Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42: Anh tin em
Sau khi nộp đơn thôi việc, Lệ Doanh quay lại phòng thiết kế tạm biệt tất cả mọi người.
"Lệ Doanh, cậu phải nghỉ thật sao?" Trịnh Khả Nhi tiếc nuối hỏi.
"Ừm, mình muốn nghỉ một thời gian, chúng ta giữ liên lạc nhé, sau này mình với cậu vẫn là bạn." Lệ Doanh đáp.
Cung Hàn cũng bất ngờ, anh biết Lệ Doanh rất thích công việc này, "nhưng là vì sao cô lại nghỉ, có lẽ chín mươi phần trăm liên quan đến Hàn Tổng." Cung Hàn thầm nghĩ.
"Anh Cung Hàn, tạm biệt nhé, sau này gặp lại, à hết tuần này, hôn lễ của em sẽ được tổ chức tại Hàn Gia." Anh nhớ đưa Khả Nhi đến nhé.
"Hôn lễ của cậu sao?" Trịnh Khả Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, vậy nhé. Hai người nhớ phải đến đó. Tạm biệt." Lệ Doanh nhanh chóng rời đi. Vì Hàn Cảnh Văn còn đang đợi cô ở bên ngoài.
Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Lệ Doanh. Quả thực, phòng thiết kế này thiếu đi Lệ Doanh sẽ như mất đi một phần linh hồn vậy, vì Lệ Doanh chính là một thiên tài trong ngành thiết kế. Nó như tồn tại là để giành cho cô vậy.
Mỗi một tác phẩm mà Lệ Doanh thiết kế ra, đều được bên trang phục đưa vào may mẫu và đưa ra thị trường.
Thật tiếc cho công ty này vì đã không giữ được chân của Lệ Doanh. Cung Hàn thở dài mà nghĩ.
Bên ngoài lất phất vài hạt mưa, trời không trong xanh cho lắm.
Ngoài cổng công ty, Hàn Cảnh Văn đang đợi Lệ Doanh ở trên xe. Thấy cô vừa đi ra, anh liền mở cửa xe đi vội đến, cởi áo khoác che cho cô.
"Ngốc, em không thấy mưa sao, muốn bị cảm lạnh?" Anh nghiêm giọng nhắc nhở.
"Cảnh Văn à, mưa nhỏ thế này, cảm lạnh gì chứ?" Anh lại nữa rồi. Lệ Doanh nhăn mày đáp.
"Haizz..đi thôi, anh đưa em đến một nơi."Anh đưa cô ra xe, rồi giục.
Lên xe ngồi, Lệ Doanh buộc miệng hỏi: "Cảnh Văn, ang định đưa em đi đâu."
"Đến nơi em sẽ biết." Anh trả lời ngắn gọn. Sau đó, khởi động xe, rồi lái đi.
Một giờ sau, chiếc xe lái đến một khu nghĩa trang. Hai bên, những cây tùng to lớn tỏa bóng, không gian cô tịch làm Lệ Doanh có chút sợ hãi.
"Cảnh Văn sao lại đưa em đến nơi đây." Lệ Doanh nén sợ, hỏi anh.
Đến mộ của mẹ anh. Hàn Cảnh Văn thản nhiên đáp. Trong lòng anh bồi hồi, phải rồi, bao lâu rồi anh mới quay lại nơi này.
Ở nơi đây, vô cùng trang nghiêm, vì là nơi linh thiêng, nên người thân ra vào thăm mộ cũng buộc phải giữ quy tắc.
Lệ Doanh đi theo anh vào bên trong, cô bất ngờ khi nơi này lại sạch sẽ và tôn nghiêm đến vậy. Cảm giác sợ hãi dần mất đi. Cô không còn sợ nữa. Đảo mắt nhìn xung quanh, nơi đây cũng đông người đến thăm viếng quá.
Hàn Cảnh Văn dẫn Lệ Doanh đi về phía tay phải của nghĩa trang, nơi mẹ anh yên nghỉ ở đó.
Trước mặt hai người, ngôi mộ của người phụ nữ nằm đó, rêu phong phủ lên một màu xanh biếc. Nhìn đến cái tên. Thục Uyển Văn. Lệ Doanh liền đoán ra.
