Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
“Chào dì.” Trần Hoài bước tới chào Hoàng Cầm. Lâm Giản muốn giới thiệu anh với Hoàng Cầm, Trần Hoài khá kinh ngạc. Cũng may hôm nay anh mặc quần áo bình thường nên không gây chú ý.
Hoàng Cầm vẫn còn rơi nước mắt, nhìn thấy Trần Hoài thì lau mặt qua quýt, bà không muốn Trần Hoài nhìn thấy mình thế này: “Mẹ sống ở tầng 5, gần lắm, chúng ta mới dọn đến đây chưa lâu.” Hoàng Cầm đi trước dẫn đường, Trần Hoài và Lâm Giản theo sau.
Không lâu sau, cả ba đến nơi Hoàng Cầm và lão Quý đang ở.
Hoàng Cầm vừa vào nhà là vội đi rửa mặt, bà còn vào phòng trang điểm qua, đại khái do vội quá nên phấn còn phủ chưa đều, phấn còn lấm tấm trên mặt nhìn không đẹp đẽ gì nhưng ít nhất vẫn che giấu được dấu vết ban nãy bà vừa khóc.
“Cầm hả? Về rồi sao?” Một giọng nói già nua từ phòng ngủ truyền ra, kêu bà vào đó. Hoàng Cầm vội vàng pha hai ly trà Phổ nhị cho hai người rồi bảo ngồi ở phòng khách chờ một lát. Bà vào phòng ngủ thứ hai, lát sau cầm lại quay ra, tay cầm một chiếc quần đã thay ra mang về phía nhà tắm, khi đi ngang qua có thể nghe thoáng mùi nước tiểu. Lát sau bà lại từ nhà tắm đi ra, đi vào bếp, nhanh nhẹn vo gạo nấu ăn.
Nhìn cũng biết ngày thường bà là người phụ nữ nội trợ đảm đang.
Trần Hoài ngồi đó, tranh thủ đánh giá trong nhà Hoàng Cầm. Nhà không nhiều đồ đạc, nhìn qua cũng biết mới dọn đến không bao lâu, mấy thùng giấy còn bị dán băng keo chưa mở ra hết, đặt chồng lên nhau ở góc phòng.
Tầm mắt Trần Hoài dừng lại trên những thùng giấy chồng lên nhau, nhất là thùng giấy nằm dưới cùng đã hơi móp méo, tuy chỉ nhìn thấy một góc thùng nhưng anh có thể xác định đó là thùng giấy mà người nhân viên chuyển phát nhanh từng đem đến, xung quanh thùng bị dán băng keo kín mít, người nhân viên kia nghe cảnh sát dặn không nên đổi qua thùng khác nên đã dùng băng keo dán kín lại thêm nhiều lớp. Băng keo trên góc thùng đã có vết xước, chứng tỏ thùng đã được khui ra, còn đồ đạc trong thùng vẫn còn trong đó hay giấu nơi khác trong nhà thì không biết được.
Ngoài cửa có tiếng mở khoá truyền tới, Trần Hoài thu hồi tầm mắt, cầm tách trà lên hớp một ngụm.
“Mẹ ơi, con đói muốn chết luôn!” Chưa thấy mặt người đã nghe tiếng nói, cửa bật mở, một cậu bé tầm mười hai mười ba tuổi chạy vào, dáng vẻ trắng trẻo, đàng hoàng, nhìn thấy Trần Hoài và Lâm Giản ngồi trong phòng khách thì cậu sửng sốt đứng sựng lại.
Lão Quý đi sau cậu bé, tay cầm chiếc cặp nặng trĩu của cậu, có vẻ như ông ta vừa đến trường đón cậu bé về.
“Đoàn Đoàn, về rồi sao?” Hoàng Cầm đang bận rộn trong bếp nghe tiếng thì bước ra, có lẽ ban nãy bà đang hết sức bận rộn trong bếp nên mồ hôi đầy mặt, ban nãy bà trang điểm mà dùng mỹ phẩm rẻ tiền nên mồ hôi làm phấn loang lổ kỳ dị. Bà giơ tay lên lau mồ hôi, phần phấn trang điểm bị lau đi nhìn gương mặt tự nhiên hơn nhiều.
“Họ là…?” Lão Quý nhìn Hoàng Cầm ý hỏi, bao nhiêu năm không thấy người thân hay bạn bè của Hoàng Cầm, ông ta hơi ngạc nhiên.
“Bà con ở quê tôi… Đoàn Đoàn, đây là chị họ với anh rể, chào chị đi.” Hoàng Cầm đi tới trước mặt Quý Đoàn, bảo cậu bé chào Lâm Giản và Trần Hoài.
“Chị họ, anh rể.” Cậu bé nhìn Lâm Giản và Trần Hoài, mặt lộ vẻ thù địch, bất đắc dĩ mở miệng chào.
