Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-127
Chương 127: Nhóm cướp phách lối
Chương 127: Nhóm cướp phách lối
Đội phó đau khổ trong lòng, chị gái của tôi ơi, cô nói là không có
truyện gì chỉ đi loăng quăng đó đây thôi, đi loăng quăng thì cũng không nói làm gì, cớ sao lại đâm đầu vào đây kia chứ!
Giờ thì tốt rồi, nếu chẳng may cô gặp phải chuyện gì thì chúng tôi đây cũng gặp phải xui xẻo!
Nghĩ đến đây, anh ta liền cầm cái loa, hướng về phía bọn cướp mà hét lớn: “Ta cảnh cáo các anh, mau buông ra đội trường của chúng tôi ra, nếu không, chúng tôi sẽ khiến các anh phải chịu hậu quả!”
“Cái tên não tàn này, đùa cái quái gì vậy!”
Diệp Phùng ôm trán trán chửi thầm.
Vốn dĩ những tên cướp này dựa vào quần áo của cô ấy đang mặc thì có thể đoán lớ mơ thân phận, nhưng vốn dĩ bọn chúng không biết rõ cô là ai, giờ thì tốt rồi cái tên cảnh sát ngu ngốc này lại nói thẳng ra hết!
Xem ra, bọn cướp biết trong tay đang nắm giữ người quan trọng chắc chắn sẽ không thả cô ấy ra.
Con tin hữu dụng như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì cũng sẽ không đời nào buông tha.
Mà Diệp Phùng cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Âu Dương Ngọc Duyên nhìn thì có vẻ mới ngoài hai mươi tuổi thôi mà thật ra lại là một đội trưởng!
Chỉ là, không rõ là đội trưởng này tự lên bằng năng lực bản thân hay là do quan hệ gia đình!
Quả nhiên, chuyện giống hệt như suy nghĩ của Diệp Phùng, bốn tên cướp khi nghe phó đội trưởng nói vậy thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng.
“Đại ca, không ngờ con bé này lại là đội trưởng. Có cô ta làm con tin, chúng ta nhất định có thể trốn thoát.”
Gã một mắt cũng lộ vẻ đắc ý, không ngờ trong tay bọn chúng lại có một con cá lớn như vậy.
Âu Dương Ngọc Duyên cũng cạn lời nhìn đội phó, trong lòng hận đến mức không thể ngay lập tức xông đến đạp vào hai chân anh ta vài phát, đúng là thành công thì chẳng thấy đâu nhưng thất bại thì có thừa..
“Tên thôi tha kia, nghe cho rõ lời tôi nói, lập tức chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”
Tên cướp một mắt chĩa súng vào đầu Âu Dương Ngọc Duyên, một mặt uy hiếp nói.
“Đừng làm đội trường của chúng tôi bị thương, tôi lập tức tìm xe cho các ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của tên cướp, trong lòng đội phó đột nhiên hoảng loạn, lập tức làm theo yêu cầu của anh ta. Dù sao cũng không thể liều mình dùng mạng sống ra đánh cược được!
Nếu Âu Dương Ngọc Duyên có chút sứ mẻ nào bọn họ sẽ không chịu nổi được trận lôi đình của nhà họ Âu Dương mất!
Một lúc sau, một chiếc xe địa hình chạy tới, tên cướp một mắt và mất tên ka kéo Âu Dương Ngọc Duyên và một bao tiền lên xe, phóng đi trước tầm mắt của mọi người.
“Tất cả các đơn vị chú ý, bọn cướp đi xe địa hình màu trắng trên đường Thiên Hà. Mọi người chú ý cản đường, nhưng cẩn thận đừng làm bứt dây động rừng. Đội trường Âu Dương Ngọc Duyên vẫn nằm trong tay bọn chúng!”
“Các đơn vị chú ý nghe rõ! Chú ý nghe rõ!
