-
Chương 405
Sở Thiên bụng nghĩ thầm: "Ta đã gặp ai? Đùa cái gì thế không biết, thử tính lại xem những kẻ mạnh nào mà ta đã gặp, duy chỉ có một người mà Bào Uy Nhĩ không thể phát hiện, đó chính là Đại Địa Phụ Thần Đặng Khẳng, nhưng Đặng Khẳng thì lại chẳng có quan hệ máu mủ nào với Sở Thiên.
"Ta thật sự không nhớ ra người nào lại có thể ảnh hưởng đến máu của ta!" Sở Thiên băn khoăn, cười khổ nói: "Hay là mời tỷ tỷ cứ nói thử xem, máu của những người nào có thể che giấu được người?"
Bào Uy Nhĩ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, lạnh giọng nói: "Long Thần, Phượng Hoàng Thần, Thái Dương Thần, Đại Địa Phụ Thần, hai vị Thần Vương cũng có thể, có điều họ đã chết rồi, hiện tại chỉ còn hai ngươi có thể giấu được ta thôi!"
Sở Thiên nghe đến tên của Đại Địa Phụ Thần, thầm nói, tin tức của Mỹ Nhân Ngư cũng không hề nhanh nhạy, đại bá của Mạt Khắc Nhĩ còn đang chơi đùa với con Tiểu Hùng Miêu kìa.
"Người đầu tiên, là Phán Quyết Thần Hoàng Tư Đặc Ân!" Lúc Bào Uy Nhĩ nhắc đến cái tên Tư Đặc Ân, nhiệt độ của sân luyện võ lại giảm đi mấy phần.
Sở Thiên vội nói: "Tuy rằng ta rất giống Thần Hoàng, nhưng lại không có quan hệ máu mủ gì với hắn."
"Chuyện này chưa chắc!" Bào Uy Nhĩ chạm nhẹ vào máu màu tím trên kim phẫu thuật, cười lạnh nói: "Máu của Tự Đặc Ân, chính là màu tím!"
Sở Thiên giật mình kinh hãi, "Người đã từng thấy máu của Tư Đặc Ân?"
Lẽ nào có người có thể khiến cho Tư Đặc Ân phải đổ máu? Không thể nào, theo lời Lạp Hi Đức kể lại. Năm đó một Thần Vương cùng một đám Chủ Thần còn chẳng thể khiến Tư Đặc Ân bị trầy xước gì? Vậy Bào Uy Nhĩ sao có thể nhìn thấy máu của Thần Hoàng.
Mặc kệ thế nào, Sở Thiên vẫn nhảy ngang qua một bước, chặn trước mặt A Mạt Kỳ, còn may là vừa rồi A Mạt Kỳ không bị chảy máu, nếu không dòng máu tím của hắn có lẽ sẽ tạo ra cho hắn phiền phức lớn.
Bào Uy Nhĩ lại không để ý nhiều đến A Mạt Kỳ, vì nàng biết A Mạt Kỳ thành thần ở Phán Quyết Thần Điện, có khả năng che giấu khí tức, vì vậy khi A Mạt Kỳ chiến đấu không có khí tức huyết mạch, Mỹ Nhân Ngư cũng chỉ cho rằng Phán Quyết Thần Hoàng đang tác quái mà không biết máu của A Mạt Kỳ cũng chính là máu màu tím không có khí tức.
"Người đã thấy máu Thần Hoàng ở đâu?" Sở Thiên lại hỏi lần nữa.
"Ta nhìn thấy ở chỗ của người thứ hai có thể che giấu ta, chính là vũ khí của hắn!"
"Người nói có người đả thương được Thần Hoàng có thần lực tầng thứ tám!" A Mạt Kỳ bước lên sang bên trái của Sở Thiên, vội hỏi: "Là ai? Có gì làm bằng chứng?"
"Đương nhiên là có, Tư Đặc Ân không phải là Sáng Thế Thần!" Bào Uy Nhĩ chậm rãi nói: "Đã từ lâu rồi, có ba vị Thần Vương, có điều một người trong số đó đã bại trận và chết dưới tay của Tư Đặc Ân, nhưng trước khi chết, trên kiếm của hắn vẫn còn dính máu của Tư Đặc Ân, thanh kiếm đó, chính là thanh kiếm Vĩnh Hằng, người đó, là Vĩnh Hằng Thần Vương, Bố Lai Ân Đặc!"
