Bởi vì vụ tai nạn ngoài ý muốn, Tư Vân hôn mê nằm liệt giường những 2 năm trời.
Khi cô tỉnh lại, cứ ngỡ đã thoát khỏi cơn ác mộng kia nhưng lại không biết bản thân dần dần lại bước chân lên cơn đường cũ.
Sau 5 năm kể từ ngày tỉnh lại, cô đã thành công trúng tuyển vào vị trí quản gia của dịnh thự nhà họ Mạc. Có điều, ngày đầu tiên đến nhận chức, vị tiểu thiếu gia kia đã gọi cô 1 tiếng mẹ, 2 tiếng mẹ.
Cô chưa chồng, chưa lập gia đình, ấy vậy mà cái đứa nhóc này cứ khăng khăng nói cô là mẹ của nó.
- Tiểu thiếu gia, tôi là quản gia, không phải mẹ cậu.
- Mẹ chính là mẹ của Đường Đường. Bố xấu tính lắm, đi biệt tăm mãi không về... Mẹ à, mẹ chỉ có Đường Đường thôi nha... Đừng quay về với bố nhé... Không mẹ sẽ bị cắn đấy!