Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Vừa xuống đến cổng khu nhà thì Dương Tử Mi đã thấy Mẫn Cương đứng chờ từ lúc nào. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mái tóc bồng bềnh và gương mặt khôi ngô của Mẫn Cương khiến cô cảm giác như đang xem một bức tranh tuyệt đẹp vậy.
Thấy cô, Mẫn Cương cười tươi như hoa mùa xuân.
Mẫn Cương lúng túng tiến đến, gãi đầu ngại ngùng nói:
- Chào cậu, Tử Mi!
- Chào cậu!
Dương Tử Mi cũng vui vẻ chào lại.
Dương Tử Hi đứng kế bên hết nhìn Dương Tử Mi lại quay sang nhìn Mẫn Cương, sau đó nở nụ cười tinh nghịch nói:
- Chị, anh này đẹp trai quá đi!
Nghe thế, Mẫn Cương liền cúi đầu xuống cười nói với Dương Tử Hi:
- Em cũng dễ thương lắm!
- Vậy anh nói xem em dễ thương hay chị em dễ thương hơn?
Dương Tử Hi cố ý hỏi.
Mẫn Cương chỉ biết cười đáp:
- Chị dễ thương mà em cũng dễ thương nữa. Hai chị em đều dễ thương như nhau.
Nghe những lời nịnh bợ kia của Mẫn Cương, Dương Tử Mi cũng mỉm cười vui vẻ.
Thấy cô vui như thế, nụ cười của Mẫn Cương càng rạng rỡ hơn nhưng anh cũng chỉ biết cúi đầu vẻ xấu hổ.
Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Mẫn Cương lại càng khiến anh trở nên dễ thương hơn gấp trăm ngàn lần.
Dương Tử Mi bất giác giơ tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm mại của anh...
Hành động đột ngột đó của Dương Tử Mi khiến Mẫn Cương sựng lại.
Lúc này, Dương Tử Mi mới phát hiện là mình đã sai rồi.
Tuy cô có một trái tim của một cô gái trưởng thành, nhưng Mẫn Cương hiện tại vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên và bắt đầu biết yêu, cô sờ tóc anh như thế, có lẽ sẽ...
Nghĩ vậy nên cô vội vã rụt tay lại, cười ngại ngùng nhìn Mẫn Cương. Chỉ thấy mặt Mẫn Cương lúc này đang đỏ ửng lên và thoáng chút e thẹn. Thần thái đó của anh khiến tim cô bất giác xao xuyến.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh. Nhìn thấy vòng tay bằng thủy tinh lam đang đeo trên tay mình, nghĩ đến Long Trục Thiên, cảm giác xao xuyến, bồi hồi kia lập tức biến mất.
Kiếp trước, người cô yêu là Mẫn Cương.
Nhưng kiếp này, Long Trục Thiên mới là người mà cô muốn tặng đồng tiền Kim Đao kia.
- Đi thôi, sắp trễ giờ học rồi.
Dương Tử Mi cố ý chuyển chủ đề nói.
- Ừm.
Mẫn Cương gật đầu và lại nhìn trộm cô bằng một ánh mắt chứa chan tình cảm. Ánh mắt thiết tha đặc biệt chỉ có ở những chàng thiếu niên mới lớn đang yêu thôi.
Dương Tử Mi không dám đối diện với ánh mắt đó. Cô chỉ nắm tay Dương Tử Hi và dắt cô bé đến trường.
Mẫn Cương cũng lên tiếng nói:
- Tớ đi chung với hai chị em cậu.
- Anh ơi, không phải là anh muốn theo đuổi chị em chứ?
Dương Tử Hi lại giả vờ ngây thơ hỏi.
Bị hỏi như thế, Mẫn Cương chỉ biết bẽn lẽn gãi gãi đầu rồi quay sang nhìn Dương Tử Mi một cái mà không nói gì.
Anh biết, cô là mục tiêu mà cả đời này anh cũng không theo đuổi được. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ cố gắng để đuổi theo bước chân cô.