“Sao mà chào khách sáo vậy, gọi chị, anh rể!” Hoàng Cầm mắng Quý Đoàn, bảo cậu nhóc chào lại.
Quý Đoàn đứng im, không nói tiếng nào, vẻ cáu kỉnh.
“Bà có nghe mùi khét không? Nhanh vào bếp xem sao.” Lão Quý nhận thấy con trai mình và Hoàng Cầm căng thẳng, nhắc nhẹ, Hoàng Cầm mới sực nhớ đang nấu ăn, vội vàng chạy vào bếp, nhưng đi mấy bước thì quay đầu lại, “Hiếm khi mới có bà con ở quê tôi đến, ông tiếp đãi trước nhé.”
“Bà cứ yên tâm đi nấu ăn đi.” Lão Quý cười với Lâm Giản và Trần Hoài: “Hoàng Cầm là người dễ xúc động vậy đó, hai người đừng chê cười.”
Hoàng Cầm vào bếp, Quý Đoàn xách cặp về phòng làm bài tập.
“Chú công tác ở đâu nhỉ?” Lão Quý hứng thú hỏi Trần Hoài trước.
“Tôi làm tài xế bên Tây Tạng, mới về Hàng Châu không lâu.” Trần Hoài đáp, nhấp ngụm trà Phổ Nhĩ, thong thả đáp.
“À, thảo nào.” Lão Quý gật gật đầu, có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Dù sao thì tướng mạo Trần Hoài cho thấy anh không giống người bình thường, Trần Hoài nói như thế thì ông ta nghĩ cũng có lý. Ở Tây Tạng điều kiện khí hậu khắc nghiệt, muốn làm tài xế chạy xe đường dài thì nếu sức khoẻ không tốt thì không thể làm nổi. “Nghe nói bên Tây Tạng tiền dễ kiếm hơn, sao chú lại về Hàng Châu?” Lão Quý hỏi tiếp. Ông ta cảnh giác hơn Trần Hoài nghĩ, cũng may Trần Hoài lạ mặt, nếu là cảnh sát địa phương đến đây thì lão Quý sẽ đề cao cảnh giác.
“Chạy đường dài mệt lắm, dù sao thì tiền kiếm mãi cũng chẳng có điểm dừng. Quay về Hàng Châu chạy liên tỉnh cũng không vất vả bằng.” Trần Hoài đáp, hệt như anh thực sự là tài xế chuyên lái xe đường dài.
“Chú em, chú nói đúng ý tôi. Người sống cả đời, tiền không bao giờ đủ, cần gì khiến bản thân vất vả như vậy. Chú nói xem có đúng không?” Lão Quý nghe Trần Hoài nói hợp lý, ngay cả màu da rám nắng màu lúa mạch của Trần Hoài cũng hợp tình hợp lý. Một tài xế chuyên lái xe đường dài, ai mà không bị phơi nắng đen đến thế này. Lão Quý nghĩ vậy, cảm thấy vừa nãy mình nghi ngờ vô cớ, sợ Trần Hoài suy nghĩ nhiều nên nói rồi thân mật móc thuốc ra mời Trần Hoài.
Hai người hút thuốc trước mặt Lâm Giản, thân tình như thể vừa gặp đã quen.
Tầm mười lăm phút sau, Hoàng Cầm đã nấu xong rất nhiều đồ ăn bưng ra bàn. Bà làm nhanh không thể tưởng, chỉ chốc lát đã nấu xong đủ món.
“Dì nấu tạm vậy, không biết có hợp với tụi con không.” Hoàng Cầm để một dĩa thức ăn trước mặt Lâm Giản, thấp thỏm lên tiếng.
Lâm Giản lại tương phản với bà, mặt bình thản, không nói gì mà cúi đầu ăn cơm.
Lão Quý lấy một thùng bia để dưới chân, dùng đũa khui nắp chai, đưa cho Trần Hoài: “Uống giải khát.”
Trần Hoài không từ chối, hai người trò chuyện đôi câu. Uống hết vài chai bia, Lão Quý đã tự nhiên nên nói nhiều hơn. Không thể phủ nhận, ông ta hành xử có vài phần nghĩa khí giang hồ.
Ăn được nửa chừng thì lão Quý có điện thoại. Ông ta nhìn dãy số, đứng lên, tay vô thức xoa xoa mũi, đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
“Nhà có Vân Nam bạch dược không ạ?” Lâm Giản đột nhiên hỏi.
“Có. Mà con bị thương ở đâu sao?” Hoàng Cầm lo lắng hỏi, mấy giờ trước bà mới nghe tin tức xấu của Lâm Cương, vẫn còn ‘thần hồn nát thần tính’, căng thẳng hỏi.
