Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Bĩnh ra quần
Tại địa bàn của khu 5, có hai ngục nô lão đại đang ngồi cùng nhau, đó là Vương Bát Cân lưng gù và Chu Huyết Long một mắt.
Vương Bát Cân bị gù lưng nặng, trông rất già, tay cầm một gậy sắt, phải chống xuống để đỡ thân thể, gần như chỉ cần không có chiếc gậy sắt này thì lúc nào cũng có thể bị ngã.
Chu Huyết Long thì lại bị mù một mắt, dùng miếng vải màu đen bịt lại, lưng đeo một thanh đao Quỷ Phủ lớn, toàn thân toát ra đầy vẻ thù địch, nhe răng nhếch mép giống như lúc nào cũng muốn ăn thịt một ai đó.
Hai tên lão đại này có thực lực là chiến sĩ đỉnh cấp, xếp trên Hắc Tinh, đủ để thấy chúng không thể kém Hắc Tinh, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần.
Lúc này, có ngục nô chạy tới phía bọn chúng nói: “Bẩm hai vị lão đại, Dương Ân đã ra tay, đang bị đám Cách Hổ ngăn lại”.
Chu Huyết Long nhếch mép nói: “Nếu không cả qua được cửa ải của Cách Hổ thì hắn cũng không đáng để bọn ta ra tay”.
“30 ngàn cân đá Xích Cương, ngươi thu 20 ngàn, ta chỉ cần 10 ngàn là được rồi!”, Vương Bát Cân thản nhiên nói.
“Vương lão ca không định góp sức sao?”, Chu Huyết Long hỏi.
“Già rồi, ta còn muốn để dành chút sức lực để sống thêm vài năm”, Vương Bát Cân trả lời.
“Vương lão ca cứ nói đùa, huynh không muốn ra tay thì ta sẽ thay huynh thu dọn cái thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia. Nhưng đá Xích Cương thì cứ chia nửa đi, ta đây không dám hớt tay trên của Vương lão huynh!”, Chu Huyết Long khách sáo nói.
Gã cũng không dám coi lời nói của Vương Bát Cân là thật. Hai người bọn chúng đã từng chiến một trận, gã không phải là đối thủ của thằng cha lưng gù này. Gã cảm thấy thằng cha lưng gù này lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới nhân tướng, nói không chừng ngày nào đó đột phát rồi sẽ thật sự rời khỏi sơn ngục, gia nhập quân đoàn Tử Thần.
“Già rồi, già rồi, cần nhiều đá Xích Cương cũng không có tác dụng, chỉ có điều… mấy kẻ bên dưới cũng đang muốn có cơm ăn!”, Vương Bát Cân lại khẽ thở dài.
Vẻ mặt của Chu Huyết Long hơi sững lại một lát rồi nói: “Nếu đã như vậy thì ta chỉ lấy 10 ngàn, Vương lão huynh lấy 20 ngàn là được rồi”.
Đôi mắt già nua mờ đục kia của Vương Bát Cân mở lớn, cười nói: “Tiểu Chu, ngươi khá lắm, ta rất coi trọng ngươi!”
Trong lòng Chu Huyết Long hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Bát Cân, nhưng vẫn treo nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, không dám có nửa điểm khó chịu.
Lại thêm nửa tiếng sau, có ngục nô vội vàng tới la lên: “Không hay rồi, hai vị lão đại, đám Cách Hổ thua rồi”.
“Thật là một đám vô dụng!”, Chu Huyết Long cáu giận nói.
Gã một mình tới đây, để lại 12 thủ hạ Kim Cương của mình lại để giết đám Dương Ân, thế mà lại bị đánh bại khiến gã không vui.
Lúc này, Dương Ân đã đưa đám Từ Kiều Hoa và Đổng Mập xuất hiện ở phía không xa Vương Bát Cân và Chu Huyết Long.
