-
Chương 404
Sân luyện võ phương viên nghìn thước phảng phất sát khí lạnh thấu xương, Bào Uy Nhĩ dựng đứng kích, mắt khép hờ, dường như đang theo dõi Sở Thiên ở trước mặt, nhưng nhiều hơn đó là đang kiểm tra xem sân luyện võ của mình có thiếu sót gì không.
Sở Thiên tự biết mình không phải là đối thủ của Mỹ Nhân Ngư, vì vậy chỉ cầu sớm có thể kết thúc trận quyết đấu tẻ nhạt này, sau đó về nhà cùng vợ con.
"Bệ hạ, đắc tội rồi!" Sở Thiên khiêm nhường nói, sau đó… Chạy thẳng một mạch. Dù gì cũng không đánh lại Mỹ Nhân Ngư, vậy thì chẳng bằng tiết kiệm chút sức lực, cho nên vũ khí dao phẫu thuật của mình cùng chẳng buồn lấy ra.
Bào Uy Nhĩ cau mày, thứ nàng muốn là một đối thủ có thể cho nàng thấy được những sự lý giải khác nhau về lĩnh vực Long Hoàng chứ không phải là những trò đùa lố bịch.
Bình!
Mỹ Nhân Ngư đập mạnh Tam Xoa Kích xuống đất, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, nếu như đây là cuộc chiến sinh tử, ngươi đã chết không toàn thây rồi!"
"Đúng vậy, trước mặt bệ hạ, tiểu đệ cho dù có ra sức hay không, kết quả cũng chẳng phải như nhau sao?" Sở Thiên bẽn lẽn cười, dường như đang trêu chọc Mỹ Nhân Ngư, có điều ở gấu tay áo lại xuất hiện hai chiếc kim phẫu thuật.
Sở Thiên ngẩng đầu giả như đang nhìn trời, cười nói: "Bệ hạ, sân luyện võ này có thật là ở trong tháp không? Tại sao ở trong tháp lại vẫn có thể nhìn thấy sao trời? Lẽ nào nó là một không gian khác?"
"Bệ hạ thật có mắt tinh đời, tòa tháp nhọn này chính là do Long Thần năm xưa xây dựng cho phụ hoàng ta, bên trong được bố trí các pháp tắc! Hiện tại bệ hạ sở dĩ có thể…"
Mỹ Nhân Ngư chợt im bặt lại, mái tóc sau lưng khẽ tung bay, sau hai tiếng phập phập, hai chiếc kim phẫu thuật đánh lén vào hộ giáp đã bị mái tóc của nàng đánh văng xuống đất. Thì ra Sở Thiên cố ý dùng lời nói phân tán sự chú ý của Mỹ Nhân Ngư, sau đó dùng thời gian thuận lưu gia tốc thời gian để đánh lén.
Ngón tay ngoắc nhẹ, kim phẫu thuật đã bị Bào Uy Nhĩ khẽ miết ở đầu ngón tay, khẽ cười nói: "Thời cơ và vị trí đánh lén thật chuẩn xác, xem ra bệ hạ có sự nghiên cứu rất sâu đối với kỹ thuật đâm lén này, có điều vũ khí này có phần mất đi phong thái của Long Hoàng. Dù gì kim chỉ cũng chỉ là đồ dùng của nữ nhi!"
Bào Uy Nhĩ không phải cố ý bới móc Sở Thiên. Mà là nàng thích dùng cách mà đối thủ tấn công để đánh lại đối thủ, nếu như Sở Thiên đã dùng lời nói phân tán sự tập trung của nàng, vậy thì Mỹ Nhân Ngư cũng sẽ làm như vậy với Sở Thiên.
Sở Thiên ra tay nhưng còn không đánh nổi được một ngón tay của Bào Uy Nhĩ, nhưng đấu khẩu thì không chắc ai thắng ai thua, Sở Thiên khẽ nhún vai, thản nhiên nói, "Nếu như bệ hạ cũng là nữ nhân, vậy thì biểu diễn một chút công việc xe sợi luồn kim thử cho ta xem được không?"
