Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138: Ta sẽ trở thành chiến Vương
Quân Trấn Man là một đội quân hùng mạnh thuộc hoàng triều Đại Hạ, do một trong mười cao thủ hàng đầu của hoàng triều Đại Hạ trấn giữ.
Đội quân này có tổng cộng một trăm năm mươi ngàn quân, nhiệm vụ diệt sạch quân Man tộc xâm lược.
Cuộc tranh chấp giữa hoàng triều Đại Hạ và tộc Man di chưa bao giờ kết thúc, hai bên lấy dãy núi lang yên làm ranh giới, phía bắc là lãnh thổ của hoàng triều Đại Hạ, phía nam là lãnh thổ của tộc Man di.
Dương Ân và những ngục nô khác đều mang trọng tội, nếu muốn thoát khỏi thân phận ngục nô này thì nhất định phải lập công trong quân đội, đó là cách nhanh chóng duy nhất.
Chỉ là, con đường này tràn đầy gian khổ, sẽ phải gặp nhiều trắc trở, hung hiểm, thậm chí có thể gặp phải những tình huống cửu tử nhất sinh.
Năm mươi ngàn cân đá Xích Cương, một trăm thủ cấp của người tộc Man di, hai điều kiện này, một cái cũng không thể thiếu.
Năm mươi ngàn cân đá Xích Cương có thể từ từ tích lũy vẫn có cơ hội đạt tới, nhưng muốn lấy được một trăm thủ cấp của người tộc Man di, chính là phải tiến vào trận chiến giữa quân đoàn Tử Thần và tộc Man di, nếu không cẩn thận, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Về cơ bản, cứ mười tên ngục nô ra chiến trường thì sẽ có bảy tên chết, một hoặc hai tên bị tàn tật nặng, chỉ có vài người trong số đó may mắn hoàn thành nhiệm vụ này một cách nguyên vẹn.
Sở dĩ quân đoàn Tử Thần dùng chữ "Tử Thần", có nghĩa là quân đoàn này hoàn toàn khác với quân đoàn khác, toàn quân đều phải có tinh thần tử sĩ, có thể nhặt được cái mạng từ chiến trường trở về chính là đại phúc.
Dương Ân và Khỉ Gầy chắc chắn sẽ gia nhập quân đoàn Tử Thần để tích lũy công lao, về phần Tiểu Man, cô ta vốn cũng phải đi theo con đường này, nhưng nếu có sự che chở của Vạn Lam Hinh, cô ta có thể đi cửa sau để giảm bớt những rủi ro đó cho mình.
Ban đầu Vạn Lam Hinh muốn mở cánh cửa sau này cho Dương Ân và Khỉ Gầy, nhưng Dương Ân quyết tâm gia nhập quân đoàn Tử Thần, hắn không muốn bị người khác nắm được thóp để đối phó với mình trong tương lai.
Khỉ Gầy cũng nhất định muốn cùng Dương Ân đi vào chỗ chết, cho dù chết trên chiến trường, hắn ta cũng không sợ hãi.
Khỉ Gầy biết rất rõ, Dương Ân chính là quý nhân của hắn ta, trước đây cao nhân mù đã từng nói qua, khi Khỉ Gầy ở tù sẽ gặp được quý nhân, từ đó sẽ cá chép hóa rồng, quý không thể tả.
"Các ngươi sẽ chết nếu cứ cứng đầu như vậy!", chặng đường tới địa bàn của quân Trấn Man còn chừng một canh giờ, Vạn Lam Hinh bực mình nhìn Dương Ân và Khỉ Gầy nói.
Sau hai ngày nghỉ ngơi điều tức, chấn thương của Vạn Lam Hinh đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ta bị hàm oan bước vào ngục, đến bây giờ còn chưa bị giết, chính là ý trời, nếu có thể gia nhập quân đoàn Tử Thần, rút ngắn con đường để trở thành một vị Vương, như vậy oan khuất của ta, oan khuất của nhà họ Dương đều sẽ được giải quyết, tỷ hiểu không?", Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh bằng ánh mắt nghiêm túc, nói.
“Đệ muốn đi theo con đường của chiến vương Tử Thần?”, Vạn Lam Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Không sai, không thành Vương thì thành quỷ!”, Dương Ân nắm chặt tay nói.