Đội trường Âu Dương Ngọc Duyên vẫn nằm trong tay đám cướp.
Đội phó lấy máy bộ đàm ra rồi thông báo với từng đơn vị.
Ngay lập tức, cất cả các đơn vị vừa nhận được thông báo đã sôi trào ý trí!
Âu Dương Ngọc Duyên rơi vào tay bọn cướp rồi? làm sao có thể thế được!
Nhất thời cả Thủ đô đều như thể thần hồn nát thần tính, tất cả bắt đầu truy tìm tung tích của chiếc xe địa hình màu trắng!
Lúc này, Diệp Phùng mới lằng lặng đi ra khỏi ngân hàng, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe máy còn chưa khóa máy đỗ bên đường, anh liền mở chìa khóa đuổi theo xe địa hình.
Lúc anh đi ra đã là tương đối muộn, chỉ mơ hồ nghe thấy đội phó kêu Đường Thiên Hà, vì vậy anh cũng hướng về đường Thăng Long mà đuổi theo.
Tuy nhiên, khi đến đường Thăng Long, anh thấy một chiếc xe địa hình không người, xung quanh có rất nhiều cảnh sát. Từ cuộc trò chuyện của họ, Dạ Phàm biết được rằng bốn tên cướp cực kỳ cảnh giác, có người đã âm thần tiếp ứng chúng, bọn chúng đi được nửa đường thì đổi sang một chiếc xe khác, còn chiếc xe địa hình thì bị bỏ lại ở đây.
Đường Thiên Hà có bốn ngã tư, lần lượt quay ra bốn hướng, có hướng dẫn vào nội thành, có hướng dẫn ra ngoại thành, một số dẫn ra bên ngoài thành phố.
Sau khi phân tích, các cảnh sát đồng ý rằng bốn tên cướp đã đi ra ngoại thành, vậy nên tất cả các phương tiện đều chạy về phía ngoại thành.
Hơn nữa, trên đường đi ra phía ngoại thành có vết bánh xe rõ ràng, có thể nhìn ra đó chính là dấu vết của chiếc xe có bọn cướp để lại.
“Không phải, bọn họ không có đi ngoại thành, có lẽ đã quay đầu trở lại nội thành!”
Diệp Phùng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con đường hẻo lánh không có chút dấu tính để lại, khóe miệng anh nhếch lên một đường vòng cung Bí mật dù có kín sẽ đến mấy nhưng ắt hẳn sẽ có sai sót, những tên cướp này tuy chu đáo, tất cả các dấu vết cố ý để lại đều không có kẽ hở, nhưng trong lúc hoảng loạn bọn chúng đã có chút vết tích!
Như có câu nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, bọn cướp này không chỉ hung hăng mà còn rất xảo quyệt, ngoài xe địa hình trống không thì xe chạy ra ngoại thành đều là trò qua mắt!
Diệp Phùng cười lạnh lùng, xoay người chạy về phía nội thành của thành phố!
Những người cảnh sát đã ra vùng ngoại thành vậy thì tự anh sẽ quay về nội thành. Không cần biết phán đoán của mình Cố Dụng hay không thì cũng có thể đảm bảo rằng bọn cướp không còn lối thoát!
Lúc này, trong một tòa nhà hoang phế không có gì nổi bật,Âu Dương Ngọc Duyên bị trói nằm trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
“Các anh biết tôi là ai không? Các anh dám bắt cóc tôi, các anh không muốn sống nữa rồi hả?”
Đôi mắt đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên lóe lên, vừa sợ hãi vừa tức giận, lớn tiếng nói.
“Chậc chậc chậc, đương nhiên chúng tôi biết cô là ai. Đội trường Đội điều tra hình sự, không ngỡ lại là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy…”
Người đàn ông một mắt chế nhạo, mắt còn lại của anh ta vì nụ cười mà càng thêm gớm ghiếc.
