Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1211
Dịch giả: Chim Ruồi
Cổ Hàn bố trí xong, xoay người nhìn chăm chú vào Quân Mạc Tà, sắc mặt phức tạp, ánh mắt khó hiểu, tựa hồ mang theo mong muốn mãnh liệt, lại tựa hồ mang theo ý khẩn cầu nồng đậm.
Mà dưới ánh mắt mày, dù Quân Mạc Tà có ý chí sắt đá kinh người lại không khỏi cảm thấy lòng mình run rẩy.
- Lão phu trước sau gì cũng sống hai kiếp người, cộng lại cũng hơn năm ngàn năm. Kiếp đầu tiên, một thân tu vi của lão phu dừng lại tại thánh tôn đỉnh phong, cuối cùng không thể vượt qua thiên kiếp, rơi vào đường cùng, ta tự hủy thân dưới thiên kiếp, thoát ly thánh anh chuyển sang kiếp khác, tìm thấy ở vùng phụ cận có một huyền khí thế gia họ Cổ, dung nhập vào một phụ nữ đang mang thai, hóa làm linh trí của thai nhi, kéo dài đến hôm nay, đạt được tu vi thánh quân tam cấp!
- Cha mẹ Cổ gia của ta đối với ta ân trọng như núi, vì thế, Vu Sơn Vân của kiếp trước đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một người, đó chính là Cổ Hàn! Cũng chỉ là Cổ Hàn mà thôi!
Trên mặt Cổ Hàn lộ ra vẻ tưởng niệm, tựa hồ như đang nhớ lại sự từ ái của cha mẹ, sau đó cúi đầu thở dài một tiếng...
Quân Mạc Tà gật gật đầu, lập tức nhíu mày hỏi:
- Không dối gạt Cổ tiền bối, trong lòng vãn bối có điều khó hiểu.
- Mời nói!
Cổ Hàn nói một cách ôn hòa.
Quân Mạc Tà nói:
- Lúc trước ở Thiên Thánh Cung, khi mới gặp tiền bối, tiền bối tựa như thân ở tinh không, trong mắt tựa như có vạn vật càn khôn, tu vi ngày đó của tiền bối tựa hồ cao hơn hiện tại rất nhiều, nhưng không biết vì sao tu vi của tiền bối lại bị hạ thấp đến mức như ngày hôm nay?
Quân Mạc Tà nhớ rất rõ ràng, lúc đầu hắn đối diện với Cổ Hàn, cơ hồ hắn như lạc lối vào lĩnh vực tinh không của ánh mắt đối phương. Tại thời điểm đó, mỗi cái khoát tay nhấc chân của Cổ Hàn đều mang theo một loại quy luật thần dị.
Quả thật có thể nói hòa hợp với thiên đạo!
Đó mới là loại tu vi cao thâm kinh thiên động địa!
Hiện tại, tuy tu vi của Cổ Hàn vẫn làm cho bất cứ kẻ nào cũng không dám khinh thường, nhưng đã mất đi loại ý cảnh thần dị siêu nhiên của ngày đó, nếu nói kỳ cảnh khác nhau cũng không đủ, có thể nói là trước sau như hai người khác nhau.
Cổ Hàn ha ha nở nụ cười, lập tức lộ ra vẻ mất mát mà nói:
- Thì ra ngươi cũng nhìn ra! Trước mắt, mọi người đều chân thành hợp tác, tình huống của ta cũng không phải bí ẩn gì, ta cũng nên nói ra! Ngày đó ta đã đạt đến tu vi thánh quân tứ cấp đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút là có thể tiến vào cảnh giới bán thánh, cũng chính là cảnh giới hiện giờ của Chiến Cuồng! Vì thế, trong khoảng thời gian đó, đối với ta chuyện gì ta cũng thờ ơ lạnh nhạt, điều duy nhất trong lòng ta lúc đó là mau chóng đột phá! Đối với chuyện ngươi ghé đến ta cũng không muốn làm khó ngươi, thậm chí ngươi cơ hồ vơ vét sạch linh dược của Thiên Thánh Cung ta cũng không nói một lời, bởi vì chỉ cần ta vượt qua được một bước cuối cùng kia, tất cả đều không còn là chướng ngại đối với ta! Quân Mạc Tà, ngươi có biết sau khi đột phá thì gọi là gì ko?
Cổ Hàn lại cười nói.
- Gọi là gì?
Quân Mạc Tà cảm thấy hứng thú hỏi.
- Phản phác quy chân, hư không thành nhân, bán thánh thân, vô tận chi hồn, nếu muốn đăng thiên, trước phải là người! Đó chính là thánh nhân!
Vẻ mặt Cổ Hàn nghiêm túc, chậm rãi đọc lên mấy câu nói đó, trong thần sắc đã tràn ngập sự thành kính.
- Nếu muốn đăng thiên, trước phải là người!
Quân Mạc Tà thì thào ghi nhớ, trong lòng như ngộ ra điều gì.
- Không sai, điểm mấu chốt trọng yếu cũng chính là câu này!