"Hay cho câu không thành Vương thì thành quỷ, tính luôn Từ Tiểu Cường ta, ta cũng gia nhập quân đoàn Tử Thần!", Từ Tiểu Cường cười lớn, từ bên cạnh hô to.
“Lo mà làm lính gác ngục của ngươi cho tốt, đừng có học theo đại ca của ta!”, Khỉ Gầy nói, khó chịu nhìn Từ Tiểu Cường.
“Cái tên Khỉ Gầy này đừng có mà coi thường người khác, tương lai ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục gọi ta là đại ca!”, Từ Tiểu Cường tự tin đáp lại.
“Đây không phải là chuyện chơi đâu!”, Vạn Lam Hinh trừng mắt nhìn Từ Tiểu Cường.
"Đại tiểu thư, ta nghiêm túc đấy. Thay vì theo tiểu thư vào quân đội, hãy để ta chiến đấu hết mình. Trong quân đoàn Tử Thần khẳng định là không có tên nào có được mạng con gián giống như ta. Ta chắc chắn sẽ có thể chém giết sảng khoái, một đường làm Vương!", Từ Tiểu Cường đầy mong đợi nói.
"Ngươi thật muốn đi chịu chết ta cũng không cản ngươi!", Vạn Lam Hinh có chút giận dỗi nói.
Từ Tiểu Cường gãi gãi sau đầu, khó xử nói: "Ta... Ta cũng muốn bảo vệ tiểu thư mà".
"Được rồi, còn một giờ nữa là sẽ đến địa bàn quân Trấn Man di. Tên này cũng nên về đi, nếu không sẽ dẫn đến nghi ngờ!", Dương Ân không muốn vướng vào chuyện này, liền chỉ vào lang Vương đang cõng Vạn Lam Hinh nói.
Vạn Lam Hinh nói: "Lang Vương cho ta ngồi lên lưng, đúng là thu hoạch lớn nhất đời này của ta".
Nói xong thì cô ta trèo xuống khỏi lưng của lang Vương.
Lang Vương căn bản không để ý tới Vạn Lam Hinh, chỉ đưa mắt nhìn Tiểu Hắc đang nằm trên người Tiểu Man kêu lên một tiếng: “Hú!”
Tiểu Hắc ngạo nghễ kêu lại hai tiếng: "Ẳng ẳng".
Hai con linh yêu có vẻ giống nhau này có tiếng kêu hoàn toàn khác nhau, lại không biết đang giao tiếp cái gì, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Lang Kiệt hạ thấp người chào, sau đó quay người chạy thật nhanh về phía dãy núi, tốc độ nhanh như tên bắn, trong nháy mắt liền biến mất.
“Huầy, nếu ta có thể có được một thú cưỡi cấp Vương trong đời này, ta có thể chịu tổn thọ mười năm”, Từ Tiểu Cường nhìn lanh Vương biến mất, không khỏi lau miệng.
“Với cái tư chất kém cỏi của ngươi hả, cả đời này ngươi cũng đừng có nghĩ tới”, Khỉ Gầy phũ phàng nói.
"Đầu ổ gà kia, ngươi muốn tự tìm cái chết đúng không", Từ Tiểu Cường bất mãn trợn mắt nhìn Khỉ Gầy rồi quát lên.
"Ta chỉ nói sự thật. Nếu như ngươi nghe không quen, cùng lắm thì đánh nhau thôi!", Khỉ Gầy đáp lại.
Hai người này đúng là trời sinh xung khắc, ai cũng không phục ai, nếu không phải Vạn Lam Hinh lên tiếng ngăn lại, thì có lẽ họ đã lao vào đánh nhau thật.
Lang Vương rời đi, mọi người liền đi bộ đi về phía có quân Trấn Man di trú đóng, lúc họ chỉ còn cách nơi đó khoảng mười dặm thì có lính tuần tra cản bọn họ lại.
"Các ngươi là người phương nào mà lại to gan, dám đến gần trọng địa quân sự", mấy chục kỵ binh lao ra khỏi rừng rậm, cầm đầu là một tên ngồi trên con tuấn mã, cầm trong tay trường thương, chỉ vào nhóm Dương Ân và Vạn Lam Hinh mà quát lớn.