“Trên chân có vết thương nhỏ, lúc đến đây không cẩn thận va trúng thôi.” Lâm Giản đáp. Ban nãy khi Hoàng Cầm trang điểm trong phòng ra, cô liếc nhìn thoáng bên trong có một thùng nhựa trong suốt đựng thuốc gì đó không rõ.
“Vậy phải thoa thuốc ngay để khỏi bầm.” Hoàng Cầm đặt đũa xuống đi vào phòng ngủ chính, lão Quý chỉ khép mà không khoá cửa, Hoàng Cầm đẩy cửa vào thẳng bên trong.
“Chuyện gì?” Lão Quý cảnh giác, quay lại thấy Hoàng Cầm mới yên tâm hơn.
“Vô lấy Vân Nam bạch dược chút.” Hoàng Cầm trả lời.
Hai người nói chuyện, Trần Hoài ngẩng lên nhìn về hướng phòng ngủ. Lão Quý đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ nói chuyện điện thoại, nửa người trên hơi cúi xuống, trên tay hình như còn nắm một sợi dây thừng thòng xuống dưới.
Thì ra là vậy.
Trần Hoài thu hồi tầm mắt, lấy di động ra gửi tin nhắn cho cảnh sát đang canh gác bên ngoài.
“Phía nam, phía dưới vành đai xanh, có người đang nhận hàng, chú ý theo dõi.”
Người kia trả lời trong vài giây. Trần Hoài cất điện thoại vào túi, tiếp tục uống bia.
Hoàng Cầm đã ra ngoài, đưa Vân Nam bạch dược cho Lâm Giản. Lâm Giản nhận lấy, qua sô pha ngồi xuống vén ống quần lên xịt mấy nhát rồi kéo ống quần xuống, trên người cô thoang thoảng mùi Vân Nam bạch dược.
“Có cần đến bệnh viện khám không con?” Hoàng Cầm vẫn không yên tâm, bước đến hỏi.
“Không sao đâu.” Lâm Giản trả thuốc lại cho Hoàng Cầm, quay lại bàn ăn.
Lão Quý cũng ra khỏi phòng ngủ, có lẽ thấy mình nhận điện thoại khá lâu nên quay lại bàn rất niềm nở mời Trần Hoài ăn uống.
Ăn xong cơm, Trần Hoài và Lâm Giản chào tạm biệt.
“Tối rồi, ngủ lại đây cũng được mà. Chúng ta trải đệm ở phòng đọc sách là ngủ được.” Hoàng Cầm rất muốn giữ hai người lại, thực ra bà hơi sợ Lâm Giản, nhưng mà dù vậy thì bà luyến tiếc để Lâm Giản rời đi.
“Dì ạ, chúng cháu có việc bận nên tối nay phải về Hàng Châu.” Trần Hoài giải thích.
“Vậy sao.” Hoàng Cầm hiện rõ nỗi thất vọng, trước khi hai người đi bảo Quý Đoàn chào Lâm Giản và Trần Hoài, “Chào chị với anh rể đi.”
“Tạm biệt chị họ, anh rể.” Quý Đoàn giọng cứng ngắc chào một tiếng, thấy Hoàng Cầm quan tâm Lâm Giản như thế, cậu ta rất khó chịu, cậu nhóc này nghĩ gì là mặt lộ ra thế ấy.
“Cái thằng nhóc này!” Hoàng Cầm phàn nàn Quý Đoàn, mặt không vui.
“Hôm nay nó giận dỗi với đám bạn trong lớp nên khó chịu, con nít mà, bà đừng chấp nê nó chứ.” Lão Quý phân bua với Hoàng Cầm. Hoàng Cầm không nói tới Quý Đoàn nữa, kiên trì muốn đưa Lâm Giản và Trần Hoài xuống lầu.
“Dì về đi, tôi đi đây.” Đi đến hành lang, Lâm Giản mở miệng.
“Ừ ừ… sau này có rảnh, con lại đến…” Có Lão Quý bên cạnh, Hoàng Cầm không thể nói gì được, cố gắng gượng cười nói một câu.
Lâm Giản gật đầu, đi xuống với Trần Hoài.
Hoàng Cầm và lão Quý quay lại lên lầu.
Đi đến bên kia khu nhà, Trần Hoài lập tức gọi cho đội phòng chống ma tuý.
“Có theo được không?” Anh hỏi ngắn gọn.
“Có, đúng là phát hiện một kẻ tình nghi chỗ vành đai xanh, hiện giờ có người theo dõi rồi, yên tâm.”
“Có gì mới báo tôi biết.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trần Hoài lên tiếng: “Anh đưa em về khách sạn nghỉ trước.”
“Dạ được.”
Hai người ra phố, tìm đại một khách sạn vào thuê phòng. Lâm Giản đang lấy phòng thì Trần Hoài lại nghe điện thoại. Anh đáp ngắn gọn mấy câu rồi cúp máy.