“Biết thân phận của tôi rồi, các anh có biết tội bắt cóc cảnh sát là gì không?”
Âu Dương Nghiêu hất cằm lên: “Còn không mau thả tôi ra, sau đó đi đầu hàng, các anh sẽ được hưởng khoan hồng.”
“Ha ha ha…”
“Con bé này nhìn thì xinh xắn đấy, nhưng thật đáng tiếc là não bộ lại có chút vấn đề!”
“Đội trưởng Âu Dương Ngọc Duyên à, anh em chúng tôi đến ngân hàng còn dám đi cướp, huống chỉ là bắt cóc một đội trưởng nhỏ bé như cô?”
“Hơn nữa là…“Ánh mắt của gã một mắt sắc lạnh: “Cô cho rằng hôm nay cô còn có thể rời khỏi chỗ này hay sao?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Âu Dương Ngọc Duyên đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi tột đội Không sợ chết là một chuyện, nhưng khi cái chết thực sự đến, lại là một chuyện khác!
“Đại ca, con bé này thật xinh đẹp, giết chết không phải rất đáng tiếc sao? Anh em chúng ta đã nhịn lâu vậy rồi, sao không để cho anh em chúng ta vui vẻ trước đã?”
Một tên trong số đám cướp bước đến, khuôn mặt anh ta có một vết sẹo lớn, anh ta mỉm cưỡi nói chuyện với gã một mắt.
“Đúng vậy đại ca, con bé này xinh đẹp quá, em sắp không nhịn được nữa rồi!”
“Chúng ta chơi chán cô ta xong, sau đó chụp ảnh lại: Đến lúc đó, tự do của cô ta không phải đều nắm trong tay chúng ta rồi sao?”
Tên thằng hai trong bốn tên cướp cười một tiếng dâm đãng, cũng mở miệng nói.
“Không sao, một cô gái xinh đẹp như vậy, giết chết cũng thật đáng tiếc. Ông đây cũng đã chơi qua vô số phụ nữ rồi nhưng vẫn chưa biết được mùi vị cảnh sát là như thế nào, ha ha…”
Gã một mắt cười lạnh, trong mắt hiện lên tia sáng xanh, nói.
Khi nghe được lời nói của đám cướp, sắc mặt Âu Dương Ngọc Duyên tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi sâu sắc!
Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã được tiếp nhận sự giáo dục truyền thống, coi trinh tiết của mình quan trọng hơn mạng sống!
Hơn nữa, đám người ghê tởm này còn muốn chụp ảnh cô, sợ rằng chết cũng không được chết thanh thản!
Nghĩ đến đây, cô không quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng nói: “Mấy người… Hỗn láo.”
“Các anh có biết tôi là ai không hả.”
“Dám xúc phạm sự trong trắng của tôi, tôi sẽ khiến cho các người sống không bằng chết!”
“Ha ha…”
Bốn tên cướp đều bật cười “Ha ha”: “Cô là ai? Cô chẳng phải chỉ là một con bé thối tha, tôm tép thôi sao?”
“Hơn nữa sẽ không lâu nữa, cô sẽ trở thành một thứ đồ chơi để thỏa mãi anh em chúng tôi…”
Nhìn bốn tên cướp đang cưỡi điên cuồng, Ầu Dương Ngọc Duyên cắn chặt môi, tuy rằng không muốn nói ra thân phận của mình. Nhưng lúc này, cô chỉ có thể hy vọng thân phận thật sự của mình có thể khiến bọn chúng kinh sợi “Một lũ ngu ngốc!”
“Tôi chính là một trong mười gia đình lớn nhất ở Thủ đô này, tôi là chính là con gái của nhà họ Âu Dương!”
Tiếng cười đột ngột dừng lại, vẻ kiêu ngạo, điên cuồng ban đầu lập tức đóng băng trên khuôn mắt từng người!
