Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: Ăn thịt người
Vạn Lam Hinh dẫn theo Tiểu Man, Dương Ân dẫn theo Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường, họ tự chia nhau ra.
Vạn Lam Hinh không hề rời khỏi quân Trấn Man, cô ta quyết định đi đầu quân. Cha cô ta là cai ngục trưởng sơn ngục nên có quan hệ khá tốt với một vị tướng lĩnh ở đây.
Vạn Lam Hinh quyết định đi đầu quân cho hắn, mà cô ta lại là cai ngục sơn ngục Lang Yên, thực lực thăng cấp lên tướng cảnh trung cấp, ít nhất có thể tiến tới vị trí tiểu đội trưởng.
Lúc phân ly, Tiểu Man vừa khóc vừa nói với Dương Ân: “Thiếu gia, ngài nhất định phải bảo trọng, sau này Tiểu Man trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho ngài”.
Dương Ân xoa đầu Tiểu Man, hắn quả thật không nói nên lời, chỉ đành tặng cô ta một ít hạt hoa. Hắn không mong cô ta có thể bảo vệ hắn nhưng ít nhất hy vọng cô ta có thể tự bảo vệ mình.
Cứ như vậy, Dương Ân, Vạn Lam Hinh và Tiểu Man chia tay nhau, được một binh sĩ cũ dẫn đường đến quân đội ở vị trí trước nhất.
Quân đoàn Tử thần là quân đoàn không được xem trọng nhất trong quân Trấn Man nhưng lại là thành phần không thể ngó lơ, bởi vì người được phân đến quân đoàn Tử thần này ngoài ngục nô ra thì còn rất nhiều kẻ hung ác tàn bạo, vài kiêu binh không nghe lời và binh lính vi phạm vào quy định của quân đội trộn lẫn vào trong một quân đoàn Tử thần.
Dĩ nhiên một quân đoàn như vậy không được hưởng đãi ngộ như các quân đoàn khác, đồng thời đây cũng là quân đoàn không bị ràng buộc và quản lý nghiêm nhất.
Chiến công của quân đoàn Tử thần lại không hề thua kém bất kỳ quân đoàn nào. Dù những công lao đó không được phong tặng gì nhưng các quan chức đều biết rõ.
Bởi vì quân đoàn Tử thần đi vào chỗ chết hết lần này đến lần khác mới giết sạch những kẻ mạnh Man Nhân quan trọng, có được tin tức mới nhất từ tộc Man di, mang lại lợi ích cực lớn cho cả quân đội.
Chính vì vậy mà quân Trấn Man bỏ qua rất nhiều việc do quân đoàn Tử thần gây ra, chỉ cần không làm ra chuyện quá mức cho phép thì họ vẫn có thể tha thứ.
Tất nhiên Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vẫn không rõ tình hình của quân đoàn Tử thần, họ chẳng qua là người mới, bước đầu tiên là hòa nhập vào trong quân đoàn.
Binh sĩ dẫn họ đến lều trại ở vị trí hẻo lánh nhất, nơi đó chỉ có một lều trại lớn duy nhất, các lều trại không được dựng lên dày đặc giống ở những nơi khác.
Xung quanh lều trại, trên các tảng đá, trên các bụi cây đều có vài người lười biếng nằm hoặc ngồi rải rác. Những người này ăn mặc không giống nhau, có người mặc áo giáp, người thì mặc thường phục, thậm chí còn có người cởi trần…
Rất khó để người ta nghĩ đây là một quân đoàn mà giống một nhóm người phân tán không hề có kỷ luật hơn.
Binh sĩ dẫn đường đó hơi kiêng kỵ với những người này, bước chân cũng rất cẩn thận, nói với ba người đằng sau: “Phía trước chính là lều trại của quân đoàn Tử thần, các ngươi tự qua đó đi”.
Nói rồi chân của anh lính cũ như được bôi mỡ mà xoay người nhanh chóng chuồn đi, chỉ để lại ba người đứng đó nhìn nhau.
“Nơi này đáng sợ vậy sao?”, Từ Tiểu Cường lẩm bẩm nói.
“Chắc là hơi đáng sợ!”, Khỉ Gầy ngây người nhìn về phía trước đáp.
Chỉ thấy đằng trước có người túm lấy một thi thể rồi xé thành hai nửa, cảnh tượng máu chảy ròng ròng rất khủng khiếp.
Dương Ân thản nhiên nói: “Đi thôi, quân đoàn Tử thần đều là người đã quên hết mọi sự sống chết, chúng ta đến đây cũng nên quên đi sự sống và cái chết đó mới phải”.