Đội quân này có tổng cộng một trăm năm mươi ngàn quân, nhiệm vụ diệt sạch quân Man tộc xâm lược.
Cuộc tranh chấp giữa hoàng triều Đại Hạ và tộc Man di chưa bao giờ kết thúc, hai bên lấy dãy núi lang yên làm ranh giới, phía bắc là lãnh thổ của hoàng triều Đại Hạ, phía nam là lãnh thổ của tộc Man di.
Dương Ân và những ngục nô khác đều mang trọng tội, nếu muốn thoát khỏi thân phận ngục nô này thì nhất định phải lập công trong quân đội, đó là cách nhanh chóng duy nhất.
Chỉ là, con đường này tràn đầy gian khổ, sẽ phải gặp nhiều trắc trở, hung hiểm, thậm chí có thể gặp phải những tình huống cửu tử nhất sinh.
Năm mươi ngàn cân đá Xích Cương, một trăm thủ cấp của người tộc Man di, hai điều kiện này, một cái cũng không thể thiếu.
Năm mươi ngàn cân đá Xích Cương có thể từ từ tích lũy vẫn có cơ hội đạt tới, nhưng muốn lấy được một trăm thủ cấp của người tộc Man di, chính là phải tiến vào trận chiến giữa quân đoàn Tử Thần và tộc Man di, nếu không cẩn thận, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Về cơ bản, cứ mười tên ngục nô ra chiến trường thì sẽ có bảy tên chết, một hoặc hai tên bị tàn tật nặng, chỉ có vài người trong số đó may mắn hoàn thành nhiệm vụ này một cách nguyên vẹn.
Sở dĩ quân đoàn Tử Thần dùng chữ "Tử Thần", có nghĩa là quân đoàn này hoàn toàn khác với quân đoàn khác, toàn quân đều phải có tinh thần tử sĩ, có thể nhặt được cái mạng từ chiến trường trở về chính là đại phúc.
Dương Ân và Khỉ Gầy chắc chắn sẽ gia nhập quân đoàn Tử Thần để tích lũy công lao, về phần Tiểu Man, cô ta vốn cũng phải đi theo con đường này, nhưng nếu có sự che chở của Vạn Lam Hinh, cô ta có thể đi cửa sau để giảm bớt những rủi ro đó cho mình.
Ban đầu Vạn Lam Hinh muốn mở cánh cửa sau này cho Dương Ân và Khỉ Gầy, nhưng Dương Ân quyết tâm gia nhập quân đoàn Tử Thần, hắn không muốn bị người khác nắm được thóp để đối phó với mình trong tương lai.
Khỉ Gầy cũng nhất định muốn cùng Dương Ân đi vào chỗ chết, cho dù chết trên chiến trường, hắn ta cũng không sợ hãi.
Khỉ Gầy biết rất rõ, Dương Ân chính là quý nhân của hắn ta, trước đây cao nhân mù đã từng nói qua, khi Khỉ Gầy ở tù sẽ gặp được quý nhân, từ đó sẽ cá chép hóa rồng, quý không thể tả.
"Các ngươi sẽ chết nếu cứ cứng đầu như vậy!", chặng đường tới địa bàn của quân Trấn Man còn chừng một canh giờ, Vạn Lam Hinh bực mình nhìn Dương Ân và Khỉ Gầy nói.
Sau hai ngày nghỉ ngơi điều tức, chấn thương của Vạn Lam Hinh đã đỡ hơn rất nhiều.
"Ta bị hàm oan bước vào ngục, đến bây giờ còn chưa bị giết, chính là ý trời, nếu có thể gia nhập quân đoàn Tử Thần, rút ngắn con đường để trở thành một vị Vương, như vậy oan khuất của ta, oan khuất của nhà họ Dương đều sẽ được giải quyết, tỷ hiểu không?", Dương Ân nhìn Vạn Lam Hinh bằng ánh mắt nghiêm túc, nói.
“Đệ muốn đi theo con đường của chiến vương Tử Thần?”, Vạn Lam Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Không sai, không thành Vương thì thành quỷ!”, Dương Ân nắm chặt tay nói.