“Giản Giản, em ở đây chờ anh.” Có vẻ anh phải đi ngay.
Lâm Giản biết anh có việc phải làm, muốn tránh cũng không được. Cô nhận lại căn cước, cho vào túi: “Dạ.”
Trần Hoài quay người ra ngoài, rất nhanh đã ra gần đến cửa, cô bỗng chạy tới trước mặt anh.
“Yên tâm, anh sẽ chú ý an toàn.” Trần Hoài biết cô muốn nói gì, cô gật gật đầu, không nói gì thêm.
Trần Hoài ra khỏi khách sạn, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Vài phút sau, có cảnh sát lái xe đến đón Trần Hoài.
Tên bị theo dõi ở chỗ vành đai xanh kia đến một quán bar, không lâu sau có một người mới xuất hiện thu hút sự chú ý của cảnh sát. Hắn ta là một tên buôn ma tuý từng ngồi tù, hoá ra đám người này có liên quan đến nhau.
“Tên lấy hàng ở nhà lão Quý xong thì đến thẳng quán bar, chắc bọn chúng giao dịch trong quán bar này.” Trần Hoài ngồi vào xe thì nghe họ báo lại tình hình, nhận định.
“Ừ, đã cho một người vào quán bar theo dõi tiếp rồi.”
“Anh ấy vào quán bar sao?” Trần Hoài đột ngột hỏi câu vẻ không ăn nhập gì.
“Phải rồi.”
“Anh cho người kiểm tra xem quán bar này trước kia có gì bất thường không.”
“Được.” Mặc dù không hiểu ý định của Trần Hoài nhưng người cảnh sát này vẫn hợp tác theo yêu cầu của anh, gọi điện thoại về cục nhờ đồng nghiệp kiểm tra hồ sơ.
Rất nhanh đã có thông tin.
“Có mấy vụ cháy nhưng mà không nghiêm trọng, đều được dập kịp thời nên không có thương vong hay thiệt hại tài sản gì cả. Đã bị yêu cầu ngừng kinh doanh để chỉnh sửa lại mấy lần, mới hoạt động trở lại không lâu. Nhưng mà đây là chuyện bên đội cứu hoả.”
“Thời gian hoả hoạn có phải đều trong giai đoạn các anh tập trung đánh các vụ ma tuý không?” Trần Hoài hiểu ra.
“Anh nói thế thì ngẫm lại thấy đúng.” Người nọ bất giác gật đầu.
“Quán bar này có vấn đề, rất có thể do tên buôn ma tuý quản lý. Đồng nghiệp bên trong là người cũ hay người mới?” Trần Hoài hỏi.
“Không xong rồi, là lão Lý, anh ấy làm nhiều năm rồi nên chắc hẳn nhiều người biết mặt.” Người cảnh sát vội gọi điện thoại cho người theo dõi trong quán bar, không có người nghe máy.
Nhưng có tin nhắn trả lời: “Có thêm kẻ tình nghi. Tôi đang ở bên quầy bar, không tiện nghe điện thoại.”
Người kia đưa tin nhắn của lão Lý cho Trần Hoài xem.
“Tôi lạ mặt, để tôi vào xem tình hình lão Lý.” Trần Hoài xuống xe, ung dung vào đến quầy bar, quả thật lão Lý ngồi uống cocktail, bên cạnh có vài người khách.
Trần Hoài nhìn quanh, đi tới ghế trống cạnh lão Lý ngồi xuống.
Trong phòng giám sát, hai người đang nhìn chăm chăm vào màn hình camera nơi quầy bar.
“Có người ngồi cạnh tên Lý.” Một trong hai người báo cáo, một người đang ngồi dựa trên ghế mây phía sau mới ghé đến gần màn hình, uể oải lên tiếng, “Lão Quý chết tiệt, bị người ta theo dõi cũng không biết, cũng may mà Tiểu Lợi nhạy bén phát hiện ra. Thời buổi này làm ăn khó khăn, bình tĩnh đừng gây rắc rối nữa. Chỉ cần tìm ai đó trông chừng hắn ta, đừng để hắn ta hỏi được gì. Nếu hắn ta nhận thấy gì thì để Tiểu Lợi giải quyết hắn, nhưng đừng gây ầm ĩ.”
Người đàn ông lười biếng dựa vào màn hình xem xét, nhưng khi thấy hình ảnh Trần Hoài, hắn ta đột ngột ra lệnh: “Ngưng lại, phóng to người bên phải cho tao.” Hắn nghiêng người nhìn sát vào, không tới vài giây thì bóp nát điếu xì gà trên tay mà không thấy nóng.
“Có chuyện gì sao?” tên bên cạnh thận trọng hỏi.
“Người quen đây, thú vị thật. Trước kia bao nhiêu tay chân ông đây nuôi dưỡng đều bị hắn xử hết, còn đốt mất mười mấy kg hàng của ông. Ông đã tìm nó bao nhiêu năm rồi, hôm nay trùng hợp gặp lại.”