Lúc này đây, anh đang rất muốn có thể nhanh chóng trưởng thành và có được sự nghiệp, thành tích gì đó trong tay để có thể có được vị trí ngang bằng, tương xứng với cô.
Mẫn Cương thì như vậy, Dương Tử Mi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô thấy tâm trạng của mình đang rất kỳ lạ.
Cô không phải là một thiếu nữ ngốc nghếch nên đương nhiên là cô hiểu rất rõ tâm ý của Mẫn Cương dành cho mình. Tấm ý của anh lúc này cũng giống như tâm ý mà cô dành cho anh ở kiếp trước vậy.
Chỉ tiếc là kiếp này, người cô chọn không phải là anh.
Dương Tử Mi áy náy nhìn Mẫn Cương, sau đó nghiêm giọng nói với Dương Tử Hi:
- Tử Hi, em đừng nói năng lung tung. Chị và anh Mẫn Cương chỉ là bạn bè chung lớp thôi.
Nghe những lời từ chối khéo đó của cô, Mẫn Cương thấy tim mình nặng trĩu, mặt thoáng buồn.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh vốn cũng không trông mong gì hơn. Có thể làm bạn và được ở cạnh cô là anh vui rồi.
Nghĩ đến đây nên tâm trạng buồn rầu kia của Mẫn Cương cũng lập tức biến mất.
- Đúng rồi, Tử Mi, lần trước cậu có hỏi số điện thoại của ông nội tớ, vậy cậu có gọi điện thoại cho nội tớ chưa?
Để cả hai không phải ngượng ngùng nữa, Mẫn Cương chủ động hỏi.
Dương Tử Mi lúc này mới sực nhớ, nói:
- Hai ngày nay tớ bận nên quên mất chuyện đó.
- Cậu tìm ông nội tớ có việc gì sao?
- Ừm, tớ có chút chuyện muốn hỏi.
Dương Tử Mi lại nhớ đến hiện tượng kỳ lạ của tấm thẻ bài kia và thấy tốt hơn hết là cô nên đích thân đến gặp Mẫn Ngọc Lâm.
Thấy cô, Mẫn Cương cười tươi như hoa mùa xuân.
Mẫn Cương lúng túng tiến đến, gãi đầu ngại ngùng nói:
- Chào cậu, Tử Mi!
- Chào cậu!
Dương Tử Mi cũng vui vẻ chào lại.
Dương Tử Hi đứng kế bên hết nhìn Dương Tử Mi lại quay sang nhìn Mẫn Cương, sau đó nở nụ cười tinh nghịch nói:
- Chị, anh này đẹp trai quá đi!
Nghe thế, Mẫn Cương liền cúi đầu xuống cười nói với Dương Tử Hi:
- Em cũng dễ thương lắm!
- Vậy anh nói xem em dễ thương hay chị em dễ thương hơn?
Dương Tử Hi cố ý hỏi.
Mẫn Cương chỉ biết cười đáp:
- Chị dễ thương mà em cũng dễ thương nữa. Hai chị em đều dễ thương như nhau.
Nghe những lời nịnh bợ kia của Mẫn Cương, Dương Tử Mi cũng mỉm cười vui vẻ.
Thấy cô vui như thế, nụ cười của Mẫn Cương càng rạng rỡ hơn nhưng anh cũng chỉ biết cúi đầu vẻ xấu hổ.
Dáng vẻ xấu hổ, thẹn thùng của Mẫn Cương lại càng khiến anh trở nên dễ thương hơn gấp trăm ngàn lần.
Dương Tử Mi bất giác giơ tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm mại của anh...
Hành động đột ngột đó của Dương Tử Mi khiến Mẫn Cương sựng lại.
Lúc này, Dương Tử Mi mới phát hiện là mình đã sai rồi.
Tuy cô có một trái tim của một cô gái trưởng thành, nhưng Mẫn Cương hiện tại vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên và bắt đầu biết yêu, cô sờ tóc anh như thế, có lẽ sẽ...