"Hay cho câu không thành Vương thì thành quỷ, tính luôn Từ Tiểu Cường ta, ta cũng gia nhập quân đoàn Tử Thần!", Từ Tiểu Cường cười lớn, từ bên cạnh hô to.
“Lo mà làm lính gác ngục của ngươi cho tốt, đừng có học theo đại ca của ta!”, Khỉ Gầy nói, khó chịu nhìn Từ Tiểu Cường.
“Cái tên Khỉ Gầy này đừng có mà coi thường người khác, tương lai ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục gọi ta là đại ca!”, Từ Tiểu Cường tự tin đáp lại.
“Đây không phải là chuyện chơi đâu!”, Vạn Lam Hinh trừng mắt nhìn Từ Tiểu Cường.
"Đại tiểu thư, ta nghiêm túc đấy. Thay vì theo tiểu thư vào quân đội, hãy để ta chiến đấu hết mình. Trong quân đoàn Tử Thần khẳng định là không có tên nào có được mạng con gián giống như ta. Ta chắc chắn sẽ có thể chém giết sảng khoái, một đường làm Vương!", Từ Tiểu Cường đầy mong đợi nói.
"Ngươi thật muốn đi chịu chết ta cũng không cản ngươi!", Vạn Lam Hinh có chút giận dỗi nói.
Từ Tiểu Cường gãi gãi sau đầu, khó xử nói: "Ta... Ta cũng muốn bảo vệ tiểu thư mà".
"Được rồi, còn một giờ nữa là sẽ đến địa bàn quân Trấn Man di. Tên này cũng nên về đi, nếu không sẽ dẫn đến nghi ngờ!", Dương Ân không muốn vướng vào chuyện này, liền chỉ vào lang Vương đang cõng Vạn Lam Hinh nói.
Vạn Lam Hinh nói: "Lang Vương cho ta ngồi lên lưng, đúng là thu hoạch lớn nhất đời này của ta".
Nói xong thì cô ta trèo xuống khỏi lưng của lang Vương.
Lang Vương căn bản không để ý tới Vạn Lam Hinh, chỉ đưa mắt nhìn Tiểu Hắc đang nằm trên người Tiểu Man kêu lên một tiếng: “Hú!”
Tiểu Hắc ngạo nghễ kêu lại hai tiếng: "Ẳng ẳng".
Hai con linh yêu có vẻ giống nhau này có tiếng kêu hoàn toàn khác nhau, lại không biết đang giao tiếp cái gì, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Lang Kiệt hạ thấp người chào, sau đó quay người chạy thật nhanh về phía dãy núi, tốc độ nhanh như tên bắn, trong nháy mắt liền biến mất.
“Huầy, nếu ta có thể có được một thú cưỡi cấp Vương trong đời này, ta có thể chịu tổn thọ mười năm”, Từ Tiểu Cường nhìn lanh Vương biến mất, không khỏi lau miệng.
“Với cái tư chất kém cỏi của ngươi hả, cả đời này ngươi cũng đừng có nghĩ tới”, Khỉ Gầy phũ phàng nói.
"Đầu ổ gà kia, ngươi muốn tự tìm cái chết đúng không", Từ Tiểu Cường bất mãn trợn mắt nhìn Khỉ Gầy rồi quát lên.
"Ta chỉ nói sự thật. Nếu như ngươi nghe không quen, cùng lắm thì đánh nhau thôi!", Khỉ Gầy đáp lại.
Hai người này đúng là trời sinh xung khắc, ai cũng không phục ai, nếu không phải Vạn Lam Hinh lên tiếng ngăn lại, thì có lẽ họ đã lao vào đánh nhau thật.
Lang Vương rời đi, mọi người liền đi bộ đi về phía có quân Trấn Man di trú đóng, lúc họ chỉ còn cách nơi đó khoảng mười dặm thì có lính tuần tra cản bọn họ lại.
"Các ngươi là người phương nào mà lại to gan, dám đến gần trọng địa quân sự", mấy chục kỵ binh lao ra khỏi rừng rậm, cầm đầu là một tên ngồi trên con tuấn mã, cầm trong tay trường thương, chỉ vào nhóm Dương Ân và Vạn Lam Hinh mà quát lớn.