Dương Ân cầm xà beng, ưỡn ngực, trước ngực còn thấm đẫm cả máu tươi chưa khô. Máu đó không phải là máu của hắn mà chính là máu của Cách Hổ, kẻ đang bị hắn xách bằng tay còn lại.
Cách Hổ là đại Kim Cương của Chu Huyết Long, còn có 11 tên Kim Cương khác được gọi là 12 Kim Cương của Chu Huyết Long. Kẻ nào cũng đều thuộc cảnh giới chiến sĩ trung cấp. Chúng dẫn đầu trăm người cản đường đám Dương Ân, cho rằng như vậy đã đủ xẻ thịt Dương Ân rồi. Nhưng đáng tiếc, chúng đã đánh giá thực lực của Dương Ân quá thấp. Dương Ân gần như không nhiều lời với chúng, mới tới đã đánh luôn, ngay cả Cách Hổ có thực lực chiến sĩ cao cấp cũng không cùng đẳng cấp với Dương Ân, sau hai ba chiêu đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng.
Cách Hổ không thể tin được mình lại yếu đuối tới vậy, ngay cả khi giao đấu với Chu Huyết Long, gã ta cũng chịu được hơn 10 chiêu.
Cách Hổ bị tóm, những kẻ khác nhốn nháo ra tay, Dương Ân lại như sói giữa bầy cừu, vung xà beng, Bão Vũ Thương quyết hoàn mỹ phát huy hết sức mạnh, tấn công dứt khoát, mạnh mẽ, ào ào rơi xuống người những tên ngục nô khiến chúng phải kêu cha gọi mẹ.
Năng lượng của Dương Ân quá mạnh, mỗi đòn đều quá 10 đỉnh lực, chắc chắn là một đòn quét ngang.
12 Kim Cương liên thủ cũng không phải là đối thủ của Dương Ân, tất cả đều bị một chiêu đánh bay.
Đám thủ hạ của Chu Huyết Long bị doạ sợ mất mật, khí thế cũng bị co lại, vẻ hùng hổ ban nãy đã biến mất sạch.
Từ Kiều Hoa và Đổng Mập nhân cơ hội này ra tay, theo Dương Ân xông lên đánh giết, 100 người phía đối thủ đã hoàn toàn bị đánh cho tan tác.
Dương Ân không muốn lãng phí thời gian với đám ngục nô, nên nhấc Cách Hổ đi tới chỗ khiêu chiến. . Truyện Thám Hiểm
Vương Bát Cân cũng không phái người ngăn cản, nhưng vẫn có nhiều người vây quanh. Khi chúng nhìn thấy Cách Hổ bị một thiếu niên kéo đi như một con chó chết thì trong lòng thắt lại.
“Gã ta là Cách Hổ, là đệ nhất Kim Cương thủ hạ của Chu lão đại còn bị đánh thảm như thế?”
“Xem ra thiếu niên này chính là Dương Ân đến khiêu chiến hai vị lão đại, thật to gan đấy”.
“Khiêu chiến hai vị lão đại thì chỉ còn đường chết thôi”.
…
“Lão… lão đại cứu nô tài!”, Cách Hổ bị Dương Ân xách ngược chân nằm đấy. Sau khi gã ta nhìn thấy Chu Huyết Long thì vội vã cầu xin.
Chu Huyết Long nhìn đệ nhất Kim Cương thủ hạ của mình như thế thì cau mày gào lên với Dương Ân: “Lập tức thả người, nếu không thì chết đi!”
Dương Ân ngẩng đầu nhìn Vương Bát Cân và Chu Huyết Long rồi gầm lên: “Dương Ân tới khiêu chiến!”
Nói xong thì nhấc Cách Hổ trong tay như bao cát bằng người ném về phía hai người kia.
A!
Cách Hổ bị doạ sợ la hét thảm thiết, thứ màu vàng phun ra từ đũng quần, một mùi thối xông lên, lan khắp cả một vùng, khiến người ta vô cùng ghê tởm.