"Mồm miệng sắc sảo lắm! Có điều năm xưa Thú Thần tộc có một con Thượng Thuyên Điểu, mỏ của nó mới lợi hại, bệ hạ còn kém nhiều lắm!" Bào Uy Nhĩ hai ngón tay kẹp lấy kim phẫu thuật, giơ lên nhìn ngắm một hồi, "Cây kim này thật cổ quái, không giống như kim khâu bình thường, mà giống…"
Thực Thần Sử Đế Phân xen miệng vào nói: "Giống một cái móc câu!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hình dạng của kim phẫu thuật dĩ nhiên không thể giống với kim khâu thông thường, ngược lại đúng là rất giống với móc câu, có điều chỗ khác biệt nhỏ bé đó lại rất lớn.
Sử Đế Phân vuốt râu, bình luận: "Cái thứ này quá sắc, không tốt, nếu như dùng để câu cá rất dễ đâm vào hàm cá, như vậy thì hương vị của đầu cá sẽ không còn rồi, mùi vị khi nấu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, phải biết là, đầu cá ngon…"
Bào Uy Nhĩ lạnh lùng nhìn Sử Đế Phân, trong lòng cảm thấy bực dọc, lão già này bàn luận về việc nấu cá thì không có gì, nhưng lại ở ngay trước mặt Mỹ Nhân Ngư nghiên cứu việc làm cá, vậy thì phiền phức rồi. Nhưng nàng vừa định nói gì đó, vô tình lại liếc nhìn chiếc kim phẫu thuật, chỉ thấy phía trên bỗng nhiên tỏa ra một tia sáng dị thường, thậm chí có phần nhức mắt!
Mái tóc dài cuộn bay, hại lọn tóc quỷ dị bắn đi, chớp mắt đã mang chiếc kim phẫu thuật trở lại tay của Bào Uy Nhĩ.
Liếc nhìn, Mỹ Nhân Ngư cuối cùng phát hiện nguyên nhân mình thất thủ, thì ra trên kim phẫu thuật lại có thêm một chất lỏng kỳ lạ.
Nhìn lại vai của Sở Thiên, rồi lại nhìn kim phẫu thuật, đôi mắt của Bào Uy Nhĩ vụt hiện hàn quang, cười lạnh nói: "Thứ trên này là máu của ngươi?"
Bằng chứng như thép. Sở Thiên lấy lại chiếc kim phẫu thuật xem xét rồi cười nói: "Ha ha, đúng là máu của ta, có lẽ là vừa rồi bị thương nên để máu dính lên đó."
Máu trên cây kim không phải là màu vàng kim như lúc trước, cũng không phải là màu đỏ, mà là xen lẫn ba màu tím vàng đỏ lóng lánh.
Nhắc tới sự thay đổi về máu của Sở Thiên, đó thật sự là một chuyện phức tạp, mới đầu hắn là một người địa cầu chính hiệu, đương nhiên là máu màu đỏ, sau đó được máu của Long Hoàng dung hợp vào, thì biến thành màu vàng, đến lúc Sở Thiên để hai ma sủng của mình thành thần ở Phán Quyết Thần Điện, được sự chỉ điểm của Ám Điện trưởng lão, sau khi dùng Lưỡi đao Phán Quyết suốt một thời gian, máu của hắn lại trở thành màu tím, điều kỳ dị nhất là máu của Sở Thiên có một khoảng thời gian vô sắc, may mà thời gian không lâu, nếu không thật sự sẽ khiến người ta phải giật mình sợ hãi.