Khẽ mỉm cười, Mỹ Nhân Ngư lại nói: "Bố Lai Ân Đặc cũng là Thú Thần, là Thú Thần mạnh nhất trong lịch sử!"
A Mạt Kỳ im lặng.
Sở Thiên kinh ngạc nói: "Nếu như Bô Lai Ân Đặc đã chết trong tay của Thần Hoàng, máu của ta sao lại có liên quan đến hắn được?"
"Thần Vương là hậu duệ Sáng Thế Thần, sao có thể dễ chết như vậy? Năm đó thân xác của hắn bị Tư Đặc Ân phá hủy, nhưng linh hồn thì chỉ bị phong ấn thôi…"
Nói rồi, Bào Uy Nhĩ lại khinh thị nhìn Sở Thiên, không phải là xem thường Sở Thiên, mà là chế nhạo một người khác có khuôn mặt như vậy. "Hơn nữa còn bị phong ấn ngay trong chính thanh kiếm của hắn, thanh kiếm đó ngươi cũng đã từng nhìn thấy!"
"Ta đã thấy?"
"Không sai, ngươi đã thấy! Năm đó Tư Đặc Ân phá hủy thân xác của Bố Lai Ân Đặc, linh hồn của hắn rơi vào Huyết Luyện Ngục, thế là Tư Đặc Ân ủy nhiệm lại cho Tử Thần, dùng Vĩnh Hằng Kiếm giam cầm chặt linh hồn của Bố Lai Ân Đặc ở Huyết Luyện Ngục thông đạo. Sau này Chúng Thần không rõ nguồn cơn, cho rằng thanh kiếm đó là vũ khí của Tử Thần, còn đặt lại tên cho nó, gọi là Minh Hoàng Kiếm!"
Sở Thiên chỉ còn biết cười khổ, thanh kiếm đó hắn đâu chỉ mới thấy qua? Năm đó sau khi An Đức Sâm trộm Minh Hoàng Kiếm đã gây cho hắn bao nhiêu rắc rối rồi chứ? Lẽ nào một hoa hoa công tử như An Đức Sâm sau khi vào Huyết Luyện Ngục thì có thể ngang sức với Ngũ Tư sao.
Bào Uy Nhĩ lại nói: "Vĩnh Hằng Kiếm có hai tác dụng, một tác dụng khác nữa là phong tỏa Huyết Luyện Ngục thông đạo, ngăn cản các linh hồn Chủ Thần ở trong đó có thể vượt không gian trốn thoát… Hiện nay Vĩnh Hằng Kiếm đã rơi vào tay của Lạp Hy Đức, ngươi và Lạp Hy Đức lại thân như ruột thịt, chưa biết chừng sau khi Vĩnh Hằng Thần Vương thoát ra sẽ đi tìm ngươi."
Sở Thiên đã hết cách, trong lòng chỉ biết than vãn thở dài, thì ra đều là cái họa của lão tử gây ra!
Ngẫm lại những việc mà Sở Thiên đã làm từ khi đặt chân lên đại lục Huyễn Thú, dường như từ cái lúc hắn chữa trị cho Xích Diễm, tất cả mọi việc đã được an bài.
Cứu được Xích Diễm, An Đông Ni nhận hắn làm đệ tử, sau đó Sở Thiên mượn thân phận đệ tử của An Đông Ni để theo đuổi Sắt Lâm Na, từ đó mà dính lên người mùi vủa Hoàng Kim Long tộc, sau đó dựa vào vốn liếng khi chữa trị cho Xích Diễm đi đến A Cổ Lạp Sơn, có được bút ký của nữ thần Sinh Mệnh.
Chính là mùi của Hoàng Kim Long Tộc và quyển bút ký ấy mà Sở Thiên dính vào Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên không giết An Đức Sâm, không dùng bút ký để khiến Mặc Phỉ Đặc nổi giận, vậy thì An Đức Sâm cũng sẽ không đi Huyết Luyện Ngục, sau đó Mặc Phỉ Đặc lại rút Vĩnh Hằng Kiếm ra, vô tình giúp cho Lạp Hi Đức trở về nhân gian.
