Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Tìm chồng
Ngồi trên xe của một con quỷ có đam mê với tốc độ là cảm giác như thế nào ? Chỉ cần hỏi Thẩm Trúc Bạch là biết chứ tội gì mà phải thắc mắc?
Người sống bằng xương bằng thịt, vậy mà trao cả cái mạng của mình cho một con quỷ ? Nói ra không sợ bị người phàm cười cho, nhưng đó lại là sự thật.
Thẩm Trúc Bạch cảm thấy như đây là ngày cuối cùng mình được sống vậy. Con quỷ kia chạy bán sống bán chết, những tuyến đường gồ ghề sốc nảy nó cũng không hề ngán ngẩm. Cứ như thế lao thẳng về phía trước, mọi thứ xung quanh chẳng có gì là ngán đường nó cả.
Thẩm Trúc Bạch sợ hãi gào thét.
" Này! Này! Anh đẹp trai ơi. Anh có thể đi chậm chậm lại được không ? Tôi sợ anh đi với tốc độ như vậy thì chồng tôi chưa được cứu mà tôi đã chết rồi đấy!"
Con quỷ kia cười sảng khoái, chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của Thẩm Trúc Bạch. Nó còn cố ý trêu chọc cậu.
" Làm sao ? Chết thì có làm sao đâu ? Ban ngày nghỉ ngơi, tối dọa người sống. Như thế chẳng phải là thú vị hơn sao ?"
" Thú vị cái đầu anh ? Cho tôi xuống xe, làm ơn cho tôi xuống xe"
" Còn lâu tôi mới để cậu xuống."
Con quỷ kia lại đáp lời.
" Còn lâu tôi mới để cậu xuống!"
Thế là thành ra sự việc người mắng quỷ, quỷ lại càng nhấn chân ga xe ô tô chọc tức người. Cả hai bên không ai nhường ai, đến cả A Bối từ nãy đến giờ mặt mũi vẫn còn điềm tĩnh cũng không kìm chế được. Bà lấy tay mình gõ lên đầu con quỷ, lên tiếng nhắc nhở.
" Dẫu sao cũng làm người phàm, hà cớ gì trêu chọc cậu ấy ? Còn muốn đầu thai nữa không ?"
Con quỷ kia có vẻ sợ A Bối, nó hạ chân ga ô tô. Khó chịu đáp.
" Là do cậu ta chọc tôi."
A Bối thở dài một hơi, cũng chẳng thèm quan tâm hay bênh vực nó. Chỉ dửng dưng đáp.
" Nếu không có cậu ta thì chúng ta cũng sẽ không yên ổn đâu. Biết điều thì tôn trọng ân nhân của mình một chút đi"
" Được rồi! Được rồi. Bà nói gì cũng đúng cả"
A Bối hừ mạnh một tiếng, sau đó không hiểu từ đâu lấy ra một bọc đồ đựng trong túi vải rồi ném cho Thẩm Trúc Bạch vẫn còn đang bị dọa cho xanh mặt ở phía sau.
" Mau mang cái thứ này theo. Bên trong đó có một túi càn không,chuỗi hạt tràng, bùa do ta luyện ra. Một thanh kiếm và áo pháp sư trong đó. Sức lực ta không còn nhiều, chỉ còn có thể luyện được ra những món này. Chí ít cũng đủ để bảo vệ cậu cho đến khi quân tiếp viện của địa phủ đến."
Thẩm Trúc Bạch hít một hơi thật sâu, bắt đầu lấy áo ra mặc. Còn không quên hỏi.
" Chẳng lẽ thế lực chúng ta sắp gặp sẽ mạnh lắm sao ? Khiết Long sẽ như thế nào ?"
A Bối không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ mập mờ đáp.
" Một lúc nữa, cậu phải cứng rắn lên. Quyết định là ở cậu, hy vọng cậu làm đúng là được"
A Bối nói xong thì nhắm mắt không trả lời nữa, Thẩm Trúc Bạch cũng không muốn hỏi thêm làm gì. Cậu máy móc trang bị cho mình.