Cổ Hàn ngưng trọng nói:
- Ngươi nhất định phải cố nhớ kỹ! Đối với tiến cảnh tương lai của ngươi nhất định sẽ có chỗ tốt, đây là lĩnh ngộ lớn nhất mà ta đúc kết được qua hai kiếp! Tốt cũng được, xấu cũng được, nhưng cho dù thế nào, cũng phải nhớ kỹ, ngươi là người! Làm người! Căn nguyên của ngươi, đơn giản: Là người!
Quân Mạc Tà suy tư, chậm rãi nói:
- Quả thật không sai, không cần biết làm gì, muốn làm tốt, đầu tiên phải làm, chính là làm người! Ngay cả tư cách làm người còn không có, sao có thể làm chuyện gì khác?
- Không sai! Chính là điều này!
Trên mặt Cổ Hàn lộ ra vẻ hân thưởng, đối với sự lĩnh ngộ cực nhanh của Quân Mạc Tà, hắn cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
- Nhân tại tố, thiên tại khán (Người làm việc có trời cao chứng giám)! Quả thật mấy năm nay, Tam Đại Thánh Địa có quá đáng, nhưng lão phu lại chỉ lo cho thân mình, nên cũng coi như bản thân có vấn đề. Khi lão phu chuẩn bị tất cả, sẵn sàng trùng kích vào cánh cửa thánh nhân, thì Chiến Luân Hồi, cũng chính là Chiến Cuồng, tìm đến Thiên Thánh sơn!
Cổ Hàn nói tới đây, hàm răng đã cắn chặt đến kêu răng rắc.
Trong lòng Quân Mạc Tà thầm nhảy, có lẽ tu vi của Cổ Hàn giảm xuống có quan hệ rất lớn với Chiến Luân Hồi!
- Cửu Huyễn Lưu Sa bị trộm, đại trận tức thì sụp đổ, tiếp theo là Thiên Trụ Sơn sụp đổ theo, tinh thần lão phu vì thế bị thương vô cùng nặng!
Khóe mắt Cổ Hàn giật giật, nói tiếp:
- Lúc đó lão phu đang dồn hết tâm trí vào thời khắc đột phá quan trọng, nên khi tâm thần vừa loạn thì tu vi liền rơi xuống, ta lúc đó cũng không có khả năng kềm chế sự sụt giảm tu vi này, vì thế tu vi của ta rơi thẳng xuống thánh quân tam cấp đỉnh phong mới ngừng lại!
Quân Mạc Tà thở dài, rốt cuộc hiểu rõ vấn đề xảy ra thế nào:
- Điều này gọi là chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lui! Tại thời khắc quan trọng mà bị loại chuyện kinh thiên động địa này quấy nhiễu, không bị tẩu hỏa nhập ma trở thành phế nhân đã đủ nói lên tinh thần của tiền bối kiên cường đến mức nào!
Chẳng thể trách lần này nhìn thấy Cổ Hàn, cảm giác so với lần trước gặp hắn hoàn toàn khác biệt.
- Chuyện nhảm đã nói xong, Quân Mạc Tà, hiện tại lão phu muốn nói chuyện chính sự với ngươi!
Thần sắc của Cổ Hàn đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng vào Quân Mạc Tà mà nói:
- Lão phu có vài thỉnh cầu, mong ngươi đáp ứng ta!
- Mời nói!
Quân Mạc Tà cũng trịnh trọng trả lời:
- Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ không chối từ!
- Bình sinh, nguyện vọng lớn nhất của lão phu chính là có thể tiến vào cảnh giới nhập thánh, sau đó phá tan cấm chế của thế gian này, rong chơi chân trời, tiêu dao vũ trụ!
Cổ Hàn thong thả nói:
- Nhưng hiện tại, tất cả hi vọng đều đã tan thành bọt nước, đã không còn ý nghĩa gì! Hiện tại mong ước lớn nhất của lão phu lúc này là hoàn toàn tiêu diệt ngoại tộc! Điều này muốn dựa vào lực lượng của Tam Đại Thánh Địa quả thật là không thể thành!
Cổ Hàn nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà:
- Vì thế, chỉ có thể làm phiền ngươi! Ta biết ta không có tư cách nói những lời này, nhưng vì vô số sinh linh trên đại lục này, mong Quân phủ chủ ghi nhớ những lời này của ta!
- Tiền bối có vẻ hơi bi quan quá, tình hình vẫn chưa xấu đến mức ấy!
Quân Mạc Tà thản nhiên nói.
- Không, ta đã nghĩ rất kỹ rồi! Tam Đại Thánh Địa, nhất định phải tan biến rồi!
Cổ Hàn nhắm mặt lại mà nói:
- Đánh xong trận chiến này, dưới gầm trời chắc chắn sẽ không còn Tam Đại Thánh Địa! Tất cả những chuyện sau này, đành nhờ vào Quân Mạc Tà ngươi!
Quân Mạc Tà cả kinh, ngẩng đầu nhìn Cổ Hàn.
Trên mặt Cổ Hàn lộ ra một nụ cười bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Sau trận chiến này, không cần biết là thắng hay bại, Tam Đại Thánh Địa, một cái tên từng có vô hạn vinh quang này sẽ chính thức bị hủy diệt trên thế gian! Bọn ta đã quyết định dùng cái chết để bảo vệ cho thiên hạ muôn dân của Huyền Huyền đại lục!