Hiện nay Sở Thiên đã thành thần, khi truyền máu của A Mạt Kỳ ở mặt trăng, hắn đã phát hiện máu của mình chính là giống như lúc này, xen lẫn ba màu kỳ lạ. Hơn nữa mỗi lúc thay đổi, tế bào máu của Sở Thiên lại càng lúc càng đơn giản, hiện tại nhìn trông chẳng khác một bọt nước rỗng, nếu không phải là có hiểu biết về màng tế bào, Sở Thiên chắc sẽ nghi ngờ máu của mình đã biến thành đơn thể hoàn chỉnh, là quái vật không có cấu tạo gì.
Có điều gần đây Sở Thiên đã học được thời gian tuần hoàn, màng tế bào của hắn cũng mỏng đi, về lâu về dài, sợ rằng sự nghi ngờ của Sở Thiên sẽ trở thành hiện thực.
Nói đến máu, không thể không nhắc tới hai người, một là A Mạt Kỳ, máu của hắn lấy hoàn toàn từ Sở Thiên, nhưng máu của Sở Thiên sau khi vào trong cơ thể hắn, chẳng bao lâu sau, đã biến thành màu tím, người còn lại là Tiểu Sở Viêm, máu của chú nhóc này thì chẳng có màu sắc, chẳng khác nào với nước!
Bào Uy Nhĩ tỉ mỉ xem xét chiếc kim phẫu thuật trong tay, nói với Sở Thiên, nhưng lại càng giống nói với bản thân hơn: "Cảm nhận từ khí tức, huyết mạch của Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ là biến chủng của máu Long Thần, đúng là lạ, nhưng sau khi được tận mắt nhìn, thì có lẽ lúc trước bổn vương đã nhìn nhầm rồi."
Sở Thiên mù mờ trước câu nói ấy, kinh ngạc hỏi: "Máu của ta có vấn đề gì?"
Bào Uy Nhĩ dùng ngón tay khẽ chạm vào thân kim, ba màu trong máu ngay lập tức đã tách biệt nhau ra, "Máu màu vàng là của Long Thần, khí tức của ngươi cũng phát ra từ đây. Hai màu máu còn lại… thì không có khí tức, có thể che giấu được khỏi linh giác của ta. Theo ta biết, thứ máu có thể che giấu qua khỏi linh giác của ta, cơ hồ chỉ có mấy người mới có! Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, ngươi đã gặp ai trong số họ rồi?"
Sở Thiên tự biết mình không phải là đối thủ của Mỹ Nhân Ngư, vì vậy chỉ cầu sớm có thể kết thúc trận quyết đấu tẻ nhạt này, sau đó về nhà cùng vợ con.
"Bệ hạ, đắc tội rồi!" Sở Thiên khiêm nhường nói, sau đó… Chạy thẳng một mạch. Dù gì cũng không đánh lại Mỹ Nhân Ngư, vậy thì chẳng bằng tiết kiệm chút sức lực, cho nên vũ khí dao phẫu thuật của mình cùng chẳng buồn lấy ra.
Bào Uy Nhĩ cau mày, thứ nàng muốn là một đối thủ có thể cho nàng thấy được những sự lý giải khác nhau về lĩnh vực Long Hoàng chứ không phải là những trò đùa lố bịch.
Bình!
Mỹ Nhân Ngư đập mạnh Tam Xoa Kích xuống đất, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, nếu như đây là cuộc chiến sinh tử, ngươi đã chết không toàn thây rồi!"
"Đúng vậy, trước mặt bệ hạ, tiểu đệ cho dù có ra sức hay không, kết quả cũng chẳng phải như nhau sao?" Sở Thiên bẽn lẽn cười, dường như đang trêu chọc Mỹ Nhân Ngư, có điều ở gấu tay áo lại xuất hiện hai chiếc kim phẫu thuật.
Sở Thiên ngẩng đầu giả như đang nhìn trời, cười nói: "Bệ hạ, sân luyện võ này có thật là ở trong tháp không? Tại sao ở trong tháp lại vẫn có thể nhìn thấy sao trời? Lẽ nào nó là một không gian khác?"