Vương Bát Cân bị gù lưng nặng, trông rất già, tay cầm một gậy sắt, phải chống xuống để đỡ thân thể, gần như chỉ cần không có chiếc gậy sắt này thì lúc nào cũng có thể bị ngã.
Chu Huyết Long thì lại bị mù một mắt, dùng miếng vải màu đen bịt lại, lưng đeo một thanh đao Quỷ Phủ lớn, toàn thân toát ra đầy vẻ thù địch, nhe răng nhếch mép giống như lúc nào cũng muốn ăn thịt một ai đó.
Hai tên lão đại này có thực lực là chiến sĩ đỉnh cấp, xếp trên Hắc Tinh, đủ để thấy chúng không thể kém Hắc Tinh, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần.
Lúc này, có ngục nô chạy tới phía bọn chúng nói: “Bẩm hai vị lão đại, Dương Ân đã ra tay, đang bị đám Cách Hổ ngăn lại”.
Chu Huyết Long nhếch mép nói: “Nếu không cả qua được cửa ải của Cách Hổ thì hắn cũng không đáng để bọn ta ra tay”.
“30 ngàn cân đá Xích Cương, ngươi thu 20 ngàn, ta chỉ cần 10 ngàn là được rồi!”, Vương Bát Cân thản nhiên nói.
“Vương lão ca không định góp sức sao?”, Chu Huyết Long hỏi.
“Già rồi, ta còn muốn để dành chút sức lực để sống thêm vài năm”, Vương Bát Cân trả lời.
“Vương lão ca cứ nói đùa, huynh không muốn ra tay thì ta sẽ thay huynh thu dọn cái thằng nhãi không biết trời cao đất dày kia. Nhưng đá Xích Cương thì cứ chia nửa đi, ta đây không dám hớt tay trên của Vương lão huynh!”, Chu Huyết Long khách sáo nói.
Gã cũng không dám coi lời nói của Vương Bát Cân là thật. Hai người bọn chúng đã từng chiến một trận, gã không phải là đối thủ của thằng cha lưng gù này. Gã cảm thấy thằng cha lưng gù này lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới nhân tướng, nói không chừng ngày nào đó đột phát rồi sẽ thật sự rời khỏi sơn ngục, gia nhập quân đoàn Tử Thần.
“Già rồi, già rồi, cần nhiều đá Xích Cương cũng không có tác dụng, chỉ có điều… mấy kẻ bên dưới cũng đang muốn có cơm ăn!”, Vương Bát Cân lại khẽ thở dài.
Vẻ mặt của Chu Huyết Long hơi sững lại một lát rồi nói: “Nếu đã như vậy thì ta chỉ lấy 10 ngàn, Vương lão huynh lấy 20 ngàn là được rồi”.
Đôi mắt già nua mờ đục kia của Vương Bát Cân mở lớn, cười nói: “Tiểu Chu, ngươi khá lắm, ta rất coi trọng ngươi!”
Trong lòng Chu Huyết Long hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Bát Cân, nhưng vẫn treo nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, không dám có nửa điểm khó chịu.
Lại thêm nửa tiếng sau, có ngục nô vội vàng tới la lên: “Không hay rồi, hai vị lão đại, đám Cách Hổ thua rồi”.
“Thật là một đám vô dụng!”, Chu Huyết Long cáu giận nói.
Gã một mình tới đây, để lại 12 thủ hạ Kim Cương của mình lại để giết đám Dương Ân, thế mà lại bị đánh bại khiến gã không vui.
Lúc này, Dương Ân đã đưa đám Từ Kiều Hoa và Đổng Mập xuất hiện ở phía không xa Vương Bát Cân và Chu Huyết Long.