Nói xong, hắn thản nhiên cười nói:
- Ngày đó ngươi từng nói qua ai dám trước mặt ngươi nói bốn chữ
"Thiên hạ muôn dân" thì chắc chắn phải chết! Ta hi vọng hôm nay ngươi cho lão phu nói một lần cuối cùng!
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong lòng kịch liệt quay cuồng như phiên giang đảo hải.
Người đã có mục tiêu, chắc chắn sẽ truy cầu mục tiêu đó.
Giữ gìn sự an toàn cho đại lục đã là tín niệm từ vạn năm nay của Tam Đại Thánh Địa!
Đây có thể gọi là quang vinh sánh chói nhất!
Vì sự quang vinh này, bọn họ đã làm sai rất nhiều chuyện, trong đó có nhiều chuyện đã đến tình trạng không thể vãn hồi, hậu quả nghiêm trọng, nhưng bọn họ cũng vì loại quang vinh này mà lánh đời tại một địa phương không một bóng người, sống một đời vô oán vô hối để truyền thừa xuống phần quang vinh này!
Sự hi sinh của bọn hắn không thể nói là không lớn!
Chỉ là phần quang vinh này không mấy người biết, thật giống như mộng ảo!
Hiện giờ, phần quang vinh này rốt cuộc bị Quân Mạc Tà tàn nhẫn đánh vỡ!
Đối mặt với sự cường thế của dị tộc nhân, bọn họ lựa chọn toàn thân ứng chiến, lấy tính mạng ra cứu nguy cho đại lục, sẵn sàng dùng tính mạng của mình rửa sạch sai lầm cả vạn năm nay!
Thật đáng buồn, nhưng cũng thật đáng kính!
- Chúng ta đã quyết định rồi, trong trận chiến này, tất cả người của Tam Đại Thánh Địa đều sẽ lấy thân bồi táng!
Cổ Hàn nói có vẻ như chuyện này là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến, lạnh nhạt nói tiếp:
- Sau khi chúng ta chết, mặc kệ đại lục sau này thế nào, muôn dân ra sao, chúng ta đều không có khả năng thấy được. Đến lúc đó, mọi việc đều dựa vào ngươi! Ta không dám yêu cầu xa vời là Quân phủ chủ quan tâm thiên hạ muôn dân, nhưng ta mong Quân phủ chủ có thể giúp một việc quan trọng: Nếu có thể, hi họng ngươi sẽ giết sạch tất cả ngoại tộc!
Quân Mạc Tà cười khổ, Cổ lão gia tử này thật đúng là đánh giá mình quá cao mà!
- Nói thật, ta không biết tại sao, ta luôn có một cảm giác vi diệu, đó là ngươi đối với dị tộc nhân vô cùng thống hận!
Cổ Hàn cau mày, đột nhiên nở nụ cười cổ quái:
- Nếu không, sau khi xảy ra sự việc của bọn Hạ Trường Thiên, với tính tình của ngươi, chắc chắn sau khi giết sạch đám người Hạ Trường Thiên sẽ lập tức lui binh, không bao giờ quản chuyện tại đây nữa. Cho dù Huyền Huyền đại lục bị ngoại tộc hoàn toàn nô dịch, ngươi cũng sẽ không thèm ra mặt. Ta hoàn hoàn tin tưởng với tính cách của ngươi, ngươi có thể làm ra việc như vậy!
Cổ Hàn hỏi một cách hứng thú:
- Nhưng cuối cùng, ngươi lại lựa chọn lưu lại! Mục đích lưu lại của ngươi, chắc chắn không phải vì muôn dân, vì thiên hạ, cũng chẳng phải vì vinh quang của Thiên Phạt gì đó! Vì thế, ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ngươi lại thống hận dị tộc đến vậy? Thật là khiến ta tò mò mà!
- Là vì bọn hắn đáng ghê tởm, được không? Lý do này ổn chứ?
Quân Mạc Tà từ chối trả lời, chỉ cười khổ một tiếng.
Tại sao mình thống hận dị tộc nhân? Nếu chỉ có một mình mình mà nói, chuyện này rất dễ giải thích.
Nhưng ở thế giới này, làm sao mà giải thích.
Mà có muốn giải thích cũng không giải thích được! Chẳng lẽ nói mình giận chó đánh mèo, bởi vì đám dị tộc nhân này làm cho mình nhớ lại dân tộc vô sỉ ti tiện kia? Loại dân tộc mà thiên đao vạn quả lăng trì xử tử mười vạn tên cũng không thể giải hận?
Chẳng lẽ nói vì tám năm kháng chiến ngập tràn máu tươi chống quân của nước J? Chẳng lẽ nói vì hơn ba mươi vạn oan hồn bị giết hại ở Nam Kinh khi xưa?
Không có cách nào giải thích a, chỉ có thể giết! Giết con mẹ nó long trời lở đất!
Ai cũng biết, kiếp trước ta hận nhất là sinh trễ mất bảy mươi năm!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.