“Người sợ chết là đồ nhát cáy!”, Từ Tiểu Cường vỗ ngực đáp.
Lúc hắn ta vừa nói xong, một cái đầu Man Nhân rất lớn bỗng rơi xuống dưới chân làm hắn ta khiếp sợ la toáng lên.
“A!”
“Đồ nhát cáy!”, Khỉ Gầy khinh thường nói với Từ Tiểu Cường.
Vừa dứt lời thì một vũng máu tạt thẳng lên người hắn ta.
Hắn ta không hề phản ứng kịp, cảm thấy toàn thân nhơm nhớp cực kỳ khó chịu, lấy tay quẹt xuống nhìn, thấy vết máu tanh tưởi, hắn ta cũng hét lên thất thanh.
Dù là bất cứ ai bị tạt một vũng máu cũng sẽ khiếp sợ hoảng loạn, Khỉ Gầy cũng không ngoại lệ.
Cùng lúc đó, một bàn tay đứt trên không trung chộp lấy Dương Ân, tốc độ cực kỳ nhanh, dường như muốn móc luôn tim của hắn.
Nhưng Dương Ân đã túm lấy bàn tay bị đứt lìa này trước khi nó chạm đến mình dù chỉ một milimet.
Đây là một bàn tay bị đứt lìa, không có sức lực gì, chẳng qua chỉ là hơi gớm ghiếc mà thôi.
Dương Ân nhìn người đàn ông đang cởi trần phân xác nói: “Quân đoàn Tử thân dọa người mới như vậy sao?”
Người đàn ông cởi trần không trả lời, hắn ta liếc nhìn Dương Ân rồi nhét một miếng thịt đầy máu vào miệng, bộ dạng dữ tợn khá đáng sợ.
Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy thực sự rất sợ, họ từng thấy không ít người điên cuồng ở sơn ngục nhưng lại là lần đầu tiên thấy có kẻ ăn thịt người sống, bỗng chốc khiến họ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân họ sợ, mà là do dường như cái tên đó đang nhìn chằm chằm ba người họ như thể muốn cắn xé họ làm thức ăn, khiến họ dựng thẳng tóc gáy.
“Da mỏng, thịt mềm, trông có vẻ khá ngon, đủ để ăn hai bữa!”, người đàn ông cởi trần liếm răng nói.
Vạn Lam Hinh không hề rời khỏi quân Trấn Man, cô ta quyết định đi đầu quân. Cha cô ta là cai ngục trưởng sơn ngục nên có quan hệ khá tốt với một vị tướng lĩnh ở đây.
Vạn Lam Hinh quyết định đi đầu quân cho hắn, mà cô ta lại là cai ngục sơn ngục Lang Yên, thực lực thăng cấp lên tướng cảnh trung cấp, ít nhất có thể tiến tới vị trí tiểu đội trưởng.
Lúc phân ly, Tiểu Man vừa khóc vừa nói với Dương Ân: “Thiếu gia, ngài nhất định phải bảo trọng, sau này Tiểu Man trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho ngài”.
Dương Ân xoa đầu Tiểu Man, hắn quả thật không nói nên lời, chỉ đành tặng cô ta một ít hạt hoa. Hắn không mong cô ta có thể bảo vệ hắn nhưng ít nhất hy vọng cô ta có thể tự bảo vệ mình.
Cứ như vậy, Dương Ân, Vạn Lam Hinh và Tiểu Man chia tay nhau, được một binh sĩ cũ dẫn đường đến quân đội ở vị trí trước nhất.
Quân đoàn Tử thần là quân đoàn không được xem trọng nhất trong quân Trấn Man nhưng lại là thành phần không thể ngó lơ, bởi vì người được phân đến quân đoàn Tử thần này ngoài ngục nô ra thì còn rất nhiều kẻ hung ác tàn bạo, vài kiêu binh không nghe lời và binh lính vi phạm vào quy định của quân đội trộn lẫn vào trong một quân đoàn Tử thần.
Dĩ nhiên một quân đoàn như vậy không được hưởng đãi ngộ như các quân đoàn khác, đồng thời đây cũng là quân đoàn không bị ràng buộc và quản lý nghiêm nhất.
Chiến công của quân đoàn Tử thần lại không hề thua kém bất kỳ quân đoàn nào. Dù những công lao đó không được phong tặng gì nhưng các quan chức đều biết rõ.