Không có Vĩnh Hằng Kiếm, các Chủ Thần đã bị giam cầm trong Huyết Luyện Ngục vạn năm nay, dĩ nhiên cũng lần lượt xuất hiện ở đây, sau đó, chiến tranh địa ngục xảy ra.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên chợt nhận ra một điểm mâu thuẫn, bèn hỏi: "Theo ta biết, Vĩnh Hằng Kiếm bị một vong linh là con người rút ra, hắn làm sao có thể rút được vũ khí của Thần Vương!"
"Sự đấu tranh giải thoát của Bố Lai Ân Đặc đã kéo dài mấy vạn năm nay, phong ấn trên kiếm sớm đã bị lỏng lẻo, được linh hồn của Bố Lai Ân Đặc giúp sức, cho dù là con lợn cũng có thể rút được Vĩnh Hằng Kiếm!" Bào Uy Nhĩ cười lạnh rồi nói: "Thời gian ở địa ngục, ta phát hiện một chuyện rất thú vị, linh hồn của Bố Lai Ân Đặc cùng biến mất với thần lực bên trong Vĩnh Hằng Kiếm. Còn nữa… Máu của hắn là màu đỏ.
Dứt lời, Bào Uy Nhĩ lặng lẽ nhìn Sở Thiên, đợi hắn cho mình một lời giải thích, thứ máu ba màu cổ quái này, rốt cuộc là của Phán Quyết Thần Hoàng, hay là Vĩnh Hằng Thần Vương.
Sở Thiên là kẻ lưu manh, nhưng lúc này lại nói rất thật lòng: "Nếu như ta nói, ta cũng không biết máu của mình sao lại trở thành như vậy? Người có tin không?"
Bào Uy Nhĩ dĩ nhiên không tin, "Nếu như bệ hạ không muốn nói, vậy thì hãy ở lại Biển Cấm, ta sẽ không cho phép một người có thể là hậu duệ của Tư Đặc Ân ra khỏi Biển Cấm?
"Ngươi dám giam cầm ông chủ ta?" A Mạt Kỳ nhấc Chiến Thần Kích lên, tư thế như đang muốn liều mạng.
"A Mạt Kỳ, lui xuống!" Sở Thiên quát ma sủng của mình lui xuống, rồi nheo mắt lại, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ đừng có hiểu lầm, ta và Tư Đặc Ân kia quả thực không có bất cứ quan hệ gì. Ta có thể ở lại Biển Cấm, có điều tiểu Mạt Khắc Nhĩ thì không được a, người cũng không thể để nó sống ở đáy biển suốt chứ? Nhưng tiểu Mạt Khắc Nhĩ lại không thể không có cha được!"
Nhắc tới Tiểu Sở Viêm, Mỹ Nhân Ngư thoáng thấy khó xử.
Sở Thiên lại nói: "Người biết đấy, một phần trong máu ta có thể là của Thần Hoàng, một phần là của Vĩnh Hằng Thần Vương, cuối cùng là của Long Thần! Vậy thì cũng không thể chứng minh ta là hậu duệ của Thần Hoàng, đúng không nào? Bệ hạ đường đường là Biển Cấm Vương, chắc không thể vì một cái khả năng mà giam cầm Long Hoàng chứ? Chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của người…"
"Nếu như bổn vương giam cầm ngươi thật thì sao?"
"Tỷ tỷ muốn ta ở lại cùng người cũng được, dù gì ta cũng biết mình không thể có bất cứ quan hệ nào với lão bất tử Tư Đặc Ân kia!" Sở Thiên nguyền rủa thề thốt, không ngớt mồm chửi mắng Tư Đặc Ân, sau đó lại chuyển chủ đề, "Hắc hắc, tỷ đệ chúng ta có phải nên thương lượng một chút, đổi cách khác nhé!"
Bào Uy Nhĩ nhíu mày hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Sở Thiên dang hai tay ra, cười nói: "Tỷ tỷ không phải là muốn làm rõ xem ta có phải là hậu duệ của Thần Hoàng không sao? Nhưng lại sợ ta chạy mất đúng không? Người có thể phái người ở bên cạnh giám sát ta mà! Hơn nữa còn có thể là giám sát nghiêm ngặt nửa bước không rời, chuyện này chẳng lẽ lại không bằng việc giam cầm ở Biển Cấm hay sao?"