Hoàng Cầm vẫn còn rơi nước mắt, nhìn thấy Trần Hoài thì lau mặt qua quýt, bà không muốn Trần Hoài nhìn thấy mình thế này: “Mẹ sống ở tầng 5, gần lắm, chúng ta mới dọn đến đây chưa lâu.” Hoàng Cầm đi trước dẫn đường, Trần Hoài và Lâm Giản theo sau.
Không lâu sau, cả ba đến nơi Hoàng Cầm và lão Quý đang ở.
Hoàng Cầm vừa vào nhà là vội đi rửa mặt, bà còn vào phòng trang điểm qua, đại khái do vội quá nên phấn còn phủ chưa đều, phấn còn lấm tấm trên mặt nhìn không đẹp đẽ gì nhưng ít nhất vẫn che giấu được dấu vết ban nãy bà vừa khóc.
“Cầm hả? Về rồi sao?” Một giọng nói già nua từ phòng ngủ truyền ra, kêu bà vào đó. Hoàng Cầm vội vàng pha hai ly trà Phổ nhị cho hai người rồi bảo ngồi ở phòng khách chờ một lát. Bà vào phòng ngủ thứ hai, lát sau cầm lại quay ra, tay cầm một chiếc quần đã thay ra mang về phía nhà tắm, khi đi ngang qua có thể nghe thoáng mùi nước tiểu. Lát sau bà lại từ nhà tắm đi ra, đi vào bếp, nhanh nhẹn vo gạo nấu ăn.
Nhìn cũng biết ngày thường bà là người phụ nữ nội trợ đảm đang.
Trần Hoài ngồi đó, tranh thủ đánh giá trong nhà Hoàng Cầm. Nhà không nhiều đồ đạc, nhìn qua cũng biết mới dọn đến không bao lâu, mấy thùng giấy còn bị dán băng keo chưa mở ra hết, đặt chồng lên nhau ở góc phòng.
Tầm mắt Trần Hoài dừng lại trên những thùng giấy chồng lên nhau, nhất là thùng giấy nằm dưới cùng đã hơi móp méo, tuy chỉ nhìn thấy một góc thùng nhưng anh có thể xác định đó là thùng giấy mà người nhân viên chuyển phát nhanh từng đem đến, xung quanh thùng bị dán băng keo kín mít, người nhân viên kia nghe cảnh sát dặn không nên đổi qua thùng khác nên đã dùng băng keo dán kín lại thêm nhiều lớp. Băng keo trên góc thùng đã có vết xước, chứng tỏ thùng đã được khui ra, còn đồ đạc trong thùng vẫn còn trong đó hay giấu nơi khác trong nhà thì không biết được.
Ngoài cửa có tiếng mở khoá truyền tới, Trần Hoài thu hồi tầm mắt, cầm tách trà lên hớp một ngụm.
“Mẹ ơi, con đói muốn chết luôn!” Chưa thấy mặt người đã nghe tiếng nói, cửa bật mở, một cậu bé tầm mười hai mười ba tuổi chạy vào, dáng vẻ trắng trẻo, đàng hoàng, nhìn thấy Trần Hoài và Lâm Giản ngồi trong phòng khách thì cậu sửng sốt đứng sựng lại.
Lão Quý đi sau cậu bé, tay cầm chiếc cặp nặng trĩu của cậu, có vẻ như ông ta vừa đến trường đón cậu bé về.
“Đoàn Đoàn, về rồi sao?” Hoàng Cầm đang bận rộn trong bếp nghe tiếng thì bước ra, có lẽ ban nãy bà đang hết sức bận rộn trong bếp nên mồ hôi đầy mặt, ban nãy bà trang điểm mà dùng mỹ phẩm rẻ tiền nên mồ hôi làm phấn loang lổ kỳ dị. Bà giơ tay lên lau mồ hôi, phần phấn trang điểm bị lau đi nhìn gương mặt tự nhiên hơn nhiều.
“Họ là…?” Lão Quý nhìn Hoàng Cầm ý hỏi, bao nhiêu năm không thấy người thân hay bạn bè của Hoàng Cầm, ông ta hơi ngạc nhiên.
“Bà con ở quê tôi… Đoàn Đoàn, đây là chị họ với anh rể, chào chị đi.” Hoàng Cầm đi tới trước mặt Quý Đoàn, bảo cậu bé chào Lâm Giản và Trần Hoài.
“Chị họ, anh rể.” Cậu bé nhìn Lâm Giản và Trần Hoài, mặt lộ vẻ thù địch, bất đắc dĩ mở miệng chào.
“Sao mà chào khách sáo vậy, gọi chị, anh rể!” Hoàng Cầm mắng Quý Đoàn, bảo cậu nhóc chào lại.