Nghĩ vậy nên cô vội vã rụt tay lại, cười ngại ngùng nhìn Mẫn Cương. Chỉ thấy mặt Mẫn Cương lúc này đang đỏ ửng lên và thoáng chút e thẹn. Thần thái đó của anh khiến tim cô bất giác xao xuyến.
Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh. Nhìn thấy vòng tay bằng thủy tinh lam đang đeo trên tay mình, nghĩ đến Long Trục Thiên, cảm giác xao xuyến, bồi hồi kia lập tức biến mất.
Kiếp trước, người cô yêu là Mẫn Cương.
Nhưng kiếp này, Long Trục Thiên mới là người mà cô muốn tặng đồng tiền Kim Đao kia.
- Đi thôi, sắp trễ giờ học rồi.
Dương Tử Mi cố ý chuyển chủ đề nói.
- Ừm.
Mẫn Cương gật đầu và lại nhìn trộm cô bằng một ánh mắt chứa chan tình cảm. Ánh mắt thiết tha đặc biệt chỉ có ở những chàng thiếu niên mới lớn đang yêu thôi.
Dương Tử Mi không dám đối diện với ánh mắt đó. Cô chỉ nắm tay Dương Tử Hi và dắt cô bé đến trường.
Mẫn Cương cũng lên tiếng nói:
- Tớ đi chung với hai chị em cậu.
- Anh ơi, không phải là anh muốn theo đuổi chị em chứ?
Dương Tử Hi lại giả vờ ngây thơ hỏi.
Bị hỏi như thế, Mẫn Cương chỉ biết bẽn lẽn gãi gãi đầu rồi quay sang nhìn Dương Tử Mi một cái mà không nói gì.
Anh biết, cô là mục tiêu mà cả đời này anh cũng không theo đuổi được. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ cố gắng để đuổi theo bước chân cô.
Lúc này đây, anh đang rất muốn có thể nhanh chóng trưởng thành và có được sự nghiệp, thành tích gì đó trong tay để có thể có được vị trí ngang bằng, tương xứng với cô.
Mẫn Cương thì như vậy, Dương Tử Mi cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô thấy tâm trạng của mình đang rất kỳ lạ.
Cô không phải là một thiếu nữ ngốc nghếch nên đương nhiên là cô hiểu rất rõ tâm ý của Mẫn Cương dành cho mình. Tấm ý của anh lúc này cũng giống như tâm ý mà cô dành cho anh ở kiếp trước vậy.
Chỉ tiếc là kiếp này, người cô chọn không phải là anh.
Dương Tử Mi áy náy nhìn Mẫn Cương, sau đó nghiêm giọng nói với Dương Tử Hi:
- Tử Hi, em đừng nói năng lung tung. Chị và anh Mẫn Cương chỉ là bạn bè chung lớp thôi.
Nghe những lời từ chối khéo đó của cô, Mẫn Cương thấy tim mình nặng trĩu, mặt thoáng buồn.
Nhưng như vậy cũng tốt, anh vốn cũng không trông mong gì hơn. Có thể làm bạn và được ở cạnh cô là anh vui rồi.
Nghĩ đến đây nên tâm trạng buồn rầu kia của Mẫn Cương cũng lập tức biến mất.
- Đúng rồi, Tử Mi, lần trước cậu có hỏi số điện thoại của ông nội tớ, vậy cậu có gọi điện thoại cho nội tớ chưa?
Để cả hai không phải ngượng ngùng nữa, Mẫn Cương chủ động hỏi.
Dương Tử Mi lúc này mới sực nhớ, nói:
- Hai ngày nay tớ bận nên quên mất chuyện đó.
- Cậu tìm ông nội tớ có việc gì sao?
- Ừm, tớ có chút chuyện muốn hỏi.
Dương Tử Mi lại nhớ đến hiện tượng kỳ lạ của tấm thẻ bài kia và thấy tốt hơn hết là cô nên đích thân đến gặp Mẫn Ngọc Lâm.