Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238
Đá Hán Bạch dược dùng hầu hết trong các công trình kiến trúc kinh điển của Bắc Kinh như Cố Cung, Thiên Đàn, bia tưởng niệm anh hùng nhân dân, đại hội đường nhân dân, nhà tưởng niệm Mao Trạch Đông… Đá Hán Bạch được sử dụng trong các công trình này hầu hết đều là loại đá được đào từ mỏ đá ở vùng Phòng Sơn nằm phía tây Bắc Kinh.
Đá Hán Bạch rất đắt, cả thành phố A đều không có nơi nào bán cả.
Thế nên, Dương Tử Mi cũng đã chuyển thêm cho Hạ Quốc Huy ba triệu để ông cho người đến Bảo Định, Hà Bắc thu mua đá. Hiện đã chắc chắn có thể mua được loại đá Hán Bạch mà cô muốn dùng.
Tuy nhiên, điều mà Hạ Quốc Huy thắc mắc chính là chuyện cô muốn dùng loại đá đắt tiền như thế để lát ở dưới đất chứ không phải trên mặt đất. Ông cho rằng, cô làm như thế chẳng khác nào lãng phí tiền của.
- Tử Mi, đá Hán Bạch đẹp và đắt như vậy sao con lại giấu nó đi.
Hạ Quốc Huy hỏi.
Dương Tử Mi cười đáp:
- Con có tính toán của riêng con, chú chỉ cần làm đúng ý của con là được.
Thấy cô cười có vẻ thần bí như vậy, Hạ Quốc Huy cũng không hỏi gì nữa.
Dù gì thì đồ vật của các thầy phong thủy ông cũng không rõ cho lắm.
Sau khi về nhà, Dương Tử Mi lại truyền thêm pháp lực cho Càn Khôn kiếm, đồng thời không quên mang theo cái tháp nhỏ kia để đến Mặc Hiên giúp trừ tà cho Lâm Thanh Mai.
Mấy ngày qua, nhờ sự giúp đỡ của cái tháp kia nên việc tu luyện của cô tiến bộ vượt bậc và hiện đã đạt đến tầm cao mới. Hơn nữa, cô phát hiện, chỉ cần cô để tay lên cái tháp đó thì pháp lực của cô mạnh hơn lên rất nhiều.
Cho nên, cô tự tin là mình có thể trừ khử được hồn ma nhập trên người Lâm Thanh Mai kia.
Đến Mặc Hiên, cô bảo Tống Huyền đem chiếc gương nước mắt phượng hoàng ra. Sau đó cô cùng Lâm Thanh Mai đến một căn phòng ở hậu viện, đóng chặt cửa lại. Cô còn không quên dặn Tống Huyền rằng, trừ khi được cô gọi vào ra, nếu không không ai được vào phòng.
Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô còn cẩn thận bày một kết giới xung quanh mình và Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai đứng giữa kết giới, vô cùng lo lắng.
Còn hồn ma đang nhập trong người Lâm Thanh Mai kia thì đã bắt đầu ẩn nấp sau khi thấy sự hiện diện của cái tháp nọ.
“Xem ra, nó cũng sợ cái tháp này.”
Dương Tử Mi đưa tay điểm vào giữa trán của Lâm Thanh Mai, phá bỏ phong ấn trước đó và bắt đầu vung Càn Khôn kiếm lên đâm thẳng vào chiếc gương nước mắt phượng hoàng đang để trên nền nhà kia.
Chiếc gương nọ vốn là bản thể của âm linh nên hoàn toàn có thể dùng pháp lực để tấn công âm linh.
Bị tấn công nên âm linh cũng không thể trốn được nữa. Nó bắt đầu ngọ nguậy, vùng vẫy trong cơ thể Lâm Thanh Mai và không ngừng nhe nanh, giơ vuốt về phía Dương Tử Mi.
Càn Khôn kiếm trên tay Dương Tử Mi run lên bần bật liên hồi, tiếp đến nó lập tức phát ra một luồng sáng mạnh mẽ và nhanh chóng quay đầu lại đâm thẳng vào Lâm Thanh Mai.
- Á!
Tiếng thét vang lên.
Âm linh nọ rời khỏi thân thể Lâm Thanh Mai và định chạy trốn.
Nhưng, Dương Tử Mi không để nó chạy trốn dễ dàng như vậy được. Cô nhanh chóng niệm Cửu Tự Chân Ngôn và bắt nó nhốt vào Càn Khôn kiếm.
Các đồng tiền xu trên pháp kiếm chẳng khác nào là các bức tường kiên cố nhốt chặt các âm hồn.
- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là trở vào chiếc gương kia, hai là chết!
Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
Hồn ma nọ căm hờn nhìn cô. Sau một lúc nghĩ ngợi, nó chọn cách trở về trong gương. Chọn lựa xong, vèo một tiếng, nó đã trở về với nơi mà nó vốn thuộc về.
Chiếc gương đang nằm dưới đất kia run lên vài cái, sau đó trở lại với dáng vẻ ban đầu.
Lúc này, giọt nước mắt phượng hoàng phía sau chiếc gương nọ cũng biến thành một vết tròn màu đỏ thẫm vô cùng kỳ lạ.
Dương Tử Mi không quên thêm phong ấn Cửu Đạo Vô Hình lên chiếc gương kia. Nếu như không có pháp sư phá phong ấn thì âm linh kia vĩnh viễn không thể ra ngoài tác oai tác quái nữa.
Trước đó, Dương Tử Mi vốn định khiến nó hồn tiêu phách tán. Nhưng, nghĩ đến thời gian mấy ngàn năm tu luyện mới có thể hóa thành âm linh của nó nên cô mới niệm tình tha mạng cho nó. Nếu như âm linh đó có thể ở trong gương tu luyện thêm một ngàn năm nữa thì sau khi phong ấn được phá nó cũng có thể vào được luân hồi và siêu thoát.