Bào Uy Nhĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Cũng được, ngươi phải ở Biển Cấm một tháng, một tháng sau ngươi có thể đi khỏi đây. Nhưng Sa Lỗ sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Không thành vấn đề!" Sở Thiên lập tức đồng ý, "Bất kể là ta và Tư Đặc Ân có quan hệ hay không, chuyện người đã hứa với ta sẽ không làm trái lại chứ? Chu Lệ Á…"
"Ngày mai ta sẽ đem thần lực tầng thứ ba trả lại cho Chu Lệ Á!"
……..
Trên đường về nơi ở, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ đều rất khó chịu, vô duyên vô cớ có thêm một người giám sát bên cạnh mình, chẳng ai có thể vui mừng được.
"Ông chủ, Bào Uy Nhĩ quá hống hách rồi, chỉ vì máu của người có một phần giống Tư Đặc Ân mà nàng ta lại muốn giám sát người!" A Mạt Kỳ nghiến rắng ken két: "Cùng lắm thì liều mạng với nàng ta!"
"Ài!" Sở Thiên thở dài. "Ngươi không thể nghĩ rộng hơn sao? Anh Cách Lạp Mỗ, có biết vì sao ta chủ động yêu cầu Bào Uy Nhĩ sai người giám sát ta không?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn
Anh Cách Lạp Mỗ lắc đầu.
"Sao tự dưng ngươi cũng ngốc đi vậy?" Sở Thiên cười mắng, sau đó giải thích: "Sa Lỗ ở bên cạnh ta, nếu như ta có quan hệ gì với Tư Đặc Ân thật, vậy thì hắn đúng là một con dao treo trên đầu chúng ta, lúc nào cũng có thể giết người! Nhưng ông chủ ta đây rất rõ, Tư Đặc Ân chẳng hề có chút liên quan nào với ta cả, vậy thì Sa Lỗ ở bên cạnh ta có nghĩa là gì?"
"Ha ha! Bội phục!" Anh Cách Lạp Mỗ sực hiểu ra rồi cười lớn, chỉ cần chúng ta không liên quan đến Tư Đặc Ân, vậy thì Sa Lỗ chẳng phải sẽ trở thành hộ vệ cận thân hay sao? Chuyện này có khác nào làm ma sủng cho ông chủ?
"Hắc hắc," Sở Thiên đắc ý cười phá lên, " Sau này Bố Lôi Trạch cũng có ma thú chủ chiến trên biển rồi, hơn nữa còn là một Thú Thần chẳng bao lâu nữa sẽ thăng cấp lên Cao Vị Thần, sẽ không để Ni Mễ Tư dẫn đám chuột con xung phong vào hiểm trận rồi!"
A Mạt Kỳ phấn khởi nói: "Tính thêm cả bà chủ ngày mai được thăng cấp, vậy thì trên đảo của chúng ta chẳng phải là có bốn Thú Thần sao?"
"Bốn người? Không nhiều lắm!" Sở Thiên bắt chước giọng con trai mình đùa, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc lại, nói: "Kim Cương, Khách Thu Sa muốn thành thần cần phải mất một thời gian nữa, Mặc Phỉ Đặc đến nay cũng chưa luyện ra thần lực, vậy thì cho dù ta kéo Lạp Hi Đức lão gia tử lên đảo, rồi làm Đức Khố Lạp sống lại, trong nhà chúng ta cũng chỉ có sáu Thú Thần! Trước mặt Chủ Thần thì vẫn chưa đủ đâu!"
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên dừng bước lại, dặn dò: "Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi thông báo cho người trong nhà, một tháng sau khi ta về sẽ kiểm tra tất cả ma sủng, ngoài ra chuẩn bị cho hôn lễ của A Tư Nặc và AK!"
"Ông chủ, Hoàng Kim Bỉ Mông đang ở Thiên Hải Quốc giúp Lôi Cát thiếu gia có cần gọi về không?" Anh Cách Lạp Mỗ hỏi.
"Bên Thiên Hải Quốc chắc là cũng không sao rồi! Gọi cả Bội Kỳ và Hoàng Kim Bỉ Mông cùng về đi!" Sở Thiên bây giờ nghĩ lại vẫn còn hối hận, lúc đầu mình vì cái cảm giác nguy hiểm khó hiểu mà để hai chiến lực lớn ở lại Thiên Hải, đúng thật là buồn cười. "Lỗ Tây Nạp và con khỉ bên cạnh hắn cũng gọi về đi, một tháng sau, ta sẽ bắt đầu tạo thần!"