Chương 127: Nhóm cướp phách lối
Đội phó đau khổ trong lòng, chị gái của tôi ơi, cô nói là không có
truyện gì chỉ đi loăng quăng đó đây thôi, đi loăng quăng thì cũng không nói làm gì, cớ sao lại đâm đầu vào đây kia chứ!
Giờ thì tốt rồi, nếu chẳng may cô gặp phải chuyện gì thì chúng tôi đây cũng gặp phải xui xẻo!
Nghĩ đến đây, anh ta liền cầm cái loa, hướng về phía bọn cướp mà hét lớn: “Ta cảnh cáo các anh, mau buông ra đội trường của chúng tôi ra, nếu không, chúng tôi sẽ khiến các anh phải chịu hậu quả!”
“Cái tên não tàn này, đùa cái quái gì vậy!”
Diệp Phùng ôm trán trán chửi thầm.
Vốn dĩ những tên cướp này dựa vào quần áo của cô ấy đang mặc thì có thể đoán lớ mơ thân phận, nhưng vốn dĩ bọn chúng không biết rõ cô là ai, giờ thì tốt rồi cái tên cảnh sát ngu ngốc này lại nói thẳng ra hết!
Xem ra, bọn cướp biết trong tay đang nắm giữ người quan trọng chắc chắn sẽ không thả cô ấy ra.
Con tin hữu dụng như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì cũng sẽ không đời nào buông tha.
Mà Diệp Phùng cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Âu Dương Ngọc Duyên nhìn thì có vẻ mới ngoài hai mươi tuổi thôi mà thật ra lại là một đội trưởng!
Chỉ là, không rõ là đội trưởng này tự lên bằng năng lực bản thân hay là do quan hệ gia đình!
Quả nhiên, chuyện giống hệt như suy nghĩ của Diệp Phùng, bốn tên cướp khi nghe phó đội trưởng nói vậy thì ai nấy đều tỏ ra vui mừng.
“Đại ca, không ngờ con bé này lại là đội trưởng. Có cô ta làm con tin, chúng ta nhất định có thể trốn thoát.”
Gã một mắt cũng lộ vẻ đắc ý, không ngờ trong tay bọn chúng lại có một con cá lớn như vậy.
Âu Dương Ngọc Duyên cũng cạn lời nhìn đội phó, trong lòng hận đến mức không thể ngay lập tức xông đến đạp vào hai chân anh ta vài phát, đúng là thành công thì chẳng thấy đâu nhưng thất bại thì có thừa..
“Tên thôi tha kia, nghe cho rõ lời tôi nói, lập tức chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc xe, nếu không tôi sẽ giết cô ta!”
Tên cướp một mắt chĩa súng vào đầu Âu Dương Ngọc Duyên, một mặt uy hiếp nói.
“Đừng làm đội trường của chúng tôi bị thương, tôi lập tức tìm xe cho các ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của tên cướp, trong lòng đội phó đột nhiên hoảng loạn, lập tức làm theo yêu cầu của anh ta. Dù sao cũng không thể liều mình dùng mạng sống ra đánh cược được!
Nếu Âu Dương Ngọc Duyên có chút sứ mẻ nào bọn họ sẽ không chịu nổi được trận lôi đình của nhà họ Âu Dương mất!
Một lúc sau, một chiếc xe địa hình chạy tới, tên cướp một mắt và mất tên ka kéo Âu Dương Ngọc Duyên và một bao tiền lên xe, phóng đi trước tầm mắt của mọi người.
“Tất cả các đơn vị chú ý, bọn cướp đi xe địa hình màu trắng trên đường Thiên Hà. Mọi người chú ý cản đường, nhưng cẩn thận đừng làm bứt dây động rừng. Đội trường Âu Dương Ngọc Duyên vẫn nằm trong tay bọn chúng!”
“Các đơn vị chú ý nghe rõ! Chú ý nghe rõ!