Bỗng nhiên, một cuộc gọi đến. Cậu vừa bắt máy, đã có người gọi tên cậu.
" Thẩm Trúc Bạch, đừng đi nữa...ở đấy nguy hiểm lắm"
----***----
Trạch Khiết Long bị ép vào một ngôi miếu hoang. Bên dưới nền đất hắn đứng đã có sẵn kết giới giữ hắn lại, Trạch Khiết Long không thể bước ra, chỉ có thể đứng ở bên trong. Nhưng mấy đám quỷ lâu la cùng quỷ ếch và quỷ ngựa lại trông có vẻ hốt hoảng nhìn hắn, miệng tụi nó liên tục gào lên.
" Không...không thể thế được, làm sao mà hắn có thể mạnh được như vậy. Trông hắn hoàn toàn khác với lúc nãy"
Mặc kệ đám quỷ kia gào thét, Trạch Khiết Long nhìn bộ đồ mà Thẩm Trúc Bạch mua cho mình vừa nãy vì giao đấu với lũ quỷ đã rách nát. Trong lòng cảm thấy thật sự rất khó chịu, mặc dù bản thân hắn không biết mòng đang khó chịu vì điều gì.
Trạch Khiết Long tiến đến con quỷ ếch, hai mắt hắn chuyển sang màu đỏ của máu. Sau đó không nói một lời, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhìn đến đám lâu la ở bên cạnh. Hai tay ngang nhiên chọc mạnh xuống đầu con quỷ ếch, trong tiếng kêu gào thảm thiết của nó mà nóc ra một bộ não. Sau đó hắn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Mùi vị não ếch hôi thối không chịu được, đám dòi bọ lúc nhúc bò ra. Trạch Khiết Long cũng chẳng sợ hãi, hắn nuốt chẳng cái thức ăn khó chịu đó xuống bụng rồi nhìn đám quỷ con đang kêu gào kia rồi nói.
" Làm sao ? Chẳng phải chúng mày muốn bắt tao lắm sao ? Có đứa nào muốn trở thành bữa ăn của tao nữa hay không ?"
Người sống bằng xương bằng thịt, vậy mà trao cả cái mạng của mình cho một con quỷ ? Nói ra không sợ bị người phàm cười cho, nhưng đó lại là sự thật.
Thẩm Trúc Bạch cảm thấy như đây là ngày cuối cùng mình được sống vậy. Con quỷ kia chạy bán sống bán chết, những tuyến đường gồ ghề sốc nảy nó cũng không hề ngán ngẩm. Cứ như thế lao thẳng về phía trước, mọi thứ xung quanh chẳng có gì là ngán đường nó cả.
Thẩm Trúc Bạch sợ hãi gào thét.
" Này! Này! Anh đẹp trai ơi. Anh có thể đi chậm chậm lại được không ? Tôi sợ anh đi với tốc độ như vậy thì chồng tôi chưa được cứu mà tôi đã chết rồi đấy!"
Con quỷ kia cười sảng khoái, chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của Thẩm Trúc Bạch. Nó còn cố ý trêu chọc cậu.
" Làm sao ? Chết thì có làm sao đâu ? Ban ngày nghỉ ngơi, tối dọa người sống. Như thế chẳng phải là thú vị hơn sao ?"
" Thú vị cái đầu anh ? Cho tôi xuống xe, làm ơn cho tôi xuống xe"
" Còn lâu tôi mới để cậu xuống."
Con quỷ kia lại đáp lời.
" Còn lâu tôi mới để cậu xuống!"
Thế là thành ra sự việc người mắng quỷ, quỷ lại càng nhấn chân ga xe ô tô chọc tức người. Cả hai bên không ai nhường ai, đến cả A Bối từ nãy đến giờ mặt mũi vẫn còn điềm tĩnh cũng không kìm chế được. Bà lấy tay mình gõ lên đầu con quỷ, lên tiếng nhắc nhở.