"Doanh Doanh tới rồi. Nào, chúng ta cùng thắp nhang cho mẹ anh." Hàn Cảnh Văn lấy sẵn nhang để nơi đó, đưa cho cô. Hai người cùng bái lạy mẹ anh.
Sau đó, cả hai cùng ngồi đó, dọn dẹp xung quanh ngôi mộ. Bàn tay Hàn Cảnh Văn khẽ vuốt nhẹ lên tấm bia mộ, mang hình ảnh mẹ anh, nước mắt anh trào ra, anh khóc, khóc thương tâm trước mặt Lệ Doanh.
Lệ Doanh khẽ ôm anh, "Cảnh Văn, đừng thương tâm nữa, anh còn có em kia mà." Nhìn vào tấm hình trên bia đá.
Cô kinh hãi, bất giác la lên....
"Là bà ấy? Cô run lên, người phụ nữ này chính là người xuất hiện trong giấc mơ của cô, vào cái ngày đầu tiên cô gặp anh mà. Không ngờ bà ấy lại là Thục Uyển Văn, vậy thì bà chính là mẹ chồng của cô rồi."
Trong giấc mơ đó, hình ảnh người phụ nữ đó rất mờ ảo, nhưng cô biết bà rất đẹp. Hôm nay, vừa thấy hình bà ấy, kí ức giấc mơ kia lại hiện ra rõ mồn một. Cô không có nhớ sai.
"Doanh Doanh, em sao thế, người em lạnh hết rồi này." Hàn Cảnh Văn ban nãy xúc động quá, nên anh bật khóc, nhưng là vừa thấy cô run rẩy, anh kinh hãi ôm cô rồi hỏi như vậy.
Lệ Doanh phấn khởi Trả lời.
"Cảnh Văn, em đã gặp bà ấy rồi, em gặp mẹ anh ở trong giấc mơ rồi. Ngày hôm đó, sau khi mơ thấy bà ấy, em liền đến công viên và lần đầu tiên em gặp anh ở đó."
"Gặp trong giấc mơ sao? Doanh Doanh à, em chắc chắn chứ?" Hàn Cảnh Văn ái ngại hỏi. Anh không tin cho lắm.
"Là thật, khi đó, bà còn nhắc đến *Song Văn* với em." Lệ Doanh vừa nói, vừa nhẹ lôi sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra cho anh xem.
Hàn Cảnh Văn kinh ngạc nhìn cô, anh không ngờ cô lại có một trí nhớ tốt như vậy, từ khi anh gặp được cô đến nay, thời gian tuy không dài, nhưng đủ để quên đi một người mà căn bản chỉ gặp một lần, huống hồ còn là gặp trong mơ.
"Cảnh Văn, anh phải tin em, em nói thật, em tin rằng, có lẽ tình yêu của anh và em, cũng do bởi mẹ anh cũng nên..." Lệ Doanh buộc miệng nói.
"Ừ, anh tin em, chỉ cần là Doanh Doanh vợ anh nói, anh đều tin." Hàn Cảnh Văn ôm cô, sau đó quay lại quỳ xuống trước mộ mẹ anh, nhìn lên bức hình của bà trên bia đá, anh cười.
"Mẹ, cảm ơn người, vì đã đưa cô ấy đến với con. Con rất tốt, cũng vô cùng nhớ người. Xin mẹ hãy phù hộ cho tình yêu của chúng con nhé."
Lệ Doanh cũng quỳ cùng anh. Cô hồi hộp thầm nói trong lòng, "mẹ, cảm ơn người đã cho con một người chồng hoàn hảo như vậy. Xin người cũng chúc phúc cho tình yêu của con và anh ấy."
Cả hai người, một con trai, một con dâu cùng ngồi một lúc rất lâu bên cạnh ngôi mộ của người mẹ quá cố, sau đó mới lên xe rời khỏi.
Trên đường trở về nhà, mưa bỗng nặn hạt, rồi to dần, mưa lớn, nước mưa cũng gội sạch đi những cát bụi trên đường.....
Lệ Doanh nhìn ra ngoài, cô liền nghĩ xa xăm, "cha cô là ai nhỉ, một đời người này của cô, liệu còn được gặp lại ông...."