Đội trường Âu Dương Ngọc Duyên vẫn nằm trong tay đám cướp.
Đội phó lấy máy bộ đàm ra rồi thông báo với từng đơn vị.
Ngay lập tức, cất cả các đơn vị vừa nhận được thông báo đã sôi trào ý trí!
Âu Dương Ngọc Duyên rơi vào tay bọn cướp rồi? làm sao có thể thế được!
Nhất thời cả Thủ đô đều như thể thần hồn nát thần tính, tất cả bắt đầu truy tìm tung tích của chiếc xe địa hình màu trắng!
Lúc này, Diệp Phùng mới lằng lặng đi ra khỏi ngân hàng, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe máy còn chưa khóa máy đỗ bên đường, anh liền mở chìa khóa đuổi theo xe địa hình.
Lúc anh đi ra đã là tương đối muộn, chỉ mơ hồ nghe thấy đội phó kêu Đường Thiên Hà, vì vậy anh cũng hướng về đường Thăng Long mà đuổi theo.
Tuy nhiên, khi đến đường Thăng Long, anh thấy một chiếc xe địa hình không người, xung quanh có rất nhiều cảnh sát. Từ cuộc trò chuyện của họ, Dạ Phàm biết được rằng bốn tên cướp cực kỳ cảnh giác, có người đã âm thần tiếp ứng chúng, bọn chúng đi được nửa đường thì đổi sang một chiếc xe khác, còn chiếc xe địa hình thì bị bỏ lại ở đây.
Đường Thiên Hà có bốn ngã tư, lần lượt quay ra bốn hướng, có hướng dẫn vào nội thành, có hướng dẫn ra ngoại thành, một số dẫn ra bên ngoài thành phố.
Sau khi phân tích, các cảnh sát đồng ý rằng bốn tên cướp đã đi ra ngoại thành, vậy nên tất cả các phương tiện đều chạy về phía ngoại thành.
Hơn nữa, trên đường đi ra phía ngoại thành có vết bánh xe rõ ràng, có thể nhìn ra đó chính là dấu vết của chiếc xe có bọn cướp để lại.
“Không phải, bọn họ không có đi ngoại thành, có lẽ đã quay đầu trở lại nội thành!”
Diệp Phùng ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con đường hẻo lánh không có chút dấu tính để lại, khóe miệng anh nhếch lên một đường vòng cung Bí mật dù có kín sẽ đến mấy nhưng ắt hẳn sẽ có sai sót, những tên cướp này tuy chu đáo, tất cả các dấu vết cố ý để lại đều không có kẽ hở, nhưng trong lúc hoảng loạn bọn chúng đã có chút vết tích!
Như có câu nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, bọn cướp này không chỉ hung hăng mà còn rất xảo quyệt, ngoài xe địa hình trống không thì xe chạy ra ngoại thành đều là trò qua mắt!
Diệp Phùng cười lạnh lùng, xoay người chạy về phía nội thành của thành phố!
Những người cảnh sát đã ra vùng ngoại thành vậy thì tự anh sẽ quay về nội thành. Không cần biết phán đoán của mình Cố Dụng hay không thì cũng có thể đảm bảo rằng bọn cướp không còn lối thoát!
Lúc này, trong một tòa nhà hoang phế không có gì nổi bật,Âu Dương Ngọc Duyên bị trói nằm trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
“Các anh biết tôi là ai không? Các anh dám bắt cóc tôi, các anh không muốn sống nữa rồi hả?”
Đôi mắt đẹp của Âu Dương Ngọc Duyên lóe lên, vừa sợ hãi vừa tức giận, lớn tiếng nói.
“Chậc chậc chậc, đương nhiên chúng tôi biết cô là ai. Đội trường Đội điều tra hình sự, không ngỡ lại là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy…”
Người đàn ông một mắt chế nhạo, mắt còn lại của anh ta vì nụ cười mà càng thêm gớm ghiếc.