Tuy nhiên, kết quả thế nào đều phải xem tạo hóa của nó.
Đá Hán Bạch rất đắt, cả thành phố A đều không có nơi nào bán cả.
Thế nên, Dương Tử Mi cũng đã chuyển thêm cho Hạ Quốc Huy ba triệu để ông cho người đến Bảo Định, Hà Bắc thu mua đá. Hiện đã chắc chắn có thể mua được loại đá Hán Bạch mà cô muốn dùng.
Tuy nhiên, điều mà Hạ Quốc Huy thắc mắc chính là chuyện cô muốn dùng loại đá đắt tiền như thế để lát ở dưới đất chứ không phải trên mặt đất. Ông cho rằng, cô làm như thế chẳng khác nào lãng phí tiền của.
- Tử Mi, đá Hán Bạch đẹp và đắt như vậy sao con lại giấu nó đi.
Hạ Quốc Huy hỏi.
Dương Tử Mi cười đáp:
- Con có tính toán của riêng con, chú chỉ cần làm đúng ý của con là được.
Thấy cô cười có vẻ thần bí như vậy, Hạ Quốc Huy cũng không hỏi gì nữa.
Dù gì thì đồ vật của các thầy phong thủy ông cũng không rõ cho lắm.
Sau khi về nhà, Dương Tử Mi lại truyền thêm pháp lực cho Càn Khôn kiếm, đồng thời không quên mang theo cái tháp nhỏ kia để đến Mặc Hiên giúp trừ tà cho Lâm Thanh Mai.
Mấy ngày qua, nhờ sự giúp đỡ của cái tháp kia nên việc tu luyện của cô tiến bộ vượt bậc và hiện đã đạt đến tầm cao mới. Hơn nữa, cô phát hiện, chỉ cần cô để tay lên cái tháp đó thì pháp lực của cô mạnh hơn lên rất nhiều.
Cho nên, cô tự tin là mình có thể trừ khử được hồn ma nhập trên người Lâm Thanh Mai kia.
Đến Mặc Hiên, cô bảo Tống Huyền đem chiếc gương nước mắt phượng hoàng ra. Sau đó cô cùng Lâm Thanh Mai đến một căn phòng ở hậu viện, đóng chặt cửa lại. Cô còn không quên dặn Tống Huyền rằng, trừ khi được cô gọi vào ra, nếu không không ai được vào phòng.
Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô còn cẩn thận bày một kết giới xung quanh mình và Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai đứng giữa kết giới, vô cùng lo lắng.
Còn hồn ma đang nhập trong người Lâm Thanh Mai kia thì đã bắt đầu ẩn nấp sau khi thấy sự hiện diện của cái tháp nọ.
“Xem ra, nó cũng sợ cái tháp này.”
Dương Tử Mi đưa tay điểm vào giữa trán của Lâm Thanh Mai, phá bỏ phong ấn trước đó và bắt đầu vung Càn Khôn kiếm lên đâm thẳng vào chiếc gương nước mắt phượng hoàng đang để trên nền nhà kia.
Chiếc gương nọ vốn là bản thể của âm linh nên hoàn toàn có thể dùng pháp lực để tấn công âm linh.
Bị tấn công nên âm linh cũng không thể trốn được nữa. Nó bắt đầu ngọ nguậy, vùng vẫy trong cơ thể Lâm Thanh Mai và không ngừng nhe nanh, giơ vuốt về phía Dương Tử Mi.
Càn Khôn kiếm trên tay Dương Tử Mi run lên bần bật liên hồi, tiếp đến nó lập tức phát ra một luồng sáng mạnh mẽ và nhanh chóng quay đầu lại đâm thẳng vào Lâm Thanh Mai.
- Á!
Tiếng thét vang lên.
Âm linh nọ rời khỏi thân thể Lâm Thanh Mai và định chạy trốn.
Nhưng, Dương Tử Mi không để nó chạy trốn dễ dàng như vậy được. Cô nhanh chóng niệm Cửu Tự Chân Ngôn và bắt nó nhốt vào Càn Khôn kiếm.
Các đồng tiền xu trên pháp kiếm chẳng khác nào là các bức tường kiên cố nhốt chặt các âm hồn.
- Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là trở vào chiếc gương kia, hai là chết!
Dương Tử Mi lạnh lùng nói.
Hồn ma nọ căm hờn nhìn cô. Sau một lúc nghĩ ngợi, nó chọn cách trở về trong gương. Chọn lựa xong, vèo một tiếng, nó đã trở về với nơi mà nó vốn thuộc về.
Chiếc gương đang nằm dưới đất kia run lên vài cái, sau đó trở lại với dáng vẻ ban đầu.
Lúc này, giọt nước mắt phượng hoàng phía sau chiếc gương nọ cũng biến thành một vết tròn màu đỏ thẫm vô cùng kỳ lạ.
Dương Tử Mi không quên thêm phong ấn Cửu Đạo Vô Hình lên chiếc gương kia. Nếu như không có pháp sư phá phong ấn thì âm linh kia vĩnh viễn không thể ra ngoài tác oai tác quái nữa.
Trước đó, Dương Tử Mi vốn định khiến nó hồn tiêu phách tán. Nhưng, nghĩ đến thời gian mấy ngàn năm tu luyện mới có thể hóa thành âm linh của nó nên cô mới niệm tình tha mạng cho nó. Nếu như âm linh đó có thể ở trong gương tu luyện thêm một ngàn năm nữa thì sau khi phong ấn được phá nó cũng có thể vào được luân hồi và siêu thoát.
Tuy nhiên, kết quả thế nào đều phải xem tạo hóa của nó.