Sau khi nộp đơn thôi việc, Lệ Doanh quay lại phòng thiết kế tạm biệt tất cả mọi người.
"Lệ Doanh, cậu phải nghỉ thật sao?" Trịnh Khả Nhi tiếc nuối hỏi.
"Ừm, mình muốn nghỉ một thời gian, chúng ta giữ liên lạc nhé, sau này mình với cậu vẫn là bạn." Lệ Doanh đáp.
Cung Hàn cũng bất ngờ, anh biết Lệ Doanh rất thích công việc này, "nhưng là vì sao cô lại nghỉ, có lẽ chín mươi phần trăm liên quan đến Hàn Tổng." Cung Hàn thầm nghĩ.
"Anh Cung Hàn, tạm biệt nhé, sau này gặp lại, à hết tuần này, hôn lễ của em sẽ được tổ chức tại Hàn Gia." Anh nhớ đưa Khả Nhi đến nhé.
"Hôn lễ của cậu sao?" Trịnh Khả Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, vậy nhé. Hai người nhớ phải đến đó. Tạm biệt." Lệ Doanh nhanh chóng rời đi. Vì Hàn Cảnh Văn còn đang đợi cô ở bên ngoài.
Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Lệ Doanh. Quả thực, phòng thiết kế này thiếu đi Lệ Doanh sẽ như mất đi một phần linh hồn vậy, vì Lệ Doanh chính là một thiên tài trong ngành thiết kế. Nó như tồn tại là để giành cho cô vậy.
Mỗi một tác phẩm mà Lệ Doanh thiết kế ra, đều được bên trang phục đưa vào may mẫu và đưa ra thị trường.
Thật tiếc cho công ty này vì đã không giữ được chân của Lệ Doanh. Cung Hàn thở dài mà nghĩ.
Bên ngoài lất phất vài hạt mưa, trời không trong xanh cho lắm.
Ngoài cổng công ty, Hàn Cảnh Văn đang đợi Lệ Doanh ở trên xe. Thấy cô vừa đi ra, anh liền mở cửa xe đi vội đến, cởi áo khoác che cho cô.
"Ngốc, em không thấy mưa sao, muốn bị cảm lạnh?" Anh nghiêm giọng nhắc nhở.
"Cảnh Văn à, mưa nhỏ thế này, cảm lạnh gì chứ?" Anh lại nữa rồi. Lệ Doanh nhăn mày đáp.
"Haizz..đi thôi, anh đưa em đến một nơi."Anh đưa cô ra xe, rồi giục.
Lên xe ngồi, Lệ Doanh buộc miệng hỏi: "Cảnh Văn, ang định đưa em đi đâu."
"Đến nơi em sẽ biết." Anh trả lời ngắn gọn. Sau đó, khởi động xe, rồi lái đi.
Một giờ sau, chiếc xe lái đến một khu nghĩa trang. Hai bên, những cây tùng to lớn tỏa bóng, không gian cô tịch làm Lệ Doanh có chút sợ hãi.
"Cảnh Văn sao lại đưa em đến nơi đây." Lệ Doanh nén sợ, hỏi anh.
Đến mộ của mẹ anh. Hàn Cảnh Văn thản nhiên đáp. Trong lòng anh bồi hồi, phải rồi, bao lâu rồi anh mới quay lại nơi này.
Ở nơi đây, vô cùng trang nghiêm, vì là nơi linh thiêng, nên người thân ra vào thăm mộ cũng buộc phải giữ quy tắc.
Lệ Doanh đi theo anh vào bên trong, cô bất ngờ khi nơi này lại sạch sẽ và tôn nghiêm đến vậy. Cảm giác sợ hãi dần mất đi. Cô không còn sợ nữa. Đảo mắt nhìn xung quanh, nơi đây cũng đông người đến thăm viếng quá.
Hàn Cảnh Văn dẫn Lệ Doanh đi về phía tay phải của nghĩa trang, nơi mẹ anh yên nghỉ ở đó.
Trước mặt hai người, ngôi mộ của người phụ nữ nằm đó, rêu phong phủ lên một màu xanh biếc. Nhìn đến cái tên. Thục Uyển Văn. Lệ Doanh liền đoán ra.