" Dẫu sao cũng làm người phàm, hà cớ gì trêu chọc cậu ấy ? Còn muốn đầu thai nữa không ?"
Con quỷ kia có vẻ sợ A Bối, nó hạ chân ga ô tô. Khó chịu đáp.
" Là do cậu ta chọc tôi."
A Bối thở dài một hơi, cũng chẳng thèm quan tâm hay bênh vực nó. Chỉ dửng dưng đáp.
" Nếu không có cậu ta thì chúng ta cũng sẽ không yên ổn đâu. Biết điều thì tôn trọng ân nhân của mình một chút đi"
" Được rồi! Được rồi. Bà nói gì cũng đúng cả"
A Bối hừ mạnh một tiếng, sau đó không hiểu từ đâu lấy ra một bọc đồ đựng trong túi vải rồi ném cho Thẩm Trúc Bạch vẫn còn đang bị dọa cho xanh mặt ở phía sau.
" Mau mang cái thứ này theo. Bên trong đó có một túi càn không,chuỗi hạt tràng, bùa do ta luyện ra. Một thanh kiếm và áo pháp sư trong đó. Sức lực ta không còn nhiều, chỉ còn có thể luyện được ra những món này. Chí ít cũng đủ để bảo vệ cậu cho đến khi quân tiếp viện của địa phủ đến."
Thẩm Trúc Bạch hít một hơi thật sâu, bắt đầu lấy áo ra mặc. Còn không quên hỏi.
" Chẳng lẽ thế lực chúng ta sắp gặp sẽ mạnh lắm sao ? Khiết Long sẽ như thế nào ?"
A Bối không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ mập mờ đáp.
" Một lúc nữa, cậu phải cứng rắn lên. Quyết định là ở cậu, hy vọng cậu làm đúng là được"
A Bối nói xong thì nhắm mắt không trả lời nữa, Thẩm Trúc Bạch cũng không muốn hỏi thêm làm gì. Cậu máy móc trang bị cho mình.
Bỗng nhiên, một cuộc gọi đến. Cậu vừa bắt máy, đã có người gọi tên cậu.
" Thẩm Trúc Bạch, đừng đi nữa...ở đấy nguy hiểm lắm"
----***----
Trạch Khiết Long bị ép vào một ngôi miếu hoang. Bên dưới nền đất hắn đứng đã có sẵn kết giới giữ hắn lại, Trạch Khiết Long không thể bước ra, chỉ có thể đứng ở bên trong. Nhưng mấy đám quỷ lâu la cùng quỷ ếch và quỷ ngựa lại trông có vẻ hốt hoảng nhìn hắn, miệng tụi nó liên tục gào lên.
" Không...không thể thế được, làm sao mà hắn có thể mạnh được như vậy. Trông hắn hoàn toàn khác với lúc nãy"
Mặc kệ đám quỷ kia gào thét, Trạch Khiết Long nhìn bộ đồ mà Thẩm Trúc Bạch mua cho mình vừa nãy vì giao đấu với lũ quỷ đã rách nát. Trong lòng cảm thấy thật sự rất khó chịu, mặc dù bản thân hắn không biết mòng đang khó chịu vì điều gì.
Trạch Khiết Long tiến đến con quỷ ếch, hai mắt hắn chuyển sang màu đỏ của máu. Sau đó không nói một lời, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhìn đến đám lâu la ở bên cạnh. Hai tay ngang nhiên chọc mạnh xuống đầu con quỷ ếch, trong tiếng kêu gào thảm thiết của nó mà nóc ra một bộ não. Sau đó hắn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Mùi vị não ếch hôi thối không chịu được, đám dòi bọ lúc nhúc bò ra. Trạch Khiết Long cũng chẳng sợ hãi, hắn nuốt chẳng cái thức ăn khó chịu đó xuống bụng rồi nhìn đám quỷ con đang kêu gào kia rồi nói.
" Làm sao ? Chẳng phải chúng mày muốn bắt tao lắm sao ? Có đứa nào muốn trở thành bữa ăn của tao nữa hay không ?"