Dương Ân cầm xà beng, ưỡn ngực, trước ngực còn thấm đẫm cả máu tươi chưa khô. Máu đó không phải là máu của hắn mà chính là máu của Cách Hổ, kẻ đang bị hắn xách bằng tay còn lại.
Cách Hổ là đại Kim Cương của Chu Huyết Long, còn có 11 tên Kim Cương khác được gọi là 12 Kim Cương của Chu Huyết Long. Kẻ nào cũng đều thuộc cảnh giới chiến sĩ trung cấp. Chúng dẫn đầu trăm người cản đường đám Dương Ân, cho rằng như vậy đã đủ xẻ thịt Dương Ân rồi. Nhưng đáng tiếc, chúng đã đánh giá thực lực của Dương Ân quá thấp. Dương Ân gần như không nhiều lời với chúng, mới tới đã đánh luôn, ngay cả Cách Hổ có thực lực chiến sĩ cao cấp cũng không cùng đẳng cấp với Dương Ân, sau hai ba chiêu đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng.
Cách Hổ không thể tin được mình lại yếu đuối tới vậy, ngay cả khi giao đấu với Chu Huyết Long, gã ta cũng chịu được hơn 10 chiêu.
Cách Hổ bị tóm, những kẻ khác nhốn nháo ra tay, Dương Ân lại như sói giữa bầy cừu, vung xà beng, Bão Vũ Thương quyết hoàn mỹ phát huy hết sức mạnh, tấn công dứt khoát, mạnh mẽ, ào ào rơi xuống người những tên ngục nô khiến chúng phải kêu cha gọi mẹ.
Năng lượng của Dương Ân quá mạnh, mỗi đòn đều quá 10 đỉnh lực, chắc chắn là một đòn quét ngang.
12 Kim Cương liên thủ cũng không phải là đối thủ của Dương Ân, tất cả đều bị một chiêu đánh bay.
Đám thủ hạ của Chu Huyết Long bị doạ sợ mất mật, khí thế cũng bị co lại, vẻ hùng hổ ban nãy đã biến mất sạch.
Từ Kiều Hoa và Đổng Mập nhân cơ hội này ra tay, theo Dương Ân xông lên đánh giết, 100 người phía đối thủ đã hoàn toàn bị đánh cho tan tác.
Dương Ân không muốn lãng phí thời gian với đám ngục nô, nên nhấc Cách Hổ đi tới chỗ khiêu chiến. . Truyện Thám Hiểm
Vương Bát Cân cũng không phái người ngăn cản, nhưng vẫn có nhiều người vây quanh. Khi chúng nhìn thấy Cách Hổ bị một thiếu niên kéo đi như một con chó chết thì trong lòng thắt lại.
“Gã ta là Cách Hổ, là đệ nhất Kim Cương thủ hạ của Chu lão đại còn bị đánh thảm như thế?”
“Xem ra thiếu niên này chính là Dương Ân đến khiêu chiến hai vị lão đại, thật to gan đấy”.
“Khiêu chiến hai vị lão đại thì chỉ còn đường chết thôi”.
…
“Lão… lão đại cứu nô tài!”, Cách Hổ bị Dương Ân xách ngược chân nằm đấy. Sau khi gã ta nhìn thấy Chu Huyết Long thì vội vã cầu xin.
Chu Huyết Long nhìn đệ nhất Kim Cương thủ hạ của mình như thế thì cau mày gào lên với Dương Ân: “Lập tức thả người, nếu không thì chết đi!”
Dương Ân ngẩng đầu nhìn Vương Bát Cân và Chu Huyết Long rồi gầm lên: “Dương Ân tới khiêu chiến!”
Nói xong thì nhấc Cách Hổ trong tay như bao cát bằng người ném về phía hai người kia.
A!
Cách Hổ bị doạ sợ la hét thảm thiết, thứ màu vàng phun ra từ đũng quần, một mùi thối xông lên, lan khắp cả một vùng, khiến người ta vô cùng ghê tởm.