” Bạch Hoàn Tài cẩn thận hỏi ý Chu Hàn.
Dù sao thì giờ giá cũng đã ba nghìn vạn rồi.
Bạch Hoàn Tài muốn xin Chu Hàn đồng ý tăng giá, nhưng Chu Hàn lúc này vốn không thèm để ý Bạch Hoàn Tài.
Anh đứng dậy, giơ tay: “Năm nghìn vạn.”
Chu Hàn vừa nói xong, mọi người đều bị dọa cho ngu người luôn, họ vốn không nghĩ đến Chu Hàn lại giàu có như vậy.
Trực tiếp hô giá lên năm nghìn vạn, lại hô một cách nhẹ nhàng bâng quơ như nói đùa, quả thực… chấn động lòng người.
“Năm nghìn năm trăm vạn.”không đợi cho mọi người kịp phản ứng, lại một tiếng vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói phát ra, thì ra là A Cửu.
A Cửu có thể cảm nhận rõ mọi người đang nhìn mình, bầu không khí càng ngưng đọng hơn.
Dù sao thì giá khởi điểm chỉ một nghìn vạn mà tăng lên đến năm nghìn vạn đã rất cao rồi, đằng này, A Cửu lại từ đâu nhảy ra hô năm nghìn năm trăm vạn.
Chu Hàn đưa mắt nhìn A Cửu, cũng lười không muốn nhìn thêm, dứt khoát hô một tiếng: “Một trăm triệu.”
Chu Hàn vừa dứt lời, toàn bộ hội trường đều im lặng như tờ, đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi…
Một trăm triệu…
Tất cả mọi người đều ngu rồi, từ một ngàn vạn… lên đến một trăm triệu…
Không chỉ người ở đây điên rồi, mà A Cửu cũng thiếu chút nữa điên luôn rồi.
Ông ta vốn không nghĩ đến Chu Hàn sẽ điên cuồng như thế.
Một trăm triệu.
Giờ phút này, đến cả bọn người Tô Hàm cũng không thể tin mà nhìn chằm chằm vào Chu Hàn, một trăm triệu, đây là đang đùa à?
“Kiểm tra. Tôi yêu cầu kiểm tra.”A Cửu thình lình thốt lên một câu.
Thấy A Cửu chó cùng rứt giậu thì Chu Hàn cười lạnh, anh nhìn về phía Bạch Hổ, hơi nghiêng nghiêng đầu.
Bạch Hổ hiểu ý, vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Bạch Hổ nhìn về phía người chủ trì.
“Kiểm tra đúng không?” Vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím, lập tức dán lên mặt của người chủ trì, lạnh lùng nói: “Kiểm đi.”
Người chủ trì vẻ mặt kinh ngạc, lập tức mời chuyên viên đến kiểm tra.
Rất nhanh, một đoàn chuyên viên đã đi đến.
Không đến hai phút kiểm tra đã xong, trong đó, người đứng đầu của nhóm chuyên viên nói thầm với người chủ trì vài câu.
Sau khi nghe người nọ nói, người chủ trì nháy mắt há hốc mồm.
Ông ta gắt gao nhìn về phía Chu Hàn cùng Bạch Hổ, vể mặt không thể tin nổi.
“Thế nào?” Bạch Hổ lạnh lùng hỏi: “Đủ tiền không?”
Người chủ trì lúc này đã phục hoàn toàn rồi, làm gì còn dám phản bác chứ, nên không có phút do dự nào gật đầu nói: “Đủ.”
Bạch Hổ gật đầu, tỏ ý thành giao, người chủ trì sao còn dám chậm trễ.
Mà A Cửu đang đứng ở một bên cũng mở to mồm, chớp mắt đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
Phút này đây, A Cửu đã không biết nên làm gì cho phải.