Kéo dài nhiều năm, thành quả của phong trào tạo thần ở Bố Lôi Trạch làm chấn động cả giới đã bắt đầu từ phút này.
"Ta thật sự không nhớ ra người nào lại có thể ảnh hưởng đến máu của ta!" Sở Thiên băn khoăn, cười khổ nói: "Hay là mời tỷ tỷ cứ nói thử xem, máu của những người nào có thể che giấu được người?"
Bào Uy Nhĩ nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, lạnh giọng nói: "Long Thần, Phượng Hoàng Thần, Thái Dương Thần, Đại Địa Phụ Thần, hai vị Thần Vương cũng có thể, có điều họ đã chết rồi, hiện tại chỉ còn hai ngươi có thể giấu được ta thôi!"
Sở Thiên nghe đến tên của Đại Địa Phụ Thần, thầm nói, tin tức của Mỹ Nhân Ngư cũng không hề nhanh nhạy, đại bá của Mạt Khắc Nhĩ còn đang chơi đùa với con Tiểu Hùng Miêu kìa.
"Người đầu tiên, là Phán Quyết Thần Hoàng Tư Đặc Ân!" Lúc Bào Uy Nhĩ nhắc đến cái tên Tư Đặc Ân, nhiệt độ của sân luyện võ lại giảm đi mấy phần.
Sở Thiên vội nói: "Tuy rằng ta rất giống Thần Hoàng, nhưng lại không có quan hệ máu mủ gì với hắn."
"Chuyện này chưa chắc!" Bào Uy Nhĩ chạm nhẹ vào máu màu tím trên kim phẫu thuật, cười lạnh nói: "Máu của Tự Đặc Ân, chính là màu tím!"
Sở Thiên giật mình kinh hãi, "Người đã từng thấy máu của Tư Đặc Ân?"
Lẽ nào có người có thể khiến cho Tư Đặc Ân phải đổ máu? Không thể nào, theo lời Lạp Hi Đức kể lại. Năm đó một Thần Vương cùng một đám Chủ Thần còn chẳng thể khiến Tư Đặc Ân bị trầy xước gì? Vậy Bào Uy Nhĩ sao có thể nhìn thấy máu của Thần Hoàng.
Mặc kệ thế nào, Sở Thiên vẫn nhảy ngang qua một bước, chặn trước mặt A Mạt Kỳ, còn may là vừa rồi A Mạt Kỳ không bị chảy máu, nếu không dòng máu tím của hắn có lẽ sẽ tạo ra cho hắn phiền phức lớn.
Bào Uy Nhĩ lại không để ý nhiều đến A Mạt Kỳ, vì nàng biết A Mạt Kỳ thành thần ở Phán Quyết Thần Điện, có khả năng che giấu khí tức, vì vậy khi A Mạt Kỳ chiến đấu không có khí tức huyết mạch, Mỹ Nhân Ngư cũng chỉ cho rằng Phán Quyết Thần Hoàng đang tác quái mà không biết máu của A Mạt Kỳ cũng chính là máu màu tím không có khí tức.
"Người đã thấy máu Thần Hoàng ở đâu?" Sở Thiên lại hỏi lần nữa.
"Ta nhìn thấy ở chỗ của người thứ hai có thể che giấu ta, chính là vũ khí của hắn!"
"Người nói có người đả thương được Thần Hoàng có thần lực tầng thứ tám!" A Mạt Kỳ bước lên sang bên trái của Sở Thiên, vội hỏi: "Là ai? Có gì làm bằng chứng?"
"Đương nhiên là có, Tư Đặc Ân không phải là Sáng Thế Thần!" Bào Uy Nhĩ chậm rãi nói: "Đã từ lâu rồi, có ba vị Thần Vương, có điều một người trong số đó đã bại trận và chết dưới tay của Tư Đặc Ân, nhưng trước khi chết, trên kiếm của hắn vẫn còn dính máu của Tư Đặc Ân, thanh kiếm đó, chính là thanh kiếm Vĩnh Hằng, người đó, là Vĩnh Hằng Thần Vương, Bố Lai Ân Đặc!"
Khẽ mỉm cười, Mỹ Nhân Ngư lại nói: "Bố Lai Ân Đặc cũng là Thú Thần, là Thú Thần mạnh nhất trong lịch sử!"
A Mạt Kỳ im lặng.