"Doanh Doanh tới rồi. Nào, chúng ta cùng thắp nhang cho mẹ anh." Hàn Cảnh Văn lấy sẵn nhang để nơi đó, đưa cho cô. Hai người cùng bái lạy mẹ anh.
Sau đó, cả hai cùng ngồi đó, dọn dẹp xung quanh ngôi mộ. Bàn tay Hàn Cảnh Văn khẽ vuốt nhẹ lên tấm bia mộ, mang hình ảnh mẹ anh, nước mắt anh trào ra, anh khóc, khóc thương tâm trước mặt Lệ Doanh.
Lệ Doanh khẽ ôm anh, "Cảnh Văn, đừng thương tâm nữa, anh còn có em kia mà." Nhìn vào tấm hình trên bia đá.
Cô kinh hãi, bất giác la lên....
"Là bà ấy? Cô run lên, người phụ nữ này chính là người xuất hiện trong giấc mơ của cô, vào cái ngày đầu tiên cô gặp anh mà. Không ngờ bà ấy lại là Thục Uyển Văn, vậy thì bà chính là mẹ chồng của cô rồi."
Trong giấc mơ đó, hình ảnh người phụ nữ đó rất mờ ảo, nhưng cô biết bà rất đẹp. Hôm nay, vừa thấy hình bà ấy, kí ức giấc mơ kia lại hiện ra rõ mồn một. Cô không có nhớ sai.
"Doanh Doanh, em sao thế, người em lạnh hết rồi này." Hàn Cảnh Văn ban nãy xúc động quá, nên anh bật khóc, nhưng là vừa thấy cô run rẩy, anh kinh hãi ôm cô rồi hỏi như vậy.
Lệ Doanh phấn khởi Trả lời.
"Cảnh Văn, em đã gặp bà ấy rồi, em gặp mẹ anh ở trong giấc mơ rồi. Ngày hôm đó, sau khi mơ thấy bà ấy, em liền đến công viên và lần đầu tiên em gặp anh ở đó."
"Gặp trong giấc mơ sao? Doanh Doanh à, em chắc chắn chứ?" Hàn Cảnh Văn ái ngại hỏi. Anh không tin cho lắm.
"Là thật, khi đó, bà còn nhắc đến *Song Văn* với em." Lệ Doanh vừa nói, vừa nhẹ lôi sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra cho anh xem.
Hàn Cảnh Văn kinh ngạc nhìn cô, anh không ngờ cô lại có một trí nhớ tốt như vậy, từ khi anh gặp được cô đến nay, thời gian tuy không dài, nhưng đủ để quên đi một người mà căn bản chỉ gặp một lần, huống hồ còn là gặp trong mơ.
"Cảnh Văn, anh phải tin em, em nói thật, em tin rằng, có lẽ tình yêu của anh và em, cũng do bởi mẹ anh cũng nên..." Lệ Doanh buộc miệng nói.
"Ừ, anh tin em, chỉ cần là Doanh Doanh vợ anh nói, anh đều tin." Hàn Cảnh Văn ôm cô, sau đó quay lại quỳ xuống trước mộ mẹ anh, nhìn lên bức hình của bà trên bia đá, anh cười.
"Mẹ, cảm ơn người, vì đã đưa cô ấy đến với con. Con rất tốt, cũng vô cùng nhớ người. Xin mẹ hãy phù hộ cho tình yêu của chúng con nhé."
Lệ Doanh cũng quỳ cùng anh. Cô hồi hộp thầm nói trong lòng, "mẹ, cảm ơn người đã cho con một người chồng hoàn hảo như vậy. Xin người cũng chúc phúc cho tình yêu của con và anh ấy."
Cả hai người, một con trai, một con dâu cùng ngồi một lúc rất lâu bên cạnh ngôi mộ của người mẹ quá cố, sau đó mới lên xe rời khỏi.
Trên đường trở về nhà, mưa bỗng nặn hạt, rồi to dần, mưa lớn, nước mưa cũng gội sạch đi những cát bụi trên đường.....
Lệ Doanh nhìn ra ngoài, cô liền nghĩ xa xăm, "cha cô là ai nhỉ, một đời người này của cô, liệu còn được gặp lại ông...."