“Biết thân phận của tôi rồi, các anh có biết tội bắt cóc cảnh sát là gì không?”
Âu Dương Nghiêu hất cằm lên: “Còn không mau thả tôi ra, sau đó đi đầu hàng, các anh sẽ được hưởng khoan hồng.”
“Ha ha ha…”
“Con bé này nhìn thì xinh xắn đấy, nhưng thật đáng tiếc là não bộ lại có chút vấn đề!”
“Đội trưởng Âu Dương Ngọc Duyên à, anh em chúng tôi đến ngân hàng còn dám đi cướp, huống chỉ là bắt cóc một đội trưởng nhỏ bé như cô?”
“Hơn nữa là…“Ánh mắt của gã một mắt sắc lạnh: “Cô cho rằng hôm nay cô còn có thể rời khỏi chỗ này hay sao?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Âu Dương Ngọc Duyên đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi tột đội Không sợ chết là một chuyện, nhưng khi cái chết thực sự đến, lại là một chuyện khác!
“Đại ca, con bé này thật xinh đẹp, giết chết không phải rất đáng tiếc sao? Anh em chúng ta đã nhịn lâu vậy rồi, sao không để cho anh em chúng ta vui vẻ trước đã?”
Một tên trong số đám cướp bước đến, khuôn mặt anh ta có một vết sẹo lớn, anh ta mỉm cưỡi nói chuyện với gã một mắt.
“Đúng vậy đại ca, con bé này xinh đẹp quá, em sắp không nhịn được nữa rồi!”
“Chúng ta chơi chán cô ta xong, sau đó chụp ảnh lại: Đến lúc đó, tự do của cô ta không phải đều nắm trong tay chúng ta rồi sao?”
Tên thằng hai trong bốn tên cướp cười một tiếng dâm đãng, cũng mở miệng nói.
“Không sao, một cô gái xinh đẹp như vậy, giết chết cũng thật đáng tiếc. Ông đây cũng đã chơi qua vô số phụ nữ rồi nhưng vẫn chưa biết được mùi vị cảnh sát là như thế nào, ha ha…”
Gã một mắt cười lạnh, trong mắt hiện lên tia sáng xanh, nói.
Khi nghe được lời nói của đám cướp, sắc mặt Âu Dương Ngọc Duyên tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi sâu sắc!
Từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã được tiếp nhận sự giáo dục truyền thống, coi trinh tiết của mình quan trọng hơn mạng sống!
Hơn nữa, đám người ghê tởm này còn muốn chụp ảnh cô, sợ rằng chết cũng không được chết thanh thản!
Nghĩ đến đây, cô không quan tâm nhiều nữa, nhanh chóng nói: “Mấy người… Hỗn láo.”
“Các anh có biết tôi là ai không hả.”
“Dám xúc phạm sự trong trắng của tôi, tôi sẽ khiến cho các người sống không bằng chết!”
“Ha ha…”
Bốn tên cướp đều bật cười “Ha ha”: “Cô là ai? Cô chẳng phải chỉ là một con bé thối tha, tôm tép thôi sao?”
“Hơn nữa sẽ không lâu nữa, cô sẽ trở thành một thứ đồ chơi để thỏa mãi anh em chúng tôi…”
Nhìn bốn tên cướp đang cưỡi điên cuồng, Ầu Dương Ngọc Duyên cắn chặt môi, tuy rằng không muốn nói ra thân phận của mình. Nhưng lúc này, cô chỉ có thể hy vọng thân phận thật sự của mình có thể khiến bọn chúng kinh sợi “Một lũ ngu ngốc!”
“Tôi chính là một trong mười gia đình lớn nhất ở Thủ đô này, tôi là chính là con gái của nhà họ Âu Dương!”
Tiếng cười đột ngột dừng lại, vẻ kiêu ngạo, điên cuồng ban đầu lập tức đóng băng trên khuôn mắt từng người!