Quý Đoàn đứng im, không nói tiếng nào, vẻ cáu kỉnh.
“Bà có nghe mùi khét không? Nhanh vào bếp xem sao.” Lão Quý nhận thấy con trai mình và Hoàng Cầm căng thẳng, nhắc nhẹ, Hoàng Cầm mới sực nhớ đang nấu ăn, vội vàng chạy vào bếp, nhưng đi mấy bước thì quay đầu lại, “Hiếm khi mới có bà con ở quê tôi đến, ông tiếp đãi trước nhé.”
“Bà cứ yên tâm đi nấu ăn đi.” Lão Quý cười với Lâm Giản và Trần Hoài: “Hoàng Cầm là người dễ xúc động vậy đó, hai người đừng chê cười.”
Hoàng Cầm vào bếp, Quý Đoàn xách cặp về phòng làm bài tập.
“Chú công tác ở đâu nhỉ?” Lão Quý hứng thú hỏi Trần Hoài trước.
“Tôi làm tài xế bên Tây Tạng, mới về Hàng Châu không lâu.” Trần Hoài đáp, nhấp ngụm trà Phổ Nhĩ, thong thả đáp.
“À, thảo nào.” Lão Quý gật gật đầu, có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Dù sao thì tướng mạo Trần Hoài cho thấy anh không giống người bình thường, Trần Hoài nói như thế thì ông ta nghĩ cũng có lý. Ở Tây Tạng điều kiện khí hậu khắc nghiệt, muốn làm tài xế chạy xe đường dài thì nếu sức khoẻ không tốt thì không thể làm nổi. “Nghe nói bên Tây Tạng tiền dễ kiếm hơn, sao chú lại về Hàng Châu?” Lão Quý hỏi tiếp. Ông ta cảnh giác hơn Trần Hoài nghĩ, cũng may Trần Hoài lạ mặt, nếu là cảnh sát địa phương đến đây thì lão Quý sẽ đề cao cảnh giác.
“Chạy đường dài mệt lắm, dù sao thì tiền kiếm mãi cũng chẳng có điểm dừng. Quay về Hàng Châu chạy liên tỉnh cũng không vất vả bằng.” Trần Hoài đáp, hệt như anh thực sự là tài xế chuyên lái xe đường dài.
“Chú em, chú nói đúng ý tôi. Người sống cả đời, tiền không bao giờ đủ, cần gì khiến bản thân vất vả như vậy. Chú nói xem có đúng không?” Lão Quý nghe Trần Hoài nói hợp lý, ngay cả màu da rám nắng màu lúa mạch của Trần Hoài cũng hợp tình hợp lý. Một tài xế chuyên lái xe đường dài, ai mà không bị phơi nắng đen đến thế này. Lão Quý nghĩ vậy, cảm thấy vừa nãy mình nghi ngờ vô cớ, sợ Trần Hoài suy nghĩ nhiều nên nói rồi thân mật móc thuốc ra mời Trần Hoài.
Hai người hút thuốc trước mặt Lâm Giản, thân tình như thể vừa gặp đã quen.
Tầm mười lăm phút sau, Hoàng Cầm đã nấu xong rất nhiều đồ ăn bưng ra bàn. Bà làm nhanh không thể tưởng, chỉ chốc lát đã nấu xong đủ món.
“Dì nấu tạm vậy, không biết có hợp với tụi con không.” Hoàng Cầm để một dĩa thức ăn trước mặt Lâm Giản, thấp thỏm lên tiếng.
Lâm Giản lại tương phản với bà, mặt bình thản, không nói gì mà cúi đầu ăn cơm.
Lão Quý lấy một thùng bia để dưới chân, dùng đũa khui nắp chai, đưa cho Trần Hoài: “Uống giải khát.”
Trần Hoài không từ chối, hai người trò chuyện đôi câu. Uống hết vài chai bia, Lão Quý đã tự nhiên nên nói nhiều hơn. Không thể phủ nhận, ông ta hành xử có vài phần nghĩa khí giang hồ.
Ăn được nửa chừng thì lão Quý có điện thoại. Ông ta nhìn dãy số, đứng lên, tay vô thức xoa xoa mũi, đi vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
“Nhà có Vân Nam bạch dược không ạ?” Lâm Giản đột nhiên hỏi.
“Có. Mà con bị thương ở đâu sao?” Hoàng Cầm lo lắng hỏi, mấy giờ trước bà mới nghe tin tức xấu của Lâm Cương, vẫn còn ‘thần hồn nát thần tính’, căng thẳng hỏi.
“Trên chân có vết thương nhỏ, lúc đến đây không cẩn thận va trúng thôi.” Lâm Giản đáp. Ban nãy khi Hoàng Cầm trang điểm trong phòng ra, cô liếc nhìn thoáng bên trong có một thùng nhựa trong suốt đựng thuốc gì đó không rõ.