"Bệ hạ thật có mắt tinh đời, tòa tháp nhọn này chính là do Long Thần năm xưa xây dựng cho phụ hoàng ta, bên trong được bố trí các pháp tắc! Hiện tại bệ hạ sở dĩ có thể…"
Mỹ Nhân Ngư chợt im bặt lại, mái tóc sau lưng khẽ tung bay, sau hai tiếng phập phập, hai chiếc kim phẫu thuật đánh lén vào hộ giáp đã bị mái tóc của nàng đánh văng xuống đất. Thì ra Sở Thiên cố ý dùng lời nói phân tán sự chú ý của Mỹ Nhân Ngư, sau đó dùng thời gian thuận lưu gia tốc thời gian để đánh lén.
Ngón tay ngoắc nhẹ, kim phẫu thuật đã bị Bào Uy Nhĩ khẽ miết ở đầu ngón tay, khẽ cười nói: "Thời cơ và vị trí đánh lén thật chuẩn xác, xem ra bệ hạ có sự nghiên cứu rất sâu đối với kỹ thuật đâm lén này, có điều vũ khí này có phần mất đi phong thái của Long Hoàng. Dù gì kim chỉ cũng chỉ là đồ dùng của nữ nhi!"
Bào Uy Nhĩ không phải cố ý bới móc Sở Thiên. Mà là nàng thích dùng cách mà đối thủ tấn công để đánh lại đối thủ, nếu như Sở Thiên đã dùng lời nói phân tán sự tập trung của nàng, vậy thì Mỹ Nhân Ngư cũng sẽ làm như vậy với Sở Thiên.
Sở Thiên ra tay nhưng còn không đánh nổi được một ngón tay của Bào Uy Nhĩ, nhưng đấu khẩu thì không chắc ai thắng ai thua, Sở Thiên khẽ nhún vai, thản nhiên nói, "Nếu như bệ hạ cũng là nữ nhân, vậy thì biểu diễn một chút công việc xe sợi luồn kim thử cho ta xem được không?"
"Mồm miệng sắc sảo lắm! Có điều năm xưa Thú Thần tộc có một con Thượng Thuyên Điểu, mỏ của nó mới lợi hại, bệ hạ còn kém nhiều lắm!" Bào Uy Nhĩ hai ngón tay kẹp lấy kim phẫu thuật, giơ lên nhìn ngắm một hồi, "Cây kim này thật cổ quái, không giống như kim khâu bình thường, mà giống…"
Thực Thần Sử Đế Phân xen miệng vào nói: "Giống một cái móc câu!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hình dạng của kim phẫu thuật dĩ nhiên không thể giống với kim khâu thông thường, ngược lại đúng là rất giống với móc câu, có điều chỗ khác biệt nhỏ bé đó lại rất lớn.
Sử Đế Phân vuốt râu, bình luận: "Cái thứ này quá sắc, không tốt, nếu như dùng để câu cá rất dễ đâm vào hàm cá, như vậy thì hương vị của đầu cá sẽ không còn rồi, mùi vị khi nấu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, phải biết là, đầu cá ngon…"
Bào Uy Nhĩ lạnh lùng nhìn Sử Đế Phân, trong lòng cảm thấy bực dọc, lão già này bàn luận về việc nấu cá thì không có gì, nhưng lại ở ngay trước mặt Mỹ Nhân Ngư nghiên cứu việc làm cá, vậy thì phiền phức rồi. Nhưng nàng vừa định nói gì đó, vô tình lại liếc nhìn chiếc kim phẫu thuật, chỉ thấy phía trên bỗng nhiên tỏa ra một tia sáng dị thường, thậm chí có phần nhức mắt!
Mái tóc dài cuộn bay, hại lọn tóc quỷ dị bắn đi, chớp mắt đã mang chiếc kim phẫu thuật trở lại tay của Bào Uy Nhĩ.
Liếc nhìn, Mỹ Nhân Ngư cuối cùng phát hiện nguyên nhân mình thất thủ, thì ra trên kim phẫu thuật lại có thêm một chất lỏng kỳ lạ.