Sở Thiên kinh ngạc nói: "Nếu như Bô Lai Ân Đặc đã chết trong tay của Thần Hoàng, máu của ta sao lại có liên quan đến hắn được?"
"Thần Vương là hậu duệ Sáng Thế Thần, sao có thể dễ chết như vậy? Năm đó thân xác của hắn bị Tư Đặc Ân phá hủy, nhưng linh hồn thì chỉ bị phong ấn thôi…"
Nói rồi, Bào Uy Nhĩ lại khinh thị nhìn Sở Thiên, không phải là xem thường Sở Thiên, mà là chế nhạo một người khác có khuôn mặt như vậy. "Hơn nữa còn bị phong ấn ngay trong chính thanh kiếm của hắn, thanh kiếm đó ngươi cũng đã từng nhìn thấy!"
"Ta đã thấy?"
"Không sai, ngươi đã thấy! Năm đó Tư Đặc Ân phá hủy thân xác của Bố Lai Ân Đặc, linh hồn của hắn rơi vào Huyết Luyện Ngục, thế là Tư Đặc Ân ủy nhiệm lại cho Tử Thần, dùng Vĩnh Hằng Kiếm giam cầm chặt linh hồn của Bố Lai Ân Đặc ở Huyết Luyện Ngục thông đạo. Sau này Chúng Thần không rõ nguồn cơn, cho rằng thanh kiếm đó là vũ khí của Tử Thần, còn đặt lại tên cho nó, gọi là Minh Hoàng Kiếm!"
Sở Thiên chỉ còn biết cười khổ, thanh kiếm đó hắn đâu chỉ mới thấy qua? Năm đó sau khi An Đức Sâm trộm Minh Hoàng Kiếm đã gây cho hắn bao nhiêu rắc rối rồi chứ? Lẽ nào một hoa hoa công tử như An Đức Sâm sau khi vào Huyết Luyện Ngục thì có thể ngang sức với Ngũ Tư sao.
Bào Uy Nhĩ lại nói: "Vĩnh Hằng Kiếm có hai tác dụng, một tác dụng khác nữa là phong tỏa Huyết Luyện Ngục thông đạo, ngăn cản các linh hồn Chủ Thần ở trong đó có thể vượt không gian trốn thoát… Hiện nay Vĩnh Hằng Kiếm đã rơi vào tay của Lạp Hy Đức, ngươi và Lạp Hy Đức lại thân như ruột thịt, chưa biết chừng sau khi Vĩnh Hằng Thần Vương thoát ra sẽ đi tìm ngươi."
Sở Thiên đã hết cách, trong lòng chỉ biết than vãn thở dài, thì ra đều là cái họa của lão tử gây ra!
Ngẫm lại những việc mà Sở Thiên đã làm từ khi đặt chân lên đại lục Huyễn Thú, dường như từ cái lúc hắn chữa trị cho Xích Diễm, tất cả mọi việc đã được an bài.
Cứu được Xích Diễm, An Đông Ni nhận hắn làm đệ tử, sau đó Sở Thiên mượn thân phận đệ tử của An Đông Ni để theo đuổi Sắt Lâm Na, từ đó mà dính lên người mùi vủa Hoàng Kim Long tộc, sau đó dựa vào vốn liếng khi chữa trị cho Xích Diễm đi đến A Cổ Lạp Sơn, có được bút ký của nữ thần Sinh Mệnh.
Chính là mùi của Hoàng Kim Long Tộc và quyển bút ký ấy mà Sở Thiên dính vào Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên không giết An Đức Sâm, không dùng bút ký để khiến Mặc Phỉ Đặc nổi giận, vậy thì An Đức Sâm cũng sẽ không đi Huyết Luyện Ngục, sau đó Mặc Phỉ Đặc lại rút Vĩnh Hằng Kiếm ra, vô tình giúp cho Lạp Hi Đức trở về nhân gian.
Không có Vĩnh Hằng Kiếm, các Chủ Thần đã bị giam cầm trong Huyết Luyện Ngục vạn năm nay, dĩ nhiên cũng lần lượt xuất hiện ở đây, sau đó, chiến tranh địa ngục xảy ra.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên chợt nhận ra một điểm mâu thuẫn, bèn hỏi: "Theo ta biết, Vĩnh Hằng Kiếm bị một vong linh là con người rút ra, hắn làm sao có thể rút được vũ khí của Thần Vương!"