“Vậy phải thoa thuốc ngay để khỏi bầm.” Hoàng Cầm đặt đũa xuống đi vào phòng ngủ chính, lão Quý chỉ khép mà không khoá cửa, Hoàng Cầm đẩy cửa vào thẳng bên trong.
“Chuyện gì?” Lão Quý cảnh giác, quay lại thấy Hoàng Cầm mới yên tâm hơn.
“Vô lấy Vân Nam bạch dược chút.” Hoàng Cầm trả lời.
Hai người nói chuyện, Trần Hoài ngẩng lên nhìn về hướng phòng ngủ. Lão Quý đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ nói chuyện điện thoại, nửa người trên hơi cúi xuống, trên tay hình như còn nắm một sợi dây thừng thòng xuống dưới.
Thì ra là vậy.
Trần Hoài thu hồi tầm mắt, lấy di động ra gửi tin nhắn cho cảnh sát đang canh gác bên ngoài.
“Phía nam, phía dưới vành đai xanh, có người đang nhận hàng, chú ý theo dõi.”
Người kia trả lời trong vài giây. Trần Hoài cất điện thoại vào túi, tiếp tục uống bia.
Hoàng Cầm đã ra ngoài, đưa Vân Nam bạch dược cho Lâm Giản. Lâm Giản nhận lấy, qua sô pha ngồi xuống vén ống quần lên xịt mấy nhát rồi kéo ống quần xuống, trên người cô thoang thoảng mùi Vân Nam bạch dược.
“Có cần đến bệnh viện khám không con?” Hoàng Cầm vẫn không yên tâm, bước đến hỏi.
“Không sao đâu.” Lâm Giản trả thuốc lại cho Hoàng Cầm, quay lại bàn ăn.
Lão Quý cũng ra khỏi phòng ngủ, có lẽ thấy mình nhận điện thoại khá lâu nên quay lại bàn rất niềm nở mời Trần Hoài ăn uống.
Ăn xong cơm, Trần Hoài và Lâm Giản chào tạm biệt.
“Tối rồi, ngủ lại đây cũng được mà. Chúng ta trải đệm ở phòng đọc sách là ngủ được.” Hoàng Cầm rất muốn giữ hai người lại, thực ra bà hơi sợ Lâm Giản, nhưng mà dù vậy thì bà luyến tiếc để Lâm Giản rời đi.
“Dì ạ, chúng cháu có việc bận nên tối nay phải về Hàng Châu.” Trần Hoài giải thích.
“Vậy sao.” Hoàng Cầm hiện rõ nỗi thất vọng, trước khi hai người đi bảo Quý Đoàn chào Lâm Giản và Trần Hoài, “Chào chị với anh rể đi.”
“Tạm biệt chị họ, anh rể.” Quý Đoàn giọng cứng ngắc chào một tiếng, thấy Hoàng Cầm quan tâm Lâm Giản như thế, cậu ta rất khó chịu, cậu nhóc này nghĩ gì là mặt lộ ra thế ấy.
“Cái thằng nhóc này!” Hoàng Cầm phàn nàn Quý Đoàn, mặt không vui.
“Hôm nay nó giận dỗi với đám bạn trong lớp nên khó chịu, con nít mà, bà đừng chấp nê nó chứ.” Lão Quý phân bua với Hoàng Cầm. Hoàng Cầm không nói tới Quý Đoàn nữa, kiên trì muốn đưa Lâm Giản và Trần Hoài xuống lầu.
“Dì về đi, tôi đi đây.” Đi đến hành lang, Lâm Giản mở miệng.
“Ừ ừ… sau này có rảnh, con lại đến…” Có Lão Quý bên cạnh, Hoàng Cầm không thể nói gì được, cố gắng gượng cười nói một câu.
Lâm Giản gật đầu, đi xuống với Trần Hoài.
Hoàng Cầm và lão Quý quay lại lên lầu.
Đi đến bên kia khu nhà, Trần Hoài lập tức gọi cho đội phòng chống ma tuý.
“Có theo được không?” Anh hỏi ngắn gọn.
“Có, đúng là phát hiện một kẻ tình nghi chỗ vành đai xanh, hiện giờ có người theo dõi rồi, yên tâm.”
“Có gì mới báo tôi biết.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trần Hoài lên tiếng: “Anh đưa em về khách sạn nghỉ trước.”
“Dạ được.”
Hai người ra phố, tìm đại một khách sạn vào thuê phòng. Lâm Giản đang lấy phòng thì Trần Hoài lại nghe điện thoại. Anh đáp ngắn gọn mấy câu rồi cúp máy.
“Giản Giản, em ở đây chờ anh.” Có vẻ anh phải đi ngay.