Bởi vì quân đoàn Tử thần đi vào chỗ chết hết lần này đến lần khác mới giết sạch những kẻ mạnh Man Nhân quan trọng, có được tin tức mới nhất từ tộc Man di, mang lại lợi ích cực lớn cho cả quân đội.
Chính vì vậy mà quân Trấn Man bỏ qua rất nhiều việc do quân đoàn Tử thần gây ra, chỉ cần không làm ra chuyện quá mức cho phép thì họ vẫn có thể tha thứ.
Tất nhiên Dương Ân, Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường vẫn không rõ tình hình của quân đoàn Tử thần, họ chẳng qua là người mới, bước đầu tiên là hòa nhập vào trong quân đoàn.
Binh sĩ dẫn họ đến lều trại ở vị trí hẻo lánh nhất, nơi đó chỉ có một lều trại lớn duy nhất, các lều trại không được dựng lên dày đặc giống ở những nơi khác.
Xung quanh lều trại, trên các tảng đá, trên các bụi cây đều có vài người lười biếng nằm hoặc ngồi rải rác. Những người này ăn mặc không giống nhau, có người mặc áo giáp, người thì mặc thường phục, thậm chí còn có người cởi trần…
Rất khó để người ta nghĩ đây là một quân đoàn mà giống một nhóm người phân tán không hề có kỷ luật hơn.
Binh sĩ dẫn đường đó hơi kiêng kỵ với những người này, bước chân cũng rất cẩn thận, nói với ba người đằng sau: “Phía trước chính là lều trại của quân đoàn Tử thần, các ngươi tự qua đó đi”.
Nói rồi chân của anh lính cũ như được bôi mỡ mà xoay người nhanh chóng chuồn đi, chỉ để lại ba người đứng đó nhìn nhau.
“Nơi này đáng sợ vậy sao?”, Từ Tiểu Cường lẩm bẩm nói.
“Chắc là hơi đáng sợ!”, Khỉ Gầy ngây người nhìn về phía trước đáp.
Chỉ thấy đằng trước có người túm lấy một thi thể rồi xé thành hai nửa, cảnh tượng máu chảy ròng ròng rất khủng khiếp.
Dương Ân thản nhiên nói: “Đi thôi, quân đoàn Tử thần đều là người đã quên hết mọi sự sống chết, chúng ta đến đây cũng nên quên đi sự sống và cái chết đó mới phải”.
“Người sợ chết là đồ nhát cáy!”, Từ Tiểu Cường vỗ ngực đáp.
Lúc hắn ta vừa nói xong, một cái đầu Man Nhân rất lớn bỗng rơi xuống dưới chân làm hắn ta khiếp sợ la toáng lên.
“A!”
“Đồ nhát cáy!”, Khỉ Gầy khinh thường nói với Từ Tiểu Cường.
Vừa dứt lời thì một vũng máu tạt thẳng lên người hắn ta.
Hắn ta không hề phản ứng kịp, cảm thấy toàn thân nhơm nhớp cực kỳ khó chịu, lấy tay quẹt xuống nhìn, thấy vết máu tanh tưởi, hắn ta cũng hét lên thất thanh.
Dù là bất cứ ai bị tạt một vũng máu cũng sẽ khiếp sợ hoảng loạn, Khỉ Gầy cũng không ngoại lệ.
Cùng lúc đó, một bàn tay đứt trên không trung chộp lấy Dương Ân, tốc độ cực kỳ nhanh, dường như muốn móc luôn tim của hắn.
Nhưng Dương Ân đã túm lấy bàn tay bị đứt lìa này trước khi nó chạm đến mình dù chỉ một milimet.
Đây là một bàn tay bị đứt lìa, không có sức lực gì, chẳng qua chỉ là hơi gớm ghiếc mà thôi.
Dương Ân nhìn người đàn ông đang cởi trần phân xác nói: “Quân đoàn Tử thân dọa người mới như vậy sao?”
Người đàn ông cởi trần không trả lời, hắn ta liếc nhìn Dương Ân rồi nhét một miếng thịt đầy máu vào miệng, bộ dạng dữ tợn khá đáng sợ.
Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy thực sự rất sợ, họ từng thấy không ít người điên cuồng ở sơn ngục nhưng lại là lần đầu tiên thấy có kẻ ăn thịt người sống, bỗng chốc khiến họ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân họ sợ, mà là do dường như cái tên đó đang nhìn chằm chằm ba người họ như thể muốn cắn xé họ làm thức ăn, khiến họ dựng thẳng tóc gáy.
“Da mỏng, thịt mềm, trông có vẻ khá ngon, đủ để ăn hai bữa!”, người đàn ông cởi trần liếm răng nói.