"Sự đấu tranh giải thoát của Bố Lai Ân Đặc đã kéo dài mấy vạn năm nay, phong ấn trên kiếm sớm đã bị lỏng lẻo, được linh hồn của Bố Lai Ân Đặc giúp sức, cho dù là con lợn cũng có thể rút được Vĩnh Hằng Kiếm!" Bào Uy Nhĩ cười lạnh rồi nói: "Thời gian ở địa ngục, ta phát hiện một chuyện rất thú vị, linh hồn của Bố Lai Ân Đặc cùng biến mất với thần lực bên trong Vĩnh Hằng Kiếm. Còn nữa… Máu của hắn là màu đỏ.
Dứt lời, Bào Uy Nhĩ lặng lẽ nhìn Sở Thiên, đợi hắn cho mình một lời giải thích, thứ máu ba màu cổ quái này, rốt cuộc là của Phán Quyết Thần Hoàng, hay là Vĩnh Hằng Thần Vương.
Sở Thiên là kẻ lưu manh, nhưng lúc này lại nói rất thật lòng: "Nếu như ta nói, ta cũng không biết máu của mình sao lại trở thành như vậy? Người có tin không?"
Bào Uy Nhĩ dĩ nhiên không tin, "Nếu như bệ hạ không muốn nói, vậy thì hãy ở lại Biển Cấm, ta sẽ không cho phép một người có thể là hậu duệ của Tư Đặc Ân ra khỏi Biển Cấm?
"Ngươi dám giam cầm ông chủ ta?" A Mạt Kỳ nhấc Chiến Thần Kích lên, tư thế như đang muốn liều mạng.
"A Mạt Kỳ, lui xuống!" Sở Thiên quát ma sủng của mình lui xuống, rồi nheo mắt lại, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ đừng có hiểu lầm, ta và Tư Đặc Ân kia quả thực không có bất cứ quan hệ gì. Ta có thể ở lại Biển Cấm, có điều tiểu Mạt Khắc Nhĩ thì không được a, người cũng không thể để nó sống ở đáy biển suốt chứ? Nhưng tiểu Mạt Khắc Nhĩ lại không thể không có cha được!"
Nhắc tới Tiểu Sở Viêm, Mỹ Nhân Ngư thoáng thấy khó xử.
Sở Thiên lại nói: "Người biết đấy, một phần trong máu ta có thể là của Thần Hoàng, một phần là của Vĩnh Hằng Thần Vương, cuối cùng là của Long Thần! Vậy thì cũng không thể chứng minh ta là hậu duệ của Thần Hoàng, đúng không nào? Bệ hạ đường đường là Biển Cấm Vương, chắc không thể vì một cái khả năng mà giam cầm Long Hoàng chứ? Chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của người…"
"Nếu như bổn vương giam cầm ngươi thật thì sao?"
"Tỷ tỷ muốn ta ở lại cùng người cũng được, dù gì ta cũng biết mình không thể có bất cứ quan hệ nào với lão bất tử Tư Đặc Ân kia!" Sở Thiên nguyền rủa thề thốt, không ngớt mồm chửi mắng Tư Đặc Ân, sau đó lại chuyển chủ đề, "Hắc hắc, tỷ đệ chúng ta có phải nên thương lượng một chút, đổi cách khác nhé!"
Bào Uy Nhĩ nhíu mày hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Sở Thiên dang hai tay ra, cười nói: "Tỷ tỷ không phải là muốn làm rõ xem ta có phải là hậu duệ của Thần Hoàng không sao? Nhưng lại sợ ta chạy mất đúng không? Người có thể phái người ở bên cạnh giám sát ta mà! Hơn nữa còn có thể là giám sát nghiêm ngặt nửa bước không rời, chuyện này chẳng lẽ lại không bằng việc giam cầm ở Biển Cấm hay sao?"
Bào Uy Nhĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Cũng được, ngươi phải ở Biển Cấm một tháng, một tháng sau ngươi có thể đi khỏi đây. Nhưng Sa Lỗ sẽ ở bên cạnh ngươi."
"Không thành vấn đề!" Sở Thiên lập tức đồng ý, "Bất kể là ta và Tư Đặc Ân có quan hệ hay không, chuyện người đã hứa với ta sẽ không làm trái lại chứ? Chu Lệ Á…"
"Ngày mai ta sẽ đem thần lực tầng thứ ba trả lại cho Chu Lệ Á!"