Lâm Giản biết anh có việc phải làm, muốn tránh cũng không được. Cô nhận lại căn cước, cho vào túi: “Dạ.”
Trần Hoài quay người ra ngoài, rất nhanh đã ra gần đến cửa, cô bỗng chạy tới trước mặt anh.
“Yên tâm, anh sẽ chú ý an toàn.” Trần Hoài biết cô muốn nói gì, cô gật gật đầu, không nói gì thêm.
Trần Hoài ra khỏi khách sạn, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Vài phút sau, có cảnh sát lái xe đến đón Trần Hoài.
Tên bị theo dõi ở chỗ vành đai xanh kia đến một quán bar, không lâu sau có một người mới xuất hiện thu hút sự chú ý của cảnh sát. Hắn ta là một tên buôn ma tuý từng ngồi tù, hoá ra đám người này có liên quan đến nhau.
“Tên lấy hàng ở nhà lão Quý xong thì đến thẳng quán bar, chắc bọn chúng giao dịch trong quán bar này.” Trần Hoài ngồi vào xe thì nghe họ báo lại tình hình, nhận định.
“Ừ, đã cho một người vào quán bar theo dõi tiếp rồi.”
“Anh ấy vào quán bar sao?” Trần Hoài đột ngột hỏi câu vẻ không ăn nhập gì.
“Phải rồi.”
“Anh cho người kiểm tra xem quán bar này trước kia có gì bất thường không.”
“Được.” Mặc dù không hiểu ý định của Trần Hoài nhưng người cảnh sát này vẫn hợp tác theo yêu cầu của anh, gọi điện thoại về cục nhờ đồng nghiệp kiểm tra hồ sơ.
Rất nhanh đã có thông tin.
“Có mấy vụ cháy nhưng mà không nghiêm trọng, đều được dập kịp thời nên không có thương vong hay thiệt hại tài sản gì cả. Đã bị yêu cầu ngừng kinh doanh để chỉnh sửa lại mấy lần, mới hoạt động trở lại không lâu. Nhưng mà đây là chuyện bên đội cứu hoả.”
“Thời gian hoả hoạn có phải đều trong giai đoạn các anh tập trung đánh các vụ ma tuý không?” Trần Hoài hiểu ra.
“Anh nói thế thì ngẫm lại thấy đúng.” Người nọ bất giác gật đầu.
“Quán bar này có vấn đề, rất có thể do tên buôn ma tuý quản lý. Đồng nghiệp bên trong là người cũ hay người mới?” Trần Hoài hỏi.
“Không xong rồi, là lão Lý, anh ấy làm nhiều năm rồi nên chắc hẳn nhiều người biết mặt.” Người cảnh sát vội gọi điện thoại cho người theo dõi trong quán bar, không có người nghe máy.
Nhưng có tin nhắn trả lời: “Có thêm kẻ tình nghi. Tôi đang ở bên quầy bar, không tiện nghe điện thoại.”
Người kia đưa tin nhắn của lão Lý cho Trần Hoài xem.
“Tôi lạ mặt, để tôi vào xem tình hình lão Lý.” Trần Hoài xuống xe, ung dung vào đến quầy bar, quả thật lão Lý ngồi uống cocktail, bên cạnh có vài người khách.
Trần Hoài nhìn quanh, đi tới ghế trống cạnh lão Lý ngồi xuống.
Trong phòng giám sát, hai người đang nhìn chăm chăm vào màn hình camera nơi quầy bar.
“Có người ngồi cạnh tên Lý.” Một trong hai người báo cáo, một người đang ngồi dựa trên ghế mây phía sau mới ghé đến gần màn hình, uể oải lên tiếng, “Lão Quý chết tiệt, bị người ta theo dõi cũng không biết, cũng may mà Tiểu Lợi nhạy bén phát hiện ra. Thời buổi này làm ăn khó khăn, bình tĩnh đừng gây rắc rối nữa. Chỉ cần tìm ai đó trông chừng hắn ta, đừng để hắn ta hỏi được gì. Nếu hắn ta nhận thấy gì thì để Tiểu Lợi giải quyết hắn, nhưng đừng gây ầm ĩ.”
Người đàn ông lười biếng dựa vào màn hình xem xét, nhưng khi thấy hình ảnh Trần Hoài, hắn ta đột ngột ra lệnh: “Ngưng lại, phóng to người bên phải cho tao.” Hắn nghiêng người nhìn sát vào, không tới vài giây thì bóp nát điếu xì gà trên tay mà không thấy nóng.
“Có chuyện gì sao?” tên bên cạnh thận trọng hỏi.
“Người quen đây, thú vị thật. Trước kia bao nhiêu tay chân ông đây nuôi dưỡng đều bị hắn xử hết, còn đốt mất mười mấy kg hàng của ông. Ông đã tìm nó bao nhiêu năm rồi, hôm nay trùng hợp gặp lại.”