Nhìn lại vai của Sở Thiên, rồi lại nhìn kim phẫu thuật, đôi mắt của Bào Uy Nhĩ vụt hiện hàn quang, cười lạnh nói: "Thứ trên này là máu của ngươi?"
Bằng chứng như thép. Sở Thiên lấy lại chiếc kim phẫu thuật xem xét rồi cười nói: "Ha ha, đúng là máu của ta, có lẽ là vừa rồi bị thương nên để máu dính lên đó."
Máu trên cây kim không phải là màu vàng kim như lúc trước, cũng không phải là màu đỏ, mà là xen lẫn ba màu tím vàng đỏ lóng lánh.
Nhắc tới sự thay đổi về máu của Sở Thiên, đó thật sự là một chuyện phức tạp, mới đầu hắn là một người địa cầu chính hiệu, đương nhiên là máu màu đỏ, sau đó được máu của Long Hoàng dung hợp vào, thì biến thành màu vàng, đến lúc Sở Thiên để hai ma sủng của mình thành thần ở Phán Quyết Thần Điện, được sự chỉ điểm của Ám Điện trưởng lão, sau khi dùng Lưỡi đao Phán Quyết suốt một thời gian, máu của hắn lại trở thành màu tím, điều kỳ dị nhất là máu của Sở Thiên có một khoảng thời gian vô sắc, may mà thời gian không lâu, nếu không thật sự sẽ khiến người ta phải giật mình sợ hãi.
Hiện nay Sở Thiên đã thành thần, khi truyền máu của A Mạt Kỳ ở mặt trăng, hắn đã phát hiện máu của mình chính là giống như lúc này, xen lẫn ba màu kỳ lạ. Hơn nữa mỗi lúc thay đổi, tế bào máu của Sở Thiên lại càng lúc càng đơn giản, hiện tại nhìn trông chẳng khác một bọt nước rỗng, nếu không phải là có hiểu biết về màng tế bào, Sở Thiên chắc sẽ nghi ngờ máu của mình đã biến thành đơn thể hoàn chỉnh, là quái vật không có cấu tạo gì.
Có điều gần đây Sở Thiên đã học được thời gian tuần hoàn, màng tế bào của hắn cũng mỏng đi, về lâu về dài, sợ rằng sự nghi ngờ của Sở Thiên sẽ trở thành hiện thực.
Nói đến máu, không thể không nhắc tới hai người, một là A Mạt Kỳ, máu của hắn lấy hoàn toàn từ Sở Thiên, nhưng máu của Sở Thiên sau khi vào trong cơ thể hắn, chẳng bao lâu sau, đã biến thành màu tím, người còn lại là Tiểu Sở Viêm, máu của chú nhóc này thì chẳng có màu sắc, chẳng khác nào với nước!
Bào Uy Nhĩ tỉ mỉ xem xét chiếc kim phẫu thuật trong tay, nói với Sở Thiên, nhưng lại càng giống nói với bản thân hơn: "Cảm nhận từ khí tức, huyết mạch của Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ là biến chủng của máu Long Thần, đúng là lạ, nhưng sau khi được tận mắt nhìn, thì có lẽ lúc trước bổn vương đã nhìn nhầm rồi."
Sở Thiên mù mờ trước câu nói ấy, kinh ngạc hỏi: "Máu của ta có vấn đề gì?"
Bào Uy Nhĩ dùng ngón tay khẽ chạm vào thân kim, ba màu trong máu ngay lập tức đã tách biệt nhau ra, "Máu màu vàng là của Long Thần, khí tức của ngươi cũng phát ra từ đây. Hai màu máu còn lại… thì không có khí tức, có thể che giấu được khỏi linh giác của ta. Theo ta biết, thứ máu có thể che giấu qua khỏi linh giác của ta, cơ hồ chỉ có mấy người mới có! Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, ngươi đã gặp ai trong số họ rồi?"