……..
Trên đường về nơi ở, A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ đều rất khó chịu, vô duyên vô cớ có thêm một người giám sát bên cạnh mình, chẳng ai có thể vui mừng được.
"Ông chủ, Bào Uy Nhĩ quá hống hách rồi, chỉ vì máu của người có một phần giống Tư Đặc Ân mà nàng ta lại muốn giám sát người!" A Mạt Kỳ nghiến rắng ken két: "Cùng lắm thì liều mạng với nàng ta!"
"Ài!" Sở Thiên thở dài. "Ngươi không thể nghĩ rộng hơn sao? Anh Cách Lạp Mỗ, có biết vì sao ta chủ động yêu cầu Bào Uy Nhĩ sai người giám sát ta không?" Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn
Anh Cách Lạp Mỗ lắc đầu.
"Sao tự dưng ngươi cũng ngốc đi vậy?" Sở Thiên cười mắng, sau đó giải thích: "Sa Lỗ ở bên cạnh ta, nếu như ta có quan hệ gì với Tư Đặc Ân thật, vậy thì hắn đúng là một con dao treo trên đầu chúng ta, lúc nào cũng có thể giết người! Nhưng ông chủ ta đây rất rõ, Tư Đặc Ân chẳng hề có chút liên quan nào với ta cả, vậy thì Sa Lỗ ở bên cạnh ta có nghĩa là gì?"
"Ha ha! Bội phục!" Anh Cách Lạp Mỗ sực hiểu ra rồi cười lớn, chỉ cần chúng ta không liên quan đến Tư Đặc Ân, vậy thì Sa Lỗ chẳng phải sẽ trở thành hộ vệ cận thân hay sao? Chuyện này có khác nào làm ma sủng cho ông chủ?
"Hắc hắc," Sở Thiên đắc ý cười phá lên, " Sau này Bố Lôi Trạch cũng có ma thú chủ chiến trên biển rồi, hơn nữa còn là một Thú Thần chẳng bao lâu nữa sẽ thăng cấp lên Cao Vị Thần, sẽ không để Ni Mễ Tư dẫn đám chuột con xung phong vào hiểm trận rồi!"
A Mạt Kỳ phấn khởi nói: "Tính thêm cả bà chủ ngày mai được thăng cấp, vậy thì trên đảo của chúng ta chẳng phải là có bốn Thú Thần sao?"
"Bốn người? Không nhiều lắm!" Sở Thiên bắt chước giọng con trai mình đùa, sau đó sắc mặt lại nghiêm túc lại, nói: "Kim Cương, Khách Thu Sa muốn thành thần cần phải mất một thời gian nữa, Mặc Phỉ Đặc đến nay cũng chưa luyện ra thần lực, vậy thì cho dù ta kéo Lạp Hi Đức lão gia tử lên đảo, rồi làm Đức Khố Lạp sống lại, trong nhà chúng ta cũng chỉ có sáu Thú Thần! Trước mặt Chủ Thần thì vẫn chưa đủ đâu!"
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên dừng bước lại, dặn dò: "Anh Cách Lạp Mỗ, ngươi thông báo cho người trong nhà, một tháng sau khi ta về sẽ kiểm tra tất cả ma sủng, ngoài ra chuẩn bị cho hôn lễ của A Tư Nặc và AK!"
"Ông chủ, Hoàng Kim Bỉ Mông đang ở Thiên Hải Quốc giúp Lôi Cát thiếu gia có cần gọi về không?" Anh Cách Lạp Mỗ hỏi.
"Bên Thiên Hải Quốc chắc là cũng không sao rồi! Gọi cả Bội Kỳ và Hoàng Kim Bỉ Mông cùng về đi!" Sở Thiên bây giờ nghĩ lại vẫn còn hối hận, lúc đầu mình vì cái cảm giác nguy hiểm khó hiểu mà để hai chiến lực lớn ở lại Thiên Hải, đúng thật là buồn cười. "Lỗ Tây Nạp và con khỉ bên cạnh hắn cũng gọi về đi, một tháng sau, ta sẽ bắt đầu tạo thần!"
Kéo dài nhiều năm, thành quả của phong trào tạo thần ở Bố Lôi Trạch làm chấn động cả giới đã bắt đầu từ phút này.